Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
Chương 12: Mạnh mẽ, phải mạnh mẽ
Màn đêm buông xuống, ánh đèn neon từ du thuyền trên sông chậm rãi lướt qua,phản chiếu trên mặt nước khung cảnh tráng lệ hai bên bờ sông thơ mộng.
Một chiếc xe thương vụ xa hoa dừng trước một toà nhà văn phòng sững sững vớikết cấu thép và thuỷ tinh công nghiệp sáng loáng, thậm chí còn chưa lùi xe vàobãi đỗ, người lái xe đã bước xuống, mặc cho bảo vệ ra sức kêu gào, hắn ta vẫnsải bước về phía thang máy chuyên dụng, thẳng tiến lên phòng giám đốc.
Phòng giám đốc đặt tại tầng 25 của toà nhà này, người đàn ông mới tới dườngnhư không hề xa lạ với khung cảnh nơi đây. Đến phòng giám đốc lần này, hắn tathẳng hướng căn phòng cuối cùng bước tới.
Thư ký giám đốc vẫn chưa tan tầm, lại nhận được điện thoại từ bảo vệ, nhìnthấy người đàn ông kia từ thang máy đi ra, vừa muốn tiến lên ngăn cản chợt imbặt, chỉ dám ấp úng nói, “Chúng tôi…giám đốc chúng tôi…có chút bận. Tôi…để tôiđi báo cho ông ấy một tiếng…”
"Không cần!" Thanh âm của người đàn ông kia rất êm tai, nhưng gương mặt lạitoát lên vẻ lạnh lùng, hắn không buồn nhìn đến thư ký giám đốc lấy một cái,trực tiếp hướng về phía phòng giám đốc, ngay cả cửa cũng không gõ.
Đang xử lý tài liệu, Dennis bị tiếng động bất ngờ làm cho giật mình, vừa ngẩngđầu lên, nhìn thấy khí thế bừng bừng của Louis Thương Nghiêu, lại nhìn đến thưký của mình đang lâm vào bộ dạng khốn đốn.
“Ra ngoài đi!” Dennis bình thản lên tiếng, hướng phía thư ký ra lệnh.
Thư ký giám đốc vội vàng ra ngoài, đóng cửa lại.
Bên ngoài hình như đang mưa lất phất, trên người Louis Thương Nghiêu cũng dínhdấp chút mùi ẩm ướt của nước mưa, ngũ quan cương nghị của hắn lộ ra vẻ khôngvui rất rõ ràng. Bước nhanh lên phía trước, hai cánh tay rắn chắc nặng nềchống lên bàn làm việc bằng gỗ trầm hương, đôi mắt đen thẳm như chim ưng nhìnvào gương mặt Dennis, bộ dạng như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.
Dennis dường như đã sớm ngờ tới sẽ phát sinh tình huống này, cười cười, cũngkhông nói gì, chỉ lấy từ trong hộp xì gà ra một điếu, đưa tới trước mặt LouisThương Nghiêu.
“Vừa chuyển tới từ Cuba sáng nay, nếm thử xem, là loại mới nhất!”
“Rầm!” Louis Thương Nghiêu đẩy mạnh tay Dennis ra, điếu xì gà theo quán tínhbay vọt lên không theo một đường vòng cung, rơi xuống mặt thảm cách đó khôngxa.
Dennis thấy vậy, nụ cười trên môi càng đậm hơn, “Xem ra, cơn giận của anhkhông nhỏ chút nào!”
“Đem hợp đồng của hai người đưa tôi!” Louis Thương Nghiêu lạnh lùng lên tiếng,đối với việc đối phương dùng lễ tiếp đãi, hắn cũng không chút cảm kích.
Dennis cũng không hề giả bộ hồ đồ, nhún vai nói, “Việc đó không được hợp lýcho lắm, hợp đồng, chỉ có tôi và Lạc Tranh đủ tư cách xem mà thôi, anh làngười ngoài cuộc.”
Lại một tiếng “rầm” vang lên.
Lần này là âm thanh do Louis Thương Nghiêu đập mạnh tay lên bàn làm việc, theobàn tay hắn đập xuống, bàn làm việc phát ra âm thanh khiến người ta có cảmgiác vô cùng ngột ngạt.
“Đừng cố tình rề rà với tôi! Cái gì mà người trong cuộc, người ngoài cuộc chứ?Dennis, tôi nói rồi, tôi không cho Lạc Tranh trở thành luật sư đại diện củaanh.”
