Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 104



Lạc Tranh thực sự sững sờ, toàn thân bất động hồi lâu, ánh mắt cũng nhìn sữnghắn đến cả nửa ngày mới thốt ra câu hỏi, “Anh nói thay tôi xử lý là có ý gì?”

Những lời này lúc trước nàng cũng đã nghe qua, nhưng vẫn luôn cho rằng đó chỉlà lời cảnh cáo bình thường của hắn mà thôi, nhưng hôm nay, thấy bộ dạng nàycủa hắn xem ra câu nói đó không phải là nói đùa.

Louis Thương Nghiêu ngược lại cũng không trả lời câu hỏi của nàng, mà lấy từtrong túi áo ra một thứ gì đó trông giống như thanh chip, đặt trước mặt nàng.

Lạc Tranh đưa mắt nhìn lại, đây là thứ gì? Cho tới giờ nàng chưa từng nhìnthấy.

“Đây là thứ mà em vẫn luôn muốn biết.” Dường như nhìn thấu sự nghi ngờ tronglòng nàng, Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng nói.

Lạc Tranh cầm lấy vật đó, là một vật bằng kim loại, chỉ là nàng chưa từng nghĩđến thứ này là gì.

“Đây chính là toàn bộ tài liệu của tập đoàn WORLD.” Louis Thương Nghiêu cườicười, vỗ nhẹ lên bả vai nàng, rồi xoay người bước vào phòng tắm bên trongphòng ngủ.

Chẳng bao lâu sau, tiếng nước chảy nhanh chóng vọng lại…

Lạc Tranh ngồi lặng trước bàn trang điểm hồi lâu, không hiểu lắm ý tứ tronglời nói của hắn. Người đàn ông này trước giờ vẫn luôn như vậy, lời nói luônluôn lấp lửng.

“Đây là gì chứ? Sao lại bảo là tất cả tài liệu của tập đoàn WORLD?”

Nghĩ ngợi hồi lâu vẫn không cảm thấy rõ ràng, Lạc Tranh mang theo một loạtnghi ngờ bước vào phòng tắm, vốn định hỏi hắn cho rõ, trong lúc nhất thời quênmất mục đích hắn vào phòng tắm là để tắm rửa. Vừa bước vào phòng tắm, nhìnthấy cả thân hình cao lớn của hắn đang ngâm trong bồn tắm, làn nước ấm ápkhông ngừng nhu động khiến lồng ngực vạm vỡ của hắn tản ra một cảm giác hấpdẫn cực độ. Ở trong phòng tắm, quần áo của hắn đang bị vứt vào một xó.

Lạc Tranh có chút lúng túng, tuy rằng nàng với hắn đã phát sinh quan hệ khôngchỉ một lần, nhưng cũng không thể tự nhiên khi nhìn thấy tình cảnh này, vừađịnh xoay người đi ra ngoài, đã thấy Louis Thương Nghiêu bật cười cất tiếng.

“Em qua đây!”

Lạc Tranh có chút ngạc nhiên tròn mắt nhìn hắn, dường như muốn nhìn xem trongđôi mắt hắn đang ẩn chứa âm mưu quỷ kế gì.

Louis Thương Nghiêu nhìn thẳng vào nàng, hai cánh tay rắn chắc đặt lên hai bênthành bồn tắm khiến thân thể hắn lúc này trông dũng mãnh như con chim ưng baylượn trên bầu trời đêm.

Cặp mắt tà mị của hắn chăm chú nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn có chút lúng lúngcủa nàng, nụ cười bên môi không ngừng nhu động giống như làn nước ấm áp trongbồn tắm kia…

“Anh muốn nói gì thì nói đi.” Lạc Tranh không muốn ngốc nghếch tiến thêm bướcnào nữa, người đàn ông này chuyện gì cũng có thể làm được, không chừng hắnđang tính đem nàng kéo vào trong bồn tắm đây.

