Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 157



Một lúc lâu sau….

“Liệt muốn theo đuổi em.” Louis Thương Nghiêu rốt cục không nhịn được liền lêntiếng. Nghĩ lại chuyện vừa rồi, tim hắn không khỏi đập rộn lên.

"Ừ!" Lạc Tranh không hề ngạc nhiên chút nào bởi nàng vốn đã từng bị kinh ngạcvì chuyện này rồi. So với vẻ mặt tức giận của hắn, nàng lại cực kỳ bình tĩnhđến dị thường.

“Két…” Xe lập tức bị phanh gấp khiến cả người Lạc Tranh suýt nữa lao về kínhchắn gió, may mà có dây an toàn giữ lại.

“Anh làm gì thế?” Lạc Tranh không vui nói, “Anh cùng Liệt đúng là anh em, ngaycả cách phanh xe cũng giống hệt nhau, anh không thể nói trước một tiếng sao?”

Louis Thương Nghiêu ngược lại không để ý đến sự oán giận của nàng, dừng xelại, nhìn nàng một hồi rồi nhíu mày, “Ừ là sao? Em cũng đồng ý để Liệt theođuổi mình?”

Lạc Tranh tức đến nỗi trừng lớn hai mắt…

"Louis Thương Nghiêu, tôi hi vọng anh hiểu cho rõ, Liệt theo đuổi tôi haykhông là quyền của cậu ấy, tôi có thể quản được sao?”

“Em vừa rồi chưa trả lời câu hỏi của anh!” Louis Thương Nghiêu lập tức nắm lấycổ tay nàng, cất tiếng nói đầy bá đạo, “Em yêu Liệt?”

Cổ tay Lạc Tranh bị hắn nắm tới đau nhức, trong lúc nhất thời không cách nàothoát được đành phải thúc thủ, “Anh đừng bá đạo như vậy được không? Cậu ấy yêutôi, hay tôi yêu cậu ấy đều là quyền của tôi với cậu ấy, anh đâu phải ngườigiám hộ của chúng tôi, có tư cách gì ở đây lớn tiếng tra hỏi?”

"Nói như vậy tức là em yêu nó?” Louis Thương Nghiêu nghe mà cảm thấy như bịgiáng một đòn mạnh vào người, tim cảm giác như bị xé nát trong khoảnh khắc,ngay cả ánh mắt cùng tràn ngập nỗi đau xót.

Lạc Tranh thấy vậy, giật mình, cánh môi khẽ động, muốn nói gì đó lại thôi…

Sau một khắc, cả người nàng bị Louis Thương Nghiêu ôm vào trong ngực, chặt đếnnỗi nàng có thể cảm nhận được từng ngón tay của hắn đang khẽ run rẩy.

“Anh…”

“Đừng nói….em đừng nói gì hết!” Louis Thương Nghiêu dường như sợ mất đi bảovật trân quý nhất trên thế gian, đem nàng ôm ghì vào ngực, giọng nói giống nhưcầu khẩn, lại giống như mệnh lệnh bắt buộc.

“Đừng để anh nghe thấy quyết định của em, cũng đừng nói rằng em yêu Liệt, đừngnói…”

Cả người Lạc Tranh đều vùi vào trong ngực hắn, một cảm giác mãnh liệt khôngngừng dâng lên trong lòng nàng, nàng không khó nhận ra sự khẩn trương của hắn,chẳng lẽ hắn thật sự…

Nghĩ tới những lời của Deneuve, có phải người trong cuộc vẫn thường u mê haykhông? Ngay cả Deneuve cũng thấy lo lắng như vậy thì hắn có yêu nàng haykhông, nàng thật sự cũng không có cách nào xác nhận.

“Anh….đừng như vậy!” Lạc Tranh vội đẩy hắn ra, từng cử động của hắn lúc nàyđều khiến tâm tình nàng không ngừng rối loạn. “Chúng ta….không nói chuyện nàynữa, được không?”

