Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
Chương 7: Em sẽ giúp anh tới cùng
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua một cách nặng nề. Suốt mấy tiếng đồng hồvừa qua, Lạc Tranh cũng không hề chợp mắt. Liệt và Lưu Ly cũng giống nàng, đềuchăm chú nhìn vào chiếc kim đồng hồ ở trên tường nhích từng chút, từng chútmột như đang chờ thời gian để bắt đầu một trận chiến đấu vô cùng ác liệt vậy.
Sau khi thời gian 24 tiếng đồng hồ kết thúc, cũng là lúc thị trường chứngkhoán bắt đầu phiên giao dịch mới. Những chuyện không hay cứ liên tiếp xảy rakhiến Lạc Tranh không thể không kiên cường, không thể nào không bình tĩnh cùngtỉnh táo để đối mặt.
Nàng biết rõ đây chính là một âm mưu mà chắc hẳn Louis Thương Nghiêu cũng đãbiết được phần nào. Trận chiến này ở vào tình thế bắt buộc phải đánh. Nàngkhông thể thua được!
24 tiếng đồng hồ vừa trôi qua, Lạc Tranh liền mang theo tài liệu đã chuẩn bịsẵn cùng một số vật dụng, cùng với Liệt và Lưu Ly rời khỏi biệt thự. Xe nhanhchóng thẳng hướng cục cảnh sát mà lao tới.
Trên đường, cảnh vật xung quanh vẫn không hề thay đổi. Nhưng chắc vì tâm tưLạc Tranh không được tốt nên nàng lái xe rất nhanh. Nếu không có Lưu Ly bêncạnh nhắc nhở, thậm chí nàng còn vượt cả đèn đỏ nữa.
Quãng đường đi vốn không xa lắm nhưng Lạc Tranh có cảm giác như dài tới cảngàn dặm vậy. Đang lúc xe chạy tới một con đường nhỏ, đột nhiên gặp một đoànxe màu đen ngược chiều đi tới, đồng loạt xếp thành hàng chắn ngang giữa đường,ngăn không cho Lạc Tranh đi tiếp.
“Két…” Lạc Tranh đạp mạnh phanh xe. Nàng thật không ngờ giữa đường lại xuấthiện một Trình Giảo Kim thứ hai thế này. Nhìn những chiếc xe sáng bóng phíatrước, trong lòng nàng không khỏi nổi lên một hồi cảnh giác.
Từ trên những chiếc xe đối diện, một loạt những người đàn ông mặc đồ đen nhanhchóng bước xuống. Dựa theo cách ăn mặc thì có thể đoán được bọn họ đều là vệsỹ. Mà Lạc Tranh, Liệt cùng Lưu Ly cũng lập tức xuống xe.
Thấy tình huống bất ngờ này, Liệt cũng không suy nghĩ gì nhiều mà lập tức bướclên phía trước, chặn đường đám vệ sỹ đang định xông tới chỗ họ.
“Các người là ai?”
Mấy vệ sỹ kia vừa nhìn thấy Liệt đều cung kính khom người, “Liệt thiếu gia!”
Lạc Tranh cùng Lưu Ly quay ra nhìn nhau, tình huống trước mắt này nàng hoàntoàn không hề nghĩ tới.
Liệt khẽ nheo mắt lại, “Các người là thuộc hạ của anh trai?”
“Vâng!” Một vệ sỹ mặc y phục màu đen trong đám trả lời. Anh ta ngẩng đầu, đưamắt thoáng nhìn qua Lạc Tranh đang đứng phía sau Liệt, vẻ mặt cũng cực kỳ bìnhtĩnh rồi lên tiếng.
“Louis tiên sinh đã dặn dò chúng tôi ở chỗ này đợi các vị!”
“Ý của anh trai là gì?” Liệt thực sự cảm thấy chuyện này không hề đơn giảnchút nào.
