Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 155



Biểu hiện của Liệt vô cùng bình thản, đôi mắt đẹp lộ ra một tia đau lòng, ngóntay nhẹ nhàng chạm vào má Lạc Tranh, dịu dàng xoa nhẹ đôi mắt nàng…

“Khóc đến nỗi hai mắt đã sưng cả lên thế này…”

Lạc Tranh thực sự cảm thấy lúng túng, vừa muốn quay mặt đi thì chiếc cằm nhỏxinh của nàng lại bị Liệt nhẹ nhàng nâng lên. Mặc dù khoé môi Liệt vẫn hiệnlên nụ cười nhưng trong đó ẩn chứa bao nhiêu sự đau lòng đối với nàng. Khẽ thởdài một tiếng, Liệt trầm giọng nói.

“Lạc Tranh, tôi tình nguyện nhìn chị khóc trước mặt mình cũng không muốn trởthành một người tay chân dư thừa thế này.”

Trong lòng Lạc Tranh bất giác trào dâng một cảm giác ấm áp, khẽ hỏi, “Liệt, vìsao cậu lại xuất hiện ở nơi này?”

“Tôi vốn muốn tới tìm chị, nhưng lại thấy Deneuve từ phía phòng làm việc củachị đi ra. Chẳng bao lâu sau thì chị cũng ra ngoài. Tôi sợ chị xảy ra chuyệnnên vẫn luôn đi theo phía sau.” Liệt dịu dàng trả lời.

“Cậu đi theo tôi từ lúc đó và chờ ở đây tới tận bây giờ?” Lạc Tranh thật sựcảm thấy kinh ngạc.

Liệt gật đầu, hơi nhíu mày, "Yên tâm, tôi không có ý nhòm ngó cuộc sống riêngtư của chị, chỉ là lo lắng cho chị mà thôi.”

Lạc Tranh khẽ lắc đầu, “Liệt, cậu không cần phải làm như vậy…”

“Cần chứ!” Liệt mỉm cười, dùng thái độ rất nghiêm túc trả lời nàng, “Bởi vìtôi yêu chị, cho nên tôi không muốn nhìn thấy chị phải đau lòng. Nhưng hômnay, tôi thực sự rất vô dụng, đã không giúp được gì cho chị, còn để cho chịkhóc lâu như vậy.”

Lạc Tranh kinh ngạc nhìn chằm chằm cậu thanh niên đã cao hơn mình cả một cáiđầu trước mặt. Cậu ta không hề che dấu tình cảm của mình mà trực tiếp biểu đạtnhư vậy khiến nàng không khỏi run sợ.

“Liệt, cậu không hiểu cái gì gọi là yêu…”

“Tôi hiểu, chỉ có chị không chịu hiểu mà thôi.” Liệt cực kỳ nhẫn nại kéo tayLạc Tranh đặt vào bàn tay mình, “Tôi yêu chị, thật sự yêu chị. Tôi thích nhìnthấy chị cười, nhìn thấy chị hạnh phúc. Tôi biết mình không có được tình yêucủa chị, nhưng chỉ cần có thể nhìn chị như vậy cũng đủ rồi. Có đôi khi, yêukhông phải là sự chiếm hữu, có thể khiến người mình yêu được vui vẻ cũng làmột cách yêu vậy.”

Lạc Tranh nghe những lời này, dường như có chút suy nghĩ…

Đột nhiên, nàng cảm thấy hông mình dâng lên một cảm giác ấm áp, nhìn lại thìthấy Liệt đã kéo nàng ôm vào lòng từ bao giờ.

"Liệt?"

“Tôi dẫn chị tới một nơi.” Liệt cúi đầu nhìn nàng, gương mặt anh tuấn toả rahơi thở đầy sức sống.

“Tới nơi nào cơ?” Lạc Tranh lúc này chẳng có tâm tư gì mà chỉ muốn chui vàomột góc mà thôi.

Liệt dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, khẽ nở nụ cười tà mị, “Tạm thờiphải giữ bí mật. Nhưng nếu chị nhát gan không dám đi thì tôi có thể suy nghĩlại tìm giúp chị một nơi phong cảnh hữu tình để yên tĩnh chữa lành vếtthương.”

“Ai nói tôi nhát gan?” Ý chí chiến đấu của Lạc Tranh bị một câu nói của Liệtkích thích, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn cậu ta.

