Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
Chương 26: Tình huống khiếp người
Tình hình trong lúc nhất thời trở nên rối loạn, trên mặt mỗi người đều ngậptràn sự khẩn trương. Sắc mặt bà quản gia cũng rất khó coi, nhất là khi nhìnthấy nét đau lòng trong đáy mắt Louis Thương Nghiêu, bà vừa muốn bước lênnhưng lại ngập ngừng không dám xen vào.
“A….” Liệt đột nhiên hét lên, dường như muốn thoát khỏi sự kìm chế của cánhtay Louis Thương Nghiêu, toàn thân điên cuồng vùng vẫy, động tác tràn ngập sựthô bạo cùng bất an.
“Ông chủ, ngài hãy để Liệt thiếu gia cho các bác sỹ xử lý đi, cẩn thận Liệtthiếu gia làm ngài bị thương.” So với tình hình của Liệt, quản gia dường nhưcòn lo cho Louis Thương Nghiêu nhiều hơn.
Louis Thương Nghiêu vẫn không hề buông tay, thậm chí cũng không thèm để ý tớilời của quản gia, hai cánh tay rắn chắc của hắn vẫn ôm chặt lấy Liệt, như thểmuốn dùng cách thức này để giảm bớt phần nào sự cuồng động của cậu ta.
“Liệt!” Giọng nói trầm thấp của hắn vang vọng cả phòng sưởi nắng, cố gắng thứctỉnh cậu ta..
Nhưng…
Tâm tình của Liệt dường như vẫn không thể khống chế, điên cuồng gào thét, điêncuồng quẫy đạp. Gương mặt anh tuấn hệt thiên thần giờ đang đầy vẻ thống khổ,từng giọt mồ hôi lớn liên tục chảy từ trên trán xuống. Ánh mắt Liệt cũng thâmthuý giống với Louis Thương Nghiêu, nhưng lúc này chỉ còn nhuốm một màu đỏrực, giống như dã thú bị vây hãm, cực kỳ dữ tợn.
Cậu ta dường như không thoát được sự trói buộc của Louis Thương Nghiêu, liềumạng vùng vẫy hồi lâu xem chừng đã tổn hao không ít sức lực, cuối cùng chỉ cóthể há miệng thở dốc…
“A….” Khi Louis Thương Nghiêu nghĩ là cậu ta đã an tĩnh lại một chút, cũngthoáng buông lỏng cánh tay ra. Chỉ nghe thấy Liệt gầm lên một tiếng, lần này,sức lực của cậu ta dường như cực kỳ mạnh mẽ, thoáng cái đã vùng khỏi tay LouisThương Nghiêu, xông về phía cửa.
“Liệt!” Louis Thương Nghiêu thực sự kinh hãi, chẳng quan tâm tới quần áo đãdính đầy đất, vội vã nhảy lên, hướng phía bóng lưng của Liệt gọi lớn.
Chỉ thấy Liệt chạy tới bên cửa kính gần đó, dùng sức đập đầu vào đó. Nhữngtiếng “Cộp cộp cộp” vang lên khiến người nghe vừa đau lòng vừa hoảng sợ.
Hành động này của Liệt làm cho Louis Thương Nghiêu càng cảm thấy đau xót.
“Các người, mau tiến lên giữ chặt Liệt thiếu gia!” Quản gia cũng không nhịnnổi nữa, lập tức ra lệnh ấy bác sỹ đứng ở cửa.
Mấy người bác sỹ kia đã sớm chuẩn bị xong xuôi, lập tức tiến lên, vài ngườiđồng thời giữ chặt lấy Liệt, rồi sau đó, đem dây thừng trong tay trói cậu talại.
Vẫn đứng ở cửa phòng sưởi nắng, Lạc Tranh đã sớm bị một màn này doạ cho sợngây người, hai chân như bị đổ chì chôn chặt xuống đất không thể di động.Trong nhiều năm làm luật sư, Lạc Tranh cũng đã gặp qua không ít người bệnh tâmthần, nhưng mà tình hình của Liệt lại không hề giống như vậy. Năng lực côngkích của cậu ta không mạnh, nhưng khả năng tự gây tổn thương chính mình lạirất rõ ràng.
