Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 101



Chương 10: Phụ nữ không hề thua kém đàn ông

Louis Thương Nghiêu là người có thể nhìn thấy gương mặt Lạc Tranh rõ ràngnhất, đặc biệt là ánh mắt của nàng lúc này. Nét kinh ngạc không dễ nhận biếttrong đôi mắt nàng hoàn toàn bị hắn thu vào trong tầm mắt.

Khoé môi hắn cong lên đầy vui vẻ, giọng nói trầm thấp rơi xuống.

“Sao vậy? Dám hay không dám?”

Một câu nói này, vừa giống như lời khiêu chiến, lại vừa giống như lời mời!

Trong lòng Lạc Tranh tuy có chút chần chừ, nhưng đương nhiên sẽ không để chohắn áp đảo về mặt khí thế. Nàng không chút do dự đáp lại, “Ai sợ ai chứ?”

Nói dứt lời, Lạc Tranh liền chọn một trái bóng 9 pound.

Điểm số của Louis Thương Nghiêu vẫn hiện ra rõ ràng trên màn hình, 298 điểm.Nói cách khác, nếu Lạc Tranh muốn thắng hắn, chỉ có thể mắc lỗi đúng một lầnmà thôi, chỉ được phép có một kegel duy nhất không đổ, còn lại đều phải đánhtrúng hết thảy. Đây dường như là chuyện không tưởng.

Dennis cũng kinh ngạc khi chứng kiến sự can đảm của Lạc Tranh. Anh ta ngồixuống sofa dự định sẽ theo dõi trận đấu cực kỳ hiếm thấy trong đời này. MàLouis Thương Nghiêu cũng ngồi xuống sofa ở phía đối diện, thân hình cao lớndựa vào ghế một cách nhàn nhã pha chút lười biếng, nhưng ánh mắt hắn lại phátra thứ ánh sáng lấp lánh biểu lộ sự hứng thú cực độ.

Cả sàn bowling lớn như vậy đã không còn nghe thấy bất kỳ tiếng bóng lăn nàokhác nữa. Tất cả người chơi ở nơi này đều tụ lại đây để xem náo nhiệt, mà ngaycả nhân viên tại sàn bowling này cũng tạm ngừng công việc đang dở, hào hứngchạy tới xem cuộc tranh tài này.

Mấy cô nàng lúc nãy đều mang theo ánh mắt khinh thường cùng nghi ngờ, lại cóthêm cả sự ghen ghét. Có lẽ họ không thể nghĩ ra lý do vì sao người phụ nữ nàylại có thể thu hút được sự chú ý của hai người đàn ông xuất sắc tới vậy?

Đương nhiên, không thể không kể đến ánh mắt đầy hâm mộ từ phía các khán giảnam giới đang nhìn về phía Lạc Tranh vẫn tỉ mỉ lau bóng. Lạc Tranh đã từ chốiviệc thay đồ cho thoải mái hơn, bởi nàng thực sự lười khi cứ phải đổi đi đổilại phiền phức như vậy. Mặc dù trang phục trên người sẽ khiến khi chơi khôngđược dễ chịu cho lắm. Một lý do khác là lần tranh tài này là dịp để nàng pháttiết sự bất mãn trong lòng, chứ cũng không phải thật sự muốn chơi bóng cùngLouis Thương Nghiêu. Cho nên, bởi không xem trọng cuộc tranh tài này nên tháiđộ của nàng hoàn toàn là hợp lý.

Một thân trang phục công sở lại cầm lấy bóng bowling như Lạc Tranh quả thực làmột màn đặc sắc, tuy nhìn qua thấy có chút không phù hợp nhưng cũng cực kỳ đẹpmắt, hấp dẫn ánh mắt của hết thảy đàn ông có mặt nơi này.

Mỗi một lần đánh bóng đều phải đánh trúng, mà muốn thắng được Louis ThươngNghiêu thì phải đánh trúng hết thảy kegel trên sàn. Lạc Tranh thực không dámchắc về điểm này mặc dù nàng chơi bowling rất khá.

Nhưng dù sao Lạc Tranh cũng không phải là người thích vận động cho lắm, nêntrận này áp lực gặp phải cũng tương đối lớn.

Trận này, nàng không thể thua, tuyệt đối không thể thua! Nếu không, dựa theotính cách của Louis Thương Nghiêu mà nói, không biết sẽ bức bách nàng làm ranhững chuyện thế nào nữa.

