Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 149



Vẻ mặt của Lạc Tranh cực kỳ thận trọng mà Louis Thương Nghiêu cũng không nóilời nào, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời của nàng.

Sự yên tĩnh quá mức lại khiến Lạc Tranh cảm thấy có một nguy cơ kinh ngườiđang tới gần, giống như một con thú dữ bị nhốt kín, chờ thời cơ thích hợp sẽnhào tới đem nàng nuốt trọn không chút lưu tình…

Không cần nói Lạc Tranh cũng biết Louis Thương Nghiêu cố ý giữ nàng lại trongphòng thay đồ. Cảm giác bị ép buộc này khiến nàng rất không thoải mái, lại ởtrong một không gian bị đóng kín như vậy, người bên ngoài không biết sẽ nghĩthế nào còn người đàn ông bên trong lại khó có thể khuất phục.

Lạc Tranh vô thức ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đen như đang cười của hắn,ánh mắt của hắn sáng rực lên mang theo ngọn lửa nóng bỏng vô cùng dọa người,mà ánh mắt đó còn không hề che dấu sự đam mê đầy toan tính.

“Anh... rốt cuộc muốn làm gì? Louis Thương Nghiêu, vào lúc này anh đừng nghĩtới chuyện làm loạn.” Tim Lạc Tranh bắt đầu nhảy loạn lên, dường như muốn vọtra khỏi cổ.

"Làm loạn? Em cho rằng anh sẽ làm loạn với em thế nào?” Nụ cười vui vẻ trênmôi Louis Thương Nghiêu càng đậm hơn, ung dung nhìn nàng, đôi mắt thâm thúy lộrõ vẻ tà mị, giọng nói trầm khàn vang lên khiến người nghe không khỏi run rẩy,“Em đang sợ anh?”

Lạc Tranh nhìn chằm chằm vào gương mặt tà mị của hắn, khẽ chớp hàng lông micong vút nhằm che dấu sự hoảng loạn đang dâng lên trong lòng, chau mày nói,“Sợ? Buồn cười, trong từ điển của tôi không có từ này.”

“Vậy sao?” Louis Thương Nghiêu nghe vậy, ánh mắt càng thêm dịu dàng, đầy tà mịnhìn nàng tràn ngập yêu thương. Sau đó, hắn từ từ cúi xuống, một tay đặt ở eonàng, đem nàng giữ chặt, đôi môi mỏng kề sát vành tai nhạy cảm của nàng thìthầm, “Không sợ? Vậy sao không dám nhìn anh?”

Hơi thở nóng rực đầy nguy hiểm phả bên tai nàng, mùi hoắc hương nhè nhẹ khôngngừng vương vấn, bao vây hoàn toàn thân thể nàng…

Lạc Tranh rất muốn tìm một lý do phù hợp nhưng lại không cách nào chống đỡ tâmtình đang cuồn loạn của mình. Bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn phải ánh mắt nóngrực của hắn, trong lòng nàng khẽ run rẩy, lời nói vừa muốn thốt ra lại như mắcnghẹn trong cổ…

Nàng hiểu rất rõ tâm tình của mình, đối mặt với người đàn ông mà nàng yêu,phải làm sao để có thể tỏ ra bình tĩnh? Hay là giả vờ thờ ơ? Nàng cảm thấy đãbảo vệ tâm tư của mình rất khá, ít nhất cũng không muốn bị hắn tổn thương.Nhưng mà, mỗi khi hắn đến gần nàng, tâm tình của nàng lại không cách nào chedấu mà biểu lộ rõ ràng.

Tuy hắn là người tâm tư vô cùng sâu xa, nhưng nàng cũng hiểu hắn là người tínhtình thay đối khá thất thường, ngoài mặt càng ôn nhu, nụ cười càng sâu sắc thìsự nguy hiểm lại càng lớn. Vào lúc này, nàng phản kháng lại hay chọc giận hắnđều không phải là chuyện sáng suốt. Hắn căn bản là muốn thấy nàng như vậy, chờnàng không biết lượng sức mà phản kháng lại, sau đó…hắn có thể hưởng thụ thànhquả thắng lợi càng lớn.

Lúc này, nàng không nói gì cũng không làm gì chính là cách tốt nhất để bảo vệbản thân mình.

