Diệu Linh
Chiều buông dần, một màn nắng vàng héo hắt rải lên sàn gỗ bóng loáng trong căn hộ nhỏ. Âm thanh huyên náo từ dưới đường vọng lên khe khẽ, hòa cùng tiếng quạt trần quay đều đều trên cao, tạo nên một bản giao hưởng đô thị quen thuộc. Thế nhưng, không gian bên trong căn phòng lại đặc quánh sự nặng nề, tựa như một màn sương căng thẳng đang bao phủ lấy từng ngóc ngách, lấn át cả những thanh âm quen thuộc kia. Hai cậu con trai nhỏ đã được gửi sang nhà ngoại để lại căn hộ một sự tĩnh lặng đến lạ lùng, chỉ còn tiếng lách tách nhè nhẹ từ chiếc laptop của Linh khi cô miệt mài kiểm hàng cho shop đồ lót online của mình. Xong việc, Linh đứng trước gương phòng ngủ ngắm nhìn chính mình trong chiếc váy ôm sát màu xanh ngọc, chất liệu mềm mại bó chặt lấy cặp ngực đầy đặn và khoe trọn vòng eo thon gọn, làm nổi bật làn da trắng mịn màng không tì vết. Cô trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi mọng được tô điểm bằng son hồng phớt, mái tóc xõa ngang vai còn ẩm sau khi tắm thoang thoảng mùi dầu gội hoa nhài thanh khiết. Ánh mắt Linh phản chiếu trong gương đầy bối rối, đôi tay run run chỉnh lại chiếc váy, và lòng cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi nghĩ về cuộc nói chuyện sắp tới với anh trai – người đã ân ái cô trong đêm ở Hội An mà cô không hề hay biết. Một hơi thở thật sâu được hít vào, nặng trĩu những quyết tâm và nỗi lo lắng.
Vài ngày trước đó, một cú sốc kinh hoàng đã đổ ập xuống Linh khi cô xem đoạn video quay lén. Trong thước phim ấy, sự thật trần trụi hiện ra: Trọc chính là người thứ ba, người đã khiến cô rên rỉ mê dại, lồn ướt sũng và khuôn mặt dính đầy tinh dịch. Hình ảnh đó cứ xoáy sâu vào tâm trí cô, ám ảnh không ngừng. Linh đã nhốt mình cả ngày trong phòng khóc nức nở, trái tim giằng xé dữ dội giữa cảm giác tội lỗi đè nặng và những khoái cảm tột đỉnh đã len lỏi vào từng tế bào cơ thể đêm hôm đó. Một mặt, cô giận Đức Anh vì đã giấu diếm sự thật tày đình này, mặt khác, cô căm giận Trọc vì đã làm chuyện cấm kỵ, phá vỡ mọi ranh giới đạo đức. Nhưng kỳ lạ thay, một góc khuất trong tim cô lại nhói đau một cách khó hiểu khi đọc những dòng tin nhắn từ anh trai: “Anh yêu em. Nếu em không chấp nhận, anh sẽ quay lại Nhật.” Cô đã cố tự lừa dối bản thân rằng mình chỉ muốn giữ Trọc lại vì tình anh em, vì sợi dây ruột thịt đã gắn kết họ bấy lâu nay, chứ tuyệt nhiên không phải vì những khoái cảm ám ảnh cô mỗi đêm – cảm giác dương vật to lớn của anh nhấp mạnh mẽ bên trong, hơi thở nóng bỏng phả vào tai và cơ thể cô run lên bần bật trong khoái lạc tột cùng. Dù vậy, Linh cũng tìm được một chút nguôi ngoai nhờ tình yêu và sự bao dung vô bờ bến của Đức Anh. Cô biết anh yêu cô sâu sắc nhưng nỗi giận hờn vẫn còn đó, thôi thúc cô muốn nghe cả hai giải thích rõ ràng để chấm dứt mọi thứ một cách dứt khoát. Trong sâu thẳm tâm hồn, cán cân lý trí vẫn nghiêng hẳn về phía từ chối; ranh giới đạo đức như một bức tường thép kiên cố, tuyệt nhiên không thể nào vượt qua.
