Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
Lạc Tranh lại bị kinh ngạc thêm lần nữa, nàng biết rõ căn biệt thự mình đang ởđược thiết kế tinh tế đến mức nào, biết rõ toà nhà tập đoàn WORLD hùng vĩ cùngđộc đáo đến cỡ nào, biết rõ những thiết kế bên trong đó đáng được tán thưởngđến cỡ nào, chỉ là…nàng hoàn toàn không biết hết thảy những thứ đó đều do mộttay Louis Thương Nghiêu tạo ra mà thôi.
“Từ khi anh ấy tiếp quản tập đoàn WORLD liền bắt đầu đổi mới lại thiết kế kiếntrúc của toà nhà, mỗi một viên gạch nơi này đều có mồ hôi của anh ấy bởi mỗingày anh ấy đều đến công trường, cùng các công nhân theo sát tiến độ xây dựng.Toà nhà này bởi lối kiến trúc cùng phong cách đặc biệt của nó đã được xếp vàonhóm những toà nhà có ý tưởng thiết kế ý nghĩa nhất trên thế giới, trở thànhmột biểu tượng của kiến trúc Paris.”
“Anh ta…sao có thể làm được như vậy?” Lạc Tranh thật sự khó hiểu, cũng rất khótưởng tượng ra một Louis Thương Nghiêu khoác áo bảo hộ ra vào công trường xâydựng sẽ thế nào.
“Anh ấy thích kiến trúc, đáng tiếc, vì mang thân phận trưởng tôn trong gia tộccho nên anh ấy đã định phải gánh vác sứ mạng nặng nề của gia tộc. Anh ấy khôngthể theo sở thích của mình, học kinh tế cùng phụ trách điều hành sản nghiệpcủa gia tộc cũng là chuyện bất đắc dĩ. Nhưng khi anh ấy biết Vũ thích kiếntrúc, anh ấy đã rất khuyến khích nó, có lẽ cũng là một cách để anh ấy có thểhoàn thành tâm nguyện của mình.”
Liệt khẽ thở dài một tiếng, nói tiếp, “Con người của anh bề ngoài thâm sâu khólường nhưng trước mặt tôi và Vũ thì chẳng bao giờ che dấu bản thân cả. Tôi, Vũvà anh đều thích đua xe, nhất là anh trai, kỹ thuật đua xe của anh ấy thật sựrất cao thâm, khiến tôi và Vũ cực kỳ hâm mộ. Mà Vũ, mọi chuyện đều thích noigương anh ấy, chẳng những thích đua xe, còn muốn tham gia các giải đua chuyênnghiệp. Anh mặc dù rất lo cho sự an toàn của Vũ nhưng cũng vẫn khích lệ nótham dự. Tôi còn nhớ, một ngày trước khi Vũ bước vào giải đấu quan trọng, anhtrai còn tự tay thu thập gỗ mun làm bùa hộ mệnh, làm ra hai chiếc vòng, mộtchiếc cho Vũ. Vũ cực kỳ thích chuỗi vòng đó, luôn đeo nó trên tay, cho đếnngày Vũ ngộ hại….”
Nghi vấn trong lòng Lạc Tranh rốt cuộc cũng được giải đáp. Thì ra nàng đã đoánđúng. Chuỗi vòng kia quả thực thuộc về Vũ. Chỉ là nàng không nghĩ tới chuỗivòng đó do Louis Thương Nghiêu đích thân thiết kế ra. Nhất định là hắn đã tựtay chọn vật liệu rồi tuyển chọn thợ khéo để chế tác ra chuỗi vòng đó. Đối vớitình cảm của hắn dành cho em trai, Lạc Tranh thực sự cảm động.
“Tôi cùng Vũ thường xuyên đi theo anh ấy nên cũng hình thành không ít thóiquen giống hệt anh. Nhưng mà thói quen này xuất phát từ sự sùng bái tận đáylòng, cũng bởi biết anh ấy không hề dễ dàng có được sự nghiệp như ngày hôm naynên lại càng thêm kính trọng anh ấy.”
“Sự nghiệp của anh ta không phải dễ dàng có được? Anh ta không phải xuất thântrong gia đình hoàng gia sao? Sao mọi chuyện lại không thuận buồm xuôi gióchứ?” Lạc Tranh thật sự khó hiểu.
“Đó là vì mẹ của anh ấy, chúng tôi vẫn gọi bà là dì.” Liệt vội giải thích chonàng.
