Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 160



Chương 2: Tình yêu tuyệt vời (18+)

Dáng vẻ thanh lệ trầm ổn như dòng nước hiền hòa của Lạc Tranh đã sớm làm tanchảy trái tim Louis Thương Nghiêu. Dưới bàn tay vuốt ve nhẹ nhàng của hắn,nàng cũng không hề che dấu cảm xúc, ngước nhìn hắn bằng ánh mắt dạt dào tìnhý.

Louis Thương Nghiêu bị nàng hấp dẫn, lại phát hiện thân thể mềm mại của nàngdưới thân hắn đang không ngừng run rẩy, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp là sựkết hợp của cảm giác đau đớn cùng mê đắm, tỏa ra vẻ phong tình đầy quyến rũ.Hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, đặt lên đó những nụ hôn triềnmiên, từng lần lại từng lần, đầy trân trọng như đối với bảo bối quý giá nhấttrên đời.

“Thương Nghiêu…” Ánh mắt Lạc Tranh có chút mờ mịt, ngập ngừng lên tiếng,“Em…có phải em rất xấu hay không?” Nàng đột nhiên nhớ tới công chúa Deneuve.

Đưa ngón trỏ khẽ chặn lên môi nàng, hắn khẽ lên tiếng khiến mọi lo lắng tronglòng nàng tan thành mây khói.

“Anh chỉ thích nghe em gọi tên anh, thích nghe em nằm dưới thân anh kêu tênanh, cầu xin anh chậm một chút…” Giọng nói trầm khàn của hắn vang lên, thẩmthấu vào tận đáy lòng nàng.

Lạc Tranh hận một nỗi không thể dùng hai tay che mặt.

Louis Thương Nghiêu bật cười, gương mặt cương nghị tràn ngập vẻ phong tình,cũng không cho nàng thêm chút thời gian thích ứng, eo lưng mạnh mẽ thúc tới.

Lạc Tranh bật lên tiếng kêu có chút kinh hãi, giờ khắc này, nàng không chỉ cảmthấy thân thể được lấp đầy mà cả trái tim cũng ấm áp hơn bao giờ hết…

“Mèo cưng…” Louis Thương Nghiêu khẽ siết lấy thân thể Lạc Tranh, nhìn nàngbằng ánh mắt đầy yêu thương. Lòng bàn tay có chút thô ráp của hắn nhẹ nhàngvuốt ve gò má mịn màng của nàng, lại lần nữa cúi xuống, hôn lên má nàng, đemhơi thở nóng hổi phả lên da thịt nhạy cảm…

“Từ nay về sau, anh sẽ không buông em ra, anh sẽ vĩnh viễn giữ em lại bênmình, người khác đừng mơ tưởng chạm vào em dù chỉ một ngón tay…” Đôi môi mỏngcủa hắn lại lướt trên gương mặt xinh đẹp, ngón tay thon dài khẽ tăng thêm lựcxoa nắn bầu ngực tròn đầy của nàng.

Thân thể trắng muốt trần trụi của Lạc Tranh không ngừng run rẩy, dưới bàn tayđầy ma lực của hắn không ngừng nở rộ. Dục vọng của hắn trong cơ thể nàng khôngngừng căng trướng, mạnh mẽ đụng chạm thân thể nhỏ bé một cách nhịp nhàng.

Gò má Lạc Tranh đã sớm ửng hồng, khóe miệng xinh xinh khe khẽ vang lên tiếngrên rỉ mê hồn. So với những lần kích tình kịch liệt trước kia, lúc này đây hắnđem lại cho nàng cảm giác cực kỳ ấm áp cùng triền miên vô hạn.

“Nói yêu anh!” Hắn cúi đầu kề sát cánh môi nàng, hạ thân lại dùng sức đẩy tới.

"Uhm..." Thân thể Lạc Tranh bất giác thẳng tắp dưới sự cuồng dã của hắn rồibắt đầu co rút lại và không ngừng run rẩy, nơi cổ họng nàng bật ra những tiếngngâm nga khẽ khẽ hệt một chú mèo nhỏ mê người.

