Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 110



Chương 18: Tiếp nhận công việc

Paris, trời lại bắt đầu đổ mưa, từng giọt từng giọt tí tách rơi, rồi dần trởnên nặng hạt hơn, cảm giác mát mẻ rõ rệt của mùa thu như thấm vào từng mạchmáu, khiến trong lòng mỗi người đều có chút thư thái…

Từ sáng sớm, Lạc Tranh đã nhận được điện thoại, cho nên khi nàng bước ra khỏicửa biệt thự đã thấy một chiếc xe thương vụ màu đen chờ sẵn ở đó. Người lái xetầm trung niên mặc đồng phục chỉnh tề đã đứng ở bên cạnh, thấy Lạc Tranh đitới liền nhanh chóng mở cửa xe, thái độ cực kỳ cung kính.

Trước khi ngồi vào xe, Lạc Tranh cũng thầm quan sát người lái xe một chút. Ôngta ước chừng hơn 40 tuổi, nhìn vóc dáng cùng khuôn mặt có thể khẳng định làngười Pháp chính gốc, mái tóc vàng thẫm gọn gàng dưới chiếc mũ, có thể dễ dàngnhận thấy ông ta là người khá tỉ mỉ và nghiêm túc trong công việc.

Xe thẳng đường chạy về hướng trung tâm thành phố. Suốt chặng đường đều vô cùngyên tĩnh. Người lái xe chuyên tâm vào công việc của mình còn Lạc Tranh ngồi ởghế sau. Không gian rộng lớn trong xe được khúc xạ qua cửa kính ánh lên sự xahoa rõ nét, bên tay phải là một giá rượu tinh xảo bày đủ các loại rượu hảohạng. Nhấc một chai lên xem thì thấy chúng đều thuộc về những bộ sưu tập rượucao cấp lâu năm của Pháp.

Lạc Tranh thực sự chẳng có tâm tình để nghiên cứu nguồn gốc cao quý của nhữngchai rượu nơi này. Khi xe chạy được hơn 10 phút, nàng rốt cục không nhẫn nhịnthêm được, nhẹ nhàng lên tiếng.

“Vậy…xin hỏi rốt cuộc là có chuyện gì?”

Lái xe không quay đầu lại, chỉ lịch sự trả lời nàng, “Thật ngại quá, tôi chỉchịu trách nhiệm tới đón Lạc luật sư, còn cụ thể có chuyện gì, tôi cũng khôngđược biết.”

Lạc Tranh gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa, trong lòng bất giác lại có chútrối loạn.

Sáng nay, khi nàng vừa tỉnh giấc chưa được bao lâu thì điện thoại của LouisThương Nghiêu gọi tới. Trong điện thoại hắn nói rất ngắn gọn, chỉ có một câu,“Lát nữa sẽ có người đón em tới tập đoàn.”

Không đợi Lạc Tranh kịp phản ứng, hắn đã cúp điện thoại, rất rõ ràng là khôngđịnh giải thích thêm bất cứ điều gì cho nàng.

Ngày hôm qua, phản ứng của Louis Thương Nghiêu rất kỳ lạ, kỳ lạ đến mức nàngkhông thể nói rõ ràng được. Nét mặt hắn vẫn bình thản như trước nhưng nàng vẫncó thể từ khuôn mặt an tĩnh của hắn mà cảm nhận được có gì đó không được bìnhthường, giống như…có một sự thật đáng sợ sắp được công bố, hoặc là một loạinguy hiểm đang rình rập đâu đây.

Lạc Tranh không biết tại sao mình lại có loại cảm giác này. Có lẽ, chính vìhắn ôm nàng chặt như vậy lại thêm câu nói mập mờ đó chăng? Giọng nói trầm thấpcủa hắn mang theo ý mệnh lệnh khiến nàng vô lực phản kháng. Trong lời nói củahắn dường như có chút gì đó như thể bất đắc dĩ, giống như mọi chuyện đã đượcan bài vậy.

