Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
Lạc Tranh dừng bước, đôi mắt trong veo quay lại nhìn về người vừa cất tiếnggọi. Khuôn mặt nàng hiện lên chút xúc động, lập tức bước nhanh về phía trước.
“Bác Phúc? Đã nhiều năm không gặp, bác có vẻ ngày càng khỏe mạnh cùng dẻo daiđấy ạ!” Lạc Tranh từ nhỏ tới lớn đều ăn hoa quả ở cửa hàng bác Phúc này, khôngngờ nhiều năm trôi qua như vậy mà cửa hàng vẫn còn.
Bác Phúc vẻ mặt hiền lành liền gật đầu. “Đúng vậy, đúng vậy! Bác ăn khỏe ngủngon nên sức khỏe rất tốt. Lạc Tranh à, bác cháu mình đã nhiều năm không gặp,nghe nói cháu bây giờ là đại luật sư danh tiếng lẫy lừng. Thật tốt, thật làtốt… Vị này là…”
Lúc này bác Phúc mới phát hiện ra Louis Thương Nghiêu đứng bên cạnh, thấy hắndáng vẻ anh tuấn, mặc ple đi giày tây sang trọng, đương nhiên liền biết ngườinày không phải xuất thân tầm thường.
“Bác Phúc, anh ấy là bạn trai cháu.” Lạc Tranh giới thiệu một cách tự nhiênrồi quay sang cũng giới thiệu qua một chút với Louis Thương Nghiêu.
“Ây a, Lạc Tranh có bạn trai rồi. Tốt lắm, bác Phúc cũng cảm thấy rất vui. Cậuấy trông cao lớn tuấn tú như vậy, vừa nhìn đã biết là người đàn ông nổi bậttrong đám đông.” Bác Phúc hết lời khen ngợi.
Louis Thương Nghiêu không hiểu tiếng Quảng Đông cho lắm nên không rõ bác Phúcnói gì. Chỉ loáng thoáng cảm nhận được là bác ấy đang khen mình, hắn khẽ cườinhẹ, lịch sự gật đầu.
“Bác Phúc, bác gái đâu rồi ạ?” Lạc Tranh vẫn nhớ rõ bác gái là người mập mạp,tính tình rất hào phóng, đối xử với nàng cũng rất tốt.
Bác Phúc cười, vội vàng vào bên trong gọi. Không lâu sau đó, một người phụ nữmập mạp đi ra. Theo thời gian, mặc dù làn da có vẻ nhuốm màu sương gió nhưngnụ cười thì vẫn như ngày nào, người phụ nữ ấy chính là bác gái mà Lạc Tranhnhắc đến. Nhưng khi nhìn thấy nàng, đầu tiên bà có chút ngạc nhiên, sau đó nụcười trở nên có phần ngượng ngùng.
Louis Thương Nghiêu nhạy cảm nhận thấy sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt củabác gái, trong lòng nổi lên chút nghi hoặc.
“Bác gái, nhìn bác cũng giống bác Phúc, vẫn còn khỏe mạnh lắm.” Lạc Tranh cườichào hỏi.
“Bà nó, đây là Lạc Tranh, bà không nhớ à? Là gia đình sống ở tầng trên ấy. Bâygiờ cô ấy là luật sư lớn rồi đó.” Bác Phúc vỗ nhẹ lên người bác gái nói.
“A.. Lạc Tranh à, nhớ chứ, đương nhiên là nhớ rồi. Khi còn nhỏ cháu thườngxuyên tới cửa hàng chơi mà.” Cuối cùng bác gái cũng cố bày ra vẻ mặt tươicười, vội vàng nói.
Louis Thương Nghiêu hơi nheo mắt, phát hiện ra, ánh mắt mà bác gái đang nhìnLạc Tranh ngoài nét không được tự nhiên còn có chút sợ hãi. Rốt cuộc là cái gìđã làm bác ấy sợ hãi đến như vậy?
“Lạc Tranh giờ đã trưởng thành rồi. Vừa xinh đẹp lại vừa thành đạt. Chà, mộtcô bé tốt như thế, đáng tiếc lại gặp cha mẹ như vậy…”
“Ông nói linh tinh cái gì thế?” Bác gái lấy khuỷu tay huých vào bác Phúc mộtcái, sau đó cười cười nói. “Lạc Tranh, cháu đừng nghe bác Phúc cháu nói lungtung. Ông ấy già rồi, từ sáng tới tối chỉ nói nhăng cuội. Đúng rồi, sao cháulại quay về đây?”
Lạc Tranh gượng cười trả lời, “Cháu về thăm lại nhà cũ.”
