Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 125



Không đợi Louis Thương Nghiêu mở miệng trả lời, Lạc Tranh lại lần nữa chủ độnglên tiếng, “Voss Miller tiên sinh, Louis tiên sinh mời tôi đến chỉ là để xử lýmọi công việc pháp vụ của tập đoàn. Theo như thông lệ mà nói, ngài xưng hô nhưvậy, cũng đã rất không thoả đáng.”

“Cái gì? Cô…”

“Voss Miller tiên sinh, ngài là cổ đông của tập đoàn, tôi nghĩ cách xưng hôcủa ngài cũng phải như mọi người mới đúng. Gọi thẳng tên chủ tịch như vậy thậtsự không ổn chút nào. Người biết chuyện thì coi như là sự quan tâm của trưởngbối đối với hậu bối, người không biết chuyện sẽ nghĩ rằng ngài không hài lòngvới việc Louis tiên sinh ngồi ở vị trí chủ tịch mà muốn bản thân mình thay thếvào.”

“Tôi không có…”

“Còn nữa, Louis tiên sinh…” Lạc Tranh không đợi Voss Miller nói xong, liền nhẹnhàng ngắt lời. Thực tế, nàng cũng không có ý định nghe ông ta nói tiếp.

Lạc Tranh nhìn về phía Louis Thương Nghiêu, nở nụ cười đầy lễ phép.

“Làm luật sư đại diện của tập đoàn, tuy là làm thuê cho tập đoàn, nhưng mà tôivẫn có quyền đề xuất ý kiến của mình. Ngài cần hiểu rõ, đây hoàn toàn là vìlợi ích của tập đoàn mà thôi.”

Đáy mắt Louis Thương Nghiêu ánh lên tia vui vẻ, nhẹ nhàng lên tiếng, “Xin mờinói!”

Hắn có thể cảm nhận được, Lạc Tranh không hề trộn lẫn tình cảm cá nhân vàocông việc. Như vậy rất tốt, nàng sẽ có thể xử lý ổn thoả mọi việc. Đây cũngchính là lý do mà trước giờ hắn không muốn thuê nữ luật sư bởi rất nhiều phụnữ, thường đem tình cảm cá nhân xen vào công việc. Hôm nay, hắn cũng khôngthông báo cho nàng biết bởi vì sợ nàng sẽ đem chuyện riêng ảnh hưởng tới quátrình làm việc, nhưng xem ra, hắn đã sai rồi.

Lạc Tranh đã làm rất tốt, ít nhất, giọng nói của nàng lúc này mặc dù mang theoý hài hước nhưng lời lẽ lại cực kỳ chính đáng.

Lạc Tranh cười nhẹ một tiếng, “Louis tiên sinh là cổ đông lớn nhất của tậpđoàn, đồng thời giữ vị trí chủ tịch, cho dù có quan hệ cá nhân với người nàođi chăng nữa thì lúc xưng hô cũng cần phải chú ý một chút. Tôi biết rõ VossMiller tiên sinh là nguyên lão của công ty, nhưng mà, xưng “chú” như vậy tạinơi làm việc không phải đã quá thân thiết rồi sao? Những trường hợp như vậy,Louis tiên sinh cho dù là chủ tịch cũng cần phải chú ý một chút mới được.Đương nhiên, đây cũng chỉ là đề xuất của tôi mà thôi, nhưng ngài cũng cần biếtrằng, luật sư đại diện chính là người có trách nhiệm đưa ra ý kiến có tính xâydựng.”

Những lời này khiến cho toàn thể cổ đông phải nín thở. Lạc luật sư này khẩukhí cũng thật lớn. Chẳng những dám công khai phản bác nguyên lão cổ đông, cònphê bình luôn thói quen xấu của chủ tịch. Cô ta thật sự coi nơi này là tậpđoàn bình thường sao?

