Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 127



Chương 3: Đêm triền miên (18+)

Đêm xuống, Lạc Tranh cố gắng lắm mới có thể tắm xong, phải giơ ột tay khi tắmthực sự là chuyện vô cùng khốn khổ.

Vừa vào đến phòng làm việc chuẩn bị bật máy tính lên, Lạc Tranh thấy trên cửakính thoáng hiện lên ánh đèn pha xe hơi báo hiệu Louis Thương Nghiêu đã trởvề, trong lòng nàng không khỏi dâng lên một chút căng thẳng.

Lạc Tranh thầm nhủ chỉ cần chú tâm làm việc của mình là được rồi. Lúc này, mốiquan tâm hàng đầu của nàng là tình hình của Liệt. Biết rõ nguyên nhân bệnh củacậu ta, cho dù thế nào đi nữa nàng cũng sẽ nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho Liệt.

Lạc Tranh cũng không biết, hành động của nàng lúc này có phải một dạng tâm lýchuộc tội hay không nữa.

Tất cả tư liệu nàng tìm kiếm hiện giờ đều liên quan đến bệnh tình của Liệt.Trong lúc còn đang mải tìm kiếm thông tin, cửa phòng làm việc liền bị đẩy bậtra, không khó nhận ra hành động đẩy cửa này khá thô lỗ.

Lạc Tranh vô thức nhíu mày, không cần nghĩ cũng biết là ai vừa bước vào, nàngchậm rãi lên tiếng, “Xin anh lần sau gõ cửa trước khi vào!”

Louis Thương Nghiêu dường như không nghe thấy lời nàng, sải bước tiến về phíatrước, dừng lại trước mặt Lạc Tranh, lạnh lùng nói, “Ai cho phép cô qua bênkia?”

Đôi mắt Lạc Tranh vẫn chăm chú nhìn màn hình như trước, bàn tay bị thương đểxuống phía dưới, nàng chỉ dùng một tay để ghi chép lại những điều quan trọng,khẽ đáp lại giọng nói lạnh lùng của hắn bằng sự hờ hững.

“Không có ai cho phép, tôi muốn tới thì tới.”

Louis Thương Nghiêu thấy nàng hờ hững như vậy, lửa giận lại càng bùng lên,giọng nói mang theo ý mệnh lệnh vang lên, “Tôi cảnh cáo cô, về sau không chophép tới gần lâu đài nửa bước.”

Lời cảnh cáo của hắn rốt cuộc cũng khiến Lạc Tranh ngẩng đầu lên. Nàng nhìnhắn, vẻ mặt giống như vừa nghe được một chuyện hết sức buồn cười, nhẹ nhàngnói, “Anh thật kỳ lạ, chẳng lẽ, đó không phải là ý định lúc đầu của anh haysao?”

Ánh mắt Louis Thương Nghiêu cơ hồ bị lửa giận thiêu đốt. Người phụ nữ to gannày chẳng những không có chút sợ hãi nào, còn dám dùng thái độ đó để nóichuyện với hắn.

“Cô nói vậy là ý gì?” Hắn gần như nghiến răng mà nói những lời này.

Lạc Tranh rốt cuộc cũng ngừng ghi chép tài liệu, khẽ dựa lưng vào ghế, có chúthứng thú khi nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ tức giận đến mức sắp biến dạng củaLouis Thương Nghiêu.

“Anh nên hy vọng tôi tới lâu đài mới đúng. Bởi vì, không phải anh luôn muốnxem tôi bị lương tâm hành hạ thế nào hay sao? Nếu không, tại sao anh lại đưatôi đi gặp Liệt.”

Bàn tay Louis Thương Nghiêu khẽ siết lại thành nắm đấm, đôi mắt thâm thuý sắcbén như chim ưng cũng nheo lại, bắn ra những tia đầy nguy hiểm.

Nhưng mà, Lạc Tranh ngược lại chẳng có chút sợ hãi nào, nàng khẽ đưa tay vénlại mái tóc, so với bộ dạng lửa giận ngút trời của hắn thì nàng lại cực kỳthong thả bình tĩnh.