Đôi mắt đẹp đã sớm mờ mịt màn sương, những lời yêu thương vô thức lan tràntrên khóe môi nàng, “Em yêu anh…”

Những lời tình tứ của nàng khiến hắn hài lòng cười khẽ, mùi nước cạo râuthoang thoảng cùng mùi hoắc hương trên người hắn như hòa trộn, mang theo sựhấp dẫn đầy mê hoặc. “Mèo cưng…em là của anh. Có anh ở đây, em không phải sợ,có chuyện gì anh cũng sẽ giải quyết.

“A…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tranh hơi nhăn lại, thân thể nhỏ bé khôngngừng run rẩy dưới sự cuồng dã của một đợt tấn công mới của hắn.

Louis Thương Nghiêu động tình cúi xuống, đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâukhiến nàng cơ hồ nghẹt thở.

Ánh nắng mặt trời xuyên qua dãy hành lang gỗ mộc, phản chiếu những gợn nắnglấp lánh trên mặt nước. Lạc Tranh chậm rãi tỉnh lại sau một giấc ngủ sâu, lườibiếng nằm dựa vào khuôn ngực của hắn, tự động tìm tư thế thoải mái nhất, hệtmột chú mèo con ngoan ngoãn, lắng nghe từng nhịp đập của trái tim hắn.

Cảm giác này rất kỳ diệu, giống như nhịp tim nàng và hắn hòa vào làm một, nàngcùng hắn không còn là hai cá thể riêng biệt mà hoàn toàn trở thành một thể.Nàng hít lấy hơi thở của hắn, lắng nghe từng âm thanh thuộc về riêng hắn.

Nghĩ tới đây, còn chưa mở mắt, trên môi nàng tràn ngập nụ cười có chút ngốcnghếch hệt như cành hoa nở rộ ngày xuân, xinh đẹp dị thường.

Louis Thương Nghiêu đã sớm tỉnh, nhưng vẫn không hề nhúc nhích, lẳng lặng ngắmnhìn người phụ nữ trong ngực, nhìn vẻ mặt đáng yêu của nàng.

Trái tim hắn như tan chảy, nàng rốt cục cũng hoàn toàn thuộc về hắn. Lần đầutiên, hắn cảm thấy tình yêu thật là kỳ diệu, thì ra, yêu một người lại có thểkhiến người ta quên đi bản thân mình.

Nghe được tiếng “uhm” nhẹ của nàng, ánh mắt hắn lại càng thêm dịu dàng. Thấynàng nở nụ cười lại không hề mở mắt, hắn không khỏi bật cười thành tiếng, ngóntay thon dài khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt của nàng, đaulòng cúi xuống thì thầm bên tai nàng, “Em tỉnh rồi?”

Tối qua, bởi vì hắn mất khống chế lại tham ăn, hết lần này tới lần khác điêncuồng chiếm hết nhiệt tình của nàng, lưu lại trên thân thể mềm mại của nàngbao nhiêu dấu vết của một đêm cuồng nhiệt khiến hắn giờ nhìn lại không khỏicảm thấy đau lòng.

Lạc Tranh nghe thấy giọng nói của hắn, trong lòng liền dâng lên cảm giác ấmáp. Nàng vẫn không mở mắt ra mà chỉ dụi đầu vào ngực hắn, bộ dạng lười biếnghệt một chú mèo con mang theo sự cám dỗ mê người.

“Sao lại không chịu mở mắt ra nhìn anh?” Louis Thương Nghiêu khẽ hít sâu mùihương thanh nhã quen thuộc trên thân thể nàng, dục vọng lại dần dần thức tỉnh.Hắn không khỏi thầm cảm thán bản lĩnh của tiểu yêu tinh trong ngực. Cho dùnàng không làm gì cũng vẫn khiến cho hắn nảy sinh dục vọng.

