Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 132



Chương 7: Đấu trí

Lạc Tranh đứng bên ngoài cửa, từ tận đáy lòng chợt dâng lên một cảm giác khócó thể nói thành lời, giống như có một dòng nước ấm áp nhẹ nhàng len lỏi khắptâm tư nàng vậy. Có đôi khi, người ta khen ngợi bạn ngay trước mặt bạn thì bạncũng không có cảm giác gì đặc biệt nhưng khi vô tình nghe được những lời khenngợi một cách gián tiếp lại có thể khiến bản thân cảm động đến nghẹt thở.

Nàng nhớ rõ Louis Thương Nghiêu đã từng nói không chỉ một lần rằng hắn rấtphiền chán việc phụ nữ nhúng tay vào sự nghiệp của mình. Nhưng hiện giờ hắnlại ở trước mặt nguyên lão cổ đông khẳng định vị trí cũng như thái độ cùngnăng lực làm việc của nàng, khiến nàng có một cảm giác thành tựu chưa từng cótrong đời.

Trong phòng họp nhỏ, không khí hoàn toàn đối lập, nhất là Voss Miller, sắc mặtông ta nhìn rất khó coi, hệt như màu gan heo vậy. Nghe Louis Thương Nghiêu nóixong, ông ta dựa lưng vào ghế sofa, nặng nề thở một hơi dài…

“Thương Nghiêu, xem ra lời của tôi cậu không chịu nghe phải không?”

Louis Thương Nghiêu đưa mắt nhìn ông ta, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười,“Nếu như những lời của ông có thể khiến cho tập đoàn thu được lợi ích tột bậc,đương nhiên tôi sẽ tiếp thu.”

Voss Miller lắc đầu, bộ dạng có vẻ rất thất vọng, chau mày nói tiếp, “Nói nhưvậy tức là ý kiến của tôi không có tính xây dựng sao? Thương Nghiêu, tôi biếtrõ những nguyên lão cổ đông như chúng tôi ở trong mắt anh đều là người vướngchân vướng tay. Nói thật là tôi cũng đã lớn tuổi, cũng muốn qua Úc sống cùngvới con gái nhàn nhã an hưởng tuổi già. Nếu như không phải lo lắng cho sự pháttriển của tập đoàn, tôi cũng không muốn ở lại nơi này. Nhưng mà, nghe khẩu khícủa anh hiện giờ hẳn là không cần ông già này nữa, vậy thì tôi sẽ lập tức rútvốn, đỡ phải ở lại đây tiếp tục chịu khổ nữa.”

Nói xong, Voss Miller lại thở dài nặng nề, làm ra vẻ bất lực cùng với thái độđầy kiên quyết.

Đổi lại là người khác nhìn thấy bộ dạng của Voss Miller lúc này nhất định sẽnghĩ rằng ông ta quyết định rút vốn thật. Nhưng Louis Thương Nghiêu đâu phảingười tầm thường. Đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn giống như lưỡi dao nhỏquét qua mặt của Voss Miller, nhìn thấu âm mưu đang lóe lên trong mắt ông ta.

Hắn cũng chẳng buồn để tâm, hờ hững cười nhẹ, “Những lời vừa rồi cứ như thểtôi muốn trực tiếp đuổi ông đi vậy.”

“Đâu có, tôi già rồi, đầu óc không theo kịp suy nghĩ của mấy người trẻ tuối.Anh cũng biết, cổ đông của tập đoàn có nhiều vị nguyên lão, họ cũng có cảmnhận giống tôi, có ai lại không muốn đi hưởng phúc chứ?” Voss Miller hừ nhẹmột tiếng.

Louis Thương Nghiêu đương nhiên hiểu được tâm lý của lão hồ ly này. Ngoài mặtmuốn dùng chuyện rút vốn để tới dọa hắn nhưng thực tế lời nói của ông ta chứađầy hàm ý sâu xa, muốn đem một loạt nguyên lão cổ đông tới đả kích uy quyềncủa hắn. Cho tới bây giờ, lão hồ ly này luôn gây ra những ảnh hưởng không tốtđối với tập đoàn. Thứ ông ta muốn rất đơn giản, chính là đứng trên đầu ngườikhác, cho dù không ngồi được vào vị trí chủ tịch cũng muốn trở thành bá chủtại đại hội cổ đông, nói lời không ai dám bàn cãi.