Vệ sỹ kia lại dõng dạc trả lời, "Thực xin lỗi, các vị không thể tới cục cảnhsát được." Sau khi dứt lời, anh ta liền ra hiệu ấy người phía sau đồng loạttiến lên.
“Khoan đã!” Liệt trầm giọng lạnh lùng quát lên, "Đừng ép tôi phải ra tay vớingười của mình !"
Mấy vệ sỹ kia liền quay ra nhìn nhau, thực không biết phải xử lý chuyện này rasao.
"Liệt thiếu gia, Louis tiên sinh đã dặn dò chúng tôi phải đưa các vị tới nơian toàn, nhất là Lạc luật sư…" Người vệ sỹ kia lại lần nữa lên tiếng.
Giọng nói lạnh lùng của vệ sỹ lại vang lên một cách vô cảm, “Louis tiên sinhkhông cần tìm luật sư biện hộ, cũng không hy vọng các vị sẽ tiếp tục can thiệpvào chuyện này. Xin các vị lượng thứ, chúng tôi cũng chỉ làm theo những gì đãđược căn dặn mà thôi!”
Sắc mặt Liệt tràn ngập vẻ kinh ngạc.
“Tôi không thể đi với các anh!” Lúc này Lạc Tranh mới lên tiếng. Nàng đi tớitrước mặt bọn họ, dùng ánh mắt hết sức bình tĩnh nhìn đám người trước mặt.“Nếu như lúc này tôi đi theo các anh, tôi sẽ phải hối hận cả đời.”
“Thực xin lỗi, chúng tôi cũng chỉ làm việc theo mệnh lệnh mà thôi. Đưa Lạcluật sư đi!” Người mặc y phục màu đen có vẻ là đội trưởng lạnh lùng quát, ngaysau đó hai vệ sỹ khác thoáng cái đã tiến lên áp sát hai bên người Lạc Tranh.
“Buông cô ấy ra!” Liệt nhanh chóng cũng bị vài vệ sỹ vây quanh. Bởi vì biết rõhọ là người của anh trai nên cậu ta đoán chắc họ sẽ không làm Lạc Tranh bịthương. Sở dĩ cậu ta có chút khẩn trương vì cho tới lúc này, cậu mới hiểu đượcrằng chuyện này thực sự không hề đơn giản chút nào.
Nếu anh trai đã sắp xếp hết mọi chuyện, cử cả người tới bảo vệ bọn họ chứng tỏchuyện này có dính líu tới những người không hề tầm thường và cũng không muốnđể nhiều người phải chịu liên lụy. Mức độ nguy hiểm của chuyện này xem chừngcũng khó mà lường trước được. Chắc chắn anh trai biết được điểm này nên mớiphái người tới đưa bọn họ đi, không muốn để bọn họ phải gặp bất kỳ nguy hiểmnào.
Nhưng nếu càng như vậy, càng chứng tỏ anh trai đang gặp nguy hiểm. Liệt hiểurất rõ điều này và ắt hẳn với sự thông minh của Lạc Tranh thì nàng cũng có thểđoán ra. Vì vậy, vào lúc này, sao bọn họ có thể rời đi được cơ chứ?
“Các anh là người của Thương Nghiêu chắc hẳn biết rõ giờ này anh ấy đang gặpnguy hiểm như thế nào. Thả tôi ra, nhất định tôi sẽ có cách đưa anh ấy ra khỏicục cảnh sát!” Lạc Tranh lạnh lùng lên tiếng. “Chẳng lẽ các anh muốn nhìnLouis tiên sinh lâm vào nguy hiểm hay sao?”
“Lạc luật sư, cô hãy yên tâm. Chúng tôi sẽ không đứng yên nhìn Louis tiên sinhlao vào nguy hiểm đâu. Nhưng Louis tiên sinh không mong cô sẽ nhúng tay vàochuyện này. Hãy thứ lỗi cho tôi mạo phạm, cô không thể tới cục cảnh sát được!”Người vệ sỹ kia lại lên tiếng.
