Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 184



Chương 16: Tân Thanh Hà

Lửa giận trong lòng Louis Thương Nghiêu bốc lên ngùn ngụt như thể muốn đem cảcái bệnh viện này thiêu rụi. Các bác sỹ cùng y tá xem ra cũng khó mà thoátkhỏi kiếp nạn này. Ánh mắt hắn đằng đằng sát khí, như muốn hủy diệt bất kỳ thứgì xuất hiện trước mắt.

Lawrence nghe tin liền chạy vội tới phòng bệnh, sau khi nhìn thấy cảnh tượngtrong phòng cũng giật thót mình, vội vàng triệu tập tất cả y tá trong việnlại.

Tất cả mọi người đều không dám lơ là, tập hợp lại rất nhanh chóng. Bọn họ đềubiết vị tiên sinh này có quan hệ rất tốt với bác sỹ Lawrence, hơn nữa họ đềucó thể cảm nhận được khi người đàn ông này nổi giận sẽ cực kỳ đáng sợ cho nêndù đang làm dở dang việc gì cũng tạm thời gác lại, tập trung cho việc tìm kiếmquy mô lớn.

Louis Thương Nghiêu cũng không dám khinh suất, thậm chí còn gọi cho tất cảthuộc hạ tiến hành điều tra tung tích của Lạc Tranh.

Nhưng, tình hình cũng không đến nỗi quá xấu như trong tưởng tượng của LouisThương Nghiêu. Chưa tới mười phút sau, một y tá vội chạy tới, vừa thở hồng hộcvừa chỉ về phía bãi cỏ trong bệnh viện, nói đã tìm thấy Lạc luật sư.

Tất cả mọi người trong bệnh viện đều thở phào nhẹ nhõm. Ngay cả Lawrence cũngcảm thấy như vừa trút được gánh nặng. Làm bạn với Louis Thương Nghiêu đã nhiềunăm như vậy, anh ta biết rõ rằng, hôm nay nếu như Lạc Tranh thực sự xảy rachuyện gì ngoài ý muốn, theo tính cách của hắn, chắc chắn sẽ đem toàn bộ bệnhviện này mà san thành bình địa.

Bãi cỏ của bệnh viện nằm khá xa tòa nhà chính. Tuy vào thời gian này thời tiếtđã bắt đầu trở lạnh nhưng ban ngày vẫn còn khá ấm áp. Từng ngọn cỏ trên mặtđất vẫn sinh sôi, xanh tươi mơn mởn, dưới ánh mặt trời dịu nhẹ không ngừngvươn mình mạnh mẽ.

Bệnh nhân đi dạo trên bãi cỏ không nhiều lắm, chỉ khoảng vài ba người. KhiLouis Thương Nghiêu vội vã chạy về phía bãi cỏ của bệnh viện liền nhìn thấybóng dáng quen thuộc cách hắn không còn xa lắm. Lúc này, hắn còn có cảm giácnhư nước mắt chỉ trực trào ra. Hắn thật cảm tạ trời đất vì nàng vẫn bình an vôsự, cảm tạ trời đất vì đã để hắn tìm được nàng.

Sau khi Louis Thương Nghiêu nhìn thấy quang cảnh lộn xộn tại phòng bệnh, điềuđầu tiên hắn nghĩ tới là người của gia tộc Louis đã bắt đầu hành động. LạcTranh mặc dù có khá nhiều kẻ thù, nhưng khi nàng ở bên cạnh hắn, cho dù là kẻlớn mật cỡ nào cũng không dám làm khó nàng.

Như vậy, người duy nhất có thể động tới Lạc Tranh chỉ có thể là người của giatộc Louis mà thôi. Khi Louis Thương Nghiêu quyết định từ chối hôn ước với côngchúa, hắn đã sớm chuẩn bị tinh thần để đối mặt với những hành động khó lườngcủa gia tộc rồi.

Louis Thương Nghiêu nhìn bóng dáng của Lạc Tranh từ phía xa, ánh mắt chứa chantình cảm cùng xúc động. Trong khoảnh khắc đó, hắn không dám bước lên phíatrước.

Hắn sợ rằng, chỉ cần bước tới gần nàng một chút thôi, thì nàng sẽ biến mấtngay lập tức, giống như một cái bong bóng xà phòng vậy. Lần đầu tiên trongđời, Louis Thương Nghiêu cảm thấy mất đi một người lại đáng sợ đến như vậy.