"Louis Thương Nghiêu, mục đích ban đầu của anh không phải là muốn hành hạ tôisao? Bởi vì anh cho rằng, Liệt và Vũ trở thành như vậy, tôi không thể chối bỏtrách nhiệm. Cho nên, anh mới triển khai một loạt hành động trả thù nhằm vàotôi.” Nói đến đây, Lạc Tranh khẽ lắc đầu, có chút buồn cười nhìn hắn.

“Nhưng mà Louis tiên sinh, tôi thật sự đang tự hỏi, có phải anh đã xem quánhiều tiểu thuyết hay phim truyền hình rồi không? Sao lại nghĩ ra mấy cách nhưvậy để đối phó với tôi? Đầu tiên là quyến rũ tôi, đoạt lấy tôi từ tay Ôn HúcKhiên. Tôi nghĩ anh muốn làm cho tôi yêu anh đến điên cuồng, không cách nàokiềm chế được bản thân, rồi sau đó anh sẽ tuyên bố hết thảy chỉ là kế hoạchtrả thù của mình mà thôi. Sau đó, tôi sẽ cảm thấy cực kỳ đau khổ, sống khôngbằng chết có phải không?

Louis Thương Nghiêu cắn răng, nhìn nàng chằm chằm.

“Sao vậy, bị tôi nói trúng nên tức giận sao?” Lạc Tranh cười khẽ, “Rốt cục tôicũng hiểu được cái câu anh luôn miệng nói rằng tôi cả đời này chỉ có thể ở bêncạnh anh. Anh muốn đem tôi giữ lại bên mình để từ từ hành hạ sao? Hay là hạnhục tôi? Dùng bệnh tình của Liệt để tra tấn thần kinh tôi? Thật nực cười!Louis Thương Nghiêu, phương thức trả thù của anh chỉ nghĩ được có vậy haysao?”

“Chết tiệt, cô nói cái gì?” Cơn giận của Louis Thương Nghiêu như muốn bùng nổ.Tâm tư của hắn bị nàng vạch trần, loại cảm giác này khiến hắn thật sự rất khóchịu.

Lạc Tranh khẽ thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

"Louis Thương Nghiêu, xem ra anh thật sự không hiểu tôi. Anh có biết bản lãnhlớn nhất của tôi là gì không?” Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn, cười khẽ, “Conngười tôi trước giờ đều không thích thuận theo tình thế. So với việc thích ứngvới hoàn cảnh, tôi lại càng thích đi thay đổi hoàn cảnh hơn. Bởi tôi thíchthay đổi hoàn cảnh cho nên mới được người ta gọi là hoa anh túc độc.” Ba từcuối cùng, nàng nhấn mạnh từng lời vô cùng rõ ràng.

“Cô cho rằng, tôi sẽ để cô đắc ý như vậy?” Louis Thương Nghiêu rốt cục mởmiệng, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn nàng nói.

“A, tốt nhất anh đừng để cho tôi đắc ý như vậy. Bởi vì, cuộc sống quá mức annhàn khiến tôi cảm thấy rất buồn chán.” Lạc Tranh ngược lại không hề tỏ ra khóchịu, thái độ cực kỳ nhẹ nhàng tự nhiên, so với bộ dạng những người phụ nữ bịsự trả thù của đối phương làm cho sợ hãi đến khóc sướt mướt thì dáng vẻ bìnhthản của nàng càng khiến cho hắn tức giận hơn.

Khẽ đưa tay chống cằm, nàng nhìn Louis Thương Nghiêu.

“Anh muốn trả thù thế nào là chuyện của anh, tôi rất thích cùng anh đấu tríđấu sức, như vậy thì mới thú vị. Cuộc sống đã đủ nhàm chán rồi, tôi không thểđể cho bản thân mình cũng trở nên nhàm chán như vậy được.”

“Cô muốn gây dựng sự vui vẻ cho bản thân trên nỗi đau của Liệt?” Ánh mắt LouisThương Nghiêu lúc này cơ hồ toé lửa, dường như có thể thiêu nàng cháy thànhtro bụi.