“Được, các anh nhất định nghe theo sự căn dặn của Louis tiên sinh phải không?Vậy bây giờ, tôi lấy thân phận là phu nhân của Louis tiên sinh ra lệnh cho cácanh, lập tức thả chúng tôi ra, nếu không tôi sẽ coi như các anh bất tuân mệnhlệnh.” Giọng nói của Lạc Tranh đột nhiên trở nên lạnh như băng, ánh mắt cũngtoát lên vẻ lạnh lùng đầy sắc bén.
Cả đám vệ sỹ đều ngây người đứng yên một chỗ. Mà không riêng gì bọn họ, ngaycả Liệt với Lưu Ly sớm cũng bị những lời nói của Lạc Tranh làm cho ngây ngẩncả người.
“Hiện tại tôi đã là vợ của Thương Nghiêu. Người của anh ấy cũng là người củatôi. Nếu như có người trong các anh dám ngăn cản việc tôi tới cục cảnh sát,tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!” Thanh âm của Lạc Tranh càng ngày càng trở nênlạnh lẽo.
Đám vệ sỹ quay ra nhìn nhau, đều bị tin tức “sét đánh” này làm cho hoàn toànkhiếp sợ. Tại sao việc Louis tiên sinh đã kết hôn bọn họ lại không hề haybiết?
“Tiểu Tranh…” Cuối cùng Lưu Ly cũng lên tiếng, tin tức này thực sự vô cùngchấn động.
“Chuyện này… nhưng mà Louis tiên sinh đã căn dặn…”
“Hãy để cho cô ấy đi đi. Cô ấy nói không sai đâu. Cô ấy đã là Louis phu nhântừ lâu rồi. Các người đều không có tư cách ngăn cản cô ấy!” Đột nhiên phía saulưng Lạc Tranh, một âm thanh trầm thấp vang lên, giọng nói mang theo vẻ khẳngđịnh cực kỳ chắc chắn.
Tất cả mọi người đều theo hướng tiếng nói phát ra mà nhìn lại. Hóa ra làDennis đang bước tới. Anh ta vừa từ trên xe bước xuống rồi đứng đó, ánh mắttoát lên vẻ bình tĩnh đầy kiên định.
“Dennis?” Lạc Tranh không ngờ rằng anh ta lại đột nhiên xuất hiện vào lúc này.Hơn nữa lại còn biết rõ chuyện của nàng và Louis Thương Nghiêu như vậy.
Dennis vững bước tiến lên, nhìn đám vệ sỹ mặc áo đen trước mặt. “Chẳng lẽ lờicủa tôi mà các người cũng không nghe sao? Còn nữa, tôi biết rõ các người đốivới Louis tiên sinh một mực trung thành. Nhưng nếu vì những lời nói của Louistiên sinh mà mắc tội bất trung, trong số các người ai sẽ chịu trách nhiệmđây?”
“Nhưng…”
“Hiện tại, Lạc luật sư đã khẳng định sẽ tìm ra cách giúp Louis tiên sinh trởvề bình an vô sự. Mà các người, ngoại trừ việc có thể vì Louis tiên sinh đánhđánh giết giết ra, còn có cách khác sao?
Tôi biết chắc chắn các người đã âm thầm lên kế hoạch cho riêng mình. Nhất địnhsẽ không đứng nhìn Louis tiên sinh ngồi tù, tới lúc cần thiết sẽ không từ thủđoạn mà cứu anh ta ra ngoài. Nhưng các người không nghĩ tới hành động đó liệucó giải quyết được vấn đề hay không? Ngoại trừ việc đổ máu ra, sẽ chẳng có tácdụng gì hết. Chẳng lẽ các người muốn chống đối lại chính phủ này sao?”
Dennis chỉ cần một câu cũng đã nói trúng tim đen của bọn họ. Giọng nói lạnhlùng chậm rãi vang lên lộ rõ sự hiểu biết mọi chuyện một cách cực kỳ tườngtận.
