Dụ tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
Chương 1: Vị khách không mời mà tới Trong đêm, ta mơ một giấc mơ vô cùng đẹpđẽ. Trong giấc mơ cho ta gặp được tình yêu đích thực nhưng cũng khiến trái timta cảm nhận được nỗi đau đớn. Đau đến nỗi không thể hít thở, khi tỉnh lại chỉbiết vô lực khóc ròng... Đáng chết, nàng rõ ràng nhớ là bạch trà để ở đây, làm sao lại tìm không thấy?
Lạc Tranh bất đắc dĩ khẽ thở dài một hơi, bởi chưa từng tiếp khách ở nhà nênhôm nay nàng có phần luống cuống chân tay. Còn đang mải suy nghĩ nên dùng cáigì để tiếp đãi người đàn ông kia cho thích hợp…
"Phòng ngủ của Lạc luật sư nhìn qua thật là ấm áp." Tiếng nói quen thuộc đầytà mị từ phía sau nàng vang lên, giờ khắc này thanh âm của hắn càng thêm vàiphần mập mờ cùng hơi thở mạnh mẽ đầy ái muội.
"Ai bảo anh vào đây?" Lạc Tranh hoàn toàn không ngờ tới người đàn ông này lạidám bước vào phòng ngủ của nàng, bị doạ tới mức mở to hai mắt, quay lại nhìnchỉ thấy hắn đang nở nụ cười tà hệt ma quỷ.
Thương Nghiêu nở nụ cười, toát lên vẻ tà mị không hề che dấu, "Tôi là kháchtới thăm nhà Lạc luật sư, đi thăm xung quanh một chút cũng đâu có gì quáđáng.” Vừa nói hắn vừa bước về phía bức tường treo đầy khung ảnh trước mặt,hưng phấn ngắm nhìn ảnh nàng. Nơi đó là ảnh của Lạc Tranh từ nhỏ tới lớn, từlúc bắt đầu đi học tới khi trở thành luật sư, thật giống như một cuốn tiểu sửbằng hình ảnh vậy.
Cầm lấy một khung hình, khoé môi hắn hơi cong lên vô cùng đẹp mắt. Trong khunglà hình nàng mặc một chiếc váy ngắn không tay màu trắng, tóc dài xoã ngangvai, bộ dáng vô cùng xinh đẹp.
"Cho dù là khách, cũng không thể đảo khách thành chủ, tự tiện làm lộn xộn đồcủa người khác như vậy.” Lạc Tranh tiến lên, đoạt lại khung ảnh trong tay hắn,treo lại về chỗ cũ.
Đây là tấm hình nàng chụp khi vừa tốt nghiệp đại học, trên mặt vẫn còn nét trẻcon vô cùng hồn nhiên trong sáng.
Mà nay, nàng đã trở thành luật sư bách chiến bách thắng, ánh mắt không hềthanh thuần.
"Lạc luật sư lúc không mặc trang phục công sở trông càng hấp dẫn đến chếtngười.” Thương Nghiêu nhìn theo Lạc Tranh treo lại khung ảnh, bóng lưng xinhđẹp của nàng hệt như cây anh túc, toả ra mị lực hút hồn, tiếng nói trầm thấptoát lên vẻ tán thưởng, thân hình cao lớn dần dần tiến lại gần nàng…
Lạc Tranh không cần quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được hơi thở mãnh liệtcủa người đàn ông phía sau đang hướng thẳng đến nàng, khiến nàng hít thở khónhọc…
Ngay khi thân hình cao lớn của hắn áp sát sau lưng nàng, Lạc Tranh vội quayđầu lại, lách người tránh đi, nở nụ cười lễ độ, “Thương Nghiêu tiên sinh, tràđã tìm được rồi, chúng ta đến phòng khách…”
Không đợi nàng nói hết lời, chỉ thấy Thương Nghiêu duỗi cánh tay ra, một sứclực mạnh mẽ siết lấy cái eo nhỏ của nàng, ngay sau đó, hắn thuận thế đem thânthể mềm mại của nàng kéo lại gần, cứ như vậy cả người dán vào ngực hắn…
Hồi 3: Đêm mộng mị
Chương 2 - Phần 3: Từng bước tới gần
Tim Lạc Tranh như muốn nhảy lên tận cổ, nhưng nàng không có hoảng sợ la hétnhư những người phụ nữ khác, chỉ là mở to hai mắt nhìn chằm chằm người đàn ôngđang ghì chặt nàng vào tường, không thể tin nổi tình cảm đang tràn ngập trêngương mặt hắn…
"Thương Nghiêu tiên sinh, anh thế này để Húc Khiên nhìn thấy sẽ rất khônghay.” Nàng cố gắng dùng giọng bình tĩnh nhất để che dấu sự bất an trong lòng.
"Vì sao lại trốn tránh tôi?" Thương Nghiêu không trả lời nàng mà lại dứt khoátđặt ra câu hỏi vô cùng lớn mật.
