Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 153



"Mẹ..." Thanh âm của Diêu Vũ đầy nghẹn ngào, quỳ sụp xuống, “Con thật sự yêuHúc Khiên, từ khi con ở bên anh ấy, không hề có quan hệ với bất kỳ người đànông nào khác. Điểm này Húc Khiên biết rõ nhất. Con biết mẹ sẽ hận con, nhưngmà…dù mục đích ban đầu thế nào thì con cũng có quyền được yêu…”

“Cô dựa vào cái gì mà nói từ yêu? Dựa vào cái gì?” Đường Diệu Liên khóc cànglúc càng thêm thảm thiết.

“Con…”

“Bác gái, xin bác đừng như vậy!” Lạc Tranh lúc này không thể không cố gắng duytrì sự tỉnh táo, nàng không muốn cục diện nơi này lại càng trở nên hỗn độn.“Vậy đi, đối với vụ án của Húc Khiên, cháu sẽ căn cứ vào tình hình thực tế.Nếu như anh ta thật sự bị người khác đổ oan, cháu sẽ làm luật sư biện hộ choanh ta.”

Chuyện này liên quan tới Louis Thương Nghiêu, cho dù có thật sự đúng như lờiDiêu Vũ nói hay không, nàng cũng không thể không để tâm được.

Đường Diệu Liên vừa nghe vậy, bất chấp nước mắt còn vương trên mặt liền nắmchặt lấy tay Lạc Tranh, “Thật sao? Con thật sự bằng lòng giúp Húc Khiên? Báckhông có nghe nhầm chứ?”

“Bác gái, bác yên tâm đi. Cháu sẽ tìm cơ hội tra rõ ràng chuyện này. Trước khiphiên toà định ngày, chuyện này vẫn còn có hy vọng.” Lạc Tranh nhẹ nhàng cấttiếng an ủi.

"Cảm ơn, Tiểu Tranh, cám ơn con..." Đường Diệu Liên cảm động không cách nàonói rõ ràng.

Lạc Tranh an ủi Đường Diệu Liên một hồi rồi mới rời đi. Diêu Vũ đưa nàng tớichỗ thang máy, nhìn vẻ mặt cô ta như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.

“Cô muốn nói gì?” Lạc Tranh không nhìn về phía cô ta, chỉ lạnh lùng cất tiếnghỏi.

“Tôi…cảm ơn cô!” Diêu Vũ lúng túng nói.

“Tôi chỉ không muốn để người vô tội bị oan mà thôi.”

“Cô biết nguyên nhân, phải không?” Diêu Vũ nhạy cảm hỏi lại nàng.

Lạc Tranh bình thản nở nụ cười, lên tiếng, “Tôi chỉ tạm thời tin lời cô màthôi.” Nụ cười của nàng như muốn che đi suy nghĩ trong lòng. Nàng sao lạikhông biết nguyên nhân chứ? Nếu như chuyện này thật sự do Louis Thương Nghiêugây ra, vậy chỉ có một nguyên nhân, chính là vì Liệt và cái chết của Vũ khiếncho Húc Khiên phải trả giá.

Louis Thương Nghiêu đã từng nói, hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ một người nào làmtổn thương Vũ cùng Liệt, huống hồ Ôn Húc Khiên lại là thủ phạm chính.

Nhưng những lời này nàng không thể nào nói ra được, bởi vì một khi nói ra sẽkhiến mọi chuyện càng trở nên phức tạp.

Tâm tư Diêu Vũ đâu có nặng trĩu như nàng, chỉ lẳng lặng gật đầu, không hỏi gìthêm nữa.

Một lát sau…

“Diêu Vũ, tôi rất muốn biết cô yêu Húc Khiên vì cái gì?” Lạc Tranh thật sựkhông hiểu nổi, Diêu Vũ đã biết rõ bộ mặt thật của Ôn Húc Khiên như vậy thìsao còn có thể yêu hắn nữa chứ?

Diêu Vũ khẽ hít sâu một hơi, trả lời, “Húc Khiên khiến tôi cảm thấy hạnh phúc,có đôi khi tình yêu chỉ đơn giản như vậy, chính vì nó quá đơn giản cho nênngười ta thường suy nghĩ quá phức tạp về nó. Yêu chính là yêu, đâu cần nhiềulý do như vậy?”

Ngón tay bấm nút thang máy của Lạc Tranh khẽ run rẩy…

Đúng vậy, yêu chính là yêu, sao có thể tránh được đây?

