Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
Chương 13: Chỉ nguyện vì em
Khi Lạc Tranh tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao. Ánh mặt trời rực rỡ xuyên quatấm rèm cửa cũng đã dịu bớt phần nào khiến nàng vừa mở mắt ra cũng không cảmthấy quá chói.
Nàng khẽ “uhm” một tiếng, hoàn toàn thanh tỉnh sau một giấc ngủ sâu vô cùngthoải mái, không hề gặp ác mộng, cũng không choàng tỉnh lúc nửa đêm. Nhìn sangbên cạnh đã thấy giường trống từ bao giờ, Lạc Tranh ngoái đầu nhìn đồng hồ.
Ngay lập tức, nàng bật dậy, dường như vừa nhớ ra điều gì đó, vội vàng bướcxuống giường để đánh răng rửa mặt.
Lạc Tranh đã sớm điều tra hôm nay Ôn Húc Khiên sẽ ra ngoài làm việc. Vốn làmuốn lẻn vào nhà Ôn Húc Khiên để lấy đoạn băng ghi âm kia nhưng không ngờ lạingủ tới tận buổi chiều thế này. Nàng chỉ thầm mong Ôn Húc Khiên chưa về nhà,cũng mong sao an toàn vượt qua sự kiểm soát của Louis Thương Nghiêu.
Đang lúc Lạc Tranh quần áo chỉnh tề bước ra khỏi phòng ngủ thì bắt gặp LouisThương Nghiêu cũng đang từ ngoài cửa bước vào, cả thân hình hắn như tắm trongánh mặt trời rực rỡ. Thấy nàng có vẻ muốn đi ra ngoài, Louis Thương Nghiêu nhẹnhàng cười hỏi, “Em định đi đâu à?”
Lạc Tranh không ngờ sẽ gặp Louis Thương Nghiêu ngay lúc này nên có chút ngỡngàng. Nhưng rất nhanh sau đó, nàng liền nở nụ cười tươi tắn, hoàn toàn chedấu vẻ mất tự nhiên vừa thoáng hiện lên trong ánh mắt.
“Em định đi gặp một người bạn, trước kia cũng chơi khá thân, biết em trở vềHongkong nên đã hẹn gặp nhau hôm nay.”
Louis Thương Nghiêu nghe xong vẫn tỏ thái độ vô cùng bình thản. Hắn nhẹ nhànggật đầu rồi đi vào phòng khách, ngồi xuống sofa nghỉ ngơi.
Lạc Tranh thấy hắn không tỏ vẻ nghi ngờ gì, cũng không có ý phản đối khiếnnàng không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm. Ra tới cửa, nàng còn xoay người lạinói với hắn.
“Vậy… em đi đây!” Vừa dứt lời, nàng liền mở cửa tính bước ra ngoài.
“Người bạn có thể tâm sự cùng em ngoài Lưu Ly ra thì còn ai khác mà anh khôngbiết nhỉ?” Sau lưng nàng, giọng đàn ông trầm thấp nhẹ nhàng vang lên, vô cùngbình thản nhưng lại cực kỳ sắc bén đánh tan lời nói dối của nàng.
Cả người Lạc Tranh bất giác cứng đờ lại, khuôn mặt trở nên thất thần vì kinhngạc. Mấy giây sau, nàng mới quay đầu lại, dùng ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhìnthẳng vào Louis Thương Nghiêu.
“Anh không tin lời em nói?”
“Bởi vì lời nói của em hoàn toàn không có sức thuyết phục.” Louis ThươngNghiêu hờ hững trả lời, “Nếu giờ này em tới nhà Ôn Húc Khiên, đảm bảo sẽ bịhắn bắt gặp.”
Lạc Tranh hoàn toàn bị lời nói của Louis Thương Nghiêu làm cho sững người. Mộtlúc lâu sau nàng mới chậm rãi bước tới bên cạnh hắn, mở to đôi mắt nhìn hắn cóchút nghi ngờ, “Sao anh biết em muốn tới chỗ Ôn Húc Khiên?”
Louis Thương Nghiêu không trả lời ngay, chậm rãi lôi ra vật gì đó từ trong túiáo, để lên trên bàn trà.
“Thứ em muốn lấy là cái này phải không?”
