Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 162



Chương 3: Sự theo đuổi đầy bá đạo

Là cố vấn pháp luật của tập đoàn, Lạc Tranh đương nhiên có tư cách tham dựcuộc họp lãnh đạo thường kỳ ở tầng cao nhất của tòa nhà. Ngoại trừ việc giảiquyết các vấn đề liên quan đến pháp luật trong hoạt động của tập đoàn hàngngày, nàng còn có thể đề xuất ý kiến để củng cố, hoàn thiện bộ máy. Thật maymắn, từ khi Lạc Tranh nhậm chức, ngoại trừ các vấn đề liên quan đến tư phápnhỏ ra thì cũng không có quá nhiều sự kiện nghiêm trọng phải xử lý. Có thểnói, công tác quản lý của tập đoàn cũng có những thủ thuật nhất định.

Khi trở lại tập đoàn làm việc, Lạc Tranh lại lập tức vùi mình vào công việc.Tuy lúc trước có nhiều người nghi ngờ năng lực của nàng, nhưng sau một thờigian tiếp xúc, mọi người không khó nhận ra Lạc Tranh là một phụ nữ không hềđơn giản. Nàng làm việc luôn gọn gàng, lại tuyệt đối nghiêm túc, khiến ấntượng của mọi người lập tức thay đổi.

“Louis tiên sinh, phần tài liệu về nguyên tắc hoạt động và chế độ làm việc tạichi nhánh mới đã được kiểm tra kỹ, không có bất cứ vấn đề gì liên quan đến cácquy định pháp luật cả. Mời ngài xem qua.” Lạc Tranh đem tập tài liệu đưa tớitrước mặt Louis Thương Nghiêu đang ngồi ở vị trí chủ tịch, thanh âm trong trẻokiên định, so với vẻ dịu dàng kiều mỵ ngày hôm qua thực tưởng như hai ngườikhác nhau vậy.

Ánh mắt của Louis Thương Nghiêu hờ hững lướt qua tập tài liệu hướng về khuônmặt trắng trẻo của Lạc Tranh, lúc cầm lấy tài liệu còn cố ý mơn trớn bàn taynhỏ xinh của nàng, từng đầu ngón tay nóng hổi nhẹ nhàng phác họa lòng bàn taynàng, động tác cực kỳ ám muội khiến người ngoài có thể cảm nhận được.

Nụ cười vui vẻ vẫn tràn ngập trên môi Lạc Tranh, nét mặt nàng cũng không vìđộng tác của hắn mà thay đổi, vẫn bình thản hờ hững như trước nhìn về phíahắn, ánh mắt cũng không lộ ra chút ám muội nào.

Đợi hắn cầm lấy tài liệu, nàng khẽ chớp mắt, bàn tay nhẹ nhàng thu về đặt trênđùi, nhiệt độ từ đầu ngón tay hắn lưu lại nhanh chóng lan tràn tận sâu thẳmđáy lòng nàng, làm nàng cảm nhận được một niềm hạnh phúc khó nói thành lời…

Mấy phút sau...

“Được rồi, đem tài liệu này ban hành xuống dưới đi.” Louis Thương Nghiêunghiêm túc xem xong tài liệu, đưa cho giám đốc chi nhánh ngồi bên cạnh, khẽ ralệnh.

“Vâng, ngài Louis.” Giám đốc chi nhánh cung kính tiếp nhận tài liệu từ tayhắn.

“Đây là thỏa thuận hợp tác của tập đoàn FM với chi nhánh ở nước ngoài củachúng ta. Tôi đã xem xét và không thấy có vấn đề gì, vì vậy tôi đề xuất việchợp tác có thể lập tức triển khai, như vậy đối với hoạt động của cả hai bênđều có lợi.” Lạc Tranh đem tập tài liệu nữa đưa cho Louis Thương Nghiêu, nhẹnhàng nói.

Lúc này, Louis Thương Nghiêu không tiếp nhận tài liệu mà đưa mắt nhìn về phíangười phụ trách việc này, khẽ lên tiếng, “Theo sự căn dặn của Lạc luật sư, lậptức thi hành đi.”

Người phụ trách vụ hợp tác đầu tiên có chút sững sờ, sau đó lập tức tiếp nhậnhợp đồng, cúi đầu tuân lệnh.

Lạc Tranh cũng ít nhiều giật mình sững người lại nhưng cũng không nói tiếngnào.