Lạc Tranh ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen cuồng dã của hắn,nàng cùng hắn quá thân cận khiến nàng có thể cảm nhận rõ tiếng tim đập mãnhliệt cùng cuồng dã của hắn, mà không hiểu sao trái tim nàng cũng đập nhanhhơn.
"Tôi đâu cần phải trốn tránh, Thương Nghiêu tiên sinh, anh đã hiểu lầm rồi."Nàng né tránh đưa mắt nhìn sang bên, hơi nhíu mày cười nói.
Trong lòng Lạc Tranh lúc này vô cùng lo lắng, nếu như Húc Khiên bước vào…nhưngmà nàng biết rõ người đàn ông này sẽ không có buông tha nàng dễ dàng như vậy.
"Hiểu lầm?" Hắn cúi xuống, tiếng cười nhẹ bật ra từ yết hầu, hai tay giữ chặteo nàng, không chút kiêng kỵ tỉ mỉ hôn lên làn da non mịn nơi gáy, gặm nhấmvành tai nhỏ xinh, ngón trỏ thon dài lướt nhẹ trên bờ môi căng mọng, thơm mátchứa đầy mật ngọt của nàng, “Đêm đó, tôi ở khách sạn chờ em cả đêm, cô gái togan, em phải biết rằng, tôi chưa từng có đủ nhẫn nại để chờ một người phụ nữ.”
"Nói như vậy, tôi đã phá vỡ nguyên tắc của Thương Nghiêu tiên sinh rồi." LạcTranh nhẹ nhàng nói.
"Đúng, em đã buộc tôi phải phá lệ." Thương Nghiêu khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏnhắn của nàng, ánh mắt đen sâu thẳm phát ra tia mê đắm, thân hình cao lớn đemnàng hoàn toàn bao phủ, “Tôi không nghĩ sẽ có người con gái dám không nghe lờitôi.”
Lạc Tranh mỉm cười, hơi nghiêng đầu tránh đi bàn tay không an phận của hắn,“Theo tôi được biết, Thương Nghiêu tiên sinh đến Hongkong lần này là vì chuyệnhợp tác? Tôi nghĩ, loại tư thế này của chúng ta không thích hợp để bàn chuyệnhợp tác cho lắm.”
Nàng không muốn nhớ tới chuyện ngày hôm đó, vốn cho là hắn sẽ có thành ý,không nghĩ tới hôm nay hắn đến để lôi chuyện cũ ra.
"Bàn chuyện hợp tác chỉ là một phần, bên cạnh đó còn có một mục đích khác, mụcđích đó mới là quan trọng nhất.” Thương Nghiêu chăm chú quan sát gương mặt nhỏnhắn trắng nõn của nàng, thấy ánh mắt nàng loé lên chút khó chịu, nhẹ nhàngnói.
"Mục đích gì?"
"Là em." Thương Nghiêu thẳng thắn thừa nhận.
Lạc Tranh chỉ cảm thấy tóc tai như muốn dựng lên, quay đầu nhìn hắn, đôi mắtngập tràn cảnh giác, toàn thân cũng trở nên dè chừng.
"Em có biết rằng…tôi nhung nhớ vẻ đẹp của em, vẻ đẹp như vầng trăng lạnh lenlỏi vào tâm trí…” Hắn cúi đầu xuống, đôi môi mỏng phả ra hơi thở thơm mát,quét qua đôi môi anh đào của nàng.
Lạc Tranh muốn tránh không được, nàng không thể không thừa nhận người đàn ôngnày thực là một cao thủ tán tỉnh, một câu khen ngợi rất đơn giản từ miệng hắnphát ra lại trở nên vô cùng mơ mộng.
"Thương Nghiêu tiên sinh quá khen, nhưng xin anh đừng quên, Húc Khiên vẫn luôncoi anh là bạn, anh làm vậy thật sự khiến người ta khó chấp nhận.”
"Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn em một đêm." Ngón tay thon dài của Thương Nghiêukhẽ mơn man gương mặt nhỏ nhắn của nàng, đầu ngón tay khẽ tách bờ môi, trêuchọc chiếc lưỡi nhỏ bên trong, ánh mắt trở nên u tối….
"Chẳng lẽ, muốn em cùng tôi một đêm khó đến vậy sao?"
"Nếu như Thương Nghiêu tiên sinh lần này định mượn chuyện hợp tác để nói mấylời kia, thực tiếc, tôi không có hứng thú.”
Lạc Tranh cất giọng lạnh lùng, bên môi vẫn tràn ngập mùi hoắc hương thơm mátthuộc về riêng hắn, triền miên bao vây.
"Tôi sẽ không vì chuyện hợp tác mà thoả hiệp bất cứ điều gì, cũng tuyệt đốikhông vì thế mà phản bội Húc Khiên.”