Lạc Tranh quay đầu nhìn lại, trên bàn chính là một cuộn băng ghi âm nhỏ. Nàngthực không thể dấu nổi sự kinh ngạc, “Thương Nghiêu, anh…”
Lời của nàng còn chưa nói xong, cả người liền bị Louis Thương Nghiêu kéo ngồixuống ghế. Hắn đưa tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trong mắt lộ rõ vẻđau lòng cùng chua xót…
“Tranh, anh còn phải nói thế nào nữa thì em mới chịu hiểu đây. Em là người phụnữ của anh, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng nên nói rõ ràng với anh, anh sẽgiúp em nghĩ cách giải quyết. Không cần phải vì anh mà làm những chuyện nguyhiểm như vậy.”
Nghe những lời nói vô cùng nghiêm túc cùng chân tình của Louis Thương Nghiêu,trong lòng Lạc Tranh không khỏi dâng lên một cảm giác ngọt ngào, “Em chỉ khôngmuốn làm cho anh bị thương tổn…”
“Nha đầu ngốc!” Louis Thương Nghiêu liền kéo nàng ôm vào trong ngực, cúi xuốnghôn lên mái tóc của nàng. “Anh là đàn ông, cho dù thực sự có bị tổn thương đichăng nữa thì sức chịu đựng vẫn mạnh mẽ hơn nhiều so với phụ nữ.”
“Thương Nghiêu…”
“Tính cách độc lập của em đã trở thành thói quen mất rồi. Chỉ cần có chuyện gìliền tự mình đứng ra xử lý.” Louis Thương Nghiêu khẽ nới vòng tay, nhìn nàngbằng ánh mắt đầy thâm tình.
““Không thể như thế được. Trước kia thì em có thể hành động như thế nhưng bâygiờ tuyệt đối không được. Em nên nhớ rằng, người che chở cho em chính là anh.Từ nay về sau, có bất kỳ chuyện gì phát sinh cũng phải bàn bạc trước với anh.Chỉ cần nói với anh, anh sẽ tìm cách giải quyết. Anh nói rồi, chuyện em phảilàm rất đơn giản, chỉ cần mỗi ngày sống một cách thoải mái, vui vẻ và tậnhưởng hạnh phúc là được, em hiểu rồi chứ?”
“Nhưng mà…” Mặc dù Lạc Tranh rất cảm động vì những lời nói chân thành củaLouis Thương Nghiêu nhưng vẫn không đành lòng nói tiếp.
“Em không thể cứ ngồi đó mà không làm gì cả. Như thế em chẳng khác nào mộtngười ăn không ngồi rồi cả.”
“Ai bảo em không phải làm gì cả?” Louis Thương Nghiêu khẽ cười, nhẹ véo lênchóp mũi Lạc Tranh. “Việc em phải làm đó là cả đời toàn tâm toàn ý yêu anh.Công việc này, trách nhiệm cũng không nhỏ đâu nhé!”
Lạc Tranh bị lời nói của Louis Thương Nghiêu làm cho buồn cười, khẽ đập nhẹlên người hắn, sau đó chủ động ôm hắn.
Nàng thật sự rất muốn vì hắn làm một cái gì đó, dù chỉ một lần thôi cũng được.Đó cũng chính là để chứng tỏ tình yêu của nàng dành cho hắn mà thôi.
Một lúc lâu sau, Lạc Tranh nhẹ giọng hỏi. “Cuộn băng ghi âm này thực sự là anhlấy từ chỗ Ôn Húc Khiên sao?”
“Là anh bảo thuộc hạ làm.” Louis Thương Nghiêu đem nàng ôm vào trong ngực,vươn tay cầm lấy cuộn băng ghi âm. Ngay sau đó, hắn siết chặt nắm tay lại,cuộn băng ghi âm liền bị bóp nát vụn.
Lạc Tranh nhìn cuộn băng ghi âm một hồi, lại quay sang nhìn hắn, tỉnh táo hỏilại, “Rốt cục là tại sao anh lại biết được chuyện này?”
“Em đoán đi! Em thông minh như vậy nhất định sẽ đoán ra.” Louis Thương Nghiêucười đầy bí hiểm, hai hàng lông mày khẽ nhếch lên đầy tà mị, bên môi cũng conglên thành một nụ cười mang theo ý đùa giỡn.
