Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Đỉnh Cấp Lưu Manh

Lý Tiếu Tà

Đỉnh Cấp Lưu Manh

Hãy là người đầu tiên đánh giá
Xếp hạng: 0 / 10 từ 0 lượt đánh giá

Hướng Nhật cố ổn định lại hô hấp, lui người trốn vào trong một con hẻm nhỏ đầy rác rưởi. Nắm thật chặt cây khảm đao trong tay, hắn không khỏi...

Thông tin truyện Mã QR

Tác giả: Lý Tiếu Tà

Trạng thái: Đang ra

Người theo dõi: 0

Truyện sắc hiệp

Danh sách chương (1208)

Chương 121: Để Tôi Tự Giải Quyết! Chương 122: Cường Hôn Chương 123: Bạch Hổ Chương 124: Nhóc Con, Là Em Sao? Chương 125: Ông Đây Chẳng Những Đùa Giỡn, Mà Còn Muốn Đ Chương 126: Đổ Máu Chương 127: Trùng Hợp Ngẫu Nhiên? Chắc Là Vậy Rồi! Chương 128: Người Nhà Của Anh Đến Chương 129: Coi Chừng Nơi Kia Đang Phát Dục Kìa! Chương 130: An Tiểu Thư Ơi! Lại Muốn Hôn Môi Sao? Chương 131: Nhóc Con, Ngày Mai Ta Sẽ Dọn Đến Ở Cùng Ngươi (thượng Chương 132: Nhóc Con, Ngày Mai Ta Sẽ Dọn Đến Ở Cùng Ngươi (hạ) Chương 133: Chia Rẽ "uyên Ương" (thượng) Chương 134: Chia Rẽ "uyên Ương" (hạ) Chương 135: Chúng Ta Chỉ Đi Giúp Thiết Tiểu Thư Thôi Chương 136: Bị Bắn Lén (thượng) Chương 137: Bị Bắn Lén (hạ) Chương 138: Tôi Nghĩ Bây Giờ Thì Có Rồi Chương 139: Cái Báng Súng Chương 140: Tôi Cho Cô Xem Chứng Cớ Chương 141: Lại Thêm Một Người Dọn Tới Ở Chung (thượng) Chương 142: Lại Thêm Một Người Dọn Tới Ở Chung (trung) Chương 143: Lại Thêm Một Người Dọn Tới Ở Chung (hạ) Chương 144: Khiêu Khích Đến Từ Tiểu Nhật Bản (thượng) Chương 145: Khiêu Khích Đến Từ Tiểu Nhật Bản (trung) Chương 146: Khiêu Khích Đến Từ Tiểu Nhật Bản (hạ) Chương 147: Nội Công Chương 148: "chiết Cây" Vớ Vẩn Chương 149: Trung Học Thánh Dục Cường Chương 150: Trung Học Thánh Dục Cường (tiếp Theo) Chương 151: Kế Hoạch Truy Sát 36f Chương 152: Kế Hoạch Truy Sát 36f (tiếp Theo) Chương 153: Phải Gọi Anh Là Dượng Chương 154: Đúng, Nên Làm Như Vậy! Chương 155: Chắc Là Không Sai Chương 156: Đá Gãy Cái Cần Tăng Dân Số Của Nó Chương 157: Bắt Được Cá To Chương 158: Kẻ Nào Làm Chuyện Nhàm Chán Này? Chương 159: Đùa Giỡn Đồ Đệ Chương 160: Dùng Tay Hay Dùng Sách Đánh Đầu Cái Nà Chương 161: Tên Bác Sĩ Súc Sinh Chương 162: Thật Quá Đáng (thượng) Chương 163: Thật Quá Đáng (trung) Chương 164: Thật Quá Đáng (hạ) Chương 165: Thương Tâm Chương 166: Chuyện Xưa Như Trái Đất - Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân (thượn Chương 167: Chuyện Xưa Như Trái Đất - Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân (trung Chương 168: Chuyện Xưa Như Trái Đất - Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân (hạ) Chương 169: Của An Đại Tiểu Thư Là 32c Chương 170: Tại Sao Lại Như Vậy? Chương 171: Đeo Kính Không Độ Bị Vạch Trần Chương 172: Cẩn Thận Em Nổi Máu Ghen Bây Gi Chương 173: Lòng Tham Nổi Lên Chương 174: Khẩu Súng Phát Nổ Một Cách Khác Thường Chương 175: Làm Huynh Đệ? Chương 176: Kế Hoạch X-man Chương 177: Theo Dõi Chương 178: Thân Vương Điện Hạ Suoerkesi Xin Được Yết Kiến Chương 179: Ý Nghĩ Khác Chương 180: Nghi Ngờ Bị Xâm Phạm

Chương 1: Để Tôi Tự Giải Quyết!