Lạc Tranh nghe vậy, vẻ mặt có chút khó hiểu. “Tôi đâu có, anh không thể nóimột cách vô trách nhiệm như vậy được. Ông chủ lớn của tôi. Tôi cũng không ngạinói cho anh biết…” Nói đến đây, ánh mắt của nàng liền khôi phục lại vẻ nghiêmtúc thường thấy, “Anh không phải muốn giữ tôi lại bên mình để trả thù hay sao?Cũng được đó! Tôi ngược lại sẽ không rời khỏi anh. Tôi chính là muốn cho anhthấy tôi làm thế nào để Liệt trở lại khoẻ mạnh như trước.”

Louis Thương Nghiêu bị vẻ mặt đầy nghiêm túc của nàng làm cho sửng sốt, hắnchăm chú nhìn nàng hồi lâu, dường như nghĩ ra điều gì, sắc mặt liền trở nênrất khó coi.

“Tôi cảnh cáo cô, nên sớm từ bỏ ý nghĩ điều khiển tâm tư của Liệt đi! Cô cáchxa Liệt ra một chút, nếu không…” Hắn vừa nói vừa giận dữ bước tới, bàn tay tonắm chặt lấy cổ tay nàng hung hăng siết mạnh, bất ngờ nhìn thấy trên tay quấnđầy băng gạc, câu nói sắp thốt ra liền nuốt trở lại…

Hắn vốn rất tức giận, nhất là khi nghe được câu nói cuối cùng bằng giọng điệuvô cùng dõng dạc của Lạc Tranh. Ngay cả bác sỹ tâm lý nổi tiếng thế giới cònkhông trị liệu được bệnh tình của Liệt, nàng dựa vào cái gì mà dám chắc chắnnhư vậy. Khả năng duy nhất chính là nàng muốn đem Liệt làm trò tiêu khiển đểphản kháng lại hành vi giam cầm của hắn đối với nàng.

Nhưng…

“Tay của cô sao lại thành thế này?” Hắn đột nhiên chuyển hẳn thái độ, thanh âmcũng dịu lại rất nhiều, đôi mắt cũng trở nên nhu hoà hơn.

Lạc Tranh không ngờ tới hắn sẽ có hành động này, dưới tình thế cấp bách đươngnhiên lực tay của hắn sẽ mạnh hơn bình thường. Lực tay của hắn siết lại khiếnnàng đau tới nhíu mày.

“Hai anh em các người đều muốn lấy mạng tôi sao? Đau quá!”

Louis Thương Nghiêu nghe vậy, đáy mắt xẹt qua một tia đau lòng, vội vàng buôngtay ra, như có điều suy nghĩ nhìn nàng, “Là Liệt làm cô bị thương?”

“Anh đang quan tâm tôi? Thật sự không dám tin!” Lạc Tranh trừng mắt liếc hắnmột cái, xoa xoa cổ tay đau nhức, “Không phải anh hận tôi lắm à? Tôi bị thươngnhư vậy chẳng phải là tốt hơn sao? Cho dù hôm nay tôi chết, anh cũng nên vuimừng mới phải?”

“Ai nói cô chết sẽ khiến tôi vui mừng?” Louis Thương Nghiêu nghe nàng nói vậy,hàng lông mày hơi chau lại, cao giọng lên tiếng.

Lạc Tranh thực bị những lời này làm cho sững sờ, vô thức ngẩng đầu nhìn LouisThương Nghiêu, cẩn thận quan sát nét mặt hắn mới phát hiện ra vẻ cương nghịtrên nét mặt rắn rỏi kia hoàn toàn đối lập với đôi môi kiêu bạc. Nàng biết rõmỗi khi hắn phẫn nộ hay chế nhạo người khác thì đôi môi mỏng kia thường haycong lên như vậy, mà nàng cũng bao lần mê loạn bởi sự ấm áp cùng nhiệt tìnhcủa nó…

A, nàng lại nghĩ cái gì thế…

Louis Thương Nghiêu cũng nhận ra nét nghi hoặc trong ánh mắt nàng, đôi mắtthâm thuý của hắn cũng trở nên hơi mất tự nhiên, khẽ chớp mắt rồi bổ sung thêmmột câu.