Lạc Tranh không biết mình làm thế nào để trở lại công ty. Nàng vốn muốn trựctiếp tìm Louis Thương Nghiêu để hỏi rõ, nhưng khi biết hắn không ở công ty thìlại thôi.

Trở lại phòng làm việc, nàng lập tức kêu Vi Như tìm kiếm tư liệu về vụ án củaÔn Húc Khiên, còn bản thân nàng thì gọi điện về văn phòng luật ở Hongkong đểtìm hiểu tình hình bởi bản thân nàng cũng bắt đầu cảm thấy chuyện này có gì đókhá kỳ quặc.

Còn đang bộn bề công việc, đã thấy Vi Như gõ cửa bước vào, “Sư phụ, có một côgái tìm chị, nhưng cô ấy không hẹn trước.”

Lạc Tranh đang vùi trong đống tài liệu dầy cộp liền ngẩng đầu lên, “Cô ấy cónói mình là ai không?”

Vi Như khẽ lắc đầu, có chút thần bí cười hì hì nói, “Nhưng mà, thấy các đồngnghiệp ở các tầng khác đối với cô ấy khá lễ phép, chị xem, có muốn gặp cô ấymột chút không? Cô ấy có vẻ rất kiên trì muốn gặp chị.”

“Em đưa cô ấy tới phòng khách, chị sẽ tới ngay.” Lạc Tranh nhẹ nhàng dặn dò.

Vi Như khẽ gật đầu, lập tức đi sắp xếp mọi việc.

Phòng khách được thiết kế nằm tại vị trí cuối hành lang, không chịu ảnh hưởngcủa bất kỳ tiếng ồn nào.

Khi Lạc Tranh đẩy cửa bước vào không khỏi giật mình một chút. Mà cô gái ngồilặng lẽ trong phòng cũng thấy động ngẩng đầu lên, đôi mắt dịu dàng nhìn vàođôi mắt tinh anh của nàng, lập tức khóe môi liền nở nụ cười vô cùng hiền hòalan tràn tận đáy mắt.

Cô gái đó mặc một chiếc váy màu trắng được trang trí thêm bởi những đường nhấnthanh nhã và một dây hoa nhỏ khiến toàn thân cô gái toát lên vẻ ngọt ngào dịudàng của tiết trời mùa thu. Mái tóc dài của cô khá đẹp, được nhẹ nhàng vén gọnlại khiến người ta nhìn vào có cảm giác như cô vừa đi ra từ một câu chuyệnthần thoại Hy Lạp hoặc một cô công chúa trong câu chuyện cổ tích, siêu phàmthoát tục xuất hiện giữa nhân gian.

Lạc Tranh hơi sững người tại cửa phòng một hồi. Cô gái này nàng đã từng gặp,chính là cô gái hôm đó đi ra từ phòng nghỉ của Louis Thương Nghiêu. Một mànhôm đó dường như vẫn còn hiện rõ ràng trước mặt nàng như mới vừa xảy ra. Vậymà, giờ cô gái đó lại chủ động tới tìm nàng sao?

Nhưng, bộ dạng cô gái này hôm nay có chút khác biệt so với hôm nàng thấy cô tamặc áo sơmi của Louis Thương Nghiêu khi đó. Khoác lên người bộ váy trang nhãcàng khiến cô gái này lộ rõ vẻ cao quý khác hẳn người thường.

Thầm hít sâu một hơi, Lạc Tranh bước tới, trên môi nở nụ cười lịch sự, lêntiếng hỏi, “Vị tiểu thư này, cô muốn gặp tôi sao?”

Trước mắt nàng lập tức có một bàn tay trắng nõn, tinh tế như những bông hoatrong nhà kính chìa ra.

“Chị chính là Lạc luật sư phải không? Tôi là Deneuve, hôm nay tới gặp chị thếnày quả thực rất đường đột. Nếu làm ảnh hưởng tới công việc của chị, tôi thànhthật xin lỗi.”

Giọng nói dịu dàng lịch sự cùng thái độ khiêm tốn của cô gái khiến cho sự đềphòng trong lòng Lạc Tranh chùng xuống. Xem ra cô gái này là người rất có giáodục, không phải đến để gây chuyện. Cười nhẹ một tiếng, Lạc Tranh đưa tay rabắt tay cô gái rồi cả hai cùng ngồi xuống sofa, “Xin chào, cô Deneuve. Chúngta lúc trước đã từng gặp qua, chỉ là tôi có chút không hiểu, sao cô lại tớitìm tôi mà không phải là Louis tiên sinh?”