Đã xảy ra chuyện gì?
Cậu ta rốt cuộc làm sao vậy?
Nàng có rất nhiều nghi hoặc, nhưng hơn hết là sự kinh hoàng đến lạnh cứngngười, nhất là khi nàng nhìn thấy mấy bác sỹ kia đem dây thừng đã chuẩn bịtrước trói lấy Liệt, trong lòng chợt thắt lại. Xem ra, tình hình này của Liệtcũng không phải là bộc phát, hẳn là đã diễn ra rất thường xuyên, nếu không mấybác sỹ kia sẽ không có chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy.
Nghĩ tới đây, trong tim Lạc Tranh lại càng thấy đau hơn, nhìn bộ dạng thốngkhổ của Liệt, một cảm giác tội lỗi cùng đau đớn vô cùng mãnh liệt trào dângtrong lòng nàng.
“A…A….” Tiếng gào thét của Liệt càng lúc càng lớn, giống như tiếng gào thétcủa dã thú. Lúc này, khí lực của cậu ta dường như trở nên cực đại, bàn tayvung lên, xô ngã mấy bác sỹ kia, giằng ra tất cả dây thừng đang quấn dở trênngười.
Vừa có được tự do, Liệt hiển nhiên lại thay đổi phương hướng, lần này là nhằmvề hướng Lạc Tranh lao tới.
Lạc Tranh sợ đến nỗi mở lớn hai mắt, tim bất giác nhảy lên tận cổ, nàng thấykhoảng cách giữa mình và Liệt càng lúc càng gần. Tốc độ của cậu ta nhanh đếnnỗi nàng bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ cảm thấy hô hấp đứt đoạn, như thể bịthiếu dưỡng khí trầm trọng.
Bóng dáng đó thực sự quá quen thuộc, thân hình cao lớn đó, vẫn là đôi mắt đẹpcùng gương mặt anh tuấn ngày nào, chỉ là lúc này, ánh mắt của cậu ta vô cùnghỗn loạn khiến nàng lầm tưởng mình đang nhìn thấy một con thú hoang.
Liệt điên cuồng hướng phía nàng xông tới, mang theo sức mạnh kinh hồn xô ngãhết thảy những người cản trên đường. Có lẽ, cậu ta cũng không hẳn là lao vàonàng mà chỉ muốn xông qua cửa phòng sưởi nắng để ra ngoài mà thôi.
Tất cả mọi người đều kinh hoàng, bởi tốc độ của Liệt quá nhanh nên không aikịp phản ứng.
Hai mắt Lạc Tranh cơ hồ đã mở lớn hết cỡ, đôi chân đã sớm không nghe theo sựđiều khiển của nàng, không có chút khí lực để xoay người tránh đi. Lúc LạcTranh thầm cho rằng cậu ta sắp đụng mình ngã xuống, nàng nhắm nghiền đôi mắtlại.
Hơi thở quét qua gương mặt nàng lúc đó không giống như của Louis ThươngNghiêu, hơi thở này mang theo một mùi hương trái cây thơm mát, len vào tronghô hấp của nàng, khiến nàng có một cảm giác như đắm mình giữa rừng cây, dướiánh mặt trời ấm áp, không chút căng thẳng hay vội vã mà cực kỳ thoải mái,khiến người ta trở nên thanh thản.
Không giống với Louis Thương Nghiêu, loại hơi thở này không mang theo sự mêhoặc lòng người mà mang theo một cảm giác rất thân thiết cùng ấm áp.
Hơi thở này Lạc Tranh đã từng cảm nhận được, bốn năm trước nàng đã từng ngửiqua, là thuộc về cậu thiếu niên kia, cũng là Liệt bây giờ.