“Ý của tôi là, tôi sẽ không để cho cô chết một cách dễ dàng. Như vậy khiến côquá được lợi rồi!”

Lạc Tranh trừng mắt liếc hắn một cái, người đàn ông này đúng là cực kỳ nhàmchán.

“Tôi thực sự khiến anh căm hận tới vậy? Bây giờ là xã hội pháp trị, anh hạinhiều người như thế, lại còn giết Tề Lê ngay trước mặt tôi. Anh thực sự tinrằng mình có thể một tay che trời hay sao?”

“Cô cho rằng, luật pháp là vạn năng?” Louis Thương Nghiêu nghe xong, có chútbuồn cười nhìn nàng, vẻ mặt so với lúc trước có gì đó rất lạ.

“Cô đã tới Macau, hẳn phải hiểu rõ trên đời này có rất nhiều chuyện luật phápkhông thể tác động tới được.”

“Tôi tin, đặc biệt là đối với người có dòng máu vương thất như anh, chẳng qualà nhờ vận khí tốt mà thôi, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là anh muốn làmgì thì làm.” Lạc Tranh cười lạnh nhìn hắn, “Anh đừng quên, tôi chính là nhânchứng đã tận mắt chứng kiến anh giết người. Tốt nhất anh nên giết tôi đi. Nếukhông, tôi sẽ tố cáo anh!”

“Cô cho rằng mình có cơ hội đó sao?” Louis Thương Nghiêu không buồn đếm xỉatới lời nàng. Đối với sự đe doạ vừa rồi của Lạc Tranh, hắn chỉ coi như vừanghe được một truyện cười mà thôi.

“Vậy anh cứ thử xem!” Lạc Tranh đương nhiên cũng không chịu nhượng bộ, khẽcười nhẹ, ánh mắt trong trẻo nhưng cực kỳ lạnh lùng, “Anh luôn cho rằng, Tề Lêđáng chết. Nhưng dù cho Tề Lê có một vạn lý do đáng phải chết thì cũng khôngđến lượt anh quyết định vận mệnh của chị ta. Bốn năm, Vũ đã chết bốn năm rồi,Liệt lại trở thành người như vậy. Mà bốn năm nay, anh cũng không ngừng trảthù, vạch ra vô số kế hoạch tinh vi. Chẳng lẽ, đó là mục đích lớn nhất củacuộc đời anh? Anh cho rằng, nếu Vũ biết chuyện anh làm sẽ có thể thanh thảnnhắm mắt hay sao? Anh…”

“Im miệng!” Louis Thương Nghiêu lạnh lùng cắt ngang lời nàng, đôi mắt sắc bénnhư chim ưng khẽ nheo lại, nhìn nàng chằm chằm, “Cô biết không, lúc đầu tôivốn rất muốn buông tha cho cô, toàn tâm toàn ý tập trung trị liệu căn bệnh củaLiệt. Nhưng mà khi tôi nhìn thấy Liệt mỗi ngày lại nổi điên lên như vậy, tôilại cảm thấy thống hận các người. Mỗi lần Liệt đem những vật cứng rắn hay sắcnhọn tự làm tổn thương mình, tôi lại càng thêm hận các người. Cho nên, tôikhông thể tha thứ, không ai trong các người đáng được tha thứ!”

Lạc Tranh nghe những lời của hắn, trong lòng không khỏi bị chấn động. Nhất lànhìn vào ánh mắt hắn lúc này, cương nghị lạnh lùng nhưng lại lộ ra sự tuyệtvọng đến cực điểm.

Ánh mắt của hắn, làm nàng đau lòng...

Đúng vậy, trong lòng nàng rất đau, nhất là khi biết bản thân mình đã yêu ngườiđàn ông bất trị này.

Lạc Tranh cũng không nói gì nữa, khẽ liếm cánh môi có chút khô ráp, cảm giáctâm tình đang không ngừng trùng xuống. Nàng khẽ dời đi ánh mắt, thở dài mộttiếng.