Deneuve, cái tên này hình như có chút quen tai, dường như nàng đã nghe thấy ởđâu đó rồi. Lạc Tranh không thể không thừa nhận, gần đây nàng dường như rấtmau quên, rõ ràng có một số việc xảy ra chưa bao lâu mà nàng lại không thể nhớnổi. Cái tên Deneuve này, nàng nhất định đã từng nghe rồi, nhưng mà ở đâu mớiđược chứ?

“Đúng vậy, lần trước gặp mặt có chút bất tiện nên hôm nay tôi đặc biệt tới tìmLạc luật sư.” Deneuve dịu dàng cười một tiếng, nhớ lại chuyện hôm đó lại cóchút xấu hổ, “Hôm đó, tôi không thể nào lay chuyển được Thương Nghiêu. À, đúngrồi, tôi nghĩ chắc Thương Nghiêu đã nhắc tới tôi với chị rồi. Tôi là vợ chưacưới của anh ấy.”

Lạc Tranh quả thực sững người khi nghe những lời này.

“Công chúa Monaco?” Đúng vậy, Lưu Ly từng nói công chúa Monaco tên là Deneuve.Đây là một cái tên khá nhạy cảm với Lạc Tranh vào thời gian này. Không ngờnàng lại quên bẵng đi như vậy. Giờ khi cô gái này tự giới thiệu khiến LạcTranh không những nhớ lại mà tâm tư cũng không khỏi run lên.

Thì ra đây chính là vị hôn thê của Louis Thương Nghiêu. Nàng vốn tưởng rằngLouis Thương Nghiêu còn đang chăm sóc một người phụ nữ khác. Nghĩ lại tìnhcảnh lúc trước thì thấy hắn rất coi trọng vị công chúa này.

Đúng vậy, người ta là công chúa, còn nàng là ai chứ? Dòng máu chảy trong ngườiDeneuve là dòng dõi vương thất cùng huyết thống cao quý giống như Louis ThươngNghiêu. Huyết thống của bọn họ sẽ không cho phép sự pha tạp. Mà nàng, ngoàilòng tự tôn ra thì còn có gì đây?

Deneuve nghe vậy, nụ cười trên môi càng thêm tươi tắn, khẽ gật đầu, “Thì raThương Nghiêu đã nhắc đến tôi với chị.”

Lạc Tranh vừa muốn giải thích rõ là không phải như vậy, nhưng lại không đànhlòng phá vỡ nụ cười kia, đành vô lực gật đầu, nhẹ giọng hỏi, “Xin hỏi, cô tớitìm tôi có chuyện gì?”

Một tia dịu dàng khẽ sáng lên trong mắt Deneuve, cô cũng không trả lời ngay màxoay người lấy từ trong túi xách ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, nhẹ nhàng đẩytới trước mặt Lạc Tranh.

“Lạc luật sư, thứ này tặng chị.”

“Tặng tôi?” Lạc Tranh không ngờ cô gái này lại tặng đồ ình, nhận lấy mở ra xemthì thấy đó là một cái bình nhỏ màu tím. Ánh mắt của nàng có chút sững sờ. Đâykhông phải là bình đựng hương liệu chuyên dụng của Lưu Ly sao? Trong bình nàynhất định là hương liệu do Lưu Ly điều chế.

“Lạc luật sư, tôi nghe nói những người làm việc căng thẳng rất hay đau đầu, vìthế tôi mang đến cho chị chai hương liệu này. Đây là hương liệu được đặc chếriêng, có mùi hoa oải hương cùng với hương trái cây dịu nhẹ. Nếu chị cảm thấymệt mỏi, có thể dùng một chút. Đây là hương liệu do nhà điều chế nổi tiếng làmra đó.”

Deneuve kiên nhẫn giải thích, vẻ mặt vô cùng thân thiện, giống như trẻ nhỏmong muốn đem thứ đồ tốt chia sẻ ọi người.

“Cảm ơn cô, công chúa!” Trong lòng Lạc Tranh biết rõ nhà điều chế hương liệumà cô vừa nhắc tới là Lưu Ly. Mối quan hệ giữa người với người quả thực rất kỳdiệu. Hai người họ lúc này lại vì mối liên hệ với Thương Nghiêu hoặc Lưu Ly màngồi lại với nhau.