Đáng tiếc, người ông ta gặp phải chính là Louis Thương Nghiêu chứ không phảicha hắn.

Hắn vừa định dứt khoát lên tiếng thì…

Cánh cửa phòng họp nhỏ vang lên mấy tiếng gõ nhẹ, liền đó Lạc Tranh nhanhchóng bước vào, theo sau còn có Vi Như.

Voss Miller nghe tiếng động quay đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức trở nên xámxịt. Có trời mới biết ông ta ghét nhìn thấy Lạc Tranh đến cỡ nào. Khẽ nhănmặt, Voss Miller liền quay đi.

“Thì ra là Voss Miller tiên sinh tới công ty. Tôi vừa biết tin liền đặc biệtkêu đồ đệ của mình chuẩn bị bình trà thượng phẩm này, nếu ngài không chê mờinếm thử một chút.” Giọng nói trong trẻo ngọt ngào của Lạc Tranh vừa dứt, ViNhư liền đem bình hồng trà đã chuẩn bị sẵn đặt lên bàn.

Mùi hương dịu nhẹ tràn ngập căn phòng, khiến tâm tình trở nên thanh tỉnh hơnrất nhiều.

Louis Thương Nghiêu đưa mắt nhìn Lạc Tranh, khẽ mỉm cười, cảm giác không hàilòng lúc trước lập tức bị hắn đè nén lại.

Voss Miller nghe vậy, có chút kinh ngạc quay đầu nhìn Lạc Tranh. Người phụ nữnày đổi tính rồi sao? Cô ta không phải vẫn luôn muốn đối phó với mình sao? Thếmà lúc này lại tốt bụng mời mình thưởng trà?

“Sao vậy? Không dám uống?” Lạc Tranh liền cười nhẹ, cầm lấy bình trà, chủ độngrót cho Voss Miller một ly, động tác cực kỳ tao nhã. “Ngài là công thần bậcnhất của tập đoàn, cũng là nguyên lão cổ đông, nếu như trước đây tôi có gì đắctội với ngài, mong ngài thông cảm.”

Lời này của nàng vừa thốt ra khiến Louis Thương Nghiêu không khỏi nhíu mày.

Nhưng Voss Miller lại vô cùng cao hứng, thấy nàng chủ động nhún nhường, ông tađắc ý cười lớn, nhận lấy chén trà Lạc Tranh đưa tới, ngạo mạn nói, “Đươngnhiên rồi, người trẻ tuổi các người vốn không hiểu chuyện, tập đoàn này cókhông ít mồ hôi công sức của tôi, đừng nói là trước mặt Thương Nghiêu, ngaycác trưởng bối khác của gia tộc Louis cũng phải nể tôi vài phần. Người trẻtuổi làm việc cũng không hẳn là sai nhưng mà cũng phải nhìn cho rõ đối phươnglà ai mới được. Nhưng mà cô có thể kịp thời nhận ra sai lầm của mình, tôi cũngkhông so đo thêm làm gì.”

Voss Miller đương nhiên rất tự đắc, ngay cả người phụ nữ này cũng cúi đầutrước ông ta, ông ta không tin Louis Thương Nghiêu có thể kiên trì được baolâu nữa.

Lạc Tranh vẫn duy trì nụ cười nhẹ nhàng trên môi, giống như một đám mây hờhững trôi phía chân trời, ánh lên những tia sáng long lanh. Nàng kiên nhẫn chờông ta nói xong mới tiếp tục cất lời…

“Voss Miller tiên sinh nói rất đúng, tiên sinh vì tập đoàn đã bỏ ra hơn nửađời tâm huyết. Phải nói rằng nếu không có sự đóng góp sức lực của ngài, tậpđoàn cũng không được huy hoàng như ngày nay.”

“Nói vậy còn tạm được.” Voss Miller nghe xong càng thêm kiêu ngạo. Xem ra LạcTranh cũng không phải là mối đe dọa của ông ta, như vậy tiếp theo chỉ cần toàntâm toàn ý đối phó với Louis Thương Nghiêu, khiến cho hắn trở thành con rốitrong tay mình là được.

