Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
Người phụ nữ này đẹp quá! Trên người cô ấy tràn đầy mị lực của người phụ nữthành đạt, thân hình cũng vô cùng hấp dẫn, bộ trang phục công sở tinh tế càngtôn lên dáng vóc mê người, mái tóc dài vấn gọn gàng sau gáy, để lộ phần cổtrắng nõn như thiên nga, trên tai chỉ đeo một đôi bông tai gắn kim cương đơngiản. Khí chất trên người cô ấy rất thoải mái, cũng rất năng động, vừa nhìn đãbiết đó là một người phụ nữ vừa lý trí vừa thông tuệ.
Trong lòng Deneuve không khỏi dâng lên một cảm giác ngưỡng mộ. Có thể trởthành người phụ nữ như vậy là mơ ước từ nhỏ của cô. Cô luôn tưởng tượng mìnhcó thể trở thành một người mạnh mẽ như vậy, làm việc trong những tòa cao ốclớn, tự tay gây dựng sự nghiệp ình. Đáng tiếc, từ nhỏ sức khỏe của cô đã khôngtốt, sau chuyện bốn năm trước lại càng thêm yếu ớt, đừng nói đến chuyện có thểtrở thành một người phụ nữ có sự nghiệp, ngay cả việc cùng người đàn ông mà côyêu mến chia sẻ phiền muộn cũng là điều không thể.
Ánh mắt Deneuve nhẹ nhàng dời về phía Louis Thương Nghiêu, thấy hắn đang rấtkhẩn trương kéo tay người phụ nữ trước mặt, trong tim Deneuve dường như có mộtcây kim lớn đâm vào, một cảm giác mất mát cùng bất lực tràn ngập trong lòng.Chẳng lẽ đây chính là người mà Sally đã nhắc tới…Không, không phải như vậy, đóchỉ là ảo giác của Sally mà thôi. Thương Nghiêu rất quan tâm tới cô, rất quantâm tới cô…
Bầu không khí dường như có chút biến đổi…
Ngay cả vẻ mặt của Louis Thương Nghiêu cũng có sự biến hóa. Lúc hắn nhìn thấyvẻ mặt của Lạc Tranh khi nàng nhìn thấy Deneuve, hắn dễ dàng đọc được tâm tưcủa nàng. Hàng lông mày của hắn vô thức khẽ nhíu chặt lại. Hắn biết nàng đanghiểu lầm, nhưng mà vừa rồi nàng nổi giận đùng đùng xông tới đây là vì chuyệngì?
Lạc Tranh rốt cục cũng có phản ứng, ánh mắt dời khỏi thân ảnh của Deneuve màchuyển sang phía Thương Nghiêu. Trong ánh mắt nàng lộ ra sự ai oán vô cùng.
Nhưng nàng cũng không nói lời nào, chỉ đưa tay khẽ đẩy bàn tay đang kéo mìnhcủa hắn. Giờ khắc này, trong lòng nàng đau đến quặn lại…
Cảnh tượng trước mặt đáng mỉa mai tới cỡ nào!
Khi nàng đang chuẩn bị chất vấn hắn vì sao lại lừa gạt nàng thì trong phònglàm việc của hắn lại bày ra một khung cảnh ái muội như vậy. Rốt cuộc hắn muốngì đây?
Chẳng lẽ, hắn muốn dùng hình ảnh trực tiếp nhất để nói cho nàng biết, hắn vẫnluôn đùa bỡn nàng sao?
Rốt cục, nàng cũng hiểu vì sao mà bộ dạng của thư ký giám đốc lại vội vàng hấptấp như vậy.
Người đàn ông trước mặt nàng, từ đầu đến giờ vẫn luôn là kẻ dối trá. Mà nàng,từ đầu tới giờ vẫn cứ làm một kẻ ngốc. Biết rõ tâm tình hắn thâm sâu như biển,biết rõ hắn đang lừa gạt nàng, mà nàng vẫn cứ chìm đắm để bây giờ chính là lúcnhận báo ứng, nàng chỉ có thể nhận báo ứng mà thôi.