Nghĩ vậy, Lạc Tranh hít sâu một hơi, chăm chú nhìn hàng kegel trước mặt, tỉ mỉtính toán vị trí bóng lăn…

Sau đó, bằng một tư thế cực kỳ duyên dáng, trái bóng bowling từ trong tay nàngrời đi, nhanh chóng hướng về phía hàng kegel lăn tới.

“Rầm rầm!” Tất cả kegel đều bị đánh trúng.

Toàn sàn vang dội tiếng kinh hô cùng vỗ tay nhiệt liệt.

Trái bóng này trúng đích cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả, bởi vì Lạc Tranhđã tính toán khá tỉ mỉ tốc độ cùng vị trí bóng. Lực tay nàng không lớn nhưDennis hay Louis Thương Nghiêu, mặc dù có thể đánh bóng xoáy hoặc đánh bóngkiểu đĩa bay, nhưng chắc chắn hiệu quả sẽ không được tốt. Do vậy, nàng quyếtđịnh chọn cách đánh bóng thẳng.

Đánh xong lượt này, biểu hiện của Lạc Tranh cũng không chút cao hứng, bởi vìđây mới là lượt đầu tiên, còn tới chín lượt nữa đang chờ nàng.

Ngồi ở trên ghế sofa, nét hứng thú trong mắt Louis Thương Nghiêu càng lúc càngđậm. Hắn là người luôn đam mê sự mạo hiểm cùng kích thích cao độ bởi vì nhữngviệc như vậy rất có tính khiêu chiến. Những chuyện như vậy mới khiến máu toànthân hắn như trào dâng lên, cho nên, từ khi gặp nàng, hắn vẫn luôn có cảm giácnhư vậy.

Lạc Tranh ngược lại không có thời gian để ý đến ý nghĩ của người khác. Trướcmỗi lần phát bóng nàng đều cân nhắc kỹ lưỡng, tuy thời gian xuất bóng ra cóchút chậm, nhưng cũng không vấn đề gì bởi nàng muốn phải đánh trúng hết thảy.

Lại một trái bóng lăn đi, đổi lại một tiếng vang gọn gàng, tất cả kegel đềungã rạp xuống.

Toàn sàn lại sôi lên lần nữa, nhất là ánh mắt những người đàn ông kia lại càngthêm lấp lánh.

Dennis cũng kìm chế được mà vỗ tay khen ngợi Lạc Tranh. Anh ta không thể khôngthừa nhận, kỹ thuật của nàng thực sự rất tốt.

Trong không khí dường như có chút ngột ngạt khiến người ta kinh hãi.

Từng trái bóng Lạc Tranh đánh ra đều rất ổn. Có lẽ, Louis Thương Nghiêu đãtính sai một chút về tính nhẫn nại của Lạc Tranh. Rất nhiều người cho rằng,bowling không phải là một môn thể thao cần đến sự nhẫn nại, thực tế là họ đãsai hoàn toàn. Trước khi phát bóng, nếu như không kiên nhẫn quan sát tỉ mỉ,không kiên nhẫn tính toán vị trí đường bóng, như vậy trái bóng xuất ra khôngnhững không đẹp mắt, mà còn không ghi được mấy điểm nữa.

Lạc Tranh thích nhất chính là ghép hình, đó là một trò chơi rèn luyện tínhnhẫn nại siêu cấp, bởi vậy sự chịu đựng của nàng dường như vượt quá tưởngtượng của người bình thường.

Chính vì như vậy cho nên ván đấu đã qua nửa, kết quả của Lạc Tranh vẫn mỹ mãnnhư trước, mỗi lượt phát bóng đều đánh đổ hết thảy kegel.

Ánh mắt Dennis nhìn Lạc Tranh lúc này càng thêm phần bội phục cùng tán thưởng.

Louis Thương Nghiêu thì vẫn duy trì vẻ bình tĩnh như thường, khoé môi theo mỗilần nàng đánh trúng đều hơi cong lên biểu hiện sự hứng thú, duy có ánh mắt hắnvẫn thâm sâu cùng xa cách như trước, khiến người ta không cách nào đoán biếtthực ra hắn đang suy nghĩ điều gì.

Theo sự ủng hộ của toàn sàn đấu, lần thứ chín phát bóng của Lạc Tranh vẫn đemlại kết quả mỹ mãn như những lần trước.