Đức Anh bước vào phòng, dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày được giữ vững, nhưng ánh mắt anh lại lộ rõ sự hồi hộp, lo lắng. Anh nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, hôn lên gáy, mùi nước hoa thoang thoảng từ cô làm anh cảm thấy một chút ham muốn nhưng anh nhanh chóng kìm lại. Giọng anh dịu dàng vang lên: “Em yêu, em ổn không? Anh Trọc sắp đến rồi đấy.” Linh gật đầu, giọng nhỏ, run run: “Em ổn… nhưng em không biết nói gì với anh ấy bây giờ.” Đức Anh vuốt tóc cô, ánh mắt chân thành, tràn đầy sự thấu hiểu: “Cứ nói thật lòng em đi. Đừng ngại gì cả. Anh sẽ ra ngoài một lát, để em và anh Trọc có thể nói chuyện riêng tư, cho em được thoải mái nhất. Được không?” Linh lườm anh một cái, giọng giận dỗi nhưng vẫn ẩn chứa chút nũng nịu: “Anh yêu, đừng có làm gì kỳ lạ nữa nhé. Em vẫn giận anh lắm đấy.” Tuy nhiên, cô không hề đẩy anh ra, cảm nhận hơi ấm từ vòng tay anh, lòng cô nhẹ nhõm hơn một chút, dù vẫn rối như tơ vò, trăm mối ngổn ngang.
Tiếng chuông cửa reo vang bất ngờ khiến Linh giật mình thon thót, tim cô đập nhanh đến loạn nhịp như muốn vỡ tung khỏi lồng ngực. Đức Anh nắm tay cô dẫn ra phòng khách rồi chậm rãi mở cửa. Trọc bước vào, trong chiếc áo sơ mi xám phấn và quần jeans sẫm màu, dáng vẻ phong trần thường thấy nhưng khuôn mặt hiền lành giờ đây lại đượm buồn và ánh mắt chân thành khi nhìn Linh. Cô tránh ánh mắt anh, bước đến sofa, đôi tay bấu chặt váy đến nhăn nhúm, giọng lạnh lùng cố tỏ ra kiên quyết: “Anh… ngồi đi.” Đức Anh cười, cố gắng phá vỡ không khí nặng nề: “Thôi được rồi, em đi siêu thị mua ít đồ đây. Hai người cứ tự nhiên nói chuyện đi nhé. Em về ngay thôi.” Anh nháy mắt với Trọc một cái đầy ẩn ý, vỗ vai anh rồi rời căn hộ, để lại không khí ngượng ngùng bao trùm như màn sương dày đặc khó mà xuyên qua, đè nén lên cả hai người.
Linh ngồi đối diện Trọc, đôi mắt nhìn xuống sàn nhà, tay siết chặt chiếc váy đến nhăn nhúm, giọng run run, ẩn chứa sự căm giận và đau khổ tột cùng: “Anh… nói đi, anh muốn gì? Sao anh dám làm thế với em? Anh nghĩ gì vậy?” Trọc ngồi thẳng lưng, ánh mắt chân thành, giọng nói nhẹ nhàng, cố kìm nén nét bỗ bã thường ngày để không làm cô sợ hãi thêm. Anh hít một hơi thật sâu như lấy hết can đảm rồi nói chậm rãi, từng lời như được cân nhắc kỹ lưỡng: “Linh, anh biết em giận, em bị tổn thương, và anh không hề trách em. Nhưng anh phải nói thật lòng, vì anh không muốn giấu em thêm bất cứ điều gì nữa.”