Nhưng…
Hơi thở đó vừa quét qua trong thoáng chốc, Lạc Tranh cũng không hề cảm thấymình bị xô ngã, nàng vẫn là đứng yên đó, ngón tay thon dài cơ hồ muốn siết lấytay nắm cửa.
Không khí trong khoảnh khắc này như ngưng đọng lại.
Mà ngay cả mùi mộc hương thoang thoảng trên người Liệt cũng như ngưng lại,không hề khuếch tán thêm chút nào..
Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng máy điều hoà không khí đanghoạt động…
Lạc Tranh chỉ cảm thấy kỳ quái, vô thức mở hai mắt ra, lại hoảng sợ phát hiệnLiệt đang đứng ngay trước mặt nàng, khoảng cách cực kỳ gần. Đôi mắt sáng trêngương mặt anh tuấn nhìn sững vào đôi mắt trong veo của nàng, cả người như ngâyra…
Hai người họ cứ như vậy nhìn nhau hồi lâu, thời gian dường như đã trôi qua cảmột thế hệ.
Liệt đứng ở đó, không chỉ có đôi mắt mà bản thân cậu ta cũng đã trở nên rấtyên tĩnh, dường như không có chút liên hệ nào với người vừa điên cuồng vọngđộng vừa rồi.
Gió cũng như ngừng thổi, ngưng đọng lại giữa không trung. Trong lúc nhất thời,cũng không ai dám tuỳ tiện tiến lên.
Lạc Tranh chỉ cảm thấy hô hấp càng lúc càng khó khăn, nàng khó nhọc nuốt nướcmiếng, ngón tay đang nắm ở nắm cửa cũng siết chặt thêm. Từ khi biết rõ chuyệnxảy ra bốn năm trước, nàng đã dần trở nên bình tĩnh lại. Nhưng mà lúc này, khiđối mặt với Liệt, ánh mắt cậu ta vẫn cực kỳ cuốn hút, gương mặt đẹp tinh tếhơn cả phụ nữ. Cho tới bây giờ, Lạc Tranh đều không thể phủ nhận điều đó.
Chỉ là, cậu ta so với bốn năm trước cũng có chút thay đổi. Dù sao năm thángcũng sẽ biến đổi con người, nhất là cậu ta lại trải qua nhiều chuyện như vậy.Gò má tuấn dật đã trở nên phong trần hơn trước, từng đường nét mang đậm sự namtính đầy mị lực. So với bốn năm trước, Liệt đã trở nên càng thêm mê hoặc lòngngười…
Lạc Tranh cũng không dám tiến lên trước hay xoay người rời đi. Tình huống lúcnày thực giống như gặp phải một con dã thú, không thể nhúc nhích nếu không sẽkhiến mọi chuyện càng tệ hơn.
Nhưng Liệt không phải là dã thú. Từ phản ứng của cậu ta có thể dễ dàng nhậnra, hành vi của cậu ta không chịu sự khống chế của ý thức.
Lạc Tranh vô thức đưa mắt nhìn về Louis Thương Nghiêu ở cách đó không xa.Dường như hắn cũng không ngờ tới Liệt sẽ có phản ứng như vậy nên trong lúcnhất thời cũng không dám chủ động tiến hơn bởi sợ Liệt sẽ lại làm ra chuyện gìbất thường nữa.
Trán của Liệt đang không ngừng chảy máu, đây là hậu quả của việc cậu ta đậpđầu vào cửa kính hồi nãy. Không những thế, Lạc Tranh còn nhìn thấy trên cánhtay cậu ta cũng có vết máu ứ đọng khiến trong lòng nàng không khỏi khẽ runlên. Tất cả đều là vết thương do cậu ta tự gây ra.
Xem ra chuyện bốn năm trước đã khiến cho Liệt phải chịu sự đả kích lớn vượt xasự tưởng tượng của nàng.
Còn đang nghĩ ngợi…
Đôi mắt Liệt đang bình tĩnh nhìn về phía Lạc Tranh đột nhiên run lên, tronglúc nhất thời còn có vẻ kích động hơn lúc trước. Ngay sau đó, chỉ nghe “A….”một tiếng, Liệt lại bắt đầu gào thét càng thêm mãnh liệt, bàn tay vươn vềhướng Lạc Tranh như muốn chộp lấy nàng.
