Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 124



Hồi 7: Rơi vào lưới tình

Chương 1: Người phụ nữ thông minh và bình tĩnh

Nếu như, tôi nói rằng tôi yêu em, em sẽ như thế nào? Nếu như, tôi nói rằng tôihận em, thì em sẽ ra sao? Quá khứ, có lẽ có thể qua đi, có lẽ, cả một đời nàysẽ ám ảnh em và tôi.

Luôn muốn được gặp em, ngồi bên cạnh em, ngắm nhìn nụ cười của em, hít lấy hơithở của em, kề cận mùi hương của em, thật lâu, thật lâu…

Nếu không thể yêu nhau, thì ít nhất, cũng để cho em và tôi quyền được ôm lấynhau, chìm trong không gian của nỗi nhớ, phải không, phải như vậy không? Có lẽvậy…

Kẻ đã từng yêu, kẻ đã từng rung động, đáng kiếp!

Từ lâu đài của Liệt trở lại Paris, Lạc Tranh cảm thấy như vừa trải qua mộtgiấc mộng, hết thảy mọi chuyện phát sinh đều quá bất ngờ, nhưng lại giống nhưđã xảy ra từ lâu lắm, khiến cho nàng không kịp trở tay, còn chưa chuẩn bị gìđã phải tiếp nhận hết thảy.

Bóng đêm dày đặc cùng khí hậu cuối thu dần bao phủ cả thành phố. Mưa lại bắtđầu tí tách rơi, đập vào cửa kính, khiến tâm trí của mỗi người đều có chút xáotrộn.

Lạc Tranh cuộn mình ngồi trên ghế sofa, hai tay ôm lấy chân, lẳng lặng nhìnbóng cây không ngừng chập chờn bên ngoài cửa sổ. Tâm tư nàng khá an tĩnh, đầuóc cũng hoàn toàn trống rỗng.

Từ lúc Louis Thương Nghiêu đưa nàng trở về biệt thự cũng không hề đi ra ngoài.Hắn chỉ trở lại phòng làm việc, không biết bận rộn cái gì nữa. Như vậy cũngtốt, đỡ phải đối mặt hắn, tránh được sự lúng túng bởi không biết nên nói cáigì.

Lúc ở trong lâu đài, hành vi của hắn khiến nàng ít nhiều muốn phản kháng. Ởtrong toà lâu đài đẹp như tranh vẽ đó, hắn lại có thể làm ra loại chuyện nhưvậy đối với nàng. Hơn nữa, vẻ mặt của hắn lúc đó thực sự rất khiếp người. Nàngcòn nhớ rõ ánh mắt của bà quản gia nhìn về phía mình mang theo sự nghi hoặccùng khó hiểu cỡ nào.

Xem ra, bà quản gia kia cũng coi nàng như một phụ nữ hám tiền nào đó mà thôi.

Lạc Tranh khẽ thở dài, tựa đầu vào thành ghế sofa, đôi mắt trong veo giờ cóchút mơ hồ nhìn về nơi xa xăm không hề chớp. Không biết tại sao, nàng độtnhiên nhớ tới Lưu Ly, bất giác có chút kinh hoàng, ánh mắt vốn tĩnh lặng giờcũng nổi lên sự thay đổi.

Vội cầm lấy di động, mở ra mục tin nhắn, Lạc Tranh còn nhớ rõ, Lưu Ly đã nóisẽ lập tức bay đi Paris. Hai ngày nay có quá nhiều chuyện phát sinh, khiến chonàng quên bẵng mất chuyện quan trọng như vậy.

Tin nhắn vẫn còn đó, nhưng chỉ là tin mà nàng đã đọc hôm trước. Đến giờ, mộtchút tin tức của Lưu Ly cũng không có. Suy nghĩ một chút, Lạc Tranh liền bấmdi động gọi cho Lưu Ly.

Chờ hồi lâu, vẫn không nghe được chút thanh âm quen thuộc của Lưu Ly, rồi sauđó là âm báo cuộc gọi không thực hiện được.

Chuyện này là thế nào đây?

Lạc Tranh thực sự cảm thấy rất kỳ quái, tiếp tục gọi lại một lần nữa nhưngđiện thoại vẫn không kết nối được.

Nàng bất đắc dĩ lắc đầu. Nha đầu kia cũng thật là, lớn vậy rồi mà còn làm mấychuyện như thế thì hơi quá. Rõ ràng nói muốn tới Paris, nhưng lại không nóicho nàng biết sẽ đến vào lúc nào, gọi điện cũng không cách nào liên lạc được.