Đám vệ sỹ dường như đã ngộ ra được nhiều điều, trong đó người ra mệnh lệnh lúctrước có chút trầm tư suy nghĩ một hồi rồi sau đó liền bước qua một bên, rahiệu ấy người kia rời khỏi Lạc Tranh. Sau đó, anh ta bước tới trước mặt nàng,cung kính khom người.
“Tôi sẽ trở thành người của phu nhân!” Khi anh ta vừa nói xong, những vệ sỹkhác cũng nhanh chóng cúi chào, thể hiện thái độ cực kỳ kiên định của mình.
Sau khi thành công loại bỏ những trở ngại trên đường, cuối cùng mấy người LạcTranh cũng tới được cục cảnh sát. Bởi tình huống có chút đặc biệt nên Liệtcùng Lưu Ly đành ngồi chờ bên ngoài phòng làm việc của ban điều tra.
Sau khi nhìn thấy Lạc Tranh, chánh thanh tra Sherman khẽ cười, “Lạc luật sưquả nhiên rất đúng giờ!”
Lạc Tranh cũng không nói năng gì, đem chiếc phong bì trên tay đặt xuống bànlàm việc của Sherman nghe “bộp” một tiếng, giọng nói trong trẻo nhưng cực kỳlạnh lùng của nàng cũng vang lên.
“Đã hết 24 tiếng đồng hồ, đây là số tiền bảo lãnh mà phía các vị yêu cầu. Hiệngiờ có thể thả người rồi chứ?”
Sherman khẽ nhíu mày, mở phong bì ra nhìn rồi huýt sáo một tiếng cực kỳ khoatrương, “Không hổ danh Lạc luật sư, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể thuxếp được số tiền mặt lớn thế này.”
“Tôi chỉ sợ cục cảnh sát sẽ lấy lý do không chấp nhận séc để làm chậm trễ thờigian tại ngoại của thân chủ tôi mà thôi.” Lạc Tranh khẽ cười lạnh. Sao nànglại không hiểu được sự châm biếm trong lời nói của ông ta chứ?
Sherman vẫn ngồi trên ghế, khẽ nhếch môi cười rồi nhìn Lạc Tranh, “Những ngườitừng quen biết Lạc luật sư đều nói cô rất thông minh. Hôm nay, tôi đúng là đãđược mở mang tầm mắt.
Nhưng xem ra lần này lại khiến cô phải thất vọng rồi. Suốt 24 tiếng vừa qua,Louis Thương Nghiêu không hề cung cấp chút thông tin nào cho chúng tôi cả. Anhta quả thật rất cứng miệng, dù thế nào cũng không chịu khai báo. Vậy cô bảochúng tôi phải làm sao để phá án đây?
Bởi vì thân phận của anh ta khá đặc biệt nên chúng tôi không thể áp dụng cácbiện pháp bức cung được. Cho nên chỉ có thể kéo dài thêm thời gian tạm giữ màthôi. Trước tôi có nói với cô là phải chờ sau 24 giờ nhưng hiện tại phải kéodài thành 48 giờ. Thật ngại với Lạc luật sư quá!”
Lạc Tranh khẽ nhếch môi cười lạnh rồi chậm rãi lên tiếng, “Sherman, giới tínhnam, năm nay 38 tuổi. Năm 20 tuổi gia nhập lực lượng cảnh sát, có sở trườngtrong chiến đấu đối kháng và Judo. Từ khi tham gia điều tra một vụ án hình sựquốc tế 15 năm trước thì chưa từng rời khỏi ban điều tra án hình sự quốc tế.Ba năm trước đây, do điều tra một vụ án có liên quan tới tập đoàn WORLD đãkhiến hai đồng nghiệp hy sinh do đó đã mất đi cơ hội thăng chức!”
Nụ cười vẫn còn đọng trên môi Sherman lúc trước theo từng lời nói của LạcTranh bỗng chốc cứng đờ lại. Sau khi Lạc Tranh nói xong, ông ta liền đứng phắtdậy, dùng ánh mắt “không thể tin nổi” nhìn nàng.