Nhìn Lạc Tranh vẫn đứng bất động tại chỗ, Louis Thương Nghiêu cũng không hềtức giận, ngược lại hắn nhàn nhã lầm bầm gì đó trong miệng một cách đầy tựđắc.

“Anh nói cái gì?” Lạc Tranh khẽ chau mày, bởi vì không gian trong phòng tắmcực lớn mà nàng lại đứng cách hắn khá xa nên đương nhiên không nghe rõ nhữnggì hắn vừa nói.

“Đối với vật kia, tôi chỉ nói với em một lần mà thôi.” Louis Thương Nghiêu khẽtăng thêm âm lượng trong giọng nói của mình, cố ý khiến nàng nghi ngờ, lại nởnụ cười xấu xa.

“Nhưng mà em cũng biết, tôi cả ngày làm việc đã mệt chết rồi, không thể nàonói chuyện với em lớn tiếng được, Tranh, tôi không thể lúc nào cũng có hứngthú như vậy đâu.”

Lạc Tranh đương nhiên hiểu hắn có dụng ý khác, trừng mắt liếc hắn một cái,cũng không nói gì.

“Sao vậy, em sợ tôi sẽ muốn em lúc này sao?” Louis Thương Nghiêu cố tình khiêukhích nàng, “Yên tâm, em thường xuyên ở bên cạnh tôi như vậy, tôi vẫn chưa đếnmức nóng vội đến không chịu được.”

Lạc Tranh thấy hắn càng nói càng không đứng đắn, bất đắc dĩ lắc đầu, đi lêntrước, tiến đến bậc thềm cạnh bồn tắm lớn, từ trên cao nhìn xuống hắn, “Anhnói đi, đó là vật gì?”

Louis Thương Nghiêu không trả lời ngay, mà cố ý thở dài một hơi, "Làm đàn ôngthật đúng là vất vả, mỗi ngày làm việc không chút nào nhàn rỗi, còn mệt mỏiđến toàn thân đau nhức.”

Lạc Tranh cười lạnh, tự nhiên hiểu ý tứ của hắn, "Được, vậy lát nữa tôi sẽgiúp anh thả lỏng gân cốt chút!” Mấy lời này cơ hồ nàng nghiến răng mà nói ra.

Louis Thương Nghiêu vừa nghe, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa, "Vậy bây giờ..."

Lạc Tranh nghe vậy một lời cũng không nói, cầm lấy bình sữa tắm, không đợiLouis Thương Nghiêu kịp phản ứng, khẽ nghiêng bình xuống, sữa tắm từ trên caođổ xuống tóc cùng người hắn…

Louis Thương Nghiêu sững người vì bất ngờ.

Lạc Tranh lại không nói gì, tiến lên một chút, dùng sữa tắm xoa loạn lên ngườihắn, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng tiếp xúc với làn da ngăm cứng rắn, ngay cả máitóc hắn cũng bị nàng xoa loạn lên.

“Khoan, tôi đâu phải thú cưng…” Louis Thương Nghiêu còn chưa kịp kháng nghịxong, Lac Tranh liền cầm lấy vòi sen, mở ra, dòng nước mạnh mẽ liền xối thẳngvào Louis Thương Nghiêu. Lạc Tranh quả thực đối xử với hắn như thể chủ nhântắm cho thú cưng vậy, xối nước từ trên tóc xuống ngực hắn.

“Xong rồi!” Lạc Tranh nói vừa dứt lời, đem một cái khăn tắm sạch ném lên trênđầu hắn, rồi xoay người bước ra khỏi phòng tắm.

Cả quá trình, chỉ vỏn vẹn chưa đầy hai phút!

Louis Thương Nghiêu đem khăn tắm kéo xuống, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa,người phụ nữ đáng chết này, muốn hại chết hắn sao?

Khi Louis Thương Nghiêu quấn khăn tắm ngang hông trở lại phòng ngủ đã thấy LạcTranh thoải mái ngồi trên giường, bình tĩnh nhìn về phía hắn, cất tiếng nói cóchút ý ra lệnh, “Anh qua đây!”