Một lúc lâu sau…

“Chẳng lẽ, anh thật sự muốn cả đời này đều như vậy?” Giọng nói của nàng rấtnhẹ nhàng, còn có chút gì đó yếu ớt, chút gì đó…ấm áp, không giống với nhữngngười phụ nữ khác. Nghe những lời sau cùng của hắn, nàng thực cảm thấy hoảngsợ, lại có một chút oán hận cùng đau lòng vì hắn.

“Thương Nghiêu, tôi không quan tâm anh sẽ xử trí tôi thế nào, tôi chỉ hy vọnganh cho tôi một chút thời gian. Tôi thật sự muốn giúp Liệt bình phục trở lại.”

Hai từ “Thương Nghiêu” kia khiến cho tâm tình sắt đá cùng lạnh lùng của LouisThương Nghiêu thoáng bị giật mình mà buông lỏng. Bàn tay vốn đang siết lạithành nắm đấm cũng buông ra, ngón tay thon dài hơi nhúc nhích, đưa mắt nhìn vềLạc Tranh ở trước mặt. Người phụ nữ nhỏ nhắn xinh đẹp lại vô cùng thông tuệtrước mặt hắn vẫn rất bình tĩnh khiến hắn không khỏi cho là mình vừa nghenhầm.

Cho tới nay, ngoại trừ lúc ở trên giường, quan hệ của hắn và nàng thường rấtquái lạ. Chỉ khi nàng cực kỳ tức giận mới lạnh lùng trực tiếp gọi tên của hắn,gọi cả họ tên của hắn mà thôi. Thậm chí, nhiều lúc còn không chút khách khí màtrực tiếp gọi hắn là Louis tiên sinh. Nàng chủ động gọi tên hắn như hôm nayquả thực là lần đầu tiên.

Đương nhiên, không tính đến những lần hắn lừa gạt nàng lúc trước.

Lạc Tranh chăm chú nhìn hắn, không buồn quan tâm ánh mắt sắc bén của hắn đangkhông ngừng nhìn nàng từ đầu tới chân. Khẽ hít sâu một hơi, nàng cũng khôngbiết hắn đang nghĩ gì nữa, chỉ biết là có thể nói ra ý nghĩ của mình khiếnnàng cảm thấy rất thoải mái.

“Cô dựa vào cái gì mà cho rằng mình sẽ giúp được Liệt?” Một lúc sau LouisThương Nghiêu mới lên tiếng, không khó nhận ra, hắn cũng đã cân nhắc khá lâu.

Lạc Tranh nhẹ nhàng đáp lại, “Tôi nghĩ, trên đời này ngoài anh ra, người muốngiúp Liệt nhất chính là tôi. Tôi biết anh sẽ cho rằng đây là một dạng tâm lýchuộc tội. Đúng vậy, tôi chính là cảm thấy đau lòng vì Liệt, điểm này tôi cũngkhông phủ nhận. Chính vì như thế, tôi mới càng toàn tâm toàn ý muốn giúp Liệtkhôi phục lại như lúc trước. Như vậy, cảm giác đau lòng của tôi sẽ giảm đi mộtchút. Nếu như, anh cho rằng như vậy còn chưa đủ thì cùng lắm nếu như Liệt cảđời này như vậy, tôi cũng sẽ chăm sóc cậu ấy cả đời.”

Louis Thương Nghiêu thực sự bị những lời này của nàng làm cho kinh ngạc, hắnkhông thể tin nổi mà nhìn nàng, giống như nhìn người ngoài hành tinh vậy. Hắncũng không ngờ tới nàng lại nói thẳng thắn đến thế, cũng không ngờ tới nànglại chủ động thừa nhận lỗi lầm của mình, lại càng không ngờ tới nàng sẽ kiênquyết như vậy.

Cho tới giờ, hắn vẫn luôn tin rằng phụ nữ chỉ giỏi nói miệng mà thôi, họ luôntỏ ra vẻ điềm đạm đáng yêu hay đáng thương trước mặt người khác. Nhưng mà nàngthì ngược lại, nàng thực sự không giống với những người phụ nữ khác. Những phụnữ ở bên cạnh hắn từ trước tới giờ nếu không nguỵ trang thì cũng cực kỳ giảtạo. Nhưng nàng lại cực kỳ chân thật, một là một, hai là hai, sai chính làsai, đúng sẽ nhất định vì bản thân mình mà tranh luận. Nàng cho tới giờ cũngkhông hề che giấu việc căm hận người nào, cũng không che dấu quyết tâm muốngiúp đỡ người nào.