“Được, vậy đi cùng tôi.” Liệt cười lớn, nắm tay nàng kéo về phía xe của mình…

Từ trên đỉnh núi cao chót vót có thể nhìn thấy hết thảy khung cảnh từ nhữngnơi xa xa, nhìn ngắm mặt trời dần dần khuất bóng, những tia nắng cuối cùng củabuổi chiều tà cũng bị che khuất bởi những rặng núi nhấp nhô.

Lạc Tranh thở không ra hơi bị Liệt kéo lên tới đỉnh núi. Lúc leo được nửađường, nàng đã không nhịn nổi mà xua tay.

“Không được rồi, tiếp tục leo nữa không chừng tôi sẽ tắt thở mất.” Nói xong,nàng khẽ cúi gập người xuống, đưa tay áp chặt vào lồng ngực đang không ngừngphập phồng, thở hổn hển.

Liệt đứng ở chỗ cao hơn, quay đầu lại nhìn nàng cười lớn, “Lạc Tranh, khôngngờ chị lại chịu thua tôi nhanh tới vậy? Chỉ mới leo lên đỉnh núi, mọi thứ cònchưa bắt đầu mà chị đã sớm đầu hàng như vậy, điểm này không giống với phongthái đại luật sư của chị cho lắm.”

“Ai nói tôi muốn đầu hàng? Tôi chỉ muốn nghỉ một chút mà thôi.” Lạc Tranh hítmột hơi, giơ tay chỉ giày của mình.

“Hơn nữa, cậu xem xem tôi đang đi cái gì. Có thể leo được nửa đường đã khônghề dễ dàng rồi.”

Liệt trở xuống chỗ nàng, không buồn quan tâm mình đang mặc âu phục, đi giày daliền ngồi bệt xuống bên cạnh nàng, nghiêng đầu nhìn đôi giày trên chân nàng,gật đầu tỏ ý tán đồng, “Cũng phải, chị quả nhiên rất lợi hại, mặc OL (officelady) mang giày cao gót mà còn có thể leo cao như vậy.” Vừa nói dứt lời, Liệtbất chấp việc chưa có sự đồng ý của nàng, đưa tay tháo luôn đôi giày trên chânnàng xuống.

“A, cậu định làm gì?” Lạc Tranh thật sự sợ hết hồn, lại thấy vẻ mặt tươi cườicủa cậu ta liền vội vàng nói, “Mau trả giày cho tôi!”

“Nếu giày khiến cho bàn chân cảm thấy khó chịu như vậy thì đừng đi nữa, hay làném nó đi luôn…” Nói xong, cậu ta liền cầm giày giơ lên.

“Không được…” Lạc Tranh vội vàng tiến lên định đoạt lại nhưng chỉ vô ích, đànhnhẹ nhàng nói, “Liệt, đừng đùa nữa, ném giày đi như vậy tôi sẽ đi bằng gì? Mautrả cho tôi…”

“Không đi giày là được rồi mà. Sao thế? Không dám chân không leo núi à? Yêntâm, tôi đi cùng chị.” Liệt vừa nói vừa đem giày của mình cởi ra, cầm luôn cảđôi giày của nàng trong tay, nhanh chóng đứng dậy phác một cử chỉ vô cùng taonhã tỏ ý mời mọc.

“Muốn lấy lại giày thì cố gắng đuổi cho kịp tôi, tôi ở đỉnh núi chờ chị.” Nóixong cậu ta cười ha ha một tiếng rồi mạnh mẽ leo tiếp lên trên.

Lạc Tranh nhìn chân mình, lại nhìn theo bóng dáng Liệt, không khỏi hét lên mộtcâu, “Liệt, cậu điên rồi sao?”

Cách đó không xa, truyền đến tiếng cười đầy sảng khoái của Liệt…

Thẳm sâu trong xương cốt Lạc Tranh không bao giờ chấp nhận thua cuộc. Khi nàngchân trần leo tới đỉnh núi đã thấy Liệt đứng đó mỉm cười nhìn nàng, dường nhưcậu ta đã chờ khá lâu.

Lạc Tranh rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, may mắn là đường lên đỉnh núi khábằng phẳng, chứ nếu đường ghập ghềnh đá tảng chắc hai chân nàng phải bỏ luônmất. Vừa muốn mở miệng đòi giày, bất giác nhìn tới bên cạnh Liệt đã thấy cómột vật khá lớn đặt đó, định thần nhìn kỹ lại thì ra là một cái dù lượn.