“Dì? Sao hai người lại gọi như vậy?” Lạc Tranh lại càng thắc mắc hơn.
Liệt suy nghĩ một chút, do dự hồi lâu rồi cũng nói cho Lạc Tranh biết, “Bởi vìcha mẹ anh ấy vẫn chưa hề cử hành hôn lễ, nói cách khác là chưa chính thức kếthôn cho nên chúng tôi đều quen gọi bà là dì.”
“Chưa kết hôn? Tại sao lại như vậy?” Lạc Tranh thật sự kinh ngạc. Vậy….LouisThương Nghiêu chẳng phải là con ngoài giá thú hay sao?
Dường như nhìn thấu tâm tư nàng, Liệt cười khẽ, “Không phải như vậy, chị suynghĩ quá nhiều rồi. Anh trai không phải con ngoài giá thú. Cậu của tôi, cũnglà cha của anh ấy, cả đời chỉ có một người phụ nữ là dì mà thôi.”
“Vậy…” Lạc Tranh lại càng thấy rối tung lên, “Cậu gọi cha của Louis ThươngNghiêu là cậu? Tại sao lại không gọi là chú? Theo như lời cậu nói, chẳng phảicậu cũng là người của gia tộc Louis sao?”
Liệt cười nhẹ một tiếng, giải đáp thắc mắc của nàng, “Là thế này, tất cả concái trong gia tộc Louis, bất luận nam nữ, sau khi có con đều đổi theo họ củagia tộc. Nhưng tuy tôi tên Louis Liệt, nhưng mang huyết thống chân chính trựchệ chỉ có một mình anh trai mà thôi. Tôi nghĩ, người trong gia tộc cũng thíchcách gọi đó.”
“Thì ra là như vậy!” Lạc Tranh gật đầu tỏ ý đã hiểu, “Vậy mẹ của anh trai cậuđã xảy ra chuyện gì?”
“Nhắc tới chuyện này quả thực rất đau lòng.” Liệt nhún nhún vai nói, “Tronggia tộc Louis, mỗi một người đều đã được định sẵn cuộc hôn nhân cho riêngmình. Đương nhiên, chị có thể tưởng tượng được cuộc hôn nhân môn đăng hộ đốicổ lỗ đó rồi. Gia tộc Louis lại là một dòng họ lâu đời, vừa kinh doanh vừatham gia chính trị, cho nên luôn liên hôn với con cháu các gia đình vương thấtkhác. Nhưng lúc đó, cậu của tôi lại thích một người phụ nữ bình thường. Bìnhthường ở đây không phải chỉ tướng mạo mà là xuất thân của bà.
Dì sinh ra trong một gia đình công chức bình thường, ngẫu nhiên gặp gỡ cậu màthôi. Nhưng cậu vừa gặp đã yêu dì, rồi hai người họ tâm đầu ý hợp đã phát sinhquan hệ. Cậu trở về nhà, nói rõ chuyện với các vị trưởng bối trong gia tộc,kiên quyết muốn cùng dì kết hôn. Không khó để tưởng tượng ra lúc đó các vịtrưởng bối phản đối đến cỡ nào, thậm chí còn nghĩ ra rất nhiều biện pháp đểngăn cản hai người họ ở bên nhau.”
Lạc Tranh nghe chuyện, vừa cảm thấy sợ hãi vừa cảm thấy bi thương. Sinh ratrong gia đình như vậy, cũng khó tránh sẽ có một kết cục khác đi. Chỉ là ngangnhiên chia rẽ một đôi tình nhân như vậy quả thực quá tàn nhẫn. Nàng đột nhiênnhớ lại chuyện xưa của Louis 14…Chẳng lẽ, gia tộc này lại tái diễn thảm cảnhcủa năm xưa?
“Sau đó thế nào?”
“Về sau, dì có thai, cậu càng kiên quyết muốn kết hôn với dì hơn nữa. Nhưngtrong mắt người lớn trong gia tộc, dì chỉ là một người thuộc tầng lớp thấp,căn bản không xứng làm con dâu của gia tộc Louis.” Liệt khẽ lắc đầu, tiếp tụckể, “Khi bọn họ biết dì mang thai, liền nghĩ cách để giành được đứa bé. Mặc dùbọn họ không thừa nhận dì, nhưng huyết thống trực hệ của gia tộc Louis thìkhông thể bỏ qua. Cuối cùng, họ nghĩ ra một cách.”