Thực ra nàng rất muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng muộn như vậy mà Louis ThươngNghiêu vẫn không ngừng ôm chặt lấy nàng, như thể cả đời không muốn buông tayvậy. Sau đó, hắn bật đèn trong phòng ngủ, cởi bỏ quần áo của nàng, ôm nàng lêngiường, vô cùng tự nhiên đè ép lên thân thể nàng…

Nàng cùng hắn đương nhiên lại phát sinh quan hệ…

Hết thảy mọi chuyện đều không có gì khác so với lúc trước, tuy nàng luôn cótâm lý chống cự lại, nhưng cuối cùng cũng không cách nào duy trì được lý trícủa mình mà chìm đắm vào sự yêu thương cuồng nhiệt của hắn.

Nhưng mà…

Ánh mắt của hắn dường như so với lúc trước càng vô cùng nghiêm túc, mà tối hômqua, hắn như không biết đến mệt mỏi cùng thoả mãn, từng lần từng lần cuồng dãchiếm lấy nàng cho đến khi hài lòng chìm vào giấc ngủ.

Sáng nay, khi Lạc Tranh toàn thân đau nhức tỉnh lại, đã nhận được cú điệnthoại quái dị này của hắn.

Chẳng lẽ, chuyện này có liên hệ đến câu nói tối qua của hắn? Nàng nhớ rõ hắnđã nói một câu rất quái lạ, “Ngày mai, em nên chủ động nhận lời mời của anhta, em sẽ biết tất cả những gì em muốn…”

Lời mời của anh ta? Là lời mời của ai? Lý do là gì mà nàng lại có thể biếttường tận chân tướng sự việc?

Hết thảy, hết thảy nghi vấn đều quanh quẩn trong đầu nàng, thật lâu không cáchnào tan đi, Lạc Tranh có chút bực bội đưa tay nhéo nhéo mi tâm hơi nhức mỏi…

Xe rốt cục dừng lại trước một toà nhà cao tầng xuyên thấu tầng mây, một cái ôđược che trên đầu Lạc Tranh rất vừa tầm khiến không có một giọt nước mưa nàodính vào quần áo nàng, nàng chỉ có thể cảm nhận được chút không khí mát mẻquẩn quanh mắt cá chân mà thôi.

Bước vào đại sảnh của tập đoàn, thư ký được đào tạo chuyên nghiệp đã chờ sẵntừ lâu. Bởi đã tới đây một lần nên Lạc Tranh cũng không cảm thấy quá xa lạ,nhưng cũng không thể coi là quen thuộc, quen thuộc nhất với nàng có lẽ lànhững dữ liệu trong thanh chip kia mà thôi. Thư ký đi trước dẫn đường, đưa LạcTranh tới chỗ thang máy riêng, lịch sự ấn nút, toàn bộ quá trình cực kỳ tựnhiên với nụ cười đầy lễ độ, cũng không nói lời thừa nào.

Thư ký này cũng không phải người lần trước nàng đã gặp, theo sự phân tích nhạycảm của Lạc Tranh, lại liên hệ đến tính chất công việc của tập đoàn mà nói thìcông việc kinh doanh của Louis Thương Nghiêu thế nào trong lòng mọi người đềubiết rõ. Những điều này trong tài liệu cũng đã được giải thích tường tận, chonên, một người không thể ngồi cố định ở một vị trí quá lâu. Về điểm này nàngcũng hiểu rất rõ ràng, rất nhiều tập đoàn lớn hoặc ông chủ các công ty đềuchọn dùng phương thức này để bảo vệ bí mật kinh doanh. Một người làm quá lâumột vị trí đương nhiên sẽ nảy sinh nhiều mối quan hệ, như vậy sẽ dẫn đến rấtnhiều phiền toái, cho nên việc luân chuyển nhân viên được diễn ra rất thườngxuyên, nhiều nhất một người cũng không giữ cùng một vị trí quá ba năm.