Lạc Tranh khẽ nhíu mày, trong mấy giây ngắn ngủi liền nghĩ ngay tới một khảnăng.
“Là Diêu Vũ có đúng không? Ngoại trừ cô ta, em không nghĩ còn có người thứ hailàm được chuyện này!”
“Thế mới nói vợ của anh rất thông minh mà.” Louis Thương Nghiêu cười một cáchsảng khoái, nhẹ xoa đầu Lạc Tranh hết sức sủng ái, buông một câu tán thưởngdành cho nàng.
“Đừng có nịnh em! Làm thế nào mà Diêu Vũ lại nói cho anh biết hết mọi chuyệnvậy? Có phải anh uy hiếp cô ấy không?” Nàng lại tiếp tục tra hỏi.
Louis Thương Nghiêu vội vàng giơ cao hai tay lên.
“Có trời đất chứng giám, anh không hề uy hiếp cô ta. Là chính cô ta đổi ý, sợem gặp nguy hiểm nên mới gọi điện thoại nói cho anh biết chuyện này.”
Lạc Tranh lúc này mới tường tận mọi chuyện, nhìn về phía Louis Thương Nghiêu,“Hiện giờ Diêu Vũ đang ở đâu? Ôn Húc Khiên không thấy cuộn băng ghi âm, cô ấynhất định sẽ gặp nguy hiểm.”
“Diêu Vũ à? Hiện tại cô ta đang trên máy bay ra nước ngoài rồi. Sáng sớm nayanh đã sai thuộc hạ lo liệu xong mọi chuyện.” Louis Thương Nghiêu thong dongcất tiếng cười cực kỳ thoải mái.
Lần này, thực sự Lạc Tranh không nhận thua cũng không được. Nàng nhẹ nhàng dựavào ngực hắn, khẽ cất tiếng thở dài từ tận đáy lòng, “Có tiền thật là tốt,không cần phải tự ra tay cũng có thể giải quyết được mọi phiền toái.”
Louis Thương Nghiêu có chút buồn cười ôm chầm lấy nàng, khẽ cười. “Người hiểuchuyện như em vẫn là đáng yêu nhất, em ở bên anh chẳng phải tốt hơn sao?”
“Em?” Lạc Tranh có chút khó hiểu.
“Thì em đã được gả cho anh, thì tất cả mọi thứ của anh chẳng phải đều là củaem sao?” Louis Thương Nghiêu véo nhẹ chóp mũi nàng, cất tiếng cười tà mị.
“Tự phụ!” Lạc Tranh nhìn hắn đang vô cùng khoái chí, nghịch ngợm cắn hắn mộtcái.
Louis Thương Nghiêu bị bộ dạng của nàng chọc cho buồn cười, ôm chặt nàng,trong đầu lại thoáng hiện lên từng câu mà Diêu Vũ đã nói với mình trong điệnthoại.
“Tôi cảm thấy Lạc luật sư có gì đó rất lạ. Lúc tôi vừa bước vào cửa, liền nhìnthấy ánh mắt vô cùng hung dữ của cô ấy…”
Lại thầm liên tưởng tới lời của bác Phúc, Louis Thương Nghiêu lặng lẽ thở dài,dịu dàng thì thầm bên tai nàng. “Đêm nay chúng ta trở về Paris nhé, tối maianh đã hẹn với bác sỹ Oswald tới biệt thự rồi.”
“Bác sỹ Oswald?” Lạc Tranh thoáng nghĩ tới vị bác sỹ tâm lý kia liền hỏi, “Anhhẹn ông ấy có việc gì?”
“À, ông ấy đang giúp Liệt tiến hành đánh giá tâm lý một cách toàn diện. Tuynói Liệt đã không sao cả, nhưng việc này vẫn thực sự cần thiết, dù sao ông tacũng là bác sỹ tâm lý của Liệt suốt thời gian qua mà.” Louis Thương Nghiêu nhẹnhàng giải thích.
“Ừ, cũng phải.” Lạc Tranh không phát hiện ra trong ánh mắt của Louis ThươngNghiêu có chút khác thường, khẽ gật đầu. “Được, vậy đêm nay chúng ta trở vềParis.”