Lạc Tranh ngồi trên một băng ghế dài trên bãi cỏ. Ánh mặt trời chiếu xuyên quakẽ lá, nhẹ nhàng tạo thành những đốm sáng nhạt trên người nàng và trên mặtđất. Nàng vẫn mặc quần áo bệnh nhân, mái tóc dài buông xuống bờ vai. Trên đầutuy vẫn còn quấn băng gạc nhưng không hề ảnh hưởng tới dáng vẻ xinh đẹp củanàng, ngược lại còn khiến người ta nhìn vào lại cảm thấy đau lòng.

Lạc Tranh ngồi đó, nhẹ nhàng ngước mặt lên như muốn tận hưởng ánh nắng mặttrời ấm áp. Dáng vẻ của nàng lúc này mang theo sức cuốn hút mê người khiếnLouis Thương Nghiêu ngây ngẩn đứng đờ ra đó.

Một lúc lâu sau hắn mới bước tới nhưng mới được hai bước đã khựng lại. Khungcảnh trước mắt thực khiến hắn sững sờ tới mức không thể nhúc nhích…. Hắn thấymột vị phu nhân bước tới đưa cho Lạc Tranh ly nước, còn nàng thì mỉm cười nhậnlấy, uống một chút rồi nói chuyện với vị phu nhân đó rất tự nhiên như thể đãquen thân từ lâu.

Ánh mắt Louis Thương Nghiêu nổi lên chút nghi hoặc cùng khiếp sợ. Hắn khôngngờ bà sẽ tới tận bệnh viện này, càng không ngờ bà lại quen với Lạc Tranh. Saocó thể như vậy chứ?

Phía bên này của bãi cỏ lại là cảnh tượng hoàn toàn khác.

Lạc Tranh cầm ly cà phê thơm phức, cảm nhận sự ấm áp của nó truyền từ lòng bàntay tới tận trái tim nàng. Nhìn bác gái đang ngồi đối diện, nàng mỉm cười hỏikhẽ…

“Chuyến du lịch của bác thật sự khó quên phải không ạ? Có thể tới đất nước củanhững câu chuyện thần thoại như vậy thật khiến người ta phải ngưỡng mộ.”

Khoảng nửa giờ trước, khi Lạc Tranh đứng dậy định lấy nước uống thì nhìn thấymột vị phu nhân đi qua hành lang. Nàng cảm thấy người này rất quen thuộc,nhưng mãi vẫn không nhớ ra là ai. Trong lúc kích động nhất thời, nàng đặt vộicái ly xuống bàn rồi đuổi theo.

Không hiểu sao, Lạc Tranh vẫn luôn có cảm giác rất thân thiết với vị phu nhânnày.

“Phong cảnh ở nước ngoài dù có đẹp đến mấy cũng không thể bằng quê hương mình,phải không? Cháu đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi thành phố này rồi, đúng chứ?” Vịphu nhân bên cạnh cười nhẹ, đuôi mắt hiện lên vài nếp nhăn cho thấy dấu vếtcủa thời gian.

Lạc Tranh khẽ nở nụ cười có chút ngượng ngùng nhưng tràn ngập sự hạnh phúc…

“Đúng vậy, cháu đã hoàn toàn yêu thành phố này.” Lạc Tranh cũng không hiểu tạisao mình lại nói chuyện hợp với vị phu nhân này đến vậy. Nàng chỉ cảm thấytrên người bà tỏa ra cảm giác vô cùng thân thiết. Cho dù chỉ là ngồi bên cạnhcũng khiến cho nàng cảm thấy bình tâm trở lại.

“Xem ra, cháu đã tìm được nơi thuộc về mình rồi. Bác đã từng nói, tình yêudành ột thành phố xuất phát từ tình yêu dành cho người đàn ông của cháu. Chắchẳn cháu đã tìm được người đàn ông đó rồi.” Vị phu nhân nhẹ nhàng nói với ngữđiệu cực kỳ chân thành.

Lạc Tranh nghĩ tới Louis Thương Nghiêu, trong lòng chợt nổi lên cảm giác ngọtngào.

Vị phu nhân kia đương nhiên không khó nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt LạcTranh, kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, dịu dàng lên tiếng.

“Không hiểu sao, mỗi khi nhìn thấy cháu bác đều có cảm giác rất thân thiết,giống như vừa gặp đã thành tri kỷ vậy.”