Chính vì vậy, yêu cầu đối với nhân viên ở đây cực kỳ cao, ngoài năng lực trênnhiều phương diện cùng tố chất còn phải có khả năng thích ứng vô cùng mạnh mẽ.

Lạc Tranh theo sự hướng dẫn của thư ký đi lên phòng làm việc của giám đốc đặttại tầng cao nhất. So sánh với tập đoàn RM mà nói, kiến trúc cùng nội thất củatập đoàn WORLD đều toát lên vẻ lạnh lẽo, trầm ổn, dùng màu đen, màu cà phê làmchủ đạo, nơi này không có phong cách thời trang tươi mới như tập đoàn RM màthay vào đó là cảm giác một công ty đang vận hành với cường độ cao trong sựbận rộn liên tục.

Thư ký đi đến trước phòng làm việc, đưa tay lễ phép gõ cửa 3 tiếng, đợi bêntrong vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc, thư ký nhìn về phía Lạc Tranhmỉm cười nói.

“Lạc luật sư, ngài Louis đang chờ bên trong, xin mời vào!”

Lạc Tranh nhẹ nhàng nói lời cảm ơn rồi đẩy cửa bước vào.

Phòng làm việc của giám đốc lớn chưa từng có, chiếm thông tới ba tầng lầu. Nóicách khác, nếu như một tầng trung bình cao ba mét thì phòng làm việc này caotới chín mét, cửa sổ lớn nối thẳng từ sàn tới trần, ba mặt xung quanh là cảnhParis mỹ lệ chìm trong cơn mưa. Thật lòng mà nói người bình thường chưa chắcđã có can đảm ngồi trong một căn phòng như thế này để làm việc.

Việc lựa chọn phòng làm việc thế nào vốn là một vấn đề rất đáng chú ý, nhất làphòng làm việc của giám đốc. Dã tâm của người này lớn cỡ nào, có thể căn cứvào việc sử dụng phòng làm việc của anh ta để xét đoán. Lấy ngay việc lựa chọnphòng làm việc có tầm cao tới chín mét như vậy mà nói, đây chắc chắn khôngphải là sự lựa chọn của một người thiếu sự mạnh mẽ và quyết đoán.

Thứ nhất, phòng làm việc quá lớn sẽ hình thành một loại cảm giác cô độc rấtmãnh liệt, loại cảm giác cô độc này sẽ khiến người ngồi trong đó dễ nảy sinhmột tâm trạng bi quan. Thứ hai, phòng làm việc vốn là nơi làm việc, không phảilà phòng triển lãm, cho nên phòng làm việc quá lớn rất dễ làm tiêu tan khí thếcủa người ở trong đó. Cho nên, đây cũng là nguyên nhân mà nhiều người khôngchọn việc sử dụng phòng làm việc quá khoa trương.

Nhưng, người đàn ông đang ngồi ở ghế giám đốc kia vẫn đang nở nụ cười vui vẻnhìn nàng một cách chăm chú, khí thế của hắn chẳng những không bị không gianrộng lớn nơi này đè nén mà ngược lại, cả căn phòng lớn này dường như hoà vàocùng hắn, giống như hắn thực sự khống chế khung cảnh rộng lớn nơi này, khiếncảm giác hoà hợp càng thêm mãnh liệt.

Lạc Tranh là luật sư, đương nhiên biết được cách nắm bắt tâm lý người khác,đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến mọi việc trên toà của nàng luôn đượcthuận lợi. Nhưng mà tâm tư của Louis Thương Nghiêu trước giờ vẫn vô cùng kínđáo, lòng dạ thâm sâu như biển thật sự khó đoán nên dù nàng có thể đọc hiểuđược tâm tình của khá nhiều người cũng không cách nào đọc được tâm tư hắn.