“Vậy hả? Vậy cháu mau lên nhà đi. Chắc lát nữa trời sẽ mưa, đừng để bị ướtnhé.” Bác gái vội vàng nói vậy nhưng trong ánh mắt Louis Thương Nghiêu lạimang một ý nghĩ sâu xa hơn. Hắn có thể cảm nhận được bác gái chỉ muốn đuổikhéo Lạc Tranh đi chứ không hề muốn nói chuyện với nàng.
Louis Thương Nghiêu đưa mắt nhìn sang bác Phúc, thấy bác ấy dường như nói saiđiều gì, dáng vẻ có chút lúng túng ngượng ngùng.
Lạc Tranh ngược lại cũng không nghĩ ngợi nhiều, gật đầu, nói qua vài câu rồikéo Louis Thương Nghiêu lên căn nhà cũ.
Bên ngoài cửa sổ, trong đám mây đen bắt đầu nổi sấm chớp. Ngay sau đó là tiếngsét ầm ầm. Gió thổi vào qua khe kính vỡ ở cầu thang, rít lên những âm thanh vôcùng lạnh lùng.
Đứng ở cửa, Lạc Tranh khẽ nhíu mày. Chiếc ổ khóa vẫn nằm đó buồn thiu, đã sớmtrở nên hoen gỉ, có lẽ cũng bởi thời gian trôi qua quá lâu rồi.
Louis Thương Nghiêu tiến lên trước, cẩn thận quan sát ổ khoá, quay đầu lạinhìn Lạc Tranh hỏi, “Em vẫn còn chìa khoá nhà chứ?”
Lạc Tranh hơi chau mày, nhìn thoáng qua chiếc ổ khóa. Suy nghĩ một lát, nàngvô thức nhìn sang chậu hoa ở bên cạnh.
Hoa trong chậu đã sớm khô héo chỉ còn trơ lại những cành cây khô khẳng khiu.Lạc Tranh cúi xuống, từng ngón tay thon nhỏ nhẹ nhàng nâng chậu hoa lên, quenthuộc sờ xuống phía dưới đáy chậu lấy ra một chiếc chìa khoá.
“Chính là nó đây. Lúc trước, khi còn sống ở đây, mẹ em thường để chìa khóadưới bồn hoa này.” Lạc Tranh khẽ thở dài, cầm lấy chiếc chìa khóa, cố gắng hếtsức mở ổ khoá đã han gỉ.
Cũng bởi vì thời gian trôi qua đã lâu nên khi vừa đẩy cửa phòng ra, một luồnghơi lạnh lẽo ẩm ướt ập vào mặt. Trong lúc đang nhìn xung quanh căn phòng bỗngcó một tia chớp loé lên, làm cả phòng sáng trưng như ban ngày.
“A…” Lạc Tranh bất ngờ hét lớn, chiếc chìa khóa trong tay cũng đột ngột rơixuống đất phát ra tiếng kêu “leng keng”
Louis Thương Nghiêu thuận thế quay lại nhìn, trên bệ cửa sổ có một đôi mắt màuxanh lục đang nhìn về phía họ. Hắn khẽ nhíu màu, bước nhanh về phía trước,vung tay một cái chỉ nghe thấy tiếng “Meo… Meo…”
Cùng với tiếng mèo kêu, một con mèo đen nhảy vụt qua, nhanh chóng hướng raphía cửa chính chạy ra ngoài.
“Không sao, đó chỉ là một con mèo mà thôi.” Louis Thương Nghiêu đem Lạc Tranhôm vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi.
Lạc Tranh bị hù dọa tới mức mặt mũi trắng bệch, khó khăn lắm mới bình tĩnh lạiđược. “Nơi này sao tự nhiên lại có mèo thế?”
“Có lẽ do tấm thủy tinh vỡ ngoài cửa nên mèo chui vào qua lối đó. Không có gìkỳ lạ cả. Nơi này tầng hai cũng không cao lắm, mèo rất dễ dàng chạy vào. Đừngsợ, có anh ở đây.” Louis Thương Nghiêu hôn nhẹ lên khuôn mặt nàng.
Lạc Tranh gật đầu, tâm tư hoảng loạn cũng được bình ổn đôi chút. Cũng khótrách nàng lại trở nên lo lắng như vậy. Thứ nhất, ngôi nhà này chứa đựng toànbộ những ký ức không vui của nàng thời thơ ấu. Thứ hai, từ lúc Lạc Tranh bướcvào căn phòng này, nàng như ngửi được mùi máu tanh phảng phất trong không khí.Nhưng nàng biết rõ, đó chỉ là ảo giác của mình mà thôi.