"Thương Nghiêu a..." Dennis đương nhiên biết rõ tính tình của hắn, thản nhiênnhư không có chuyện gì, thoải mái châm một điếu thuốc, nhìn hắn cười nhẹ, “Tôichỉ là mời Lạc Tranh tới giúp đỡ mà thôi, anh khẩn trương như vậy làm gì?”
"Cô ấy là người của tôi, dựa vào cái gì muốn cô ấy giúp anh?” Louis ThươngNghiêu vung tay lên, có thể nhìn ra tâm tình hắn đang rất không tốt.
“Bằng vào việc anh chấp nhận thua cuộc!” Dennis cười cười, “Anh đã thua LạcTranh, thế nào, quên rồi sao?”
“Đó là chuyện giữa tôi và cô ấy, liên quan gì tới anh?” Louis Thương Nghiêubực bội nói, ngay sau đó bước nhanh lên phía trước, vòng qua Dennis, cũngkhông chờ sự đồng ý của anh ta, kéo luôn ngăn kéo bàn làm việc ra xem.
“Hợp đồng đâu? Mau đưa cho tôi!”
“Này này, Thương Nghiêu, anh còn chưa được sự đồng ý của tôi đã tự tiện xôngvào, lại còn tuỳ ý mở ngăn kéo của tôi, đây là việc xâm phạm quyền cá nhân!”
Dennis không ngờ tới hắn sẽ có hành động này, bất giác cũng cuống lên, vội đưatay cản trở.
“Tôi không quan tâm tới mấy cái quyền đó.” Louis Thương Nghiêu vừa nói vừa thôlỗ đẩy Dennis ra, liền đó đem tất cả ngăn kéo mở hết ra, đem tất cả tài liệutrong đó đổ ra đầy trên sàn…
Đầu Dennis như muốn nổ tung, Louis Thương Nghiêu này thực sự điên rồi!
Một đống tài liệu hỗn độn trên sàn cũng không có thứ mà hắn muốn. Louis ThươngNghiêu tức giận đứng bật dậy, “Hợp đồng anh đem giấu ở đâu rồi?”
“Anh đã nói là hợp đồng mà, tôi đương nhiên phải bảo quản cho tốt!” Dennis cóchút buồn cười nhìn hắn.
“Anh đừng tưởng không có hợp đồng thì tôi không làm gì được.” Louis ThươngNghiêu liền khôi phục lại vẻ bá đạo của mình, “Tóm lại, Lạc Tranh không thểtrở thành luật sư đại diện cho anh, cho dù cô ấy muốn, tôi cũng có biện phápngăn cản.”
Dennis nghe vậy, hai tay khẽ đan vào nhau, “Vậy tôi….cung kính chờ nghe tintốt!”
Chết tiệt!
Louis Thương Nghiêu hận không thể đem anh ta ném từ tầng 25 xuống đất, lạinhìn thấy trong góc phòng đặt một cái két sắt, ánh mắt liền sáng lên.
Dennis thấy vẻ mặt hắn có sự biến đổi, quay đầu nhìn lại, trong lòng thầm thanmột tiếng.
Quả nhiên, không chờ Dennis đứng dậy, Louis Thương Nghiêu đã sải bước tiến vềphía két sắt, cũng không buồn hỏi Dennis mật mã là gì, thẳng thừng giơ chânđạp mạnh từ khung của két xuống.
Dennis thực sự kinh hoàng, vội tiến lên giữ chặt lấy Louis Thương Nghiêu, “Anhđiên rồi!”
“Tôi đem mấy thứ kia ném từ nơi này xuống dưới, tôi không tin trong đó khôngcó hợp đồng.” Vẻ mặt đầy kiên định của Louis Thương Nghiêu khiến Dennis rốtcục buông tay đầu hàng, “Được, được, tôi phục anh rồi, tôi biết chuyện gì anhcũng có thể làm được.” Nói xong, anh ta đem két an toàn đặt lại chỗ cũ, cũngkhông kiêng kỵ Louis Thương Nghiêu đang đứng trước mặt, thản nhiên bấm mã sốmở két, lấy từ bên trong ra một bản hợp đồng.
Louis Thương Nghiêu vươn tay đoạt lấy, vừa mở ra nhìn, sắc mặt càng lúc càngkhó coi.
“Chết tiệt, anh còn dám ký với cô ấy thời hạn 5 năm.”
“Hợp đồng đã ở trong tay anh, Thương Nghiêu, anh muốn thế nào đây?” Dennismiễn cưỡng hỏi.