“Liệt, cậu…”

“Thích chơi dù lượn không?” Liệt cởi áo khoác vứt qua một bên, đi tới chỗchiếc dù lượn, nhẹ nhàng chuẩn bị.

“Sao nơi này lại có dù lượn vậy?” Lạc Tranh có chút thắc mắc hỏi lại.

Liệt khẽ cong môi nở nụ cười bí ẩn, không chút giấu diếm nàng, “Hai ngày naythấy tâm trạng chị không được tốt, nên chiếc dù này đã được chuẩn bị từ sớmrồi. Không ngờ tới hôm nay lại có dịp dùng tới. Sao rồi? Có dám bay cùng tôikhông?”

Lạc Tranh nhìn thoáng qua thời tiết, lại đi tới đỉnh cao nhất của ngọn núi thửsức gió rồi quay lại nhìn cậu ta, “Liệt, cậu điên rồi sao? Chơi dù lượn vàolúc tối như thế này? Gió quá lớn, sẽ rất nguy hiểm.”

“Chơi dù lượn chính là môn thể thao đầy sự thách thức, nếu không, sao có thểbiết được thế nào là giới hạn?” Liệt vừa nói vừa trải rộng chiếc dù ra kề sátvị trí miệng núi.

“Môn thể thao này có một điểm thú vị là có thể thoả mãn nguyện vọng muốn tự dobay lượn của con người. Nghĩ lại xem, lúc chị ở trên không trung thoả sức baylượn, tất cả phiền não sẽ biến mất, có thể nhìn ngắm phong cảnh đẹp đẽ phíadưới, đúng là nhất cử lưỡng tiện…”

Lạc Tranh có chút động lòng…

“Sao rồi? Có muốn thử một chút hay không?" Liệt kiểm tra lại tất cả các chitiết trên chiếc dù một lượt nữa rồi hướng về phía nàng nói, “Đương nhiên, nếuchị không muốn tôi cũng không cưỡng ép. Dù sao, tâm tư của một người đã giàcỗi tôi có thể hiểu được.”

“Cậu nói ai già cỗi?” Lạc Tranh trừng mắt nhìn cậu ta, “Chơi thì chơi, cũngđâu phải tôi chưa từng chơi trò này.” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòngLạc Tranh cũng có chút sợ hãi. Trò chơi vẫn chỉ là trò chơi mà thôi. Nhưng nơinày tốc độ gió lại khá lớn, trời thì đang tối dần, như vậy sẽ rất khó điềukhiển tốc độ cùng phương hướng.

Liệt nở nụ cười vui vẻ vì đã thực hiện được ý định, đem đồ bảo hộ đưa cho LạcTranh, còn khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, “Yên tâm, tôi luôn ở bên cạnhchị. Đây là loại dù lượn đặc chế dùng cho hai người, rất kích thích mà khôngcó nguy hiểm.”

Lạc Tranh gật đầu, lập tức hỏi lại, "Liệt, trước giờ cậu vẫn điên khùng nhưvậy sao?”

“Vậy chị có dám cùng tôi điên khùng một lần không?” Liệt nở nụ cười rạng rõ,gương mặt anh tuấn càng thêm sáng lạn dưới dư âm của ánh mặt trời.

"Không dám cũng phải dám, nếu không bị cậu coi thường thì không hay chút nào."Lạc Tranh cũng nhẹ nhàng cười một tiếng, tâm tình vốn đang u ám cũng đượcthoải mái lại đôi chút. Liệt giúp nàng điều chỉnh lại tư thế xong, cũng đem đồbảo hộ mặc vào rồi hô lớn, “Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta xuất phát!”

“Được…A….” Lạc Tranh còn chưa nói dứt lời, người đã chao nghiêng về phía dướinúi, cả khu thung lũng vang vọng tiếng hét của nàng.

Từ trên cao lao vút xuống dưới khiến cho tim Lạc Tranh trong nháy mắt như vọtlên tận cổ. Bên cạnh nàng là Liệt cùng mùi mộc hương thoang thoảng. Nàng thậmchí đã nhắm hai mắt lại bởi sức gió quá lớn khiến nàng có cảm giác mình thậtsự sẽ rơi tự do từ trên cao xuống.

Mà Liệt dường như lại rất thích những môn thể thao mạo hiểm đến cực hạn nhưthế này. Cho dù là người chơi dù lượn chuyên nghiệp cũng không dám mạo hiểmnhư cậy ta, còn cậu ta lại bình thản đưa nàng bay vút vào bầu trời bao la…

Một lúc sau…

“Lạc Tranh, mở mắt ra nhìn một chút đi.” Bên tai nàng, giọng nói trầm ấm củaLiệt vang lên.

