Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
Thân thể Lạc Tranh khẽ run lên bởi lời nói của hắn và bởi cả động tác của hắn…
“Anh xin lỗi…” Louis Thương Nghiêu dễ dàng nhìn thấu nỗi sợ hãi tận đáy lòngnàng, cúi đầu xuống hôn lên lưng nàng từng nụ hôn dài triền miên, “Anh khôngnên doạ em như vậy, nhưng mà, tha thứ cho anh, anh thực sự không kìm lòngđược.”
Lời của hắn thực khiến cho người ta phải sợ hãi, nhưng cũng không khó để nhậnra đó là những lời nói chân thành từ tận đáy lòng. Trái tim Lạc Tranh theotừng lời nói của hắn cũng đập rộn lên, rốt cục không cách nào kìm chế tâm tìnhdưới sự dịu dàng của hắn. Giờ khắc này, nàng muốn khóc, thật sự muốn khóc…
Chỉ có chính nàng mới biết được, nàng muốn tháo bỏ lớp nguỵ trang này xuống cỡnào, tháo bỏ tâm lý phòng bị này tới cỡ nào, chỉ muốn ôm chặt lấy hắn, chỉmuốn vùi vào ngực hắn khóc thật lớn, chỉ muốn hỏi hắn một câu xem rốt cục hắnyêu công chúa nhiều hơn hay yêu nàng nhiều hơn?
Một người đàn ông như vậy, nàng có thể chờ mong điều gì? Có thể yêu cầu cáigì? Một người ở địa vị cao như hắn, dù nàng có cố gắng thế nào cũng không thểvới tới, không cách nào duy trì niềm hy vọng xa vời đó…
“Tranh….” Louis Thương Nghiêu đâu hiểu được nội tâm của Lạc Tranh có nhiều sựđè nén như vậy, lại thấy nàng ngừng giãy dụa mà cảm thấy mừng rỡ, bàn tay lạibắt đầu chạy loạn trên thân thể nàng, nhẹ nhàng gặm cắn vành tai nhạy cảm,“Cho anh đi, anh rất nhớ hương vị của em.”
Từng ngón tay Lạc Tranh khẽ run rấy, không biết nên cự tuyệt hay nên hùa cùnghắn. Nàng khẽ nghiêng đầu nhìn về phía hắn, lại bị hắn tham lam hôn lên đôimôi đỏ mọng, không ngừng cắn mút.
Bàn tay nhỏ bé chống đỡ lồng ngực hắn dần mất đi khí lực, mặc cho hơi thở namtính của hắn hoàn toàn bao phủ lấy toàn thân nàng.
Lạc Tranh chỉ cảm thấy thân thể có chút lạnh, bên tai vang lên tiếng nút áovăng tung toé dưới sàn nhà…
Thế nhưng…
Vẻ mặt của Louis Thương Nghiêu có chút tái nhợt và khó tin…
“Váy ngủ gì mà nhiều nút thế này? Rõ ràng là muốn khiêu chiến tính nhẫn nạicủa anh!” Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lạc Tranh, hắn nghiến răng nghiến lợi nói,bàn tay cũng đem váy ngủ trên người nàng thô lỗ xé tan tành rồi ném đi.
Nhìn bộ dạng khó chịu của hắn, sự né tránh lúc đầu của Lạc Tranh dần tan đi.Lúc này, nàng còn có chút không nhịn được mà muốn cười giễu hắn. Có lẽ, chỉ cóở trên giường, nàng mới có thể cảm nhận được tình cảm chân thực trong đáy mắthắn. Chỉ là tình cảm này có phải là tình yêu hay không? Phụ nữ vĩnh viễn vẫncứ mâu thuẫn như vậy, vừa muốn tìm hiểu ngọn nguồn, lại sợ kết quả sẽ khiếnmình thất vọng…
“Đừng trách anh thô lỗ, tại nó hành hạ anh quá!” Louis Thương Nghiêu thấy nàngnhìn mình không chớp mắt, còn tưởng sự thô lỗ của hắn đã doạ nàng sợ, vội vànggiải thích…
“Có trời biết, anh muốn em đến sắp phát điên rồi!”