Đúng vậy, yêu một người không nên yêu, không đáng chịu báo ứng sao? Ngay chínhbản thân nàng cũng cảm thấy nói thế nào cũng không thông đạo lý này…
Deneuve vốn đứng ở một bên liền dè dặt tiến lên phía trước, đưa bàn tay nhỏ béchủ động khoác lấy cánh tay của Louis Thương Nghiêu, nhẹ nhàng nở nụ cười,“Thương Nghiêu, hai người có việc công cần xử lý phải không? Vậy…em đi trước.”
Khóe môi Louis Thương Nghiêu hơi nhúc nhích, vừa muốn trả lời thì…
“Người nên đi là tôi. Thật xin lỗi, làm ảnh hưởng tới hai vị.” Lạc Tranh chỉcảm thấy giọng nói này như không phải của mình bởi vì tuy thanh âm vô cùngtỉnh táo nhưng nàng lại nghe được trái tim mình đang thổn thức. Là nàng đangnói sao? Sao lại cảm thấy xa lạ như vậy?
‘Tôi vào đây là muốn báo cho giám đốc một tiếng, vụ kiện tại chi nhánh ĐứcChâu đã giao cho luật sư chuyên trách xử lý, xin đừng lo lắng.” Nàng khẽ nở nụcười vui vẻ nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ cay đắng. Hai người bọn họ,một người đàn ông cao lớn cùng một người phụ nữ dịu dàng, thật sự rất xứngđôi…
Deneuve hướng về phía Lạc Tranh nở nụ cười dịu dàng, lịch sự đáp lễ.
Nhìn nụ cười trên môi Lạc Tranh, Louis Thương Nghiêu thực sự cảm thấy khóchịu, nụ cười của nàng giống như một cây đao lớn, cắm thẳng vào lồng ngực hắn,khiến cho trong tim hắn dâng lên một cảm giác đau đớn mơ hồ…
Khung cảnh trong phòng dường như bị đóng băng lại, mà vẻ mặt của những ngườitrong phòng lại có chút bất đồng.
Deneuve vẫn nở nụ cười dịu dàng để lộ lúm đồng tiền, bộ dạng đơn thuần như mộtđứa trẻ, vòng tay ôm lấy cánh tay của Louis Thương Nghiêu. Dáng vẻ của côgiống như một thiên sứ, mà nụ cười cũng cực kỳ thánh thiện cùng đôi mắt sánglong lanh thuần khiết.
Trên môi Lạc Tranh cũng nở nụ cười cực kỳ nhẹ nhàng, bình tĩnh như thể đangxem một vở kịch. Nàng đứng đối diện Louis Thương Nghiêu, cảm nhận mùi hoắchương nhẹ nhàng trên người hắn, chỉ tiếc là hơi thở này vĩnh viễn không thuộcvề nàng. Nụ cười của nàng cực kỳ lịch sự cùng tao nhã, giống như một đóa hoatươi tắn đẹp đẽ nhưng lại có gì đó vô hồn.
Louis Thương Nghiêu đứng ở giữa hai người phụ nữ nhưng ánh mắt hắn không hềnhìn về phía Deneuve. Từ đầu tới giờ, hắn chỉ nhìn về phía một người, chính làLạc Tranh đang ở trước mặt hắn kia, nhìn nụ cười hờ hững của nàng, mà cũngmuốn nhìn thấu nội tâm nàng.
Cuối cùng, Deneuve chủ động tiến lên, nhìn Lạc Tranh, tươi cười dịu dàng nói,“Chị thật xinh đẹp!”