Vẻ mặt Louis Thương Nghiêu tràn đầy hứng thú khẽ nhíu mày, đôi môi mỏng hơicong lên, người phụ nữ này quả nhiên học rất nhanh.

Một lời cũng không nói bước nhanh về phía giường, vừa muốn đưa tay ôm nàng vàolòng lại bị nàng nhanh nhẹn tránh đi, sau đó vươn tay nắm lấy cánh tay hắn,thuận thế kéo hắn ngã xuống giường.

“Em hôm nay còn rất chủ động…A….” Hắn vốn đang rất đắc ý liền đó phát ra tiếnghét rất thảm.

Nói là hét thảm thiết thì hơi khoa trương, nhưng cũng đến mức đau đớn kêu lên,nhưng những lời này lọt vào tai Lạc Tranh lại chẳng khác nào tiếng kêu thảmthiết. Bởi vì, suốt thời gian dài như vậy ở bên cạnh hắn, đây là lần đầu tiênnàng nghe được Louis Thương Nghiêu mất khống chế như vậy.

Kỳ thật, nguyên nhân khiến hắn đau đớn kêu thành tiếng rất đơn giản, đó là vìkhi Lạc Tranh nương theo lúc hắn ngã xuống giường, ngón tay nàng liền đặt vàohuyệt Phong Trì của hắn ấn xuống. Người Trung Quốc vốn biết rõ vị trí huyệtđạo, lại thêm quy tắc, “Huyết mạch thông không thấy đau, đau tức không thông”hỗ trợ vào, nhưng dù sao Louis Thương Nghiêu cũng là người nước ngoài, đối vớikiến thức về bấm huyệt của Trung Quốc đương nhiên không hiểu lắm, nên khi LạcTranh đặt tay tại huyệt Phong Trì nơi gáy hắn ấn xuống, một cảm giác đau nhứcliền ập tới, khiến hắn không hiểu ra sao.

"Anh hét vậy muốn doạ quỷ sao?" Lạc Tranh có chút buồn cười, kỳ thật nàng cũngít nhiều có ý xấu, huyện Phong Trì vốn ấn vào sẽ có cảm giác rất đau nhức, chonên chỉ cần nhè nhẹ ấn xuống là được rồi, dùng sức ấn xuống bất luận là aicũng sẽ cảm thấy đau đớn, nhưng cơn đau tan đi sẽ thấy rất thoải mái, đây cũnglà sự thật.

Louis Thương Nghiêu nào biết những thứ này, một hồi đau đớn tản đi, tim hắnkhông khỏi đập nhanh lên một chút, “Em đang làm cái gì?”

“Xoa bóp bấm huyệt!” Lạc Tranh cũng không cười nữa, nhìn bộ dạng cao lớn củahắn bị nàng làm cho đau kêu thành tiếng, sự bực bội vừa nãy của nàng cũng hoàntoàn tiêu tan.

“Không phải vừa rồi anh nói toàn thân đều đau sao? Anh nên biết kỹ thuật xoabóp bấm huyệt trong y thuật Trung Quốc vốn nổi danh trên toàn thế giới.”

“Tay em vừa rồi đặt ở đâu vậy?” Louis Thương Nghiêu có chút ngơ ngác rồi lạicười khẽ, hắn không tin nàng sẽ ngốc đến mức không hiểu ngầm ý của hắn, hắncòn…

“Huyệt Phong Trì.” Lạc Tranh dùng tiếng Trung nói xong, đặt tay tại sau gáyhắn nhẹ nhàng ấn xuống một cái, “Chính là chỗ này, ấn xuống sẽ có cảm giác đauđớn một chút, nhưng có thể nhanh chóng giảm bớt sự mệt mỏi trên thân thể.”

"Huyệt Phong Trì?” Louis Thương Nghiêu cũng như đại đa số người phương Tâykhông tin tưởng lắm vào vị trí huyệt vị trên cơ thể con người, hắn có chútnhíu mày, “Cái từ này nghe hơi lạ?”

