Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 164



Chương 4: Thẳng thắn

Nghe những lời yêu thương của Louis Thương Nghiêu, tâm tư Lạc Tranh bất giáclại khẽ run lên. Nàng chợt nhớ lại những lời Lưu Ly đã từng nói lúc trước. Côấy nói công chúa mỗi ngày đều ngồi nhớ vị hôn phu của mình. Khi hắn không đếnthăm, công chúa sẽ ngồi ngắm ảnh chụp hoặc nhìn bức họa của hắn đến ngâyngười… Thì ra, hết thảy nguyên nhân đều là vì Lạc Tranh nàng.

Nghĩ tới đây, trong tâm Lạc Tranh lại nổi lên một cảm giác đau nhói, còn cómột cảm giác rất khó diễn tả thành lời không ngừng cắn rứt tận xương cốt nàng,khiến nàng cảm thấy rất không thoải mái.

"Thương Nghiêu, anh làm vậy khiến trong lòng em cảm thấy rất bất an.” Một hồilâu sau, nàng chân thành nói những lời từ tận đáy lòng.

“Anh biết, nếu đem mọi chuyện nói rõ ràng cũng không có lợi cho bệnh tình củacô ấy, nhưng anh cũng không có cách nào khống chế bản thân mình không suy nghĩcho em. Yên tâm đi, bên Deneuve anh sẽ tận lực để làm giảm thương tổn tới mứcthấp nhất, sẽ không để cô ấy hay em phải khó xử.” Louis Thương Nghiêu nhìnnàng, giọng nói tràn ngập thâm tình.

Lạc Tranh nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt mặc dù mang theo nét cười nhưng lời nóivẫn có chút lo lắng, “Nhưng anh phải làm sao giải thích với những người tronggia tộc đây? Anh đâu phải người có xuất thân bình thường, nói không kết hônthì không kết hôn. Cuộc hôn nhân giữa hai gia tộc vương thất đâu phải chuyệnnhỏ.”

“Tranh, em yêu anh đúng không?” Hắn nhẹ nhàng lên tiếng, lại kéo bàn tay nhỏbé của nàng sát lại bên môi.

Lạc Tranh gật đầu đầy kiên định, ánh mắt cũng không chút chần chừ.

“Yêu anh thì hãy tin tưởng anh. Vì em, cái gì anh cũng nguyện lòng. Hắn cườikhẽ, nhưng lời nói lại cực kỳ kiên định.

Trái tim nàng lúc này như được chiếu rọi bởi ánh nắng ấm áp, cảm động ôm lấybàn tay to của hắn, đôi mắt đẹp tràn ngập tình yêu.

"Thương Nghiêu, anh vĩnh viễn sẽ không phải cô đơn đâu, cho dù có phải đối mặtvới một cuộc chiến khốc liệt, em cũng sẽ mãi ở bên anh, cùng anh đối mặt.”

“Thật chứ?” Ánh mắt Louis Thương Nghiêu tràn ngập sự cảm động.

“Là thật, trừ phi có một ngày, anh chủ động yêu cầu em rời khỏi anh, chủ độngtừ bỏ tình yêu của chúng ta.” Lạc Tranh nhẹ nhàng nói. Nàng cho tới giờ khôngthích dây dưa tình cảm bởi nàng cho rằng khi đã yêu thật lòng thì dù thế nàocũng đừng oán đừng hối, cho dù có một ngày thật sự chia tay, nàng cũng khôngnói lời oán hận, chỉ giữ lại những kỷ niệm tốt đẹp cho bản thân mình là đượcrồi.

Cuộc đời mỗi người đâu thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, cũng như nàngvậy, khi nàng tưởng như đã đóng lại cánh cửa dẫn tới trái tim mình thì thượngđế nhân từ lại mở ra cánh cửa này cho nàng. Nếu duyên phận đã định, nàng tuyệtđối sẽ không lùi bước vì bất cứ điều gì.