Trái tim Lạc Tranh theo câu nói này bỗng dâng lên một hồi đau đớn, tựa như cóthứ gì đó vừa vỡ vụn ra vậy. Khẽ chớp mắt, hàng lông mi dài cong vút che đinét u uất trong đôi mắt đẹp, nàng yếu ớt cất tiếng, “Thứ anh muốn chỉ là….thânthể của tôi?”
Nàng nên cảm thấy may mắn hay bi ai đây? Thứ hắn thích chỉ là thân thể nàng,không phải sao? Có bao nhiêu phụ nữ vẫn luôn hy vọng dùng thân thể để tróichặt người đàn ông như hắn. Chuyện này, có thể nói là một sự thành công, nhưngtrong mắt nàng, nó lại bi ai đến cực điểm.
Lời nói của nàng mang theo sự ai oán vô tận, từng lời như những mũi kim nhọnđâm vào trái tim Louis Thương Nghiêu đau nhói. Hắn không trả lời ngay lập tức,mà dịu dàng xoay khuôn mặt nhỏ bé của nàng lại, đặt lên đó một nụ hôn nồngcháy, rồi nhìn nàng bằng ánh mắt đầy thâm tình…
“Nếu như anh nói không phải như vậy thì sao?” Đôi mắt đen thẳm của hắn ánh lênsự chân thành…
Hô hấp của Lạc Tranh liền trở nên gấp gáp, đôi mắt đẹp cũng mở lớn…
"Lạc Tranh!" Louis Thương Nghiêu nhìn thẳng vào đôi mắt nàng bằng một vẻ rấtnghiêm túc, giọng nói của hắn cũng cực kỳ kiên định…
“Nếu như anh nói, anh không chỉ nhớ thân thể của em, mà còn cả con người emnữa thì sao?” Hắn lại lập tức hỏi lại, “Vậy còn em thì sao? Trong lòng em, cónhớ đến anh hay không?”
"Không..." Trái tim Lạc Tranh như muốn vọt khỏi lồng ngực, một cảm giác vuisướng khó nói thành lời không ngừng dâng lên, nhưng cũng có một cảm giác nhưmuốn trốn chạy. Hai loại cảm giác này không ngừng đan xen khiến nàng cảm thấyrất khó chịu…
“Đừng trốn tránh, nhìn vào mắt anh đi!” Louis Thương Nghiêu dường như cũng cóchút khẩn trương, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng quay lại một lần nữa, giọngnói có chút mệnh lệnh không cho phép nàng trốn tránh đề tài này.
"Đừng nói nữa... tôi, tôi không muốn nghe. Tôi không biết anh đang nói cáigì.” Nàng thật sự cảm thấy sợ hãi, một nỗi sợ hãi mơ hồ không biết từ đâu xôngtới. Giờ khắc này, nàng chỉ có thể nghĩ được một điều, chính là…hắn yêu nàng.
Không được, nàng không thể để cho tình huống như vậy phát sinh. Sự tưởng tượngtáo bạo vừa rồi khiến cho nàng không khỏi run sợ. Nàng thừa nhận về mặt tìnhcảm, mình là kẻ bại trận, bởi vì nàng không thể không thừa nhận thất bại cùngtuyệt vọng.
“Em phải nghe, nhất định phải nghe!” Louis Thương Nghiêu giữ chặt nàng, dùngđôi tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn khiến nàng không cách nào quay đi trốntránh hơi thở của hắn.
“Em thông minh như vậy, không thể không hiểu những lời anh nói!”
Lạc Tranh luống cuống nhìn hắn, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi...