“Chỉ là vì anh không biết Trung y mà thôi, nhưng tôi cũng biết sơ sơ vài điều.Trong các tài liệu y học Trung Quốc có ghi lại, Phong Trì là huyệt thuộc kinhTúc Thiếu Dương đảm, hội với Dương Duy mạch, có vị trí nằm ở chỗ hõm nhất saugáy. Có tác dụng khu phong, giải biểu, sơ tà, thanh nhiệt, thông nhĩ (tăngthính lực), minh mục (tăng thị lực). Thường được áp dụng chữa các bệnh cảmmạo, hoa mắt, chóng mặt, các bệnh về mắt, bệnh về tai... Kinh nghiệm của tiềnnhân phối hợp với huyệt Khúc Trì để chữa đau đầu, huyết áp cao, bệnh về thầnkinh...” Lạc Tranh nhẹ nhàng giải thích.

“Mấy thứ đó tôi nghe không hiểu lắm.” Louis Thương Nghiêu nói mấy lời này làthật lòng, tuy nói tiếng Trung của hắn rất khá, nhưng cũng chỉ là giao tiếp màthôi, còn đối với thể loại tài liệu cổ của Trung Quốc, đối với người phươngTây như hắn mà nói quả thực quá khó khăn.

Nhưng mà, có thể dễ dàng nhận ra hắn đối với cái huyệt Phong Trì kia không cómấy hứng thú, bàn tay to liền đưa ra đem Lạc Tranh kéo tới, nhanh chóng ápchặt nàng dưới thân hắn, xấu xa cười nhẹ, “Em luôn thông minh như vậy, khôngphải không nghe ra ý tứ trong lời nói của tôi chứ?”

Lạc Tranh đương nhiên biết rõ hắn có lòng muốn chiếm tiện nghi của nàng, hờhững cong môi nói, “Anh nên biết, tôi chỉ có hứng thú đối với thứ anh vừa đưamà thôi.”

“Em thật là một tiểu yêu tinh thông minh, luôn biết cách đả kích lòng tự tincủa đàn ông.” Louis Thương Nghiêu tà mị cười khẽ, ngồi dậy, cầm lấy thanh chipkia nói, “Đây là toàn bộ tài liệu liên quan đến hoạt động của tập đoàn WORLD,chỉ cần em bỏ vào máy tính khởi động, em sẽ biết rõ mọi chuyện liên quan đếntập đoàn.”

Lạc Tranh đem cái vật nhỏ bé này để trong lòng bàn tay, lại nhìn đến bên cạnhnó có một khe cắm, nhưng nhìn toàn thể thì không thấy vật này giống cái ổ cứngdi dộng hoặc là thứ gì đó tương tự chút nào.

"Đây là sản phẩm công nghệ cao, nếu không có mật khẩu, cho dù bỏ vào máy tínhem cũng không nhìn thấy gì hết, bên ngoài có rất nhiều người dùng trăm phươngngàn kế để đoạt lấy nó nhưng cũng không làm nên chuyện gì.” Louis ThươngNghiêu khẽ nói.

Lạc Tranh nhìn nó, suy nghĩ hồi lâu, ngẩng đầu, "Trong này, không chỉ đơn giảnlà tài liệu phải không?”

"Đúng vậy!" Louis Thương Nghiêu nhìn nàng, "Ngoại trừ tài liệu, còn có thôngtin về tất cả sản nghiệp của tập đoàn, số tiền giao dịch trong các thương vụ,danh sách khách hàng cùng quan chức chính phủ các nước thường xuyên có quan hệmua bán.”

Lạc Tranh nghe thấy những lời này không khỏi khẽ run lên.

“Bí mật thương mại?”

"Phải!" Louis Thương Nghiêu rất thoải mái thừa nhận.

