Đồng Nghiệp Biến Thái Có Sở Thích Trói Buộc
Thùy Dung tỉnh dậy trong bóng tối đặc quánh. Một mùi ẩm mốc xộc vào mũi khiến cô khó chịu. Đầu cô đau như búa bổ, và cô không thể nhớ ra chuyện gì đã xảy ra. “Mình đang ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra?” Thùy Dung cố gắng nhớ lại, nhưng những ký ức rời rạc cứ chập chờn trong đầu cô. Ngoài những hình ảnh về việc bị D bắt cóc và trói lại, cô còn nhớ được ký ức kinh hoàng về việc bị hắn cưỡng hiếp. Nỗi đau thể xác và tinh thần ùa về, khiến cô không kìm được mà run rẩy. Cô cảm thấy ghê tởm và nhục nhã, như thể mình đã bị vấy bẩn bởi một thứ gì đó kinh tởm. Cô rùng mình, cố gắng mở mắt, nhưng mọi thứ vẫn chìm trong bóng tối.
Cô nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường cũ kỹ, hai tay và chân bị trói chặt bằng băng dính. Lớp băng dính quấn chặt đến mức cô không thể cử động được ngón tay, ngón chân. Bên dưới lớp băng dính, cô còn bị trói bằng dây thừng, siết chặt hơn nữa, khiến cho mọi cử động của cô trở nên vô vọng. Đầu cô bị trùm kín bởi một lớp latex trùm đầu, không có lỗ hở nào cho miệng. Không khí bên trong ngột ngạt và khó chịu, khiến cô cảm thấy như mình sắp ngạt thở đến nơi. Tay cô bị bọc trong quần tất và quấn băng dính chặt đến mức không khác gì hai nắm đấm vô dụng. Mọi cử động của cô đều bị hạn chế, giống như một con búp bê bị giam cầm.
Với tất cả sức lực còn lại, Thùy Dung cố gắng chống tay xuống tấm nệm mềm lún, nhấc người lên. Cả cơ thể cô run rẩy dữ dội, mất thăng bằng chao đảo như muốn ngã nhào. Chiếc váy ngủ mỏng manh bị kéo căng, bó sát vào những đường cong gợi cảm, làm nổi bật lên sự giằng xé giữa khao khát tự do và tình thế tuyệt vọng. Làn da trắng mịn ẩn hiện sau lớp vải mỏng, ướt đẫm mồ hôi, lấp lánh dưới ánh đèn lờ mờ, tạo nên một vẻ đẹp vừa mong manh vừa đầy sức sống.
Từng thớ cơ ở chân và lưng cô gồng lên để giữ cho cơ thể không đổ xuống. Bắp chân run rẩy, đầu gối khuỵu xuống rồi lại cố gắng đứng thẳng, tạo nên những chuyển động đầy gợi cảm và quyến rũ. Mồ hôi túa ra ướt đẫm trán và thái dương, nhỏ giọt xuống tấm bịt miệng bằng băng keo trong lớp latex dày, tạo thành những vệt dài lấp lánh, làm tăng thêm vẻ đẹp hoang dại và đầy mời gọi của cô. Thùy Dung nghiến răng, cố gắng chịu đựng cơn đau nhức từ những vết trói siết chặt, cố gắng tìm kiếm điểm tựa để có thể đứng vững hơn.
Khi đã đứng được, dù chỉ là chệnh choạng, Thùy Dung bắt đầu nhún nhảy chậm rãi bằng cả hai chân. Bàn chân trần của cô chạm vào mặt sàn lạnh lẽo, tạo ra những âm thanh nhè nhẹ. Mỗi bước di chuyển là một nỗ lực phi thường, một chiến thắng nhỏ nhoi trước sự giam cầm và bất lực. Đồng thời, nó cũng là một lời khẳng định cho vẻ đẹp và sức mạnh tiềm ẩn của người phụ nữ, vẻ đẹp không bị khuất phục trước bất kỳ khó khăn hay thử thách nào.
Thùy Dung cố gắng giãy giụa, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Lớp băng dính và dây thừng không hề lay chuyển, và chiếc mặt nạ latex càng khiến cô thêm khó thở. Cô cảm thấy hoảng loạn, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô cố gắng la hét, nhưng chiếc mặt nạ trùm kín miệng khiến cho âm thanh của cô trở nên nghẹn ngào và vô nghĩa.