Hướng Nhật cố ổn định lại hô hấp, lui người trốn vào trong một con hẻm nhỏ đầy rác rưởi. Nắm thật chặt cây khảm đao trong tay, hắn không khỏi cười khổ, nó là thứ duy nhất mà hắn có thể tín nhiệm lúc này. Cái đám súc sinh chó chết kia, chuyện tốt thì không làm, lại đi làm cái chuyện phản bội, nếu để lão tử bắt được nhất định sẽ rút gân lột da chúng mày!

Hướng Nhật len lén ngó đầu ra, lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài, không phát hiện thấy điều gì khác thường, xem ra cái đám súc sinh đó đã đi rồi. Nghĩ tới đây, hắn nhất thời bình tĩnh lại, nhưng lại cảm thấy toàn thân đau nhức như bị lửa đốt.

Đáng chết! Mình tổng cộng đã bị chém 57 đao, cũng còn may mình da thô thịt dày nên nhất thời không lo ngại lắm. Nhưng dù sao mình cũng không phải thần thánh, nếu cứ để máu tiếp tục chảy ra như vậy, cho dù mình đồng da sắt cũng tới lúc phải quỵ, phải nhanh chóng kiếm lấy một tên bác sĩ của thế giới ngầm mới được, nếu không mình cũng chẳng thể kiên trì được bao lâu nữa.

Vừa mới đi được một bước ra khỏi con hẻm, con ngươi của Hướng Nhật đột nhiên co rút lại, hắn chớp nhoáng lăn người sang một bên, tránh được một đòn công kích trí mạng. Chỉ nghe tiếng kim loại va chạm với nhau "keng" một phát ở phía sau, hắn quay đầu nhìn lên, một thanh kiếm nhật đang không ngừng lắc lư cắm trên bức tường ở vị trí hắn đứng lúc trước, phía ngay trên trán .

- Hay lắm, quả thật rất ngoạn mục!

Từ trong bóng tối chợt xuất hiện vài thân hình, tổng cộng có bảy người. Phía trước là hai thanh niên trông không đến ba mươi tuổi: trong đó có một tên đeo một cặp kính không có khung, bề ngoài có vẻ rất thư sinh, toàn thân phát tán ra khí tức của một tên thư sinh trói gà không chặt; kẻ bên cạnh lại cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt tục tằn, phía bên phải khuôn mặt có vết sẹo hình thù như một con rết. Năm người phía sau tay cầm khảm đao, tóc toàn bộ nhuộm một màu đỏ sậm, mang trang phục của bọn lưu manh côn đồ.

Ánh mắt của Hướng Nhật ngưng tụ lại:

- Chúng mày sớm biết tao đang trốn bên trong phải không?

Giấu chuôi đao trong tay phải, hắn chậm rãi tiến lên.

- Nhật ca, chúng ta nên giữ khoảng cách một chút thì tốt hơn!

Tên thanh niên có vẻ thư sinh hiểu rất rõ ràng chỗ kinh khủng của hắn, tuy nói tất cả các trợ lực mạnh mẽ của hắn đã bị loại trừ, nhưng thanh niên thư sinh vẫn cẩn thận rút ra một cây súng lục rồi chĩa vào Hướng Nhật, sau đó lại rút ra thêm một vật có kích thước bằng cái bao diêm.

- Nhật ca, anh thật sự đã quá lạc hậu rồi, thứ sản phẩm công nghệ cao thế này, anh không biết ư?

Hướng Nhật dừng bước, hắn nhìn tên tiểu đệ mà mình đã bỏ công bồi dưỡng, lạnh lùng thốt lên:

- Mày gắn trên mình lão tử thiết bị truy tìm tung tích ư?

- Không sai! Đối mặt với nhân vật như Nhật ca mà không chuẩn bị chu đáo, kẻ cuối cùng phải chết là bọn em rồi!

Tên thanh niên thư sinh không đếm xỉa đến ánh mắt sát nhân của Hướng Nhật, chậm rãi trả lời.

Nhìn chằm chằm vào cái lỗ đen ngòm của nòng súng, trong lòng Hướng Nhật nổi lên một cỗ cảm giác vô lực, giá như hắn vẫn còn sức lực thì phá đi khẩu súng ngắn của cái thằng thối tha trước mắt này là chuyện dễ như bỡn, nhưng mà...

- Rốt cuộc là thằng khốn nào muốn giết chết lão tử?

Tên thanh niên thư sinh cười trào phúng nói:

- Nhật ca, uổng cho anh thông minh một đời, đến ngay cả việc ai muốn giết anh mà cũng không biết. Vốn em còn tưởng rằng phản bội anh là chuyện không đáng làm, nhưng hiện giờ nhìn lại, lựa chọn ban lúc đầu của em quả thực rất chính xác. Nể tình anh cũng đã dạy bảo em không ít, em sẽ giúp anh nhớ lại một chút, ba ngày trước có người đến tìm anh để bàn chuyện 'sinh ý'....

- Thằng súc sinh chó chết! Chỉ vì vài cân bạch phiến mà mày nỡ lòng bán đứng lão tử sao?