Louis Thương Nghiêu nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, ánh mắt dâng lên một nỗiđau đớn, liền đó hắn cúi xuống vùi đầu vào phần cổ nàng, khẽ thì thầm…
“Chẳng lẽ, để em yêu anh lại khó khăn đến vậy sao? Lạc Tranh, trong tâm tríanh không lúc nào không có hình bóng em. Cho dù em ở bên cạnh anh, anh vẫnkhông ngừng nhớ em. Em biết anh thích em đến nhường nào hay không? Thích emđến nỗi không cách nào điều khiển bản thân mình. Không một người phụ nữ nào cóthể đem lại cho anh cảm giác như vậy, chỉ có mình em…Chỉ có mình người phụ nữvô tâm là em mà thôi.”
Lạc Tranh chỉ cảm thấy bên tai mình vang lên một tiếng “ầm”, toàn bộ tuyếnphòng thủ nơi trái tim nàng đã hoàn toàn sụp đổ. Lời nói vô lực của hắn, ánhmắt nghiêm túc của hắn, hắn không hề nói dối nàng, nàng có thể nhìn ra sự chânthành của hắn khi nói những lời này, nhưng mà nàng cũng thực muốn hỏi lại hắnmột câu, “Thích của anh là yêu sao?”
Chỉ là sự khác biệt giữa hai từ, nhưng đối với một người phụ nữ, có đôi khivẫn luôn đòi hỏi khắt khe cùng cẩn thận như vậy…
Những lời muốn thốt ra lại nghẹn ở cổ họng, nàng không cách nào nói nên lời.Cũng như nàng không cách nào nói cho hắn biết…Em yêu anh, Thương Nghiêu…Cótrời biết, em cũng yêu anh đến không cách nào điều khiển nổi bản thân mình….
Vô thức, bàn tay nhỏ bé của nàng khẽ ôm lấy đầu hắn, ngón tay thon dài lùa vàotrong mái tóc hắn. Hãy tha thứ cho nàng, cho dù yêu, nàng cũng có sự kiêu ngạocủa bản thân mình. Tình yêu dù mất đi lý trí đến cỡ nào cũng phải giữ lại đạođức cơ bản nhất, nàng không thể phá hoại cuộc hôn nhân của hắn, không thể làmnhư vậy… Cho nên, cứ để cho hắn tiếp tục nghĩ như vậy đi.
Động tác của nàng, đối với đàn ông mà nói không khác gì lửa đổ thêm dầu. LouisThương Nghiêu vốn vẫn đang cố khống chế bản thân mình, lại thấy nàng dịu dàngđáp lại như vậy, ngọn lửa dục vọng đang thiêu đốt không cách nào ức chế thêmnữa, thân thể cao lớn hoàn toàn đè xuống, bàn tay mạnh mẽ lại lần nữa xoa nắnbầu ngực đầy đặn của nàng…
“Tranh, dù em có yêu anh hay không, em đều là của anh…” Hắn cúi đầu thì thầmbên tai nàng.
Động tác của hắn khiến cho tình cảm trong lòng Lạc Tranh không cách nào đènén, lúc này đây, nàng không có cự tuyệt, chỉ khẽ nhắm mắt lại, ngầm đồng ýhành vi của hắn. Nàng cũng biết mình rất ích kỷ, nàng biết rõ hắn là người đànông của người phụ nữ khác, nhưng nàng vẫn không kìm chế được mà đắm chìm.
“Nụ hồng của em thật dễ thương, đã sớm chờ anh đến yêu thương rồi.” Bộ dạngngượng ngùng vô lực của nàng khiến toàn thân hắn như bốc hoả, không chút chầnchừ cúi xuống vùi đầu vào ngực nàng, tham lam ngậm lấy nụ hồng đã sớm bị kíchthích mà căng lên, không ngừng điên cuồng liếm mút, gặm cắn.
“Đừng nói như vậy…” Lạc Tranh thật sự cảm thấy quá mất mặt.
"Không thích? Vậy thế này em thích không?" Louis Thương Nghiêu thấy Lạc Tranhmở rộng trái tim đón nhận liền tiếp tục ranh mãnh trêu chọc nàng. Hắn thíchnhất là trêu chọc nàng như vậy, nói mấy lời xấu xa khiến ặt nàng đỏ bừng lên,tim đập loạn. Cho đến giờ, chưa từng có người phụ nữ nào khiến hắn kiên nhẫnnhư vậy lúc ở trên giường.