Lạc Tranh không nghĩ tới Deneuve sẽ chủ động tiến lên nói chuyện, có chút ngơngác, vừa muốn mở miệng đáp lại bỗng thấy nơi ngực nhói lên khiến nàng bấtgiác không thở nổi. Vì vậy, nàng vô thức lùi về phía sau một bước, ánh mắt vốntrong veo nhìn về phía Louis Thương Nghiêu giờ tràn ngập đau đớn…
Louis Thương Nghiêu vẫn chăm chú nhìn nàng như trước, dường như đang chờ nànglên tiếng. Ánh mắt hắn cũng vô cùng phức tạp, phức tạp đến mức Lạc Tranh khôngbiết rốt cục hắn đang suy nghĩ điều gì.
Trong lòng nàng không khỏi dâng lên một cảm giác lạnh lẽo…
Nhưng mà không phải nàng cũng không hề hiểu hắn hay sao? Sao lúc này còn cóthể mong chờ gì nữa chứ?
Khẽ thu lại ánh mắt, nàng nhìn về phía Deneuve, nở nụ cười nhẹ, khẽ nói,“Không làm phiền hai vị nữa, tôi….trở về làm việc.”
Nói xong, nàng xoay người rời đi, cũng không hề ngoái lại lấy một lần…
Theo tiếng cửa phòng làm việc bị đóng lại, bóng lưng mảnh mai của Lạc Tranhcũng hoàn toàn biến mất, chỉ để lại trong bầu không khí một cảm giác tịchmịch…
Louis Thương Nghiêu vô thức tiến lên trước mấy bước, trong chớp mắt vừa rồi,hắn rất muốn kéo Lạc Tranh lại mà ôm chặt nàng vào ngực, nhưng đúng lúc đó lạinghe Deneuve kêu lên khe khẽ.
Louis Thương Nghiêu quay đầu lại, đã thấy sắc mặt của cô tái nhợt, trên tránrịn ra những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, ngồi sụp xuống thảm trải sàn, bàntay ôm chặt lấy ngực.
Sắc mặt hắn có chút kinh hãi, vội vàng bước về phía Deneuve, “Em sao vậy?”
“Tim của em đau quá, Thương Nghiêu, đỡ em vào nghỉ một chút được không?” Vẻmặt Deneuve tràn ngập vẻ khẩn cầu.
Louis Thương Nghiêu không nói lời nào, đem Deneuve bế lên đưa vào phòng nghỉ,mà Deneuve thì vô lực dựa đầu vào ngực của hắn.
Vào phòng nghỉ, hắn đem Deneuve nhẹ nhàng đặt lên giường, nhìn bộ dạng khóchịu của cô, vừa định cầm lấy di động gọi cho bác sỹ nhưng lại bị Deneuve nhẹnhàng kéo lại.
"Thương Nghiêu... em không muốn gặp bác sỹ."
Louis Thương Nghiêu lắc đầu nhìn cô, “Để bác sỹ kiểm tra một chút thì tôi mớithấy yên tâm.”
"Thương Nghiêu..." Deneuve chậm rãi ngồi dậy, tựa vào ngực hắn, vô lực nói,“Em không sao, chỉ cần có anh ở bên, em sẽ không sao hết. Đừng đi, ThươngNghiêu, ôm em được không, đừng đi…”
Deneuve mặc dù không rành sự đời, cũng không mấy tiếp xúc với xã hội bên ngoàinhưng cô vẫn có thể nhận ra ánh mắt của Louis Thương Nghiêu vẫn không ngừngdõi theo người phụ nữ vừa rồi. Cô sao lại không nhận ra nét cô đơn trong mắtngười phụ nữ đó chứ? Cô sao có thể…không lo lắng cho bản thân mình đây?
Cho tới giờ, Deneuve đều cho rằng Thương Nghiêu yêu mình. Nhưng khi nhìn thấyngười phụ nữ kia xuất hiện trong phòng làm việc của hắn, nhìn thấy ThươngNghiêu khẩn trương kéo tay cô ấy, nhìn cô ấy rời khỏi phòng làm việc mà hắnlại không nhịn được muốn đuổi theo…Cô biết, người mà Thương Nghiêu yêu là mộtngười hoàn toàn khác…
Cô có thể buông tay sao?