Lạc Tranh chậm rãi mở mắt ra mới phát hiện mình đã vững vàng bay lượn trênkhông trung từ khi nào. Bên tai nàng còn có tiếng suối chảy róc rách, tiếnggió vù vù ngân vang theo mỗi lần chuyển hướng dù lượn. Đối với môn thể thaonày, nàng mới chỉ được tiếp xúc một chút chứ chưa từng nghĩ rằng có thể baylượn tự do trong tiết trời thế này.

Một cảm giác mới lạ, vui vẻ cùng kích thích không ngừng lấp đầy tâm trí nàng.Từ trên cao nhìn xuống, cảnh sắc bên dưới dường như có chút phong tình, tâmlinh cùng thân thể như hoà vào làm một. Lạc Tranh cảm thấy không chỉ thân thểmình được giải phóng, tránh xa khỏi sự ồn ào của cuộc sống thế tục mà cả tâmtình cũng như đang bay bổng.

Đây quả thực là một môn thể thao hao tổn sức lực nhưng đem lại sự phấn khíchcùng vui vẻ không thể nói rõ thành lời. Một cảm giác tươi mới tràn ngập tâmhồn nhanh chóng lan toả theo luồng gió không ngừng nâng chiếc dù của họ lênnhững tầm ới.

Chơi dù lượn như vậy cần sự can đảm và kỹ thuật cực tốt. Lạc Tranh không thểkhông thừa nhận Liệt thật sự rất điên cuồng.

“Chị cảm thấy thế nào? Lạc Tranh, thật ra vui vẻ là một chuyện rất đơn giản.Hiện giờ nếu chị cảm thấy sợ thì cứ hét thật lớn lên.” Liệt lớn tiếng nói áttiếng gió vù vù.

“Ai nói tôi sợ chứ?” Lạc Tranh vẫn cứng miệng như trước.

“Vậy sao?” Liệt nở nụ cười xấu xa, liền đó, nương theo sức gió cua mạnh mộtđường, lao thẳng xuống phía dưới.

"A..." Lạc Tranh sợ hãi hét lớn, vang dội cả bầu trời...

"Ha ha..." Nương theo tiếng hét của nàng là tiếng cười đầy sảng khoái củaLiệt.

Chơi đến lúc đôi chân cơ hồ mềm nhũn ra, lúc xuống tới chân núi thì trời đãtối mịt. Trên đường xuống núi, Lạc Tranh có chút oán giận Liệt bởi cậu ta rõràng là cố ý làm cho nàng sợ hét toáng lên, lại còn không ngừng đổi hướng baykhiến cho tới giờ đầu của nàng vẫn còn choáng váng.

"Nếu không làm như vậy, sao chị có thể hét thoải mái thế chứ?” Liệt nở nụ cườiấm áp, “Hiện giờ chị còn cảm thấy buồn nữa không?”

Lạc Tranh đương nhiên biết rõ ý tốt của cậu ta, khẽ đập cho Liệt một cái rồinói, “Cổ họng giờ đã đau tới mức khản đặc, làm gì còn thời gian để đau lòngchứ?”

"Nói như vậy, mục đích của tôi đã đạt được rồi?" Liệt nhẹ nhàng cười mộttiếng, ngồi vào xe, chuẩn bị quay lái trở về.

Lạc Tranh khẽ nở nụ cười yếu ớt. Cùng Liệt ở chung một chỗ dường như cần phảihội đủ sự lớn mật cùng những ý tưởng táo bạo. Loại cảm giác này quả thực đãđánh bại nhưng kinh nghiệm trước giờ của nàng. Nàng kéo dây an toàn, vừa muốnmở miệng nói với Liệt vài câu liền thấy thân mình nhào mạnh về phía trước, xémchút nữa đã lao vào kính chắn gió. Nhìn lại Liệt, chẳng những cậu ta đạp mạnhchân phanh mà sắc mặt cũng có chút biến đổi.

“Làm sao vậy?” Lạc Tranh sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đã có mộtchiếc xe con chắn ngang phía trước. Còn chưa kịp phản ứng, cửa xe bên ghế láiphụ đã bị kéo mạnh ra, liền đó nàng bị một lực lớn kéo thẳng ra ngoài.