Chỉ còn lại trái bóng cuối cùng này thôi.

Tất cả mọi người có chút kích động nhìn Lạc Tranh. Bọn họ không cách nào tưởngtượng ra, một phụ nữ mặc trang phục công sở lại có thể một đường bóng đánhtrúng hết chín lượt liên tiếp như vậy.

Dennis lúc này đã đứng hẳn dậy.

Lạc Tranh cầm lấy trái bóng, nhẹ nhàng lau qua thân bóng, cho đến lúc này,nàng mới quay đầu nhìn thoáng qua Louis Thương Nghiêu, thấy nụ cười của hắn,khẽ lạnh lùng nhếch môi.

Nụ cười của Louis Thương Nghiêu càng lúc càng tà mị hơn, dường như hắn khôngchút lo lắng nào về kết quả trận đấu vậy.

Lạc Tranh bị ánh mắt ngập tràn sự vui vẻ của hắn khiêu khích cực độ. Nàngkhông tin mình không thể đập tan nụ cười trên môi hắn, cái nụ cười như thể mọichuyện đều nằm trong sự tính toán của hắn, thực khiến người ta chán ghét.

Nghĩ tới đây, nàng quay đầu, hít sâu một hơi. Lần phát bóng cuối cùng, nàngnhất định phải đánh trúng hết mới được. Cho dù không trúng hết, cũng phải đánhđổ chín kegel, có như vậy, nàng mới thắng được.

Nói thực lòng, Lạc Tranh cũng không nghĩ tới hôm nay nàng có thể đánh bóng tốtđến vậy, xem ra tiềm lực của con người thật sự là vô hạn.

Khẽ nhắm mắt lại định thần rồi mở ra đôi mắt đẹp, nàng làm một động tác phátbóng cực kỳ đẹp mắt.

Không khí lúc này thật giống như khi đang theo dõi một cảnh hồi hộp trong phimgay cấn, toàn sàn như nín thở nhìn theo trái bóng lăn, tất cả tầm mắt đều dõitheo trái bóng kia. Mà trái bóng, đang nhanh chóng di chuyển theo làn về phíađích.

Toàn sàn tĩnh lặng đến cực độ, chờ đợi một kết quả cuối cùng.

Bóng nhanh chóng vọt tới hàng kegel, chỉ nghe một tiếng va chạm đổ vỡ vang lêngọn gàng, rồi “rầm” một tiếng, tất cả kegel đều bị đánh trúng.

Màn hình lớn trên sàn xuất hiện số điểm tuyệt đối!

Toàn bộ sàn bowling trong chớp mắt như bị sốc vì kinh ngạc, sau một khắc làtiếng hoan hô vang dội.

Dennis cơ hồ có chút khiếp sợ kỹ thuật dẫn bóng tinh xảo của Lạc Tranh.

Louis Thương Nghiêu lúc này cũng đã đứng dậy, nụ cười trên môi hắn như nhưđông cứng lại, đáy mắt giờ có thêm chút kinh ngạc.

Nàng sao lại có thể mỗi lần phát bóng đều đánh trúng hết thảy như vậy?

Trên trán Lạc Tranh rịn ra chút mồ hôi, nhân viên trên sàn lập tức ân cần tiếnlên đưa khăn ướt cho nàng, Lạc Tranh khẽ cười cảm ơn.

Lau nhẹ mồ hôi trên trán, sau đó lại tinh tế lau tay, Lạc Tranh nở nụ cười đivề phía Louis Thương Nghiêu.

Louis Thương Nghiêu chăm chú nhìn nàng, vẻ mặt không thể tin nổi lúc nãy dầntan đi, hắn rất dễ dàng nhận ra ý khiêu khích trong ánh mắt nàng. Rốt cục khoémôi hơi nhếch lên, vỗ tay hoan hô nàng.

“Sao rồi, điểm số của tôi, anh không có gì thắc mắc chứ?” Lạc Tranh đem khănướt bỏ vào thùng rác, nhìn hắn cười lạnh.

Nàng cũng không tin hắn dám nuốt lời trước mặt nhiều người như vậy.

Quả nhiên…

“Nếu tôi và em đã có giao ước, vậy tôi chấp nhận thua.” Louis Thương Nghiêuvừa cười vừa nói.