Trời ơi, cô chỉ muốn có Thương Nghiêu, có được người đàn ông mà mình yêu thôi.Dù chỉ trong một phút cũng được. Nghĩ tới đây, Deneuve lại càng rúc sâu vàotrong ngực hắn, chỉ cần dựa vào lồng ngực hắn, cô mới có thể cảm nhận đượcniềm vui sống, dù là trong lòng hắn không có cô…
Louis Thương Nghiêu cảm nhận được thân thể mềm mại dựa vào trong ngực mình,trong đầu lơ đãng hiện lên hình dáng một thiếu niên anh tuấn có chút hoangdã…Hắn vô thức ôm lấy cô gái trong ngực, khẽ vỗ nhẹ lên lưng cô như muốn anủi…
Trở lại phòng làm việc, Lạc Tranh cuộn mình vùi vào ghế sofa, giày cao gót nằmlăn lóc trên thảm trải sàn. Dáng vẻ của nàng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến dịthường, chỉ là sắc mặt của nàng rất yếu ớt, lại tái nhợt đến mức cực độ…
Nàng còn tưởng rằng, khi thấy hắn, nàng sẽ cùng hắn cãi lộn một trận, thậm chícòn mỉa mai vẻ lạnh lùng của hắn, nhưng mà cuối cùng nàng lại có thể lạnh nhạtcùng tự nhiên bước ra khỏi văn phòng hắn như vậy.
Đến tận hôm nay, Lạc Tranh mới biết bản thân mình lại có thể phân ra thành haingười hoàn toàn khác biệt như vậy. Một người với khuôn mặt tươi cười và mộtngười đang khóc thầm. Nàng đem dáng vẻ đau khổ cùng nước mắt của mình giấu vàobên trong, sau đó dùng bộ dạng vui vẻ che lấp nó, khiến người ta không cáchnào dễ dàng phát hiện ra. Còn cái người tươi cười kia vẫn cực kỳ an tĩnh xử lýcông việc, đối diện với cuộc sống hàng ngày…
Nhưng như vậy, nàng vĩnh viễn chỉ là một nửa, không phải sao? Trái tim vẫn sẽmãi trống rỗng, không cách nào cảm thấy ấm áp.
Lạc Tranh không biết cô gái kia là ai. Nàng thực không biết trước lúc mìnhbước vào phòng, Louis Thương Nghiêu đối với cô gái đó dịu dàng tới cỡ nào.Nghĩ tới đây, Lạc Tranh bất giác nở nụ cười có chút ngây ngô. Lạc Tranh ơi LạcTranh, từ khi nghe chính miệng Lưu Ly nói Louis Thương Nghiêu có vị hôn thê,chẳng phải mày nên hết hy vọng đi sao? Như vậy việc trong phòng làm việc củahắn xuất hiện người phụ nữ khác cũng đâu có gì kỳ quái.
Nàng không muốn biết thân phận thật sự của cô gái đó. Bọn họ trông rất thânthiết, thân thiết đến mức nàng không khó để tưởng tượng ra sự ái muội khi xuấthiện vào lúc sáng sớm thế này. Nàng còn có thể lý luận được gì nữa? Nàng cònmuốn biết đáp án gì từ miệng hắn nữa đây? Khi nàng ngửi được mùi hương nhè nhẹtrên người cô gái kia, lại có một đêm khi Louis Thương Nghiêu trở về trênngười còn mang theo mùi hương này. Nàng chỉ cảm thấy như trời đất rung chuyển,điều này chứng tỏ Louis Thương Nghiêu cùng cô gái kia đâu phải chỉ gặp nhau cómột, hai lần.
Cô gái kia là vị hôn thê của hắn sao? Chính là công chúa Deneuve? Hay là mộtphụ nữ khác có mối quan hệ với hắn?