Thấy Lạc Tranh không nói lời nào, dùng sự trầm mặc làm cách thức đối kháng,khóe môi Louis Thương Nghiêu khẽ cong lên đầy tà mị, bắt đầu làm càn hít lấymùi hương thơm ngát nơi cổ trắng nõn của nàng, lại không ngừng mơn trớn khắpvành tai nhỏ nhắn của nàng, khơi lên từng trận ngưa ngứa cùng tê dại.

Lạc Tranh run rẩy muốn né ra nhưng lại bị hắn nhanh tay hơn siết chặt nànglại, “Người phụ nữ thông minh…” giọng nói trầm khàn của hắn khiến người nghekhông khỏi run lên, “Thật ra anh biết em đang sợ cái gì?”

Toàn thân Lạc Tranh vô thức cứng đờ lại, dè dặt nhìn vào gương mặt tà mị củahắn, lạnh lùng nói, “Anh thích dò xét lòng người như vậy sao? Vậy anh có thểtìm người khác, cần gì phải làm phiền tôi như vậy?”

“Tình tình của em quả thực rất cứng cỏi, nhưng nói năng lạnh lùng như vậy cũngkhông thể che dấu được sự sợ hãi trong lòng em.” Ánh mắt Louis Thương Nghiêuđầy tà ý nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm tái nhợt của nàng, tiếp tục,“Hay là, em đã sợ đến mức không dám nghe anh nói tiếp?”

Lạc Tranh cao ngạo ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen đầy ý cười của hắn.Nàng căn bản cũng không muốn trốn tránh, chỉ là sợ mình mềm lòng mà thôi.

Nụ cười trên môi hắn càng đậm hơn, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng mịncủa nàng, dọc theo phần cổ phác thảo từng đường nét duyên dáng khiến Lạc Tranhkhông khỏi hít một hơi khó nhọc, “Em sợ…sẽ không có cách nào đè nén bản thânmà yêu anh…”

Một câu nói này đủ để tạo thành lực uy hiếp sánh ngang một quả bom nguyên tử,đem bức tường cao nàng vốn cố xây dựng bao lấy trái tim mình hoàn toàn phátan. Hô hấp của nàng có chút gấp gáp, không gian này khiến nàng thấy bức bối,giống như đang ở một nơi không khí loãng, không thuận tiện cho hô hấp.

Ngược lại, vẻ mặt của Louis Thương Nghiêu lại đầy hài lòng, vô cùng dịu dàngsủng ái, đôi môi tà mị khẽ cong lên, “Bị anh nói đúng phải không? Tranh, thậtra em có yêu anh, đúng không? Nhưng ngày qua em luôn trốn tránh tiếp xúc vớianh, thậm chí còn dọn ra phòng khách ngủ, không phải là vì em chán ghét anh,mà là bởi vì em yêu anh. Em đang sợ, một khi yêu anh sẽ không có cách nào quayđầu lại.”

Thật ra, lúc nói những lời này, hắn cũng là đang đánh một canh bạc với chínhbản thân mình. Trước đây, hắn rất dễ dàng nhìn thấu lòng người, nhưng ngườiphụ nữ trong ngực mình đây, lòng của nàng tựa như chiếc kim dưới đáy biển, rõràng đã nhìn thấu, nhưng vẫn là không đoán ra. Những ngày này, hắn đã bị cảmgiác này dày vò đến điên lên, mỗi khi nhìn thấy nàng tươi cười cùng Liệt, timcủa hắn dường như bị cào nát.

Hắn không muốn lại tiếp tục bị hành hạ như vậy, hắn muốn nàng xác định rõ ràngthái độ của mình, hắn muốn trái tim nàng. Bởi vì nếu cứ hỗn độn thế này, hắnsẽ hoàn toàn bị nàng dày vò đến điên mất.