Louis Thương Nghiêu khẽ nới lỏng vòng tay nhưng vẫn không buông Lạc Tranh ra,chỉ chăm chú nhìn ngắm gương mặt của nàng hồi lâu. Rồi giọng nói của hắn lạivang lên, so với lúc trước đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, “Được, vậy anhsẽ nói chuyện khác. Anh biết hôm nay Deneuve tới tìm em, phải không?”

Trong mắt Lạc Tranh chợt loé lên tia kinh ngạc nhưng rất nhanh liền khôi phụclại sự bình tĩnh. Hắn biết chuyện này cũng không khó gì, chỉ cần hỏi thư ký làđược. Khẽ quay đầu đi, nàng tránh nhìn vào ánh mắt hắn.

“Hai người đã nói gì?” Louis Thương Nghiêu bóp chặt cánh tay nàng, hỏi tiếp.

“Đây là chuyện cá nhân, tôi có thể không trả lời.” Lạc Tranh thấy hắn một lòngmuốn biết liền lập tức lảng tránh.

“Cho dù em không nói, anh cũng sẽ biết.” Louis Thương Nghiêu có chút tức giậnvới thái độ trốn tránh của nàng, nhưng nếu nàng đã không chịu nói thì hắn sẽcó cách khác.

“Anh chỉ muốn biết, cách nhìn của em về chuyện này thế nào?”

"Chuyện gì? Vị hôn thê của anh sao? Rất tốt, hai người rất xứng đôi." LạcTranh tức giận nói, “Môn đăng hộ đối, trời đất tạo nên.”

Lực tay của Louis Thương Nghiêu nắm lấy cổ tay nàng dường như tăng thêm vàiphần, từ trong ánh mắt hắn có thể nhận thấy hắn đang cố gắng nhẫn nại. Nhìnchằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt của nàng, hắn trầm giọngnói, “Đúng vậy, anh và cô ấy thật sự có hôn ước, cô ấy là vị hôn thê của anhcũng là sự thật. Nhưng….” Hắn cơ hồ nghiến răng khi nói mấy lời này..

“Em có nghe rõ những lời anh đã nói với em hay không? Em là vợ của anh, ngườiđã kết hôn với anh là em chứ không phải Deneuve.”

Bởi Louis Thương Nghiêu vẫn đang nói tiếng Pháp với Lạc Tranh nên nàng có thểcảm nhận được sự thay đổi trong ngữ điệu của hắn.

“Kết hôn? Louis Thương Nghiêu, anh nói vậy là ý gì? Hôm nay anh hãy giải thíchcho rõ ràng mọi chuyện đi.” Lúc trước, khi hắn nói những lời này với nàng làdùng tiếng Trung nhưng hôm nay, hắn lại lặp lại, hơn nữa, lời nói so với trướckia còn mập mờ hơn nhiều khiến nàng lập tức nảy sinh sự cảnh giác.

Nếu như những lời này là dùng tiếng Trung để nói, Lạc Tranh sẽ không suy nghĩgì nhiều bởi những lời như vậy trong tiếng Trung có thể hiểu theo rất nhiềunghĩa như muốn kết hôn, hy vọng sẽ kết hôn…

Nhưng trong tiếng Pháp lại không nhiều có sự liên tưởng xa xôi như vậy, câunói của hắn chỉ có một ý nghĩa duy nhất là hắn đã làm xong chuyện này mà thôi…

Không...

Ánh mắt của Louis Thương Nghiêu có chút chần chừ, cũng không trả lời nàng ngaymà dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Im lặng một hồi, hắn mới chậm rãi lêntiếng, “Tranh, anh biết rõ trong lòng em có rất nhiều nghi vấn. Cho anh thêmchút thời gian nữa. Em yên tâm, chuyện này anh nhất định sẽ cho em một câu trảlời khiến em hài lòng.”