“Lạc luật sư, đừng gọi tôi như vậy, cứ gọi là Deneuve là được rồi.”

Lạc Tranh mỉm cười có chút miễn cưỡng. Nàng không thể không thừa nhận, nhìn côgái này trong lòng nàng không khỏi có chút ghen. Ghen với thân phận cao quýcủa cô ấy, ghen với sự vô tư như đứa trẻ của cô ấy, ghen với việc cô ấy có sựbảo vệ của Louis Thương Nghiêu, càng ghen với việc cô ấy có thể danh chínhngôn thuận mà nhắc tới hắn…

Nhưng, nàng lại không có cách nào ghét cô gái này. Deneuve mặc dù là côngchúa, nhưng lại rất thân thiện, khiến người ta buông lỏng cảm giác phòng bị.Tuổi tác của cô cũng không lớn. Lúc này, Lạc Tranh cũng không còn tâm trạng đểnghe xem Deneuve nói gì.

“Lạc luật sư, thật ra hôm nay tôi đến là có chuyện muốn cầu xin chị…” Deneuvekhẽ thu hồi nụ cười, gương mặt tinh tế hiện lên vẻ dè dặt, dường như sợ LạcTranh mất hứng sẽ bỏ đi ngay vậy.

Lạc Tranh biết rõ hôm nay Deneuve tới tìm mình nhất định là có chuyện. Vừa lúcnãy nhìn thấy cô, nàng đã chuẩn bị tâm lý khá tốt. Dựa vào trực giác của mình,nàng có thể đoán được mục đích Deneuve tới đây lần này.

Nhìn bộ dạng cẩn trọng của Deneuve, Lạc Tranh chỉ có thể duy trì thái độ bìnhtĩnh vốn có, nhẹ nhàng nói, “Tôi chỉ là một người bình thường, không cần dùnghai chữ “cầu xin” với tôi đâu.”

“Không, lần này tôi tới đây thật sự là muốn xin chị giúp đỡ. Lạc luật sư, chịcó thể giúp tôi không?” Deneuve vội vàng nói, thậm chí còn vô thức nắm tay LạcTranh. Lúc phát giác ra cử chỉ này quá mức tùy tiện liền thẹn thùng rút tayvề.

Lạc Tranh nhìn Deneuve, trong lòng có chút phức tạp, “Cô cứ nói đi, nếu tôi cóthể giúp được, thì nhất định sẽ giúp.”

“Thật ra…” Deneuve nghe vậy khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại lập tức cảm thấylúng túng, cắn cắn môi, một lúc lâu sau nhìn về phía Lạc Tranh…

“Lạc luật sư, tôi muốn cầu xin chị…cầu xin chị đừng giành Thương Nghiêu vớitôi. Tôi…tôi thật sự yêu anh ấy, tôi không thể không có anh ấy…”

Những lời của Deneuve chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Mặc dù Lạc Tranh đãcó sự chuẩn bị tâm lý khá tốt nhưng nàng vẫn bị ảnh hưởng khi nghe mấy lờinày. Một cảm giác bất an cùng tức ngực không cách nào giải thích được khôngngừng dâng lên.

Nàng vô thức nhìn về phía Deneuve, nhìn khuôn mặt có chút ngập ngừng của cô.Một lúc lâu sau, Lạc Tranh mới hỏi lại, “Tại sao cô lại nói như vậy?”

Từ trước tới giờ nàng thực chưa từng nghĩ tới việc tranh giành Louis ThươngNghiêu với ai cả.

“Tôi biết chị nhất định sẽ hận tôi, nhất định sẽ cho tôi là người vô cùng xấuxa. Nhưng mà tôi thật sự sợ hãi, sợ Thương Nghiêu sẽ rời bỏ tôi…” Hai bàn taycủa Deneuve không ngừng xoắn lại một chỗ, tỏ rõ sự bất an, cũng không dámngẩng đầu nhìn Lạc Tranh, “Từ lần trước gặp chị ở phòng làm việc, tôi biếtmình đã gặp được địch thủ.”

Lạc Tranh khó nhọc hít thở, nơi ngực tràn ngập cảm giác nặng nề. Nàng khẽ cắnchặt răng, yếu ớt lên tiếng, “Sao cô lại nghĩ như vậy? Cô là vị hôn thê củaanh ta, anh ta đương nhiên yêu cô chứ?”

