Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 198



Về tới biệt thự, toàn thân Lạc Tranh đã không còn chút sức lực đành ngồi dựavào sofa. Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn khung cảnh đã lưu lại bao nhiêukỷ niệm của nàng và Louis Thương Nghiêu, cố gắng kìm nén những giọt nước mắtđang chực trào ra.

Căn biệt thự lớn như thế này bỗng trở nên trống rỗng. Giờ chỉ còn sót lại sựcô đơn, tĩnh mịch cùng tuyệt vọng. Nàng không ngừng kêu gào bản thân khôngđược khóc. Nàng mà khóc vào lúc này thì hết thảy mọi thứ sẽ sụp đổ ngay lậptức.

Trên cầu thang bỗng truyền tới tiếng bước chân, còn có tiếng kêu của con chónhỏ. Vào thời khắc đó nàng những tưởng là Thương Nghiêu đã trở lại. Nàng xúcđộng quay đầu lại liền nhìn thấy một thân ảnh cao lớn. Cậu ta bước về phíanàng, nhìn nàng với ánh mắt tràn ngập sự đau lòng.

“Liệt…” Lạc Tranh thực sự kinh ngạc, “Sao cậu lại quay trở lại?”

“Tôi nghe được chuyện của anh!” Vẻ mặt của Liệt nhìn qua không được tốt cholắm. Khi Liệt vừa nghe được tin liền không chút chần chừ mà lập tức quay trởvề. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, lúc cậu ta nghe được chuyện đó cũng khôngkịp có bất kỳ phản ứng gì.

Lạc Tranh khẽ nhắm mắt lại, “Xem ra chuyện này đã nhanh chóng truyền ra ngoàirồi.”

“Chuyện này thực quá nực cười, anh trai sao lại có ý định mưu sát công chúa cơchứ? Nếu muốn hãm hại công chúa, hẳn anh ấy đã làm từ sớm rồi. Hơn nữa cònđộng thủ lúc thần không biết, quỷ không hay, người ở cục cảnh sát sẽ không ngungốc tới mức như vậy chứ?” Liệt tức giận lên tiếng.

“Bọn họ cũng chỉ là tiến hành theo trình tự mà thôi.” Vẻ mặt Lạc Tranh đầy mệtmỏi ngồi trên sofa nhưng não bộ vẫn không ngừng suy nghĩ….

Nàng vừa nói dứt lời, chuông cửa liền vang lên…

Liệt lập tức bước ra mở cửa. Khi Lạc Tranh thấy người xuất hiện bên ngoài cánhcửa, ánh mắt nàng hiện rõ vẻ kinh ngạc, “Lưu Ly, chẳng phải cậu bảo đi Hy Lạpsao?”

Lưu Ly nhìn Liệt rồi gật đầu một cái thay cho lời chào hỏi. Sau đó cô nhanhchóng bước vào, ngồi xuống bên cạnh Lạc Tranh, sốt sắng lên tiếng, “Mình cũngđang chuẩn bị đi rồi, nhưng trên đường đi liền nghe được chuyện xảy ra nên lậptức quay trở lại!”

“Lưu Ly, thực ngại quá, đã làm cậu phải lo lắng rồi.” Lạc Tranh cảm thấy rấtkhổ sở. Trước tiên là Liệt, sau đó lại tới Lưu Ly. Tuy nói ý tốt của hai ngườihọ làm nàng cảm thấy sự cô đơn cũng được vơi bớt đi phần nào, nhưng cũng cóchút áy náy.

“Không cần phải khách sáo như vậy.” Lưu Ly khẽ kéo bàn tay của nàng. “Cậu làbạn tốt của mình, vào lúc khó khăn này, mình rất muốn ở bên cạnh cậu. Mặc dùkhông biết mình có giúp được cậu điều gì hay không. Nhưng, vào những lúc khókhăn thế này ắt hẳn sẽ cảm thấy cô đơn cho nên mình muốn cùng cậu vượt qua mọichuyện.”

“Chẳng lẽ…” Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn Lưu Ly, “Cậu tin tưởng Thương Nghiêu vôtội?”

“Mình không biết Louis tiên sinh là người như thế nào nhưng mình hiểu cậu.Mình chỉ cần tin tưởng cậu là đủ rồi.” Lưu Ly khẽ trả lời bằng ngữ điệu cực kỳkiên định.

“Cảm ơn cậu!” Lạc Tranh thật sự cảm động không biết nên nói gì vào lúc này.

Lưu Ly nhẹ nhàng an ủi nàng. “Cần gì phải cảm ơn chứ? Hiện giờ quan trọng nhấtlà phải làm thế nào để chứng minh là Louis tiên sinh vô tội!”

Lạc Tranh gật đầu. “Bất luận thế nào, mình cũng nhất định không để anh ấy gặprắc rối.”

Liệt đã ngồi xuống phía đối diện, hàng mi hơi nhíu lại lên tiếng. “Lạc Tranh,tình huống lúc ấy rốt cuộc là như thế nào vậy?”