Lạc Tranh vẫn không hề mở miệng, nàng không nói lời nào không phải là vì khôngcó gì để nói mà bởi vì nàng đang liều mạng điều chỉnh tâm tình đang mất tỉnhtáo của mình. Ánh mắt đen thẳm của hắn đầy thâm ý, còn cả hơi thở nóng rực vàvẻ săn mồi kia, hắn đang muốn gì? Người đàn ông đáng ghét này, cho dù hắn biếtrõ tâm tư của nàng thì sao chứ? Chẳng lẽ hắn đã quên mình còn có vị hôn thê?Nghĩ tới đây, tim Lạc Tranh lại nhói lên đau đớn. Theo lời Liệt, gia tộc Louisluôn chú trọng môn đăng hộ đối, cho dù nàng yêu hắn cũng vô dụng, thân phậncủa nàng dù có cao hơn nữa cũng không thể bằng cô công chúa kia. Ngoài sự kiêuhãnh của bản thân thì nàng chỉ là một người bình thường. Chẳng lẽ, hắn vẫnnhất định không bỏ qua cho nàng? Nhất định phải thấy nàng bị thương tổn chảymáu đầm đìa mới có thể hài lòng sao?

Một lúc lâu sau…

"Louis Thương Nghiêu, tôi không biết anh đang nói cái gì! Anh đùa giỡn đã đủchưa? Đùa giỡn xong rồi có thể buông tôi ra được chứ?”

"Tối nay, ngoan ngoãn trở về phòng ngủ chính ngủ!” Louis Thương Nghiêu nghecâu trả lời của nàng, cũng không hề tức giận, mà chỉ cưỡng chế đề xuất mệnhlệnh.

“Tôi sẽ không trở về phòng ngủ chính!” Lạc Tranh không buồn suy nghĩ lập tứctrả lời hắn.

“Vĩnh viễn cứ học làm một nha đầu không ngoan ngoãn…” Hắn thở dài, bất đắc dĩlắc đầu, ánh mắt có một màn sương mờ cơ hồ không hề tan đi, gương mặt cươngnghị lộ rõ vẻ tà mị, mỉm cười nói, “Em dường như đã quên mất, ở trước mặt anh,những lời không chút suy nghĩ thì không nên nói ra.

Không đợi Lạc Tranh kịp phản ứng, chỉ thấy hắn từ từ cúi xuống, nhắm ngay cáimiệng nhỏ nhắn của nàng mà hôn lên, bá đạo đưa lưỡi tiến vào càn quấy, bàn taykia cũng thuận thế trượt xuống, siết lấy eo nhỏ của nàng…

Lạc Tranh chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, nàng khó nhọc hít lấy một hơi nhưngmà tràn ngập trong buồng phổi lại toàn là hơi thở đầy bá đạo của hắn. Vừa muốnvung tay kháng cự lại bị hắn dùng một tay nắm lấy cả hai cổ tay trắng trẻovững vàng giữ chặt ra sau lưng nàng. Bàn tay còn lại của hắn bắt đầu khôngchút an phận, chạy loạn trên thân thể nàng, nhanh chóng leo lên bầu ngực trònđầy, càng lúc càng tham lam xâm chiếm hết thảy…

Lạc Tranh cảm giác như cả lục phủ ngũ tạng đều bị hơi thở của hắn bủa vây,nàng vô lực ngăn cản hắn bừa bãi gặm cắn khắp thân thể mình, chỉ có thể bịđộng ở trong ngực hắn thở gấp, cắn môi cố gắng đè nén tiếng thân ngâm mêngười…

“Thả tôi ra, anh điên rồi!” Đôi mắt nàng đã mờ mịt màn sương, lời cự tuyệtcũng không có mấy sức thuyết phục. Nhưng cũng không khó nhận ra giọng nói củanàng đang đầy sự sợ hãi. Dù sao nơi này cũng là chốn công cộng, hơn nữa bênngoài phòng thử đồ lại có rất nhiều nhân viên đang làm việc.

Giả bộ không nghe thấy yêu cầu của nàng, nụ hôn của hắn dần di chuyển tới phầncổ trắng mịn, chuyên tâm chế tạo từng dấu ấn ký thuộc về riêng hắn…

Toàn thân vừa đau đớn vừa mỏi nhừ lại thêm cảm giác tê ngứa khó chịu khiến LạcTranh khẽ run rẩy, dường như tất cả sức lực của nàng đều nhanh chóng tan biếnhết vậy.

“Anh đừng như vậy…thả tôi ra.” Lạc Tranh vẫn cố gắng phản kháng bằng giọng nóiyếu ớt đầy bối rối.