“Là cách gì?” Trong lòng Lạc Tranh không khỏi nổi lên một cảm giác bất an.
Liệt nhìn nàng, hít sâu một hơi, “Họ yêu cầu dì sinh đứa bé ra, nếu là contrai thì sẽ đồng ý cho dì bước vào gia tộc.”
“Bọn họ thật quá đáng, đó hoàn toàn là một vụ giao dịch.” Lạc Tranh thật sựtức giận.
“Đúng vậy! Đó chỉ là một vụ giao dịch, họ chỉ muốn huyết thống của gia tộcLouis mà thôi.” Liệt gật đầu, “Cậu đương nhiên không đồng ý. Cậu toàn tâm toàný yêu dì như vậy, chỉ muốn dì được chấp nhận mà thôi. Nhưng cậu biết rõ, ngườitrong gia tộc chỉ là đang tìm cớ, cho dù dì có sinh được con trai, bọn họ cũngtuyệt đối không để dì bước vào cửa. Cho nên, cậu cũng đã có một quyết định rấtbạo gan, đó là từ bỏ thân phận vương thất của mình, cùng dì sống cuộc sống củanhững người bình thường.”
Lạc Tranh khó nhọc hít một hơi, hai mắt mở lớn, không khỏi kính nể cha củaLouis Thương Nghiêu có thể vì tình yêu mà từ bỏ hết thảy vinh hoa phú quý.
“Tôi đoán, rốt cục họ vẫn thất bại, phải không?”
“Phải!” Liệt xác nhận lời nàng, “Cậu rời khỏi gia tộc, đưa dì tới Provence.Hai người họ trải qua cuộc sống hạnh phúc được một năm. Một năm đó cũng kháyên ả, nhưng khi dì vừa sinh xong thì lập tức xảy ra chuyện.” Liệt dừng lạimột chút rồi kể tiếp, “Người của gia tộc chỉ chờ dì sinh xong, chỉ cần là bétrai, họ sẽ tìm cách giết chết dì ngay. Một ngày nọ, khi cậu cùng dì ôm đứa bémới sinh từ vườn hoa trở về liền gặp bọn sát thủ. Cậu dù có thể đánh lại bọnchúng cũng không thể hoàn toàn để ý được tới dì. Khi một tên sát thủ vung lưỡidao sáng loáng hướng về phía dì, cậu đã dùng thân mình đỡ nhát dao đó. Chonên, cậu chính là dùng mạng của mình để bảo toàn sinh mạng cho dì…”
Lạc Tranh nghe mà run rẩy, vô thức thốt lên, “Thật sự là bi kịch lại táidiễn…”
“Chị đang nói tới bi kịch giữa Louis 14 và Mary Catherine sao?” Liệt mỉm cườihỏi lại.
“Đúng vậy, tôi vẫn không rõ truyền thuyết đó có phải thật hay không nữa.” LạcTranh nhẹ nhàng trả lời.
“Là thật, nhưng bởi họ đã hoả thiêu Mary Catherine nên lịch sử không hề ghilại tên bà ấy.” Liệt gật đầu khẳng định lại, “Nhưng mà, người của gia tộcLouis cũng biết chuyện xưa nên rất lo lắng liệu bi kịch đó có lại tái diễntrên huyết thống trực hệ của gia tộc hay không. Sự thật đã chứng minh, câuchuyện xưa chính là một ví dụ, chỉ là người chết đi là cậu chứ không phải dì.”
“Bọn họ…sao có thể ra tay như vậy?” Lạc Tranh thật sự cảm thấy phẫn nộ.
“Lúc đó, mục tiêu của họ chỉ là dì mà thôi. Bởi bọn họ cho rằng cậu bị dì mêhoặc, nhất định phải diệt trừ mới được.” Liệt buồn bã nhìn về phía xa, “Khôngngờ, bọn họ lại giết mất huyết thống trực hệ của gia tộc.”
“Sao cậu lại biết chuyện này?” Lạc Tranh thắc mắc với cậu ta.
“Chúng tôi sau này có gặp dì, mà người của gia tộc cũng không hề che dấuchuyện đó. Đối với chuyện năm xưa, bọn họ cũng vẫn canh cánh trong lòng.”
“Các cậu….đã gặp mẹ của Louis Thương Nghiêu?” Lạc Tranh thật sự ngạc nhiên.