Nhưng, từ khung cảnh phòng làm việc của hắn mà nói, nàng không khó để nhậnđịnh hắn là một người rất có dã tâm, không chỉ vậy, hắn còn là người cực kỳ tựtin, loại đàn ông như vậy khi đã làm chuyện gì đều sẵn sàng sử dụng rất nhiềuthủ đoạn đặc biệt là yếu tố tâm lý.

Về điểm này, lúc ở tập đoàn RM, Lạc Tranh thực sự không nhận ra. Cho nên lúcbước vào phòng làm việc của hắn tại nơi này, lòng của nàng thực có chút kinhhãi.

Thế mới biết, Louis Thương Nghiêu là một người tâm kế sâu xa đến chừng nào.Lòng dạ hắn quá sâu xa cho nên tại tập đoàn RM đã dùng một phong cách hoàntoàn giả dối để hoàn toàn lừa gạt nàng.

Thấy Lạc Tranh từ lúc bước vào cũng không nói gì, một lúc lâu sau, LouisThương Nghiêu ngồi phía sau bàn làm việc khẽ nở nụ cười, cặp mắt đen thẳm nhưchim ưng ánh lên một tia thâm thuý. Hắn cũng không hỏi nàng mà chỉ đứng dậy,đi đến chỗ sofa tại khu vực tiếp khách, chậm rãi ngồi xuống, hướng về phíanàng ngoắc tay, “Qua đây ngồi đi!”

Lạc Tranh cũng không cự tuyệt bởi vì nàng rất muốn biết nguyên nhân hắn đưanàng tới nơi này. Tiến lên trước, chọn vị trí đối diện với hắn ngồi xuống,khoảng cách giữa họ là một cái bàn trà. Có thể nói, hai người họ tuy đối mặtnhưng vẫn có chút cảm giác xa cách.

Louis Thương Nghiêu ăn mặc rất tề chỉnh, áo sơ mi tối màu phối hợp cùng quầntây, cà vạt màu sắc không quá sáng nhưng cũng không hề chói mắt mà rất phù hợpvới bộ quần áo trên người hắn. Nhìn vào có thể thấy toàn thân hắn đều toát lênsự trầm ổn, từ góc độ nào nhìn vào cũng thấy hắn toát ra khí thế đầy quyền uycủa một người thành công.

“Có chuyện gì?” Lạc Tranh mở lời hỏi thẳng vào vấn đề, ánh mắt trong veo nhẹnhàng lướt qua đôi mắt hắn rồi dừng lại trên hàng lông mày rậm kia.

Một nghiên cứu đã chỉ ra rằng khi có người nhìn về hàng lông mày của bạn, bạnsẽ không biết được người đó né tránh mình. Từ góc độ của bản thân nhìn sang,sẽ cảm thấy giống như đối phương đang nhìn vào mắt mình vậy, nhưng thực tế lúcđó đối phương đang nhìn vào hàng lông mày của bạn mà thôi. Đây là cách thứcrất tốt để tránh đi cảm giác lúng túng.

Trước hành động này của mình, Lạc Tranh chợt có chút cảm giác buồn bực, saonàng lại không dám nhìn vào mắt hắn nữa rồi?

Louis Thương Nghiêu ngược lại không hề phát giác ra sự thất thần của nàng, tựtay pha cho nàng một ly cà phê xong mới nói, “Tư liệu liên quan đến cổ đôngcủa tập đoàn, em đã xem hết rồi chứ?” Hỏi xong câu này, hắn đem ly cà phê đặttrước mặt nàng, tuy động tác có chút không phù hợp thân phận nhưng ngữ điệucủa hắn hoàn toàn mang ngữ khí ông chủ hỏi đến tình hình của nhân viên..

Thật ra, nói là hỏi thăm thì có hơi khoa trương, nhưng câu hỏi vừa rồi, vớingữ khí của hắn thì hắn hoàn toàn khẳng định, nói cách khác, hắn chắc rằng LạcTranh đã xem hết những tài liệu này rồi.