Một hồi lâu sau, Louis Thương Nghiêu mới ngẩng đầu lên, thả cho hai tay nàngđược tự do. Đôi mắt thâm thuý của hắn ánh lên vẻ hài lòng khi nhìn thấy nhữngvết hôn hồng rực đang nở rộ như những đoá hoa đẹp đẽ trên bầu ngực tuyết trắngcùng khe rãnh mê hồn của nàng…

"Tranh..." Thanh âm của hắn đầy vẻ thoả mãn, mang theo sự cường thế vô cùng báđạo, “…em là của anh!”

“Tôi không phải…tôi không phải là của anh…” Lạc Tranh yếu ớt lên tiếng nhưngvẫn cố kiên trì sự bướng bỉnh của mình.

“Thừa nhận đi! Trên đời này, không có kẻ nào có tư cách có được em. Chỉ cómình anh mà thôi!” Hắn cúi đầu tuyên cáo bên tai nàng, ánh mắt sáng ngời trêngương mặt cương nghị anh tuấn, ngũ quan tinh tế đầy tà mị mang theo vẻ nguyhiểm còn hơn vài phần so với satan dưới địa ngục, giọng nói đầy dịu dàng mangtheo một mị lực khiến người nghe mê muội.

Lạc Tranh hít thở một cách khó nhọc, trong lòng không khỏi tràn ngập một cảmgiác u ám, một cảm giác bức bách cùng đè nén khiến nàng vô cùng ngột ngạt…

Xem ra thì Louis Thương Nghiêu cũng có chút lưu tình, ít nhất hắn cũng khônggiữ chặt nàng tại phòng thử đồ quá lâu. Thời gian cũng coi như vừa vặn đểngười bên ngoài không nảy sinh những hiểu lầm nhưng cũng gợi cho họ sự tưởngtượng đầy ám muội.

Lúc hai người họ ra tới ngoài, mấy nhân viên cửa hàng vội vàng bước tới. CònLiệt thì mang theo bộ dạng đầy vui vẻ như thể vừa xem một vở kịch vui đứngcách họ không xa, khẽ đưa mắt đánh giá tình hình.

Sắc mặt Lạc Tranh có chút mất tự nhiên. Trong phòng thử đồ, Louis ThươngNghiêu vừa kéo vừa ôm, vừa hôn lại vừa gặm cắn từng tấc da thịt của nàng. LạcTranh cảm giác người ở bên ngoài biết rất rõ ràng bên trong đã xảy ra chuyệngì.

Louis Thương Nghiêu thì ngược lại, dáng vẻ vô cùng bình thản, quay đầu nhìnthoáng qua Liệt, vẻ mặt so với lúc mới bước vào cửa hàng quả thực khác biệtrất lớn…

“Liệt, được lắm, y phục này rất hợp với em.”

Liệt thấy tâm tình của hắn khá tốt, trong lòng cũng cảm thấy hào hứng, bướcnhanh lên phía trước, khẽ lên tiếng, “Lạc Tranh chọn cho anh bộ này cũng khôngtồi.”

“Thật sao?” Louis Thương Nghiêu đưa mắt nhìn Lạc Tranh, trong mắt hắn chỉ cómình nàng, thậm chí cũng không buồn ngắm mình trong gương chút nào.

Lạc Tranh không buồn liếc nhìn hắn một lần. Thật ra trước giờ hắn luôn mặcnhững bộ vest lịch sự như vậy, cho nên dù khoác bộ đồ mới nào thì vẫn giữnguyên hình tượng cố định như vậy, không có khác biệt gì lớn.

Một nhân viên bán hàng đầu óc khá nhanh nhạy, vừa nghe vậy liền cười nói, “Haivị tiên sinh đều anh tuấn lịch sự, vóc dáng cân đối, cao lớn, mặc trang phụcgì cũng vô cùng cuốn hút.”

Liệt nở nụ cười đầy tự hào còn Louis Thương Nghiêu thì chỉ khẽ nhếch môi cườinhẹ, không bày tỏ thái độ gì quá rõ ràng.