Tình yêu một khi đã nảy sinh, nhất định sẽ khiến một số người phải chịu tổnthương. Đối với Deneuve, nàng chỉ có thể thật sự xin lỗi mà thôi.

Louis Thương Nghiêu biết rõ ý tứ trong những lời của Lạc Tranh, cũng vì sựkiên cường của nàng khiến hắn càng cảm thấy đau lòng. Khẽ siết lấy bàn tay nhỏbé của nàng, đưa lên môi hôn nhẹ, chân thành nói, “Em yên tâm, đời này kiếpnày, chúng ta mãi mãi không xa nhau nữa.”

Gương mặt Lạc Tranh tràn ngập sự cảm động, hốc mắt đã đỏ ửng lên…

Tuy trời đã vào cuối thu nhưng hương hoa vẫn tràn ngập trong không khí. Có mộtsố loài hoa, đã định chỉ nở vào mùa thu, để rồi tàn phai trong mùa đông.

Khi Louis Thương Nghiêu một thân đầy hương hoa thẳng đường bước vào biệt thựđã thấy Deneuve ngồi trước giá vẽ, nhẹ nhàng đưa bút vẽ phác họa hình dánghắn. Bóng dáng cô tựa nhân vật trong cuốn truyện tranh, đẹp đẽ nhưng có gì đókhông chân thực.

Quản gia vừa muốn lên tiếng liền bị Louis Thương Nghiêu ra hiệu im lặng, sauđó để quản gia lui xuống, nhưng không ngờ chỉ một âm thanh rất nhỏ cũng quấyđộng đến Deneuve.

Cô nhẹ nhàng quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Louis Thương Nghiêu,nụ cười vui vẻ trên môi lan tràn trên gương mặt, không nói lời nào đứng dậynhào vào trong ngực hắn.

Louis Thương Nghiêu không khó cảm nhận được tâm tình kích động cùng khẩntrương của Deneuve, hơn nữa còn cảm nhận được sự sợ hãi mơ hồ trong lòng cô.

"Thương Nghiêu, thật tốt quá, rốt cục anh đã tới, thật sự là anh sao?” Côngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập vẻ vui mừng nhưng lại có chút dè dặt nhìn hắn, sợrằng khung cảnh trước mắt chỉ là ảo giác mà thôi.

Trong lòng Louis Thương Nghiêu không khỏi dâng lên một cảm giác thương xót,đem Deneuve nhẹ nhàng kéo ra, sau đó ngồi xuống sofa, nhẹ nhàng hỏi, “Sao emlại vẽ tranh nữa rồi?”

Deneuve ngại ngùng cười nhẹ, hàng lông mi dài khẽ chớp, “Xin lỗi, ThươngNghiêu, em phải nghe lời anh mới đúng. Nhưng…em quá nhớ anh…”

“Ngốc ạ…” Louis Thương Nghiêu đưa tay khẽ gõ nhẹ đầu cô, “Em cũng đâu phải trẻcon, phải dành nhiều thời gian chăm sóc bản thân mới được, bởi tôi không thểchăm sóc em cả đời.”

Hắn biết những lời này sẽ khiến Deneuve rất đau đớn, nhưng dù sao đây cũng làmột loại cách thức tôn trọng cô. Tuy có đau đớn lúc này, nhưng so với nỗi đauđớn cả đời vẫn tốt hơn nhiều.

Deneuve đương nhiên không phải trẻ con, có thể nghe ra ý tứ ẩn trong lời nóicủa hắn, sắc mặt cô liền chuyển tái nhợt, nhưng vẫn cố làm ra vẻ trấn tĩnh,mỉm cười, dịu dàng lên tiếng, “Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, em biết rõ anh bậnrộn nhiều việc, không có thời gian chăm sóc em. Không sao đâu, em sẽ tự chămsóc bản thân, từ hôm nay sẽ không đụng đến sơn dầu nữa, em…”

“Deneuve, em là cô gái thông minh lương thiện. Tôi nghĩ, em có thể hiểu được ýcủa tôi.” Louis Thương Nghiêu khẽ thở dài một tiếng.