Trái tim Lạc Tranh như bị xé nát, sau đó bị chà đạp cho tơi bời…nàng tìnhnguyện trở lại như lúc trước, như vậy ít nhất nàng cũng không cảm thấy thấtbại như lúc này, cũng không cảm thấy mỉa mai như lúc này…
Chuông điện thoại bỗng reo vang, hồi sau cao hơn hồi trước. Một lúc sau, LạcTranh mới có phản ứng, nhìn thoáng qua số gọi đến trên màn hình di động….
Là một dãy số lạ…
Trong phòng nghỉ…
Deneuve đã chìm vào giấc ngủ. Thân thể cô vốn yếu ớt, hôm nay lại ngồi xe lâunhư vậy chạy tới tập đoàn nên đương nhiên sẽ cảm thấy mệt mỏi. Mặc dù vậy, côvẫn muốn tới gặp Louis Thương Nghiêu.
Điện thoại bàn khẽ vang lên, Louis Thương Nghiêu nhìn thoáng qua số gọi đến,nét mặt trở nên nghiêm túc, sau một khắc, khẽ thở dài rồi nhấc điện thoại lên.
“Nghe quản gia nói, công chúa đã rời khỏi biệt thự?” Đầu bên kia điện thoạivang lên một giọng nói đầy uy nghiêm cùng mạnh mẽ.
“Ông yên tâm, Deneuve đang ở bên cạnh cháu.” Giọng điệu của Louis ThươngNghiêu lộ rõ vẻ kính trọng nhưng cũng có chút bất đắc dĩ.
“Vậy thì tốt rồi. Thương Nghiêu, cháu phải chăm sóc công chúa cho tốt, nếucông chúa có chuyện gì không hay, gia tộc Louis chúng ta sao có thể ăn nói vớibên kia đây?”
“Cháu biết rồi, cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Hắn khẽ đáp lại.
Đầu điện thoại bên kia rơi vào trạng thái trầm mặc mất mấy giây.
“Nếu công chúa đã một lòng một dạ với cháu, thì cháu hãy đón cô ấy về đi. Tanghe nói cháu cũng đã đưa Liệt rời khỏi lâu đài. Vậy nó và công chúa có thểquan tâm lẫn nhau, Liệt lúc trước chơi với công chúa cũng khá thân, có côngchúa ở bên, không chừng bệnh tình của Liệt sẽ khôi phục rất nhanh.” Người ởđầu dây bên kia khẽ thở dài, chậm rãi nói.
Hàng lông mày của Louis Thương Nghiêu khẽ hiện ra vẻ khó chịu, hờ hững nói,“Ông đã quên rồi sao? Chơi thân với công chúa là Vũ chứ đâu phải Liệt. Côngchúa đối với bệnh tình của Liệt không có bất kỳ sự trợ giúp nào.”
“Thương Nghiêu, vậy cháu muốn duy trì tình trạng này thêm bao lâu nữa. Hôn ướcgiữa gia tộc Louis cùng vương thất Monaco ngày đó cũng được cháu đồng ý. Cháucòn muốn công chúa chờ bao lâu nữa? Công chúa từ lúc còn rất nhỏ đã thíchcháu…”
“Sức khỏe của Deneuve hiện giờ không được tốt, ít nhất phải chờ cho bệnh tìnhcủa cô ấy ổn định lại chút ít mới được.” Louis Thương Nghiêu khẽ ngắt lời,“Đối với chuyện này, cháu sẽ tự lo liệu, ông cũng đừng để tâm làm gì.”
“Cháu làm vậy bảo ta làm sao yên tâm đây? Chuyện của tập đoàn tạm thời chưa đềcập tới, ta chỉ hy vọng cháu có thể lập gia đình sớm một chút, chẳng lẽ cháumuốn ta nằm vào quan tài cũng không được nhìn thấy cháu cùng công chúa thànhhôn hay sao?”
Louis Thương Nghiêu nghe thấy mấy lời này, khẽ nhíu mày.
“Ông vừa nói chuyện của tập đoàn là có ý gì?”