Lạc Tranh bị hơi thở nóng rực của hắn quấy phá, không khỏi cười nhẹ một tiếngrồi trả lời, “Em không dám mở mắt vì sợ khi mở mắt ra rồi, chẳng những anh sẽbiến mất mà mộng đẹp cũng không còn…”

Đêm qua, Lạc Tranh đã mơ một giấc mơ đẹp, khung cảnh trong giấc mộng hệt nhưnhững chuyện đã xảy ra ngày hôm qua vậy. Louis Thương Nghiêu dịu dàng chăm sócnàng cực kỳ chu đáo khiến nàng dù đang nằm mộng cũng mỉm cười đầy hạnh phúc.

“Nha đầu ngốc, sao anh lại biến mất được chứ? Mở mắt ra, nhìn anh một chút.”Louis Thương Nghiêu sao lại không hiểu được tâm tư của nàng, cho nên, hắn lạicàng cố ý trêu chọc nàng, há miệng ngậm lấy vành tai nhỏ xinh…

“Không muốn, em không muốn…Em thích như thế này, vòm ngực của anh thật ấm áp,giọng nói của anh rất êm ái…” Lạc Tranh căn bản cũng không nhận ra giọng nóicủa mình đã sớm lộ rõ ý nũng nịu, hệt như một đứa bé bày tỏ sự phản kháng yếuớt. Cảm xúc này trước giờ nàng chưa từng có. Trước kia khi ở bên Ôn Húc Khiên,nàng cũng chưa từng làm nũng với hắn bao giờ, nhưng đối mặt với Louis ThươngNghiêu, nàng tựa như lại biến thành một đứa trẻ.

Nghĩ đến đây, nàng không kìm lòng được lại duỗi tay ra ôm chặt lấy hắn. Nhưngchưa tới một giây sau liền hét lên thành tiếng, ngay sau đó, đôi mắt đẹp lậptức mở ra…

“Anh…”

“Chịu mở mắt ra rồi sao?” Hắn nở nụ cười xấu xa nhìn vẻ mặt đầy ngượng ngùngcủa nàng, không nhịn được lại vươn tay ôm chặt lấy nàng.

“Anh đừng động…” Lạc Tranh kinh hoàng mở to đôi mắt, cảm nhận rõ ràng dục vọngkhổng lồ của hắn đã sớm thức tỉnh. Hai chân nàng vẫn bị hắn quấn lấy nên lúcnày lại càng khiến hắn dễ dàng hành động hơn, quái thú khổng lồ nóng bỏng kiakhông ngừng chạm vào nơi thần bí của nàng.

“Không có cách nào cả, anh đã lên cơn nghiện với em mất rồi.” Còn không đợinàng kịp có phản ứng, Louis Thương Nghiêu đã cúi xuống đặt lên đôi môi căngmọng của nàng một nụ hôn nồng nàn, cái lưỡi của hắn cũng linh hoạt cạy mởkhoang miệng nàng tiến vào, quấn lấy cái lưỡi đinh hương của nàng, hấp dẫnnàng hòa vào với hắn.”

“Uhm…” Hô hấp của Lạc Tranh dần trở nên gấp gáp, thanh âm ngọt ngào đầy gợicảm như thẩm thấu tận đáy lòng Louis Thương Nghiêu.

Không thể kìm nén lâu hơn, hắn lại lần nữa áp chặt nàng xuống dưới thân, từnghơi thở nóng hổi đầy nam tính trên người hắn hòa với mùi hương thanh nhã trêncơ thể nàng, hai thân hình triền miên hòa vào làm một.

Ngắm nhìn đôi mắt đã mờ mịt màn sương của Lạc Tranh, đôi môi đỏ mọng hé mở,trong lòng Louis Thương Nghiêu không khỏi dâng lên cảm giác thỏa mãn vô hạn.Có thể ngắm nhìn nàng như vậy, cuộc đời này hắn cảm thấy không còn gì tiếcnuối. Thỏa mãn thở một hơi dài, hắn lại cúi xuống hôn lên đôi môi nàng.

Nụ hôn của hắn càng lúc càng cuồng nhiệt, thân thể hai người cũng không ngừngnóng lên, bàn tay to của hắn theo từng đường cong mê người trên thân thể LạcTranh từ từ trượt xuống cho đến khi chạm tới nơi tư mật của nàng.