Trên mặt Deneuve thoáng hiện lên vẻ bối rối, cô ngước mắt nhìn Louis ThươngNghiêu rồi lại vội quay đi chỗ khác, “Thương Nghiêu…em, em hiểu rõ ý của anh.Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc bản thân, em biết anh bận rộn nhiều việc…”

Nghe những lời nói lộn xộn của Deneuve, Louis Thương Nghiêu khẽ lắc đầu, cũngkhông muốn quá kích thích tâm tình của cô thêm đành lên tiếng trấn an, “Tôibiết rõ em đã tới tập đoàn, tìm Lạc Tranh.”

Một câu nói đơn giản khiến Deneuve lập tức ngẩng lên, vẻ hoảng loạn trong mắtcàng thêm rõ ràng, cô nắm chặt lấy bàn tay to của hắn.

"Thương Nghiêu, anh…anh đừng hiểu lầm. Em không có ý gì khác, cũng không phảimuốn quấy rầy Lạc luật sư…”

“Deneuve, em bình tĩnh lại đã. Tôi cũng không trách cứ gì em chuyện đó cả.”Louis Thương Nghiêu vội nắm lấy bả vai cô, giọng nói trầm trầm cất lên nhưmuốn trấn an tâm tình hoảng loạn kia.

"Thương Nghiêu..."

“Deneuve, em có tư cách trách tôi, cũng có thể mắng tôi. Là tôi đã phụ em.Nhưng tôi thật sự muốn hủy hôn.” Louis Thương Nghiêu dứt khoát nói rõ ràng vàcũng rất chân thành.

Deneuve nghe thấy câu này, vô cùng sợ hãi cùng choáng váng, kinh ngạc nhìnngười đàn ông trước mặt một hồi, chân tay luống cuống rồi lại lắc đầu liêntục, “Không…”

“Thương Nghiêu, em sao có thể trách anh. Em biết thời gian này anh rất mệt,em…em nhất định sẽ ngoan ngoãn, không đi tìm Lạc luật sư gây phiền toái nữa.Xin anh, xin anh đừng nói vậy được không?”

“Thật xin lỗi, tôi biết hành động của mình sẽ khiến em rất khổ sở, thậm chíkhiến em không thể tiếp nhận được, nhưng vì sự quan tâm cùng tôn trọng với em,tôi càng phải nói cho rõ chuyện này.” Louis Thương Nghiêu khẽ vuốt tóc cô, đaulòng nói, “Cho tới nay, tôi đều chỉ là tùy tiện chấp nhận sự an bài của giatộc, cho dù biết cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là một cuộc giao dịch cũngkhông sao hết, nguyên nhân chính là vì tôi cho rằng cả đời này sẽ không gặpđược người phụ nữ khiến tôi động lòng. Nhưng hiện giờ tôi đã gặp được cô ấy.Nếu như tôi vẫn tiếp tục cuộc hôn nhân này, chẳng những không công bằng vớiLạc Tranh mà ngay cả với em cũng vậy. Đau một lúc còn hơn đau cả đời, em cóthể mắng tôi là tên khốn, có thể đánh tôi để trút giận, nhưng Deneuve, thậtxin lỗi, tôi không thể cưới em làm vợ.”

Hô hấp của Deneuve bắt đầu trở nên dồn dập, cô lắc đầu liên tục, không muốnnghe bất cứ điều gì.

“Đừng như vậy, Deneuve. Nếu chúng ta miễn cưỡng ở cùng một chỗ cũng sẽ khônghạnh phúc.” Đây là lần đầu tiên Louis Thương Nghiêu hao tâm tổn trí từ chốitình yêu của một cô gái đến vậy. Nguyên nhân là bởi hắn rất quan tâm đến cô,nhưng còn có một nguyên nhân quan trọng hơn mà hắn không hề nói ra đó là baolâu nay, hắn đều quen nhìn thấy bóng dáng Vũ trên người Deneuve, bởi vì trongcơ thể cô có tế bào của Vũ…

Nguyên nhân này, vĩnh viễn hắn sẽ không nói ra. Một khi nói ra, chẳng khác nàođem muối xát lên vết thương của Deneuve.