Lạc Tranh thực sự bị kinh ngạc, một phần là bởi vì cái vật nhỏ bé trong taynàng lại chứa đựng một khối lượng dữ liệu khổng lồ như vậy, mặt khác nàng lạibị nó mê hoặc và có không ít điểm nghi vấn.

“Tôi muốn biết, vật quan trọng như vậy…tại sao anh lại đưa cho tôi?”

Những tài liệu có liên quan đến tập đoàn WORLD, lúc trước nàng đã phí bao tâmtư cùng công sức để điều tra mà không được. Không ngờ tài liệu liên quan đếnnó lại được cất giữ một cách cẩn mật như vậy, khó trách hoạt động của tập đoànnày vẫn luôn rất thần bí.

Louis Thương Nghiêu cười khẽ, nụ cười ánh lên vẻ tinh ranh như một chú mèogiảo hoạt, hắn xáp lại gần, chăm chú nhìn vào ánh mắt đầy nghi vấn của nàng,thong thả đáp, “Bởi vì, sau khi em biết được nội dung trong này, cả đời này emsẽ hết lòng ở bên tôi mà làm việc.”

Những lời của Louis Thương Nghiêu khiến Lạc Tranh thực sự ngơ ngẩn cả người,đôi mắt trong veo bất giác cũng sững lại, giống như hai vì tinh tú sáng lấplánh trên bầu trời đêm, đôi môi anh đào khẽ hé mở, làn môi mềm mại như nụ hoa,khiến người ta không kìm lòng mà muốn hôn lên đó.

Nàng cứ như vậy nhìn Louis Thương Nghiêu cho đến khi tiếng cười trầm khàn củahắn vang lên, rồi lại kìm lòng không được mà cúi xuống hôn lên đôi môi căngmọng của nàng, lúc đó Lạc Tranh mới có lại phản ứng.

“Ý của anh là, chuẩn bị để tôi bắt đầu tiếp nhận pháp vụ của tập đoàn WORLD?”Một lúc lâu sau, nàng nghi ngờ hỏi lại hắn. Trước giờ, hắn vẫn luôn phản đốichuyện này, nàng còn tưởng rằng, hắn thực sự muốn đem mình nuôi nhốt trongbiệt thự như một sủng vật cả đời này.

“Phải!” Louis Thương Nghiêu trả lời rất chắc chắn, ánh mắt hắn cũng ánh lên sựkiên định vô cùng. Một lúc sau, hắn lại lên tiếng, “Nếu thật sự có thể, tôituyệt đối sẽ không để em có cơ hội tiếp xúc với công việc tại tập đoàn WORLD.”

“Vì sao?” Lạc Tranh thực sự nghĩ không ra, “Anh đã không muốn như vậy, sao giờlại thay đổi chủ ý? Vì sao anh không muốn cho tôi tiếp nhận pháp vụ của tậpđoàn? Chẳng lẽ, anh lo tôi sẽ đem những bí mật thương nghiệp này tiết lộ rangoài?”

“Chuyện đó không liên quan đến các bí mật kinh doanh.” Giọng nói của hắn đầykhẳng định trả lời cho nghi vấn của nàng, bàn tay to khẽ nâng lên, nhẹ nhàngvuốt ve gò má mịn màng trắng trẻo như vầng trăng kia, nửa thật nửa giả nói,“Bởi vì, tôi không có thói quen để cho phụ nữ nhúng tay vào công việc kinhdoanh của mình.”

“Vậy….” Lạc Tranh lại càng khó hiểu hơn. Đã như vậy, tại sao lúc này hắn lạithay đổi thói quen của mình chứ?

Louis Thương Nghiêu dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, nhẹ nhàngnói, “Yêu cầu của tôi rất đơn giản, nếu như em đã muốn làm việc, vậy thì làmdưới quyền của tôi, còn công việc bên phía Dennis, em trực tiếp từ chối đi.”Giọng điệu của hắn vừa có chút như thương lượng, lại vừa mang tính mệnh lệnhkhông cho phép chối từ.