“Cháu đã chủ động hỏi, vậy ta cũng nói thẳng. Thương Nghiêu à, cháu làm saovậy? Cách đây ít lâu Voss Miller đã tới tìm ta, ta mới biết tập đoàn đã xảy rachuyện lớn như vậy. Cháu đưa một phụ nữ về đảm nhiệm vị trí luật sư cố vấn củatập đoàn đã không nói làm gì, sao còn muốn đuổi tận giết tuyệt cả nguyên lãocổ đông? Chẳng lẽ cháu đã quên, không có bọn họ, gia tộc Louis đâu có được vịtrí vững chắc như ngày hôm nay.”
Louis Thương Nghiêu nghe mà cảm thấy phiền muộn, giọng nói cũng bắt đầu lộ rõvẻ bực bội, “Chuyện liên quan tới tập đoàn, ông không cần phải lo lắng. Còn vềchuyện có thể dùng người nào, không thể dùng người nào, cháu rất rõ ràng. Nếuhiện giờ tập đoàn do cháu quản lý vậy có phải ông nên tin tưởng vào năng lựccủa cháu hay không?”
“Thương Nghiêu, ta chỉ sợ cháu bị sắc đẹp mê hoặc.”
Hàng lông mày của Louis Thương Nghiêu càng nhíu chặt lại hơn.
“Ta nghe Sally, em gái của công chúa nói cái cô luật sư kia rất đẹp, hơn nữacháu còn chung sống với cô ta.”
Sally! Lại là Sally! Nha đầu chết tiệt này!
Louis Thương Nghiêu hít sâu một hơi, không hề có ý che dấu, “Đúng vậy, cháuthật sự đang ở cùng với cô ấy.”
“Cháu làm việc thật sự thái quá rồi! Ta nghĩ công chúa sở dĩ tới tìm cháu nhưvậy, nhất định là đã nghe được chuyện này rồi. Cháu lập tức xử lý cho tốt.Đừng quên, người cháu sẽ kết hôn là công chúa. Đừng có mỗi ngày cứ chung đụngvới mấy người phụ nữ không đứng đắn. Càng là phụ nữ xinh đẹp lại càng là taihoạ, giống như mẹ cháu…”
“Cháu phải làm việc rồi. Nếu không có chuyện gì, cháu cúp máy.” Louis ThươngNghiêu vừa nghe hai câu cuối, sắc mặt lập tức biến đổi, giọng nói cũng chuyểnthành lạnh băng.
Người ở đầu bên kia điện thoại cũng nhận ra giọng điệu của hắn chuyển lạnh,vẫn không khách khí nói thêm vài câu rồi mới chịu cúp máy.
Louis Thương Nghiêu nắm chặt điện thoại trong tay, dường như hắn muốn đemchiếc điện thoại kia bóp cho nát vụn. Một tay hắn chống lên kính cửa sổ, nhìnxuống xe cộ đang đi lại như mắc cửi trên đường, nhìn thế giới chìm trong mànmưa xối xả mà tâm tình vẫn không có cách nào dịu lại. Lúc này, hắn vẫn đang cốgắng đè nén lửa giận trong lòng.
Một lúc lâu sau, hắn đưa điện thoại di động cầm lên, chậm rãi ấn xuống một dãysố đã sớm quen thuộc, chỉ là điện thoại không cách nào kết nối được…
Lửa giận còn chưa kịp nguội lại bị thanh âm lạnh băng của điện thoại khôngliên lạc được khơi bùng lên. Không nói lời nào, hắn sải bước rời khỏi phònglàm việc…
Tầng dưới là nơi làm việc của đoàn luật sư, không khí làm việc vô cùng bận rộnnhưng rất có trật tự, chuông điện thoại không ngừng reo vang…
Khi các luật sư đang bận rộn nhìn thấy giám đốc thân chinh xuống lầu, tất cảđều kinh ngạc đến sững người. Chính xác thì phải nói là họ bị sắc mặt của hắnlàm cho sợ hãi.