Nhưng mà, Lạc Tranh cũng không quá lo lắng bởi chuyện như vậy vẫn thường phátsinh đối với Lưu Ly. Chỉ cần cô ấy bận rộn thì chuyện gì cũng sẽ quên. Có lẽđiện thoại không liên lạc được bởi Lưu Ly đang bận nghiên cứu hoa cỏ gì đó, côấy vẫn cứ vậy, cả đời chỉ thích nghiên cứu các loại hương liệu…

Than nhẹ một tiếng, Lạc Tranh thực sự cảm nhận sâu sắc sự cô đơn…

Trong phòng làm việc..

Ở nơi này lại là một khung cảnh hoàn toàn khác.

Trước cửa sổ sát đất, Louis Thương Nghiêu khoanh tay đứng đó, ánh đèn nhè nhẹtrên tường chiếu lên thân hình cao lớn của hắn đổ xuống cái bóng thật dài. Mộtcảm giác cô đơn toát ra từ bóng dáng đầy cao ngạo của hắn….

Đôi môi mỏng khẽ mím lại, ánh mắt thâm thuý sắc bén như chim ưng cũng không hềchớp nhìn ra màn mưa bên ngoài cửa sổ. Hết thảy sự việc phát sinh tại lâu đàicủa Liệt lại hiện lên trong đầu hắn.

Có một khoảng thời gian, hắn thật sự rất muốn buông tha nàng. Thời khắc đó,hắn thật sự có ý nghĩ như vậy trong đầu. Nhưng mà, khi bóng dáng nàng xuấthiện trong mắt hắn, tư tâm của hắn lại nổi lên, lại muốn giữ nàng bên mìnhthêm một thời gian nữa. Có lẽ như vậy, hắn sẽ thật sự chán nàng, thật sự khôngthèm ngó ngàng tới nàng nữa…

Nhưng mà…

Hắn không thể không thừa nhận, người phụ nữ này đã khiến cho hắn thật sự rungđộng. Từ đầu tới giờ, hơi thở của nàng cũng giống như bông hoa anh túc kia, đãcắm rễ thật sâu trong trái tim hắn. Hắn muốn biết từng thời khắc nàng đang làmcái gì, đang suy nghĩ gì, thậm chí, hắn bắt đầu bá đạo đến mức muốn trong lòngnàng chỉ có hắn.

Điều này…có thể coi là hận nàng sao?

Loại cảm giác này rất nguy hiểm, là một cảm giác nguy hiểm cao độ. Hắn vẫnkhông rõ ràng lắm, cho tới bây giờ, người phụ nữ này ở trong lòng hắn chiếm vịtrí như thế nào.

Đã bao lần, hắn muốn nhẫn tâm cho nàng một kết cục giống như Tề Lê. Nhưng mà,hết lần này tới lần khác, hắn lại nói với chính mình, chờ thêm một chút, thêmchút nữa, đợi đến khi nàng càng thêm thống khổ thì hắn sẽ ra tay. Cứ thế, hắnchờ đến khi nàng kết hôn, sau đó lại ly hôn.

Hắn bị sao vậy?

Mềm lòng sao?

Ít nhất, hắn cũng chưa từng làm ra chuyện gì tàn nhẫn đến cực điểm đối vớinàng. So với những người khác, nàng đã được xem là hạnh phúc. Quan trọng hơncả, hắn lại đem thanh chip chứa đựng những dữ liệu tối mật kia giao cho nàng.Cho tới giờ, hắn vẫn luôn nghĩ rằng, phụ nữ thông minh chính là mầm hoạ. Ngườiphụ nữ thông minh không giống với người đàn ông thông minh. Người đàn ôngthông minh biết kiềm chế, có thể tiến hành mọi việc trong yên lặng nhưng ngườiphụ nữ thông minh thì khác, họ làm chuyện gì cũng rất rõ ràng, gióng trốngkhua chiêng khẳng định sự thông minh của mình. Đây chính là điều khiến ngườita chán ghét!

Nhưng mà, Lạc Tranh lại hoàn toàn khác. Nàng dường như là một mẫu phụ nữ thôngminh khác, là một loại thông minh mang theo khí chất trầm ổn. Phụ nữ thôngminh có rất nhiều, có thể bình tĩnh lại càng ít. Phụ nữ vừa thông minh vừabĩnh tĩnh lại càng hiếm hoi. Lạc Tranh chính là một người như vậy.