"Thương Nghiêu... có phải anh đang trách việc em đi tìm Lạc luật sư phảikhông?” Sau này em sẽ không đi tìm cô ấy nữa, anh đừng rời bỏ em.” Hốc mắt côđã đỏ lên, hệt như một đứa bé vô lực không nơi nương tựa…

Louis Thương Nghiêu có chút không đành lòng, khẽ thở dài một tiếng, “Deneuve,tôi yêu Lạc Tranh, nếu có kết hôn, cũng chỉ lấy một mình Lạc Tranh mà thôi. Hyvọng em hiểu.”

Một câu này giống như điểm trúng huyệt khiến cả người Deneuve cứng đờ lại, côbiết Louis Thương Nghiêu đã lâu như vậy, nhưng chưa từng nghe hắn chính miệngthừa nhận yêu một người phụ nữ nào. Hôm nay, hắn đường đường chính chínhnghiêm túc nói ra như vậy, khiến cô nhất thời có cảm giác như vừa gặp phải mộtngười xa lạ.

Thấy Deneuve ngây người nhìn mình, hắn lại chậm rãi lên tiếng, “Deneuve, emcần phải hiểu rõ, cuộc hôn nhân không có tình yêu xét cho cùng cũng chỉ là bikịch mà thôi. Chẳng lẽ những bi kịch kiểu đó trong vương thất em thấy còn ítsao? Trong lòng tôi yêu người phụ nữ khác, nhưng lại vẫn kết hôn với em vì sựliên minh của hai gia tộc, chẳng lẽ, em muốn cuộc hôn nhân như vậy?”

“Em…” Giọng nói của Deneuve đã sớm nghẹn ngào, ánh mắt lộ ra sự tuyệt vọng,“Em biết…em cũng biết là anh yêu cô ấy, khi em lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy,em cũng biết…Thương Nghiêu, nhưng em không thể không có anh. Em thật lòng yêuanh, anh biết em yêu anh đã rất nhiều năm rồi…”

“Thật sự xin lỗi em!” Louis Thương Nghiêu ngoại trừ câu này ra cũng không thểnói được gì hơn.

"Thương Nghiêu, em không muốn anh xin lỗi. Em chỉ muốn anh đừng rời khỏi em.”Deneuve đáng thương ngẩng lên nhìn hắn, “Em…em không để ý đâu. Em biết anh yêuLạc luật sư. Như vậy đi, chúng ta kết hôn rồi em cũng không để bụng chuyệntrong lòng anh có người phụ nữ khác, chỉ cần cho em ở bên cạnh anh, chỉ cần đểem có thể nhìn thấy anh…”

“Deneuve…” Louis Thương Nghiêu có chút không đành lòng, khẽ nắm lấy vai cô,nghiêm túc nói, “Tôi không thể làm như vậy được. Nếu làm vậy chẳng khác nàotôi đã cùng lúc hủy diệt hai người phụ nữ. Deneuve, hãy nghe tôi nói, thân thểcủa em không tốt, tôi không muốn tổn thương em quá nặng nề, nhưng chuyện nàykhông có cách giải quyết khác. Nếu không, Louis Thương Nghiêu này sẽ trở thànhtên khốn kiếp đáng chết.

"Thương Nghiêu..." Nước mắt Deneuve rốt cục cũng rớt xuống, lắc đầu lia lịa,“Em không quan tâm, thật sự không quan tâm, em có thể chịu đựng được việc anhyêu người phụ nữ khác, có thể chấp nhận việc anh có người phụ nữ khác…”

“Nhưng, như vậy sẽ khiến Lạc Tranh phải chịu tổn thương lớn.” Louis ThươngNghiêu hạ giọng nói tiếp, đau lòng cầm lấy khăn giấy lau nước mắt cho Deneuve.

