Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 152



Chương 19: Đè nén, lại đè nén

Paris, sương mù giăng đầy trời…

Không phải giờ cao điểm nên lượng xe lưu thông trên đường cũng không quá lớn.Khi một chiếc xe con chậm rãi dừng lại trước một khách sạn cao cấp, nhân viênkhách sạn lập tức tiến lên, chủ động đưa tay mở cửa xe.

Đôi giày cao gót tinh xảo ôm lấy bàn chân thon nhẹ nhàng bước xuống, Lạc Tranhđem chìa khoá xe bỏ vào túi xách xong, ngẩng đầu nhìn thoáng qua kiến trúc xahoa của khách sạn. Nhìn ngắm vẻ lộng lẫy khi chìm trong màn sương mờ lại càngthêm huyền ảo của nó, nàng vô thức thở dài một tiếng, mấy giây sau, hướng vềphía đại sảnh của khách sạn bước tới.

Hôm nay, nàng vốn muốn quay trở lại tập đoàn làm việc. Bởi Liệt cũng đã ổnđịnh tại vị trí của mình trong tập đoàn nên nàng cũng không muốn nhàn rỗi ởnhà thêm nữa. Một lần nữa, nàng lại bị Louis Thương Nghiêu cưỡng chế kéo vềphòng ngủ chính. Thế nên, cuộc sống tựa như lại quay trở về quỹ đạo lúc trước.Chỉ là trái tim nàng có chút xáo trộn, nàng cảm giác mình hệt như một bông lụcbình, không nơi nương tựa, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, dùng côngviệc để lấp đầy trái tim tràn ngập cảm giác bất an.

Nhưng khi nàng đang lái xe chuẩn bị tiến vào đường quốc lộ, lại nhận được mộtcú điện thoại bất ngờ. Nghe xong cuộc điện thoại này, tâm tình của nàng lạicàng thêm rối loạn.

Thang máy chậm rãi đi lên rồi dừng lại ở tầng năm mươi. Cánh cửa thang máysáng loáng phản chiếu gương mặt có chút chần chừ của Lạc Tranh, nhưng cuốicùng nàng cũng hướng về phía một căn phòng bước tới…

Cửa phòng được mở ra rất nhanh chóng.

Người mở cửa cho Lạc Tranh không phải ai khác mà chính là người lúc sáng đãgọi điện cho nàng - Đường Diệu Liên.

“Tiểu Tranh, con đến rồi, bác biết con nhất định sẽ đến mà. Mau vào trong đi!”Đường Diệu Liên vừa nhìn thấy Lạc Tranh, ánh mắt liền dấy lên niềm hy vọng,vui mừng kéo nàng vào phòng khách.

Lạc Tranh vừa muốn lên tiếng nói vài lời, lại thấy Diêu Vũ từ phòng ngủ bướcra, vừa đi vừa giơ tay đỡ cái bụng đã khá lớn, động tác có chút chậm chạp.

“Còn không mau pha trà cho Tiểu Tranh?” Đường Diệu Liên bất mãn nhìn về phíaDiêu Vũ, giọng nói vốn hiền hoà cũng chuyển thành lạnh lùng.

Diêu Vũ đưa mắt nhìn Lạc Tranh một cái, cũng không nói gì, vừa định xoay ngườiđi pha trà.

“Bác gái, không cần phiền toái như vậy!” Lạc Tranh mở lời, lại nhìn về phíaDiêu Vũ, “Cô đang mang thai, hay là ngồi xuống nghỉ đi.”

Diêu Vũ vô thức nhìn thoáng qua phía Đường Diệu Liên, không khó nhận ra tronglòng cô ta đối với Đường Diệu Liên vẫn có chút kiêng kị.

“Tiểu Tranh, con không cần phải để ý đến cô ta.” Đường Diệu Liên cũng khôngbuồn nhìn Diêu Vũ, trong mắt bà chỉ có mình Lạc Tranh mà thôi. Khẽ đưa tay kéolấy tay nàng, thái độ của bà tỏ ra vô cùng thân mật, “Tiểu Tranh à, con cóbiết, bác muốn gặp con đến thế nào không? Trong lòng bác chỉ có mình con màthôi. Bác rất nhớ con, thật sự rất nhớ con.”