Những người thông minh một chút đương nhiên có thể nghe ra ý tứ trong lời nóicủa Lạc Tranh. Bên ngoài thì là nhằm nhắc nhở Louis Thương Nghiêu nhưng thựctế lại là ngầm cảnh cáo Voss Miller.

Voss Miller là lão hồ ly, đương nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nói của nàng, sắcmặt càng thêm khó coi.

Tất cả cổ đông đều nhìn về phía Louis Thương Nghiêu, muốn xem xem hắn sẽ phảnứng thế nào trước lời đề nghị của Lạc luật sư này. Theo lẽ thường, một chủtịch bị phê bình thẳng thừng như vậy, cho dù không nổi giận cũng sẽ không vuichút nào.

Nhưng mà…

“Lạc luật sư nói rất đúng, đây đúng là sơ suất của tôi. Xem ra, cách xưng hôthật sự cần phải thay đổi mới được, nếu không các cổ đông khác sẽ nghĩ rằngtôi coi trọng bên này hơn bên kia.” Thật bất ngờ là Louis Thương Nghiêu lạitiếp nhận lời đề nghị của Lạc Tranh, sau đó nhìn về phía Voss Miller đang tứcgiận đến mặt mũi rúm ró, bình thản nói, “Ông thấy sao, Voss Miller tiên sinh.”

“Anh…” Voss Miller đã tức đến nỗi nói không ra lời.

Các cổ đông khác đưa mắt nhìn nhau, lúc này họ mới ý thức được vị Lạc luật sưnày thực sự không đơn giản, tuy giọng nói cực kỳ dễ nghe nhưng từng câu từngchữ lại lạnh lùng dứt khoát. Ngay cả giám đốc dường như cũng nể nang vài phần.Nghĩ tới đây, bọn họ không ai lên tiếng, lẳng lặng ngồi xem cục diện biến đổi.

Đại hội cổ đông đã tiến hành hơn hai giờ đồng hồ, chủ yếu vẫn là xem xét cácsố liệu báo cáo kinh doanh cùng lợi nhuận đạt được. Xét cho cùng thì cổ đôngcũng chỉ quan tâm xem trong ví của mình có bao nhiêu tiền mà thôi. Lạc Tranhlắng nghe rất nghiêm túc, tuy có rất nhiều chuyện không thuộc phạm vi chứctrách của nàng, nhưng biết thêm một chút cũng không có hại gì.

Trong suốt quá trình diễn ra cuộc họp, tuy Voss Miller thỉnh thoảng cũng lêntiếng phản đối nhưng đều bị Louis Thương Nghiêu dùng lý luận sắc bén hoặc lờilẽ khéo léo khiến ông ta đành ngồi chịu trận. Số liệu nghiệp vụ quả thực rấtnhiều, nhiều đến mức Lạc Tranh cảm thấy cuộc họp này thực quá mức buồn tẻ cùngvô vị. Nàng thầm nghĩ Louis Thương Nghiêu ngồi ở vị trí này xem ra cũng khôngdễ dàng gì, mỗi ngày chỉ riêng đối diện với mấy thứ kia cũng đủ đau đầu muốnchết rồi.

Lạc Tranh vừa nghe báo cáo, ánh mắt bất giác đã rơi xuống người Louis ThươngNghiêu từ khi nào. Hắn cũng đang tập trung tinh thần nghe báo cáo, thỉnhthoảng đề xuất một số chỉ thị, ống tay áo sơ mi của hắn đã xắn cao lên, lộ racánh tay rắn chắc với làn da màu đồng khoẻ mạnh đầy mị lực. Bàn tay hắn khẽchống cằm, ngón tay thon dài có chút suy tư nhẹ nhàng di chuyển trên gươngmặt, toàn thân hắn toát ra một khí chất ngạo nghễ có pha chút lười biếng nhưngđôi mắt lại cực kỳ sắc sảo không thể coi thường.

Đây chính là bộ dạng của hắn lúc bận rộn làm việc.