Lạc Tranh quả thực bị sự phát tác bất ngờ của cậu ta làm cho sợ hãi. Nàng cũngkhông kịp tránh né, khi bàn tay Liệt sắp sửa túm lấy nàng giống như diều hâubắt gà con xách lên thì Louis Thương Nghiêu đã bước lên phía trước, cánh tayrắn chắc chắn trước mặt nàng, lại thuận thế đẩy nàng sang một bên.
Cả người Liệt lao mạnh vào ngực Louis Thương Nghiêu. Hành vi tự tổn thươngmình vừa rồi của cậu ta liền biến thành hành vi công kích điên cuồng. Các bácsỹ còn chưa kịp tiến lên, đã thấy Liệt há to miệng, hung hăng cắn vào bờ vaichắc nịch của Louis Thương Nghiêu.
Quản gia cùng các bác sỹ đang đứng gần cửa sợ đến mức cứng người, khó khăn híttừng hồi lãnh khí. Thậm chí có bác sỹ còn sợ đến nỗi kêu thành tiếng còn LạcTranh sớm được Louis Thương Nghiêu đẩy qua một bên thì đang che miệng, kinhngạc nhìn khung cảnh trước mắt.
Liệt cũng không hề dừng lại, dường như muốn đem tất cả oán khí tích tụ tronglòng phát tiết ra theo cách này. Mà Louis Thương Nghiêu cũng vẫn siết chặt nắmtay như trước, mặc cho Liệt hung hăng cắn vào đầu vai mình. Chỉ nghe thấy hắnkêu lên một tiếng đau đớn, sau đó nhíu chặt lông mày chấp nhận hết thảy.
Sau một khắc, hắn quay đầu nhìn về phía Lạc Tranh đã sớm kinh ngạc đến sữngngười. Đôi mắt hắn, càng trở nên khó nắm bắt, thâm thuý lạnh lẽo, lộ ra hàm ývô cùng sâu xa…
Ánh mặt trời hoàn toàn bị những đám mây âm u che phủ. Trong phòng khách, mộtcảm giác nặng nề tràn ngập không khí như những bóng ma vô hình.
“Không có bất kỳ người nào khi sinh ra lại muốn đắm chìm trong thù hận.” LouisThương Nghiêu ngồi trên sofa, khẽ lên tiếng, “Cũng không có ai sinh ra đã muốntắm mình trong mùi tanh của máu.”
Sau khi các bác sỹ khống chế được hành vi của Liệt, Louis Thương Nghiêu mệtmỏi trở lại phòng khách, cả người dựa vào sofa, giọng nói mang theo chút vôlực. Nói xong câu đó, hắn xoay người nhìn về phía Lạc Tranh.
“Bốn năm, đủ để khiến tôi nguôi ngoai mọi chuyện. Tôi cũng không phải là kẻthích mùi máu tanh hay việc giết chóc điên cuồng, cũng biết rõ trong chuyệnnày ai cũng có sai lầm, không có ai là hoàn toàn vô tội. Có biết những ngườikia bỏ mạng trong tình huống thế nào hay không? Đều là những lúc Liệt phátbệnh!”
Lạc Tranh rốt cục cũng hoàn toàn hiểu rõ. Dựa vào năng lực của hắn, nếu quảthật bốn năm trước muốn đuổi tận giết tuyệt tất cả những người liên quan, cănbản không cần dùng tới chừng ấy thời gian.
Thì ra, trong khoảng thời gian này hắn cũng đang do dự, hắn cũng muốn cố gắngbuông tha cho họ. Nhưng mà, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng đầy thống khổ của Liệt,hắn lại bắt đầu bạo phát sự trả thù điên cuồng.
“Liệt…tại sao lại trở thành như vậy?” Lạc Tranh ngập ngừng cất tiếng hỏi.