“Deneuve, em không phải là trẻ con nữa, cần phải hiểu được trong tình yêu cănbản không có chỗ cho người thứ ba, tôi chỉ muốn cho em hiểu, tôi thật sự rấtyêu Lạc Tranh. Nếu như có một ngày cô ấy rời khỏi tôi, tôi tình nguyện từ bỏtất cả, cho dù phải đi tới chân trời góc biển cũng phải tìm cho được cô ấy.Tình yêu không phải trò chơi mà hôn nhân càng không phải chuyện có thể đem rađùa giỡn. Có thể tìm được người mình yêu sâu đậm, kết hôn rồi cùng đi hết cuộcđời này mới là niềm vui cùng sự thỏa mãn lớn nhất trong cuộc sống. Nếu như tôicưới em, Lạc Tranh sẽ bỏ đi, vậy tôi sẽ đau đớn đến không muốn sống nữa. Cònem sẽ lại càng không hạnh phúc. Cuộc hôn nhân như vậy khác nào nấm mồ đâu. Saolại phải khiến tất cả mọi người đều bị tổn thương như vậy?”

Deneuve khóc càng lúc càng dữ, níu chặt lấy tay Louis Thương Nghiêu, “ThươngNghiêu, anh vẫn còn giận em phải không? Có phải anh vẫn còn giận chuyện em vàVũ…”

‘Không phải vậy!” Louis Thương Nghiêu tận tình khuyên nhủ cùng an ủi cô, “Lúctrước, em cùng Vũ rất hợp nhau. Nếu như Vũ còn sống, tôi nhất định sẽ tác hợphai người bởi vì tôi biết Vũ thật sự rất thích em.”

Nước mắt Deneuve lăn dài trên má, lẳng lặng nhìn Louis Thương Nghiêu.

“Vũ thật sự rất thích em. Là chính miệng nó nói cho tôi biết. Tôi nghĩ nếu Vũcòn sống, nhất định sẽ tự mình nói với em những lời này.” Louis Thương Nghiêunhẹ nhàng tiếp tục.

“Cho nên…thật ra cho đến giờ, anh đều là vì Vũ mới quan tâm đến em?” Nước mắtcô lại dâng tràn hốc mắt.

“Ngốc ạ, cho dù tôi vì Vũ chăm sóc em thì sao chứ? Sự quan tâm tôi dành cho emđều là thật lòng.” Louis Thương Nghiêu nghiêm túc nhìn cô, “Nếu như, Lạc Tranhkhông xuất hiện trong cuộc đời tôi, có lẽ tôi vẫn tự lừa gạt bản thân, biến sựquan tâm dành cho em thành tình yêu nam nữ, theo sự sắp xếp của gia tộc kếthôn với em. Nhưng gặp được Lạc Tranh, tôi mới biết tình yêu thực ra là mộtloại hương vị khác, là một loại hương vị thu hút hết thảy sức lực của tôi. Tôiđã từng rất khổ sở muốn vùng vẫy thoát khỏi thứ tình cảm này, nhưng tôi thựcsự không làm được. Yêu một người không cần lý do, cho nên tôi không thể lừagạt bản thân mình hay lừa gạt em. Cho tới giờ, tôi đều hy vọng có thể thay Vũchăm sóc em, trong lòng tôi luôn coi em như em gái của mình, tôi không thể đemtình cảm đáng trân trọng đó giết chết bằng một cuộc hôn nhân hình thức.”

“Em gái? Thì ra anh chỉ coi em như em gái…” Deneuve thực khó có thể tiếp nhậnđiểm này, cũng không thể nói được gì. Cô sao lại không nhận ra điểm này chứ.Cho dù Lạc Tranh không hề xuất hiện, ánh mắt hắn cũng chưa từng dõi theo côbao giờ. Chỉ là hiện giờ nói thẳng thắn như vậy, cô phải làm sao để đối mặtđây?

