Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
Chương 13: Ánh mắt trong đêm
Màn đêm đã nhẹ nhàng buông xuống tự khi nào…
Khi Dennis đưa Lạc Tranh trở lại biệt thự, suốt dọc đường về, nàng đã dần khôiphục lại bình tĩnh. Chỉ là khi đến nơi, Dennis dừng xe xong liền quay sangnhìn nàng, hỏi một câu vô cùng nghiêm túc, “Lạc Tranh, em có coi tôi là bạnhay không?”
Lạc Tranh thực sự ngạc nhiên, ánh mắt hơi có chút dao động nhìn vào gương mặtđầy ân cần của Dennis, khẽ nở nụ cười gật gật đầu. Hành động của nàng có thểnhận rõ sự chân thành trong đó.
Dennis thở dài một tiếng, nắm lấy hai tay nàng, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặtnhỏ nhắn, “Lạc Tranh, thật lòng mà nói, thấy em như vậy tôi rất đau lòng. Tôikhông biết phải làm thế nào để giúp em, cũng không biết rốt cục em đã phảitrải qua những chuyện đau lòng gì. Nếu như em thật sự coi tôi là bạn, là trikỷ, vậy đừng ngại đem tâm sự của mình nói cho tôi biết. Em cần có một người đểchia sẻ, đừng để bản thân căng như sợi dây thun mà đứt đoạn.”
Những lời của Dennis giống như dòng nước ấm áp, âm thầm thấm vào trái timnàng, khiến cho đôi mắt của Lạc Tranh có chút dao động. Nàng khẽ nở nụ cười,không hề che dấu sự cảm động…
“Cảm ơn anh, Dennis, tôi thật sự vui vì có được người bạn như anh.” Giọng nóicủa nàng tuy nhỏ nhưng rất dịu dàng, “Yên tâm đi, tôi sẽ không như vậy đâu.Trên thực tế, sức chịu đựng của con người lớn đến mức khó có thể tưởng tượngđược. Nhiều khi ngay bản thân mình đã nghĩ rằng không thể chịu đựng nổi nhưngrốt cục vẫn có thể cứng rắn mà vượt qua. Có lẽ hiện giờ tôi chưa thể chấp nhậnsự thật trước mắt nhưng tôi cũng đã trải qua không ít chuyện khó khăn, nên sứcchịu đựng vẫn còn khá lắm. Yên tâm đi, Dennis, nếu quả thật có một ngày tôikhông gánh nổi, tôi nhất định sẽ tìm anh thổ lộ hết, đến lúc đó anh đừng đẩytôi đi là được.”
“Đương nhiên là không rồi. Tôi vẫn luôn chào đón em.” Dennis nhìn nụ cười củanàng mà trong lòng không ngừng đau đớn.
“Cảm ơn anh!” Lạc Tranh cảm thấy trong lòng có được chút ấm áp, cười nhẹ mộttiếng, bước xuống xe.
Giày cao gót khẽ dẫm lên con đường lát đá lạnh băng dẫn vào căn biệt thự, từngcơn gió có chút lạnh nhẹ nhàng lướt qua đôi chân nàng, khiến nàng vô thức khẽrun lên. Đưa mắt nhìn về ánh đèn hắt ra từ biệt thự, nàng thực không biết đêmnay Louis Thương Nghiêu sẽ trở lại hay lại ở bên cô gái kia.
Thật lòng mà nói, nàng cảm thấy ghen với cô ta.
“Lạc Tranh, chờ một chút!” Dennis cũng xuống xe, từ phía sau cất tiếng gọinàng.
Khẽ quay đầu lại, nhìn Dennis đang từ từ bước tới gần, nàng khẽ nở nụ cườigiống như đóa dạ lan thanh khiết dưới ánh tranh, đầy dịu dàng nhưng lại cóchút yếu đuối. Ánh mắt nàng có chút bối rối khi nhìn vào đôi mắt Dennis.
Dennis chìa tay về phía nàng, mỉm cười nói, “Đưa di động của em cho tôi.”Giọng nói tuy rất nhẹ, nhưng lại mang theo sự kiên quyết không cho phép cựtuyệt.
Lạc Tranh nghe mà càng thấy khó hiểu, nhưng cũng không hỏi gì nhiều, chỉ lấyđiện thoại từ trong túi xách đưa cho Dennis.