Louis Thương Nghiêu nhắm hai mắt lại, không khó nhận ra hắn đã rất mệt mỏi,chậm rãi nói, “Sau khi Vũ chết, không một ai trong gia tộc dám thông báo vớiLiệt, vốn là muốn có thể dấu được nó bao lâu thì dấu bấy lâu. Nhưng mà, Liệtcàng ngày càng trở nên bất an, nó nói thường xuyên toàn thân trở nên rét run.Hơn nữa, đêm nào cũng gặp ác mộng rằng mình đã chết. Mọi người biết rõ chuyệnnày không thể dấu được nữa nên đưa Liệt tới chỗ đặt thi thể Vũ.”
Lạc Tranh khó nhọc hít một hơi. Thật sự khó mà tưởng tượng ra được, một ngườilại thấy thi thể của một người giống hệt như mình thì sẽ phải chịu đả kích lớnthế nào, nhất là người nằm đó lại là em trai của mình.
“Khi Liệt biết được Vũ chết đi, đầu tiên là hét lên một tiếng, sau đó liềnngất đi.” Louis Thương Nghiêu vẫn không hề mở mắt, hàng lông mày cũng chau lạikhiến người ta dễ dàng cảm nhận được trong lòng hắn đang kích động tới chừngnào.
“Từ hôm đó trở đi, Liệt từ một người hoạt bát biến thành người không thích nóichuyện, tính tình cũng ngày càng điên cuồng. Sau khi xây xong phòng sưởi nắng,nó mỗi ngày đều nhốt mình trong đó. Lúc đầu, mọi người đều chỉ nghĩ đơn giảnlà rồi mọi chuyện sẽ ổn. Ai ngờ, Liệt bắt đầu điên cuồng đập phá đồ đạc, dùnghết thảy những vật cứng rắn cùng sắc bén tự làm tổn thương chính mình. Bác sỹtâm lý được mời tới không ít, nhưng đáng tiếc, tâm bệnh của nó chẳng cách nàothuyên giảm.”
Lạc Tranh nghe xong, sau lưng mơ hồ toát mồ hôi lạnh.
“Nhưng mà, Liệt chủ động tấn công người khác như hôm nay là lần đầu tiên.”Louis Thương Nghiêu mở mắt nhìn về phía Lạc Tranh, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng,giọng nói tuy nhẹ bẫng nhưng lại toát lên ý mỉa mai nồng đậm, “Khả năng, Liệtcũng đã nhận ra cô chính là người bốn năm trước, cái người đã dùng nhan sắcchủ động dụ dỗ nó.”
“Tôi…”
“Lạc Tranh, cô luôn miệng nói tôi quá tàn nhẫn. Chuyện bốn năm trước, tôi thừanhận tất cả mọi người đều có trách nhiệm.” Louis Thương Nghiêu cười lạnh nóitiếp.
“Nếu như hôm nay tôi là một kẻ nghèo hèn, tôi căn bản sẽ không có ý định đitrả thù gì hết. Chuyện bốn năm trước hết thảy đều là do tham niệm của conngười mà ra. Nhưng mà khi trong tay đã nắm giữ quyền lực, con người sẽ trở lạibản chất nguyên thuỷ của nó. Tôi mặc kệ những người khác có phải vô tội haykhông, tôi chỉ biết sự thống khổ của Liệt vẫn cứ tiếp diễn. Điều này, cũng đủtrở thành lý do để tôi trả thù.”
Lạc Tranh chỉ cảm thấy hít thở thực sự khó khăn, những lời này của hắn có phảilà thật lòng hay không? Nhưng mà tại Trung Quốc vẫn có một câu nói là “Quân tửbáo thù mười năm không muộn”. Có lẽ chính là bởi họ đợi đến khi thực lực cùngđiều kiện của mình trở nên đầy đủ mới bắt đầu hành động.
“Vậy còn Ôn Húc Khiên?” Lạc Tranh lên tiếng nhưng lại cảm thấy trong lời nóicủa mình có chút gian nan.