Louis Thương Nghiêu một lời không nói, đem hợp đồng xé tan thành trăm mảnh,sau đó còn hung hăng giơ chân đạp lên.
Dennis thấy vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, "Cho dù anh đem hợp đồng xé bỏ thì saochứ? Hợp đồng này có tới ba bản cơ.”
“Anh yên tâm, tôi nhất định không để cho bản hợp đồng này có hiệu lực.” LouisThương Nghiêu thoáng cái đã tiến lại gần Dennis, nhìn chằm chằm vào anh ta,gằn giọng thốt ra từng lời.
Dennis không hề giận mà còn cười khẽ, bình tĩnh nhìn lại hắn, "Anh khẩn trươngnhư vậy, là vì sợ tôi cướp đi cô ấy sao?”
“Anh vừa nói gì?” Sắc mặt Louis Thương Nghiêu quả thực rất khó coi.
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Dennis cười cười, đi tới sau bàn làm việc, một lầnnữa ngồi trở lại ghế dựa, nhàn nhã tự đắc nhìn Louis Thương Nghiêu, “Khôngphải anh cũng “đào góc tường” của bạn tốt mình hay sao? Sao nào, sợ bi kịchlại tái diễn trên người mình?”
Chú thích: “Đào góc tường” là một thành ngữ, mang nghĩa là đi đường tắt, vụngtrộm đánh úp người ta, hoặc là vụng trộm chiếm ưu thế của người khác.
Một câu vừa rồi càng khiến Louis Thương Nghiêu tức giận, gương mặt cương nghịcủa hắn như ẩn hiện lửa giận bừng bừng, nhưng rất nhanh liền bị áp chế lại.
Hắn nhìn chằm chằm vào Dennis phải đến hơn một phút đồng hồ.
“Anh, đã điều tra Lạc Tranh?”
Dennis khẽ nhíu mày, cũng không phủ nhận, “Đúng vậy, bởi vì tôi muốn biết rõ,luật sư đại diện sắp tới của tôi là người như thế nào.” Nói xong câu đó, anhta có chút buồn cười nhìn Louis Thương Nghiêu. Việc điều tra này vốn là mộtchuyện hết sức bình thường, cũng là chuyện cực kỳ dễ hiểu.
Anh ta thực sự không nghĩ tới Louis Thương Nghiêu lại có thể khẩn trương đếnnhư vậy.
Quan trọng nhất là, qua điều tra anh ta mới biết, thì ra Louis Thương Nghiêuđã…
“Anh đã phái người điều tra, vậy nên hiểu cho rõ, tôi tuyệt đối sẽ không đểLạc Tranh làm luật sư đại diện cho anh.” Louis Thương Nghiêu trầm giọng nói rõràng từng lời, ánh mắt dường như có một màn sương mù bao phủ.
Dennis cũng thu lại nụ cười trên môi, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc. Anh tađưa mắt nhìn Louis Thương Nghiêu, dường như muốn nói gì đó lại thôi, chỉ khẽthở dài một tiếng.
“Anh muốn nói gì?’ Ánh mắt Louis Thương Nghiêu vốn luôn rất sắc bén, thấy vậy,dứt khoát ngồi xuống đối diện anh ta, gác chân phải lên chân trái, cực kỳ tựnhiên lấy xì gà ra châm, bộ dạng tức giận vừa rồi dường như đã giảm đi chútít.
“Tôi cảm thấy, anh đối xử với Lạc Tranh như vậy không công bằng.” Dennis suynghĩ một hồi mới lên tiếng.
"Sau đó thì sao?" Louis Thương Nghiêu chậm rãi hút xì gà, thản nhiên hỏi.
“Trước mắt tôi chỉ nghĩ tới điều đó, bởi vì, tôi không biết rốt cuộc anh muốnlàm cái gì.” Dennis khe khẽ lắc đầu.
“Được lắm! Nếu anh đã tò mò như vậy, tôi sẽ cho anh biết. Tôi muốn cho tất cảnhững người tham dự vào chuyện năm đó phải trả giá thật đắt. Nhẹ thì bỏ mạng,nặng thì sống không bằng chết!” Giọng nói của Louis Thương Nghiêu đột ngộtchuyển lạnh băng, câu nói của hắn mang đầy sát khí khiến cho trong phòng dù cóđiều hoà vẫn có một cảm giác ớn lạnh.