“Khiến tôi hài lòng?” Lạc Tranh cảm thấy có chút buồn cười, sự kích động tronglòng cũng dần tạm lắng. Là nàng tự mình đa tình mà thôi. Thì ra, đó cũng chỉlà một câu nói đùa của hắn. Khẽ lắc đầu, Lạc Tranh chậm rãi nói, “Anh thấy câutrả lời thế nào mới là thỏa đáng? Anh có vị hôn thê, chẳng bao lâu nữa sẽ kếthôn. Louis Thương Nghiêu, đừng khiến tôi coi thường anh được không? Tôi khôngmuốn coi anh như người đàn ông thích đùa bỡn tình cảm.”

Louis Thương Nghiêu vừa nghe những lời này của nàng, đôi mắt đột nhiên sánglên, bàn tay nhẹ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, gương mặt có chút kíchđộng.

“Thật ra, em có quan tâm đến quan hệ giữa anh và Deneuve, đúng không? Người emyêu không phải Liệt mà là anh, đúng không?” Nghĩ đến khả năng này, trái timhắn không khỏi đập thình thịch, niềm vui sướng cực độ hoàn toàn xóa sạch cảmgiác bất an trước giờ. Nhìn vẻ mặt tràn ngập nỗi cô đơn của nàng, hắn vừa thấyđau lòng lại vừa cao hứng.

Nhìn ánh mắt sáng rực lên lúc này của hắn như có thể nhìn thấu toàn bộ tâm tưcủa mình, Lạc Tranh thực sự kinh hãi, vội vàng nhìn đi nơi khác, không dámtiếp tục đối mặt với hắn. Thái độ có chút lúng túng, nàng khẽ hắng giọng, “Anhkhông cần phải tự mình đa tình như vậy, tôi sao có thể yêu anh chứ?” Cố đè néncảm giác đau đớn trong lòng, nàng nói thêm, “Anh cùng Deneuve đều xuất thân từdòng dõi vương thất, kết hôn rất tương xứng. Đến lúc đó, tôi cũng được giảithoát.”

"Em nói dối!" Louis Thương Nghiêu một mực phủ quyết, nhìn chằm chằm nàng, "Nếunhư những lời em vừa nói đều là thật lòng, vậy tại sao không dám nhìn thẳngvào mắt anh?”

“Tôi…” Lạc Tranh ngước nhìn lên, lại bị ánh mắt sắc bén của hắn làm cho kinhhãi, khiến nàng lại bắt đầu tránh né, “Louis Thương Nghiêu, rốt cuộc anh muốnthế nào? Tôi yêu hay không yêu anh quan trọng đến thế sao? Cho dù yêu anh thìsao chứ? Công chúa của anh sẽ thế nào? Chẳng lẽ anh còn muốn đối đầu với cảgia tộc?

Thật xin lỗi, tôi không muốn tiếp nhận một tình cảm phức tạp như vậy. Hơn nữa,anh căn bản không phải là người đàn ông đáng để gửi gắm cả cuộc đời. Yêu anh?Không bằng hận anh còn có thể sống vui vẻ hơn. Tôi đâu có ngu ngốc như vậychứ!”

Nghĩ một đằng nhưng những lời Lạc Tranh nói ra lại hoàn toàn khác. Thứ nhất làbởi nàng nhớ tới vẻ mặt đáng mến và sự yếu đuối của Deneuve. Thứ hai, cũngquan trọng nhất, chính là nàng không hy vọng bi kịch lại tái diễn. Nếu đó chỉlà tình cảm của riêng nàng, cho dù thừa nhận thì sao đây? Cũng chỉ có thể nhìnhắn kết hôn rồi đau lòng ra đi mà thôi. Nhưng nếu như đem cuộc hôn nhân nàythật sự hủy bỏ, chẳng phải sẽ gây nên một cuộc đại chiến trong gia tộc haysao? Nàng thật sự không muốn phải chịu đựng sự bàn tán cùng ánh mắt của ngườingoài, càng không muốn gánh lấy tội danh là kẻ thứ ba. Hơn thế nữa, LouisThương Nghiêu sẽ phải từ bỏ rất nhiều thứ…

Bởi nàng đã từng mất mát cho nên nàng hiểu rõ cảm giác có được là chuyện hạnhphúc đến chừng nào. Nàng không muốn mất đi tất cả, không muốn lại rơi vào cảmgiác bất an và khiến tình hình trở nên nguy hiểm.