Cho nên, hắn quyết định để cho nàng tham gia cuộc họp của hội đồng quản trị,dùng thân phận cố vấn pháp vụ cho tập đoàn. Nhưng mà, trải qua sự việc tại lâuđài hôm nay, liệu nàng còn tâm tư để trông nom công việc pháp vụ của tập đoànhay không?

Hắn đã từng nói, cho nàng hai ngày để chuẩn bị. Hai ngày sau, nàng có thể hoàntoàn tự do tham gia cuộc họp cổ đông. Nhưng mà, cho dù nàng không xuất hiệncũng không có vấn đề gì. Hắn vốn không có ý định để phụ nữ nhúng tay vào sựnghiệp của mình. So với Ôn Húc Khiên mà nói, hắn càng thích ngắm nhìn dáng vẻmê người của nàng lúc ở trên giường hơn.

Nghĩ tới đây, toàn thân Louis Thương Nghiêu lại dâng lên một cảm giác rungđộng quen thuộc, phảng phất như ngửi thấy mùi hương thơm ngát cùng hơi thởthuộc về riêng nàng vậy. Đúng vậy, cho dù hắn không muốn biết cảm giác kỳ lạkia rốt cục là gì nhưng ít nhất hắn vẫn biết rất rõ rằng, hắn đối với thân thểnàng luôn tràn ngập khát vọng.

Hắn tham luyến dung mạo của nàng, tham luyến thân thể của nàng, tham luyến sựkhít chặt của nàng đem lại cho hắn sự kích thích vô hạn…

Mỗi lần nghĩ đến tiếng thở gấp gáp vô lực của nàng, hắn lại cảm thấy mình đãnắm trong tay hết thảy. Thật tốt, như vậy thật tốt, thứ hắn muốn, cũng chỉ lànhư vậy…

Đại hội cổ đông diễn ra mỗi tháng một lần, thường là vào ngày cuối tháng. Vàongày này, tất cả cổ đông của tập đoàn sẽ phải tới phòng hội nghị quốc tế đểhọp cho dù họ đang ở nơi nào đi nữa. Louis Thương Nghiêu đã thay đổi cách làmcủa cha mình lúc trước, quy định các cổ đông phải trực tiếp có mặt, tuyệt đốikhông cho phép tham gia họp qua truyền hình hội nghị.

Đây là một quyết định rất sáng suốt, bởi lúc trước có nhiều cổ đông ngại đilại phiền toái, chỉ ngồi nhà tham dự đại hội qua hệ thống truyền hình hộinghị, cho nên ít nhiều cũng làm rò rỉ tin tức buôn bán cơ mật. Để phòng ngừaloại chuyện như vậy phát sinh, Louis Thương Nghiêu đã cương quyết đưa ra quyếtđịnh mới. Đương nhiên, cũng có cổ đông không phục, nhất là các nguyên lão cổđông. Kể từ khi Louis Thương Nghiêu nắm quyền điều hành, các chính sách củahắn hoàn toàn bất đồng với chính sách dưới thời cha mình.

Thái độ của hắn rất kiên quyết, dứt khoát cùng tàn nhẫn, từ trước tới giờ cũngkhông hề nể nang bất kỳ ai. Nhưng mà, hắn đã khiến cho tốc độ tăng trưởngdoanh thu tăng lên vài lần cho nên các cổ đông kia cũng không nói được gì. Dùsao, với bọn họ tiền vẫn là mục đích hàng đầu.

Tuy nhiên, cũng có cổ đông vẫn bất mãn, đó chính là Voss Miller, ông ta làngười Đức nên mang nặng bản tính chặt chẽ cố hữu của người Đức. Bởi vì ông tacậy mình đã từng cùng cha của Louis Thương Nghiêu tham gia vào việc mở rộngquy mô kinh doanh của tập đoàn năm xưa, cho nên trong đại hội thỉnh thoảng vẫncố tình chống đối Louis Thương Nghiêu. Bởi ông ta cho rằng, Louis ThươngNghiêu dù ngồi ở vị trí chủ tịch cũng chỉ là vãn bối của mình. Ông ta lànguyên lão cổ đông có công gây dựng tập đoàn, cho dù ông ta không ngồi lên vịtrí chủ tịch thì cũng không thể phớt lờ địa vị của ông ta. Cho nên Voss Millerđương nhiên cậy già lên mặt, thậm chí tại hội nghị thường xuyên phản đối quyếtđịnh của Louis Thương Nghiêu và tìm mọi cách để khuếch trương danh tiếng củamình.