“Thật xin lỗi, bác gái. Cháu cùng Ôn Húc Khiên đi tới ngày hôm nay có lẽ cũngdo số phận đã an bài. Nhưng mà khiến hai bác phải buồn như vậy, cháu thực sựrất áy náy.” Trong lòng Lạc Tranh vẫn luôn nhớ Đường Diệu Liên đã tốt với nàngnhư thế nào. Nhiều năm qua, nàng vẫn đối xử với bà như đối với mẹ mình vậy.

“Không, không, đều là Húc Khiên ngu ngốc kia không có phúc, không có cách nàogiữ con lại.” Đường Diệu Liên nói tới đây, lại giận dữ nhìn thoáng qua Diêu Vũngồi cách đó không xa. Cho dù bà không có nói hết ý thì trong lòng mọi ngườicũng đều hiểu rõ cả.

Sắc mặt Diêu Vũ hết hồng lại trắng bệch ra, vô thức lấy tay xoa bụng…

Lạc Tranh thấy vậy, thầm thở dài, nhìn về phía Đường Diệu Liên, nhẹ nhàng hỏi,“Bác gái, bác tới tìm cháu là vì vụ án của Ôn Húc Khiên?”

Đáy mắt Đường Diệu Liên xẹt qua chút khổ sở, “Tiểu Tranh, chẳng lẽ…con và HúcKhiên ngay cả bạn bè cũng không thể làm sao? Một câu “Ôn Húc Khiên” lạnh lùngnhư vậy thật sự quá xa cách…”

Lạc Tranh cắn cắn môi, vỗ nhẹ lên bàn tay Đường Diệu Liên như một sự an ủi,cũng không lên tiếng giải thích chút nào.

Chắc hẳn Đường Diệu Liên chỉ biết một trong số những nguyên nhân của việc lyhôn là do Ôn Húc Khiên ngoại tình. Có lẽ bà vĩnh viễn sẽ không biết được contrai mình lại âm thầm làm ra bao chuyện xấu xa sau lưng bà như vậy. Nhữngchuyện hắn làm, những người bình thường cũng chẳng thể nào tin nổi. Nếu như bàbiết rõ mọi chuyện, có lẽ sẽ không thấy một câu xưng hô “Ôn Húc Khiên” kia cógì quá đáng.

“Tiểu Tranh, bác biết rõ tới tìm con thế này là làm khó cho con. Chuyện DiêuVũ đi tìm con lúc trước bác cũng nghe nói rồi.” Vẻ mặt Đường Diệu Liên vô cùngkhó xử cùng bất đắc dĩ, nắm chặt lấy tay Lạc Tranh, “Lần này coi như bác cầuxin con, trừ con ra, không có một luật sư danh tiếng nào có thể giúp cho HúcKhiên. Bác biết con rất hận nó, nhưng dù sao hai đứa cũng từng là vợ chồng,cầu xin con cứu nó một lần.”

Dọc đường tới khách sạn, Lạc Tranh đã nghĩ tới chuyện thế này. Có thể khiếnĐường Diệu Liên đích thân tới Paris, xem ra tình hình của Ôn Húc Khiên thật sựkhông tốt chút nào.

“Bác gái, thật ra sau hôm Diêu Vũ cùng Khả Khả tới tìm cháu, cháu cũng đã tìmhiểu đôi chút về vụ của Húc Khiên. Các chứng cứ trình lên toà đều vô cùng xácthực, đủ cả nhân chứng vật chứng. Cho dù cháu có làm luật sư biện hộ thì cũngchỉ có thể xin quan toà giảm nhẹ hình phạt cho anh ta chứ không thể nào khiếnanh ta vô tội.”