“Tiên sinh, ngài có cần đóng gói những trang phục này hay không?” Nhân viêncửa hàng dè dặt nhìn về phía Louis Thương Nghiêu. Người đàn ông này vẻ mặt quákhó nắm bắt, thử thăm dò một chút đối với nhân viên cửa hàng cũng là chuyệntốt.

Louis Thương Nghiêu lại nhìn về phía Lạc Tranh, nhẹ nhàng cười một tiếng,"Tranh, em cảm thấy thế nào?"

Lạc Tranh tức giận nói bâng quơ, "Rất đẹp!”

Một câu nói hờ hững của nàng như vậy lại khiến Louis Thương Nghiêu nở nụ cườitươi rói, vui vẻ mãi không thôi.

Nhân viên cửa hàng thấy vậy như thể vừa nhìn thấy mặt trời mọc lúc hừng đông,vội vàng nói vun vào, “Tiên sinh, phu nhân của ngài quả thực rất tinh tường.”

Lạc Tranh vừa nghe, đầu tiên là sững sờ, rồi sau đó mới có chút phản ứng. Đangđịnh lên tiếng giải thích thì Louis Thương Nghiêu đã lên tiếng lấn át hếtthảy, “Đem trang phục trong cửa hàng tất cả các kiểu dáng mỗi loại đóng góihai bộ.”

Tâm tình của hắn lúc này thật sự rất tốt, cho nên sinh ý của cửa hàng này mớiphát như vậy, một câu “phu nhân của ngài” đã khiến hắn quên hết tất cả…

A...

Tất cả nhân viên trong cửa hàng đều ồ lên, sau đó là thái độ hưng phấn tộtcùng. Toàn bộ kiểu dáng đều muốn đóng gói hai bộ? Trời ơi! Bọn họ hôm nay sẽđạt doanh thu kinh người. Chỉ tiếc là tiệm của họ không bán trang phục nữ. Nếukhông vị tiên sinh này chẳng những sẽ mua hết toàn bộ mà ngay cả đến đồ trangsức cũng mua sạch, vậy thì kim ngạch buôn bán sẽ càng đạt kỳ tích.

“Vâng, vâng, hai vị tiên sinh xin chờ một chút, chúng tôi lập tức đóng gói.Ngài xem, có cần….”

Louis Thương Nghiêu không đợi cô nhân viên nói xong, cầm lấy giấy bút, ký vàghi địa chỉ biệt thự…

Nhân viên cửa hàng đưa mắt nhìn địa chỉ căn biệt thự mà níu cả lưỡi. Ở khu caocấp như vậy, thảo nào…

Vài nhân viên khác vội vã đóng gói trong phục rất nhanh chóng.

Liệt đi tới bên sofa ngồi xuống, dựa vào lưng ghế nhìn Louis Thương Nghiêu…

“Anh, anh muốn mua những thứ này về làm hàng mẫu sao? Cho dù vậy, cũng khôngcần khoa trương như thế chứ!”

“Em không hiểu đâu!” Sắc mặt xám xịt của Louis Thương Nghiêu lúc mới vào đãhoàn toàn biến mất, bộ dạng nhàn nhã tự đắc cũng ngồi xuống, nhìn thoáng quaLạc Tranh nói, “Tiệm này buôn bán rất khá, xem như chiếu cố cho họ.”

Lạc Tranh nhìn ánh mắt đầy tà mị của hắn, trừng mắt nhìn lại một cái, khẽ lêntiếng, “Bệnh thần kinh!”

Louis Thương Nghiêu nghe được nhưng cũng không để tâm, chỉ vô thức nở nụ cườivui vẻ…

Liệt thấy thế, lười biếng nói, "Em thấy, không phải là tiệm này kinh doanh tốtmà là nhân viên ở đây biết cách nói chuyện….”

Louis Thương Nghiêu ha ha cười một tiếng, cũng không nói gì thêm.

Đi dạo suốt một ngày, thật may là Lạc Tranh đi giày đế bằng, nếu không haichân nàng sẽ đau nhức đến không nhấc nổi lên. Hôm nay quả thực là một ngày muasắm điên cuồng, các loại trang phục được đưa đến biệt thự nói không chừng cóthể chất kín một căn phòng.