Lạc Tranh ngước mắt nhìn Voss Miller, đương nhiên nhìn ra mưu đồ cùng sự kiêungạo trong đáy mắt ông ta, cười nhẹ một tiếng, “Tập đoàn luôn chủ trương coitrọng vấn đề nhân đạo, nhất là đối với người đức cao vọng trọng như ngài.Louis tiên sinh…” Nói đến đây, nàng đột nhiên đưa mắt nhìn về phía LouisThương Nghiêu, làm ra vẻ oán giận nói, “Hết thảy đều do ngài không tốt, sao cóthể khiến Voss Miller tiên sinh phải chịu ủy khuất như vậy?”

Hành động bất ngờ của nàng khiến lòng tự mãn của Voss Miller càng thêm thỏamãn, ông ta cười đến sảng khoái, nhìn gương mặt không chút biểu cảm của LouisThương Nghiêu, đắc ý lên tiếng, “Không có vấn đề gì, Thương Nghiêu là tôi từnhỏ nhìn nó lớn lên, tính tình của nó quá cố chấp, về sau tôi sẽ quản giáo nónghiêm chút là được rồi. Về phần nó đắc tội với tôi, tôi cũng sẽ bỏ qua hếtchuyện cũ.”

“Như vậy sao được chứ?” Lạc Tranh ngược lại không chịu bỏ cuộc, nụ cười đầytrí tuệ khiến người ta không thể đoán được ý định của nàng, “Voss Miller tiênsinh vì tập đoàn bỏ ra nhiều công sức như vậy, Louis tiên sinh đương nhiênphải đáp tạ thật tốt mới đúng. Louis tiên sinh, không biết đối với một lãocông thần như Voss Miller tiên sinh đây, tập đoàn phải đáp tạ thế nào?”

Nàng lại lần nữa đem vấn đề dồn hết lên người Louis Thương Nghiêu.

Louis Thương Nghiêu dường như có chút không vui nhưng có lẽ hắn là người amhiểu tâm lý chiến hoặc là hắn đã sớm học hiểu tâm tư của Lạc Tranh cho nêncười nhẹ, “Là nguyên lão của tập đoàn, đương nhiên phải tận lực thỏa mãn tâmnguyện cho họ.”

Lạc Tranh đưa mắt nhìn Louis Thương Nghiêu một cái, rồi lại nhìn vào vẻ đắc ýtrên gương mặt Voss Miller, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Đừng trách tôi vừa rồinghe lén hai vị nói chuyện, thì ra con gái ngài đang sống tại Úc.”

“Đúng vậy, mấy đứa nó từ nhỏ đã qua đó. Đi học, làm việc, lập gia đình, hiệngiờ cũng đã định cư luôn ở đó rồi.” Voss Miller vừa nghe nhắc tới con gái, ánhmắt liền sáng lên.

Lạc Tranh lập tức để ý ánh mắt đó, chờ ông ta nói xong, bình thản lên tiếng,“Tôi cũng đã từng qua Úc, nơi đó quả thực là một chỗ an cư lý tưởng, nhàn nhã,thư thái, nhịp sống cũng rất bình lặng chứ không hối hả như ở Paris này.”

“Phải, nước Úc đích thực là nơi thích hợp để an dưỡng.” Voss Miller vừa cườivừa nói .

Lạc Tranh vừa nghe vậy, nét mặt lập tức thay đổi, nhìn về phía Louis ThươngNghiêu…

“Louis tiên sinh, sở dĩ tôi nhận lời làm cố vấn pháp luật cho tập đoàn là vìnghĩ tập đoàn rất coi trọng vấn đề nhân tính hóa trong công tác quản lý, khôngngờ tới, Louis tiên sinh lại không thấu hiểu như vậy. Xem tình hình này, tôithật sự muốn suy nghĩ lại xem có nên ở lại đây làm việc hay không.”

Voss Miller đang cười bất ngờ bị lời nói của Lạc Tranh làm giật mình, kinhngạc nhìn sững nàng hồi lâu, không hiểu tại sao nàng lại nói ra mấy lời nhưvậy.

Mà vẻ mặt của Louis Thương Nghiêu thì hoàn toàn ngược lại, không hề có chútngạc nhiên nào, cũng không có chút gì tỏ ra không hài lòng, ngược lại cực kỳnhàn nhã tự đắc khẽ nhướng mày, “Ồ, khiến cho Lạc đại luật sư phải nói ranhững lời như vậy, xem ra tôi thật sự phạm phải sai lầm không nhỏ rồi.”