Suốt cả quá trình, Louis Thương Nghiêu vẫn chăm chú nhìn nàng, nghe giọng nóiđầy mâu thuẫn lại có chút mất logic của nàng bằng thái độ an tĩnh lạ thường,cũng không hề ngắt lời nàng lần nào. Sau khi Lạc Tranh nói xong, hắn mới nhẹnhàng lên tiếng, “Em có biết, lúc Liệt biểu lộ tình cảm của mình, anh đã nóigì với nó không?”

Hắn cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng để lời nói của mình không khiến nàngphải sợ hãi, cố gắng khiến cho bản thân thật nhẫn nại.

Lạc Tranh bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi toàn thân nóng ran lên, lại càng thêmcó chút mất tự nhiên, cất giọng nói yếu ớt, “Không biết, cũng không muốnbiết.”

“Em không muốn, nhưng anh lại muốn nói cho em biết.” Hắn không cho nàng chútcơ hội trốn tránh, nhấn mạnh từng lời, “Liệt muốn theo đuổi em và đã bị anh cựtuyệt! Nguyên nhân chỉ có một, đó là em là người phụ nữ của anh, người phụ nữduy nhất có vị trí đặc biệt trong cảm nhận của anh.”

"Đủ rồi, tôi không muốn nghe!" Lạc Tranh bị những lời của nói của hắn làm chosợ hãi, hoảng loạn đẩy hắn ra, sau đó với thái độ như trốn tránh dã thú, nàngmở cửa xe bằng tốc độ cực nhanh rồi chạy ra ngoài.

Nàng yêu hắn là sự thật, nhưng nàng không có dũng khí để tiếp nhận tất cả.Nàng chỉ muốn có cảm giác an toàn, một tình cảm đơn thuần mà thôi…

"Lạc Tranh!" Louis Thương Nghiêu thấy bộ dạng hoảng loạn chạy càng lúc càng xacủa nàng có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Đem cửa xe đóng lại, hắn liền sải bướcđuổi theo nàng.

Lạc Tranh vốn đã muốn làm đà điểu, lại thấy hắn hướng phía mình đuổi theo,trong lòng càng thêm hoảng hốt, chạy nhanh hơn về phía trước. Nhưng đôi giàycao gót trên chân nàng đâu cho phép như vậy, hơn nữa người đàn ông cao lớnphía sau chỉ cần vài bước dài là đã có thể đuổi kịp nàng. Bàn tay lớn của hắnvươn ra, giữ chặt lấy nàng.

“Em chạy đi đâu? Anh khiến em sợ hãi đến vậy sao?” Louis Thương Nghiêu vừa tứcgiận lại vừa buồn cười. Bộ dáng của nàng thế này là lần đầu tiên hắn nhìnthấy, khiến cho lửa giận trong lòng hắn nhanh chóng bị dập tắt.

“Anh thả tôi ra, ở đây có rất nhiều người đi đường.” Lạc Tranh lo lắng thấpgiọng kêu lên. Hắn đúng là kẻ điên mà, sao có thể giằng co giữa đường như vậychứ.

“Anh không quan tâm.” Đôi môi mỏng của Louis Thương Nghiêu bật ra tiếng cườinhẹ, “Em đang sợ cái gì? Không phải em vẫn luôn rất to gan hay sao? Lần đầutiên gặp anh đã nói cho anh á khẩu không trả lời được, có thể cùng anh cưỡingựa, cùng anh đua xe, thậm chí có thể leo núi, còn dám chơi dù lượn. Người ởtrên tòa khiến cho rất nhiều luật sư danh tiếng phải thúc thủ không phải làLạc Tranh em sao? Hôm nay sao em lại sợ hãi mấy lời nói của anh đến vậy?”