Hắn dịu dàng hôn lên khắp toàn thân nàng, hôn lên từng tấc da thịt mịn màng,bàn tay không ngừng trêu chọc từng vị trí mẫn cảm trên cơ thể nàng, khiến chotoàn thân nàng dâng lên từng hồi lửa nóng khó chịu. Bàn tay của hắn cũng dờixuống phía dưới, ngón tay thon dài không ngừng kích thích nơi hoa viên tư mậtcủa nàng, khiến cho cánh hoa nở rộ dưới bàn tay hắn.
“Uhm…” cảm giác nóng bỏng dưới hạ thân không ngừng thiêu đốt khiến Lạc Tranhkhông khỏi khó chịu cong người giãy dụa.
“Bảo bối, thả lỏng.” Hắn cất tiếng khàn khàn, ngón tay lại tiếp tục thăm dòvào bên trong khiến cái miệng nhỏ yêu kiều của nàng bật ra tiếng ngân nga mêhồn, kích thích nàng không ngừng rên rỉ…
"A..." Từng tiếng kêu khẽ mê người mang theo sự hấp dẫn cực độ…
Louis Thương Nghiêu tà nịnh thưởng thức bộ dạng vặn vẹo vì khó chịu của thânhình Lạc Tranh, hắn muốn ngắm nhìn vẻ kiều mỵ của nàng, bộ dạng càng vô lựccủa nàng càng khiến hắn muốn yêu thương nàng nhiều hơn…
"Đừng... đừng giày vò tôi..."Lạc Tranh khó chịu cắn chặt làn môi.
“Chỉ vừa mới bắt đầu em đã không chịu được. Đêm còn dài như vậy, em phải làmsao mới có thể tiếp nhận đây?” Hắn lại càng thêm dịu dàng cùng cuồng dã xâmchiếm kích khởi sự khó chịu của nàng hơn nữa.
“Đừng…đừng như vậy…” Nàng chỉ có thể vô lực thở gấp mà nói đứt quãng.
Gương mặt Lạc Tranh lúc này đã ửng hồng và có chút mơ hồ, toàn thân ánh lênmột màu đỏ ửng mê người, khiến người ta mất hồn. Nhất là lúc nàng kiều mỵ cấtlên tiếng cầu xin, càng khiến cho hắn muốn tiếp tục khi dễ nàng, nhìn nàngdưới thân hắn dâng lên khát vọng, một suy nghĩ xấu xa liền hình thành trongđầu hắn…
Đột nhiên, Louis Thương Nghiêu rút ngón tay ra, ngừng lại hết thảy động táctrêu chọc thân thể nàng.
Một cảm giác mất mát đột ngột xâm chiếm khiến cho Lạc Tranh cảm thấy khôngthoải mái chút nào. Loại cảm giác này cơ hồ hành hạ nàng như muốn phát điênlên…
Lạc Tranh dồn dập thở dốc, nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn lại đột ngột dừnglại…
"Em sao vậy? Không chịu nổi?" Khoé môi Louis Thương Nghiêu khẽ cong lên, vẻmặt đầy đắc ý nhìn vẻ mặt thất vọng của nàng.
“Anh….ác quỷ.” Lạc Tranh nhìn ra sự trêu đùa đầy ác ý của hắn, tức giận cắnchặt môi.
“Không như vậy, sao anh có thể nhìn thấy bộ dạng kiều mỵ mê người đến thấtthần của em chứ?” Nói vừa dứt lời, hắn nở nụ cười tà lại lần nữa cúi xuốngngậm lấy nụ hồng trên ngực nàng…
"A..." Khoái cảm đột ngột xuất hiện khiến Lạc Tranh không nhịn được hét thànhtiếng.