Thẳm sâu trong đáy mắt hắn chợt ánh lên một tia tinh quái, nở nụ cười tà mị,bàn tay lại mạnh mẽ khám phá…

“Đáng ghét…” Lạc Tranh vội né sang một bên, nhìn gương mặt tràn đầy ham muốncủa hắn, cười nhẹ một tiếng, cố tình nói, “Em không muốn lúc nào cũng phảithỏa mãn ham muốn cực đại của anh như vậy, hôm nay anh không phải đi làm sao?”

“Anh là ông chủ, chả lẽ lại không có quyền nghỉ ngơi?” Louis Thương Nghiêucũng không vội vã bắt nàng lại, gương mặt hắn tràn đầy hứng thú nhìn nàng chằmchằm như thể một con báo tinh ranh đang ngó chừng một chú nai con sắp sa vàocạm bẫy, nổi lên hứng thú muốn cùng nàng chơi trò cút bắt.

Chinh phục là thiên tính vốn có của mỗi người đàn ông. Người càng nắm trongtay nhiều quyền lực thì bản tính thích chinh phục lại càng mạnh mẽ. Chẳng phảicon người là loài động vật cao cấp hay sao? Chỉ cần là động vật, sẽ có bảntính này.

“Em không quản anh muốn đi làm hay không. Tóm lại, em muốn rời giường đi tắm.”Lạc Tranh cười nhẹ nhìn hắn rồi kéo lấy chiếc áo ngủ màu trắng che đi thân thểtuyệt đẹp, cố nén cảm giác đau nhức khắp toàn thân nhanh chóng xuống giường.Nàng thật không muốn lại bị hắn biến thành con mồi, ở trên giường bị hắn gặmcắn hết lần này tới lần khác.

Louis Thương Nghiêu khẽ dựa người vào đầu giường, nhìn nụ cười mê hồn cùngthân ảnh duyên dáng của nàng rời khỏi phòng ngủ, nét vui vẻ trong ánh mắt cũnglan tràn tận khóe môi…

Hongkong…

Diêu Vũ đỡ cái bụng đã khá lớn bước ra khỏi thang máy, trên tay là hàng loạttúi lớn túi nhỏ hàng vừa mua từ siêu thị, bước tới trước cửa một căn hộ, lấychìa khóa mở cửa.

Căn hộ khá lớn và có kết cấu tương đối cầu kỳ, chỉ là phòng khách ở tầng mộtgiờ đã thành một mảng hỗn độn, trong không khí còn nồng nặc mùi rượu.

Diêu Vũ hơi nhíu mày, đem túi đồ trên tay bỏ vào bếp xong rồi đi ra phòngkhách. Tới bên sofa liếc nhìn một thân hình đã ngã sóng soài trên thảm trảisàn, trong tay vẫn còn cầm chai rượu - Ôn Húc Khiên.

Hình tượng tao nhã của hắn trước kia đã sớm không còn, áo sơ mi trên người khánhàu nhĩ, nút áo cũng cài rất tùy tiện, râu ria xồm xoàm, tóc tai rối bù. Hắnđưa mắt nhìn thoáng qua phía Diêu Vũ, chán nán lườm cô ta một cái rồi ngửa đầuđem chỗ rượu còn lại trong chai dốc nốt vào miệng.

“Húc Khiên, đừng uống nữa…” Diêu Vũ nhìn cảnh này không chịu nổi nữa liền tiếntới định giành lấy chai rượu trong tay hắn. Kể từ khi văn phòng luật bị đóngcửa, hắn suốt ngày chìm trong men rượu, chán chường hệt như một phế nhân chờngày bị gọi ra hầu tòa.

“Cút!” Ôn Húc Khiên đẩy Diêu Vũ ra, không buồn để ý tới bụng cô ta đã lớn, sauđó lảo đảo đứng dậy nhưng không nổi, lại lần nữa ngã phịch xuống sofa.

“Húc Khiên…” Diêu Vũ kinh hoàng hét lên, vội vàng đưa tay đỡ lấy hắn, “Anhđừng như vậy, em cùng mẹ đang nghĩ cách mà.”