Louis Thương Nghiêu nở nụ cười dịu dàng, lại một lần nữa ôm chặt nàng…
Paris…
Phòng Giám đốc tập đoàn WORLD.
Sáng sớm, bác sỹ Oswald đã tới phòng làm việc của Louis Thương Nghiêu, đem báocáo kiểm tra chi tiết đưa tận tay cho hắn.
Tối qua, bác sỹ Oswald tới biệt thự với danh nghĩa tiến hành đánh giá tâm lýcủa Liệt theo như sự sắp xếp từ trước của Louis Thương Nghiêu nhưng thực chấtlà tiến hành kiểm tra tâm lý của Lạc Tranh.
Vốn là một bác sỹ tâm lý hàng đầu nên Oswald rất nhạy cảm trong những chuyệnthế này. Nếu như tâm lý đối phương thực sự có vấn đề, ông sẽ nhận ra ngay saukhi tiến hành một cuộc trò chuyện ngắn và quan sát các biểu hiện của họ.
Trong buối nói chuyện tối hôm qua, Lạc Tranh rất phối hợp bởi bác sỹ Oswald đãlấy vấn đề tâm lý của Liệt trong thời gian qua để ngụy trang.
Louis Thương Nghiêu sau khi cầm lấy báo cáo kiểm tra, xem kỹ một hồi, lông màybỗng nhíu chặt lại.
“Louis tiên sinh, thông qua sự đánh giá của tôi, tâm lý Lạc luật sư hoàn toànkhông có vấn đề gì. Cô ấy cũng có nhắc tới việc thường xuyên gặp ác mộng,nhưng theo như tôi thấy thì tâm lý cô ấy không bị ảnh hưởng nhiều lắm. Hay nóicách khác, những cơn ác mộng đó không nói lên điều gì, chỉ là bị ảnh hưởng mộtchút từ những chuyện kinh khủng thời thơ ấu mà thôi.”
Louis Thương Nghiêu mặc dù là người vô cùng chuyên quyền và bá đạo, nhưng đốivới vị bác sỹ tâm lý này hắn luôn tỏ sự kính trọng cùng tin tưởng. Những lờinói vừa rồi của bác sỹ Oswald đã xoa dịu được phần nào tâm trạng nặng nề tronglòng hắn. Tuy nhiên những băn khoăn trong lòng thì vẫn còn tồn tại.
“Con người liệu có thể làm những chuyện mà đến ngay cả bản thân mình cũngkhông biết không? Giống như thói quen mộng du trong lúc ngủ ấy, sau khi tỉnhdậy thì không biết là mình đã làm những gì nữa?”
Bác sỹ Oswald cười nhẹ một tiếng. “Quả thực là có chuyện đó. Có hai trường hợpdẫn tới việc phát sinh khả năng này.
Trường hợp thứ nhất chúng ta vẫn thường gọi là thôi miên. Nhiều người cho rằngthôi miên là cái gì đó rất xa vời nhưng trên thực tế hiện tượng tự thôi miêncó thể xảy ra đối với bản thân mỗi người. Ví dụ như khi một người khi nghe mộtđoạn nhạc bi thương, tâm trạng sẽ trở nên vô cùng buồn bã, chán nản. Khi chìmđắm trong nỗi bi thương đó thì dù người khác gọi thế nào họ cũng không nghethấy. Hành động, tâm trạng của họ lúc đó sẽ có xu hướng giống như phim ảnh haytiểu thuyết đã từng xem hoặc lúc khóc, lúc cười một cách mất kiểm soát.
Tất cả những điều đó đều là biểu hiện của việc tự thôi miên. Phương thức biểuhiện không chỉ có một nhưng kết quả của việc này thì hoàn toàn giống nhau.Chính là, tại thời điểm đó, những hành động mà họ làm cũng như những suy nghĩtrong đầu đều không do lý trí bản thân kiểm soát nữa.”
Louis Thương Nghiêu suy nghĩ một chút về trường hợp của Lạc Tranh, khẽ lắcđầu, cảm thấy trường hợp này có vẻ không giống lắm.
“Có thể là trường hợp thứ hai chăng? Chính là nhân cách phân liệt hay rối loạnđa nhân cách.