"Lạc luật sư, vòng tiếp theo của việc đấu thầu hạng mục CI đã bắt đầu, chúngtôi đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ. Xin hỏi bên luật sư đoàn có tư vấn gì thêmkhông?” Một người phụ trách khác cất tiếng hỏi.

“Tài liệu liên quan đến việc đấu thầu tôi đã xem rồi. Không có vấn đề gì cả.Thời gian đấu thầu vào cuối tháng. Lúc đó, nếu cần thiết tôi sẽ đích thân thamdự buổi đàm phán đấu thầu các hạng mục. Ngoài ra, nhóm tư vấn pháp luật cũngđã hoàn thiện hồ sơ pháp lý cho việc đấu thầu rồi, về điểm này các vị có thểyên tâm.”

"Cảm ơn Lạc luật sư!" Người phụ trách vừa cười vừa nói.

Lạc Tranh khẽ mỉm cười đáp lễ, thái độ vẫn cực kỳ bình thản…

“Mọi người còn có vấn đề gì về luật pháp cần được tư vấn nữa không?” LouisThương Nghiêu giơ cổ tay nhìn đồng hồ, cất tiếng hỏi.

Mọi người đều tỏ ý không còn gì cần trợ giúp nữa.

“Được rồi, vậy cuộc họp hôm nay dừng ở đây. Mọi người đi làm việc đi.” Nóixong, hắn đưa tay đặt lên bàn tay nhỏ bé của Lạc Tranh đang đặt trên bàn họp,có chút không kiềm chế khẽ nắm lấy bàn tay nàng…

“Vất vả cho em rồi!”

Lạc Tranh nhìn vào nụ cười đầy mê hoặc của hắn, tâm tình vốn bình tĩnh khôngkhỏi nhảy loạn lên nhưng sắc mặt vẫn không chút thay đổi, nhẹ nhàng cười vớihắn, “Đây là công việc của em mà, đâu có gì đáng kể”

Sau khi cuộc họp thường kỳ kết thúc, Vi Như vội vàng bước tới, kéo tay LạcTranh, nở nụ cười thần bí, “Sư phụ, chuyện thế nào rồi ạ? Chị không được gạtem đó nha.”

Lạc Tranh bị hỏi bất ngờ có chút không hiểu, “Chuyện gì cơ?”

"Sư phụ!" Vi Như chu cái miệng nhỏ, “Chị gạt người khác cũng không thể gạt emđâu. Em là đệ tử của chị, vừa rồi trong phòng họp, Louis tiên sinh dùng ánhmắt nóng bỏng như vậy nhìn chị. Trời ạ, ánh mắt sáng lên như vậy, hơn nữa cònquan tâm chị như vậy. Người sáng mắt nào cũng có thể nhìn ra có chuyện nha.”

“Ông chủ quan tâm nhân viên cũng là chuyện bình thường mà!” Lạc Tranh mỉmcười, vừa nói vừa bước về hướng phòng làm việc.

“Đâu có đơn giản là quan hệ giữa ông chủ và nhân viên như vậy.” Vi Như vộivàng chạy tới trước mặt Lạc Tranh, “Sư phụ, gần đây chị có gì đó rất lạ. Cókhi mấy ngày không tới công ty, đây vốn không phải tác phong của chị trướcgiờ. Hơn nữa, hôm nay tới công ty, lại cứ tủm tỉm cười suốt, rất kỳ lạ đó.”

"Chẳng lẽ em muốn mỗi ngày chị đều cau có nhìn em hay sao?” Lạc Tranh cườicười nhìn Vi Như, “Mau đi làm việc đi. Đúng rồi, tài liệu chị cần, em đã trađược chưa?”

"Đương nhiên, chuyện sư phụ đã giao phó em nhất định sẽ nghĩ cách hoàn thànhrồi.” Vi Như cười hì hì trả lời.

Lạc Tranh nghe vậy, không khỏi cất tiếng khen ngợi, “Em được đấy, tài liệu khónhư vậy mà cũng tìm được. Vậy em có thể chuyển dần sang lĩnh vực tư vấn đượcrồi.”

"Cảm ơn sư phụ đã khen, em làm rất bí mật, không có người nào hay biết đâu.”Vi Như đắc ý khẽ thì thầm.

“Tốt lắm, nhận em là đồ đệ quả thực là không sai. Mang luôn vào phòng làm việccho chị, đừng để các luật sư khác biết.” Lạc Tranh vỗ nhẹ vai Vi Như, khẽ căndặn.

“Vâng, em lập tức đi ngay.” Vi Như nghịch ngợm giơ tay chào kiểu nhà binh rồiquay người rời đi.