Linh ngẩng lên, ánh mắt giận dữ xen lẫn bối rối, giọng cô cao vút đầy chất vấn: “Thật lòng? Anh làm chuyện đó với em, anh còn dám nói thật lòng sao? Anh nghĩ em sẽ tin anh à?” Trọc cúi đầu, giọng nghẹn lại nhưng vẫn dịu dàng, từng lời như muốn chạm đến trái tim cô: “Linh, anh xin lỗi vì đêm đó, vì đã không nói trước với em. Anh sai, anh biết điều đó. Nhưng anh không hối hận… vì anh làm thế với tất cả tình cảm anh dành cho em.” Anh ngừng lại nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt chân thành, như muốn cô nhìn thấu trái tim đầy tội lỗi nhưng cũng đầy yêu thương của anh: “Anh yêu em, Linh à, không chỉ là tình anh em đơn thuần. Ở Nhật, anh đã âm thầm xem ảnh em qua những bài đăng của chú Đức Anh – những bộ váy ngắn, bikini, váy ngủ. Em đẹp đến nao lòng, quyến rũ đến mức làm anh nhớ em mỗi ngày. Anh thèm khát em nhưng hơn thế, anh yêu em, anh chỉ muốn em sướng, muốn em được hạnh phúc thật sự.”
Linh sốc tột độ, khuôn mặt cô đỏ bừng, nước mắt trào ra không kiểm soát, giọng lạc đi vì kinh hoàng và đau đớn: “Anh… sao anh lại nói thế? Anh là anh trai em! Anh không được như thế này! Chuyện đó là sai trái, anh không hiểu em xấu hổ đến mức nào sao?” Cô khóc nức nở, vai run lên bần bật. Trọc thở dài, giọng dịu dàng, cố gắng chạm đến trái tim cô: “Anh hiểu mà. Anh biết chuyện này là sai trong mắt mọi người, nhưng anh không thấy sai khi yêu em, Linh à. Anh tôn trọng em, tôn trọng chú Đức Anh vì đã cho anh cơ hội được gần em đêm đó. Anh cảm ơn chú ấy vì chú ấy thật lòng yêu em, và anh cũng thế.”
Anh lấy điện thoại, mở một bức ảnh cũ: Linh nắm tay Trọc, cười rạng rỡ dưới nắng hè, một ký ức trong trẻo đến nao lòng. “Hồi nhỏ, anh luôn bảo vệ em, đánh lũ bạn bắt nạt em, lén mua kem cho em. Giờ anh vẫn muốn thế, nhưng anh cũng yêu em như… một người đàn bà, Linh à. Anh không ép em, nếu em không chấp nhận anh sẽ đi Nhật, không làm phiền em nữa. Nhưng anh mong em nghĩ lại, cho anh cơ hội chứng minh anh yêu em, không chỉ vì dục vọng.” Linh run rẩy, nước mắt rơi ướt đẫm chiếc váy, giọng lạc đi nhưng lần này đầy kiên quyết: “Anh… đừng nói nữa. Em không thể chấp nhận được điều này.”
Cô giằng xé dữ dội, ký ức ùa về như một cơn sóng lớn làm tim nhói đau. Cô nhớ Trọc dắt cô đi học, cõng cô qua những đoạn đường ngập nước, lén cho cô tiền mua kẹo khi mẹ mắng. Nhưng ngay lập tức, hình ảnh anh ân ái với cô, dương vật căng cứng nhấp mạnh, hơi thở nóng bỏng khiến lồn cô ướt sũng lại ám ảnh, làm cô run rẩy vì tội lỗi. Cô không ngừng tự vấn: Sao mình lại sướng đến thế đêm đó? Tại sao? Cô lau nước mắt, giọng kiên quyết như muốn dứt bỏ mọi thứ: “Em không thể, anh Trọc. Em muốn tất cả chúng ta quên đêm đó đi. Em xin anh, đừng nhắc đến nó nữa.”