Cầm lấy di động của nàng, Dennis khẽ nhập vào một dãy số, sau đó lưu lại cẩnthận rồi cúi đầu cười khẽ, đem điện thoại bỏ lại vào túi xách của Lạc Tranh,“Vừa rồi tôi đã lưu lại số điện thoại cá nhân của mình cho em. Số điện thoạinày có rất ít người được biết. Cho nên khi em có chuyện gì không vui, có thểgọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Lạc Tranh không ngờ tới Dennis sẽ làm như vậy, nhìn anh ta một lúc lâu rồi khẽnở nụ cười, “Cảm ơn anh, nhưng mà, anh cứ coi tôi như một đứa trẻ như vậy cũngkhông tốt. Con người nếu quá ỷ lại sẽ trở nên yếu ớt, như vậy sẽ rất phiền.”
“Mỗi người đều có quyền được yếu đuối, nhất là phụ nữ.” Dennis vô thức tiếnlên, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt lộ rõ vẻ ôn nhu vô hạn, bàn tay cũng khẽ đặtlên đầu vai nàng, “Lạc Tranh, em nên biết, cuộc đời mỗi người phải được làmnhững điều mình thích mới thật sự có ý nghĩa. Em rất kiên cường, nhưng phụ nữquá kiên cường sẽ rất vất vả.”
Lạc Tranh khẽ cúi đầu, giấu đi ánh mắt chợt lóe lên chút tiều tụy…
Dáng vẻ nàng lúc này vô cùng dịu dàng, toát lên mị lực khiến đàn ông mê muội.Dennis cũng không ngoại lệ, bàn tay đang đặt trên đầu vai nàng khẽ chuyển quagương mặt thanh tú, nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, ánh mắt vô cùng ấm áp.
Lạc Tranh nhận ra ánh mắt Dennis có chút biến đổi, giật mình nhìn sững hồilâu. Trong lòng nàng, Dennis là một người vô cùng đứng đắn và lịch sự, tuyđộng tác lúc này của anh ta không phù hợp lắm với thân phận bạn bè, nhưngkhông hề có chút cảm giác mập mờ.
Dennis chăm chú nhìn nàng, giọng nói vô cùng dịu dàng khẽ vang lên, “Cho phéptôi…” Vừa dứt lời, anh ta liền cúi đầu xuống, dưới ánh mắt có chút ngỡ ngàngcủa Lạc Tranh, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đôi môi nàng. Nụ hôn này chỉ trongchớp mắt, như thể những cánh bướm nhẹ lướt qua. Lạc Tranh chỉ cảm thấy choángváng, còn chưa kịp phản ứng, Dennis đã buông nàng ra, ánh mắt lộ ra sự ôn nhuvô hạn, “Lạc Tranh, em là người phụ nữ mà rất nhiều đàn ông muốn yêu thương.Tôi cũng có ý nghĩ như vậy. Nhưng mà trên đời này, có một mẫu phụ nữ chỉ cóthể đứng ngắm từ xa mà không thể lại gần. Có một mẫu phụ nữ mà đàn ông muốnyêu nhưng lại không thể. Lạc Tranh, em chính là người phụ nữ như vậy.”
Từng lời của Dennis rất chân thành, có thể nhận rõ sự chân thành từ tận trongđáy mắt anh ta. Lạc Tranh cũng không thể trách cứ hành động vừa rồi của Dennisbởi vì nàng nhận ra anh ta rất thật lòng. Nở nụ cười bình tĩnh, khéo léo tránhkhỏi tầm tay của Dennis, nhìn về phía anh ta, nàng nhẹ nhàng lên tiếng,“Trường hợp như vậy gọi là hữu duyên vô phận đúng không? Cho nên tôi và anhchỉ có thể làm tri kỷ mà thôi.”
Dennis bất đắc dĩ cười một tiếng, gật đầu, "Xem ra, tình yêu cũng không chútưu ái tôi." Đối với Lạc Tranh, anh ta luôn có cảm giác như vậy. Có nhớ nhung,có lo lắng nhưng lại không thể tiến xa hơn được.”
“Anh sai rồi, tình yêu chưa từng nảy sinh giữa chúng ta.” Lạc Tranh nhẹ nhàngnhìn Dennis nhưng nói rất dứt khoát.
Dennis khẽ nhướng mày, hiển nhiên là không tán thành lời nói của nàng.
