Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
Chương 10: Nhà cũ Lạc gia
Hongkong, bầu trời đêm không có lấy một vì tinh tú nào le lói mà chỉ có tiếngsấm rền vang báo hiệu những cơn mưa nặng hạt có thể trút xuống bất cứ lúc nào.
Mặc dù vậy, không khí trên đường vẫn nhộn nhịp và vô cùng náo nhiệt hệt nhưlúc ban ngày. Hongkong là thành phố không bao giờ chìm vào giấc ngủ, người dânnơi này cũng đã sớm hình thành thói quen với cuộc sống và sinh hoạt về đêm.
Bên trong chiếc xe màu tối, một đôi nam nữ đang chìm trong nụ hôn triền miên,quấn quýt lấy nhau không rời. Ánh đèn dịu nhẹ trong xe làm nổi bật ngũ quancương nghị của người đàn ông cùng khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng mịn của người phụnữ.
Ánh mắt người đàn ông chứa chan tình cảm còn người phụ nữ thì dịu dàng nhưnước.
Một lúc lâu sau, người đàn ông vẫn còn quyến luyến, không muốn rời khỏi đôimôi đỏ mọng của người phụ nữ, nhìn hai má nàng ửng hồng vô cùng xinh đẹp khiếntình yêu dành cho nàng lại càng thêm nồng đậm.
“Còn nhớ lần trước em dẫn anh đi tham quan một vòng Hongkong là khi nàokhông?” Louis Thương Nghiêu nhìn Lạc Tranh một cách đắm đuối, bàn tay vẫnkhông ngừng trêu đùa mái tóc nàng.
Lạc Tranh vùi mình trong ngực Louis Thương Nghiêu, khẽ nở nụ cười dịu dàng.Nàng ngẩng lên, cắn nhẹ vào môi hắn như thể muốn trừng phạt, nhẹ nhàng lêntiếng.
“Đương nhiên là nhớ rõ! Anh xấu xa như thế, làm sao em không nhớ chứ.”
“Anh xấu? Anh xấu ở đâu?” Louis Thương Nghiêu ôm Lạc Tranh vào lòng, nở nụcười vô cùng ám muội.
“Anh lớn như vậy rồi mà bản thân đã làm chuyện gì còn không nhớ hay sao? Lầntrước, cũng trong hoàn cảnh thế này, anh đã cưỡng ép em, khiến em không cònđường lui. Cũng chỉ có anh mới dám làm ra những chuyện xấu xa như thế!”
Gương mặt nhỏ nhắn của Lạc Tranh liền làm ra vẻ bất mãn. Lúc đó, quan hệ giữanàng và hắn vẫn chưa được xác định rõ ràng, nhưng hắn vẫn rất tự tin và thẳngthừng theo đuổi nàng, muốn nàng trở thành người phụ nữ của hắn. Lúc đó, nàngthực sự chưa từng gặp người đàn ông nào cuồng ngạo như hắn cả.
Louis Thương Nghiêu liền làm ra vẻ ngây thơ vô tội, hơi nhướng mày lên tiếng,“Ồ, thật sao? Anh đã cưỡng ép em sao? Em cũng biết anh vốn không thích ép buộcngười khác mà?”
“Mặt dày!” Lạc Tranh không nhịn được đưa tay đập nhẹ vào ngực Louis ThươngNghiêu, “Đúng, không phải anh cưỡng ép em, mà là em chủ động ngả vào vòng tayanh, được chưa?”
“Ha ha!” Louis Thương Nghiêu nhịn không được bật cười thành tiếng, yêu chiềukéo Lạc Tranh vào trong lòng. “Tranh, càng ngày anh càng yêu em, làm sao bâygiờ?”
“A, vậy từ trước tới nay anh vẫn chưa có toàn tâm toàn ý mà yêu em.” Lạc Tranhkhẽ cười, cố tình trêu chọc hắn.
Louis Thương Nghiêu bị Lạc Tranh bắt bẻ, đưa tay véo nhẹ chóp mũi của nàng.“Em sai rồi, anh đã đem toàn bộ tình yêu của mình mà trao cho em, còn một chútdư lại là để tiêu hao vào những lúc cần thiết.”
“Anh…” Lạc Tranh bị những lời yêu đương táo bạo của Louis Thương Nghiêu làmcho xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng lên, khẽ chớp mắt, cúi đầu ngượngngùng.