"Gì cơ?" Lạc Tranh lại lần nữa giật mình, nhưng lần này rất nhanh liền khôiphục lại phản ứng. Rốt cục nàng cũng hiểu ra vì sao hắn lại thay đổi tâm ý.Suy nghĩ một lát, Lạc Tranh lên tiếng phản đối, “Anh không có quyền can thiệpvào thời gian tự do của tôi.”

"Không có quyền? Ở trên đời này, ngoại trừ tôi, không ai có tư cách để canthiệp vào tự do của em.” Louis Thương Nghiêu ngạo nghễ tuyên bố.

Lạc Tranh lạnh lùng nhìn hắn, nhẹ giọng nhắc nhở, “Đừng quên, anh đã thua tôi,cho nên, cái quyền lợi này của anh không có chút giá trị nào hết.”

“Em sai rồi, từ khi bắt đầu em đã sai rồi.” Louis Thương Nghiêu không hề tứcgiận mà còn cười, bàn tay vươn ra kéo nàng ôm vào lòng, nụ cười trên môi đầyvẻ hài lòng vì đã thực hiện được âm mưu.

“Kể từ khi em gặp tôi, thời gian của em đã là của tôi rồi, em đã sớm không cótự do nữa, cho nên trận đấu vừa rồi cho dù em thắng hay thua đều không cónghĩa lý gì hết.”

"Anh..." Hôm nay, Lạc Tranh cuối cùng cũng biết được cái gì gọi là lật lọng,cái gì gọi là bất chấp quy tắc. Nàng cắn chặt đôi môi anh đào hồi lâu, rốt cụccũng thốt ra câu đã kìm nén trong lòng bấy lâu nay.

"Louis Thương Nghiêu, sao anh có thể không biết xấu hổ đến mức này?”

Nói ra những lời này, chẳng khác nào mắng hắn là kẻ không có giáo dục. Giờkhắc này, Lạc Tranh thực sự muốn cùng hắn tranh cãi ầm ĩ một trận.

Đáng tiếc, Louis Thương Nghiêu vĩnh viễn là loại người không thể đoán biếtđược tâm tư thông qua vẻ mặt không chút biến hoá của hắn, tâm tư của hắn sâunhư biển, mặt cũng không hề đổi sắc. Nghe xong mấy lời của nàng, hắn chỉ cườilạnh một tiếng, “Nghe em nói những lời này, tôi biết rõ em đã chấp nhận…”

“Tôi đã ký hợp đồng với Dennis…”

“Thứ hợp đồng vô hiệu đó không cần phải tuân thủ.” Louis Thương Nghiêu nhànnhã đắc ý nhìn nàng, thấy mặt nàng biến sắc, lại nhếch môi cười, “Em khôngnghĩ lại xem, pháp vụ của tập đoàn WORLD đủ để đè chết người, làm sao em cònthời gian đảm nhiệm vị trí luật sư đại diện cho Dennis chứ? Tôi chính là nghĩthay cho em mà thôi.”

"Louis Thương Nghiêu, anh đã đi tìm Dennis?" Lạc Tranh rất thông minh đoánngay ra chuyện này.

Hắn chỉ cười mà không nói gì, đem thanh chip kia lại lần nữa nhét vào taynàng, giọng nói trầm thấp vang lên đầy nghiêm túc, “Như vậy đi, tôi cho em đủthời gian để xem hết những tài liệu này. Sau khi xem xong, tự em quyết định cómuốn tiếp nhận công việc bên Dennis không, em thấy sao?”

Lần đầu tiên, hắn cho nàng quyền chủ động trong đời.

Lạc Tranh nhìn thanh chip dữ liệu trong tay, hồi lâu không nói gì, cuối cùng,khẽ gật đầu.

Louis Thương Nghiêu nở nụ cười hài lòng, thừa dịp nàng trầm tư liền tấn côngchớp nhoáng, đem nàng ôm vào lòng, lại không cho nàng kịp phản ứng, trực tiếpđè nàng xuống dưới thân.