Lạc Tranh đương nhiên cũng không chịu thúc thủ, đối với công việc trước giờnàng vẫn luôn là người cẩn thận tỉ mỉ, nghe vậy liền gật đầu, “Đã xem hết!”Đây là những tài liệu rất quan trọng, đương nhiên nàng không thể bỏ sót được.

"Rất tốt!" Louis Thương Nghiêu nhìn nàng đầy tán thưởng, vẻ mặt cũng khôngchút tà mị giống như khi ở nhà khiến Lạc Tranh thực có cảm giác như nhìn thấyngười khác vậy.

Mùi cà phê thơm ngát ngập tràn hô hấp của Lạc Tranh, không cần nếm cũng biếthương vị của nó nhất định rất thuần khiết. Đối với tài pha chế cùng nấu nướngcủa hắn, nàng thực sự rất bội phục, nhưng mà giờ khắc này, nàng cũng chẳng cótâm tư để thưởng thức những thứ đó, chỉ nghiêm túc nhìn hắn, hỏi “Sau đó thìsao?”

Louis Thương Nghiêu mỉm cười nhếch môi, thấy nàng rất nghiêm túc nhìn hắn, khẽtrả lời, “Từ hôm nay trở đi, em có thể tiếp nhận pháp vụ của tập đoàn.”

Trong lòng Lạc Tranh bất giác có chút run rẩy, nàng không ngờ lại nhanh đếnvậy.

“Tôi sẽ làm việc ở đâu?” Tuy trong lòng cảm thấy rất vui sướng nhưng nàng cũngkhông hề biểu hiện ra ngoài.

“Tại tập đoàn WORLD, em không cần đến tập đoàn RM nữa. Từ hôm nay trở đi, thânphận của em là luật sư đại diện của tập đoàn, toàn quyền xử lý mọi vấn đề liênquan đến pháp vụ. Đương nhiên, bởi sản nghiệp của tập đoàn rất lớn, tình hìnhcụ thể em cũng đã biết cho nên em hoàn toàn có thể tuỳ theo nhu cầu của mìnhmà tuyển dụng thêm một số luật sư trợ giúp. Tôi nghĩ, cho dù em có bản lĩnhthông thiên, cũng không thể một mình lo hết mọi việc.” Louis Thương Nghiêudường như đã suy tính hết thảy, giọng nói vang lên vô cùng kiên quyết.

Lạc Tranh gật đầu, "Chuyện này tôi sẽ sắp xếp, trong vòng 3 ngày, tôi nghĩ sẽkhông có vấn đề gì.” Nàng đương nhiên không ngốc đến mức một mình hoàn thànhtất thảy công việc pháp vụ từ nhỏ đến lớn. Nếu đã để nàng tiếp nhận, nàng dĩnhiên có quyền tuyển dụng người phù hợp cho công việc của mình.

"Tốt!" Louis Thương Nghiêu hài lòng gật đầu. Có thể nhận ra hắn rất tin tưởngvào năng lực làm việc của nàng, thậm chí không hề có chút nghi ngờ nào. Bằngvào danh tiếng lẫy lừng của nàng trong luật giới, việc chiêu mộ những luật sưcó năng lực và đáng tin cậy là điều dễ như trở bàn tay. Nếu đổi lại là mộtluật sư khác làm chuyện này, hắn nhất định sẽ có nghi vấn.

“Em xem tư liệu về tình hình tập đoàn, cần phải nắm rõ mọi thứ về các cổ đônghiện hữu. Voss Miller chính là một người như vậy.”

“Là cổ đông thuộc hàng nguyên lão của tập đoàn, từng nắm giữ vị trí quan trọngdưới thời của cha anh, có ảnh hưởng khá lớn tới các cổ đông khác.” Lạc Tranhlập tức lục lại phần dữ liệu về cổ đông trong đầu, nhanh chóng hồi đáp.