Nhân cách phân liệt có thể do rất nhiều nguyên nhân khác nhau tạo nên. Đại đasố là các trường hợp đã từng trải qua những tình huống bị kích động một cáchmãnh liệt, khiến cho người bệnh phát sinh tâm lý muốn tìm kiếm sự bảo vệ hoặcmuốn bảo vệ người khác. Nhưng cũng vì khả năng của bản thân không cho phép nênkhó có thể thực hiện được, từ đó sẽ dẫn tới sự thay đổi ít nhiều trong tínhcách.” Bác sỹ Oswald nhẹ nhàng đưa ra những phân tích chuyên môn.
“Người mắc phải chứng nhân cách phân liệt này dưới tác động của sự kích thíchsẽ bắt đầu xuất hiện sự biến đổi thành một hoặc nhiều trạng thái tính cáchkhác nhau cho tới khi đạt được tâm lý cân bằng và an toàn trong suy nghĩ. Tuynhiên, chính bản thân người bệnh sẽ không ý thức được mình có triệu chứng củasự phân liệt nhân cách.”
“Ông có thể phân biệt một cách rõ ràng người nào là bình thường, người nào cókhả năng mắc chứng bệnh phân liệt này đúng không?” Louis Thương Nghiêu có vẻcăng thẳng, hỏi lại vị bác sỹ. Kỳ thật, càng ngày hắn càng bắt đầu nghi ngờLạc Tranh có khả năng mắc chứng bệnh này.
“Đúng, tôi có thể phân biệt được.” Bác sỹ Oswald khẳng định một cách chắcchắn.
“Nên biết rằng, trong thực tế, ai cũng có thể gặp vấn đề về tâm lý. Ví dụ nhưlúc anh gặp phải nguy hiểm, anh cũng rất hy vọng mình là người có võ công caocường để có thể đánh bại đối phương. Đối với người mắc chứng bệnh phân liệtnhân cách, khi mà não bộ của họ đã hoàn toàn bị khống chế bởi các loại nhânvật trong tưởng tượng thì sẽ hình thành nên một nhân cách trái ngược hoàn toànvới tính cách hàng ngày của họ, thậm chí còn có một số hành động quá khích.Những người gặp vấn đề tâm lý như thế này, từ ánh mắt của họ cho tới hành độngcũng như lời nói đều có thể nhận ra được. Cho dù là đang tỉnh táo, cũng cónhững dấu hiệu có thể phát hiện ra.”
Louis Thương Nghiêu lại nhìn qua báo cáo một chút. “Cho nên, ông cho rằng LạcTranh cũng không có những triệu chứng của loại bệnh này đúng không?”
“Đúng vậy! Tôi không biết tại sao Louis tiên sinh lại nghĩ như vậy, chỉ là dựatrên những nhận định của tôi thì Lạc luật sư có tâm lý hoàn toàn khỏe mạnh.Mỗi việc đã từng xảy ra cô ấy đều ghi nhớ rất chính xác. Cũng có thể đó là dotính chất công việc của cô ấy. Nếu nói cô ấy có triệu chứng của căn bệnh phânliệt tính cách, thì đúng là không thể giải thích nổi.” Bác sỹ Oswald cườicười.
Lời nói của vị bác sỹ càng làm Louis Thương Nghiêu cảm thấy khó hiểu, vẻ mặtđầy suy tư khẽ nghiêng người về phía trước.
“Con người, có thể có khả năng bị rối loạn trí nhớ không?”
“Tất nhiên, não bộ con người giống như cái máy vi tính, đều có một dung lượngnhất định. Bộ não vốn có chức năng tự động sàng lọc mọi thứ. Vì thế nhữngchuyện nào không cần thiết thì sẽ tự động xóa đi. Kể từ đó, con người sẽ quênđi một số chuyện hoặc có những chuyện thì chỉ nhớ một cách mơ hồ. Thậm chí lúcquên, lúc nhớ, điều này hoàn toàn bình thường.”
“Tại thời điểm ông tiến hành kiểm tra tâm lý Lạc Tranh, có đúng là trí nhớ củacô ấy thực sự không có vấn đề gì không? Có thể, những gì cô ấy nói không đúngsự thật.”
Bác sỹ Oswald suy nghĩ một chút, khẽ lắc đầu. “Tôi không phát hiện ra vấn đềgì. Nhưng, nếu như Louis tiên sinh có nhắc tới sự rối loạn trí nhớ, thì tôilại nhớ tới hai khả năng khác.”