“Còn có cách sao? Tôi xong rồi, tất cả hết rồi…” Ôn Húc Khiên có vẻ mất kiểmsoát hét lên, hai mắt đều đã đỏ rực vì cồn rượu.

“Không đâu, Húc Khiên. Lạc Tranh đã nhận lời xem xét vụ kiện của anh, cô ấy sẽbiện hộ cho anh, cô ấy…”

“Cô đi tìm Lạc Tranh? Ai cho cô đi tìm cô ta?” Ôn Húc Khiên đột nhiên như phátkhùng, nhìn chằm chằm Diêu Vũ gào lên đầy dữ tợn.

Diêu Vũ bị bộ dạng của hắn dọa cho sợ, một lúc sau mới dám nói lí nhí, “HúcKhiên, em…em thật sự không còn cách nào cả. Rất nhiều luật sư danh tiếng ởHongkong đều từ chối nhận vụ kiện của anh, cho nên em mới…”

“Cô đang mong tôi chết sớm một chút có phải không? Ôn Húc Khiên cười lạnh, giơtay túm lấy cánh tay Diêu Vũ, “Cô chẳng lẽ không hiểu tất cả mọi chuyện lầnnày đều do Thương Nghiêu làm ra hay sao? Cô không biết hai người bọn họ hiệngiờ là quan hệ gì sao? Cô còn đi tìm Lạc Tranh? Lạc Tranh hiện giờ là tìnhnhân của Thương Nghiêu, nói khó nghe hơn một chút thì cô ta chỉ là một ả điếmnằm trên giường dang hai chân ra mà thôi. Cô ta là đồ đê tiện! Đồ đê tiện, côcó hiểu không?”

Nước mắt Diêu Vũ đã chảy dài từ bao giờ, có chút tuyệt vọng lắc đầu lia lịa..

"Không, Húc Khiên…Lạc Tranh thật sự nhận lời mà…Cô ấy có thể…”

“Cô ta hận không thể tận mắt thấy tôi chết ấy. Nếu như được chọn, cô ta sẽchọn làm công tố viên để buộc tội tôi đến chết chứ tuyệt đối sẽ không làm luậtsư biện hộ cho tôi!”

Ôn Húc Khiên đột nhiên buông tay ra rồi nhìn Diêu Vũ bằng ánh mắt cực kỳ dữtợn.

“Sẽ không như vậy…Húc Khiên, anh tuyệt đối không có chuyện gì đâu…” Diêu Vũkhóc càng lúc càng dữ…

“Nhìn cô khiến tôi thấy thật khó chịu!” Ôn Húc Khiên tàn nhẫn nói tiếp, “Cô tựsoi gương xem mình là người đức hạnh cỡ nào đi. Cùng là phụ nữ, sao cô lại kémLạc Tranh nhiều đến vậy? Nếu như hiện giờ Lạc Tranh còn là người phụ nữ củatôi, cô ta nhất định sẽ giúp tôi thoát khỏi cảnh khốn cùng này. Còn cô, cô cóthể làm gì? Cô có thể làm gì cho tôi?”

“Húc Khiên…”

“Cút, đừng để tôi nhìn thấy cô.” Ôn Húc Khiên lại tiếp tục cầm chai rượu kháclên, mở nút rồi dốc vào cổ họng.

“Húc Khiên, anh đừng uống nữa. Tuy em không được như Lạc Tranh nhưng em có thểcùng anh nghĩ cách mà.” Diêu Vũ cố nén tâm trạng đau đớn lên tiếng. Ai bảo côta yêu người đàn ông như hắn chứ?

“Nghĩ cách? Cách của cô là tìm Lạc Tranh trở lại để giễu cợt tôi phải không?”Ôn Húc Khiên lạnh lùng nhìn cô ta, "Sớm biết Thương Nghiêu làm được nhiềuchuyện như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không đem Lạc Tranh tặng cho hắn. Cho dù giữcô ta lại từ từ hành hạ cũng không để cho hắn sống thoải mái. Khốn kiếp! Hắncho tôi một khoản tiền lớn, bảo là tiền mua Lạc Tranh, không ngờ lại quay đầucắn ngược tôi một cái. Tôi hận! Tôi hận không thể giết chết hắn!”