Lạc Tranh nhìn cảnh này có chút mê mẩn. Thật sự mà nói, nàng chưa từng nghiêmtúc quan sát hắn lúc đang làm việc bao giờ. Tuy nói lúc ở tập đoàn RM, nàngcũng từng lén nhìn dáng vẻ hắn lúc làm việc nhưng so với lúc này thì hoàn toànkhác biệt. Lúc này, nàng nhìn thấy hắn ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí cònnhìn rõ trong mắt hắn loé lên sự khôn ngoan cùng trầm ổn.

Nàng thích người đàn ông có trí tuệ, sâu sắc, là mẫu đàn ông có thể chống đỡhết thảy mọi chuyện. Trong suốt cuộc họp, Louis Thương Nghiêu đã bao lần thongdong đối mặt với sự phản bác của các cổ đông, khoé môi vẫn toát lên nụ cườivui vẻ và thái độ bình tĩnh. Hắn dường như vĩnh viễn tự tin như vậy, như thểhết thảy mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

Nàng cũng không khó để nhận ra sắc mặt của các cổ đông kia lúc nghe đến sựtăng trưởng của các con số đầy hưng phấn tới mức nào. Suốt cả cuộc họp, chỉ cónàng cùng hắn là bình tĩnh, bởi đối với những số liệu kia, nàng cũng khôngrành cho lắm. Dù sao, sản nghiệp của tập đoàn WORLD cũng rất phức tạp. Sau khinhững số liệu về các hoạt động kinh doanh công khai được báo cáo xong, lại đếnlượt mảng kinh doanh ngầm như sòng bạc, quân sự…Lúc này, tất cả các trợ lý đềuphải lui ra ngoài.

Voss Miller vốn phản đối việc để vệ sỹ của mình rời khỏi phòng họp, nhưng lúcnày ông ta cũng ở trong tình trạng răng cắn phải lưỡi, ông ta thực sự khôngmuốn để Lạc Tranh có cơ hội công kích mình thêm nữa. Nha đầu đáng ghét này,Voss Miller thầm nhủ sớm muộn gì cũng phải dạy dỗ nàng một phen mới được.

Cuộc họp kết thúc khi bóng đêm đã trở nên dày đặc. Màn đêm Paris sau cơn mưadường như có một vẻ quyến rũ lạ thường, đáng tiếc Lạc Tranh lại không có thờigian để hưởng thụ.

“Lạc luật sư, chị vất vả rồi!” Lạc Tranh vừa trở lại phòng làm việc, trợ lý ViNhư lập tức đem lên một ly cà phê thơm lừng, vẻ mặt tươi cười nhìn nàng.

Lạc Tranh hơi sững sờ, nhận cà phê rồi cảm ơn xong xuôi, lại nhìn đồng hồ trêntường, không khỏi kinh ngạc cất tiếng hỏi, “Đã hết giờ làm việc từ lâu, sao côcòn chưa về đi?”

“Tôi đang chờ Lạc luật sư!” Vi Như nở nụ cười ngọt ngào.

“Chờ tôi?”

“Vâng!” Vi Như ít hơn Lạc Tranh mấy tuổi, hơn nữa khuôn mặt cũng khá bầu bĩnhcó chút gì đó giống trẻ con. Cô ngước nhìn Lạc Tranh, đôi mắt to tròn có chútlấp lánh, “Tôi là trợ lý của Lạc luật sư, chị còn chưa về, sao tôi có thể vềtrước.”

Lạc Tranh nghe vậy rốt cục hiểu ra liền cười khẽ, "Vi Như, không cần phải nhưvậy. Sau này nếu tôi không có dặn dò gì đặc biệt thì cứ tan làm như bìnhthường.” Có thể nói, lúc làm việc, Lạc Tranh là một cấp trên nghiêm khắc,nhưng đối với những chuyện khác nàng rất thoải mái, dù sao để một cô bé nhưvậy về nhà muộn cũng rất nguy hiểm.