Nụ cười trên môi Louis Thương Nghiêu vô cùng dịu dàng, ánh mắt cũng trở nênhiền hòa như có dòng suối nhỏ róc rách chảy trong đó. Trong bóng đêm, dưới ánhđèn dịu nhẹ, từng đường nét tinh tế trên khuôn mặt Louis Thương Nghiêu cànglàm nổi bật lên vẻ anh tuấn của hắn.
Louis Thương Nghiêu nhìn nàng, ánh mắt giống như đang nhìn một báu vật trầngian vậy. Một lúc lâu sau, hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm của người phụ nữđang vùi trong ngực mình lên, “Tranh, lúc trước chắc hẳn em rất hận anh?”
Tiếng nói trầm thấp của Louis Thương Nghiêu vang lên mang theo sự áy náy. Ánhmắt hắn hiện giờ vô cùng dịu dàng, chứa đựng tình cảm sâu sắc cùng sự chânthành tận đáy lòng, khác hẳn với sự nguy hiểm trước kia. Tâm tư Lạc Tranh theoánh mắt chăm chú cùng dịu dàng của hắn mà có chút xao động. Nàng khẽ gật đầu…
“Đúng thế, trước đây anh rất xấu, thật sự rất xấu, nên em hận anh chết điđược. Nhưng bây giờ thử nghĩ lại một chút, nếu như không đem lòng yêu anh, thìem sao có thể hận anh như vậy?”
Giọng nói Lạc Tranh cực kỳ dịu dàng, đôi mắt trong veo lung linh như nướckhiến cho Louis Thương Nghiêu kìm lòng không nổi. Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng hônlên đôi môi anh đào của nàng, lên tiếng…
“Yên tâm, anh còn phải chịu đau khổ hơn em nhiều.”
Lúc đó, trái tim Louis Thương Nghiêu mỗi ngày đều phải chịu đựng sự giày vòcùng đau khổ. Một mặt là căm hận, một mặt lại quyến luyến. Người phụ nữ này,hắn muốn yêu nhưng lại muốn hủy diệt, muốn trả thù nhưng lại phát sinh cảmgiác chiếm hữu. Cứ như vậy, quanh đi quẩn lại, lãng phí không biết bao nhiêuthời gian.
Lạc Tranh cũng phần nào thấu hiểu lời nói của Louis Thương Nghiêu, nhẹ nhàngtựa đầu vào ngực hắn, khẽ thở dài.
“Thương Nghiêu, tình yêu của chúng ta giống như chim trên trời, cá dưới nướcvậy. Tuy chúng ta đã xác định tình cảm của mình nhưng con đường phía trước cònphải trải qua bao nhiêu khó khăn đây? Phải chăng chim trên trời không thể cùngcá dưới nước yêu thương trọn đời?”
“Nha đầu ngốc, ai bảo hai chúng ta như chim với cá?” Louis Thương Nghiêu đaulòng nhìn Lạc Tranh, bàn tay nhẹ vuốt mái tóc nàng.
“Vậy là cái gì?” Lạc Tranh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, có chút hiếukỳ hỏi lại.
Đôi môi quyến rũ của Louis Thương Nghiêu khẽ nhếch lên thành nụ cười. “Là mãnhhổ cùng hồ ly, đều là những con vật thuộc về rừng xanh.”
“Hả?” Tâm tư Lạc Tranh vốn đang mang một nỗi buồn man mác cùng chút bi thương,nhưng sau khi nghe xong, nàng kinh ngạc nhìn Louis Thương Nghiêu, tất cả cảmxúc vừa rồi đều trở thành bối rối cùng khó hiểu.
“So sánh em với hồ ly một chút cũng không có gì là quá đáng. Nghĩ mà xem,thông minh như em, thử hỏi có mấy người đàn ông có thể kiểm soát được?”
Louis Thương Nghiêu nghiêm túc giải thích. “Hồ ly là con vật thông minh nhấttrong rừng rậm, vì thế, để có thể hoàn toàn thuần phục được nó, khiến nó tâmphục khẩu phục thì chỉ có chúa tể rừng xanh mà thôi. Mà em lại bị anh thuphục, vậy em thử nói xem, quan hệ chúng ta có phải giống như mãnh hổ cùng hồly không?”
Lạc Tranh nghe xong liền mở to đôi mắt, “Ý anh nói, em là hồ ly mượn oai hùmsao?” Còn thu phục nữa chứ? Người đàn ông này dùng từ cũng thật là, làm chonàng giống như yêu tinh vậy.