“Cháu cũng thế!” Lạc Tranh mỉm cười đáp lại, “Bác là người gốc Hoa ạ?”

“Bác tên là Tân Thanh Hà, là người gốc Hoa. Nhưng nhiều năm qua đi, bác rốtcục cũng không biết mình là người nước nào nữa.” Tân Thanh Hà cười nhẹ, dángvẻ phảng phất chút cô đơn.

Lạc Tranh có chút ngỡ ngàng. Nàng nhìn thấy vẻ bi thương chợt lóe lên trongánh mắt của Tân Thanh Hà, phải chăng bà đã từng trải qua những chuyện rất đauthương?

Tân Thanh Hà nghiêng đầu qua một bên, khẽ thở dài. Chợt nhìn thấy một thânhình cao lớn cách đó không xa, trong mắt bà thoáng hiện lên một tia vui vẻ,mỉm cười lên tiếng..

“Bác nên sớm đoán ra tình huống này mới phải. Xem ra bác đã già thật rồi!”

Lạc Tranh không hiểu tại sao Tân Thanh Hà lại tự nhiên nói ra một câu khôngchút liên quan gì như thế. Quay người nhìn lại, lập tức ánh mắt nàng sáng ngờilên. Không kìm nổi lòng mình, nàng liền đứng dậy, chạy về phía người đàn ôngđang bước tới.

Louis Thương Nghiêu dang rộng cánh tay mạnh mẽ đón nàng sà vào lòng như mộtchú chim nhỏ, ôm thật chặt nàng vào trong ngực. Hương thơm thanh mát thoangthoảng hòa quyện với mùi hoắc hương dịu nhẹ, dưới ánh mặt trời ấm áp như baophủ lấy hai người họ…

Cảm nhận được sự dựa dẫm của người phụ nữ trong ngực, cảm giác lo sợ cùng kinhngạc vừa rồi của Louis Thương Nghiêu nhanh chóng tan thành mây khói. Lúc nàyđây, trong lòng hắn chỉ tràn ngập tình yêu mãnh liệt dành cho Lạc Tranh. Cúiđầu nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nàng, hắn cúi đầuhỏi nhỏ.

“Sao đột nhiên em lại bỏ ra đây? Có biết vừa rồi anh lo lắng cho em thế nàokhông?”

Lạc Tranh chợt nhận ra mình đã vô tình làm ọi người bị một phen hú vía, ngượngngùng cười, “Em xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng thế này. Vì em nhìn thấy ngườiquen nên vội chạy theo ra ngoài như vậy.”

Louis Thương Nghiêu nhìn thấy Tân Thanh Hà cách đó không xa, lông mày khẽ nhíulại có chút nghi hoặc.

“Em nói em biết bà ấy?”

“Vâng!” Lạc Tranh nở nụ cười ngọt ngào. “Mặc dù vừa rồi em mới biết tên bácấy, nhưng trước đây đã từng gặp mặt rồi. Bác ấy thực sự rất lợi hại đó, bác ấyđã đi du lịch rất nhiều nơi rồi. Qua đây đi, em muốn giới thiệu hai người mộtchút.”

“Tranh, thật ra…”

“Anh sao thế? Một nam tử hán như anh mà còn thấy ngượng sao?” Lạc Tranh chưanghe xong lời của Louis Thương Nghiêu, liền kéo hắn đi tới chỗ bóng cây phíatrước…

Dưới tán cây râm mát, vẻ mặt Tân Thanh Hà cũng không có biểu hiện gì đặc biệt,chỉ lẳng lặng nhìn người đàn ông đang bước tới. Sắc mặt bà vô cùng bình thảntràn ngập nụ cười thân thiện.

Lạc Tranh không hề phát hiện ra điều gì bất thường. Nếu như lúc này nàng quayđầu nhìn lại, lập tức sẽ phát hiện ra vẻ mặt khác lạ của Louis Thương Nghiêu.

Lúc Lạc Tranh kéo Louis Thương Nghiêu đến bên cạnh, nàng mới phát hiện biểuhiện của hai người này có gì đó không đúng lắm. Nàng khẽ cười rồi nói với TânThanh Hà.

“Đây là Thương Nghiêu, cũng chính là lý do khiến cháu yêu thành phố này.”

Ánh mắt của Tân Thanh Hà xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng không nói bất cứđiều gì, vẫn lẳng lặng nhìn Louis Thương Nghiêu như trước. Một lúc sau lạinghe thấy tiếng thở dài nặng nhọc của bà. Sau đó bà đứng dậy có ý muốn rời đi.