“Anh đã thống hận Ôn Húc Khiên đến thế, tại sao chỉ đem hận thù nhắm vào tôi,còn đầu tư cho anh ta một số tiền lớn như vậy?”
Chuyện này thực sự không giống với bản tính của Louis Thương Nghiêu chút nào.Nếu bảo đó là để trả thù, chắc khó có ai tin được.
Louis Thương Nghiêu nghe vậy liền cất tiếng cười lạnh lùng, “Cô cho rằng, nămđó, kẻ cùng tham dự vào như Tề Lê tôi còn không buông tha, tôi lại có thể bỏqua cho Ôn Húc Khiên hay sao? So với Tề Lê, tội của hắn càng lớn, hắn mới làtên đao phủ thực sự khiến Liệt cùng Vũ phải rơi xuống vực sâu không có đườnglui.”
Nụ cười của Louis Thương Nghiêu phản chiếu trong mắt Lạc Tranh, khiến da đầunàng nổi lên từng đợt tê dại. Nụ cười này không hề có chút hảo ý mà lạnh bănggiống như người đi câu nhìn thấy lưỡi câu móc rách mang cá, nhìn xem nó vẫyvùng giãy chết một cách đầy thống khổ vậy.
“Anh rốt cục muốn thế nào?” Lạc Tranh không nhẫn nhịn nổi nữa lên tiếng.
Sắc mặt Louis Thương Nghiêu càng thêm lạnh cứng lại, từ trên sofa ngồi thẳngdậy, nhìn chằm chằm vào nàng, “Cô biết không, Tề Lê không nên chết sớm nhưvậy. Đáng ra, tôi còn muốn hành hạ cô ta thêm ít lâu nữa, hoặc là nếu cô ta đãthích đàn ông đến vậy, tôi sẽ khiến cho cô ta trở thành đồ chơi cho đàn ông.Nhưng mà, ngày hôm đó khi tôi nhìn thấy Liệt không ngừng giày vò bản thân, tôiliền giết cô ta, dùng cái chết của cô ta để bù đắp cho sự thống khổ của Liệt.Còn Ôn Húc Khiên, thứ hắn quan tâm nhất là gì, cô chắc cũng biết rõ ràng.”
Nói đến đây, Louis Thương Nghiêu khẽ nhếch môi cười, khoé môi nổi lên ý mỉamai rõ ràng, “Khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, tôi chỉ nói một câu… “Để chongười phụ nữ của anh ở bên tôi một đêm, tôi sẽ đồng ý chuyện hợp tác.” Hắnliền lập tức đáp ứng. Trong lòng Ôn Húc Khiên, cô vĩnh viễn không so được vớisự nghiệp của hắn. Chỉ cần hy sinh cô một đêm, hắn có thể nhận được một mónđầu tư lớn. Chuyện đó không phải rất thú vị hay sao?”
“Anh….đừng nói nữa!” Lạc Tranh bất giác lại nhớ tới cơn ác mộng lúc trước. Mỗilần nhớ tới, ngoại trừ sự đau đớn nàng chỉ có thể không ngừng sỉ vả sự nguxuẩn của mình mà thôi. Cũng khó trách, lúc trước, nàng nghĩ mãi cũng khônghiểu, Louis Thương Nghiêu kia rốt cuộc có bao nhiêu đảm lược cùng vô sỉ màngay lần đầu tiên gặp nàng, đã chủ động đề nghị nàng tới khách sạn thuê phòng.
Bây giờ nghĩ lại, nàng cảm thấy mình thực sự rất ngu ngốc. Ngay cả bạn trainàng lúc đó cũng đồng ý, vậy hắn còn phải kiêng dè cái gì đây.
Thậm chí, bây giờ bên tai nàng vẫn vang lên từng lời của Louis Thương Nghiêukhi đó, “Tôi chỉ muốn em một đêm, sau đêm nay, em sẽ có được sự hợp tác củatôi.”
Rốt cục ai mới là kẻ vô sỉ đây?