“Đúng vậy, dì vẫn thỉnh thoảng lui tới với người trong gia tộc. Không, phảinói chính xác là, dì cho tới giờ cũng không rời bỏ anh trai. Sau khi cậu xảyra chuyện, dì hận người của gia tộc đến thấu xương, thề không bước vào gia tộcLouis lấy một bước. Nhưng người của gia tộc đương nhiên không chịu buông thađứa bé nên đã đề xuất điều kiện với dì, chỉ cần dì để cho đứa trẻ trở thànhngười thừa kế sản nghiệp của gia tộc. Thật ra dì cũng biết đây là chuyện khôngthể tránh được nên cũng đề ra điều kiện là không được ngăn cản mẹ con họ ở bênnhau, nếu không dì sẽ đưa đứa bé đi lập tức.”
Liệt nhẹ nhàng kể tiếp, “Người của gia tộc cũng phải đồng ý, bởi lúc đó có rấtnhiều người của các vương thất khác có mặt, bọn họ không có cách nào cự tuyệt.Cứ như vậy, anh trai lớn lên trong gia tộc Louis, trở thành người điều hànhsản nghiệp của gia tộc. Còn dì, chỉ cần gặp mặt anh mà thôi, tuyệt đối khôngbước chân vào gia tộc nửa bước."
“Vậy…quan hệ giữa anh ta và mẹ…”
“Có thể nói rằng, người phụ nữ quan trọng nhất trong lòng anh ấy ngoài ngườimà anh ấy yêu thì chỉ có dì mà thôi. Anh ấy vẫn luôn cảm thấy cả cuộc đời dìquá vất vả, quá khổ sở cho nên anh ấy đối xử rất tốt với dì. Chỉ cần dì thích,anh ấy sẽ tìm mọi cách để hoàn thành. Cũng bởi lời của dì nên anh ấy mới ở lạigia tộc, hoàn thành sứ mạng của cậu năm xưa. Cũng không có cách nào, anh ấy làtrưởng tôn của dòng họ, cho dù muốn tránh cũng không tránh được.” Liệt lạinhún vai lần nữa, nghiêm túc nhận định.
Lạc Tranh gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy kính nể mẹ của Louis ThươngNghiêu.
“Bởi anh biết dì sống rất vất vả, nơi ở lại không tốt cho nên từ nhỏ anh đãquyết chí trở thành một kiến trúc sư thật giỏi, có thể thiết kế cho dì nhữngcăn nhà đẹp nhất. Anh quả thật đã làm được chuyện đó. Tuy anh ấy không phải làkiến trúc sư, nhưng hiện tại, tất cả biệt thự mà dì ở đều do anh ấy đích thânthiết kế, vậy coi như cũng hoàn thành tâm nguyện.” Liệt vừa cười vừa nói.
Trong lòng Lạc Tranh không khỏi nổi lên một hồi chua xót. Chuyện của cha mẹhắn năm xưa quả thực quá bi thảm, mà sự hiếu thuận của hắn lại khiến cho nàngcảm động…
“Nhưng mà, Lạc Tranh…” Liệt bất ngờ chuyển đề tài, nhìn về phía nàng, ánh mắttràn ngập sự nghiêm túc.
Lạc Tranh bị bộ dạng của cậu ta làm cho sợ, vội hỏi, “Cậu muốn nói gì thế?”
“Tôi không muốn nhìn thấy bi kịch giữa Louis 14 và Mary Catherine lại lần nữatái diễn trên người chị. Càng không muốn nhìn thấy chị lại bước vào con đườngnhư của dì.” Từng lời của Liệt vô cùng chân thành, ý tứ cũng rất rõ ràng.
Lạc Tranh chợt sững người…
“Hiện tại mặc dù không giống như trước kia, con cháu trong gia tộc không nhấtthiết phải theo sự sắp xếp hôn sự của trưởng bối, nhưng anh thì tuyệt đốikhông có ngoại lệ. Anh ấy yêu chị, cho dù là đối với anh ấy hay chị mà nóithì…” Liệt hít sâu một hơi, “…đều sẽ là một thảm hoạ, sẽ khiến bi kịch lại táihiện thêm lần nữa.”