"Giám đốc..." Tất cả mọi người đều bước tới chào hắn.
Sắc mặt Louis Thương Nghiêu đúng là cực kỳ khó coi, hắn không hề nhìn về phíabất kỳ người nào mà trực tiếp đi thẳng tới phòng làm việc ở cuối cùng, doạ choVi Như đang in sao tài liệu cũng vội vã chạy tới. Vừa muốn mở miệng ngăn lại,Vi Như đã thấy hắn giơ tay lên, đem cửa phòng làm việc của Lạc Tranh đẩy ra..
Phòng làm việc lớn như vậy lại hoàn toàn trống rỗng…
Không hề có bóng dáng của người mà hắn muốn gặp…
"Lạc luật sư đâu?" Lập tức, tại hành lang vang lên giọng nói đầy giận dữ củahắn.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn sang Vi Như, mà Vi Như cũng cố gắng đi tới trướcmặt Louis Thương Nghiêu, dè dặt lên tiếng, “Lạc luật sư…vừa rồi có việc đi rangoài?”
"Có việc đi ra ngoài? Cô ấy có chuyện gì?" Gân xanh trên trán Louis ThươngNghiêu hiện ra rõ mồn một, nắm tay cũng nhanh chóng siết chặt lại.
Vi Như vô thức đưa mắt nhìn nắm đấm của giám đốc, cô thật sự sợ giám đốc giậnđiên mà vung tay lên. Xét theo mức độ tức giận của giám đốc hiện giờ, một đấmnày giáng xuống, cho dù không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng.
“Tôi…tôi cũng không rõ lắm. Lạc luật sư chỉ nói là phải xử lý một chuyện khẩncấp rồi lập tức đi luôn. Tôi còn chưa kịp hỏi thêm điều gì, nhưng nhìn dáng vẻLạc luật sư thì thật sự rất vội vàng…”
Louis Thương Nghiêu xanh mặt đi vào phòng làm việc, ngồi xuống chiếc ghế màLạc Tranh vẫn ngồi. Nơi này vẫn còn lưu lại hương thơm của nàng. Hai tay hắnchống lên bàn làm việc, toàn thân ngập tràn sự mệt mỏi.
Hắn đã sai rồi sao?
Hắn cảm thấy mình thật nực cười khi nghĩ rằng nàng sẽ quan tâm đến việc cóngười phụ nữ khác xuất hiện trong phòng làm việc của hắn. Người phụ nữ vô tìnhnày, sao nàng vẫn có thể nở nụ cười như vậy? Có trời biết, vừa rồi, hắn chỉquan tâm đến cảm xúc của mình nàng mà thôi. Mà nàng, vào lúc này vẫn còn tâmtrạng đi xử lý công việc.
“Rầm!” Nghĩ tới đây, bàn tay hắn khẽ đấm mạnh xuống mặt bàn khiến cho bàn làmviệc bị chấn động làm cho khung ảnh trên đó đổ rầm xuống. Louis Thương Nghiêuđưa mắt nhìn lại, khẽ cầm lấy khung ảnh. Trong ảnh là gương mặt tươi cười củaLạc Tranh, đôi mắt trong trẻo của nàng như đang lẳng lặng nhìn hắn, thầm cườinhạo hắn dễ dàng mất đi kiểm soát.
Đưa ngón tay thon dài khẽ vuốt ve tấm hình của nàng, khẽ vuốt ve gương mặtnàng trên đó, dường như hắn có thể cảm nhận được da thịt mềm mại của nàng. Nụcười của nàng vẫn vĩnh viễn mê người như vậy, lại có chút xa cách, dường nhưbất kỳ kẻ nào cũng không thể chen vào trong lòng nàng…
Lạc Tranh ơi Lạc Tranh, chẳng lẽ, đã lâu như vậy, trong lòng của em vẫn chưacó vị trí dành cho tôi sao?