"Không phải sao?" Nàng nở nụ cười bình tĩnh, khẽ thở dài, “Tôi vốn cho rằng,có hai loại tình huống khiến cho người ta phải từ bỏ tình yêu của mình. Thứnhất là do sinh ly tử biệt, thứ hai là do không còn yêu nữa. Còn tất cả nhữnglý do khác ở trong mắt tôi chỉ là chuyện buồn cười. Yêu chính là yêu, một khiđã yêu, cho dù người thông minh cỡ nào cũng biến thành ngốc nghếch, lý trí đếnđâu cũng biến thành điên dại. Trừ phi không thật sự yêu mới có thể bình tĩnhnhư vậy, mới có thể bình thản mà chia tay. Tình yêu, vốn không có lý lẽ, tấtcả mọi nguyên tắc trước tình yêu đều trở thành vô nghĩa. Cho dù bề ngoài tỏ rakhông có gì nhưng trong lòng vẫn rất đau khổ. Cho nên, anh không phải là khôngthể yêu tôi, mà là anh còn chưa thật sự yêu tôi, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Dennis nghe vậy có chút giật mình, hồi lâu mới khẽ nở nụ cười, “Có lẽ là vậy,nhưng giữa nam nữ vẫn luôn tồn tại một mối quan hệ không thể nói rõ ràng,không phải sao?”
Lạc Tranh cũng không trả lời, chỉ nhẹ nhàng cười đáp lại, hướng về phía Dennisvẫy tay tạm biệt.
Nhìn theo bóng nàng dần khuất vào căn biệt thự, Dennis khẽ thở dài. Tình yêulà gì, có lẽ chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu rõ…
Tất cả mọi chuyện xảy ra bên ngoài căn biệt thự đều bị camera ghi lại khôngsót chút nào, ống kính camera tựa như đôi mắt của sói, trong đêm tối mơ hồ lóelên khiến người ta cảm thấy bất an…
Thật tình Lạc Tranh cũng không nghĩ tới chuyện trở lại biệt thự. Cho dù khôngtrở về nơi này, nàng cũng có rất nhiều nơi để đi. Nhưng trong đầu nàng luônhiện lên hình ảnh của Liệt, nên nàng cũng chỉ có thể tự an ủi mình rằng mìnhtrở lại nơi này hoàn toàn là vì Liệt.
Cửa chính được chậm rãi đẩy ra, bước chân Lạc Tranh dường như có chút nặng nề,vừa mới đặt chân vào đại sảnh đã thấy Louis Thương Nghiêu ngồi ở sofa, khắpphòng đèn đuốc sáng trưng soi sáng gương mặt cương nghị có chút lạnh lùng củahắn. Thân thể cao lớn của hắn cũng tỏa ra một luồng hàn khí. Không nói một lờinào, thấy Lạc Tranh bước vào, đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn khẽ nheolại, nét lạnh băng trong đó càng trở nên sâu đậm.
Lạc Tranh có thể cảm nhận được bầu không khí tràn ngập cảm giác nguy hiểm.Nàng vô thức nhìn về phía hắn, thấy cách đó không xa là màn hình giám sát, màtrên màn hình là cảnh Dennis đang hôn nàng…
Khẽ chau mày, Lạc Tranh cũng không có ý định giải thích gì cả. Sau khi thaygiầy, nàng bước thẳng về phía cầu thang để lên lầu. Không nhìn thấy bóng dángLiệt ở đại sảnh, vậy chắc cậu ta ở trong phòng.
"Đứng lại!" Giọng nói trầm thấp lộ rõ sự không hài lòng lạnh lẽo vang lên,giống như một lằn roi quất lên người Lạc Tranh.
Lạc Tranh dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt cũng lạnh lùng nhìn về phía ngườiđàn ông đang ngồi ở sofa. Hắn vẫn đang mặc nguyên bộ âu phục từ lúc ở công tynên thoạt nhìn dáng vẻ càng thêm lạnh lẽo.
Nhưng mà trong đầu nàng lúc này lại toàn hiện lên cảnh hắn cùng cô gái kiatình tứ trong phòng làm việc.
“Tôi rất mệt, có gì ngày mai nói sau.”