Nàng cố gắng bình tĩnh và phân tích tình hình cho Đường Diệu Liên một cách rõràng. Không phải nàng nhẫn tâm, cũng không phải nàng vô tình vô nghĩa, chỉ lànàng thật sự không cách nào vì Ôn Húc Khiên mà làm trái với nguyên tắc nghềnghiệp của mình.

“Tiểu Tranh à, bác tin tưởng Húc Khiên tuyệt đối không phải loại người nhưvậy. Con đã ở văn phòng luật nhiều năm như vậy, cũng biết rõ ràng sổ sách nơiđó thế nào. Cho dù Húc Khiên muốn giành hợp đồng, cũng không đi làm mấy chuyệnhối lộ đâu. Nó cũng là luật sư, sẽ ý thức được việc mình làm chứ? Húc Khiên làbị người ta vu oan, thật sự bị người ta vu oan mà.” Tâm tình Đường Diệu Liêncó chút kích động nhìn nàng, “Xin con hãy giúp nó đi, bác biết rõ năng lực củacon. Chỉ cần con tin tưởng, con nhất định sẽ đánh thắng vụ kiện này, khôngphải sao?”

Lạc Tranh khẽ hít sâu một hơi, hồi lâu vẫn chưa trả lời. Không phải nàng khôngmuốn tin tưởng Ôn Húc Khiên, mà là trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng đãkhông có cách nào tin tưởng hắn nữa. Nếu như là trước kia, nàng nhất định sẽkhông chút do dự mà biện hộ cho hắn.

Một lúc lâu sau…

“Bác gái, cháu biết bác đang rất sốt ruột, nhưng những lời như vừa rồi nếukhông có bằng chứng chứng minh thì không thể nói bừa.Vụ kiện của Húc Khiên lầnnày liên quan tới thương mại, lại do người của CCB trực tiếp điều tra, khôngchừng đến lúc đó các thành viên trong gia đình cũng sẽ bị thẩm tra. Hiện giờmỗi lời nói của bác đều sẽ trở thành chứng cứ trực tiếp, cho nên không thểthuận miệng nói được.” Nói đến đây, nàng khẽ chớp mắt…

“Bên cạnh đó, bởi vì lý do đặc biệt và thân phận đặc biệt, cho dù Húc Kiên cóvô tội, cháu cũng không cách nào biện hộ cho anh ta. Cháu chỉ có thể tìm giúpanh ta một luật sư khác mà thôi…”

“Tiểu Tranh à, con nhất định đứng nhìn bác phải đau lòng hay sao?” Đường DiệuLiên ngắt lời nàng, nước mắt đã ngập tràn hốc mắt, “Bác biết rõ bác làm conrất khó xử, bác biết rõ con hiện giờ không tiện nhận vụ kiện này. Nhưng mà,chỉ cần con bằng lòng, chỉ cần con gật đầu, hết thảy mọi chuyện đều không phảiđược giải quyết rồi sao?”

Lời nói vừa dứt, chỉ nghe “cộp” một tiếng, Đường Diệu Liên đã quỳ sụp xuốngsàn, nắm lấy tay Lạc Tranh, “Coi như con vì bác mà phá lệ một lần, như vậy cóđược không?”

Hành động bất ngờ này của Đường Diệu Liên không chỉ làm Lạc Tranh sợ hết hồnmà ngay cả Diêu Vũ đứng gần đó cũng kinh ngạc trừng lớn hai mắt.

“Bác gái, bác làm gì vậy? Mau đứng lên, bác làm vậy cháu sẽ tổn thọ mất.” LạcTranh vội đưa tay đỡ bà đứng dậy, vội vàng nói.

“Tiểu Tranh à, bác thật sự không có cách nào, bác không thể trơ mắt nhìn contrai mình ngồi tù được.” Nước mắt Đường Diệu Liên không ngừng chảy xuống, bấtđắc dĩ lắc đầu, “Nếu như con không thể giúp Húc Khiên, nó nhất định sẽ phảingồi tù. Nếu như vậy, bác sống tiếp cũng có nghĩa gì đâu. Thà rằng nhảy từtrên này xuống còn hơn.”