Vậy còn…

Trái tim của nàng?

Nàng có thể che dấu việc thích một người hay không?

Mà hắn, ở trong lòng của nàng rốt cuộc chiếm vị trí thế nào?

Louis Thương Nghiêu đột nhiên bị ý nghĩ của mình làm cho giật mình, sau đó lạicảm thấy có chút buồn cười. Nàng là người phụ nữ của hắn, cho dù trong lòngnàng không có hắn thì cũng vĩnh viễn đừng mong rời khỏi hắn. Nếu trong lòngnàng dám có gã đàn ông khác, hắn sẽ khiến cho gã đó sống cực kỳ khốn khổ.

Không rõ ý nghĩ này xuất phát từ việc muốn trả thù hay là từ trái tim của hắnnữa. Tóm lại, hắn không cho phép nàng thuộc về người đàn ông khác. Chỉ đơngiản như vậy!

Nét mặt cương nghị của Louis Thương Nghiêu khiến người ta không thể đoán đượchắn đang nghĩ gì. Hắn cũng không nói lời nào, chỉ xoay người ngồi xuống sofa,nhìn nàng một lúc lâu sau, khẽ ra lệnh.

“Cô qua đây!”

Lạc Tranh nghe vậy, có chút suy nghĩ rồi cũng bước về phía hắn.

Louis Thương Nghiêu bất ngờ kéo lấy bàn tay không bị thương của nàng khiếnnàng ngồi xuống cạnh hắn, có chút không vui nhíu mày, “Miệng vết thương rấtsâu sao?” Nhất định là rất sâu, nếu không nàng sẽ không phải băng toàn bộ bàntay như vậy. Trái tim hắn, giống như bị một lưỡi dao bén nhọn xẹt qua, mơ hồdâng lên một cảm giác đau đớn.

Lạc Tranh có chút sững sờ, hắn không hề nổi giận cũng không phản bác lại lờinàng sao? Chẳng lẽ hắn đã đồng ý? Nàng bán tín bán nghi nhìn lại hắn thật kỹnhưng xem ra hắn thật sự đồng ý với nàng.

Từ lúc ngồi xuống bên cạnh Louis Thương Nghiêu, nàng cũng không cố gắng gặnghỏi thêm gì nữa. Đối phó với mẫu đàn ông tâm tư khó nắm bắt như hắn, phải biếtlúc nào nên giả ngốc. Bằng không, một giây sau không biết hắn sẽ lại thế nào,không chừng còn có thể thay đổi hoàn toàn ý định.

“Miệng vết thương không sâu thì sẽ không phải quấn băng như cái bánh bao thếnày.” Lạc Tranh khôn khéo dựa vào lời nói của hắn để thăm dò tình hình.

Sắc mặt Louis Thương Nghiêu vẫn khó nắm bắt như trước, hắn cũng không nói gì,chỉ xoay người cầm lấy hộp cứu thương.

Lạc Tranh thấy vậy vội lên tiếng, “Đã băng rất cẩn thận rồi, anh còn muốn làmgì?”

“Không phải vừa mới tắm hay sao?” Hắn khẽ liếc nhìn nàng, “Thật đúng là taychân vụng về mà!”

Lúc này Lạc Tranh mới phát hiện ra, băng gạc đã sớm bị nước thấm ướt từ khinào. Vừa nãy chỉ mải lo đấu khẩu với hắn nên nàng không hề nhận ra điều đó.

Louis Thương Nghiêu kéo bàn tay bị thương của nàng về phía mình, cầm lấy kéo,có chút dè dặt cắt bỏ băng gạc, rồi gỡ ra từng vòng băng quấn. Động tác cùngánh mắt của hắn có gì đó rất khác lạ, lại cực kỳ nhẹ nhàng như sợ làm nàng đauvậy.