Hai hàng lông mày của Dennis khẽ chau lại, dường như suy nghĩ gì đó rồi mớilên tiếng, “Thương Nghiêu, có phải anh đã quá cố chấp rồi hay không? Chuyệncủa Liệt chỉ là ngoài ý muốn mà thôi…”
“Đó không phải chuyện ngoài ý muốn! Liệt không nên bị tổn thương như vậy!”Louis Thương Nghiêu không đợi Dennis nói xong đã thô lỗ cắt ngang, cánh tayvung lên mang theo sự bá đạo cùng cường thế.
“Tôi muốn những kẻ thiếu nợ, phải trả cho bằng hết!”
"Thương Nghiêu..." Dennis cũng không biết nên khuyên can hắn như thế nào, chỉcó thể bất đắc dĩ than nhẹ. Một lúc lâu sau, thấy nét không vui trên mặt LouisThương Nghiêu đã dịu lại chút ít mới tiếp tục nói, “Không phải tôi muốn chechở cho Lạc Tranh, nhưng nói thật lòng, tài năng của cô ấy rất đáng để tôitrân trọng. Chẳng lẽ, anh làm nhiều chuyện như vậy chỉ là vì muốn huỷ hoại côấy.”
Động tác hút xì gà của Louis Thương Nghiêu khẽ dừng lại, một lúc sau, ánh mắthắn sắc bén tựa lưỡi dao dính vào gương mặt Dennis, “Anh muốn nói gì?”
“Anh tốn bao tâm trí đoạt lấy Lạc Tranh từ tay Ôn Húc Khiên, chẳng lẽ chỉ vìbáo thù? Theo điều tra của tôi, Ôn Húc Khiên cùng anh vẫn luôn coi nhau là bạntốt, anh sao có thể vì chuyện năm đó mà ngay cả bạn bè mình cũng kéo luônvào?” Dennis nhẹ nhàng hỏi.
"Bạn tốt? Sao anh lại nghĩ tôi có thể làm bạn tốt với loại người như hắn?”Louis Thương Nghiêu lạnh giọng cười, vẻ mặt đầy khinh thường.
Dennis thực sự sững sờ, "Chẳng lẽ..."
Đôi môi mỏng của Louis Thương Nghiêu khẽ nhếch lên, đó là nụ cười của kẻ đisăn giành được thắng lợi, nhưng mà, nụ cười này còn mang theo một vẻ tàn nhẫnkhát máu. Hắn hơi nghiêng người về phía trước, từng ngón tay thon dài gõ lênmặt bàn nhịp theo câu nói của hắn thốt ra.
"Năm đó, Lạc Tranh chẳng qua chỉ là quân cờ mà thôi!"
Một câu này khiến cho Dennis bừng tỉnh.
Mặc dù anh ta đã phái người điều tra, nhưng cũng chỉ là biết sơ qua một vàiđiều mà thôi.
"Cho nên..." Louis Thương Nghiêu đứng dậy, đem điếu xì gà còn thừa lại ném vàogạt tàn, trầm giọng nói, “Cho nên, tốt nhất đừng đứng về phía Lạc Tranh thìhơn, tôi không muốn đối địch với anh.”
Một câu này của hắn giống như lời khuyên, lời cảnh báo, hoặc là mệnh lệnh vậy.
Dennis thấy hắn nói xong câu đó xoay người rời đi, than nhẹ một tiếng. Lúc bàntay to của Louis Thương Nghiêu chạm vào nắm cửa, thanh âm của Dennis từ phíasau vang lên.
"Thương Nghiêu, hành vi nguy hiểm nhất của con người chính là trả thù. Nó nguyhiểm không chỉ bởi những hành động của người muốn trả thù mà còn vì tâm tư họ.Lạc Tranh, cô ấy giống như đoá hoa anh túc, trên người có quá nhiều sự hấp dẫnđối với đàn ông. Anh dám khẳng định, cho tới giờ, anh đối với cô ấy chỉ đơnthuần là trả thù thôi sao? Chỉ sợ, đến cuối cùng, người đau khổ chỉ có anh màthôi.”
Louis Thương Nghiêu đột nhiên quay đầu lại, con ngươi đen thẫm bỗng trở nênhung dữ như dã thú.
Dennis bình tĩnh nhìn thẳng hắn, cực kỳ thản nhiên, không hề bị vẻ mặt đáng sợcủa Louis Thương Nghiêu làm cho khiếp đảm. Nhưng cho dù ngoài mặt thế nào,trong lòng anh ta vẫn không ngừng quay cuồng, như thể có một cơn sóng lớnkhông ngừng xô tới.