Thứ ba chính là tiếng sấm lớn không ngừng vang lên bên ngoài cửa sổ. Nàng đangở trong ngôi nhà cũ lạnh lẽo cùng u ám này, tự nhiên sẽ liên tưởng tới nhiềuchuyện kinh khủng trước kia.
“Tách!” Louis Thương Nghiêu tìm được công tắc nguồn điện, trong nháy mắt, toànbộ đèn trong phòng sáng lên. Sau đó từ bóng đèn cũ kỹ phát ra vài tiếng kêulèo xèo khiến người ta cảm thấy ấm áp phần nào.
Con người, đến tột cùng vẫn chỉ là loài động vật yếu đuối, luôn có cảm giác sợhãi bóng tối. Bởi vì họ không thể biết trong bóng tối rốt cuộc sẽ có gì đangchờ đón họ. Chính vì không nắm bắt được những gì sẽ xảy ra nên họ mới sinh ratâm lý sợ hãi.
Căn phòng được bài trí khá gọn gàng chứ không ngổn ngang như trong tưởng tượngcủa Louis Thương Nghiêu. Đây là căn nhà được thiết kế theo phong cách truyềnthống thời đó. Mở cửa bước vào chính là phòng khách được thiết kế theo kiểukhông gian chung. Một bên tường phòng khách có một cánh cửa dẫn tới phòng ngủ.Phía đối diện còn có một cánh cửa khác, chính là phòng ngủ thứ hai trong nhà.Xa hơn một chút chính là nhà bếp, đi qua nhà bếp chính là vị trí của nhà vệsinh. Khi Louis Thương Nghiêu đi qua nhà vệ sinh thì phát hiện ra còn một cánhcửa khác nữa.
Hắn cầm tay nắm cửa xoay xoay một chút, nhưng không mở được, cửa đã khóa.“Gian phòng này dùng để làm gì?” Hắn nhìn về phía Lạc Tranh hỏi.
“Là nhà kho, bên trong chứa rất nhiều đồ đạc lung tung, lộn xộn, từ thượngvàng cho tới hạ cám, thứ gì cũng có. Chờ một chút, em đi tìm chìa khóa, khôngbiết là đã để ở đâu nữa.”
Lạc Tranh nghĩ sao nói vậy, sau đó đem toàn bộ mảnh vải trắng phủ lên đồ đạctrong phòng vén hết lên, toàn bộ đồ đạc trong gian phòng hiện ra trước mắt họ.
“Người cuối cùng dọn dẹp gian phòng này là ai?” Louis Thương Nghiêu sau khinhìn xung quanh một lượt liền hỏi.
“Là mẹ em. Trước khi đi Mỹ bà đã đem toàn bộ đồ đạc trong gian phòng này sắpxếp cẩn thận. Chính là khung cảnh mà anh đang nhìn thấy trước mắt.” Lạc Tranhnhẹ nhàng trả lời, đưa tay phủi nhẹ góc ghế sofa.
Louis Thương Nghiêu cẩn thận xem xét qua đồ đạc trong gian phòng, bỗng hắnphát hiện, bất kể là ghế, sofa hay tủ quần áo, thậm chí là giá sách đều mangđậm phong cách châu Âu.
Mặc dù nhìn qua thì không thể xác định được giá trị của chúng nhưng với nhữngthiết kế vô cùng tinh xảo kia lại xuất hiện trong ngôi nhà ở một khu phố dànhcho những người bình dân như thế này xem ra không thích hợp lắm. Điều nàykhiến hắn càng cảm thấy khó hiểu.
“Trong nhà toàn dùng đồ đạc phong cách Châu Âu sao?” Louis Thương Nghiêu khôngnén nổi tò mò mà quay sang hỏi Lạc Tranh.
“Là mẹ em. Bà luôn thích đồ đạc mang phong cách Châu Âu. Ngay cả chiếc gươngbà dùng cũng thế. Cha em thường cười nhạo bà nói rằng, “Thân phận đã thấp kémcòn học đòi cuộc sống thượng lưu.” Trong vẻ tươi cười của Lạc Tranh có thoángchút bi thương, nhẹ nhàng lên tiếng.
Từ tận đáy lòng Louis Thương Nghiêu nổi lên cảm giác mơ hồ rồi cũng không hỏithêm gì nữa.
Lạc Tranh đi vào phòng ngủ chính, bỗng ngây người nhìn về hướng cửa sổ cách đókhông xa. Nàng đứng chết trân giống như một người hóa đá.
Louis Thương Nghiêu bước vào thấy biểu hiện của nàng có chút khác thường, nhẹnhàng tiến đến ôm lấy nàng từ phía sau. “Em sao vậy?”
Nàng không nói gì, chỉ đưa tay chỉ ra hướng phía ngoài cửa sổ.