Lạc Tranh hít sâu một hơi, đem tất cả cảnh tượng mà nàng chứng kiến lúc đó kểchi tiết tỉ mỉ cho Liệt và Lưu Ly nghe. Vào lúc này, ngoại trừ tỉnh táo ra thìkhông còn cách nào khác.

Liệt sau khi nghe xong, cảm thấy mọi chuyện thật rối rắm như mối tơ vò. Cậu talập tức hỏi lại, “Nhưng rạng sáng hôm nay, rốt cuộc là anh trai đang ở đâu?Chị và anh ấy không ở cùng một chỗ sao?”

Lạc Tranh khẽ lắc đầu, “Hôm nay, tới rạng sáng Thương Nghiêu mới về nhà. Mấyngày nay dường như anh ấy bận rộn rất nhiều việc nhưng không biết rốt cuộc làbận rộn những việc gì. Tôi biết rằng nhân viên cảnh sát nhất định sẽ hỏi vềvấn đề này và nó cũng sẽ trở thành bằng chứng trên toà.

Cho nên vừa rồi tôi có trở về công ty, hỏi qua những nhân viên có làm thêm giờlúc đó. Nhưng họ nhanh chóng trả lời rằng, ngày hôm qua, lúc Thương Nghiêu rờikhỏi công ty thì cũng không thấy trở lại nữa. Hay nói cách khác, rạng sáng hômnay anh ấy ở bên ngoài, không có mặt ở công ty.”

Liệt càng cảm thấy khó hiểu. “Đã muộn như vậy, anh ấy còn muốn tới nơi nào nữachứ? Cho dù cần phải giải quyết việc gấp thì cũng nhất định phải xong rồi.Thời gian đã muộn như vậy, cho dù anh ấy không ngủ thì khách hàng cũng phảingủ chứ?” Nói tới đây, cậu ta như nhớ ra điều gì đó.

“A, có lẽ anh trai đúng là có trở về công ty thì sao? Đã muộn như vậy, cácnhân viên làm thêm giờ cũng đã trở về nhà nên không gặp anh ấy cũng là chuyệnbình thường.”

“Tôi cũng nghĩ tới khả năng này cho nên đã xem lại tất cả các đoạn băng ghihình của camera giám sát vào thời điểm đó. Nhưng từ tối hôm qua tới rạng sánghôm nay, trong tất cả các máy quay đều không thấy bóng dáng của Thương Nghiêu.Nên khẳng định một điều, anh ấy không có trở về công ty.”

Liệt cảm thấy rất vô lý, nghĩ thế nào cũng không ra. Lúc này, Lưu Ly mới lêntiếng, “Lúc trước mình từng tới biệt thự của công chúa nên biết rõ ở đó có rấtnhiều camera giám sát. Có thể có cái ghi lại hình ảnh của hung thủ cũng nên?”

Lạc Tranh nhẹ nhàng xoa hai bên thái dương, khẽ lắc đầu. “Không có, chỉ nhìnthấy một hình ảnh rất mờ nhưng rất nhanh đã bị làm nhiễu. Nhìn qua thì hìnhdáng người đó với Louis Thương Nghiêu không có khác biệt nhiều lắm. Mình nghĩđây cũng chính là lý do cảnh sát nghi ngờ Thương Nghiêu. Hung thủ đã có dã tâmgiết người, ắt sẽ phát hiện ra các camera giám sát đặt xung quanh đó, nhấtđịnh sẽ giở thủ đoạn.”

“Nhưng biệt thự có nhiều người như vậy, tại sao lại không có người chứng kiếnchứ?” Lưu Ly cảm thấy rất khó hiểu.

“Thực ra biệt thự của công chúa mình cũng không hiểu rõ lắm. Có lẽ hung thủ đãbiết rất rõ hoạt động tại nơi này, cũng biết nơi bố trí các nhân viên bảo vệcho nên khi ra tay mới có chuyện thần không biết, quỷ không hay như thế.

Hơn nữa sức khỏe công chúa không được tốt, trong lúc bị nạn, cho dù có phảnkháng cũng không đủ sức lực mà vùng vẫy hay la hét. Cho nên không ai phát hiệnra cũng là chuyện dễ hiểu thôi.”

Lạc Tranh nói tới đây, hít sâu một hơi, tim cảm thấy đau nhói, giống như bịmột người khỏe mạnh giáng ột đòn chí mạng vậy. Nàng lại nghĩ tới nụ cười vớimá lúm đồng tiền vô cùng dịu dàng cùng ánh mắt hết sức lương thiện củaDeneuve…

Lưu Ly hiểu ý của Lạc Tranh, tại sao cô không biết điều đó chứ? Mặc dù Deneuvelà bệnh nhân của cô, nhưng tính cách của công chúa đã sớm làm Lưu Ly cảm động.Một cô gái thánh thiện như vậy, tại sao vẫn có người nhẫn tâm làm tổn thươngcơ chứ?