“Mệt?” Louis Thương Nghiêu nghe vậy, đôi môi mỏng khẽ cong lên lộ rõ hàm ý mỉamai, ngồi đó nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt cực kỳ khó đoán định, hai bàn tay đểbên người cũng nhanh chóng siết chặt lại thành nắm đấm. “Sao thế, buối tổiphục vụ một mình tôi còn chưa đủ, lại muốn đi với người đàn ông khác sao?”
Lời nói cực kỳ khó nghe của hắn giống như là lưỡi dao nhọn đâm vào tim LạcTranh đau nhói. Nàng dùng ánh mắt cũng khinh miệt hệt như vậy đối với khuônmặt đầy mỉa mai của hắn, nhếch môi cười lạnh, “Cũng vậy thôi! Louis tiên sinhchắc cũng không chịu cô đơn.”
"Lạc Tranh!" Hàm răng Louis Thương Nghiêu nghiến chặt lại, ánh mắt trở nên cựckỳ u ám cùng đáng sợ như dã thú. Hắn đứng bật dậy, sải những bước mạnh mẽ tiếnvề phía nàng, sau đó dùng một lực rất mạnh, kéo cả người nàng nhào vào trongngực mình.
“Em cho rằng mình là ai? Lại dám nói với tôi bằng giọng điệu như vậy? Ngườiphụ nữ đáng chết, dám phản bội tôi.”
"Phản bội anh thì sao? Tôi cần phải trung trinh với anh sao?” Lạc Tranh chỉcảm thấy cánh tay bị hắn bóp đến đau nhức. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt đangbừng bừng lửa giận của hắn, lạnh lùng quát lên, “Louis Thương Nghiêu, chuyệnmà chính bản thân anh không cách nào làm được thì cũng đừng đòi hỏi ngườikhác. Đúng vậy! Trong mắt anh tôi chỉ là một món hàng, không phải sao? Nếu đãlà món hàng, vậy anh nổi cáu nỗi gì? Dựa vào cái gì mà nổi cáu với tôi? Đốivới anh mà nói, tôi là một món hàng, đối với tôi mà nói, tôi và anh bất quáchỉ là thỏa mãn nhu cầu mà thôi.”
"Thỏa mãn nhu cầu?" Louis Thương Nghiêu nghe vậy, sắc mặt càng thêm xám xịtlại, trong lòng dâng lên một cảm giác đau đớn như thể bị trúng một cú đòn chímạng. Cảm nhận được ánh mắt tràn ngập sự khinh thường của Lạc Tranh khiến hắncảm thấy cực kỳ không thoải mái.
“Lạc Tranh, cô thật sự quá hạ tiện!” Từng lời của hắn thốt ra lạnh lùng tànnhẫn đến thấu xương.
Hai bàn tay nhỏ bé của Lạc Tranh rất nhanh siết lại thành nắm đấm, máu toànthân như thể chảy ngược dòng. Đây là sự đánh giá của hắn về nàng sao? Thậtđáng đời cho nàng vì đã yêu một người như hắn!
"Louis Thương Nghiêu, anh cũng chẳng phải người tốt đẹp gì. So với hành vi củatôi, anh lại càng hạ tiện hơn.” Nói xong, nàng dùng hết sức mình đẩy mạnh hắnmột cái, giận dữ xoay người bước thẳng lên lầu.
Nàng không muốn làm ầm ĩ bởi trái tim nàng đã đau đến tê liệt, chẳng còn sứcđể mà đấu khẩu thêm với hắn nữa.
“Đứng lại đó cho tôi!” Louis Thương Nghiêu gầm lên trong cổ họng, không ngờnàng lại không buồn nghe lời hắn mà chạy thẳng lên lầu, rồi “Rầm!” một tiếng,cửa phòng bị đóng sầm lại.
Chết tiệt!
Lửa giận trong đáy mắt hắn lại càng trở nên rừng rực. Louis Thương Nghiêu cũngsải bước lên lầu, tới phòng ngủ chính liền xô mạnh cửa để vào. Khi nhìn thấykhung cảnh bên trong hắn lại càng thêm tức giận.
Lạc Tranh đang ở trong phòng để trang phục, đem tất cả quần áo của nàng ném rangoài.
“Em định làm gì?” Hắn bước nhanh lên phía trước, vươn tay kéo lấy cánh taynàng, giọng nói có chút thô lỗ.
Gương mặt Lạc Tranh tràn ngập sự lạnh lùng, nhấn mạnh từng lời, “Tôi khôngmuốn ở lại nơi này thêm một phút nào nữa! Thả tôi ra!”