Louis Thương Nghiêu nhìn theo hướng tay của Lạc Tranh, bên ngoài cửa sổ trờiđã sớm đổ mưa xối xả, tiếng sấm rền vang lại có thêm vài tia chớp xẹt qua nhưmuốn đem bầu trời đêm xé nát.
“Cha em đã từ nơi này nhảy xuống.” Lạc Tranh vô thức lên tiếng, khuôn mặt nổilên những cảm xúc vô cùng phức tạp.
“Đêm hôm đó cũng giống như đêm nay, sấm vang chớp giật. Ông ấy thiếu một khoảnnợ lớn, lúc trở về trên người đã chồng chất vết thương. Tới đêm khuya, ông ấyliền từ nơi này nhảy xuống, máu cùng nước mưa hòa trộn với nhau…”
Louis Thương Nghiêu có thể cảm nhận cơ thể Lạc Tranh đang run rẩy. Hắn đaulòng ôm chặt lấy nàng, trầm giọng hỏi, “Lúc đó em đang ở đâu?”
“Lúc đó, sau khi nghe thấy tiếng mẹ em thét chói tai, em liền chạy tới phòngngủ chính. Mẹ ngăn không cho em nhìn, nhưng em đã kịp nhìn thấy. Sau đó bà kéoem vào trong nhà kho, khóa cửa lại, không muốn cho em chứng kiến cảnh tượngmáu me kinh hoàng kia.”
Giọng nói Lạc Tranh trở nên run rẩy, chỉ về cánh cửa khép chặt cách đó khôngxa. “Chính là gian phòng kia.”
Louis Thương Nghiêu nhìn thoáng qua, không hiểu sao trong thâm tâm hắn luôn cócảm giác vô cùng phức tạp.
Lạc Tranh cắn môi, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, đi đến bên cạnh chiếc tủ ở đầugiường, kéo ngăn kéo ra, bên trong xuất hiện một chiếc chìa khóa. “Đây chínhlà chiếc chìa khóa của gian phòng kia.”
Louis Thương Nghiêu cầm lấy, kéo bàn tay nhỏ bé của Lạc Tranh dẫn tới trướccửa của nhà kho, nhẹ nhàng vặn khóa mở ra…
Nhà kho chứa rất nhiều thứ, Louis Thương Nghiêu cố gắng mở công tắc đèn nhưngvô dụng. Đèn đã hỏng, chỉ có thể nhờ vào ánh sáng từ ngọn đèn ngoài hành langchiếu vào. Ngoài ra còn có ánh sáng của sấm chớp từ bên ngoài cửa sổ khôngngừng lóe lên.
Lạc Tranh vẫn đứng ở cửa, không bước vào, đôi mắt thoáng chút mờ mịt.
“Tranh, làm sao vậy?” Louis Thương Nghiêu đi tới trước mặt nàng, cúi đầu nhẹgiọng hỏi.
Lạc Tranh khẽ lắc đầu, bước tới. Nàng không trả lời câu hỏi của Louis ThươngNghiêu vì không biết phải trả lời thế nào. Vừa rồi khi cánh cửa phòng được mởra, trong tận đáy lòng nàng lại nổi lên một chút sợ hãi. Mùi máu tanh tronghơi thở càng trở nên nồng đậm, nàng nhìn qua nhà kho mà càng cảm thấy sợ sệt.
Nhìn thấy ánh mắt quan tâm dịu dàng của Louis Thương Nghiêu, Lạc Tranh khẽcười lên tiếng. “Em không sao, anh đừng lo lắng.” Nói xong, ánh mắt nàng nhìnqua gian phòng một lượt, cuối cùng dừng lại trên hai chiếc rương trên ngăn tủ.
“Trong đó có rất nhiều đồ chơi của em hồi còn nhỏ, hình như đều ở trong haichiếc rương đó. Bây giờ nhìn chúng cũng coi như là tìm lại chút hồi ức.”
Louis Thương Nghiêu chăm chú nhìn Lạc Tranh, cẩn thận quan sát nàng, đột nhiênhỏi. “Tranh, em có chắc là nhớ được những việc đã xảy ra trước kia không?”
“Đương nhiên là có! Những việc đã trải qua trước đây, cả đời em cũng không thểnào quên được. Đến cả ngủ cũng nằm mơ thấy nó, làm sao có thể quên được chứ?”
Ánh mắt Lạc Tranh lộ rõ vẻ cô đơn nhưng sau đó lại cười mà tự an ủi bản thân,nhìn Louis Thương Nghiêu lên tiếng. “Anh đừng quên, em là luật sư, điều kiệntiên quyết của một luật sư đó là phải có trí nhớ tuyệt vời.”