Cả quá trình diễn ra chỉ trong chớp mắt khiến cho nàng một chút phản khángcũng không kịp.

Mùi hoắc hương nhè nhẹ khẽ bao lấy thân mình Lạc Tranh. Nàng giật mình ngẩngđầu lên, lại vừa lúc nhìn thẳng vào đôi mắt đen thẳm của hắn, tâm tình khôngkhỏi run lên một chút.

Hắn…sao lại cũng tới nơi này?

Liệt tắt máy xe xong liền bước xuống, đi tới bên cạnh Louis Thương Nghiêu hỏi,“Anh, sao lại là anh?”

Louis Thương Nghiêu không để ý đến lời của Liệt, mà chỉ nhìn chằm chằm vào LạcTranh. Tầm mắt hắn vừa hạ xuống nhìn thấy bàn chân trần của nàng, hàng lôngmày hơi nhăn lại, “Giày đâu?”

Lạc Tranh vô thức chỉ về phía xe Liệt.

Vẻ mặt Louis Thương Nghiêu cực kỳ âm trầm, không nói gì, sải bước đi đến xecủa Liệt mở cửa, đem đôi giày nữ bên trong lấy ra rồi trở lại trước mặt nàng.

Bầu không khí có chút khẩn trương, Lạc Tranh cũng không biết hắn muốn làm gì,vô thức lui về phía sau một bước...

Nàng không ngờ rằng, Louis Thương Nghiêu lại khẽ thở dài một tiếng, dưới ánhmắt kinh ngạc của nàng ngồi sụp xuống, chủ động nâng bàn chân nhỏ bé của nànglên, dùng bàn tay to của mình nhẹ nhàng xoa sạch lòng bàn chân nàng rồi giúpnàng xỏ giày vào.

Động tác này nhìn vào tuy cực kỳ tự nhiên nhưng lại khiến cho Liệt và LạcTranh kinh hãi tột độ, nhất là Lạc Tranh. Khi bàn tay ấm áp của Louis ThươngNghiêu nhẹ nhàng mơn trớn bàn chân nàng, trái tim nàng không khỏi rung độngmãnh liệt. Nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày hắn lại ngồi xuống bên đườnggiúp nàng đi giày.

Người đàn ông cao ngạo như hắn lại có thể bất chấp ánh mắt của người khác haysao?

Quả nhiên, hành động này của Louis Thương Nghiêu đã thu hút không ít ánh mắtcủa người đi đường, nhưng đều là ánh mắt hâm mộ…

“Đừng, tôi tự đi là được rồi…”

“Đã không còn là trẻ con nữa, cho dù chơi tới điên khùng cỡ nào cũng phải đigiày vào chứ, chân không như vậy còn ra bộ dạng gì?” Giọng nói trầm thấp củaLouis Thương Nghiêu lộ rõ sự ân cần, lại có chút sủng ái, dù là lời trách cứcũng vẫn mang theo tình cảm đầy yêu thương.

Tâm tình của Lạc Tranh dưới động tác cùng lời nói của hắn không khỏi trào dângmột cảm giác ngọt ngào…

Bất chấp sự phản đối của Lạc Tranh, Louis Thương Nghiêu vẫn kiên trì tự tay đigiày cho nàng. Sau đó hắn đứng dậy, nhìn về phía Liệt, có chút không vui nhíumày, “Liệt, em cũng đâu còn nhỏ nữa, làm việc sao không cân nhắc hậu quả nhưvậy!”

Liệt nghe vậy, sự kinh ngạc vừa rồi cũng hoàn toàn tan dần, khoé môi lộ rõ sựvui vẻ, bước tới trước, không chút để ý chân mình dính đất, lên tiếng, “Anh,em có chuyện muốn nói với anh.”

“Em muốn nói gì?” Sắc mặt Louis Thương Nghiêu cực kỳ bình tĩnh khiến người takhông nhìn ra trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì. Chỉ là bàn tay to của hắnlại vô thức đem Lạc Tranh kéo vào trong ngực, ôm thật chặt…

Liệt nhìn thấy hành vi vô thức của Louis Thương Nghiêu, nụ cười trên môi càngđậm hơn..

“Anh, em muốn nói với anh…” Liệt nhấn mạnh từng lời như muốn khẳng định sựquyết tâm của mình, “Em, yêu Lạc Tranh, nếu anh không yêu cô ấy, hãy để cô ấyở bên em!”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...