“Không… mình không thể chết ở đây được,” Thùy Dung tự nhủ. Cô không thể đầu hàng số phận một cách dễ dàng như vậy. Cô phải tìm cách thoát khỏi đây, phải sống sót để trở về với gia đình và bạn bè. Nhưng sự tuyệt vọng ngày càng bủa vây lấy cô, khiến cho ý chí của cô lung lay.
Thùy Dung bắt đầu cảm nhận xung quanh, cố gắng định vị bản thân. Bị bịt mắt, cô chỉ có thể cảm nhận được sự ẩm ướt của không khí và mùi hôi mốc của căn phòng. Cô đoán rằng mình đang ở dưới lòng đất, có thể là trong một căn hầm hoặc một nhà kho bỏ hoang nào đó. Cảm giác bị giam cầm trong bóng tối khiến cho nỗi sợ hãi của cô càng tăng lên gấp bội.
“Phải có cách nào đó để thoát ra,” Thùy Dung nghĩ. Cô cố gắng nhớ lại những bộ phim hành động mà mình đã xem, tìm kiếm một ý tưởng nào đó. Nhưng đầu óc cô quá căng thẳng và hoảng loạn, không thể nghĩ ra được gì. Cô cảm thấy mình như đang chìm dần vào một vực thẳm của tuyệt vọng.
Thùy Dung quyết định tập trung vào việc giải thoát cho bản thân trước. Cô bắt đầu thử các cách khác nhau để phá vỡ lớp băng dính và dây trói. Cô dùng đầu cọ vào thành giường, dùng chân đạp mạnh xuống sàn nhà. Nhưng tất cả đều không có tác dụng. Lớp băng dính và dây thừng quá chắc chắn, không hề bị ảnh hưởng bởi những nỗ lực của cô. Đôi tay bị trói chặt và bọc trong quần tất khiến cho việc giải thoát càng trở nên khó khăn hơn.
Trong suốt quá trình giãy giụa tuyệt vọng, cơ thể Thùy Dung chuyển động đầy gợi cảm và mê hoặc. Chiếc váy ngủ mỏng manh cô mặc bị xộc xệch, để lộ những đường cong quyến rũ và làn da trắng mịn như ngọc trai. Ánh sáng lờ mờ trong phòng hắt lên người cô, tạo ra những vệt sáng tối đầy gợi tình, khiến cho từng chuyển động của cô trở nên gợi cảm hơn bao giờ hết.
Khi Thùy Dung cố gắng cựa quậy để thoát khỏi dây trói, những thớ cơ trên cơ thể cô căng lên, tạo thành những đường nét uốn lượn đầy khiêu khích. Đôi chân dài thon thả của cô đạp mạnh xuống giường, hất tung chiếc váy ngủ lên cao, để lộ cặp đùi trắng nõn nà và vòng hông căng tròn. Mỗi lần cô vặn mình, chiếc váy lại trượt lên một chút, để lộ thêm những phần cơ thể đầy khát khao, khiến cho người nhìn không thể rời mắt. Hai gò bồng đảo trắng nõn của cô đung đưa theo từng nhịp chuyển động. Làn da mịn màng căng tràn sức sống, phản chiếu ánh sáng lờ mờ trong phòng, tạo nên một vẻ đẹp đầy mê hoặc. Cùng lúc đó, một sự thôi thúc kỳ lạ trỗi dậy từ sâu bên trong cô. Vật thể lạ kia, kẻ bắt cóc đã cấy vào cô, rung lên nhè nhẹ rồi mạnh mẽ. Nó tạo ra những đợt sóng khoái cảm chưa từng có, khiến Thùy Dung rên rỉ trong vô vọng. Cơ thể cô vừa đau đớn vì giãy giụa, vừa run rẩy trong một thứ cảm xúc hỗn loạn mà cô chưa bao giờ tưởng tượng được.
Thùy Dung lắc đầu mạnh để cố gắng thoát khỏi chiếc mặt nạ latex, mái tóc đen huyền của cô bay tán loạn, vờn quanh khuôn mặt thanh tú. Những giọt mồ hôi lấp lánh trên cổ và bộ ngực căng tròn đang đung đưa, làm tăng thêm vẻ đẹp gợi cảm và hoang dại của cô.