“Đây là những tư liệu bí mật, tại sao cô lại biết được?”
“Là tư liệu rất bí mật sao? Nếu thực sự là tư liệu bí mật, thì tôi sẽ khôngthể biết được.” Thái độ của Lạc Tranh rất bình tĩnh cùng dứt khoát ngồi xuốngphía đối diện với Sherman, hai tay nhẹ nhàng khoanh lại trước ngực.
“Tôi còn nhớ rõ lúc trước thanh tra Sherman đã từng nói, những người làm nghềluật sư như chúng tôi cần nhất là phải nắm bắt thông tin một cách nhanh nhạy,thường có quan hệ rất tốt với phía cảnh sát. Cho nên muốn biết một chút thôngtin của ông, không phải rất dễ dàng hay sao?”
“Hừ, Lạc luật sự, cho dù cô biết được quá khứ của tôi thì sao chứ? Chuyện nàycó liên quan gì tới chuyện cô nộp tiền bảo lãnh cho Louis Thương Nghiêu?”Sherman cũng rất nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt âm hiểm như lúc trước.
“Kỳ thật tôi có chút tò mò, xét theo tính cách của thanh tra Sherman, làm saocó thể cho phép người khác nắm giữ điểm yếu của mình chứ? Nhưng, vừa rồi ngheđược quyết định của thanh tra, cuối cùng tôi đã hiểu tại sao rồi.” Lạc Tranhnhẹ nhàng cười một tiếng.
“Louis tiên sinh có quyền không nói gì cả. Trước khi gặp được luật sư đạidiện, anh ấy hoàn toàn được phép không tiết lộ bất cứ thông tin gì. Nếu nhưphía cảnh sát không thu thập được thông tin cũng như bằng chứng nào chứngminh, vậy về lý mà nói phải tạm thời phóng thích người bị tình nghi mới đúng.
Nhưng thanh tra lại tình nguyện không tuân theo “giả thiết nghi phạm vô tội”dựa trên tinh thần luật pháp. Nếu đã như vậy thì tôi có thể hiểu, hành độngnày của ông hoàn toàn là nhằm vào mục đích trả thù.”
Sherman khẽ nhíu mày, “Cô nói cái gì?”
“Thanh tra Sherman không có cơ hội thăng tiến liên tục trong mấy năm nay, tấtcả đều do ba năm trước trong quá trình điều tra đã phạm phải sai lầm, khiếnđồng nghiệp phải mất mạng, chuyện này làm sao ông có thể quên được cơ chứ?
Cho nên mấy năm nay, ông đều bí mật tiến hành điều tra những việc có liên quantới tập đoàn WORLD, hy vọng có thể nắm được điểm yếu hay sơ hở nào đó. Đángtiếc, ông vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp. Nhưng lần này, cơ hội lại tựtìm tới trước mặt ông, đương nhiên ông sẽ liều mạng mà nắm bắt lấy nó, tiếnhành điều tra đến cùng. Vì thế ông mới không tuân theo quy định, liên tiếp gâykhó dễ cho chúng tôi.”
Sherman có chút giật mình, vẻ mặt cũng trở nên hết sức mất tự nhiên. Một lúclâu sau, bàn tay ông ta siết lại thành nắm đấm, “Cô chỉ mang tiền bảo lãnh đếnnhư vậy vẫn chưa đủ điều kiện giúp anh ta tại ngoại!”
“Yên tâm, tôi đã tìm được người bảo lãnh rồi, đây là giấy tờ xác nhận củangười ấy.” Lạc Tranh lấy từ trong phong bì ra một phần tài liệu, trực tiếp đẩytới trước mặt của Sherman.
Sherman bán tín bán nghi mở tài liệu ra, nhìn thoáng qua rồi kinh ngạc nhìn vềphía Lạc Tranh. Một lát sau, ông ta khẽ nheo mắt lại.