Nụ cười trên môi Lạc Tranh có chút ngưng lại, tâm tình vui sướng cũng bị ảnhhưởng đôi chút. Tài liệu bí mật mà nàng muốn Vi Như tìm kiếm không phải gìkhác mà chính là tài liệu về vụ hối lộ của Ôn Húc Khiên. Thật ra nàng đã suynghĩ rất nhiều, Ôn Húc Khiên trước giờ luôn là người nhát gan sợ phiền phức,cho dù có làm cũng không dám làm lớn. Thế nên để đến nỗi bị cục điều tra tộiphạm thương nghiệp rờ đến như vậy, xem ra sự tình không hề đơn giản.

Nếu như, chuyện này thật sự liên quan đến Thương Nghiêu, nàng càng muốn điềutra rõ ràng.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, chìm trong công việc khiến Lạc Tranh quênhết thời gian, cho đến khi…

“Lạc đại luật sư, không cần gấp như vậy chứ? Bây giờ là mười hai giờ, chị vẫncòn ở đây liều mạng cùng anh hay sao?” Một giọng nói trầm ấm vang lên mangtheo chút ý chế nhạo.

Lạc Tranh bị thanh âm bất ngờ xuất hiện làm cho sợ hết hồn, ngẩng đầu lên nhìnthấy gương mặt anh tuấn quen thuộc đang nhìn về phía nàng nở nụ cười tà…

“Liệt? Cậu vào từ khi nào thế?” Lạc Tranh đem tập tài liệu trong tay gập lại,vừa thu dọn gọn gàng vừa cất tiếng hỏi.

“Vừa vào chưa được bao lâu.” Liệt cong môi cười, hai tay chống lên bàn làmviệc, thân người nghiêng về phía trước, chăm chú nhìn vào gương mặt Lạc Tranh.

“Sao vậy? Trên mặt tôi dính gì sao?” Lạc Tranh bị cậu ta nhìn chằm chằm hồilâu khiến nàng có chút bối rối…

Nụ cười trên mặt Liệt mang theo vẻ quỷ dị vô cùng, “Có, đương nhiên là có!”

Lạc Tranh hơi sững người, “Là gì? Vết bẩn phải không?” Vừa nói, nàng vừa đưatay tính cầm lấy cái gương.

Động tác của nàng lập tức bị bàn tay của Liệt cản lại, ngón tay thon dài củacậu ta nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, giọng nói cực kỳ nghiêmtúc, “Không phải vết bẩn, mà có một vẻ phong tình trên mặt chị.”

Ách... "Phong tình?" Lạc Tranh thật sự kinh ngạc.

Liệt cười khẽ, “Tôi đoán, hẳn là anh đã tỏ tình với chị rồi!”

Tim Lạc Tranh hơi thắt lại, nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình thản, cười nhẹ, đẩytay Liệt ra, “Cậu nói bậy gì đó? Công việc không phải bận lắm sao, còn có thờigian chạy tới chỗ tôi lộn xộn?”

“Đó không phải lộn xộn mà là quan tâm.” Liệt đi vòng qua trước bàn làm việccủa nàng, lười biếng dựa vào cạnh bàn, nở nụ cười tà mị, “Tôi đoán, anh hiệngiờ rất hận không có cách nào khiến tôi rời khỏi biệt thự. Cho nên, hai ngườihôm trước mới đi tận hưởng thế giới riêng của mình.”

"Đâu có..." Mặt Lạc Tranh hơi đỏ lên, còn có chút mất tự nhiên…

“A…Đỏ mặt sao?” Liệt bất ngờ nhìn chăm chú vào gương mặt nàng, nhẹ nhàng nhếchmôi, “Đường đường Lạc đại luật sư lại đỏ mặt, bị tôi nói trúng sao?”

“Cậu đến đây chính là muốn nói mấy lời bát nháo này?” Lạc Tranh vội vàng nóilảng sang chuyện khác, trừng mắt liếc cậu ta một cái.

Liệt nhún nhún vai, làm ra vẻ vô tội, “Đâu có, tôi chỉ sợ chị bị hạnh phúc làmê man, quên mất vẫn còn có một người đàn ông đang yêu chị.”

Lạc Tranh nhìn về phía Liệt, thấy dáng vẻ cậu ta rất nghiêm túc, ánh mắt cũngcó chút cô đơn khiến trong lòng nàng lại dâng lên chút áy náy, “Liệt, tôi… Xinlỗi, chúng ta…”

"Không cần lo lắng, tôi không có ý trách chị.” Liệt dịu dàng nhìn nàng, “Tôiyêu chị, sao lại đành lòng trách chị đây? Cho dù, người chị yêu là anh tôi đinữa.”