“A, anh định làm gì?” Lạc Tranh sợ hết hồn, vô thức đưa khuỷu tay chống đỡlồng ngực của hắn.

Bởi vì hắn vừa mới tắm xong, hạ thân chỉ quấn bằng một cái khăn tắm, lồng ngựcvạm vỡ hoàn toàn để trần khiến làn da màu đồng sáng bóng càng hiện lên rõràng, khiến nàng càng cảm nhận rõ hơn sự dũng mãnh của hắn. Louis ThươngNghiêu cũng không bức bách nàng, chỉ là giữ lấy thân hình nhỏ bé, nở nụ cườixấu xa nhìn nàng, “Em nói thử xem!” Nói xong câu này, ngón tay thon dài củahắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tranh.

Lạc Tranh có thể nhìn ra dục hoả đang không ngừng thiêu đốt trong ánh mắt hắn,mà dù cho không nhìn vào ánh mắt hắn, từ thân thể đang căng cứng lên mà ghìlấy nàng của hắn kia cũng dễ dàng cảm nhận được, dã thú dưới thân hắn đã sớmthức tỉnh và đang rục rịch hành động.

“Anh đừng như vậy!” Sắc mặt Lạc Tranh có chút mất tự nhiên. Cứ thế này thậtkhông hay cho lắm, chuyện ly hôn của nàng cùng Ôn Húc Khiên còn chưa đâu vàođâu, vậy mà lại cùng người đàn ông này cùng giường chung gối.

“Sao vậy? Tôi muốn em!” Louis Thương Nghiêu đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàngquay lại, hài lòng nhìn gương mặt có chút lúng túng của nàng.

Trong lòng Lạc Tranh lúc này dâng lên một cảm giác rất không thoải mái, nàngbiết rõ là do tâm lý tạo thành. Có đôi khi nàng nghĩ, nàng cùng hắn lúc này,là loại quan hệ gì đây?

Người yêu sao? Không phải…

Tình nhân sao? Có chút giống, nhưng cũng có điểm bất đồng…

Tóm lại, nàng thực cảm thấy rối loạn…

"Tôi không muốn!" Lạc Tranh bực bội nói, nghiêng đầu sang bên, tránh đi sức épdo lồng ngực hắn tạo thành.

Cánh tay đang giãy giụa liền bị Louis Thương Nghiêu bóp chặt lại, sau đó, chỉbằng một bàn tay, hắn đem hai tay nàng giữ chặt lại trên đỉnh đầu, bàn tay cònlại đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng quay lại, khiến nàng phải nhìn thẳng vàođôi mắt đen thẳm của hắn.

“Tôi muốn em!’ Ngữ khí của hắn cực kỳ nghiêm túc, từng câu từng chữ mang theosức mạnh cường thế.

Lạc Tranh ngây người ra, trong lúc nhất thời quên cả việc giãy giụa. Hắn đangtức giận sao? Nàng cho tới giờ chưa từng thấy hắn tức giận như vậy lúc ở trêngiường. Thái độ của hắn lúc này giống như đế vương bị phi tần cự tuyệt, haiđầu lông mày nhíu lại toát lên sự không hài lòng cực độ. Hắn, dựa vào cái gìlại muốn độc đoán như vậy?

Nàng rất muốn đem lời này nói ra, nhưng vào lúc này lại thực không biết nênnói như thế nào. Louis Thương Nghiêu lúc này thật sự rất lạ, nhưng mà có lẽhắn đối với nàng mà nói, cho tới giờ vẫn là xa lạ như vậy…

Thấy Lạc Tranh không giãy dụa nữa, Louis Thương Nghiêu lại khôi phục vẻ tà mịnhư trước, cúi đầu xuống, đôi môi mỏng của hắn kề sát bờ môi nàng, dịu dàngthì thầm.

“Tôi thích em, cho nên, hàng đêm hoan ái có gì không đúng?”

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...