“Lạc luật sư, cô quả thật lợi hại, lại có thể tìm được cả ông ta đứng ra bảolãnh.”
“Thanh tra cũng đã giải thích rất rõ ràng, người làm chứng không được phépliên quan tới giới kinh doanh hay chính trị. Thực tế là yêu cầu đó nhằm mụcđích nâng ức độ khó khăn đối với việc bảo lãnh, cho nên tôi thực sự không cònsự lựa chọn nào khác.”
Nụ cười trên môi Lạc Tranh lúc này vẫn cực kỳ bình thản, “Có lẽ ông trời đãgiúp tôi. Người mà ông vừa gọi là “ông ta” đó chính là sư phụ của tôi. Tôinghĩ một vị thân sỹ có thâm niên cùng địa vị trong luật giới như vậy chắc chắnđủ tư cách rồi chứ?”
“Hóa ra là thầy của Lạc luật sư!” Sherman cười lạnh, bàn tay siết lấy tập tàiliệu trong tay.
“Thật ngại quá, tôi nghĩ thanh tra cũng hiểu rõ vấn đề này. Đối với luật sư,việc chọn thầy rất quan trọng, nhất lại là đại luật sư!” Lạc Tranh lấy ra mộttập tài liệu khác, đưa tới trước mặt ông ta…
“Tôi thật lòng khuyên ông một cách chân thành, đừng làm lãng phí thời gian vôích nữa, tôi đã thông qua và xin được làm luật sư biện hộ cho Louis tiên sinhrồi. Hôm nay, tôi có quyền nộp tiền bảo lãnh để đưa Louis tiên sinh ra ngoài!”
Sherman sững sờ, xem qua tập tài liệu kia, lại cảm thấy hết sức kinh ngạc, “Côchính là vợ của Louis Thương Nghiêu sao?”
“Đúng vậy!” Lạc Tranh cũng không ngần ngại mà lập tức thừa nhận. “Tôi đã đềxuất với phía văn phòng tổng chưởng lý, đồng thời cũng tiết lộ thân phận củamình. Văn phòng tổng chưởng lý đã xem xét, nhất trí và đưa ra quyết định chínhthức rồi. Vì thế tôi có thể tiến hành mọi việc theo trình tự mà không bị chútnghi ngờ nào. Hơn nữa, nếu như phía cảnh sát đề xuất tố cáo, tôi hoàn toàn cóthể dùng tư cách là luật sư đại diện cho Louis tiên sinh mà đứng trên tòa tiếnhành biện hộ cho anh ấy!”
Sherman lạnh lùng nhìn Lạc Tranh. “Không ngờ, đối với luật giới tại nước Phápnày mà Lạc luật sư cũng gặp nhiều thuận lợi như vậy!”
“Ông đã quá khen rồi, tôi chỉ làm mọi việc theo trình tự mà thôi. Còn phải họchỏi thanh tra Sherman nhiều!” Lạc Tranh cũng không buồn để tâm tới mấy lờikhách sáo của ông ta mà chỉ hờ hững đáp lại.
“Tiếp theo thế nào đây? Không biết thanh tra Sherman thấy việc này thế nào?Nhưng ông nên biết, thời gian của thân chủ tôi rất quý giá. Nếu như việc kinhdoanh của anh ấy bị cản trở, chỉ sợ các ông chưa kịp khởi tố thì tôi đã tiếnhành việc đó trước rồi.”
Sherman nhìn chằm chằm Lạc Tranh một hồi rồi đem tập tài liệu đặt xuống bànlàm việc. Sau đó ông ta cầm lấy điện thoại trên bàn, nhấn xuống mấy phím số,không chút tình nguyện lên tiếng, “Thả người!”
Đôi môi anh đào của Lạc Tranh khẽ cong lên một nụ cười nhẹ.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Sherman thô lỗ cất tiếng, “Lạc luật sư, xem nhưcô lợi hại. Nhưng ngày dài vẫn còn phía trước, không chừng chúng ta sẽ sớm gặplại nhau trên toà cũng nên. Tới lúc đó, tôi nhất định sẽ không bỏ qua choLouis Thương Nghiêu, tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cứ khiến anh ta phải chịusự trừng trị của pháp luật.”