Ai ngờ, Vi Như nghe xong, hốc mắt liền đỏ hoe như muốn khóc.

“Cô làm sao vậy?” Lạc Tranh sợ hết hồn, nàng đã nói điều gì không nên nói sao?

Vi Như ngẩng đầu nhìn nàng, giọng có chút nghẹn ngào, "Lạc luật sư, chị thậttốt, chị là cấp trên tốt nhất mà tôi từng gặp, ông chủ trước của tôi thật sựrất hung dữ…”

Lạc Tranh khẽ thở dài, biết rõ nguyên nhân muốn khóc của Vi Như liền cười, “Côthật đúng là trẻ con. Được rồi, mau về đi, nếu mai mà đến muộn coi chừng tôisẽ trừ lương đó. Cô cũng biết, lúc làm việc tôi cũng rất hung dữ.”

Vi Như lập tức lau nước mắt, bật cười, “Lần đầu tiên thấy Lạc luật sư nói đùanha. Lạc luật sư, chị chính là thần tượng của tôi. Hôm nay, biểu hiện của chịở phòng họp thực đáng ngưỡng mộ. Tôi cùng rất nhiều người ở đó đều thực sự bịchị khiến cho tâm phục khẩu phục.”

“Nha đầu cô cũng thật nhiều chuyện đó!” Lạc Tranh bất đắc dĩ cười nhẹ…

“Đó là vì Lạc luật sư quá xuất sắc, tôi hôm nay lúc rời khỏi phòng họp cảmthấy thật vinh hạnh. Được ở bên cạnh một luật sư tài giỏi như chị, thật sự rấthưng phấn.”

“Được rồi, đừng nói mấy lời đó nữa. Chỉ cần sau này cô làm tốt công việc, tôicó thể dạy cho cô nhiều thứ hơn.” Lạc Tranh cười nhìn Vi Như.

Nụ cười trên môi Vi Như lại càng thêm vui vẻ.

Đợi Vi Như ra về, Lạc Tranh vuốt vuốt thái dương đau nhức, suy nghĩ một chút,vừa mới trở lại ghế ngồi để tiếp tục xử lý công việc thì điện thoại trên bànlại đổ chuông.

Vừa nhấc ống nghe lên, còn chưa kịp nói lời nào, đầu bên kia đã vang lên tiếngnói trầm thấp mang theo hàm ý mệnh lệnh của hắn.

“Đến phòng làm việc của tôi một lát!”

Tâm tình đang thư thái của Lạc Tranh chợt nhuốm một chút u ám. Nhìn sắc trờingoài cửa sổ, không khỏi nhớ tới lúc ở tập đoàn RM, hắn ở trong phòng làm việcchiếm hữu nàng, tim đột nhiên run lên…

Gã đàn ông điên khùng này, giờ lại muốn gì đây?

Vào giờ này, ngay cả thư ký giám đốc cũng đã ra về. Dọc theo hành lang tớiphòng giám đốc hết thảy đều yên tĩnh, chỉ còn đèn tường đang bật toả ra thứánh sáng có chút mộng ảo bao trùm toà nhà…

Lạc Tranh đi đến trước cửa, đưa tay gõ nhẹ, nghe thấy tiếng nói bên trong vanglên liền mở cửa bước vào.

Louis Thương Nghiêu tựa hồ đang nhắm mắt dưỡng thần. Sau khi Lạc Tranh bướcvào, hắn cũng không hề mở mắt, chỉ khẽ nói một câu, "Tới đây!"

Lúc này, hắn cũng không xử lý công việc nữa, chắc hẳn một ngày bận rộn đãkhiến hắn tổn hao không ít sức lực. Lạc Tranh vô thức nhíu mày, không hề cựtuyệt mà bước tới, chắc chắn hắn cũng không còn tinh lực mà làm gì nàng nữa.

“Anh còn chuyện gì nữa? Nếu không tôi tan sở.” Thái độ của nàng không mấy thânmật khi nói câu này.