Khi Thùy Dung cố gắng di chuyển khắp phòng để tìm kiếm sự giúp đỡ, cơ thể cô uốn éo trong một vũ điệu đầy gợi tình và tuyệt vọng. Chiếc váy ngủ mỏng manh bám chặt vào cơ thể cô, làm nổi bật những đường cong chết người và những chuyển động uyển chuyển của cô. Mỗi bước đi của cô đều toát lên vẻ đẹp hoang dại và đầy mời gọi, khiến cho người ta không thể rời mắt.
Trong cơn tuyệt vọng, Thùy Dung không còn để ý đến sự gợi cảm của cơ thể mình nữa. Cô chỉ tập trung vào việc duy nhất là thoát khỏi nơi địa ngục này. Nhưng chính sự giãy giụa tuyệt vọng ấy lại vô tình tạo nên một màn trình diễn đầy gợi cảm và mê hoặc, khiến cho người xem vừa thương xót cho số phận của cô, vừa không thể cưỡng lại sức hút từ vẻ đẹp đầy khát khao và hoang dại của cô.
Thùy Dung hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Cô bắt đầu suy nghĩ một cách có hệ thống hơn. Cô nhận ra rằng, mình cần một vật gì đó sắc nhọn để cắt đứt lớp băng dính và dây trói. Nhưng trong căn phòng tối om này, cô biết tìm đâu ra vật sắc nhọn? Cô nhớ đến con dao găm mà D mang theo, và một ý nghĩ kinh hoàng thoáng qua trong đầu cô.
Thùy Dung cố gắng nhớ lại xem mình có mang theo thứ gì có thể dùng làm vũ khí không. Nhưng cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, không có bất cứ thứ gì có thể giúp ích cho cô. Cô cảm thấy tuyệt vọng, nhưng cô không muốn bỏ cuộc. Cô tự nhủ rằng mình phải sống sót, phải trả thù cho những gì mình đã phải chịu đựng.
Trong lúc tuyệt vọng, Thùy Dung cố gắng di chuyển đầu để tìm kiếm xung quanh và cảm nhận những thứ ở gần. Bất ngờ, cô chạm phải một chiếc ngạnh sắc nhọn nhô ra trên tường. Một tia hy vọng lóe lên trong đầu cô. Có lẽ đây là thứ có thể giúp cô thoát khỏi tình trạng này.
Thùy Dung bắt đầu cố gắng di chuyển đầu, hướng về phía chiếc ngạnh sắc nhọn. Chiếc mặt nạ latex khiến cho việc này trở nên vô cùng khó khăn. Cô phải mất rất nhiều thời gian và công sức mới có thể đưa được miệng đến gần chiếc ngạnh. Cô cảm thấy đau đớn và khó chịu, nhưng cô không dừng lại.
Khi đã đưa được miệng đến gần chiếc ngạnh, Thùy Dung bắt đầu dùng răng cắn và kéo mạnh. Chiếc ngạnh sắc nhọn dần dần tạo ra một vài vết xước trên lớp latex trùm đầu. Thùy Dung cảm thấy có một chút hy vọng lóe lên trong lòng. Nhưng hy vọng đó nhanh chóng bị dập tắt bởi sự cứng đầu của lớp latex.
Cô tiếp tục cọ đầu, cố gắng mở rộng những vết xước. Nhưng chiếc ngạnh quá nhỏ và yếu, không thể tạo ra được một khe hở đủ lớn. Thùy Dung cảm thấy đau rát ở miệng và hàm, nhưng cô không dừng lại. Cô biết rằng đây là cơ hội duy nhất của mình. Nhưng cơ hội đó ngày càng trở nên mong manh hơn khi thời gian trôi qua. Sau nhiều cố gắng, cô mở được khóa chiếc mặt nạ latex và cả lớp bịt tai bên trong. Thật không may, bên dưới lớp trùm đầu latex là một lớp quần tất trùm kín, và mắt cô bị bịt bằng một lớp da và dán băng dính. Sau nhiều cố gắng, cô xé được lớp quần tất, tuy nhiên, lớp bịt mắt bằng da được dán băng dính vẫn quá chặt. Thùy Dung chìm trong thất vọng. Mọi nỗ lực của cô dường như đã đổ sông đổ biển. Cô cảm thấy bất lực và tuyệt vọng hơn bao giờ hết. Cô cảm thấy như mình đang bị trêu ngươi bởi một trò đùa tàn nhẫn
Thùy Dung cảm thấy kiệt sức và đau đớn. Cô biết rằng mình đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không thể thoát khỏi được tình trạng này. Cô bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, và ý nghĩ buông xuôi bắt đầu xuất hiện trong đầu cô. Cô nhớ đến gia đình, bạn bè, và những ước mơ còn dang dở của mình. Tất cả dường như đang rời xa cô mãi mãi.