“Hồ ly mượn oai hùm có gì mà không tốt?” Louis Thương Nghiêu nhếch môi cười.“Anh thích em mượn danh nghĩa của anh để làm mọi chuyện và thoải mái hưởng thụthành quả của nó.”
“Cuồng ngạo!” Trong lòng Lạc Tranh thực có chút ngọt ngào. “Anh nói như thếthì chẳng hóa ra em luôn sống nhờ vào cái bóng của anh thôi sao?”
Trên đời này chắc chỉ có Louis Thương Nghiêu mới có thể nói chuyện ngông cuồngcùng bá đạo như vậy. Những lời này nếu từ miệng của một người đàn ông khácnàng nhất định sẽ cảm thấy vô cùng nực cười.
Nhưng những lời này lại được nói ra từ chính miệng của Louis Thương Nghiêu,nàng chẳng những cảm thấy vô cùng hạnh phúc, mà trong tận sâu tâm tư nàng cũngcảm thấy vô cùng cảm kích. Những lời này quả thật mang đậm “phong cách” củahắn.
“Em yêu, không phải em núp dưới cái bóng của anh, mà là anh sẽ tạo ra một bầutrời rộng lớn để cho em có thể tự do, thoải mái mà bay lượn, mà vẫy vùng.”
Từng câu từng chữ của Louis Thương Nghiêu đều xuất phát từ đáy lòng, hết sứcchân thành, trong mắt hắn tất cả đều là tình yêu dành cho Lạc Tranh.
“Cảm ơn anh, Thương Nghiêu…” Lạc Tranh vô cùng cảm động vùi mặt trong ngực củahắn. “Chưa có người nào từng nói với em những lời này, em cũng chưa bao giờ cócảm giác an toàn như lúc này. Chỉ có anh…”
“Nha đầu ngốc…” Louis Thương Nghiêu cảm thấy đau lòng, ôm chặt Lạc Tranh vàongực mình, dùng nhiệt độ cơ thể mình để sưởi ấm cho nàng.
Một lúc lâu sau hắn nhẹ nhàng lên tiếng. “Nếu thực sự muốn cảm ơn anh, thìtrong đêm nay hãy dẫn anh tới một nơi.”
Lạc Tranh đang nằm trong lòng Louis Thương Nghiêu bỗng ngẩng đầu. “Tới nơinào?”
Trong đáy mắt hắn như hiện lên ý cười, cúi đầu nói. “Ngôi nhà cũ mà em đã từngsống.”
“Hả?” Lạc Tranh bỗng chốc ngây người. Một lúc lâu sau nàng mới lên tiếng, “Tạisao anh lại muốn tới nơi đó?”
“Anh muốn hiểu em nhiều hơn, hiểu rõ quá khứ của em. Để mỗi khi em đứng trướcmặt anh mọi thứ đều trở nên sáng tỏ, đến một chút bí mật cũng không có.” LouisThương Nghiêu nâng bàn tay lên, luồn vào mái tóc của nàng, nửa đùa, nửa thậttrả lời.
Trong đáy mắt Lạc Tranh nổi lên một chút suy tư, não bộ dường như cũng đangtập trung suy nghĩ nhưng rồi những suy nghĩ đó lại bị đập tan một cách nhanhchóng.
Nàng cắn môi, nhìn về phía Louis Thương Nghiêu. “Được thôi! Nhưng lâu rồi emchưa có trở về, nhà bị bỏ không chắc bụi bẩn lắm.”
“Không sao hết!” Louis Thương Nghiêu cười nhẹ, không nói thêm gì nữa.
Lạc Tranh hít sâu một hơi, gật đầu lần nữa tỏ sự đồng ý.
Hongkong, số nhà 113 nằm ở phía bắc khu phố Xuân Ương, một khu phố bình dânnằm xen giữa đô thị phồn hoa. Hongkong chính là nơi như vậy, cho dù sống ở khutrung tâm hay những góc phố nhỏ thì vẫn có thể cảm nhận được khung cảnh tuyệtđẹp của thành phố này.
Bên cạnh những toà nhà xa hoa tráng lệ, những cảnh sắc tuyệt đẹp khiến ngườita choáng ngợp thì cũng vẫn tồn tại những nơi như con phố Xuân Ương này. Chínhtại nơi đây mới có thể cảm nhận được một cách chân thực nhất cuộc sống củanhững con người thuộc tầng lớp thấp nhất của xã hội Hongkong.