“Sai rồi! Sai lầm mà Louis tiên sinh phạm phải không phải là sai lầm nhỏ mà làsai lầm trí mạng.” Vẻ mặt Lạc Tranh trông cực kỳ nghiêm túc, so với dáng vẻtươi cười vừa rồi tưởng như là hai người hoàn toàn khác nhau vậy.

“Voss Miller tiên sinh là cổ đông cỡ nào chứ? Ông ấy vì tập đoàn vất vả cả nửađời người, đến giờ này vẫn luôn quan tâm đến tình hình của tập đoàn, ngay cảthời gian đoàn tụ cùng con gái cũng không có. Nếu như tập đoàn thực sự coitrọng việc quản lý một cách nhân tính hóa, ít nhất lúc này cũng nên để choVoss Miller tiên sinh được nghỉ ngơi mới đúng, sao có thể khiến ông ấy phảivất vả như vậy.”

Khuôn mặt Voss Miller vốn đang tươi cười, nghe thấy những lời của Lạc Tranh,khóe môi bất giác cứng lại, kinh ngạc nhìn về phía nàng. Louis Thương Nghiêucũng có chút giật mình, nhưng chỉ trong khoảnh khắc liền nở nụ cười, làm ra vẻngại ngùng nói, “Cũng đúng, tôi thật sự hồ đồ rồi, lại có thể quên mất chuyệnnày. May mà có Lạc luật sư nhắc nhở, nếu không tôi sẽ bị người ngoài mắng làông chủ lòng dạ độc ác mất.”

“Các…các người…” Voss Miller rốt cuộc cũng hiểu ra ý tứ của hai người bọn họ.Thì ra ngay từ đầu hai người họ đều đang diễn kịch để chọc tức ông ta.

“Voss Miller tiên sinh, ông cũng biết, Louis tiên sinh quá bận rộn nên nhiềukhi hay quên mất vài chuyện. Giờ thì tốt rồi, ông có thể thoải mái đến Úc đoàntụ cùng con gái.”

Lạc Tranh tươi cười nhìn về phía Voss Miller, cực kỳ bình tĩnh cùng thong dongnhìn khuôn mặt đã tức giận đến tái nhợt của ông ta.

“Thì ra là các người đang gài bẫy tôi.” Voss Miller tức đến run giọng.

“Voss Miller tiên sinh, những lời này của ông là không đúng rồi. Tôi chẳng quacảm thấy Louis tiên sinh đối với nguyên lão cổ đông quá nghiêm khắc mà thôi.Nghe nói ông đã ngoài sáu mươi tuổi, ở tuổi này nên về nhà nghỉ ngơi thoải máimới đúng, sao có thể ở bên ngoài liều mạng đây? Cho dù Louis tiên sinh khôngmở miệng, tôi cũng muốn thay ông đòi lại sự công bằng. Giờ thì được rồi, ôngkhông cần lo lắng chuyện của tập đoàn nữa, muốn đi đâu thì đi đó.” Lạc Tranhkhẽ nở nụ cười lên tiếng.

“Các người muốn đuổi tôi đi?” Voss Miller cũng không hề che dấu cảm xúc, đầyphẫn hận nhìn Louis Thương Nghiêu cùng Lạc Tranh…

“Các người chớ đắc ý sớm như vậy. Tôi là nguyên lão cổ đông của tập đoàn, lờinói vẫn có trọng lượng, muốn đuổi tôi đi, được lắm, tôi lập tức rút vốn, đểxem các người xoay xở thế nào.”

“Rút vốn?” Lạc Tranh liền bày ra bộ dạng có chút suy tư, rồi sau đó nhìn vềphía Louis Thương Nghiêu.

“Louis tiên sinh, nghe nói bên ngoài có rất nhiều nhà đầu tư có hứng thú đốivới vị trí cổ đông của tập đoàn ta. Nếu như Voss Miller tiên sinh muốn rútvốn, vậy tôi phải lập tức thông báo cho bọn họ mới được. Chỉ sợ đến lúc đó họlại tranh giành nhau tới vỡ đầu chảy máu mất.”