“Húc Khiên…”

“Cô có biết tên Thương Nghiêu đó đáng hận, đáng giết thế nào không? Trước đâyhắn luôn nhìn chòng chọc vào Lạc Tranh, ngay cả ngày tôi cùng Lạc Tranh kếthôn hắn cũng không buông tha. Tuy đêm tân hôn tôi uống say, nhưng hôm sau khitỉnh lại, tôi cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra. Hắn thay tôi cùng Lạc Tranh hoànthành đêm tân hôn. Khi tôi nhìn Lạc Tranh trên giường cưới, vẻ mặt cô ta lúcngủ cũng tràn ngập sự thỏa mãn, một đôi gian phu dâm phụ lại mặc sức làm tìnhtrước mặt tôi. Vì tiền đồ, tôi nhịn, nhưng mà giờ tôi không thể chịu được.” ÔnHúc Khiên không ngừng lải nhải, ánh mắt giống như lang sói ánh lên những tianhìn hằn học.

"Húc Khiên..." Diêu Vũ cũng không biết phải làm sao, chỉ không ngừng rớt nướcmắt.

“Tôi chính là bán vợ để giành lấy tiền đồ của mình thì sao chứ? Tôi có lỗi gì?Người tìm chỗ cao, nước chảy chỗ trũng. Đây là đạo lý mà tất cả mọi người đềuhiểu.” Ôn Húc Khiên quơ cánh tay, lại đem Diêu Vũ tóm lấy, cười lạnh nói, "Côhiện giờ đang mang thai con của tôi, cái bụng lớn như vậy thật là bất tiện. Côbiết cái lão kiểm sát trưởng kia nổi tiếng háo sắc thế nào rồi chứ? Lão ta lạirất có hứng thú với mấy cô trẻ tuổi. Nếu cô không mang thai, còn có thể dùngthân mình thay tôi mở đường. Đáng tiếc, hiện giờ cô ngay cả bán thân cũngkhông thể làm được!”

Diêu Vũ vừa nghe những lời này, trong tim không khỏi dâng lên một cảm giác ớnlạnh..

Paris, Pháp…

Từng chiếc lá ngô đồng nhẹ nhàng rơi xuống, lênh đênh trên mặt nước như nhữngphiến lục bình xinh đẹp báo hiệu kỳ nghỉ phép thường niên đang tới gần.

Ánh mặt trời mùa thu luôn khiến người ta có cảm giác mát mẻ nhưng tại khu nghỉdưỡng này lại chẳng bao giờ cảm thấy chút không khí lạnh lẽo nào mà ngược lạiánh dương luôn hắt từng vầng sáng lung linh trên mặt nước khiến người ta cảmgiác như nhiệt độ đang tăng trở lại.

Lạc Tranh quyết định thả lỏng bản thân một ngày, rồi lại nảy sinh tham niệm,hy vọng Louis Thương Nghiêu có thể đặt xuống tất cả công việc, cùng nàng ở nơinày thư giãn, không có bất kỳ ai quấy rầy để tận tình hưởng thụ một ngày tươiđẹp.

Nàng ngồi trên hành lang gỗ mộc, hai chân đung đưa lướt trên mặt nước. Thậtkhông ngờ dòng nước lại ấm áp đến vậy khiến Lạc Tranh có chút bất ngờ nhìn lạicẩn thận mới kinh ngạc phát hiện ra dòng nước lưu chuyển phía dưới chính làdòng suối nước nóng. Chả trách nhiệt độ ở nơi này lại luôn cao hơn bên ngoàinhư vậy. Trong không khí phảng phất hương vị ấm áp ngày thu bao phủ lấy hơithở khiến nàng thực sự dễ chịu. Có lẽ, tình yêu chính là như vậy, cho dù đãsang cuối thu thì tâm tình tốt cũng khiến người ta cảm thấy khung cảnh trànngập sự lãng mạn cùng ấm áp.