Tâm tình Lạc Tranh càng lúc càng trở nên hoảng loạn.

“Bởi vì hôm nay anh thật quá lắm!” Nàng là người phụ nữ mạnh mẽ, đó là sựthật, nhưng như vậy không có nghĩa là về mặt tình cảm nàng cũng thế. Nếu nhưđứng trước mặt nàng chỉ là một người đàn ông bình thường, nàng sẽ không chútdo dự nói cho anh ta, nàng yêu anh ta, cho dù có vị hôn thê thì sao chứ? Nàngsẽ để anh ta có sự lựa chọn của riêng mình.

Nhưng, người này là Louis Thương Nghiêu. Cho dù thân phận hay địa vị của hắnđều không hề bình thường. Người đàn ông như hắn nàng không có cách nào nắm bắtđược. Nàng sợ, thật sự sợ khi ở bên hắn sẽ khiến một trường bi kịch lại táihiện. Người đàn ông như hắn sẽ khiến phụ nữ giống như thiêu thân lao đầu vàolửa, kết cục sẽ là cực kỳ thê thảm. Nàng rất coi trọng cuộc sống của mình,không muốn cuộc sống của mình trở nên thê lương như vậy. Cứ cho là về chuyệnnày nàng rất ích kỷ thì cũng có gì sai đây?

“Anh quá đáng? Anh chỉ đang nói với em rằng anh sẽ xử lý ổn thỏa chuyện củaDeneuve, anh chỉ muốn em cho anh thêm thời gian, sao lại khiến em sợ hãi thếnày?” Louis Thương Nghiêu cười nhẹ, nhìn vẻ mặt khẩn trương của nàng càngkhiến hắn buồn cười.

“Anh định xử lý cái gì? Louis Thương Nghiêu, anh tỉnh táo lại đi. Anh khôngphải trẻ con, anh cùng Deneuve đã có hôn ước.” Lạc Tranh nghe ra ý tứ của hắn,tâm tình không khỏi run rẩy, toàn thân cũng trở nên vô lực, nàng không muốngánh tội danh phá hoại cuộc hôn nhân này.

Ánh mắt Louis Thương Nghiêu nhìn nàng tràn ngập nhu tình, bàn tay khẽ giữ chặtlấy vai nàng, nghiêm túc nói, “Vậy phải làm sao? Lạc Tranh, anh chỉ muốn biếtsuy nghĩ của em, hiểu được tâm ý của em là được rồi, anh có thể…”

“Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe!” Lạc Tranh đưa taybịt tai, lắc đầu ngắt lời hắn.

Tình hình này quả thực quá bất ngờ, lại quá nhanh khiến nàng không hề có sựchuẩn bị về mặt tâm lý, cho nên những lời của hắn khiến cho tay chân nàng thựcsự luống cuống.

"Tranh..."

"Louis Thương Nghiêu, xin anh đừng nói gì nữa, tôi…tôi thật sự không chịu nổi,thật sự….” Lạc Tranh vô lực hướng hắn nói lớn, “Cho dù anh muốn nói gì thìcũng đừng nói nữa, anh muốn tôi cho anh thời gian, được, vậy cả hai chúng tacùng cho đối phương thời gian được không? Xin anh hãy để cho tôi yên tĩnh…”

“Em lại muốn trốn tránh cái gì? Vẫn chưa tin anh sao?” Tính cách của LouisThương Nghiêu vẫn luôn bá đạo như vậy, sao có thể chấp nhận sự im lặng củanàng. Nhưng thấy sự vô lực cùng căng thẳng của nàng, hắn lại có chút khôngđành lòng. Nàng trước giờ chưa từng thế này.

“Tôi không biết, không biết. Thương Nghiêu, tôi xin anh, cái gì cũng đừng nóinữa.” Lạc Tranh đẩy hắn ra, sắc mặt đã trở nên tái nhợt, “Xin anh cho tôi chútyên tĩnh được không?”

