Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
Chương 15: Anh ta là vị hôn phu của cô sao?
Bàn tay Ôn Húc Khiên siết lại thành nắm đấm, đưa mắt nhìn về phía người phụ nữtrong ngực Louis Thương Nghiêu, nhìn nàng mềm mại như nước mà vùi trong ngựchắn, ngọn lửa ghen tức trong lòng Ôn Húc Khiên càng bùng cháy dữ dội. Hắn lạinhìn chằm chằm Louis Thương Nghiêu, dường như muốn nói gì đó nhưng cố nén lại.Một lúc lâu sau, hắn không nói lời nào, nghiến chặt hàm răng, rời khỏi biệtthự…
Bầu không khí bất an dần dần tản đi…
Lạc Tranh lúc này giống như một đứa bé vô lực không nhúc nhích vùi trong ngựcLouis Thương Nghiêu. Mà hắn, cũng cứ như vậy ôm nàng. Một lúc lâu sau, thânthể Lạc Tranh mới khẽ cử động đôi chút.
Louis Thương Nghiêu cúi đầu nhìn nàng, cũng không nói gì, chỉ khẽ thở dài mộthơi, lông mày hơi nhíu lại, trong mắt ánh lên một tia không đành lòng mà ngườikhác rất khó nhận biết, đứng dậy đi vào phòng trong. Trong chốc lát, hắn quaytrở lại cầm theo hộp thuốc trên tay.
Ánh mắt Lạc Tranh dần khôi phục lại nét linh động, nàng khẽ đưa mắt nhìn theohắn, nhưng cũng không dời ánh mắt đi cho tới khi hắn một lần nữa ngồi trở lạibên cạnh nàng.
Mùi thuốc nước sát trùng bay tới quyện vào trong hơi thở khiến Lạc Tranh vôthức quay mặt tránh đi, bên tai lại nghe thấy giọng Louis Thương Nghiêu trầmtrầm quát nhẹ, “Không muốn ngày mai mặt sưng lên thì ngoan ngoãn bôi thuốcvào.”
Giọng điệu của hắn đầy uy quyền, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc khiến nàng tronglúc nhất thời không cách nào cự tuyệt, chỉ có thể ngồi yên nhìn hắn dè dặt lauvết thương trên môi nàng.
Cảm giác đau đớn nhè nhẹ khiến gương mặt nàng có chút nhăn lại, nhưng cũngkhông khó cảm nhận được hắn đang rất cẩn thận từng chút, dường như sợ làm đaunàng.
“Sao lại để cho hắn vào nhà?” Giọng nói của hắn lại lần nữa vang lên, có thểnghe ra sự không vui trong đó.
Lạc Tranh trong lúc nhất thời không nói gì, cũng không biết nên trả lời nhưthế nào, càng không hiểu tại sao hắn lại tức giận như vậy.
Louis Thương Nghiêu thấy nàng không nói lời nào, sự không vui trong lòng nhưtăng thêm vài phần, tay liền tăng thêm chút lực lại thấy nàng nhíu mày vì đau,hắn lại không đành lòng thả lỏng cơ tay. Ngay cả hắn cũng không hiểu được tạisao mình lại như vậy nữa. Khi nhắn nhìn thấy Ôn Húc Khiên đè nàng xuống sofa,tâm trạng của hắn lúc đó quả thực có thể giết người.
Khốn kiếp! Dám động đến người phụ nữ của hắn!
Đúng vậy! Hắn thật sự rất tức giận!
“Cho dù đã thấy rõ hắn là người thế nào, trong lòng vẫn không quên được phảikhông?” Khi nói ra câu này, tâm trạng Louis Thương Nghiêu thực sự đang rất bựcbội, thậm chí đuôi lông mày đã xếch lên. Nếu thực sự có khả năng này, thì hắnthực muốn điên lên ngay lúc này.