“Em định rời khỏi đây?” Louis Thương Nghiêu nhận ra ý định của nàng, lên tiếnghỏi như muốn xác nhận lại.
“Phải! Tôi muốn trời khỏi đây. Bởi vì chỉ cần ở lại nơi này thêm một phút cũngkhiến tôi phát ốm.” Chỉ cần nghĩ đến cảnh hắn và cô gái kia tình tứ bên nhaulà nàng lại thấy đau lòng. Nàng cảm thấy mình thật nực cười. Tại sao nàng lạiphải trả giá cho những chuyện Ôn Húc Khiên đã làm? Nàng dựa vào cái gì để chịutrách nhiệm về bệnh tình của Liệt? Từ đầu đến cuối, nàng mới là người bị hại.Vì sao lại không có ai quan tâm đến cảm nhận của nàng?”
Vừa mới dứt lời, cả người Lạc Tranh liền bị Louis Thương Nghiêu xoay lại, siếtchặt lấy, “Lạc Tranh, em đừng mơ rời khỏi nơi này. Muốn rời khỏi đây, trừ phitôi chết!”
“Thả tôi ra! Anh là tên khốn!” Lạc Tranh cố sức giãy giụa, thậm chí còn khôngngừng vung tay đánh vào người hắn. Nhưng làm gì được đây. Sức lực của đàn ôngvốn đã rất mạnh mẽ, cho dù nàng dùng toàn lực đánh hắn thì cũng không có cáchnào thoát ra được. Cuối cùng, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn, thở hổn hển màthôi.
“Em vội vã rời đi như vậy là muốn tìm ai? Chẳng lẽ đàn ông ở ngoài kia tốt đếnvậy sao? Tốt đến mức em bất chấp hậu quả rời khỏi tôi?” Louis Thương Nghiêuvừa nghĩ tới cảnh Dennis hôn Lạc Tranh lúc nãy, cơn giận lại như muốn nổ tunglồng ngực. Sau khi xác định Deneuve không có chuyện gì, hắn bắt đầu điên cuồnggọi điện cho nàng, hết lần này tới lần khác. Chưa từng có người nào khiến hắnphải gọi điện liên tục như vậy. Nhưng mà nàng lại không hề nhận điện thoại,cuối cùng còn tắt máy.
Suốt bốn tiếng đồng hồ, điện thoại của nàng không có cách nào liên lạc được.Hắn sợ nàng ra ngoài gặp phải chuyện không may, lái xe trong mưa tìm kiếm nhưmột kẻ mất trí. Hắn đã quên mất mình còn có thuộc hạ, quên mất rằng hắn có thểra lệnh cho họ đi tìm nàng. Hắn chỉ muốn được gặp nàng, được ôm chặt nàng ghìvào trong ngực, muốn hỏi nàng một câu, “Em thật sự đang ở đây sao?”
Nhưng mà nàng không nghe điện thoại, nàng tắt máy, nàng ở bên cạnh người đànông khác suốt mấy tiếng đồng hồ. Thậm chí lúc chia tay, hai người còn lưuluyến không rời.
Hắn làm sao có thể chịu nổi chuyện này? Hắn làm sao để tha thứ đây?
Lạc Tranh chỉ cảm thấy lời nói của hắn quá mức vô lý, vô lý tới mức buồn cười.Thật đúng như câu nói, “Chỉ cho quan gia phóng hỏa, không cho phép dân chúngđốt đèn.” Hắn chẳng những có vị hôn thê, còn thân mật với những phụ nữ khácnhư vậy. Một người đàn ông hạ tiện như vậy có tư cách gì mà yêu cầu nàng làmcái này cái kia.
Nàng thật sự là mù mắt rồi mới đi yêu một người đàn ông như vậy!
"Louis Thương Nghiêu..." Hít sâu một hơi, giọng nói của Lạc Tranh trở nên cựckỳ lãnh đạm, “Giữa tôi và anh nói trắng ra chỉ là quan hệ thân thể, quan hệcấp trên - cấp dưới. Tôi muốn rời đi lúc nào, muốn đi tìm ai, muốn ở cùng aicũng không liên quan gì tới anh. Thả tôi ra, nếu không, tôi sẽ kiện anh tộixâm phạm nhân quyền.”