Nàng vô thức lùi về phía sau, dùng giọng khẩn thiết nói với Louis ThươngNghiêu, hy vọng hắn đừng tiếp tục cưỡng bách nàng như vậy.

“Thừa nhận yêu anh khó đến vậy sao?” Ánh mắt hắn thoáng hiện lên nét đau đớnrồi nhanh chóng ẩn đi.

Lạc Tranh nhìn về phía hắn, lùi dần về phía đám người hiếu kỳ đang dùng ánhmắt đầy hâm mộ nhìn hai người họ. Bởi dáng vẻ của cả hai người đều vô cùng nổibật không hề thua kém bất kỳ minh tinh nào nên khiến người đi đường không nhịnđược mà dừng lại ngắm nhìn.

“Tôi muốn đi bộ, nếu như anh tôn trọng tôi thì đừng đi theo tôi. Hiện giờ tôirất bối rối, cần phải an tĩnh một chút…” Nàng không trả lời câu hỏi của hắn,lại nhìn đến ánh mắt tràn ngập vẻ đau xót của hắn, trong lòng càng thêm đaunhói.

Louis Thương Nghiêu lúc này cũng không cưỡng bách nàng thêm nữa, hắn dừngbước, nhìn nàng hồi lâu rồi lên tiếng…

“Được, anh sẽ không ép em, nhưng anh sẽ chờ em, ở trong xe chờ em…”

Lạc Tranh nhìn sững hắn một lúc rồi xoay người, xuyên qua đám đông hiếu kỳ rờiđi.

Louis Thương Nghiêu vẫn đứng yên đó, thân hình cao lớn dường như có chút côđộc. Người đi đường lần lượt qua lại, dần dần che khuất bóng dáng của LạcTranh. Một lúc sau, hắn mới lưu luyến quay người, theo phía ngược lại cấtbước…

Chỉ một khoảng cách ngắn như vậy, lại giống như cách xa nhau vạn dặm…

Phía bên này, Lạc Tranh vẫn bước những bước chân nặng trĩu, đang khi nàng địnhrời khỏi đường lớn thì nghe thấy từ phía xa vọng lại một tiếng phanh xe gấp,rồi tiếp đó là một tiếng “rầm” vang lên…

Nàng đột ngột dừng bước, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an. Người điđường quanh đó cũng phát giác thấy điều bất thường, chẳng bao lâu tiếng ồn àolập tức truyền tới…

“Trời ơi…tai nạn…”

“Tai nạn, mau gọi xe cứu thương…”

Tim Lạc Tranh dường như bị một tảng đá lớn đè nặng, trong đầu lập tức nghĩ tớiLouis Thương Nghiêu, toàn thân đột nhiên run rẩy, không nói tiếng nào mà chỉliều mạng chạy ngược trở về…

Trong đám đông ồn ào, nàng giống như một chiếc thuyền nhỏ quay cuồng, vẻ mặttràn ngập sự lo lắng…

Mà bên kia….

Louis Thương Nghiêu cũng nghe được tiếng va chạm kinh người, thân thể cao lớnkhẽ run lên bần bật, bước chân cũng bất giác ngưng lại, hắn thậm chí còn cảmgiác được mùi máu tanh lan tràn trong không khí…

Lạc Tranh! Lạc Tranh...

Hắn chợt cảm thấy tim nhói lên đau đớn, lập tức quay đầu nhìn về hướng LạcTranh vừa rời đi, chạy tới…

Trên đường, một đám đông đang tụm lại, một chiếc xe nằm xoay ngang giữa conđường, mùi máu tanh càng lúc càng nồng đậm…

“Thương Nghiêu….Thương Nghiêu…” Lạc Tranh chỉ cảm thấy máu trong người nhưxông thẳng lên đỉnh đầu, dùng sức đẩy đám người đang tụm lại ra. Khi thấy mộtngười đàn ông nằm trong vũng máu, nàng đã chẳng thể quan tâm được chuyện gìnữa, điên cuồng xông lên trước, tay chân luống cuống, gọi tên hắn…

“Tiểu thư, xe cứu thương sẽ đến ngay, đừng nên động vào vị tiên sinh này!” Mộtngười đi đường tốt bụng vội vàng nói. Chẳng bao lâu, xe cứu thương hú còi chạytới, khi bác sỹ và nhân viên y tế đưa người bị thương lên băng ca, hai chânLạc Tranh bất giác vô lực ngồi sụp xuống đường, máu tươi nhuộm đỏ quần áonàng…

Không phải là Thương Nghiêu! Không phải hắn!