Lạc Tranh có chút giật mình cùng sửng sốt, hoàn toàn không biết nên phản ứngthế nào với tình huống trước mắt. Nàng chưa kịp bước lên gọi Tân Thanh Hàtiếng nào thì đã bị hành động của Louis Thương Nghiêu làm cho chấn động tớimức kinh hãi. Nàng chỉ nghe hắn cất tiếng gọi..

“Mẹ!”

Trong nháy mắt, Lạc Tranh bị chấn động tới mức choáng váng, dường như hóa đángay tức khắc. Nàng đứng đờ một chỗ, hồi lâu cũng không thể nhúc nhích.

Bác ấy là…mẹ của Thương Nghiêu?

Khó trách, Lạc Tranh lại cảm thấy thân thiết như vậy. Thì ra bác ấy chính làmẹ của Louis Thương Nghiêu. Trong đầu nàng lại hiện lên những lời Liệt đã kểcho nàng lúc trước về mối quan hệ của cha mẹ Louis Thương Nghiêu năm xưa.

Mà người trước mặt nàng lúc này chính là người Liệt vẫn hay gọi là dì, làngười đã phải trải qua sự sinh ly tử biệt với người đàn ông mà bà yêu thương.

Lúc này, Lạc Tranh cũng hiểu được lý do tại sao Tân Thanh Hà lại đi du lịchkhắp nơi như vậy. Mất đi người mình yêu thương, có ở lại thành phố nào cũngchỉ cảm thấy cô quạnh mà thôi.

Tân Thanh Hà bỗng dừng bước, còn nghe thấy cả tiếng thở dài khe khẽ của bà.Quay đầu lại, bà chậm rãi lên tiếng, “Mẹ chờ con tại quán cà phê của bệnhviện.”

Sắc mặt của Louis Thương Nghiêu tràn ngập sự nghiêm túc, cúi người đầy cungkính, “Vâng, thưa mẹ!”

Lạc Tranh hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Cho tới khi TânThanh Hà rời đi, nàng mới có lại chút phản ứng, kinh ngạc hỏi…

“Thương Nghiêu… Bác ấy… thực sự là mẹ của anh sao?”

Cách xưng hô của đàn ông và phụ nữ vốn không giống nhau, nhất là trong cáchgọi mẹ. Phụ nữ cho dù ở độ tuổi nào đi nữa cũng vẫn gọi “Mẹ” đầy thân thiếthệt như hồi còn nhỏ. Nhưng đối với đàn ông, sau khi trưởng thành rồi lậpnghiệp, kết hôn thì người vẫn còn gọi “Mẹ” đầy thân thiết như Louis ThươngNghiêu quả thực rất hiếm.

Nhưng từ lời nói và hành động của Louis Thương Nghiêu, không khó để nhận rahắn kính trọng cùng quan tâm đến Tân Thanh Hà đến thế nào. Nhưng xem ra, cáchhắn quan tâm đến bà không phải như sự quan tâm đối với các thành viên tronggia tộc mà là sự quan tâm chân tình của người con đối với mẹ mình mà thôi.

Louis Thương Nghiêu đưa tay khẽ vuốt mái tóc của Lạc Tranh, bên môi khẽ conglên thành nụ cười vô cùng vui vẻ, “Em đã cùng mẹ nói chuyện lâu như thế, chẳnglẽ còn không biết sao?”

“Em thực sự không biết. Chẳng qua em chỉ cảm thấy bác rất thân thiết mà thôi”.Lạc Tranh nghĩ như thế nào thì nói như thế. Nhưng ngay lập tức nàng lại nhớ rađiều gì đó, lo lắng hỏi hắn…

“Nhưng vừa rồi ánh mắt bác nhìn anh rất nghiêm túc. Không phải bác đã biếtquan hệ của chúng ta rồi phản đối đấy chứ?”

“Đừng nghĩ linh tinh, anh tin mẹ rất thích em, nếu không bà sẽ không ngồi nóichuyện với em lâu đến thế. Nên biết rằng, rất hiếm có cô gái nào khiến mẹ anhcó thể trò chuyện lâu như vậy.” Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng trấn an nàng.

Lạc Tranh không nói thêm gì nữa, chỉ hít sâu một hơi, trong lòng vẫn còn chútlo lắng mơ hồ.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...