Trọc cúi đầu, ánh mắt đượm buồn, giọng nghẹn ngào: “Anh hiểu. Nếu em muốn thế, anh tôn trọng quyết định của em. Anh sẽ không ép em.” Anh đứng dậy, giọng trầm xuống, cố gắng giấu đi nỗi đau đang cuộn trào trong lòng: “Anh sẽ đi Nhật, không làm phiền em nữa. Chúc hai đứa hạnh phúc.” Linh khóc nức nở, cảm giác hụt hẫng như bị bóp nghẹt tim, cô muốn giữ anh lại nhưng không thể thốt nên lời, chỉ gật đầu: “Anh… đi bình an.” Cô ôm mặt, nước mắt rơi ướt đẫm sofa, lòng như xé toạc: Sao mình lại thấy trống rỗng đến thế này? Mình làm đúng không? Mình có đang sai không?
Đức Anh trở về thấy Trọc đã đứng ngoài cửa, khuôn mặt hốc hác in đậm nỗi buồn. Anh vỗ vai Trọc: “Ông anh, chuyện gì thế? vợ em nói gì rồi?” Trọc thở dài giọng trầm khàn: “Linh không chấp nhận, chú. Vợ chú muốn quên đêm đó. Anh tôn trọng, nhưng mà buồn lắm.” Đức Anh vỗ vai Trọc, ánh mắt kiên định, đầy quyết tâm: “Ông anh đừng vội từ bỏ. Em biết Linh giận, nhưng sâu thẳm cô ấy không muốn anh đi đâu. Em sẽ thuyết phục thêm, anh cứ tin em.” Trọc gật đầu, ánh mắt vẫn đượm buồn: “Cảm ơn chú, nhưng anh không muốn làm khó vợ chồng chú nữa. Nếu Linh nó không chấp nhận, anh sẽ đi.” Anh bước vào thang máy, rồi chợt quay lại nhìn Đức Anh: “Chú chăm sóc vợ tốt nhé. Linh xứng đáng được hạnh phúc.” Đức Anh gật đầu, lòng quyết tâm: “Em sẽ làm mọi thứ. Anh cứ chờ tin em.”
Tối đó, Linh ngồi lặng lẽ trên sofa ôm gối, đôi mắt sưng mọng vì khóc. Điện thoại cô chợt sáng lên, tin nhắn từ Trọc hiện ra: “Anh sẽ bay về Nhật sớm hơn dự kiến. Anh chúc em hạnh phúc, luôn vui vẻ bên chú Đức Anh. Anh sẽ không bao giờ quên đêm đó. Anh xin lỗi vì tất cả, anh sẽ nhớ em, như một cô em gái và như người đàn bà anh yêu.” Tin nhắn mùi mẫn, chân thành kèm theo bức ảnh cũ: hai anh em cười rạng rỡ dưới cây bàng. Linh khóc nức nở nước mắt ướt đẫm màn hình điện thoại, lòng cô hụt hẫng như bị khoét một lỗ lớn. Một cảm giác trống rỗng bao trùm, dù cô không muốn anh đi nhưng cô cũng không thể chấp nhận mối quan hệ loạn luân ấy.
Cô ôm gối, những ký ức anh em thân thiết cứ ùa về, đan xen với hình ảnh ánh mắt Trọc đêm “some” – vừa thèm thuồng lại vừa chân thành. Cô không ngừng tự trách mình: Mình làm đúng không? Nếu anh ấy đi mãi, mình có hối hận không? Cô không trả lời tin nhắn nhưng cũng không xóa, để nó nằm im lìm trong bộ nhớ điện thoại, như một khoảng trống cảm xúc không thể lấp đầy. Tối đó, cô ngồi trên sofa ôm gối, mắt sưng mọng, tìm đến Đức Anh để tâm sự: “Anh ơi… anh Trọc nhắn em nói sẽ đi Nhật. Em không biết sao, nhưng em thấy hụt hẫng, như mất cái gì đó quan trọng lắm.” Cô khóc, nước mắt thấm đẫm áo anh: “Em giận anh ấy, nhưng em không muốn anh ấy đi mãi.”