Khi nàng thấy rõ ràng khuôn mặt người bị thương, đột nhiên có cảm giác muốnkhóc, nàng quá khẩn trương, cứ ngỡ người bị thương là Thương Nghiêu…

Đám đông dần dần bị cảnh sát giải tán, Lạc Tranh vẫn cứ không ngừng run rẩy,sắc mặt của nàng tái nhợt, ngay một khắc này, nàng mới biết rõ ràng, cái nàngmuốn là gì!

Thương Nghiêu...

Thương Nghiêu đang ở đâu…

Nghĩ tới đây, Lạc Tranh vội vàng đứng lên, không ngờ lại nhìn thấy…LouisThương Nghiêu. Hắn đứng cách chỗ nàng không xa, ánh mắt nhìn nàng mang theobao nhiêu tình ý, còn có…chút căng thẳng và đau đớn.

Khoảng cách gần như vậy mà trong lúc nhất thời nàng lại giật mình sững ngườira đó, nhìn người đàn ông cao lớn kia, nước mắt thi nhau chảy xuống…

Vừa rồi, khi nàng lầm tưởng người trong vũng máu là Louis Thương Nghiêu, trongđầu nàng đã thoáng hiện lên rất nhiều suy nghĩ, nhưng trên tất cả là ý nghĩnếu như hắn thật sự chết đi, nàng phải làm sao?

Nàng không nên như vậy, khi nàng còn chưa nói với hắn rằng nàng yêu hắn thìhắn không được chết. Nếu như mất đi hắn, cuộc sống của nàng còn có ý nghĩa gì?

Cho đến khi trông thấy Louis Thương Nghiêu hoàn toàn không tổn hao gì đứng ởđó, nhìn bộ dạng thở hổn hển của hắn, nàng mới thật sự ý thức được nàng yêuhắn, yêu đến tận xương tủy, cũng không có cách nào trốn tránh sự thật này thêmnữa.

Sau một khắc, chỉ thấy Louis Thương Nghiêu bước nhanh đến trước, đưa tay ômchặt nàng vào trong lòng, dùng sức ghì lấy nàng, giống như sợ mất đi một bảovật vô giá vừa mới tìm lại được. Lạc Tranh rốt cuộc cũng không khống chế nổitình cảm trong lòng, ôm chặt lấy hắn hệt như vậy…

"Em cho rằng... em cho rằng mình sẽ không còn được gặp lại anh..." Đôi mắt LạcTranh đã mờ lệ, cất tiếng nói đầy nghẹn ngào.

Louis Thương Nghiêu khẽ buông nàng ra, ánh mắt khẩn trương đã sớm hóa thànhthâm tình, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, đau lòng nói, “Anhcũng vậy, anh điên cuồng quay trở lại tìm em, anh thật sự rất sợ mất đi em…”Nói đến đây, hắn nhìn nàng thật lâu rồi nhấn mạnh từng lời, “Lạc Tranh, em hãynghe cho kỹ, về sau, nếu không có sự cho phép, em không được rời khỏi tầm mắtcủa anh nửa bước, bởi vì, anh thông thể chịu nổi cảm giác đau đớn khi mất điem, bởi vì…anh yêu em…”

Nói xong, hắn cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn thật sâu lên đôi môi đỏ mọng củaLạc Tranh, lần nữa đem nàng ôm chặt vào trong lòng giống như cả đời này cũngkhông chịu buông tay vậy…

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...