Hôm nay là ngày diễn ra đại hội cổ đông như thường lệ. Khi Louis Thương Nghiêuđã ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí chủ tịch, Voss Miller mới chậm rãi bước vào,theo sau là bốn tên vệ sỹ. Ông ta ăn mặc khá phô trương, có vẻ như muốn át đikhí thế của Louis Thương Nghiêu.

“Thật ngại quá, bị tắc đường.” Ông ta ngồi xuống, buông thõng một câu bằngtiếng Pháp, rồi nhìn về phía Louis Thương Nghiêu.

“Thương Nghiêu à, anh cũng biết tình hình trong nội thành Paris thế nào rồi.Chả biết tại sao tự dưng lại đụng phải một đám thanh niên đua xe. Người trẻtuổi bây giờ, thật sự là không được dạy dỗ.”

Lời nói đầy toan tính của ông ta rõ ràng là nhằm thẳng vào hắn.

Các cổ đông khác đương nhiên cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của ông ta, khẽxì xào bàn tán nhưng cũng không ai dám lớn tiếng nói ra ý kiến gì khác.

Hôm nay Louis Thương Nghiêu ăn mặc khá giản dị, chỉ là quần tây, áo sơ mi,khuy măng sét tinh tế cũng bỏ qua một bên, áo vest khoác lên thành ghế bằng dathật. Có thể nhìn ra, hắn sau một ngày bận rộn làm việc lại chạy tới tham dựhọp đại hội cổ đông.

Nghe thấy vậy, Louis Thương Nghiêu khẽ cười, “Chú Voss Miller tính tình vẫnkhông hề thay đổi.” Bởi phép lịch sự, hắn gọi ông ta một tiếng “chú”, mà trongsố tất cả các cổ đông ngồi đây, cũng chỉ có Voss Miller dám công khai gọithẳng tên hắn.

“Tính tôi vốn vẫn như vậy rồi. Biết nói thế nào nhỉ, người trẻ tuổi bây giờcàng ngày càng không hiểu chuyện, xe của tôi bị bọn chúng chắn hết cả đường.Người trẻ tuổi ấy à, phải biết tôn trọng người lớn tuổi mới là lễ nghi tốithiểu nhất.” Voss Miller bày ra bộ dạng nhàn rỗi, chậm rãi nói…

“Chú Voss Miller nói không sai, nhưng mà, mang theo vệ sỹ xông vào phòng họp,việc này không được hay cho lắm.” Louis Thương Nghiêu cười nhẹ đáp lại lời lãogià kia, cái gọi là giết gà doạ khỉ hắn vẫn hiểu rất rõ.

Nếu trong cuộc họp cổ đông xuất hiện những người kiểu này, về sau sẽ rất rắcrối. Nếu như họ thật lòng vì tập đoàn thì không nói làm gì, còn ngược lại sẽthật sự là một nguy cơ. Voss Miller là nguyên lão cổ đông, Louis Thương Nghiêuđương nhiên sẽ không bạc đãi ông ta, nhưng mà hành vi của ông ta càng ngàycàng quá đáng khiến hắn không thể nhẫn nhịn thêm nữa.

“Anh muốn bọn họ ra ngoài sao?” Voss Miller nghe vậy, giả bộ tiếc nuối nói,“Không được đâu, anh cũng biết tôi đã lớn tuổi, thân thể cũng không được nhưmấy người trẻ tuổi, lỡ như trong lúc họp tôi ngất xỉu hay phát sinh nhữngchuyện khác thì phải làm sao? Bọn họ là người chăm sóc cho tôi, sao có thể đểhọ ra ngoài. Không được, không được!”

Các cổ đông khác khẽ đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt có chút lúng túng.

Đáy mắt Louis Thương Nghiêu thoáng hiện lên một tia lạnh lùng tàn nhẫn, hắn sẽkhông như cha mình, cứ phải để ý đến ánh mắt của đám cổ đông kia để quyết địnhmọi chuyện. Đôi môi mỏng hơi cong lên, vừa định lên tiếng thì…

“Voss Miller tiên sinh nếu như trong người không khoẻ, vậy cũng không cần tớitham dự đại hội cổ đông lần này. Dù sao thân thể của ngài cũng không thể bằngngười trẻ tuổi, có thể tham dự hội nghị là chuyện tốt, mà không tham gia được,tôi nghĩ Louis tiên sinh cũng không trách cứ ngài.” Một giọng nói đầy ngọtngào vang lên, từng lời vô cùng rõ ràng rơi vào tai mỗi cổ đông có mặt, thanhâm cực kỳ trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo khí thế cực kiên cường.