"Tranh, mời anh! Mời anh tiến vào!" Louis Thương Nghiêu nâng hông của nànglên, đem bản thân mình đặt giữa hai chân nàng, khiến cự thú đã sớm đứng thẳngchống đỡ nơi nhạy cảm của nàng, nhẹ nhàng tiến vào, hết sức từ từ khiến chonàng không được thoả mãn, châm ngòi ham muốn của nàng nhưng lại không chịu lấpđầy nó…
"Đừng... Đừng ép tôi phải nói những lời như vậy….” Bàn tay nhỏ bé của LạcTranh khó chịu nắm chặt lấy dra trải giường, thân hình xinh đẹp không ngừngvặn vẹo, cố gắng để đè nén cảm giác khó chịu như muốn nổ tung trong thân thểnhỏ bé…
“Bảo bối, thân thể em đã mãnh liệt muốn mời anh tiến vào…” Bàn tay xấu xa củahắn lại lần nữa xâm nhập nơi u cốc, như muốn trừng phạt và nhắc nhở nàng,khiến nàng xấu hổ và giận dữ không thôi.
“Không….” Hắn rõ ràng cố ý đùa bỡn nàng, muốn ép nàng phải nói ra những câukhó có thể mở miệng. Người đàn ông này thật ghê tởm!
"Lại không chịu mở miệng mời, người khó chịu chính là em.” Louis Thương Nghiêutà mị nhắc nhở nàng đây chính là một trận đánh ở thế giằng co.
Thân thể không ngừng chìm nổi, cũng như trái tim nàng lúc này vậy. Tất cả lýtrí đã sớm tan thành mây khói, chỉ có thể mặc cho hơi thở tà mị của hắn phủlên, từng đợt hô hấp của nàng cũng vô cùng gian nan…
“Muốn tôi…” Nàng không thể nói quá mức rõ ràng, đây cũng đã là cực hạn củanàng rồi.
Louis Thương Nghiêu tự nhiên cũng hiểu điểm này, hơn nữa dục vọng của hắn cũngđã không thể đè nén thêm nữa, cười tà một tiếng…
“Nhiệt tình của em mời, anh đương nhiên sẽ không từ chối!”
"A..." Lạc Tranh chỉ cảm thấy thân thể chợt căng lên, khi hắn dùng sức độngthân tiến thẳng vào sâu trong thân thể nàng, khiến nàng không thể chịu nổi màkêu thành tiếng. Không để cho nàng có thời gian thích ứng, hắn đã bắt đầu điêncuồng luận động, dục vọng căng trướng nóng bỏng mãnh liệt tàn sát trong cơ thểnàng hơn bất kỳ lúc nào.
Chỉ trong nháy mắt, Lạc Tranh cơ hồ như mất đi hô hấp.
Louis Thương Nghiêu giống như ngựa hoang thoát cương trở nên cuồng dã đầy dũngmãnh, cuồng nhiệt kích động thân thể mảnh mai của nàng, điên cuồng chạy nướcrút.
Bị dục vọng làm ê man đầu óc, Lạc Tranh chỉ có thể vô thức phát ra tiếng rênrỉ mê hồn.
Hơn nửa tháng ẩn nhẫn đủ để nhấc lên một hồi gió lốc, Louis Thương Nghiêu sovới trước kia lại càng thêm cuồng dã, hắn như biến thành một người hoàn toànkhác, chỉ muốn cùng nàng đem dục vọng thiêu đốt cho tới không còn chút dấutích, ý nghĩ như vậy khiến hắn càng không có chút cố kỵ mà điên cuồng tiếntới.
Lạc Tranh đã sớm trở nên mê man, gương mặt yêu kiều đỏ bừng cùng tiếng thở hổnhển của nàng càng thêm kích thích hắn, khiến hắn càng thêm mất đi khống chế,càng ôm chặt lấy thân thể đã sớm vô lực, tuỳ ý xếp đặt thân thể mềm mại củanàng khiến tiếng đụng chạm giữa hai thân thể phát ra càng lúc càng lớn…
Ngoài cửa sổ, màn đêm dày đặc nhẹ nhàng buông xuống…