“Tôi biết nói như vậy đối với em rất tàn nhẫn, nhưng đó là sự thật.”

Deneuve nhắm đôi mắt lại, nước mắt theo hàng mi lăn xuống, khuôn mặt nhỏ nhắncủa cô càng thêm tái nhợt…Một lúc lâu sau, cô mới gật đầu, “Em hiểu, ThươngNghiêu…em…hiểu được cảm nhận của anh.”

Louis Thương Nghiêu quả thực không đành lòng, đem cô nhẹ nhàng kéo qua, ôm vàotrong ngực, bàn tay khẽ vuốt ve lưng cô như muốn an ủi, “Em yên tâm, tôi sẽgiải thích rõ ràng với các vị trưởng bối. Sau này em nhất định sẽ tìm được mộtngười thật lòng yêu em.”

“Anh thật sự rất yêu cô ấy?” Lòng Deneuve đau như xoắn lại.

“Phải, tôi rất yêu cô ấy.” Hắn trả lời bằng giọng đầy kiên định, không chútche dấu tình yêu của mình.

Deneuve ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt ngập nước cố có chút miễn cưỡng vui vẻ,“Yêu một người chính là muốn người đó được hạnh phúc phải không?”

“Phải!”

“Nếu như có một ngày, Lạc luật sư không yêu anh nữa, anh vẫn cứ yêu cô ấy nhưvậy sao?”

“Phải, cho dù có một ngày cô ấy không yêu tôi nữa, tình yêu tôi dành cho cô ấyvẫn mãi không thay đổi.”

Tim cảm giác như bị khoét một miếng lớn, nước mắt của Deneuve lúc này đã chẳngthể nào kìm nén được, mơ hồ nhìn hắn qua màn lệ, nhưng chỉ nhẹ nhàng gật đầu,“Em biết rõ, khi anh đã yêu ai sẽ không từ bỏ…”

“Xin lỗi em!”

“Yêu một người thì không cần nói lời xin lỗi, em không sai, anh cũng khôngsai, Lạc luật sư càng không sai, là em làm khó cô ấy…”

Thanh âm của Deneuve lúc này đã có chút khàn đi, “Lúc cô ấy nói với anh, chắchẳn đã rất đau lòng phải không?”

Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng cười một tiếng, “Chuyện này không phải cô ấy nóivới tôi, cô ấy căn bản không hề nhắc đến chuyện của em.”

“A?” Deneuve thật sự kinh ngạc, đôi mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc. Cô ấy sao có thểkhông nhắc đến với hắn đây? Dù sao đi nữa, chẳng phải hai người họ là tìnhđịch hay sao?

“Lạc Tranh là người rất có nguyên tắc, loại chuyện như vậy sao cô ấy lại đềcập với tôi chứ? Louis Thương Nghiêu khẽ cong môi, “Em đừng quên, tập đoàn làcủa tôi, cho dù tôi không có ở đó, cũng có người báo cáo hết thảy những chuyệnphát sinh cho tôi.”

Deneuve khẽ chớp hàng mi cong, che đi vẻ cô đơn trong đó…

"Thương Nghiêu, về sau...anh có thể vẫn quan tâm em như trước kia được không?”

“Được chứ!”

“Cảm ơn anh…” Deneuve hơi cúi đầu xuống, lí nhí nói, “Em cảm thấy thật có lỗivới Lạc luật sư, lúc đó nhất định cô ấy rất mệt mỏi. Nếu như có thể, em thậtsự muốn mời cô ấy tới đây để em có thể đích thân nói lời xin lỗi với cô ấy.”

“Không cần đâu, Lạc Tranh không phải người hẹp hòi như vậy. Tôi nghĩ hai ngườisẽ còn cơ hội gặp mặt.” Louis Thương Nghiêu thấy tâm tình Deneuve đã khá hơn,rốt cục cũng buông lỏng tâm trạng lo lắng đôi chút.