“Tôi cũng mong được như vậy.” Deneuve ngẩng đầu nhìn nàng, giọng nói cũng rấtnhỏ và yếu, khiến người ta có một cảm giác thương tiếc, ánh mắt vô cùng đángthương nhìn Lạc Tranh.

“Ngày hôm đó, lúc chị rời đi, ánh mắt của Thương Nghiêu thật đáng sợ. Tôi chưatừng thấy anh ấy nhìn ai đến thất thần như vậy. Nhưng mà anh ấy cứ như vậynhìn theo bóng chị khuất dần, thậm chí tôi còn thấy…tôi còn thấy anh ấy muốnđuổi theo chị…” Nói đến đây, Deneuve khẽ lắc đầu, “Lạc luật sư, tôi đã ngherất nhiều tin đồn về quan hệ của chị và Thương Nghiêu nhưng tôi đều không tin.Bởi vì, tôi biết Thương Nghiêu yêu mình. Anh ấy đối xử với tôi rất dịu dàng,quan tâm chăm sóc vô cùng chu đáo. Nhưng mà thời gian gần đây, Thương Nghiêuđã lâu không tới thăm tôi, anh ấy dường như đã quên mất tôi vậy, tôi biết…”

Nói đến đây, Deneuve khẽ liếm môi, khó nhọc nói tiếp, “Tôi biết Thương Nghiêuvà chị đang cùng chung sống…”

Những lời của Deneuve khiến cho tim Lạc Tranh không khỏi nhói lên, cảm giáctức ngực như bị một vật nặng đè vào. Ngoại trừ sự đau lòng, nàng còn có cảmgiác cực kỳ bối rối. Loại cảm giác như vậy thật sự rất khó chịu.

“Tôi…” Lạc Tranh thực không biết nên nói gì cho phải, “Tôi cùng anh ta…khôngphải như cô nghĩ.” Nàng còn có thể nói gì đây? Vị công chúa này mới là ngườidanh chính ngôn thuận. Một màn này thật chẳng khác gì khung cảnh trước đây,chỉ là Deneuve ở vị trí của nàng lúc trước, còn nàng ở vị trí của Diêu Vũ.

Cho dù nàng không làm chuyện gì không chính đáng thì trước mặt cô gái này nàngvẫn cứ là người thứ ba. Nhưng…nghĩ tới đây, Lạc Tranh không khỏi nở nụ cườikhổ. Người thứ ba sao? Có lẽ nàng cũng chẳng bằng được Diêu Vũ, bởi ít nhấtDiêu Vũ còn có hy vọng với Ôn Húc Khiên, còn nàng thì sao? Người thứ ba cái gìchứ?

“Lạc luật sư, tôi không trách chị.” Deneuve nở nụ cười nhẹ nhàng có chút chuaxót, bàn tay có chút run rẩy kéo tay Lạc Tranh, cắn môi nói.

"Thương Nghiêu xuất sắc như vậy, chỉ cần anh ấy xuất hiện nơi nào thì sẽ thuhút mọi sự chú ý ở đó. Anh ấy giống như một vị thần ở trên cao vĩnh viễn khiếnphụ nữ cam tâm tình nguyện thần phục. Yêu người đàn ông như vậy nhất định sẽrất đau khổ, tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng Lạc luật sư, tôi thật sự ghen vớichị, tôi cũng không muốn che dấu suy nghĩ này. Chị thật sự rất cuốn hút, cùngThương Nghiêu đứng chung một chỗ cực kỳ xứng đôi, mà ánh mắt anh ấy lại luôndõi theo chị, còn tôi thì chưa từng được như vậy... anh ấy chưa từng dùng ánhmắt như đã nhìn chị để nhìn tôi lấy một lần…

Lần đầu tiên trong đời, Lạc Tranh lâm vào tình cảnh không nói được lời nào.Ghen với nàng sao? Điều này thật sự buồn cười…

“Lạc luật sư, chị…chị yêu Thương Nghiêu phải không?” Deneuve nghiêm túc hỏi,ánh mắt lộ ra chút bi ai.