“Bác gái, bác đừng kích động như vậy…”

“Tiểu Tranh, bác biết rõ Húc Khiên đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với con, báccũng biết bác không có mặt mũi nào để xin con giúp. Sau tất cả mọi chuyện nhưvậy, là Ôn gia đã nợ con. Nhưng cho dù Húc Khiên có khốn khiếp như vậy, nócũng tuyệt đối không làm ra mấy chuyện như thế, bác tin nó vô tội.” Đường DiệuLiên vừa lau nước mắt vừa nói.

Vẻ mặt Lạc Tranh tràn ngập sự khó xử, lại không đành lòng nhìn bộ dạng thốngkhổ của Đường Diệu Liên như vậy. Đáng thương cho tấm lòng những người làm chamẹ, nàng sao có thể khiến trái tim người mẹ bị tổn thương thêm đây. Khẽ thởdài một tiếng, Lạc Tranh cất tiếng hỏi, “Bác gái, bác luôn miệng nói Húc Khiênbị oan, vậy bác có chứng cứ gì để chứng minh hay không? Cho dù chỉ là một chútnghi ngờ nào đó cũng được.”

“Bác….” Đường Diệu Liên nghẹn lời không đáp lại nổi câu hỏi của nàng.

Lạc Tranh thấy vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, “Bác gái, như vậy thật sự không được,cháu không thể biết luật còn phạm luật…”

“Lạc Tranh, tôi nghĩ vụ án của Húc Khiên cho dù cô không muốn cũng phải giúp.Có lẽ, cô căn bản không có sự lựa chọn.” Diêu Vũ vốn nãy giờ vẫn trầm mặc lạiđột ngột mở miệng, vẻ mặt cùng ánh mắt đầy sự kiên định.

Lạc Tranh hơi sững người, nhìn về phía Diêu Vũ, "Lời này của cô là có ý gì?"

Diêu Vũ tiến lên phía trước, đối diện với ánh mắt của Lạc Tranh, khuôn mặt côta có phần khẩn trương và cố đè nén cảm xúc…

“Lúc trước, tôi cũng hoài nghi Húc Khiên biết luật phạm luật, nhưng về sau,tôi càng nghĩ càng thấy không đúng. Về việc này, Húc Khiên nhất định là bị oanuổng.”

“Diêu Vũ, cô cũng là người học luật, nên biết mọi lời nói cần phải có bằngchứng.” Lạc Tranh vô cùng tỉnh táo nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén…

“Cô nói Húc Khiên bị oan, vậy có chứng cứ hay không?”

“Chứng cứ? Tôi đương nhiên có chứng cứ!” Hô hấp của Diêu Vũ có chút dồn dập,bàn tay đang nắm lại khẽ buông lỏng, nhìn thoáng qua Đường Diệu Liên rồi lạinhìn về phía Lạc Tranh, nhấn mạnh từng lời, “Thương Nghiêu tiên sinh chính làchứng cứ!”

Lạc Tranh bất ngờ mở to đôi mắt…

Vẻ mặt Đường Diệu Liên thì lộ rõ sự hoang mang khó hiểu.

“Diêu Vũ, cô nói Thương Nghiêu tiên sinh…” Thật lâu sau, Lạc Tranh mới có phảnứng, vẻ mặt tràn ngập sự nghi hoặc. Vừa rồi nàng chỉ gọi Thương Nghiêu bởi xemra Diêu Vũ cũng chỉ biết đến thân phận này của Louis Thương Nghiêu mà thôi.Nhưng, làm sao mà cô ta lại biết cái tên này?

Diêu Vũ nhẹ nhàng gật đầu, “Thật ra, những chuyện này tôi vốn định để tronglòng, nhưng mà Húc Khiên rơi vào tình cảnh như vậy, tôi thật sự chẳng thể quantâm nhiều đến thế. Chỉ cần Húc Khiên được bình an vô sự, tôi không quan tâmngười khác nhìn tôi thế nào.” Câu nói sau cùng, rõ ràng cô ta nói cho ĐườngDiệu Liên nghe.