Lạc Tranh nhìn thẳng vào mắt hắn, tuy ngoài miệng hắn nói vậy, nhưng nàng vẫnnhư trước, không thể nhìn thấu trong lòng hắn có phải cũng nghĩ vậy hay không.Nếu theo đúng giao ước, nàng đã thắng, vậy hắn sẽ phải làm theo yêu cầu củanàng, không được can thiệp vào tự do của nàng nữa.

"Lạc Tranh..." Dennis tiến lên, nở nụ cười ngưỡng mộ từ tận đáy lòng, “NgườiTrung Quốc có một câu ngạn ngữ là “Cân quắc bất nhượng tu mi” (phụ nữ khôngthua kém nam giới), cuối cùng hôm nay tôi cũng hiểu được ý nghĩa của nó.

"Cảm ơn!" Lạc Tranh nhìn về phía Dennis, cũng cười nhẹ một tiếng, "Tôi khôngdám tự nhận mình là cân quắc gì cả, nhưng mà…” Nàng lạnh lùng đưa mắt về phíaLouis Thương Nghiêu, hừ lạnh, “…thắng cái vị tu mi này cũng thực dễ dàng.”

Louis Thương Nghiêu nghe ra ý tứ trào lộng trong lời nói của nàng, cũng khônghề tức giận mà chỉ nhếch môi cười.

Dennis cũng cười khẽ, không nói gì thêm.

Lạc Tranh nhìn đồng hồ, khẽ nhún vai, “Vào giờ này, đáng ra phải ngủ mới đúng,Dennis, anh không ngại cùng tôi đi uống trà sáng chứ?”

Lạc Tranh là mẫu người có thói quen điển hình của người Hongkong. Cho dù đếnParis cũng vậy, điểm tâm sáng, bữa trưa, trà chiều, bữa tối, nếu có thể nàngsẽ không bỏ bất kỳ một bữa nào. Cho dù đang ở Paris, nhất là bữa trưa nàngthực không thích đi ăn đồ Tây cho lắm, bởi vì quá trình chờ đợi từ món khai vịđến món chính rồi món tráng miệng thực sự là một chuỗi quá dài dòng buồn chán.Cho nên nàng không muốn dành thời gian quý báu buổi trưa để lãng phí như vậy.

Dennis còn chưa kịp mở miệng, Louis Thương Nghiêu đã nhanh chóng cướp lời,“Tôi biết một nhà hàng Trung Quốc có phục vụ bữa sáng rất được…”

“Tôi không định cùng anh dùng điểm tâm sáng.” Lạc Tranh nghiêng đầu nhìn LouisThương Nghiêu vừa nói xen vào, có chút buồn cười nhìn hắn. Có câu “Tướng bạitrận nhuệ khí suy giảm” chắc anh đã nghe rồi. Hôm nay bị thua, tâm trạng anhnhất định rất tệ, tôi không muốn lúc dùng điểm tâm lại bị ảnh hưởng bởi nhữngcảm xúc tiêu cực. Hơn nữa, không phải anh cũng bận rộn nhiều việc sao? Vậy thìđừng lãng phí chút thời gian này nữa, hãy nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Louis Thương Nghiêu nghe vậy, vô thức nhíu nhíu mày.

"A, đúng rồi!" Lạc Tranh như là nhớ ra điều gì, đưa tay lên khẽ vỗ vào vaihắn, “Nhớ trước khi về, thanh toán phí thuê sàn. Cảm ơn nhiều!”

Nói xong, nàng cười khẽ cầm lấy túi xách, rời đi.

Ánh mắt Dennis dường như có chút thông cảm nhìn thoáng qua Louis ThươngNghiêu, trên mặt còn có chút cố nén cười, cũng không nói lời nào, đi đến trướcmặt Louis Thương Nghiêu, vỗ vai hắn một cái, rời đi.

Nhẩm tính thời gian, Dennis quen Louis Thương Nghiêu cũng không hề ngắn, nhưngviệc hắn bị một phụ nữ đánh bại như vậy là lần đầu tiên anh ta được thấy.

Louis Thương Nghiêu đứng đó, nhìn theo bóng lưng hai người họ rời đi, vẻ mặthắn không có biểu hiện gì rõ rệt lắm. Một lúc lâu sau, hắn khẽ lắc đầu, nụcười trên môi càng thêm yêu mị…

Suốt một đêm dài, ăn rồi so tài, kể từ khi tốt nghiệp đại học đến giờ, chỉ cólần này Lạc Tranh mới phóng túng như vậy.