"Liệt, thật xin lỗi, tôi... Tôi không biết nên nói gì với cậu nữa…”

“Vậy thì đừng nói gì hết.” Liệt cười tươi rói, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập sựquan tâm. Tôi nói rồi, tôi yêu chị là chuyện riêng của tôi, cho dù chị khôngyêu tôi thì tình yêu của tôi dành cho chị cũng không giảm đi.”

“Liệt…”

“Nhưng chị yên tâm, tình yêu của tôi với chị tuyệt đối sẽ không trở thành gánhnặng. Chị có thể yên tâm tiếp nhận, như vậy mới khiến tôi dễ chịu đôi chút.”Liệt khẽ thở dài, kéo lấy tay nàng, “Tôi nguyện làm cái bóng của chị, lúc chịvui tôi sẽ cùng vui với chị, lúc chị đau lòng, tôi sẽ để chị dựa vào. Chỉ hyvọng, chị đừng đẩy tôi ra xa. Để cho tôi được bảo vệ chị, như vậy tôi đã thấyhạnh phúc lắm rồi.”

"Liệt, sao cậu phải khổ như vậy chứ?” Lạc Tranh có chút xúc động. Đối với mộtthanh niên ưu tú như vậy, nàng sao nhẫn tâm đây?

"Không phải là khổ, mà là hạnh phúc.” Liệt nở nụ cười dịu dàng, “Tôi vẫn luônlà người như vậy. Cho dù trái đất này có bị hủy diệt, tôi vẫn mỉm cười tớiphút cuối cùng. Nghe nói cái đó gọi là lạc quan, nói khó nghe hơn một chút làkhông có đầu óc…ha ha…”

"Liệt..." Lạc Tranh thực sự cảm động vô cùng, đứng dậy chủ động ôm lấy cậu ta,“Tôi biết cậu đối với tôi rất tốt, tôi thật sự không muốn làm cậu phải đaulòng. Tôi tin, sau này nhất định có cô gái tốt hơn xuất hiện trong thế giớicủa cậu. Nhất định như vậy.”

“Đây là cái chị gọi là sự an ủi sao?” Liệt cười dịu dàng, lại ôm chặt lấynàng, cánh tay rắn chắc vây lấy thân hình nhỏ bé của nàng, không có ý địnhbuông ra.

“Phải, là mong ước chân thành của tôi. Tôi thật sự cảm thấy may mắn vì có thểgặp được cậu, cho nên, tôi hy vọng mỗi ngày của cậu đều thật vui vẻ.” LạcTranh than nhẹ, đưa tay khẽ vỗ lên lưng cậu ta.

Liệt gật đầu, lại đem cả khuôn mặt vùi vào mái tóc của Lạc Tranh. Nếu nói cậuta cam lòng từ bỏ tình yêu với nàng thì chỉ là nói dối mà thôi. Có lẽ chỉ mìnhLiệt mới biết, bốn năm trước trong cái đêm đó, trong mắt cậu ta đã chỉ có mìnhnàng. Sự xuất hiện của nàng đã đem tất cả tâm tư của cậu ta lấy đi sạch, mộtchút cũng không chừa…

"Lạc Tranh, chị thật sự rất yêu anh ấy sao?” Liệt cúi đầu thì thầm, tham lamhít lấy mùi hương của nàng. Có lẽ, cơ hội như hôm nay sẽ chẳng bao giờ có nữa.

Lạc Tranh khẽ gật đầu, không hề che dấu tâm sự của mình, “Đúng vậy, tôi yêuanh ấy, rất yêu anh ấy.”

"Cảm ơn chị đã không giấu diếm tôi.” Liệt nhẹ nhàng kéo Lạc Tranh ra một chútđể có thể ngắm nhìn gương mặt nàng, “Tôi rất hiểu anh trai. Người phụ nữ đượcanh ấy yêu sẽ cực kỳ hạnh phúc. Mà ngoài chị ra, anh ấy chưa từng khẩn trươngvới bất cứ người phụ nữ nào như vậy. Lạc Tranh, mặc dù trong lòng tôi rất đaukhổ, nhưng chỉ cần chị đã xác định rõ ràng, vậy tôi cũng không oán không hối.Hãy để tôi trở thành chỗ dựa của chị, bảo vệ chị, giúp đỡ chị…”

“Liệt…” Lạc Tranh cảm động đến rơi lệ, Nàng cho tới giờ cũng không dám nghĩmình có thể gặp được người đầy bao dung, có thể tha thứ hết thảy những chuyệnquá khứ như Liệt.