Lạc Tranh có thể nhìn ra cô ta có điều khó nói, nhưng Đường Diệu Liên thìchẳng quan tâm nhiều đến vậy, vội vàng hỏi, “Diêu Vũ, cô biết chuyện gì thìnói cho Tiểu Tranh nghe, mau nói đi…”

Diêu Vũ cắn cắn môi, nhìn về phía Lạc Tranh...

"Lạc Tranh, tôi biết rõ cô không mấy tin tưởng những lời tôi nói, nhưng chuyệntôi sắp nói bây giờ hoàn toàn là sự thật. Chỉ cần cứu được Húc Khiên, tôi cóthế nào cũng không sao hết.” Cô ta dừng lại một chút rồi tiếp tục, “Tôi nghingờ chuyện lần này là do Thương Nghiêu tiên sinh cố ý giá hoạ cho Húc Khiên,mục đích rất đơn giản, chính là muốn anh ấy thân bại danh liệt.”

Lạc Tranh sững người lại, đột nhiên nghĩ tới Liệt. Chẳng lẽ, Louis ThươngNghiêu là vì Liệt? Hành động trả thù của hắn vẫn không hề ngừng lại sao?

Diêu Vũ thấy biểu hiện của nàng như vậy liền nói tiếp, “Tôi biết nhất định côsẽ nghĩ ra chuyện gì đó. Thật ra tôi cũng không biết tại sao Thương Nghiêutiên sinh lại hận Húc Khiên tới như vậy. Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy ThươngNghiêu tiên sinh đang từng bước đẩy Húc Khiên xuống vực, hành hạ anh ấy chotới chết.”

“Từng bước?” Lạc Tranh nghe mà càng cảm thấy kỳ quái, “Ý của cô là, cô biếtrất rõ anh ta đã làm những chuyện gì với Ôn Húc Khiên.”

“Phải, ít nhất, từ khi cô xuất hiện, Thương Nghiêu tiên sinh lại bắt đầu nhữnghành động trả thù nhằm vào Húc Khiên.” Vẻ mặt Diêu Vũ đầy sự khẳng định.

“Diêu Vũ, làm sao cô lại biết những chuyện này?” Đại não của Lạc Tranh khôngngừng phân tích, lập tức nắm lấy mấu chốt vấn đề.

Diêu Vũ khẽ hít sâu một hơi…

“Bởi vì…” Cô ta ngập ngừng nói từng lời, “Trước kia, tôi vốn là người phụ nữcủa Thương Nghiêu tiên sinh!”

Tin tức quá mức bất ngờ này chẳng khác nào một tia sét hung dữ giáng xuốngkhiến Lạc Tranh kinh hoàng mở to đôi mắt. Sự kinh ngạc đến tột độ đã khiếnnàng dường như mất đi ngôn ngữ. Chỉ trong chớp mắt, trái tim nàng dâng lên mộthồi đau đớn đến quặn thắt, nhìn Diêu Vũ ở cách đó không xa, nhìn dáng vẻ củacô ta, cô ta…là người phụ nữ của Louis Thương Nghiêu?

Thân thể mảnh mai đã sớm trở nên vô lực, Lạc Tranh vô thức ngã ngồi xuống ghế,hô hấp cũng trở nên khó nhọc.

Vẻ mặt Đường Diệu Liên cũng tràn ngập vẻ kinh hãi, bà cũng chẳng có thời gianquan tâm đến bộ dạng mất hồn của Lạc Tranh, chỉ có thể bàng hoàng nhìn DiêuVũ, chỉ vào cô ta…

“Cô đúng là đồ không biết xấu hổ, thì ra…thì ra là trước khi ở cùng Húc Khiêncô đã không phải người tốt lành gì, cô đúng là con hồ ly tinh…”

“Mẹ, con cùng Thương Nghiêu tiên sinh không hề phát sinh bất kỳ quan hệ gì,chỉ là người phụ nữ trên danh nghĩa của ngài ấy mà thôi.” Diêu Vũ vội vànggiải thích.

“Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin cô sao?” Đường Diệu Liên lại càng thêm khinh bỉ vớicô ta, “Ai cho cô gọi tôi bằng mẹ? Ôn gia chúng tôi tuyệt đối không chấp nhậnmột người phụ nữ không biết liêm sỉ như cô làm con dâu.”

Vẻ mặt Diêu Vũ tràn ngập sự uỷ khuất.

Lạc Tranh vất vả lắm mới có thể ổn định lại tâm tình, vô lực cất tiếng hỏi,“Diêu Vũ, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Diêu Vũ cũng chậm rãi lên tiếng, “Lạc Tranh, cô đừng hiểu lầm, thật ra tôi chỉlà người phụ nữ bên cạnh Thương Nghiêu tiên sinh mà thôi. Ngài ấy chưa từngchạm vào tôi, chỉ là yêu cầu tôi làm việc cho ngài ấy mà thôi.”

Cô ta khẽ nuốt nước miếng rồi nói tiếp, “Thật ra, từ khi ngài ấy gặp cô lầnđầu tiên ở Paris, kế hoạch đã bắt đầu rồi. Ngài ấy đã tìm thời cơ thích hợp đểtôi trở thành nhân viên tại văn phòng luật. Điều mà ngài ấy muốn rất đơn giản,chính là để tôi chủ động quyến rũ Húc Khiên, khiến anh ấy phản bội cô. Nhiệmvụ của tôi chỉ có vậy mà thôi. Kết quả, Húc Khiên thật sự không thể chống lạiđược sự cám dỗ, chủ động cùng tôi lên giường. Thậm chí, vào cái đêm anh ấy cầuhôn với cô, cũng đều là sau khi rời giường của tôi. Tôi còn nhớ rõ có một đêm,cô chủ động gọi điện cho Húc Khiên, lúc ấy chúng tôi cũng đang quan hệ, chonên ngày hôm sau tinh thần tôi mới mệt mỏi như vậy. Chắc hẳn chuyện này cô vẫnnhớ rõ…”

Trái tim Lạc Tranh như đập chậm đi một nhịp, nàng nhớ rõ chuyện đó, sao có thểkhông nhớ rõ chứ? Một đêm kinh hoàng với cơn ác mộng khủng khiếp, rốt cuộcnàng lại được an ủi, bình tâm trở lại nhờ tin nhắn thoại của Louis ThươngNghiêu. Trong khi đó, vị hôn phu của nàng lại cùng người phụ nữ khác trêngiường phong lưu khoái hoạt…

“Ý của cô là, Thương Nghiêu tiên sinh chỉ thị cho cô quyến rũ Húc Khiên?” Mộtlúc sau, Lạc Tranh khẽ lên tiếng hỏi lại…

“Phải, Thương Nghiêu tiên sinh nói, chỉ khi Húc Khiên phản bội, cô mới cam tâmtình nguyện rời khỏi anh ấy, cam tâm tình nguyện ngả vào vòng tay của ngàiấy.” Diêu Vũ chậm rãi tiếp tục, “Thương Nghiêu tiên sinh cũng không nói chotôi biết nguyên nhân rõ ràng. Sau khi cô cùng Húc Khiên kết hôn, tôi vốn nghĩchuyện đó đã kết thúc, không ngờ Thương Nghiêu tiên sinh lại chỉ thị cho tôitiếp tục ở lại bên Húc Khiên. Tôi nghĩ, ngài ấy làm vậy nhất định là muốn épcô ly hôn.”

Móng tay Lạc Tranh cơ hồ muốn xuyên thấu lòng bàn tay, nàng vốn cho rằng ÔnHúc Khiên ngoại tình chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, không ngờ phía sau nólại ẩn chứa một âm mưu như vậy.