Hướng Nhật hận không thể chém tên khốn này thành đống thịt vụn. Vài ngày trước quả thật có một kẻ họ Mã muốn buôn bán bạch phiến trên địa bàn của hắn, bất quá hắn không đáp ứng, lại còn đe dọa nói " Chỉ cần lão tử còn sống một ngày, tuyệt không bao gờ cho phép việc buôn bán độc phẩm."

Tên thanh niên thư sinh vẫn ung dung nói:

- Nhật ca, bạch phiến là thứ đồ rất tốt, ra tay buôn bán kiếm được trên mấy trăm cho đến mấy triệu cũng chỉ là chuyện nhỏ. Đi theo anh mỗi ngày chỉ thu lấy chút phí bảo vệ, cuộc sống thực sự rất kham khổ, hắc hắc, các huynh đệ ở bên dưới sớm đã không kham nổi rồi. Lần này là một cơ hội tốt, đáng tiếc anh lại không biết nắm bắt, chỉ có thể trách số mệnh của anh không tốt mà thôi.

- Mạng của tao tốt hay không chẳng phải thứ mà mày có thể định đoạt.

Hướng Nhật liếc mắt nhìn, thầm tính toán khoảng cách giữa hai người.

- Mà nó được nắm giữ.....trong tay của lão tử.

Đột nhiên hắn tăng tốc, phóng về phía trước.

Sắc mặt của thanh niên thư sinh biến đổi nhanh chóng, hắn không chút do dự bóp cò. " Đoàng! Đoàng! Đoàng!" Liên tục nổ ra ba tiếng lớn, đang chuẩn bị bắn thêm phát thứ tư, thì ánh đao chợt lóe lên, tay đang cầm súng của hắn đã bị chặt cụt, chỉ còn trơ lại cánh tay. Ngay sau đó từ bụng dưới truyền đến một trận đau nhức, thân thể hắn bay ngược ra phía sau, nặng nề ngã rơi trên mặt đất.

Hướng Nhật vốn là muốn dùng đao đâm thêm tên tiểu đệ của mình một nhát, đáng tiếc mấy tên cạnh đó đã xông lên chém hắn, nên hắn chỉ có thể vung cước đá ra, bất quá một cước này cũng khiến tên tiểu tử kia lãnh đủ rồi. Một cước vừa rồi của hắn vừa chuẩn vừa tinh tế, tuyệt đối đã đá vỡ nát quả trứng của tên tiểu đệ, đủ để tên khốn đó đau đớn khôn cùng.

Mệt quá, thật thèm ngủ! Hướng Nhật nằm ngửa ra đất, mí mắt như nặng trĩu xuống, nhưng hắn vẫn cố mở to hai mắt ngắm nhìn bầu trời đêm - đồng tử dần dần trở nên nhòe đi...

- Hồ ca!

Chẳng biết khi nào, tên thanh niên thư sinh kia đã đứng lên, mấy tên côn đồ đứng xung quanh vội vàng xúm tới. Thanh niên có vết sẹo trên mặt thích thú nhìn chằm chằm vào vết máu màu đỏ sậm dưới đũng quần của thanh niên thư sinh.

- Cút ngay!

Thanh niên thư sinh rống lên đầy giận dữ, sắc mặt dữ tợn đi về phía thi thể của Hướng Nhật, nhìn thi thể phía ngực có ba lổ máu sâu hoắm, lại còn bị cắm thêm năm thanh trường đao, đầy căm hận chửi:

- Mẹ kiếp, mày khiến lão tử tuyệt tử tuyệt tôn, lão tử sẽ cho mày chết không toàn thây!

Dùng cánh tay duy nhất còn nguyên vẹn, hắn rút một thanh khảm đao ra khỏi thi thể, hung hăng đâm vào, rồi lại rút ra, lại tiếp tục đâm vào....Đám du côn quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn, thanh niên mặt sẹo cũng nhắm mắt lại. Không bao lâu, thi thể đã biến thành một đống thịt vụn, máu tươi nhuộm đỏ cả một giải đất xung quanh trong phạm vi ba thước.

Buông cây đao trong tay xuống, tên thanh niên thư sinh quát đám du côn:

- Đem cái túi đựng rác tới hốt những thứ này vào.

- A?

Đám lưu manh kia sững người.

- A cái con mẹ chúng mày, bảo chúng mày đến hốt thì hốt vào đi, có tin lão tử cũng băm xác chúng mày ra như thế không!

Quay đầu không thèm nhìn lại, hắn lại quát một tên du côn khác:

- Đi mua mấy con chó tới đây!

Mấy tên du côn, kể cả tên thanh niên mặt sẹo cũng run người, bởi vì bọn chúng ý thức được tên thanh niên thư sinh kia muốn làm gì.


Mở rộng
Thu gọn

Truyện sex

Mở rộng
Thu gọn
Đang tải...