Mua sắm xong xuôi, Liệt đột ngột nảy ra ý tưởng dẫn họ đến một khu đồ ăn vặtbí mật của cậu ta. Có lẽ đây là nơi trước kia Liệt vẫn thường đến, nhưng quảthật hương vị các món ăn nơi này so với những nhà hàng cao cấp kia không hềthua kém.

Đêm xuống, hết thảy sự ồn ào náo nhiệt đều tạm lắng…

Lạc Tranh mệt mỏi ngâm mình trong bồn tắm lớn, mặc dù bồn tắm trong phòngkhách không bằng với phòng ngủ chính nhưng so với tiêu chuẩn bình thường đãvượt mức rất nhiều, cơ hồ còn có thể bơi ở trong đó…

Bởi bị dị ứng phấn hoa nên Lạc Tranh không dám dùng hoa tươi thả vào bồn tắmmà thay bằng những loại hương liệu khác. Đổ một ít hương liệu vào nước tắm cóthể giúp xoa dịu tâm tình mệt mỏi, làm da dẻ mềm mại và giúp tinh thần đượcthư thái…

Những hương liệu này đều do Lưu Ly điều chế riêng cho nàng. Có lẽ trên đời nàychỉ có Lưu Ly mới biết rõ công việc của nàng căng thẳng và gấp rút tới mứcnào. Cho nên mỗi loại hương liệu được đặc chế đều có công hiệu phù hợp, có thểđiều tiết lại sự cân bằng cho cơ thể nàng.

Hương thơm dịu nhẹ quanh quẩn trong làn hơi nước mờ ảo nơi bồn tắm, mùi hươngưu nhã khiến tinh thần Lạc Tranh dần được thả lỏng. Nàng vẫn biết đi dạo phốmột cách điên cuồng như vậy kết cục sẽ rất thảm, ít nhất sẽ khiến toàn thânnàng đau nhức rã rời. Nhưng lúc này, được ngâm mình trong bồn tắm nước nóng,dưới tác dụng thư giãn của hương liệu thực sự rất thoải mái khiến nàng khôngtự chủ được mà nhắm đôi mắt lại. Dần dần, một cảm giác buồn ngủ xông tới…

Không biết qua bao lâu, trong lúc mơ hồ, nàng chỉ cảm thấy có hai bàn tay đangchạy trên thân thể mình, nhẹ nhàng nhưng nóng bỏng, thậm chí nhiệt độ còn nónghơn cả nước trong bồn tắm. Vô thức co người lại, liền đó một giọng nói ấm ápquen thuộc vang lên bên tai nàng, đủ để trấn an tinh thần đang hoảng hốt…

“Đừng sợ, là anh…”

Lạc Tranh khẽ “uhm” một tiếng, rồi hoàn toàn buông lỏng tâm trạng của mình.Nàng đã quá mệt mỏi, lại nghe thấy thanh âm quen thuộc nên đương nhiên sự phảnkháng trong tiềm thức sẽ hoàn toàn tan biến, khiến nàng càng nhanh chóng chìmvào giấc ngủ…

Lạc Tranh chỉ cảm thấy hạ thân như đang dựa vào một pho tượng ấm áp, có chútcứng rắn nhưng lại rất an toàn cùng thoải mái. Vô thức điều chỉnh lại tư thế,nàng dường như đã quên mất mình đang ở trong bồn tắm thì lại cảm nhận được nơiđầu vai mình có một lực nhỏ ấn xuống, nhẹ nhàng xoa nắn, hóa giải sự đau nhứctrên thân thể, làm cho nàng trong lúc mơ hồ cảm thấy như mình đang chìm vàogiấc mơ vậy.

Nhìn Lạc Tranh say ngủ trong ngực mình, Louis Thương Nghiêu không khỏi bật lêntiếng cười khẽ. Xem ra nàng thật sự mệt muốn chết rồi, nếu không sao có thểngoan ngoãn để cho hắn bước vào bồn tắm như vậy chứ?

Hôm nay trong phòng thử đồ, hắn đã nói rất rõ ràng, muốn nàng tối nay quay trởlại phòng ngủ chính. Nhưng mà đến tận giờ này, hắn nhìn trái nhìn phải cũngkhông thấy bóng dáng nàng đâu, nên mang theo tâm trạng có chút không vui bướcvào phòng khách. Hắn vốn nghĩ sẽ nhắc cho nàng nhớ nên làm gì, chỉ là khôngngờ tới lại được chứng kiến khung cảnh khiến hắn suýt trào máu mũi.