Đôi môi đỏ mọng của Lạc Tranh khẽ động, lời vừa dâng lên môi lại nuốt xuống,muốn nhìn về phía Deneuve cười một tiếng nhưng không nổi, đành nhẹ nhàng nói,“Deneuve, tôi nghĩ…cô hiểu lầm…”

“Thật không? Là tôi hiểu lầm sao?” Deneuve cười khổ, “Tôi tình nguyện hiểu lầmchứ không muốn tin lời em họ mình. Vì vậy tôi đã lén điều tra đôi chút. Thựctế là chị đang sống trong biệt thự của Thương Nghiêu. À không, phải nói là cănbiệt thự đó Thương Nghiêu đã chuyển quyền sở hữu sang tên chị rồi, mà anh ấyvẫn luôn cùng chị ở nơi đó. Tôi biết Thương Nghiêu đã nhiều năm, biết rõ córất nhiều phụ nữ ái mộ anh ấy, nhưng anh ấy chưa từng sống chung với bất kỳngười nào. Như vậy, không phải đã nói lên điều rõ ràng lắm sao?”

“Thật xin lỗi, tôi…tôi cũng không biết.” Lạc Tranh chỉ cảm thấy nơi ngực dânglên một hồi đau nhói khi chứng kiến vẻ đau đớn cùng bất đắc dĩ của Deneuve khinói về chuyện của nàng và Louis Thương Nghiêu. Khả năng ứng đối cùng tài ănnói của Lạc Tranh dường như biến mất, bởi vì giọng của Deneuve vô cùng nhẹnhàng, cho dù trong lòng vô cùng đau đớn nhưng vẫn chỉ biết duy trì sự dè dặt…

Điều này khiến Lạc Tranh không cách nào có thể khiến Deneuve bị tổn thươngthêm nữa, cô gái này giống như một con chim nhỏ bị cắt đi đôi cánh, rơi xuốngtàng cây không nơi nương tựa khiến người ta không đành lòng.

“Lạc luật sư, tôi biết chuyện tình cảm không thể nói đúng sai, cho dù chị yêuThương Nghiêu, tôi cũng không thể nói gì, tôi cũng không có tư cách oán hậnchị…” Thanh âm của Deneuve có chút rầu rĩ, tốc độ nói chuyện cũng khá chậm,không khó nhìn ra cô đang cố đè nén cảm xúc của mình.

“Tôi chỉ muốn cầu xin chị, cầu xin chị dù yêu anh ấy cũng đừng để anh ấy biết,cầu xin chị cho tôi được hạnh phúc. Nếu như…” Deneuve khẽ cắn môi, “Nếu nhưhai người không thể khống chế được tình cảm của mình vậy thì cầu xin chị đừngđể tôi biết hai người thân mật đến cỡ nào, hạnh phúc đến cỡ nào. Chỉ hy vọngchị có thể để Thương Nghiêu tiếp tục quan tâm đến tôi, dù là….gạt tôi cũngđược.”

“Deneuve…” Lạc Tranh cực kỳ kinh hãi, trái tim giống như bị một cơn sóng lớnvùi dập. Tình yêu có thể khiến con người ta trở nên như vậy sao? Có thể nhậnra Deneuve rất yêu Louis Thương Nghiêu, cho dù chỉ có thể lẳng lặng ở bên hắncũng cam tâm tình nguyện.Tình yêu này mang theo bi thương cùng sự hy sinh quálớn, giống như rớt xuống vực sâu vạn trượng, không cách nào thoát được.

Deneuve cười nhẹ, sau một khắc, nước mắt lặng lẽ rớt xuống. Lúc này, trông côcó một vẻ đẹp vô cùng thê lương khiến Lạc Tranh trong lòng buồn bã không yên…“Lạc luật sư, tôi thật mừng cho chị, nếu như có một ngày…có một ngày tôi khôngcòn nữa, có chị ở bên cạnh Thương Nghiêu, dù tôi nhắm mắt cũng cảm thấy hạnhphúc.”

Lạc Tranh nghe mà sững người, lại nhớ tới những lời của Lưu Ly lúc trước. LưuLy đã từng nói đến tình trạng sức khỏe của cô công chúa này. Mà hiện giờ nhìnDeneuve, mặc dù da cô rất trắng nhưng lại lộ rõ dấu hiệu của sức khỏe khôngtốt, không khó nhìn ra thân thể của cô thật sự không ổn.

“Đừng nói như vậy, Deneuve, cô không nên suy nghĩ lung tung. Thương Nghiêu sẽkhông rời bỏ cô đâu.” Lạc Tranh khẽ nở nụ cười, cất tiếng nói tràn ngập sự bithương.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...