Tất cả mọi người bị thanh âm bất ngờ này làm cho kinh ngạc, cả Louis ThươngNghiêu cũng vậy. Quay đầu nhìn lại, nét nghi hoặc trong mắt mọi người nơi nàycàng đậm hơn.

Tiếng nói vừa rồi là của một phụ nữ phương Đông mặc trang phục công sở rấtthanh lịch, phong thái đĩnh đạc, ánh mắt tinh anh, mái tóc đen dài vấn gọn saugáy, da dẻ trắng mịn tựa một loại đồ sứ tinh xảo hoàn mỹ nhất.

Phản ứng của Louis Thương Nghiêu không giống với những người khác, hắn chỉ làhơi giật mình một chút, liền đó đôi môi mỏng cong lên, lộ rõ nụ cười đầy tàmị.

Người kinh ngạc nhất phải kể tới Voss Miller, ông ta không ngờ tới lại có mộtphụ nữ dám đứng ra phản bác lại lời của mình, hơn nữa giọng nói cũng khôngchút khách khí. Nhưng quan trọng hơn cả, cô ta là ai?

Sau một khắc, tất cả cổ đông trong phòng đều bắt đầu xì xầm bàn luận. Thứnhất, họ bị dung mạo xuất chúng của người phụ nữ vừa rồi làm cho rung động.Thứ hai, sao lại có thể có phụ nữ xuất hiện ở đại hội cổ đông?

Không chút để ý tới những ánh mắt đầy chất vấn kia, Lạc Tranh tiến lên phíatrước, tập tài liệu bằng tiếng Trung đang cầm trong tay chuyển về phía sau,trợ lý Vi Như lập tức tiếp nhận cẩn thận.

Vi Như là trợ lý Lạc Tranh đã tuyển chọn khá kỹ mới tìm được. Có hai nguyênnhân cho sự lựa chọn này. Thứ nhất, Vi Như cũng là người Hongkong, nên nhìnvào có cảm giác rất thân thiết. Thứ hai, Vi Như cũng có nhiều năm kinh nghiệmlàm trợ lý, phản ứng khá nhanh nhẹn, lại thông minh, có rất nhiều chuyện LạcTranh không cần mở miệng nói ra nhưng Vi Như vẫn có thể nắm bắt rất tốt.

Khi Louis Thương Nghiêu đồng ý để Lạc Tranh tiếp nhận công việc pháp vụ củatập đoàn, nàng đã bắt tay tìm kiếm các ứng cử viên thích hợp. Cho đến khi nàngbước vào đại sảnh của phòng hội nghị quốc tế, tất cả các nhân viên đều có vịtrí và công việc riêng.

“Cô…” Voss Miller chỉ vào Lạc Tranh, kinh ngạc hồi lâu, nói không ra lời.

Lạc Tranh nhìn Voss Miller, nhẹ nhàng nở nụ cười đủ để khuynh đảo chúng sinh.Nàng đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tươicười đầy ý vị sâu xa của Louis Thương Nghiêu, bình thản lên tiếng, “Tôi nghĩ,Louis tiên sinh chắc đã chuẩn bị tốt vị trí của tôi rồi.”

Nụ cười trên môi Louis Thương Nghiêu càng đậm hơn, nhìn thoáng qua phía trợ lýgiám đốc. Trợ lý giám đốc cũng là người thông minh, lập tức đem chỗ của mìnhnhường lại, còn bản thân thì lùi về đứng ở phía sau.

“Cảm ơn!’ Lạc Tranh ngồi xuống ghế, Vi Như cũng giống như trợ lý giám đốc,đứng về phía sau Lạc Tranh, tập trung tinh thần theo dõi tình huống trongphòng.

Đợi Lạc Tranh ngồi vào chỗ của mình, các cổ đông lại bắt đầu xì xầm bàn luận.Hiển nhiên, bọn họ đang có rất nhiều vấn đề thắc mắc.