Đôi môi anh đào của Lạc Tranh khẽ run run, cũng không nhìn hắn, chỉ vô lựcnói, “Không phải vậy…”
Thật ra, nàng rất muốn nói với hắn, nàng đã sớm không còn yêu Ôn Húc Khiênkia, khoảnh khắc mà hắn xuất hiện tại phòng làm việc của Louis Thương Nghiêu,trái tim nàng đã sớm tan thành vạn mảnh. Mà hôm nay, nàng lại càng hoàn toànnhìn rõ hắn là người như thế nào. Không, nàng đã sớm nhìn thấu rồi mới đúng.
"Không phải? Vậy tại sao còn mở cửa cho hắn bước vào?" Louis Thương Nghiêunghe vậy không những không nguôi giận mà dường như càng bực bội hơn, cao giọnghỏi lại nàng.
Lạc Tranh vô thức ngẩng đầu nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy, nhưng lạikhông nói nổi lời nào.
Nhìn thấy nàng xinh đẹp như vậy, Louis Thương Nghiêu dường như có chút khôngđành lòng, nặng nề thở dài, mang theo tâm tư phiền muộn khẽ đứng dậy.
Lạc Tranh cũng thuận thế ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng lưng hắn đang rời đimột cách lặng lẽ…ánh mắt của nàng chợt nổi lên một tia kiên quyết…
“Anh ta nói, vào ngày hôn lễ đã nhận được một món quà rất đặc biệt…” Nàng mởmiệng, giọng nói rất nhẹ, trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nói xong câu này, nànghơi ngừng lại, nhìn theo sống lưng đầy ngạo nghễ của Louis Thương Nghiêu, hồilâu mới tiếp lời.
“Anh, biết rõ là món quà thế nào phải không?”
Louis Thương Nghiêu quay đầu về phía nàng, thân ảnh cao lớn như rặng cây toảbóng mát, hắn cũng không có bất kỳ động tác nào, chỉ chăm chú nhìn nàng hồilâu.
“Là một đĩa CD, đĩa CD quay cảnh quan hệ nam nữ.” Lạc Tranh nhìn chằm chằm vàoánh mắt hắn, khó nhọc nói từng lời.
Louis Thương Nghiêu vẫn không nói gì, cùng ánh mắt nàng giao nhau hồi lâu,khoé môi hắn mới khẽ động, “Vậy sao? Xem ra vẫn có người quan tâm đến việcgiáo dục giới tính cho Ôn Húc Khiên!”
Lạc Tranh cắn cắn môi, buồn bã lắc đầu, "Chẳng lẽ, anh không biết người gửitặng CD này là ai?”
“Tại sao tôi phải biết?” Louis Thương Nghiêu cười khẽ.
Lạc Tranh ngước mắt nhìn hắn, "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
“Tôi muốn thế nào? Tại sao em lại hỏi đột ngột như vậy?” Louis Thương Nghiêunhẹ nhàng hỏi lại.
“Bởi vì, ngoài anh ra, tôi không nghĩ ra người thứ hai có thể làm ra chuyệnnày!” Lạc Tranh cất giọng đầy hoài nghi, thanh âm cũng chuyển lạnh.
Louis Thương Nghiêu nghe vậy, đáy mắt thoáng hiện chút ngỡ ngàng, nhưng rấtnhanh bị hắn che dấu hoàn toàn. Hắn đi tới trước mặt nàng, ngón tay dài nhẹnhàng nâng cằm nàng lên.
“Em là luật sư danh tiếng, nên biết, không có chứng cứ không thể nói bừa.”
“Vào đêm tân hôn của tôi, ngay cả loại chuyện đó anh còn có thể làm được, gửitặng một cái đĩa CD thì có gì mà không thể đây?” Lạc Tranh lạnh lùng nhìnthẳng vào đôi mắt hắn, “Là anh nói, anh sẽ tặng cho tôi và Ôn Húc Khiên mộtmón quà lớn, tôi thấy, đĩa CD kia chính là món quà mà anh nói tới đó.”
Thần sắc của Louis Thương Nghiêu có chút biến đổi, khẽ nhếch môi cười, “Mónquà lớn tôi tặng cho Ôn Húc Khiên, sao em lại nghĩ là thứ đó?”
Lạc Tranh có chút sững sờ...
“Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ về rất muộn, không cần phải chờ tôi.”Louis Thương Nghiêu cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi, chỉ nhẹ nhàng dặn dòmột câu như vậy, sau đó buông cằm nàng ra, xoay người rời đi.
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, không khí lại lần nữa chìm vào sự tĩnh mịch…
Hơi thở của Lạc Tranh dần ổn định trở lạ, nàng vẫn không hiểu được hàm ý tronglời nói của hắn. Lúc nàng nghe xong mấy lời của Ôn Húc Khiên, suy nghĩ đầutiên chính là việc này do Louis Thương Nghiêu làm ra. Nàng cũng không biết tạisao lại nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy là hắn mà thôi.
Có thể đem chuyện như vậy ghi hình lại cũng chỉ có hắn, có thể đem những tấmảnh khó coi kia dán vào nhà Lưu Ly cũng là hắn, chỉ có hắn mới có thể làm ranhững chuyện điên rồ như vậy.
Nghĩ tới đây, bàn tay nhỏ của nàng bất giác siết lại, móng tay cơ hồ xuyênthấu lòng bàn tay… Trong một hội quán khá yên tĩnh, âm nhạc như hoà cùng bóng đêm bên ngoài, giaiđiệu vang lên vô cùng ưu nhã.
Nhưng mà, bầu không khí dường như không được như vậy. Ít nhất khi nhìn vàongười đàn ông đang bất an ngồi phía đối diện kia.
Làn khói xì gà nhẹ nhàng bay lượn trong không trung, chập chờn như một thânảnh xinh đẹp, mang theo mùi hương nhàn nhạt, hoà với mùi hoắc hương như mộngảo. So với người đàn ông đang khẩn trương cùng bất an ở phía đối diện, LouisThương Nghiêu lại mang theo bộ dạng vô cùng nhàn rỗi cùng lười biếng.
“Sao rồi, nghĩ kỹ chưa?” Một lúc lâu sau, hắn nhìn người đàn ông phía đốidiện, trầm giọng hỏi, vừa nói vừa hút một hơi xì gà, cử chỉ đầy tao nhã.
"Thương Nghiêu, anh... anh không thể làm như vậy." Người đàn ông ngồi đối diệnchính là Ôn Húc Khiên, kẻ đã đánh Lạc Tranh lúc chiều. Giờ khắc này, trên tránhắn lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên hắn đang cảm thấy bị uy hiếp.
“Vì sao tôi không thể làm như vậy?” Louis Thương Nghiêu có chút hứng thú nhìnhắn, so với lúc ban ngày, giờ này hắn có một vẻ lười nhác cùng nguy hiểm nhưmột con hắc báo, thanh âm tuy vẫn hờ hững nhưng mang theo sự uy hiếp cực độ.
“Thương Nghiêu, anh vừa nói, anh sẽ thu mua văn phòng luật. Nhưng cũng là anhnói, anh sẽ không trơ mắt nhìn văn phòng tôi phải đóng cửa….”
"Đúng vậy, hiện tại không phải tôi đang nói chuyện với anh về vụ thu mua haysao?” Louis Thương Nghiêu cười cười, hờ hững nhếch môi.
“Nhưng mà…” Ôn Húc Khiên siết chặt nắm đấm, ngẩng đầu nhìn hắn, “Nhưng mà hiệnanh đang muốn trở thành cổ đông lớn nhất, trở thành chủ tịch hội đồng quảntrị…”
Nếu nói như vậy, chẳng khác nào Ôn Húc Khiên tự vác đá đập chân mình. Đươngnhiên, còn phải xem hứng thú của Louis Thương Nghiêu thế nào. Nghĩ tới đây, ÔnHúc Khiên chợt có chút sợ hãi, nếu như hắn thật sự mất hứng vậy vụ làm ăn nàykhông phải…
Louis Thương Nghiêu nghe vậy nhẹ nhàng nhếch môi cười, thân thể cao lớn khẽhướng về phía Ôn Húc Khiên dò xét, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy bất an củahắn, thẳng thừng nói rất rõ ràng,
“Anh cho rằng, mình còn có quyền chọn lựa sao?”