Tim Lạc Tranh không khỏi đập loạn lên, hô hấp cũng trở nên gấp rút…
“Cho nên, Lạc Tranh, chị đã nghĩ kỹ chưa? Thân phận của anh ấy không cho phépanh ấy có quyền yêu một người phụ nữ nào khác. Tất cả quyền chủ động đều ởchị. Chị yêu anh ấy sao?” Liệt nhìn nàng hồi lâu, nghiêm túc hỏi.
“Tôi…” Lạc Tranh không khỏi cảm thấy bi thương. Đúng vậy, ngay từ đầu nàng đãbiết, hai người bọn họ vĩnh viễn thuộc về hai thế giới, vĩnh viễn không thểcùng xuất hiện. Trong thế giới của Louis Thương Nghiêu không phải còn có mộtvị công chúa hay sao? Bọn họ mới là môn đăng hộ đối…”
“Liệt, tôi không biết cậu đang nói bậy cái gì. Tôi sao có thể yêu anh ta chứ?”Nói đến đây, Lạc Tranh miễn cưỡng nở nụ cười, “Con người tôi, tính mệnh vẫn làquan trọng nhất, biết rõ anh ta nguy hiểm như vậy sao có thể ngốc nghếch yêuchứ? Hơn nữa, trong mắt anh ta, tôi…chẳng qua chỉ là một tình nhân mà thôi.Tôi cùng anh ta, vĩnh viễn không thể nào…”
“Lạc Tranh, tôi không thích nghe chị nói về mình như vậy. Trong mắt tôi, chịlà người hoàn mỹ nhất.” Thẳm sâu trong đáy mắt Liệt hiện lên một suy nghĩ sâuxa, nở nụ cười, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, “Nhưng mà, mặc kệ chịyêu hay không yêu, đối với tôi không quan trọng. Tôi sẽ bảo vệ chị, nhất địnhsẽ bảo vệ chị, không để chị bị tổn thương dù chỉ một chút.”
“Liệt…” Lạc Tranh thực sự cảm động trước sự chân thành của cậu ta. “Không cầnphải vì tôi làm gì hết, tôi cũng không thể cho cậu cái gì…”
“Tôi cũng đâu cần hồi đáp.” Liệt nghe vậy liền cười lớn, “Yên tâm đi, tôi yêuchị là chuyện của riêng tôi, không liên quan gì tới chị. Cho nên, tôi bảo vệchị cũng là chuyện cá nhân mà thôi. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ hy vọngchị có thể mỗi ngày đều vui vẻ, vậy là đủ rồi.”
“Cảm ơn cậu!” Lạc Tranh thật sự lần đầu tiên gặp được một người hiểu chuyệnnhư Liệt. Tuy tuổi tác không nhiều nhưng cậu ta thật sự rất tâm lý.
Liệt cười, rồi lại đau lòng nhìn nàng, cuối cùng, không kìm chế được đem nàngkéo nhẹ, ôm vào lòng….
Tình yêu một khi đã nảy sinh thì sao có thể kìm chế được đây? Không kìm chếđược nên Liệt chỉ có thể đem hết khả năng của mình để nàng cảm thấy vui vẻcùng an toàn, không để cho nàng phải chịu tổn thương dù chỉ một chút…
Lạc Tranh lẳng lặng vùi ở trong ngực của Liệt. Cậu ta đã không còn là cậuthanh niên năm xưa, cậu ta đã trở thành một người đàn ông trưởng thành vớilồng ngực vạm vỡ, đủ để cho nàng dựa vào. Nhưng, lòng của nàng lại không ngừngđau đớn, trong đầu chỉ nghĩ đến người đàn ông kia…
Xa xa, Louis Thương Nghiêu đứng đó, hình ảnh hai người dưới bóng cây ôm nhauđập thẳng vào mắt khiến sống lưng hắn bất giác lạnh cứng lại. Ngay cả gươngmặt cương nghị cũng trở nên lạnh băng, đôi môi mỏng mím chặt lại, không khónhận ra hắn đang cố gắng nhẫn nhịn tới mức nào.
Hắn vẫn không hề chớp mắt nhìn về phía Lạc Tranh cùng Liệt, bàn tay đột nhiênsiết lại thành nắm đấm. Nụ cười dịu dàng như vậy, nàng chưa từng dành cho hắnbao giờ. Một cảm giác ghen tức chưa từng có nảy sinh trong lòng hắn, nhanhchóng lan tràn khắp lục phủ ngũ tạng, khiến hắn cơ hồ không thở nổi…