Lạc Tranh lúc đó đang nghiêng đầu nằm dựa vào thành bồn tắm. Bởi không hề cócánh hoa rắc trong bồn tắm che lấp cho nên thân thể mềm mại của nàng hoàn toànlộ ra trong mắt hắn. Sự không vui trong lòng Louis Thương Nghiêu trong nháymắt chuyển thành sự kích thích cao độ, làm cho tâm tình vốn không an tĩnh củahắn lại càng thêm bấn loạn.

Cũng phải đến nửa tháng rồi!

Louis Thương Nghiêu thật sự cảm thấy kính nể chính bản thân mình, trong khoảngthời gian đó hắn hoàn toàn tiết chế dục vọng. Nguyên nhân chỉ có một, chính làsợ làm tổn thương nàng. Nhưng xem tình hình hôm nay thì thấy khí lực của nàngđã mười phần hồi phục, sẽ không còn bất kỳ ảnh hưởng nào. Hơn nữa, mỗi ngàykiểm tra miệng vết thương cho nàng, hắn biết vết thương đã lành hẳn.

Hắn không thể đợi thêm nữa, một khắc cũng không muốn đợi.

Lúc đầu vốn chỉ muốn ôm nàng ra khỏi bồn tắm, nhưng khoảnh khắc mà hắn chạmvào da thịt nàng, ngón tay bắt đầu trở nên tham lam. Hơn nữa khuôn mặt nhỏnhắn của nàng lại thoải mái kề sát vào bàn tay hắn, hơi thở mềm mại kích thíchlòng bàn tay khiến hắn cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, trực tiếp cởi bỏ áochoàng tắm, đem nàng ôm vào ngực.

Trông vẻ mặt nàng lúc này vô cùng mê người, nhất là khi vẻ cứng cỏi đã hoàntoàn bị rũ bỏ…

Cảm nhận bầu ngực mềm mại căng tròn của nàng trong lòng bàn tay là một cảmgiác rất thoải mái. Louis Thương Nghiêu vốn không phải là mẫu đàn ông thíchkiềm chế dục vọng, hơn nữa gần đây phải kìm nén khiến hắn lúc này không cócách nào buông tay. Dục vọng dưới hạ thân hắn càng rục rịch muốn trỗi dậy mạnhmẽ hơn, thưởng thức thân thể mềm mại của nàng bị hơi nước nóng làm cho ửnghồng khiến bàn tay đang vuốt ve bả vai nàng bắt đầu không chịu an phận mà chạyloạn…

Mái tóc dài ướt đẫm có chút rối rủ xuống gương mặt nhỏ nhắn đã ửng đỏ, đầunàng hơi ngửa lên, kề vào bả vai rộng lớn của hắn, cái miệng nhỏ nhắn nhẹnhàng thở dốc, hơi thở thơm ngát như lan khiến hắn say mê, phần lưng ngọc ngàdựa sát vào bộ ngực cường tráng của hắn, bầu ngực đầy đặn khẽ lộ ra khỏi mặtnước, lộ ra vẻ ửng hồng đầy quyến rũ. Phong tư của Lạc Tranh lúc này hoàn toànnhen nhóm dục hỏa đang ẩn nhẫn trong người Louis Thương Nghiêu bấy lâu nay.

Người phụ nữ trong ngực quá đẹp, đẹp đến mức hắn không thể tự kiềm chế. Hắntrước giờ chưa từng tỏ ra là chính nhân quân tử gì, nhất là khi đối mặt vớingười phụ nữ mà hắn yêu thương. Khẽ đưa bàn tay to lên, đem cả người nàng ômvào lòng. Thân thể Lạc Tranh tựa như một đứa trẻ nhẹ tênh khiến hắn rất d�dàng ôm nàng đặt ngồi lên trên đùi mình…

Dã thú giữa hai chân hắn đã thức tỉnh và bắt đầu trở nên điên cuồng, càng lúccàng trở nên nóng bỏng. Dưới sự thúc đẩy của làn nước ấm áp trong bồn tắm càngkhiến hắn dễ dàng tận hưởng cảm giác mềm mại từ phần mông tròn trịa của nàng.