Ngôi nhà số 113 nằm ở phía cuối cùng của cả dãy phố. Sau khi xe tiến vào, chỉcó thể dừng ở đầu dãy mà không thể tiến thêm được nữa…
Tắt máy xe, Louis Thương Nghiêu nắm tay Lạc Tranh bước xuống, lặng lẽ đưa mắtquan sát khung cảnh xung quanh. Cho dù đã tới Hongkong nhiều lần nhưng hắnchưa từng đặt chân tới nơi này.
“Khu phố Xuân Ương này chính là nơi em đã sinh ra và lớn lên. Sau khi cha xảyra chuyện, em cũng chưa từng quay trở lại nơi đây. Giờ nghĩ lại không ngờ đãqua nhiều năm như vậy rồi.”
Lạc Tranh đứng ở bên đường, khuôn mặt thoáng hiện nét cô đơn khẽ nói.
“Hóa ra nơi này chính là phố Xuân Ương. Anh nghe nói đây là khu người dân dicư hay sống. Cha em là người gốc Hongkong, sao lại sống ở đây?” Louis ThươngNghiêu có chút không hiểu.
Khu phố này quả thực rất hỗn loạn. Bởi trời vẫn chưa tối hẳn nên trên con phốchật hẹp này vẫn có những chiếc xe điện cổ chạy qua chạy lại. Hai bên phố đềulà những ngôi nhà cũ kỹ có lịch sử lâu đời, tầng một của những ngôi nhà này córất nhiều những cửa hàng nhỏ.
Dãy phố Xuân Ương này vừa ồn ào lại vừa ẩm ướt. Trên mặt đường vẫn còn lưu lạinhững đường ray cũ kỹ dành cho xe điện của những thập kỷ trước. Những cửa hàngnhỏ gắn với những ngôi nhà cũ kỹ ước chừng vài chục năm tuổi ở đây kinh doanhđủ thứ từ quần áo, giày, tất, mũ…không thiếu một thứ gì. Nhưng nhiều nhất cólẽ phải kể đến cửa hàng hoa quả và hải sản.
Lạc Tranh kéo tay Louis Thương Nghiêu, vừa đi trước dẫn đường vừa giới thiệu,“Anh đừng nghĩ rằng nơi nào ở Hongkong này cũng đều lộng lẫy, hào nhoáng hết.Những nơi đẹp nhất chỉ tập trung ở khu Tiêm Sa Chuỷ mà thôi.
Nghe mẹ em nói, thế hệ thân sinh ra ba em là người gốc Thượng Hải nhưng đã sớmdi cư tới Hongkong. Lúc đầu sống ở đường Tra Hoa, sau đó chuyển đến phố XuânƯơng. Kể từ đó, gia đình em bắt đầu sống ở đây, từ ông em rồi tới cha em.”
Vừa nói Lạc Tranh vừa chỉ về phía trước. “Căn nhà cũ phía trước chính là nơiem từng ở. Đã qua nhiều năm như vậy, không biết tới bao giờ sẽ bị dỡ bỏ đây?”
Louis Thương Nghiêu nhìn theo hướng tay Lạc Tranh chỉ, đó đúng là một ngôi nhàcũ, bên tường mọc đầy dây thường xuân giống như dáng vẻ của một người già đangvô cùng ủ rũ, khô héo tới mức những đường gân xanh trên cơ thể hiện rõ ra. Bêndưới có mấy cửa hàng bán hoa quả và hải sản đang chào mời khách đi đường.
Trong không khí phảng phất mùi tanh của hải sản. Có lẽ nó đã sớm trở thành đặctrưng của khu phố Xuân Ương này.
Thực sự thì Louis Thương Nghiêu cũng không hề cảm thấy không thoải mái và khóchịu với nơi này. Trong cuộc sống từng trải của hắn, khó tránh khỏi việc phảitiếp xúc với những tầng lớp như ở nơi đây. Thậm chí gặp những hoàn cảnh khắcnghiệt hơn cũng có. Vì thế trên khuôn mặt hắn không hề có biểu hiện của sựkinh ngạc.
Đi vào tới phía dưới ngôi nhà, nhiệt độ dường như giảm đi rất nhiều. Thêm vàođó còn có mây đen bao phủ bầu trời làm cho người ta phát sinh cảm giác trầm tưcùng u uất.
“Lạc Tranh? Cháu là Lạc Tranh đúng không?” Đúng lúc Lạc Tranh chuẩn bị bướcvào căn nhà nhỏ thì một bác bên cạnh cửa hàng bán hoa quả đột nhiên cất tiếnggọi.