Louis Thương Nghiêu gật đầu, bày tỏ ý tán đồng với nàng. Hơi dựa người vàosofa, hắn khẽ nói, “Là người làm ăn buôn bán đương nhiên đều biết rõ, nguyênlão cổ đông quả thực là người có công lao không nhỏ, nhưng đôi khi cũng trởthành tảng đá vướng chân, nhưng mà, muốn bỏ đi tảng đá này, cần phải làm chogọn gàng, về các phương diện khác cũng không thể để cho có chút ảnh hưởngnào.”

Lạc Tranh đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, mỉm cười khẽ nhíumày, “Tôi thấy anh đã nhớ nhầm một chuyện, tôi tới đây chỉ là phụ trách vấn đềpháp vụ của tập đoàn mà thôi, còn việc đối phó với các cổ đông như thế nàokhông nằm trong phạm vi trách nhiệm của tôi.”

“Không, chuyện này em làm là thích hợp nhất.” Louis Thương Nghiêu nhếch môicười, cũng không chút để tâm đến sự phản bác của nàng.

“Vì sao?” Lạc Tranh thật sự không hiểu, chuyện liên quan đến các cổ đông củatập đoàn, nàng có tư cách gì mà can thiệp vào?

Louis Thương Nghiêu dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng, nhàn nhã gácchân lên nhau, đôi mắt đen thẫm nhìn Lạc Tranh không chớp, giọng nói mặc dùrất nhẹ nhàng nhưng ý tứ trong đó thì không thể coi thường.

“Bởi vì, trong số tất cả nhân viên của tôi, tôi chỉ tin tưởng em có năng lựclàm được chuyện này.” Hắn ngừng lại một chút, nụ cười trên môi càng thêm vuivẻ, “Đương nhiên, em có thể lựa chọn không làm, nhưng tôi rất hy vọng em cóthể ngoan ngoãn ở bên cạnh giúp tôi.”

Lạc Tranh có chút không vui trừng mắt liếc hắn một cái. Mấy ngày vừa rồi nànggiống như con chim hoàng yến bị nuôi nhốt trong biệt thự, chỉ có việc chờ hắntrở về. Nếu như vậy thà để cho nàng bị công việc làm ệt chết còn hơn, so vớicuộc sống lúc trước, nàng thấy đó mới là hạnh phúc.

“Đó không phải là phạm vi công việc được quy định trong hợp đồng.” Lạc Tranhnhẹ nhàng nói.

“Nếu muốn xử lý mấy vị nguyên lão cổ đông này, đương nhiên không thể thiếuviệc áp dụng quy định theo trình tự luật pháp, vậy tôi cũng không hề vi phạmcác điều khoản trong hợp đồng.”

Thái dương Lạc Tranh có chút đau nhức, nhìn hắn, “Nếu đã là nguyên lão cổđông, anh nên tìm cách thu phục lòng họ thì hơn, anh làm như vậy, chỉ khiếncho các cổ đông khác thêm chống đối mà thôi.”

Louis Thương Nghiêu nghe vậy liền nhẹ nhàng cười một tiếng, “Tôi chắc em đãnghe qua câu thành ngữ, ‘Ỷ lão mại lão’ (cậy nhiều tuổi lên mặt dạy đời)rồichứ? Tập đoàn có thể phát triển lớn mạnh như ngày nay chính là dựa vào sự gandạ sáng suốt cùng năng lực quản lý và sự nhạy cảm đối với thị trường. Mấy ônggià đó tư tưởng cổ hủ chỉ biết ngồi ôm mấy thứ cũ kỹ, nếu như tập đoàn khôngtiến hành cải tổ lại thì sao có thể tiến lên được.”

Lạc Tranh suy nghĩ một chút, điều hắn nói quả thực rất có lý, nhưng mà..