Louis Thương Nghiêu bất giác nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Tranh. Đó làmột ngày cánh hoa đào bay đầy trời, bộ trang phục công sở ôm sát tôn lên từngđường cong đầy hấp dẫn trên thân thể nàng. Nhìn theo những cánh hoa bay bay,ánh mắt hắn cũng dần rơi vào phần ngực hấp dẫn của nàng. Có lẽ, từ lần đầutiên nhìn thấy Lạc Tranh, hắn đã nảy sinh cảm giác với nàng rồi.

Cảnh đẹp trước mắt không cách nào diễn tả bằng từ ngữ, Louis Thương Nghiêu chỉcảm thấy một luồng nhiệt nóng đang khống chế bản thân từ trên xuống dưới. Vếtsẹo trên lưng nàng đã mờ dần đi, không lâu nữa sẽ khôi phục lại làn da tuyếttrắng như ngọc, mịn màng như trứng gà bóc…

Louis Thương Nghiêu đương nhiên không thể nào cưỡng lại được sự cám dỗ trướcmắt, cảm giác tội lỗi nhanh chóng biến thành hành động, cúi đầu xuống, đôi môimỏng tham lam không ngừng liếm, mút, gặm cắn từng tấc da thịt của nàng. Bàntay khẽ tăng thêm sức xoa nắn phần mông tròn trịa của nàng, cũng không hề lolắng sẽ làm tổn thương mỹ nhân trong ngực bởi lực tay lớn đến mấy cũng sẽ đượclàn nước ấm áp hóa giải phần nào sự tác động.

Một bàn tay mang theo lửa nóng nắm lấy eo lưng nàng, bàn tay còn lại khôngngừng xông phá khắp thân thể mềm mại, lướt trên từng đường cong mê người củaLạc Tranh.

“Uhm…” Tiếng kêu khe khẽ của Lạc Tranh khiến Louis Thương Nghiêu suýt chút nữamất khống chế. Nàng chậm rãi mở ra đôi mắt đẹp, lại cảm thấy có chút hỗn loạncùng mơ hồ, toàn thân không còn tí sức lực nào. Dưới sự tác động của nước nóngtrong bồn khiến thân thể mềm mại đã sớm ửng hồng, lại thêm bàn tay dịu dàngkhông ngừng lướt trên từng tấc da thịt nhạy cảm khiến toàn thân nàng nổi lêntừng trận tê dại.

“Đừng…” Lạc Tranh chỉ cảm thấy có gì đó là lạ, một cảm giác bối rối cực độ ậptới, lại thêm cảm giác thoải mái trên thân thể khiến nàng còn tưởng mình đangnằm mơ.

“Bé ngoan, đừng sợ…” Thanh âm trầm khàn kề sát vành tai nhỏ bé của nàng, ngọtngào tựa tiếng thụ cầm Hy Lạp cổ, khiến cho hàng lông mày thanh tú đang chaulại dần buông lỏng…

Dáng vẻ kiều mỵ của nàng thực sự rung động lòng người, hàm răng ngọc khẽ cắnlên làn môi đỏ mọng, mang theo vẻ quyến rũ đầy phong tình.

Louis Thương Nghiêu không thể không thừa nhận, dù cho có là một kẻ đầu gỗ, giờphút này cũng sẽ tan chảy.

Nửa mộng nửa thực, Lạc Tranh chậm rãi mở ra đôi mắt, cách làn hơi nươc mờ mịt,nàng lờ mờ trông thấy một gương mặt quen thuộc với nét cương nghị cùng dịudàng tràn ngập…

Louis Thương Nghiêu thấy bộ dạng nàng tựa như thiên sứ lạc đường, nhịn khôngđược khẽ bật cười, cúi xuống đặt lên làn môi kiều diễm của nàng một nụ hôn ướtát. Lạc Tranh chỉ cảm thấy hơi thở này có chút quen thuộc, liền ngừng giãydụa, khẽ hé mở hàm răng nghênh đón nụ hôn nóng bỏng…

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...