Louis Thương Nghiêu vẫn không hề mở mắt ra, ngược lại có chút buồn cười nhếchmôi, “Thái độ thế này là sao, ở chỗ này, tôi chính là ông chủ của cô. Có nhânviên nào lại dùng giọng điệu này nói chuyện với ông chủ của mình chứ?”

“Hiện đã hết giờ làm việc, hơn nữa, ngữ điệu của tôi đã rất khách khí rồi.”Lạc Tranh nhấn mạnh từng lời.

“A…” Louis Thương Nghiêu cũng không hề tức giận, nhắm mắt lại, chỉ vào vaimình, “Bóp vai cho tôi!’

Lạc Tranh vừa nghe, nét không vui trong mắt càng đậm, “Louis Thương Nghiêu,anh trúng gió rồi sao?”

Lần này, Louis Thương Nghiêu mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt trong veo đầy tứcgiận của nàng, cười lạnh, “Lạc Tranh, cô nhớ kỹ cho tôi, giữa tôi và cô, khôngphải là mối quan hệ bình thường giữa cấp trên - cấp dưới.”

“Vậy thì sao?” Lạc Tranh cũng không hề sợ hãi, hỏi thẳng, “Anh lại muốn gìđây?”

Louis Thương Nghiêu cũng không nói tiếp nữa mà thò tay vào ngăn kéo bàn lấy ramột vật gì đó ném tới trước mặt Lạc Tranh.

Lạc Tranh có chút ngạc nhiên, vừa cầm lên nhìn, ánh mắt nàng đã biến thànhnghi hoặc. Vật hắn vừa ném tới chính là thẻ xanh của nàng.

“Anh…”

“Thủ tục chuyển quốc tịch đang tiến hành rồi, cô cũng không cần phải lo lắng.”Louis Thương Nghiêu hờ hững lên tiếng.

“Cái gì?” Lần này Lạc Tranh lại càng bị giật mình hơn. Đưa mắt nhìn vẻ mặt hờhững của Louis Thương Nghiêu, nàng khẽ nhíu mày, “Ai nói tôi muốn chuyển quốctịch Pháp?”

“Cô là người của tôi, tôi ở đâu dĩ nhiên cô phải ở đó, đây là chuyện rất đỗibình thường.” Louis Thương Nghiêu có chút buồn cười nhìn nàng như thể nàng vừanói một chuyện rất ngốc nghếch vậy.

Tâm tình Lạc Tranh trong chớp mắt lạnh cứng lại, nhìn đến tấm thẻ xanh trongtay, lại nghe những lời vừa rồi của hắn, nắm tay liền siết chặt lại.

“Louis Thương Nghiêu, anh không có quyền làm như vậy!” Lạc Tranh căn bản khôngnghĩ tới chuyện chuyển quốc tịch. Nàng là người Hongkong, mang trong mình sựkiêu ngạo cố hữu của người Hongkong. Không chỉ có mình nàng như vậy mà mỗi mộtngười sinh ra ở đất Hongkong đều có cảm nghĩ này.

Tên đàn ông chết tiệt này, tại sao phải làm như vậy?

“Thái độ của cô như vậy không được hay cho lắm.” Louis Thương Nghiêu lạnh lùngnhếch môi, “Tất cả tài liệu của cô đã gửi đi rồi, tuy rằng số năm cư trú khôngđủ, nhưng cũng không phải không có cách.”

Lạc Tranh chỉ cảm thấy như trời đất đang đảo lộn.

“Louis Thương Nghiêu, tại sao anh có thể tự tiện quyết định như vậy? Tôi cănbản không muốn rời khỏi Hongkong. Anh làm như vậy thật là quá đáng. Tôi khôngchấp nhận, tuyệt đối không chấp nhận!”

Hắn lại có thể lấy được hết thảy tư liệu liên quan tới nàng? Người đàn ông nàyquả thực đáng sợ!