Ánh mắt Liệt cũng hiện lên nỗi bi thương sâu sắc. Mặc dù cậu không thườngxuyên tiếp xúc với Deneuve, nhưng cũng biết tình cảm sâu sắc giữa công chúa vàVũ như thế nào…

Một lúc lâu sau…

“Việc tối quan trọng trước mắt, một người nộp tiền bảo lãnh để anh trai rakhỏi sở cảnh sát, một người khác ngày mai tới công ty xác định lại tình hình.”Liệt lo lắng lên tiếng. “Hiện tại, tin tức đã lan truyền ra ngoài. Ngày mai,một khi bắt đầu phiên giao dịch, các đối thủ cạnh tranh nhất định sẽ nắm lấyđiểm yếu này. Các cổ đông khác cũng chưa chắc đã dễ dàng đối phó, bọn họ nhấtđịnh sẽ yêu cầu có người đứng ra giải thích.”

“Tất nhiên, tôi với cậu không có đủ tư cách đứng ở vị trí đó mà xử lý chuyệnnày.” Lạc Tranh cũng đã nghĩ tới tình huống này, khẽ gật đầu đồng ý.

Liệt than nhẹ một tiếng, “Xem ra, chuyện này không hề đơn giản. Tại sao côngchúa lại bị hãm hại vào đúng rạng sáng ngày hôm nay chứ? Hơn nữa, đúng sángngày mai sẽ bắt đầu phiên giao dịch mới. Hai chuyện này rốt cuộc là có quan hệgì đây?”

Lạc Tranh khẽ siết chặt bàn tay lại, “Tôi chỉ hy vọng có thể nhanh chóng nộptiền bảo lãnh để đưa Thương Nghiêu ra khỏi sở cảnh sát. Nếu như thế, có thểkịp tới công ty để xử lý tình hình.”

“Nhưng việc nộp tiền bảo lãnh cũng gặp không ít khó khăn.” Lưu Ly lên tiếng,“Mình nghe nói, vương thất Monaco liên tiếp gây rất nhiều trở ngại. Xem ra họcũng đã có tác động không ít tới chính phủ rồi.”

“Đúng vậy, muốn nộp tiền bảo lãnh cho Thương Nghiêu cần phải có người bảolãnh. Mà người này không được liên quan tới giới kinh doanh cũng không đượcliên quan tới lĩnh vực chính trị.” Nói tới đây, Lạc Tranh khẽ cười khổ. “Xemra vị chánh thanh tra kia cố tình muốn gây khó dễ để mình từ bỏ vụ này đây.”

“Vậy bây giờ phải làm sao?”

Lạc Tranh suy nghĩ một lát, rồi cầm lấy di động, ngón tay dừng lại trên phímkhóa, có chút do dự. Sau đó nàng lập tức nhập một dãy số. Điện thoại vừathông, rất nhanh đầu dây bên kia đã có người bắt máy. Nàng nhẹ nhàng lêntiếng…

“Sư phụ, là con, Lạc Tranh…”

Lưu Ly và Liệt không nhận thấy sự do dự trong cử chỉ của Lạc Tranh lúc nãy bởikhoảng cách cũng khá xa. Cũng không biết Lạc Tranh đã nói những gì với người ởđầu dây bên kia bởi dường như nàng cố tình hạ thấp giọng mình để tiếng nóikhông vang lên quá lớn.

Cuộc đàm thoại diễn ra trong vòng khoảng năm hay sáu phút gì đó. Thấy LạcTranh cúp điện thoại di động, hai người cũng không hỏi han gì nhiều.

“Ngày mai mình sẽ đem tiền bảo lãnh tới cục cảnh sát.” Lạc Tranh kiên định lêntiếng.

Lưu Ly vừa nghe xong, đầu tiên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, rất nhanh sau đóliền có phản ứng… “Tiểu Tranh, có phải cậu định làm luật sư biện hộ cho anhta?”

Liệt sau khi nghe xong cũng cảm thấy sững sờ.

“Đúng vậy, mình muốn làm luật sư biện hộ cho anh ấy!” Ánh mắt Lạc Tranh toátlên vẻ bình tĩnh đến cực điểm, “Mình là cố vấn pháp luật cho công ty anh ấy,nên làm luật sư biện hộ cũng là chuyện bình thường. Lần này, bất luận như thếnào, mình cũng không thể giương mắt nhìn anh ấy gặp nạn mà không cứu. Mìnhmuốn anh ấy được bình an vô sự bước ra khỏi tòa án!”

“Lạc Tranh…”

“Mình biết hai người đang lo lắng cái gì. Yên tâm đi, mình sẽ công tư phânminh.” Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt.

“Cứ quyết định như vậy đi. Mình cũng không còn thời gian mà đi tìm luật sưbiện hộ thích hợp cho Thương Nghiêu nữa. Nếu như phía cảnh sát tiến hành khởitố, thì bên vụ pháp chế sẽ lập tức cử ra công tố viên để tiến hành tố tụng.Mình không thể chờ đợi thêm được nữa!”

Lưu Ly và Liệt lúc này chỉ có thể nhìn thấy hai chữ “kiên định” trên gương mặtLạc Tranh mà thôi. Bọn họ cũng biết rõ, trong tình thế cấp thiết lúc này, đólà chuyện tất yếu phải làm…

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...