“Đi làm đi, hai ngày sau, tôi sẽ đưa em tham dự đại hội cổ đông. Em là luật sưđại diện của tập đoàn, đương nhiên có tư cách tham gia đại hội đó.” LouisThương Nghiêu cất tiếng có chút hờ hững nhưng mang theo ý mệnh lệnh không thểbàn cãi.

Lạc Tranh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ rơi vào trạng thái trầm tư hồi lâu…

Lúc Lạc Tranh rời khỏi toà nhà của tập đoàn WORLD, trên điện thoại di động báocó hai tin nhắn. Một tin là của Lưu Ly, “Trời ạ! Điện thoại của cậu sao cứ mãikhông gọi được? Nghe nói cậu đi Paris, mình sẽ tới tìm cậu, có chuyện rất quantrọng cần nói, chờ mình.”

Xem hết tin nhắn này, Lạc Tranh bỗng cảm thấy có chút gì đó rất quái lạ, vộibấm di động gọi cho Lưu Ly nhưng bên kia lại tắt máy. Không thể nhanh như vậyđã lên máy bay rồi chứ?

Chuyện rất quan trọng? Rốt cục là chuyện gì?

Mở tin nhắn còn lại, là tin từ một số điện thoại đã quá quen thuộc. Lạc Tranhlúc đầu định không xem nhưng lại nghĩ lại. Sau khi xem qua nội dung tin nhắn,sắc mặt ít nhiều đã phát sinh sự thay đổi, một lời cũng không nói, vội đem diđộng bỏ vào trong túi…

Màn đêm dần dần bao trùm cả Paris, sau cơn mưa đường phố càng trở nên rực rỡsắc màu, khung cảnh nhộn nhịp và truyền thống đan xen lẫn nhau, tô điểm chonền văn hoá độc đáo của nước Pháp.

Vẫn là hội quán dành cho giới thương gia hôm trước, chỉ khác là lúc này Ôn HúcKhiên chủ động mời Louis Thương Nghiêu tới.

Cũng vẫn là vị trí bàn hôm trước, ngoài cửa sổ, khung cảnh đã tràn ngập hơithở mát mẻ của mùa thu.

Ôn Húc Khiên đứng dậy chủ động bắt tay Louis Thương Nghiêu, so với hôm qua thìsắc mặt hắn đã trở nên bình tĩnh hơn nhiều, mà Louis Thương Nghiêu vẫn mangtheo bộ dạng có chút lười biếng cùng hờ hững như trước.

"Thương Nghiêu, thử rượu này xem, nhất định anh sẽ thích…”

“Tôi chỉ muốn biết câu trả lời của anh.” Louis Thương Nghiêu thản nhiên nhìnly rượu, nhếch môi nói, “Hôm nay anh chủ động hẹn tôi ra đây, chắc câu trả lờisẽ không khiến tôi thất vọng chứ?”

Ôn Húc Khiên cười khẽ một tiếng, đặt cái ly trong tay xuống, nhìn thẳng vàomắt Louis Thương Nghiêu, bất ngờ nói, “Thương Nghiêu, rất tiếc, tôi không đồngý.”

"A?" Louis Thương Nghiêu nghe vậy, hàng lông mày hơi chau lại, nhưng hắn cũngkhông hề giận dữ mà nở nụ cười đầy thâm ý, “Câu trả lời này quả thực khiến tôirất thất vọng.”

“Tôi biết anh có tiền, nhưng mà, chuyện này nếu để Lạc Tranh biết, anh chorằng mình có thể giữ cô ấy được bao lâu?” Ôn Húc Khiên khẽ dựa lưng về phíasau, cầm lấy ly rượu, lắc nhẹ trong tay.

Louis Thương Nghiêu khẽ lắc đầu, “Xem ra, anh đã quyết định vậy cũng tức làanh thật sự không tin tôi có thể lập tức thu mua văn phòng luật của anh?”