Louis Thương Nghiêu nhìn nàng chằm chằm, một câu cũng không nói thêm.

“Louis Thương Nghiêu, anh làm như vậy rốt cục vì cái gì? Tôi thấy mục đích củaanh đã quá rõ ràng rồi. Chẳng phải anh muốn ở trước mặt tôi thể hiện bản lãnhhay sao? Tôi thừa nhận, bản lãnh của anh quả thực không nhỏ, trong thời gianngắn như vậy có thể giải quyết thủ tục nhập tịch phức tạp đến vậy, để cho tôitrở thành công dân Pháp. Nhưng mà, tôi cho anh biết, tôi không thích, một chútcũng không thích! Đừng tưởng rằng anh làm gì cũng đúng cả! Louis ThươngNghiêu, anh thật là quá đáng!”

Nói xong, nàng nổi giận đùng đùng muốn rời đi.

“Cả đời này tôi cũng không định cho cô rời đi, vậy thì chuyển quốc tịch cũngcó vấn đề gì chứ? Louis Thương Nghiêu ở phía sau bình thản lên tiếng, ngăn lạibước chân của nàng.

“Lạc Tranh ơi Lạc Tranh, cô tức giận không phải bởi chuyện chuyển quốc tịchkia mà bởi cô hoảng sợ khi phát hiện ra, mọi thứ của cô đều có liên quan tớitôi, phải nói là liên quan cực kỳ chặt chẽ mới đúng. Cho nên cô đang sợ, đangcực kỳ sợ hãi…”

“Đủ rồi!” Lạc Tranh lạnh lùng quát lên, “Louis Thương Nghiêu, trong mắt tôianh chính là người điên, điên nặng! Lạc Tranh cũng không buồn quay đầu lại màbước thẳng về phía cửa phòng làm việc.

“Cô đứng lại đó cho tôi!” Hắn cũng lạnh lùng quát lên, tâm tình cực kỳ khôngvui, “Tôi cho cô đi sao?”

Lạc Tranh thực sự dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua Louis Thương Nghiêu, nụcười lạnh lùng hiện rõ trên môi, “Louis tiên sinh, tôi thấy anh nhầm lẫn rồi.Đã hết giờ làm việc từ lâu, anh không có quyền ra lệnh cho tôi làm bất cứchuyện gì.” Nói đến đây, ánh mắt nàng càng thêm nghiêm nghị, đưa tay kéo racửa phòng làm việc. Dường như nhớ ra điều gì, nàng lại nhìn về phía hắn lầnnữa.

“A, quên nói cho anh biết, tôi khuyên anh tốt nhất nên ngừng ngay việc chuyểnđổi quốc tịch ngu ngốc đó. Nên biết, nếu không có sự đồng ý của người trongcuộc, tự tiện làm vậy là phạm pháp. Tôi biết rõ anh có quyền thế, nhưng đừngquên tôi là luật sư. Muốn kiện anh ra toà không phải chuyện khó khăn gì. Chodù anh thắng kiện, cũng sẽ bị mất uy tín trong giới kinh doanh. Đương nhiên,anh có thể lập tức sa thải tôi, tôi rất lấy làm vinh hạnh. Còn nữa, ngày maitôi muốn xin nghỉ một ngày. Cảm ơn!”

Nói xong câu đó, Lạc Tranh lập tức rời đi.

Một tiếng “rầm” vang lên, không khó nhận ra nàng dứt khoát tới mức nào.

Louis Thương Nghiêu dựa lưng vào ghế, nhìn theo bóng lưng đã biến mất từ khinào, đôi môi mỏng khẽ mím lại, một lúc lâu sau mới khẽ lẩm nhẩm…

“Lạc Tranh, cô được lắm!”