Louis Thương Nghiêu thấy vậy, nụ cười lạnh lùng lại tăng thêm vài phần.
“Sao vậy? Cô đã biết rõ sự thật mà vẫn không thể chấp nhận được sao? Lúctrước, Ôn Húc Khiên đem cô bán thế nào, có cần tôi nhắc lại hay không? Cũnggiống như đêm tân hôn, người cùng cô động phòng là tôi chứ không phải Ôn HúcKhiên. Cô cho rằng, khi chưa trút hết nỗi hận trong lòng, tôi sẽ để cho cô vuivẻ kết hôn như vậy sao?”
Lạc Tranh nghe ra hàm ý ẩn chứa trong lời nói của hắn, thực sự giật mình…
“Anh có ý gì?” Nàng đã kết hôn rồi, sao hắn còn nói câu này? Cái gì gọi làkhông để cho nàng vui vẻ kết hôn như vậy?
Louis Thương Nghiêu vẫn không ngừng cười lạnh, cũng không trả lời câu hỏi củanàng.
“Rốt cuộc anh còn có âm mưu gì?” Lạc Tranh nghiêm túc hỏi.
“Gấp gáp như vậy làm gì?” Louis Thương Nghiêu cười nhẹ, “Càng về sau tôi lạicàng thích từ từ chơi đùa. Cô cũng tốt, Ôn Húc Khiên cũng được, đều là quân cờtrong tay tôi, tôi muốn chơi thế nào thì chơi thế đó. Cô muốn biết tôi sẽ đốivới Ôn Húc Khiên thế nào sao? Hắn vẫn luôn coi sự nghiệp như mạng sống, vậytôi sẽ cho hắn từ đỉnh cao nhất của sự nghiệp mà ngã xuống, giống như trò nhảyBungee vậy. Chỉ là, hai chân của Ôn Húc Khiên không có dây an toàn mà thôi.Hắn sẽ từ trên vách núi cao nhất rơi xuống, sau đó….máu thịt tan nát. Tôi thậtsự có chút sốt ruột muốn xem một màn hấp dẫn đó.”
Lạc Tranh nhìn hắn chằm chằm, rất lâu không hề nói lời nào. Trong mắt hắn rấtrõ ràng chỉ có cừu hận cùng trả thù, nàng tin rằng hắn nói được nhất định sẽlàm được. Còn nàng…có muốn báo cho Ôn Húc Khiên hay không?
Nàng thực sự căm hận hành vi đê tiện của Ôn Húc Khiên nhưng nàng cũng khôngthể trơ mắt đứng nhìn một mạng người bị huỷ như vậy.
Sự phân vân của nàng hiện rõ trong ánh mắt, lại bị Louis Thương Nghiêu nhìnthấy rõ ràng, hắn cười khẽ lắc lắc đầu…
“Lạc Tranh ơi Lạc Tranh, cô cho rằng mình còn có cơ hội để cảnh báo hắn haysao? Cô sai rồi, tôi sẽ không cho cô cơ hội đó. Ngoại trừ việc ở bên cạnh tôichờ phán quyết, chuyện gì cô cũng không thể làm.”
“Anh muốn giam giữ tôi?” Lạc Tranh cũng cười lạnh. Nếu quả thực hắn nghĩ nhưvậy thì hắn đã lầm rồi. Lạc Tranh nàng trước giờ không phải loại người nhẫnnhục cam chịu như vậy.
Louis Thương Nghiêu ngược lại chỉ khẽ nhíu mày, “Đừng nói khó nghe như vậy.Nói thật cho cô biết, mặc dù tôi hận cô nhưng đồng thời cũng rất thích cô.Chính vì thích cô, nên tôi mới có thể giữ cô lại bên mình, từ từ hành hạ cô!”
“Sở thích của anh, hẳn là rất khác người.” Lạc Tranh đương nhiên không tin vàomấy lời ma quỷ của hắn. Thích một người nghĩa là hành hạ người đó, đây là thứlý lẽ chết tiệt gì chứ.