Ôn Húc Khiên thật sự bị giật mình, ánh mắt cũng có chút biến đổi. Hắn cũngkhông trả lời ngay, bởi vì không dám, càng bởi vì hắn biết rõ Thương Nghiêu cóthể làm ra chuyện như vậy. Nhưng mà, hắn thật sự không muốn để cho ThươngNghiêu được đắc ý.

Một lúc lâu sau, Ôn Húc Khiên đột ngột nói một câu, “Thương Nghiêu, tôi thậtsự không hiểu, rất không hiểu nổi…”

“Không hiểu?”

‘Phải, không hiểu!” Ôn Húc Khiên nhìn hắn, khẽ nhíu mày nói, “Tôi không hiểuđược một chuyện. Anh đã có được Lạc Tranh rồi, chuyện anh muốn làm cũng đã làmđược rồi, vậy vì cái gì còn muốn bỏ ra một số tiền lớn như vậy để tôi hoàntoàn từ bỏ cô ấy?”

“Anh đang nói cái gì?” Louis Thương Nghiêu cười hỏi lại.

“Một món hàng, tôi biết, anh chỉ coi Lạc Tranh như một món hàng mà thôi, chỉcó hàng hoá mới có thể đem ra mua bán.” Những lời Ôn Húc Khiên thốt ra lúc nàychỉ có thể dùng từ hạ cấp để hình dung, “Anh muốn dùng một món tiền mua LạcTranh, mua đứt vợ của tôi, tôi biết rất rõ điều này. Chẳng lẽ, anh chơi vẫnchưa đủ hay sao?”

Louis Thương Nghiêu nghe hắn nói như vậy, rốt cục cầm lấy ly rượu, khẽ lắcnhẹ, mùi hương thuần khiết nhẹ nhàng bay lên, thấm vào trong hơi thở. LouisThương Nghiêu cũng không trả lời mà chỉ cười nhạt.

Ôn Húc Khiên dường như đã mất kiên nhẫn, lại tiếp tục lên tiếng.

“Thương Nghiêu, cho tới giờ, anh nói cái gì tôi liền làm cái đó, cho dù anhkhông niệm tình bằng hữu giữa hai chúng ta, cũng nên coi trọng những gì tôi đãlàm chứ?” Hắn liếm liếm môi, tâm tình có chút kích động.

“Khi anh lần đầu tiên thấy Lạc Tranh ở Paris, anh đã để ý cô ấy. Anh còn nóivới tôi, chỉ cần cô ấy ở bên anh một đêm, chỉ cần tôi chịu bỏ thứ mình yêuthích, anh có thể bảo đảm cho văn phòng luật của tôi phát triển vượt bậc.”

Louis Thương Nghiêu chỉ cười mà không nói gì, ánh mắt vẫn nhìn thẳng Ôn HúcKhiên như trước, bàn tay nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu.

“Thương Nghiêu, tôi biết rõ anh trước giờ không coi tôi là bạn, anh chỉ muốncó được thân thể Lạc Tranh, muốn chiếm đoạt cô ấy mà thôi. Tôi đã chấp nhận,tôi tình nguyện bị đội mũ xanh rồi, anh còn muốn thế nào nữa?” Ôn Húc Khiênnhìn chằm chằm Louis Thương Nghiêu, ánh mắt hắn dường như loé lên một sáng tiakỳ lạ mà lúc trước không hề có.

Louis Thương Nghiêu có chút buồn cười nhìn hắn. Một lúc lâu sau, nụ cười đầymỉa mai từ trên môi lan tràn tận đáy mắt, giọng nói của hắn vang lên mang theongữ khí lạnh băng.

“Thì ra anh vẫn nhớ rõ như vậy. Nếu đã nhớ rõ từ đầu chính mình cam tâm tìnhnguyện đem Lạc Tranh dâng tặng, để cho tôi mặc sức đùa bỡn, vậy bây giờ anh cótư cách gì mà làm bộ làm tịch thanh cao hả?”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...