“Cảm ơn cậu!”

Liệt dịu dàng ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đem tất cả sự bi thương chedấu vào trong lòng, nở nụ cười ấm áp, “Lạc Tranh, tôi…có thể thỉnh cầu mộtchuyện không?”

Lạc Tranh đau lòng nhìn cậu ta, gật đầu, "Đương nhiên!"

Liệt chậm rãi bước lại gần, ánh nắng mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu vào khiếnthân hình cậu ta như sáng lên dưới một vầng hào quang rực rỡ, làm toát lên vẻcao quý thanh nhã đầy khí phách…

“Xin chị, để cho tôi hôn chị…” Cậu ta khẽ thì thầm, “Tuy như vậy rất đường độtnhưng đó lại là tâm nguyện lớn nhất của tôi.”

Nếu như đổi lại là người đàn ông khác, Lạc Tranh nếu không cho hắn một bạt taithì cũng xoay người rời đi. Nhưng vẻ mặt Liệt nghiêm túc như vậy, nếu khôngnhận lời cậu ta sẽ khiến sự tổn thương của Liệt càng nặng nề hơn. Hơn nữa,trong lòng Lạc Tranh trước giờ chỉ coi cậu ta như em trai, cho dù muốn cựtuyệt, lại có chút không đành lòng.

Nàng có chút giật mình, nhưng một lúc sau, đem nét khó xử trong ánh mắt thulại, khẽ chớp mắt rồi vô thức ngước lên, khóe môi nở nụ cười dịu dàng, “Được!”

Đôi mắt Liệt có chút rung động, mang theo thâm tình cúi đầu xuống, đôi môi baotrùm lấy cánh môi kiều diễm của nàng, cực kỳ lão luyện và nhiệt tình gặm cắncánh môi mềm mại, từ thăm dò dần chuyển thành cuồng dã cắn mút.

Lạc Tranh cơ hồ bị nụ hôn thành thục của cậu ta làm cho hít thở không nổi, hôhấp của nàng lúc này tràn ngập mùi mộc hương thuộc về cậu ta, khiến nàng nhưcó cảm giác đắm mình giữa thiên nhiên.

Trong mắt của Liệt không có cách nào che dấu đi sự thống khổ nhưng Lạc Tranhlại không hề hay biết bởi lúc này nàng bị hơi thở nóng hổi của cậu ta bao lấy,đôi môi bị cắn mút điên cuồng…

Cậu ta yêu nàng, yêu rất sâu đậm, lại vì không có được nàng nên càng cảm thấythê lương. Nàng hoàn mỹ như vậy, hoàn mỹ tới mức cậu ta không thể rời đi, hoànmỹ tới mức cậu ta không nỡ cưỡng bách nàng làm bất cứ cái gì…

Lạc Tranh không thể cự tuyệt, hai tay vô lực rũ xuống…

Đúng lúc này….

"Hai người đang làm cái gì? Một giọng nói lạnh lùng vang lên, đem bầu khôngkhí yên tĩnh hoàn toàn đập tan tành…Giọng nói đó lộ rõ lửa giận bừng bừng, còncó chút kinh ngạc và không thể tin nổi.

Bầu không khí lúc này khiến người ta có cảm giác như giữa vùng đất bằng phẳngchợt nổi lên một hồi gió lốc, như tiếng sấm vang dội giữa bầu trời quang đãng,trong nháy mắt khiến mây đen giăng đầy…

Hai người họ thực sự bị dọa cho hết hồn!

Lạc Tranh còn chưa kịp nhìn lại đã cảm thấy toàn thân như bị một cơn cuồngphong cuốn lấy, sau đó, nàng bị một lực cực mạnh kéo ngược trở lại, rồi bị ghìchặt vào lồng ngực vạm vỡ mang theo mùi hoắc hương quen thuộc.

“Anh…” Liệt cười nhẹ một tiếng, cũng không buồn để ý tới sự tức giận của hắn,bình thản lên tiếng.