Trên môi Lạc Tranh vô thức nở nụ cười ngọt ngào. Mỗi lần nghĩ tới Louis ThươngNghiêu tâm tình nàng lại không khỏi có chút rung động. Cảm giác như có dòngmật ngọt rót thẳng vào tim, làm cho nàng cảm thấy mọi chuyện đều thật tuyệtvời, quên đi mọi phiền não, chỉ mong vùi vào trong ngực hắn, thời gian vĩnhviễn cũng đừng trôi.

Nàng biết một khi hai người họ quyết định đến với nhau sẽ gặp phải rất nhiềuphiền toái. Đầu tiên là vấn đề về công chúa Deneuve, sau nữa là phải đối mặtvới cả gia tộc Louis. Việc này liên quan tới vương thất cả hai nhà, cho nên,nếu để nàng phải một mình đối mặt thì nàng tình nguyện làm đà điểu từ sớm.Nhưng bây giờ đã khác, có Thương Nghiêu bên cạnh, nàng luôn cảm thấy an toàn,tựa như trời có sập xuống cũng không cần sợ bởi hết thảy đều có hắn thay nàngchống đỡ.

Khi Louis Thương Nghiêu lười biếng đi từ trong ra, thấy Lạc Tranh hệt một đứabé ngồi nghịch nước ở đó, ánh dương nhè nhẹ phản chiếu trên chiếc váy trắngtinh khiết của nàng tạo thành những quầng sáng lấp lánh, mái tóc đen bóng mượtnhư khúc xạ dưới ánh mặt trời lại càng thêm sáng ngời. Nàng lúc này không hềtrang điểm dù chỉ nhẹ nhàng như lúc tới công ty, trên môi hàm chứa nụ cười mêhồn lộ rõ lúm đồng tiền xinh xinh, hơi cúi đầu ngắm bóng mình dưới làn nước.Hàng lông mi dài cong vút rợp bóng trên gương mặt an tĩnh, dung nhan yêu kiềuđầy tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật hàng đầu. Thân hình mảnh mai quenthuộc hiện rõ trong mắt hắn, khiến tâm tình hắn không khỏi rung động kịchliệt.

Khung cảnh đẹp đẽ trước mắt này, hắn thực không dám tiến lên quấy nhiễu mà chỉcó thể dựa vào bên cạnh cửa, lặng lẽ ngắm nhìn người phụ nữ mà mình ngày đêmthương nhớ, hận không thể lập tức lấy máy ảnh ra ghi lại khung cảnh rung độnglòng người này.

Nghĩ vậy mà hắn cũng không kìm lòng được liền lập tức thực hiện. Nhẹ nhàngtiến lên phía trước, vòng qua phía sau lưng rồi cầm lấy di động của nàng. Sauđó, tìm đúng góc độ thích hợp, hắn đem dáng vẻ mê người này của nàng lập tứcquay, chụp lại toàn bộ.

Tiếng động nhỏ vang lên trong không gian tĩnh lặng bất giác khiến Lạc Tranhbừng tỉnh, nàng mỉm cười quay lại nhìn người đàn ông đang lén chụp hình mình.

"Thương Nghiêu..." Thanh âm của Lạc Tranh mang theo sự ngọt ngào vô tận, hướngvề phía hắn nở nụ cười nhẹ nhàng đủ để khuynh đảo tâm hồn.

Louis Thương Nghiêu nhìn nàng đến ngây người, ngay cả ánh mắt hắn cũng mangtheo sự mê luyến chăm chú nhìn về phía nàng.

Ánh mặt trời khẽ tạo thành một quầng sáng nhạt chiếu lên thân hình cao lớn củahắn. Lạc Tranh ngước mắt nhìn lên, nhìn khuôn mặt cương nghị có chút phongtrần bởi đã dãi dầu sương gió, cảm nhận hương vị mạnh mẽ đầy tin cậy trênngười hắn, nhìn ngắm từng cử chỉ đầy khí chất cao quý và quyền uy của hắn.

Một con người xuất thân vương giả như hắn, lại cực kỳ dịu dàng và yêu thươngnàng sâu đậm như vậy, khiến nàng thực có cảm giác như đang nằm mơ.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...