“Thanh tra nói chuyện nên cẩn thận một chút. Nếu không có chứng cứ chứng minhthì thân chủ của tôi là người vô tội. Ông nói thân chủ của tôi như vậy, tôi sẽcho rằng ông đang cố tình phỉ báng anh ấy.” Nói xong, Lạc Tranh lập tức đứngdậy rời đi, cũng không quay đầu lại lấy một lần.
Sherman tức giận tới mức toàn thân phát run, bàn tay đập mạnh lên bàn mộttiếng “rầm” nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng, đem lửa giận trong lòngnuốt xuống.
Hoa anh túc độc, quả nhiên là danh bất hư truyền!
Xe lao nhanh trên đường, phía sau còn có một chiếc xe màu đen cao cấp kháctheo sát. Rất nhiều người đi bộ hai bên đường đều bị thu hút bởi hai chiếc xenày không chỉ vì sự xa hoa của nó mà còn bởi nó phóng rất nhanh như thể đangtham dự cuộc đua vậy.
Bởi Louis Thương Nghiêu đã tạm thời bình an rời khỏi cục cảnh sát nên Liệt vàLưu Ly đều trở về nhà tranh thủ nghỉ ngơi nhưng Lạc Tranh thì ngược lại. Nàngvẫn luôn tất bật chuẩn bị mọi thứ cho Louis Thương Nghiêu.
Sau khi về đến phòng làm việc của giám đốc, Lạc Tranh đã sớm dặn Vi Như chuẩnbị một bộ âu phục tinh tươm sau đó tự mình sửa sang lại trang phục cho LouisThương Nghiêu.
Trong suốt thời gian đó, Louis Thương Nghiêu đều chăm chú nhìn Lạc Tranh,trong ánh mắt có chút phức tạp không hề che dấu. Nhưng Lạc Tranh lại không hềnhìn hắn, cũng không nói một câu nào, chỉ nhanh chóng chuẩn bị áo sơ mi vàcùng vest đã được là ủi thẳng tắp cho hắn, sau đó nàng hơi kiễng chân, khéoléo giúp hắn thắt cà vạt.
Tiếp theo đó, Lạc Tranh giúp hắn cài khuy măng sét, ngay cả việc cài chiếc kẹpcà vạt nàng cũng không để hắn làm. Xong xuôi hết thảy, Lạc Tranh nhìn thoángqua đồng hồ rồi thở phào một tiếng, “Tới giờ rồi!”
Thời gian chỉ còn lại có năm phút, thật may là mọi chuyện vẫn kịp. Lúc này,tất cả các nhân viên cũng đều đã có mặt đầy đủ.
Cuối cùng, Lạc Tranh cũng nhìn vào mắt Louis Thương Nghiêu, dịu dàng nở nụcười với hắn. Trong đáy mắt nàng, niềm hạnh phúc ngập tràn đã che lấp đi vẻmệt mỏi vì không được nghỉ ngơi suốt 24 tiếng đồng hồ vừa qua. Nụ cười ấy vẫndịu dàng như mặt hồ phẳng lặng, không hề có một chút khác thường nào trong đó,dịu dàng tới mê hoặc lòng người.
“Em ở đây đợi anh!”
Chỉ một câu nói đơn giản của Lạc Tranh cũng đủ khiến tâm tư Louis ThươngNghiêu rung động. Hắn cũng không nói gì chỉ vươn tay ra kéo nàng ôm chặt vàolòng, sau đó cúi xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn triền miên mang theo tâmtrạng phức tạp.
Trái tim Lạc Tranh lúc này tràn ngập cảm giác hạnh phúc. Bất luận có thế nào,chỉ cần có Louis Thương Nghiêu bên cạnh thì mọi chuyện đều sẽ ổn cả…