Bàn tay Louis Thương Nghiêu đang đặt trên bàn làm việc đột nhiên nắm chặt lại…

Mùa thu của Paris không có gì đặc biệt, chỉ cần trời không mưa, không khí sẽcực kỳ sạch sẽ cùng dễ chịu. Nhưng dù sao tiết trời đã chuyển sang cuối thu,chỉ cần rời khỏi nội thành Paris, sẽ cảm nhận rất rõ ràng từng đợt lạnh trànvề.

Từ khi Lạc Tranh tới Pháp cũng rất ít khi lái xe. Thứ nhất là bởi nàng khôngquen thuộc đường xá. Thứ hai là căn bản cũng không đến lượt nàng lái xe. Ngoạitrừ lúc từ biệt thự ra ngoài, còn lại nàng đều thường xuyên ngồi xe của LouisThương Nghiêu.

Nhưng hôm nay Lạc Tranh lại một mình lái xe rời khỏi nội thành Paris, vòng vèomột hồi, dựa vào trí nhớ, cuối cùng nàng cũng lái tới con đường nhỏ xuyên rừngkia.

Hôm nay, nàng quyết định dùng cả một ngày để tìm hiểu mọi việc, trở lại lâuđài để hiểu rõ Liệt một chút. Tại sao lúc bình thường cậu ta trông an tĩnh nhưvậy nhưng lại lập tức biến thành một thiếu niên rất bạo lực. Không, hiện giờkhông thể gọi cậu ta là thiếu niên nữa. Dựa theo tuổi tác thì năm nay cậu tacũng đã 22 tuổi rồi.

Đây chính là lứa tuổi đẹp nhất của thời thanh niên.

Thời gian chạy xe cũng tương tự như lần trước, cuối cùng ngọn tháp cao vút củatoà lâu đài như trong mơ kia rốt cục cũng xuất hiện trước mắt nàng. Nhớ đếnlời của Louis Thương Nghiêu, Lạc Tranh dừng xe ở ngoài, đi bộ về phía lâu đài.

Quản gia đối với sự xuất hiện của Lạc Tranh cảm thấy rất kỳ lạ. Bà ta sữngngười hồi lâu mới vội nở nụ cười lịch sự, “Thì ra là Lạc luật sư!” Nói xongliền nhìn về phía sau nàng.

“Hôm nay Louis tiên sinh không tới.” Lạc Tranh lập tức giải đáp thắc mắc củabà ta..

“A…” Quản gia rõ ràng có chút thất vọng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lạc Tranhcũng mang theo một tia nghi hoặc, “Lạc luật sư tới lần này là…”

“Tôi tới thăm Liệt.” Lạc Tranh cười nhẹ.

"A…Lạc luật sư tới thăm Liệt thiếu gia, nhưng…nhưng tôi không nhận được điệnbáo của ông chủ.” Quản gia có chút chần chừ nói.

“Tôi đã nói với anh ta rồi. Có lẽ công việc quá bận rộn nên quên thông báo chobà.” Lạc Tranh cũng biết bà ta chỉ làm theo chức trách, liền cầm lấy di độnggiơ lên, “Nếu không, bà tự mình gọi điện cho anh ta xác nhận đi.”

"A…không…không. Tôi đâu dám, Lạc luật sư, mời vào.” Quản gia thấy vậy liềncuống lên, lập tức cung kính mời nàng vào.

Lạc Tranh gật đầu, đi vào. Thật ra trước khi tới đây, nàng đã gọi lại cho LưuLy lần nữa. Lưu Ly là huân hương sư đẳng cấp quốc tế, đã từng dùng hương liệutrị hết không ít căn bệnh. Nếu gọi Lưu Ly là bác sỹ trong lĩnh vực này cũng làcó lý của nó, nhất là đối với những người bệnh có tâm trạng phức tạp, có sựtrợ giúp của các loại hương liệu tinh khiết như vậy, sẽ khiến tâm tình bình ổnkhông ít.

Lạc Tranh vẫn luôn tin rằng, bệnh tình của Liệt hoàn toàn do áp lực tâm lý gâynên...

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...