Lạc Tranh chỉ cảm thấy vòng tay đang siết lấy eo mình lại tăng thêm vài phầnlực, không khó nhận ra hắn đang cực kỳ tức giận. Ngước mắt nhìn lên, nàng cóthể thấy đôi mắt Louis Thương Nghiêu đang rừng rực ngọn lửa. Nhìn lại phíacửa, đã thấy rất nhiều ánh mắt tò mò của các đồng nghiệp tụ tập ở đó. Mặc dùbọn họ đang có vẻ rất bận rộn với công việc nhưng ánh mắt đều tràn ngập sự tòmò muốn biết rốt cục trong phòng đang xảy ra chuyện gì.

“Trước tiên đừng giận dữ như vậy.” Liệt hiểu tính tình của Louis ThươngNghiêu, lại thấy bộ dạng như muốn phát hỏa của hắn, lập tức lên tiếng xoa dịurồi đi ra đóng cửa phòng làm việc lại, sau đó đem tất cả cửa chớp kéo xuống.

"Lạc Tranh, đã xảy ra chuyện gì?” Louis Thương Nghiêu biết rõ Lạc Tranh khôngbao giờ làm những chuyện quá đáng như vậy cho nên mặc dù tức giận, hắn cũngkhông đến nỗi đánh mất lý trí, hơn nữa, đối phương còn là em trai của hắn.

"Thương Nghiêu, em..."

“Anh, anh biết em yêu Lạc Tranh.” Liệt khẽ ngắt lời nàng, nhẹ nhàng lên tiếng,“Anh đừng hiểu lầm, vừa rồi chỉ là Lạc Tranh cho em cơ hội để bày tỏ lòng mìnhmà thôi.”

“Bày tỏ lòng mình?” Louis Thương Nghiêu vừa nghe thấy cái lý do này, cơn tứcvừa lắng xuống lại lập tức dâng lên, giơ tay túm lấy cổ áo Liệt kéo ra mộtbên.

“Tỏ lòng cái chết tiệt gì? Cho em về tập đoàn là để làm việc chứ không phải đểem đào góc tường của anh.”

“Thương Nghiêu, anh nói bậy gì thế. Mau buông ra, để đồng nghiệp bên ngoàinhìn thấy sẽ không hay.” Lạc Tranh quả thực sợ hết hồn, vội vàng kéo kéo tayLouis Thương Nghiêu. “Liệt là em trai anh, cho dù anh không tin em, cũng phảitin tưởng cậu ấy chứ?”

“Cũng vì anh biết rõ tiểu tử này đối với em có ý làm loạn nên anh mới tức giậnnhư vậy.” Mặt mũi Louis Thương Nghiêu vẫn tràn ngập nộ khí, bàn tay cũng siếtlại thành nắm đấm.

Lạc Tranh biết rõ nếu không phải vì Louis Thương Nghiêu rất yêu thương đứa emtrai này thì nhất định hôm nay hắn sẽ một đấm giáng xuống.

“Anh, anh nói vậy cũng không đúng. Em đối với Lạc Tranh yêu thương còn khôngđủ, sao lại có thể làm loạn chứ.” Liệt vẫn không chút sợ hãi, bình thản tiếptục lên tiếng, “Hơn nữa, là em chủ động hôn Lạc Tranh, bởi vì cô ấy nói cho embiết, cô ấy yêu anh, rất yêu anh, em ghen một chút cũng không được sao?”

Louis Thương Nghiêu nghe vậy, cơn giận thoáng dịu đi một chút. Hắn quay đầunhìn thoáng qua phía Lạc Tranh, sau đó lại túm lấy Liệt ghì vào tường.

"Cô ấy thật sự nói như vậy?"

"Anh có thể hỏi cô ấy.” Liệt uể oải đáp lại, “Anh nghĩ em cần thiết phải nóidối sao? Em biết rõ anh luôn lo lắng cho Lạc Tranh, em chỉ là hôn cô ấy mộtchút mà thôi, cũng đâu có gì đâu, từ trước tới giờ, em không hề có ý tranhđoạt gì với anh hết.”

"Cái gì gọi là không có gì?" Louis Thương Nghiêu đột ngột cao giọng, “Anh choem biết, từ nay về sau em xử sự cho đúng mực một chút. Cô ấy là vợ anh, cũnglà trưởng bối của em. Sau này còn dám làm mấy chuyện quá phận, anh nhất địnhđánh cho em tỉnh lại.”

“Thương Nghiêu…” Lạc Tranh thật sự vừa tức vừa buồn cười. Xong rồi, hắn nóilớn như vậy, tất cả mọi người đều sẽ nghe được, cho dù cửa cách âm có tốt hơnnữa cũng không ngăn được giọng nói lớn tiếng của hắn.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...