Bị chuông điện thoại đánh thức, Lạc Tranh mơ mơ màng màng nhận điện, nghe xongcơn buồn ngủ của nàng hoàn toàn biến mất.

Lạc Tranh chơi cho đến bình minh mới trở lại biệt thự, sau khi về lại khôngthấy bóng dáng Louis Thương Nghiêu, có lẽ hắn đã đến công ty rồi. Nhìn lạiđồng hồ, nàng mới ngủ khoảng ba tiếng đồng hồ.

Rời giường rửa mặt, trang điểm nhẹ một chút nàng liền vội vàng ra ngoài.

Vẫn là khách sạn đó, vẫn là căn phòng đó, khi Lạc Tranh đưa tay gõ cửa, tronglòng không khỏi có chút nặng nề, bởi cuộc điện thoại lúc sáng nàng nhận đượclà điện thoại từ cha mẹ Ôn Húc Khiên.

Hai người họ hẳn đã nghe việc nàng đề xuất ly hôn, Lạc Tranh cũng không biếtcó phải Ôn Húc Khiên chủ động nói với họ hay không, nhưng nhận được điện thoạicủa họ, lòng nàng vẫn có chút bất ổn. Nàng không nghĩ tới, hai vị trưởng bốinày lại vì chuyện của Ôn Húc Khiên mà bay sang Paris.

Lại là khách sạn này! Lại là căn phòng mà Ôn Húc Khiên cùng Diêu Vũ đã yêuđương vụng trộm.

Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, Lạc Tranh thật sự bị bất ngờ khi thấy ngườira mở cửa là Đường Diệu Liên - mẹ chồng nàng.

"Tranh Tranh à..." Đường Diệu Liên vừa nhìn thấy Lạc Tranh, cao hứng kéo lấynàng, “Mau vào, mau vào đây!”

Lạc Tranh nở nụ cười nhẹ nhàng, trên mặt có chút lúng túng. Bước vào phòngnàng mới thấy, trong phòng khách chẳng những có Ôn Triết đang ngồi, còn có ÔnHúc Khiên, thậm chí là cả Diêu Vũ.

Lại chuyện gì đây?

Công khai quan hệ mập mờ hay sao?

Lạc Tranh bất giác ngẩn ra, ánh mắt sắc bén lướt qua gương mặt Ôn Húc Khiêncùng Diêu Vũ. Ôn Húc Khiên có chút lúng túng, còn Diêu Vũ có chút cứng cỏi.

Đúng vậy, cô ta có gì phải sợ đây, cô ta đang mang thai đứa cháu nhà họ Ôn mà.

Kẻ thứ ba có thể làm được tới mức này cũng coi như có bản lĩnh.

Ôn Triết nhìn thấy Lạc Tranh, vội đứng dậy, mỉm cười hiền lành nhìn nàng,“Tranh Tranh à, sao con lại gầy đi nhiều vậy? Đều tại Húc Khiên không ra gì,không chăm sóc tốt cho con.”

"Đừng nói như vậy..." Lạc Tranh trong lúc nhất thời không biết nên xưng hô vớihai vị trưởng bối này thế nào, dù sao nàng vẫn chưa hoàn toàn ly hôn. Suy nghĩmột hồi, Lạc Tranh liền dịu dàng nói, “Cha, mẹ, hai người sao lại tới Parisvậy?”

“Còn không phải vì đứa con mất nết này sao!” Đường Diệu Liên dường như khôngnhịn nổi, lên tiếng trách cứ Ôn Húc Khiên, “Thứ tốt không học, lại đi học mấythứ tật xấu của kẻ có tiền. Người vợ tốt như vậy lại không biết quý trọng, cònở ngoài nuôi nhân tình.”

Đường Diệu Liên tuy cả đời chỉ tiếp xúc với bệnh nhân, nhưng Ôn Triết lại làngười có quan hệ khá rộng, cho nên bà cũng là người thông minh trong chuyệngiao tiếp, biết tại trường hợp nào nên dùng lời nói thế nào. Khi bà nghechuyện Lạc Tranh đề xuất ly hôn, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền tìm hiểumới biết hết thảy đều do con trai mình gây ra.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...