Nhìn thấy phần băng gạc ở giữa vết thương đã sớm bị máu thấm đỏ, mi tâm củaLouis Thương Nghiêu khẽ nhăn lại. Lúc tháo hết lớp băng cũ ra, hắn mới có thểnhìn rõ ràng vết thương trên tay nàng.

Vết thương này nằm ngay giữa lòng bàn tay. Nhìn vào bàn tay nhỏ bé vốn cực kỳmềm mại của nàng lúc này thật khiến người ta cảm thấy đau lòng bởi miệng vếtthương cực kỳ đáng sợ. Louis Thương Nghiêu bất giác nín thở, nhìn vết thươngcủa nàng, hắn còn cảm thấy đau đớn hơn cả lúc bản thân mình bị thương.

Lạc Tranh nhìn thấy mi tâm của hắn khẽ nhíu lại, thực không biết hắn đang suynghĩ gì. Nàng cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng theo dõi tình hình.

Thuốc sát trùng nhẹ nhàng chảy vào vết thương, cảm giác lạnh buốt cùng đaunhức kích thích thần kinh khiến cho Lạc Tranh khẽ run lên. Louis Thương Nghiêungẩng đầu nhìn nàng, giọng nói trở nên cực kỳ nhẹ nhàng, “Vết thương lớn nhưvậy nhất định sẽ rất đau. Thật may là không bị tổn thương tới gân cốt. Nướcthuốc sẽ khiến vết thương hơi khó chịu, cô cố chịu đựng một chút, tôi sẽ gắngnhẹ tay hơn.”

Lạc Tranh cắn cắn môi, không biết tại sao, trong lòng nàng lúc này lại dânglên một cảm giác ngọt ngào. Bàn tay mặc dù đau nhức nhưng vẫn không khó để cảmnhận được đầu ngón tay của hắn đang rất nhẹ nhàng. Hắn thật sự sợ làm đau nàngsao?

Lạc Tranh bất giác nhìn sững gương mặt của hắn. Lúc này hắn đang tập trungtinh thần xử lý miệng vết thương trên tay nàng, đầu hơi cúi xuống khiến chongũ quan cân đối trên gương mặt cương nghị của hắn như ẩn hiện dưới ánh đènnhu hoà trong phòng, toả ra sự mê hoặc khiến nàng nhìn đến mê mẩn. Hắn thật sựhận nàng sao? Lạc Tranh đã không còn là cô thiếu nữ mới lớn hay mơ mộng nữa.Nhưng vì cái gì nàng vẫn luôn có một cảm giác mơ hồ là hắn thật sự rất quantâm tới mình.

Cho tới giờ, Lạc Tranh cũng chưa từng nghĩ tới việc hận hắn. Tuy hắn đã làmrất nhiều chuyện xấu xa cùng độc ác, nhưng nàng lại vẫn cứ vô vọng mà yêu hắn.Có phải vì thế nên nàng mới có thể tha thứ hết cho những chuyện hắn đã làm haykhông?

Người đàn ông đang ngồi trước mặt nàng là thật, ánh mắt đầy chân thành của hắncũng là thật, động tác nhẹ nhàng của bàn tay hắn cũng là thật, mà ngay cả mùihoắc hương thoang thoảng kia cũng cực kỳ chân thực.

Một ngọn lửa âm thầm hâm nóng bầu không khí trong không gian chỉ có hai ngườihọ. Dòng máu trong người Lạc Tranh lúc này như đang chảy ngược lại, sôi tràotựa những con sóng dữ. Ánh mắt nàng lúc này đã không cách nào dời đi nơi khác,tâm tình cũng trở nên hỗn loạn khi ở gần hắn như vậy. Chỉ cần nhìn hắn, nàngsẽ lại vô thức nhớ tới những lúc hắn ở trong cơ thể nàng, từng nhịp lúc nhanhlúc chậm, kích động điên cuồng hoặc dịu dàng vỗ về cho tới khi thân thể mềmmại của nàng co rút lại…

Trời ạ...

Lạc Tranh chỉ cảm thấy mặt đỏ rực, tim đập loạn lên. Sao nàng có thể nghĩ tớinhững chuyện như vậy?

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...