Đây chỉ là cách hắn khiến cho nàng rơi vào vực thẳm vô vọng mà thôi. Nàng thừanhận, bản thân mình đã yêu sâu đậm người đàn ông này, nhưng mà như vậy cũngkhông có nghĩa là nàng đánh mất đi lý trí của mình. Tình yêu cùng thực tế vĩnhviễn có một khoảng cách. Nàng sẽ không ngốc đến mức bán đứng trái tim mình nhưvậy.
“Sao có thể như vậy?” Louis Thương Nghiêu không hề để bụng lời của nàng, khẽcười, “Nghĩ lại xem, nếu như không phải vì tôi thích cô, cô đã sớm có kết cụcgiống như Tề Lê. Luận theo tội, cô cũng chỉ là một tòng phạm, thủ phạm chínhđều đã chết hết, tôi vì sao còn lưu lại một tên tòng phạm là cô? Nguyên nhânchính là tôi còn chưa nỡ giết cô. Từ khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đãmuốn giết cô, nhưng mà, điều đó cũng không mâu thuẫn với việc tôi muốn từtừ….chơi đùa cô! Cho đến khi chơi chán rồi sẽ cho cô đi gặp mặt Tề Lê cùng ÔnHúc Khiên!”
“Nói như vậy, tôi phải cảm thấy mình may mắn sao?” Lạc Tranh có thể cảm nhậnđược tim mình đang đập thình thịch. Đây thực sự là một lý do quá mức hoangđường, mà nàng, cũng cảm thấy cực kỳ bi ai.
“Lạc Tranh ơi Lạc Tranh, rốt cục mày có thể yêu người nào đây? Yêu một ngườithật sự đáng được mày yêu? Yêu Ôn Húc Khiên, lại phát hiện hắn liên tục bánđứng mình. Yêu Louis Thương Nghiêu lại phát hiện hắn chỉ xem mình là quân cờđể trả thù. Từ nay về sau, mày còn có thể tin tưởng vào tình yêu sao? Còn cóthể tin tưởng sao?”
Từ “thích” trong miệng Louis Thương Nghiêu cũng chỉ là sự hưởng thụ về mặt thểxác của hắn mà thôi. Ngoại trừ điểm này, nàng phải tin tưởng lời nói của hắnthế nào đây? Đã không tin, trong tình yêu không có chỗ cho bất kỳ thứ gì nữa.Nàng cùng hắn, chỉ là mối quan hệ giữa chủ nợ và người thiếu nợ mà thôi.
“Lạc Tranh, tôi phải thừa nhận, cô là người phụ nữ đầu tiên khiến tôi phá lệ.”Louis Thương Nghiêu nhìn nàng không hề chớp mắt, “Thật ra, cô đã phải chết từlâu. Tôi vốn chỉ muốn chiếm lấy cô một lần rồi sẽ giết đi, không cho cô cơ hộisống tới bây giờ, càng không có cơ hội biết nhiều thứ như vậy.”
Tim Lạc Tranh bất giác đập loạn nhịp, “Vậy vì sao anh còn không sớm giết tôiđi?”
“Bởi vì lần đầu tiên của cô!” Louis Thương Nghiêu ngược lại có vẻ rất thậtlòng, hỏi gì đáp nấy, cũng không hề cảm thấy phiền chán. Hắn nhìn vào mắtnàng, nở nụ cười đầy toan tính…
“Chuyện đó thật sự rất có ý nghĩa. Tôi không nghĩ tới, cô cùng Ôn Húc Khiênhẹn hò nhiều năm như vậy mà cô vẫn còn là xử nữ. Không thể không thừa nhận,hương vị của cô rất tuyệt vời! Tôi trước giờ không đụng vào xử nữ, chính là vìkhông thích phiền toái. Nên biết, tôi không có kiên nhẫn ở trên giường dạy dỗmột cô gái làm thế nào để thoả mãn tình thú của mình. Nhưng mà, cô…lại khiếntôi nổi lên tham niệm đó.”