Anh ta chỉ sợ, trong trò chơi trả thù này, người càng ngày càng lún sâu vàovũng bùn chính là người bạn này của mình. Phụ nữ, nhất là phụ nữ thông minh,sẽ biết cách để bản thân mình không phải chịu thương tổn. Nhất là Lạc Tranh,mặc dù Dennis không tiếp xúc với nàng nhiều lắm, nhưng từ tính tình của nàngcũng không khó nhận ra, nàng tuyệt đối là một người phụ nữ mạnh mẽ và kiêncường. Cho dù trong lòng đau khổ cỡ nào cũng không thể hiện ra ngoài. NhưngLouis Thương Nghiêu thì sao đây? Đừng tưởng hắn cao cao tại thượng mà lầm. Hắncũng chỉ là một người đàn ông bình thường, người đàn ông đùa giỡn với tình yêuchưa chắc đã giành được thắng lợi cuối cùng.
Dennis hiểu rất rõ người bạn kia, tính tình hắn cương mãnh, cuồng ngạo khôngkiềm chế được, lại thêm sự bá đạo cường thế. Càng là người đàn ông như vậy,ham muốn không chế của hắn càng mạnh. Dennis thực sợ, đến cuối cùng kết quả sẽhoàn toàn ngược lại. Cứ xem hành vi ngày hôm nay của Louis Thương Nghiêu, thìthấy hắn đang khó lòng kiểm soát cảm xúc của bản thân rồi.
Louis Thương Nghiêu từ trong tay bạn hắn - Ôn Húc Khiên mà cướp đi Lạc Tranh,giờ này khi Dennis tiếp xúc với Lạc Tranh, hắn lại sợ sự việc này táidiễn…Điều này, có nên coi là một loại ý chiếm hữu tham lam không đây?
Louis Thương Nghiêu dường như có chút khẩn trương, cho nên mới thấy hắn giữlấy Lạc Tranh như vậy. Dennis thực sự muốn hỏi hắn một câu, “Anh yêu cô ấysao?” hoặc là hỏi hắn đang sợ hãi điều gì đó cho nên mới phải điên cuồng ngăncản việc Lạc Tranh trở thành luật sư đại diện của mình như vậy. Xem ra, nêndùng một từ “yêu” để hình dung, chứ không phải là hận nữa…
Có lẽ cách giải thích như vậy mới khiến mọi chuyện được thông suốt.
Một lúc lâu sau.
"Dennis, hôm nay anh thực nhiều lời lắm." Louis Thương Nghiêu rốt cục đem néthung dữ trong ánh mắt hoàn toàn đè nén lại, giọng nói lại trở nên bình thảnnhư cũ, “Anh chưa từng là người thích xen vào chuyện của người khác như vậy.”
"Đối với tôi mà nói, anh không phải là người rảnh rỗi, Lạc Tranh cũng vậy."Dennis khéo léo trả lời câu hỏi của hắn.
Louis Thương Nghiêu hiển nhiên đối với câu trả lời này không mấy hài lòng,nhíu mày, một lúc sau mới nói, “Tôi hy vọng anh chỉ là khán giả mà thôi, bởivì, trò hay sẽ lập tức bắt đầu!” Nói xong, hắn kéo cánh cửa, sải bước rangoài.
Dennis nhìn xem bóng lưng của hắn biến mất, bất đắc dĩ lắc đầu, trong lúc nhấtthời, hai hàng lông mày khẽ chau lại như đang suy nghĩ điều gì đó…
Màn đêm càng lúc càng dày đặc hơn, mưa cũng càng lúc càng lớn. Tiết trời Parisđã hoàn toàn chuyển sang thu, tuy nhiệt độ không giảm nhiều, nhưng so với mùahè cũng có cảm giác mát mẻ hơn. Nhất là lúc này, nghe tiếng mưa quất vào cửakính, khiến người ta có thể cảm nhận rõ ràng hương vị của mùa thu.
Lạc Tranh từ phòng tắm đi ra, sau khi tắm rửa, vẻ cứng cỏi trên người nàng đãhoàn toàn bị thay thế bởi vẻ mềm mại nữ tính, lại được làn nước ấm áp xoa dịuthân thể nên lúc này làn da càng thêm mịn màng mê người.
Vừa lau tóc, Lạc Tranh vừa bước vào phòng khách, liền đó bị người đàn ông ngồitrên sofa làm cho sợ hết hồn.