"Thương Nghiêu, chẳng lẽ em không thể làm bạn với cô ấy hay sao? Anh yên tâm,cho dù cô ấy tới nơi này, em cũng sẽ không nói lung tung đâu.” Deneuve vộivàng giải thích.

Louis Thương Nghiêu khẽ thở dài, “Em hiểu lầm rồi, thân thể Lạc Tranh khôngthích hợp lui tới nơi này. Nếu như em thật sự muốn gặp cô ấy, anh sẽ sắp xếplái xe đưa em ra ngoài.” Hắn cũng không nói rõ ràng nguyên nhân bởi cũng khôngmuốn tạo thành phiền toái không cần thiết.

“Em biết rồi!” Deneuve dịu dàng ôm hắn, tựa vào trong ngực hắn, “Để cho em cảmnhận hơi thở của anh một lần cuối được không? Thương Nghiêu, em biết qua hômnay, em sẽ không có tư cách yêu cầu điều này nữa…

Đáy lòng Louis Thương Nghiêu nổi lên chút chua xót, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cônhư an ủi một đứa bé…

Hai người họ không hề hay biết, bên ngoài cửa có một đôi mắt mang theo sự ghenghét mãnh liệt đang không ngừng theo dõi họ, cơ hồ muốn đem tất thảy mọi thứtrong phòng thiêu rụi…

Đêm đã khuya, bầu trời tràn ngập các vì tinh tú lấp lánh.

Khi ánh đèn xe thoáng hiện trên cửa sổ, đang ngồi trong phòng làm việc xem tàiliệu, Lạc Tranh vội vàng đi ra. Lúc đi ngang qua phòng khách thấy Liệt mangtheo bộ dạng ngái ngủ đang vươn vai duỗi lưng cất tiếng hỏi.

"Lạc Tranh, anh đã về rồi sao?”

“Ừ, cậu ngủ tiếp đi, trời cũng đã rạng sáng rồi.” Lạc Tranh vội lên tiếng.

“Được, ngủ ngon, không làm cản trở hai người ngọt ngào nữa.” Liệt khoát taymột cái rồi ngáp ngắn ngáp dài quay về phòng.

Lạc Tranh cười cười, đi xuống lầu, mới vừa ra đến gần cửa trước đã thấy LouisThương Nghiêu đẩy cửa bước vào, hơi lạnh bên ngoài theo bước chân của hắn trànvào…

“Anh về rồi!” Nàng dịu dàng tiến tới, chủ động giúp hắn cởi áo khoác, lạikhông ngửi thấy chút hương hoa nào xen vào hơi thở, “Anh hôm nay không gặpDeneuve sao?”

“Có chứ!” Louis Thương Nghiêu đem cặp tài liệu cất xong liền ôm lấy Lạc Tranh,cuồng dã hôn lên đôi môi nàng, “Nhớ em!”

“Dẻo miệng!” Mặt Lạc Tranh hơi đỏ lên, nhưng cũng không vội vàng hỏi hắn xử lýsự tình đến đâu rồi. Nàng tin tưởng hắn luôn làm việc có chừng mực, “Áo anhlần này không có vương mùi hương hoa.”

Louis Thương Nghiêu véo nhẹ cái mũi xinh của nàng, "Là anh quay lại công ty,thay xong y phục mới về.”

Lạc Tranh sững sờ, lập tức đem hắn ôm chặt lấy. Nàng cũng không nói lời nàonhưng lại rất rõ ràng ý tứ của hắn. Đã muộn thế này hắn còn trở lại công tythay đồ, chỉ vì sợ nàng ngửi thấy hương hoa mà sinh dị ứng.

“Em sao vậy?” Hắn cười nhẹ một tiếng, ôm lấy nàng, nụ cười vẫn tràn ngập trênmôi.

“Sau này không cho anh như vậy nữa. Cho dù thế nào cũng phải lập tức quay về,không được để em phải lo lắng.” Lạc Tranh thật sự không muốn hắn phải khổ cựcnhư vậy.

“Em vẫn muốn anh qua lại chỗ Deneuve hay sao?” Louis Thương Nghiêu ôm chặtnàng.