“Lạc luật sư phụ trách toàn bộ pháp vụ của tập đoàn, chịu trách nhiệm việc nàyđương nhiên là người thích hợp nhất.” Louis Thương Nghiêu cũng cực kỳ phốihợp, giọng điệu tràn ngập sự vui vẻ.

Voss Miller nghe thấy vậy, đầu tiên là sững người, sau đó lửa giận bùng lênkhiến râu ria đều dựng ngược, chỉ vào Lạc Tranh…

“Cô đừng đắc ý quá sớm. Cô nghĩ rằng tôi rút vốn thì các nguyên lão cổ đôngkhác có thể ngồi yên sao?”

Lạc Tranh mỉm cười lắc đầu, “Ông nói vậy là không đúng rồi. Tôi là có lòng tốtvậy mà ông lại nói tôi uy hiếp ông. Là chính miệng ông nói muốn rút vốn, cũnglà ông nói muốn cùng con gái đoàn tụ, hưởng thụ cuộc sống điền viên. Những lờitôi nói cũng cực kỳ rõ ràng, nơi này còn có camera ghi hình lại toàn bộ, đó sẽlà bằng chứng xác thực nhất.

Hơn nữa, còn có Louis tiên sinh là nhân chứng trực tiếp. Cho dù có đưa ra tòa,tôi nghĩ quan tòa cũng không cho rằng đó là lỗi của tôi đâu. Về phần các vịnguyên lão cổ đông khác, họ có con gái ở nước ngoài hay không thì tôi khôngbiết nhưng mà tôi nghĩ bọn họ cũng không muốn đặt mình vào vòng nguy hiểm nhưvậy. Dù sao, ở bên ngoài người trẻ tuổi rất nhiều, người muốn trở thành cổđông của tập đoàn cũng không thiếu, cùng với người trẻ tuối tranh giành thiênhạ, thực sự rất khổ cực. Cho nên họ nhất định sẽ biết cân nhắc.”

“Rầm…” Voss Miller đập mạnh tay xuống bàn, chỉ vào Lạc Tranh, lại trừng mắtnhìn Louis Thương Nghiêu…

“Giỏi lắm! Các người giỏi lắm!” Nói xong, Voss Miller xoay người giận dữ rờiphòng.

Lạc Tranh bình tĩnh nhìn theo bóng lưng ông ta rời đi, sau đó đưa mắt nhìn vềphía Louis Thương Nghiêu, thấy hắn đang mỉm cười còn Vi Như đứng ở một bên đãsớm sợ đến nỗi không nói nên lời. Vừa rồi Vi Như còn tưởng rằng Lạc Tranh sẽbuông tay đầu hàng lão hồ ly kia. Không ngờ tới, lại có một hồi khẩu chiến ácliệt như vậy dọa cho cô không nói nên lời.

“Vi Như, em ra ngoài trước đi.” Lạc Tranh nhìn về phía cô, nhẹ nhàng nói.

Vi Như gật đầu, hướng về phía Louis Thương Nghiêu cúi chào rồi rời khỏi phònghọp nhỏ.

“Thật đáng tiếc! Hồng trà thượng hạng như vậy mà không động tới chút nào? LạcTranh có chút đáng tiếc, tự rót ình một ly.

“Chúng ta phối hợp thực sự rất ăn ý!” Louis Thương Nghiêu cũng cầm lấy cái lynàng đã uống, tự rót ình, uống một ngụm, “Trà thơm, người thơm”

“Chưa từng gặp người đàn ông nào không biết xấu hổ như anh.” Lạc Tranh khẽ lêntiếng.

“Giờ gặp cũng không tệ mà.” Louis Thương Nghiêu không hề giận mà còn cười, đôimắt sâu thẳm cũng ánh lên ý cười, “Lạc Tranh ơi Lạc Tranh, em quá thông minh,thông minh tới mức khiến người ta muốn diệt trừ.”

“Vậy sao? Nói như vậy, anh đang muốn diệt trừ tôi.” Lạc Tranh cố tình xuyêntạc ý tứ của hắn.

“Vậy thì phải xem, em đối với tôi có bao nhiêu uy hiếp, nhưng mà cho tới giờlà không có.” Louis Thương Nghiêu dựa lưng vào sofa, nhẹ nhàng lên tiếng, “Tôinghĩ, em cũng biết rất rõ, nếu như em không kịp thời xuất hiện, lão hồ ly kiasẽ có kết cục thế nào.”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...