"A..." Khăn lông trên tay rơi xuống đất, nàng cũng sợ hãi mà hét lên. Đến khinhìn rõ người đàn ông trên sofa kia là ai, khuôn mặt nàng lộ rõ nét không vuinhíu mày, cũng không nói gì, khom người nhặt khăn lông lên.
"Đứng lại!" Giọng nói trầm thấp của Louis Thương Nghiêu vang lên, ngăn trởhành động định xoay người rời đi của Lạc Tranh.
Lạc Tranh nghiêng đầu nhìn về phía hắn, hờ hững hỏi, “Có chuyện gì sao?"
Người đàn ông này quả thực như du hồn vậy, trở về lúc nào không biết, một chútthanh âm cũng không có, cứ lẳng lặng ngồi ở đó khiến ai nấy nhìn thấy cũngphải giật mình.
"Ôn Húc Khiên ký tên chưa?" Louis Thương Nghiêu lười biếng dựa vào sofa, môihơi nhếch lên khiến người ta vẫn không thể nhìn ra trong lòng hắn đang suynghĩ điều gì.
Lạc Tranh không nghĩ tới hắn sẽ hỏi thẳng như vậy, nhìn hắn một lúc, nàng khẽtrừng mắt, “Anh còn chưa thấy đủ nhàm chán hay sao?” Nói xong, cũng không trảlời hắn, nàng thẳng hướng phòng ngủ trên tầng hai bước tới.
Sắc mặt Louis Thương Nghiêu khẽ biến đổi, nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàngmột lúc lâu sau liền đứng dậy, đi theo lên lầu.
Lạc Tranh vừa ngồi bên bàn trang điểm chưa được bao lâu, đã thấy Louis ThươngNghiêu đi tới, nàng cũng chỉ nhìn hắn một cái, không nói lời nào, chỉ tỉ mỉ vỗchút nước hoa hồng lên da mặt sau đó bình thản sấy tóc.
Louis Thương Nghiêu cũng không ngăn cản nàng, ngược lại vô cùng kiên nhẫn ngồitrên sofa trong phòng nhìn nàng, dường như rất chăm chú…
Mặc dù tay đang rất bận rộn, nhưng Lạc Tranh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắtsắc bén phía sau lưng mình, không cần nhìn cũng biết hắn đang nhìn nàng chằmchằm, trong lòng không khỏi có chút cảm giác khó chịu, hắn nhìn cái gì chứ?
"Bộp!" Đem máy sấy bỏ lên bàn trang điểm, Lạc Tranh hất nhẹ mái tóc đã sấykhô, quay sang nhìn hắn, lạnh nhạt hỏi, “Anh muốn nói gì?”
Hắn đi theo nàng tới tận đây, chắc không phải chỉ để nhìn như vậy thôi chứ?
Louis Thương Nghiêu nhếch môi cười, "Em đã quên, hôm nay là ngày cuối cùngtrong kỳ hạn tôi cho em.”
"Ôn Húc Khiên nếu không chịu ký tên, tôi còn có cách sao?” Lạc Tranh vốn tronglòng đang rất bức bối, lại bị hắn truy hỏi như vậy, đương nhiên lửa giận bùnglên, tức quá hét lớn, “Còn nữa, đó là chuyện của tôi, có liên quan gì đến anh?Tôi thích ly hôn thì ly hôn, không thích ly hôn thì sẽ không ly hôn! Anh có tưcách gì đòi quản chuyện đó.”
Tâm tình nàng lúc này thực sự bực bội không sao giải thích được.
Lạc Tranh hét xong mấy lời này, vốn cho là hắn sẽ điên lên mà phản công lại,ít nhất, đàn ông đều không thích phụ nữ ở trước mặt mình lớn tiếng, nhưng mà…
Mấy câu của nàng giống như một nắm đấm, đấm vào đám bông gòn vậy, một chút khílực cũng không có.
Louis Thương Nghiêu nghe vậy, nụ cười trên môi càng lúc càng đậm, nhanh chónglan tràn tận đáy mắt. Hắn đứng đậy, đi đến trước mặt nàng, trên mặt cũng khôngcó chút biểu hiện nào cho thấy hắn đang tức giận. Đưa tay đem cả người nàngxoay lại, khiến nàng phải nhìn thẳng vào mắt hắn, “Sao vậy? Chỉ đơn giản là lyhôn thôi, có khó khăn sao? Yên tâm đi, tôi sẽ giúp em xử lý.” Bàn tay hắn khẽvuốt ve bờ vai nàng, giọng nói cất lên đầy dịu dàng.