Louis Thương Nghiêu, tâm tư của anh thâm sâu đến cỡ nào, trái tim anh rốt cuộccòn dồn nén những gì? Lạc Tranh vốn cho rằng, hết thảy mọi chuyện đã kết thúc,không ngờ vẫn có những việc mà nàng không biết…

Cảm giác đau nhức trong lòng nhanh chóng lan tràn, Lạc Tranh lúc này mới chợtphát hiện, kể từ khi biết Louis Thương Nghiêu, trái tim nàng vẫn thường đauđớn như vậy.

Nhưng mà, không phải nàng đã quen với chuyện này rồi sao? Nàng vốn biết rõngười đàn ông tên Louis Thương Nghiêu này lạnh lùng đến cỡ nào, tàn ác tới cỡnào, xấu xa tới cỡ nào. Trái tim nàng thực sự rất đau đớn, bởi vì nàng lại điyêu một người đàn ông như vậy.

“Lạc Tranh, tôi biết tin này đối với cô là một sự đả kích rất lớn. Cô oán tôi,hận tôi cũng được. Nhưng tôi chỉ muốn cho cô biết, hết thảy chuyện này đều doThương Nghiêu tiên sinh an bài.” Diêu Vũ nhẹ giọng nói tiếp, “Trước đây, tôivốn cho rằng ngài ấy làm vậy là vì muốn có cô. Mặc dù tôi không hiểu ngài ấy,nhưng cũng biết được đó là một người đàn ông lòng dạ cực kỳ thâm sâu. Khi côcùng Húc Khiên ly hôn, ngài ấy liền lập tức hủy bỏ hợp tác, khiến cho HúcKhiên phải đi tìm kiếm các cơ hội khác. Lần này, tôi nghĩ cũng là cái bẫy xếpđặt sẵn cho Húc Khiên mà thôi, anh ấy sao có thể có khả năng làm ra nhữngchuyện như vậy chứ?”

Đường Diệu Liên ngồi một bên nghe mà ngớ người, nhất thời cũng không biết nênnói gì, vẻ mặt tràn ngập sự nghi hoặc cùng khó hiểu.

Lạc Tranh khó nhọc hít sâu một hơi, cố gắng để giảm nhẹ nỗi đau đớn tronglòng. Lúc này, nàng mới biết thì ra hít thở cũng khiến người ta đau như vậy…

“Diêu Vũ, tại sao cô lại đem chuyện này nói cho tôi biết?” Lạc Tranh cất tiếngnói yếu ớt, “Dù sao đây cũng chỉ là nghi ngờ của cô mà thôi. Cho dù ThươngNghiêu tiên sinh có sai khiến cô quyến rũ Húc Khiên cũng không có nghĩa anh talà chủ mưu của mọi chuyện.”

“Dựa vào trực giác của phụ nữ! Tôi biết mình là người học luật, nói gì cũngphải có chứng cứ, nhưng chuyện này không phải rất kỳ quái hay sao? ThươngNghiêu tiên sinh vừa hủy bỏ chuyện hợp tác cùng văn phòng luật không được baolâu, Húc Khiên liền xảy ra chuyện. Tôi cảm thấy chuyện này trước sau đều domột tay ngài ấy làm ra.” Diêu Vũ cắn cắn môi khẽ nói, “Mà tôi, kể từ khi mangthai con của Húc Khiên, cũng không hề liên lạc gì với Thương Nghiêu tiên sinhnữa. Ngài ấy biết tôi yêu Húc Khiên nên cũng không hề căn dặn tôi làm bất kỳviệc gì. Nhưng Húc Khiên là người đàn ông tôi yêu, tôi muốn cứu anh ấy, tôikhông thể trơ mắt nhìn anh ấy xảy ra chuyện.”

“Cô….hạ tiện! Cô còn mặt mũi nào mà nói những lời này. Húc Khiên của tôi là domột tay cô hủy hoại.” Đường Diệu Liên đột ngột lấy lại phản ứng, hướng về phíaDiêu Vũ vừa khóc vừa hét lên, “Cô câu dẫn hết người đàn ông này tới người đànông khác, sao lại không buông tha cho con trai tôi?”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...