Nhưng đúng lúc đó, Thùy Dung nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài. Cô không biết đó là ai, nhưng cô cảm thấy một tia hy vọng lóe lên trong lòng. Có thể ai đó đã đến cứu cô. Hoặc có thể đó chỉ là D, quay trở lại để tiếp tục hành hạ cô.
“Cứu… cứu với…” Thùy Dung cố gắng hét lên, nhưng giọng cô bị nghẹn lại bởi lớp bịt miệng bằng băng keo trong lớp latex dày. Cô chỉ có thể phát ra những âm thanh ú ớ yếu ớt. Cô cảm thấy mình như một con vật bị mắc kẹt trong lồng, không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của mình.
Tiếng bước chân ngày càng gần hơn. Thùy Dung cố gắng giãy giụa, tạo ra tiếng động, hy vọng thu hút sự chú ý của người bên ngoài. Nhưng tay chân cô bị trói quá chặt, không thể tạo ra được tiếng động lớn. Cô cảm thấy bất lực và nhỏ bé hơn bao giờ hết. Trong lúc tuyệt vọng, Thùy Dung cố gắng lay người, làm chiếc giường cũ kỹ kêu lên cọt kẹt. Tiếng động nhỏ nhưng lặp đi lặp lại, như một lời cầu cứu yếu ớt trong màn đêm tĩnh mịch.
Bên ngoài, tiếng bước chân khựng lại. Có vẻ như ai đó đã nghe thấy tiếng động. Thùy Dung mừng thầm, cố gắng phát ra những âm thanh nghẹn ngào qua lớp bịt miệng, hy vọng người đó sẽ nhận ra có người đang gặp nạn. “Ư… ưm… ứ… ứ ư…”, cô rên rỉ, cố gắng truyền tải sự khẩn cấp và đau đớn của mình.
Cánh cửa căn phòng bật mở, và một luồng ánh sáng chói lóa ập vào. Dưới lớp bịt mắt, Thùy Dung cố gắng cảm nhận xem có ai ở đó. Bóng người cao lớn, mờ ảo hiện ra trước mặt cô. Là D! Hắn ta đã quay lại. Nỗi kinh hoàng tột độ trào dâng trong lòng Thùy Dung. Cô cố gắng lùi người lại, nhưng lưng đã chạm vào thành giường. Không còn đường thoát.
D tiến đến gần, trên tay cầm một miếng vải trắng. Thùy Dung nhận ra mùi hương ngọt nồng quen thuộc, mùi của thuốc mê. Cô cố gắng hét lên, nhưng âm thanh bị chặn lại bởi lớp bịt miệng. Cô lắc đầu dữ dội, cố gắng tránh né bàn tay của D, nhưng hắn ta quá mạnh. Hắn túm lấy cằm cô, ghì chặt đầu cô xuống, và áp mạnh miếng vải tẩm thuốc mê lên miệng và mũi cô.
Thùy Dung cố gắng nín thở, nhưng mùi hương của thuốc mê quá mạnh, xộc thẳng vào mũi cô, khiến đầu óc cô quay cuồng. Cô cảm thấy cơ thể mình dần mất đi sức lực, mí mắt nặng trĩu. Cô cố gắng giãy giụa lần cuối nhưng vô ích. Bàn tay hắn như gọng kìm, siết chặt lấy cô, không cho cô cơ hội phản kháng. Rồi tất cả chìm vào hư vô….
Sau lần hành sự đầu tiên, D càng ngày càng táo tợn hơn. Hắn ta không còn cảm thấy sợ hãi hay tội lỗi nữa, mà thay vào đó là một sự hưng phấn bệnh hoạn và một ham muốn chiếm đoạt ngày càng mãnh liệt. Hắn ta bắt đầu tìm kiếm nạn nhân tiếp theo, và lần này, hắn đã chọn một người quen thuộc với mình: Bích Ngọc.