Lạc Tranh lập tức lắc đầu, "Không muốn, đương nhiên không muốn. Nhưng em biếtbệnh tình của Deneuve nên không thể làm ngơ được.”

“Đúng vậy, anh sẽ tiếp tục chịu trách nhiệm việc trị liệu cho cô ấy, nhưng emyên tâm, anh đã nói tất cả những gì cần nói rồi, cô ấy cũng đã chấp nhận.” Hắnchăm chú nhìn nàng, lên tiếng.

Lạc Tranh gật đầu, khẽ thở dài, "Nếu như em không bị dị ứng phấn hoa, nhấtđịnh sẽ thường xuyên qua đó thăm Deneuve. Cô ấy ở đó nhất định rất cô đơn, emthật sự cảm thấy đau lòng vì cô ấy.”

“Cũng chẳng còn cách nào, mặc dù anh vẫn chăm sóc cô ấy nhưng chỉ coi cô ấynhư em gái mà thôi. Tất cả tình yêu của anh đều bị em chiếm hết, không cònchút nào nhường cho những cô gái khác nữa.” Louis Thương Nghiêu ôm nàng, cúiđầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán mịn màng.

Lạc Tranh nở nụ cười dịu dàng nhìn hắn bằng đôi mắt đầy thâm tình.

"Ai da, hai ngươi đó, đã quá nửa đêm còn muốn ở đó trình diễn một màn yêuđương nồng cháy.” Từ lầu hai vang lên một giọng nói có chút lười biếng, “Cóthể đừng chọc vào nỗi đau của người thất tình như tôi hay không?”

Hai người theo tiếng nói nhìn lại đã thấy Liệt đang dựa trên lan can, bộ dạngnhư đang xem náo nhiệt vậy.

Mặt Lạc Tranh càng đỏ hơn. Cậu ta không phải đã trở về phòng rồi sao?

“Xú tiểu tử, nơi này có chuyện của em sao? Mau trở về phòng ngủ, ngày mai dámđi làm muộn, anh sẽ báo cho tài vụ cắt nửa năm tiền thưởng của em.”

Louis Thương Nghiêu cũng không chút kiêng kỵ, vẫn không buông Lạc Tranh ra màlớn giọng nói với Liệt.

Liệt nghe vậy, khẽ lắc đầu, “Nhà tư bản à, sao ngài lại cam lòng bóc lột giaicấp vô sản như tôi chứ?” Nói xong, cậu ta ấm ức đi vào phòng, trước khi đóngcửa lại còn buông ra một câu cảm thán, “Thế giới thật bi thảm!”

Lạc Tranh bật cười rồi quay lại nhìn Louis Thương Nghiêu, “Em đã hầm canh choanh rồi, ăn một chút rồi hãy ngủ.”

“Em tự mình xuống bếp?” Louis Thương Nghiêu ngạc nhiên nhìn nàng.

Lạc Tranh trừng mắt liếc hắn một cái, "Tại sao lại ngạc nhiên vậy chứ? Emxuống bếp thì có gì kỳ lạ đâu?" Nói xong, nàng đẩy nhẹ hắn ra, “Đi tắm đi, rồiqua thử tài nghệ nấu nướng của em.”

"Được!” Louis Thương Nghiêu cất tiếng cười đầy sủng ái.

Lạc Tranh gõ cửa rồi bước vào phòng làm việc, đem tô canh đặt ở một bên, lạithấy Louis Thương Nghiêu đang tập trung tinh thần nhìn điện thoại di động củanàng. Thấy nàng bước vào, hắn liền giơ di động lên, “Vì sao không nói chuyệnnày với anh?”

Nàng nhìn thoáng qua màn hình, rồi cầm lấy di động trong tay hắn cất đi, cũngkhông trả lời mà chỉ mỉm cười nói, “Anh nhìn lén điện thoại của em, vậy là xâmphạm đời tư cá nhân đó.”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...