“Giới thiệu với mọi người một chút!” Louis Thương Nghiêu lên tiếng, đưa mắtnhìn lướt hết thảy gương mặt các cổ đông trong phòng, “Vị này chính là luật sưđại diện của tập đoàn, Lạc Tranh. Từ hôm nay trở đi, Lạc luật sư sẽ toàn quyềnquản lý tất cả công việc pháp vụ của tập đoàn cũng như xử lý các sự việc liênquan.”

Hết thảy cổ đông đều trợn mắt vì kinh ngạc, tiếng xì xào lại lần nữa vang lên.

Voss Miller nghe vậy rốt cục cũng hiểu ra, không vui nhíu mày, “Thương Nghiêuà, cái này là anh không đúng rồi, từ thời ông nội anh, phụ trách pháp vụ củatập đoàn cũng không bao giờ là phụ nữ. Thứ nhất, pháp vụ của tập đoàn chúng takhông phải chuyện mà người bình thường có thể quản được. Thứ hai, một phụ nữtham gia công việc của tập đoàn, sau này sẽ rất phiền phức.”

Voss Miller lại bắt đầu bới móc mọi chuyện, nhất là nhằm vào Lạc Tranh. Đốivới lời nói không chút nể nang gì hắn của nàng lúc trước, hắn đương nhiên cảmthấy rất mất mặt.

“Chú Voss Miller, tôi thấy chú cần phải nhớ cho rõ, người hiện giờ nắm quyềnđiều hành là tôi chứ không phải là ông nội hay cha tôi. Đối với Lạc luật sư,tôi nghĩ mọi người cũng ít nhiều nghe qua danh tiếng của cô ấy, cô ấy đượcluật giới xưng tụng danh hiệu hoa anh túc độc. Vụ thua kiện lúc trước của tậpđoàn chúng ta, hẳn mọi người cũng đã biết được năng lực của cô ấy rồi.”

Nhũng lời này khiến cho các cổ đông kia rốt cuộc cũng hiểu rõ ràng. Thì ra đâychính là hoa anh túc độc Lạc Tranh, một cái tên đủ để tranh đấu với bất kỳngười đàn ông nào trên toà. Thảo nào, cái tên này lại nghe quen tai đến vậy.

Sắc mặt của Voss Miller lại càng thêm khó coi, danh tiếng của hoa anh túc độcít nhiều ông ta đã nghe qua. Nhưng khi nhìn thấy các cổ đông khác không hề dịnghị thân phận của nàng nữa, Voss Miller lại càng xem Lạc Tranh là cái gaitrong mắt.

“Hừ, chỉ là một luật sư nho nhỏ, có bản lãnh gì mà đòi đảm đương công việcpháp vụ của tập đoàn chúng ta. Nơi này cũng không phải toà án, còn chưa ngồicho vững đã muốn lớn tiếng hay sao? Người trẻ tuổi bây giờ….”

“Voss Miller tiên sinh, ngài muốn nói người trẻ tuổi bây giờ càng ngày càngkhông xem trưởng bối ra gì phải không?” Không đợi ông ta nói xong, Lạc Tranhđã cắt lời, bình tĩnh cười nhẹ, “Có lẽ, hiểu biết của tôi so các bậc tiền bốivẫn còn nông cạn, nhưng mà tôi cho rằng, sự tôn trọng cần phải diễn ra giữa cảhai bên mới được. Ngài đầu tiên là tới dự họp cổ đông muộn, sau đó lại mangtheo cả vệ sỹ vào nơi này, hơn nữa còn lớn tiếng phản bác quyết định của Louistiên sinh. Tôi thấy, người không biết tôn trọng hình như là vị trưởng bối nhưngài?”

“Cô…cô là ai mà dám ở chỗ này dùng giọng điệu dạy dỗ nói chuyện với tôi?” VossMiller tức đến nỗi râu tóc cơ hồ dựng hết cả lên.

“Voss Miller tiên sinh quên nhanh như thế, sao có thể đảm nhiệm được vị tríquan trọng như vậy trong cuộc họp cổ đông này chứ? Vừa rồi, Louis tiên sinh đãgiới thiệu, tôi tên Lạc Tranh, là luật sư đại diện của tập đoàn. Đương nhiên,nếu ngài không nhớ được, cũng có thể gọi tôi là Lạc luật sư.”

“Cô…” Voss Miller trước giờ chưa từng bị đối đãi thế này, liền đập bàn đánh“rầm” một cái, nhìn về phía Louis Thương Nghiêu cười lạnh.

“Thương Nghiêu, anh mời luật sư như vậy là để nhắm vào tôi sao?”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...