“Hai khả năng nào?”
“Một loại là thôi miên, thông qua một số tác động bên ngoài có thể tiến hànhthôi miên sâu, như vậy có thể làm thay đổi trí nhớ của đối phương. Nhưng, Lạcluật sư cũng có một vài dấu hiệu của việc bị thôi miên cho nên không loại trừkhả năng này.” Bác sỹ Oswald chậm rãi phân tích chi tiết.
“Ngoài ra còn có một biểu hiện tâm lý hiếm thấy, đó là triệu chứng thần kinhphân liệt ẩn. Loại bệnh này thường rất ít gặp, bệnh nhân cũng chẳng khác gìngười bình thường. Chỉ trừ khi đã phát bệnh, nếu không thì tới bác sỹ tâm lýchuyên nghiệp cũng không thể nào phát hiện ra.
Nguyên nhân hình thành nên biểu hiện tâm lý này cũng giống như nguyên nhân củachứng phân liệt nhân cách. Chỉ là cách thức biểu hiện khác nhau. Tuy nhiênbệnh này có một điểm đặc biệt lớn nhất là sau khi bị đả kích thì người bệnh sẽnhanh chóng điều chỉnh được trạng thái tâm lý của bản thân. Những người mắcchứng bệnh này thường rất tỉnh táo và thông minh, có thể bảo vệ bản thân tránhkhỏi những thương tổn một cách nhanh chóng.
Đối với căn bệnh này, trí nhớ của người bệnh sẽ xuất hiện một độ chênh lệchnhất định. Nhưng độ chênh này tới cỡ nào còn phụ thuộc vào nguyên nhân hìnhthành bệnh. Đương nhiên, nói một cách tương đối, mức độ nguy hiểm của loạibệnh này không cao. Điều trị bệnh này cũng không quá khó khăn, tuy nhiên tronglúc điều trị, người nhà của bệnh nhân phải chuẩn bị tâm lý nhất định.”
“Cần chuẩn bị những gì?” Louis Thương Nghiêu dường như đứng ngồi không yên,trong lòng thấp thỏm không thôi.
“Người mắc chứng bệnh này chỉ có một nguyên nhân đó là muốn trốn tránh thựctế. Các chức năng của cơ thể sẽ tự biết cách tạo ra sự thích nghi nhất địnhmột khi trạng thái tâm lý bị mất cân bằng. Hay nói cách khác, loại bệnh này sẽkhiến người ta cảm thấy thế giới xung quanh tốt đẹp hơn. Đây chính là biểuhiện tích cực của chứng bệnh này.
Nhưng, một khi đối mặt với thực tế, những gì phát sinh trong thế giới thực lạikhông phù hợp với những suy nghĩ mà người bệnh tự tạo ra. Cho nên, bệnh nhânsẽ nhanh chóng trở nên suy sụp, thậm chí có thể dẫn tới việc tự sát.” Bác sỹOswald phân tích với một tâm trạng khá nặng nề.
“Cho nên, rất nhiều người thân của các bệnh nhân tình nguyện để cho bệnh nhâncứ sống trong thế giới do tự họ tưởng tượng ra mà không muốn nói ra tình hìnhthực tế. Thực ra họ cũng có cái lý của mình.”
Louis Thương Nghiêu bỗng cảm thấy vô cùng khó thở. Không hiểu tại sao, hắn lạicó cảm giác những biểu hiện của Lạc Tranh đúng với những gì mà vị bác sỹ kianói.
Bác sỹ Oswald thấy vậy liền nở nụ cười nhẹ, “Louis tiên sinh, những gì tôi nóiở trên chỉ là miêu tả về những triệu chứng của chứng bệnh này mà thôi. Tôikhông nghĩ Lạc luật sư mắc phải chứng bệnh này đâu. Anh hãy yên tâm đi, theonhư tôi thấy, cô ấy hoàn toàn khỏe mạnh.”
Sau khi nghe xong những lời đó, Louis Thương Nghiêu khẽ nở nụ cười yếu ớt,không nói thêm câu gì nữa nhưng trong lòng hắn, một dự cảm không tốt khôngngừng lan rộng…