Đức Anh ôm cô vào lòng, giọng dịu dàng đầy thấu hiểu: “Anh hiểu mà. Em không muốn mất anh Trọc, đúng không? Em giận, nhưng sâu thẳm em vẫn yêu anh ấy, như anh em, và có thể… có thể hơn thế.” Linh lắc đầu nguầy nguậy, giọng run rẩy: “Không, em không yêu anh ấy thế! Em chỉ… không muốn mất đi một người anh trai thôi!” Nhưng ánh mắt cô lại lảng tránh, như sợ anh nhìn thấu được sự thật đằng sau lời nói dối ấy. Đức Anh nắm chặt tay cô, giọng chân thành: “Anh Trọc yêu em thật, em yêu. Anh ấy không ép em, chỉ muốn em hạnh phúc. Anh thấy em sướng đêm đó, lồn em ướt sũng, rên rỉ đầy kích thích, em đẹp hơn bao giờ hết. Anh không muốn em kìm nén bản thân, vì anh yêu em dù em có ham muốn thế nào, dù em có khao khát gì đi nữa.”
Linh đỏ mặt, đẩy anh ra một cách yếu ớt: “Anh, đừng nhắc chuyện đó! Em xấu hổ lắm!” Đức Anh nắm tay cô chặt hơn, không buông: “Sau chuyện này anh càng yêu và tôn trọng em hơn, vì em dám sống thật với bản năng của mình. Anh tin anh Trọc cũng thế. Anh cảm ơn em, vì đã đồng hành với anh trong chuyện này dù em phải chịu nhiều thiệt thòi. Anh hứa sẽ luôn bên em, dù em quyết định thế nào.” Linh khóc, dụi mặt vào ngực anh, giọng nghẹn ngào: “Anh yêu… anh không coi thường em chứ?”
Đức Anh vuốt tóc cô, giọng ấm áp như một lời trấn an tuyệt đối: “Không, em yêu. Không bao giờ. Anh yêu em hơn, anh Trọc cũng thế. Em là người anh yêu nhất, mãi mãi.” Linh giằng xé dữ dội, những ký ức anh em trong trẻo, khoái cảm tột đỉnh đêm “some” và tình yêu bao dung của Đức Anh đan xen, làm cô không thể đứng vững trên đôi chân mình. Cô không ngừng suy nghĩ: Anh yêu thật lòng… Anh Trọc cũng thế. Nếu mình để anh ấy đi, mình có hối hận không? Mình có bỏ lỡ điều gì không? Hình ảnh Trọc lại lởn vởn trong đầu. Cô khẽ nói, giọng nghẹn ngào, gần như đầu hàng trước số phận: “Thôi được rồi… em thua hai người.”
Đức Anh mừng rỡ hét lên một tiếng sung sướng, ôm cô chặt, hôn lên trán cô: “Em yêu, anh yêu em! Anh biết mà!” Anh cười tươi: “Nhưng anh sẽ giữ bí mật với anh Trọc để làm anh ấy bất ngờ. Em đồng ý chứ?” Linh gật đầu, cười qua dòng nước mắt, lòng nhẹ nhõm nhưng vẫn rối bời: “Anh yêu, đừng làm gì quá đáng. Em vẫn chưa chắc đâu đấy!” Cô tự lừa dối bản thân lần nữa: Em làm thế này vì chồng, vì anh Trọc, không phải vì khoái cảm đó. Không phải vì mình thực sự thích nó.
Cuối tuần, Đức Anh và Linh lái chiếc SUV về nhà ngoại ở ngoại thành Hà Nội, vừa để thăm gia đình vừa tiện đường đón Trọc ra sân bay. Trời trong xanh, gió mát thổi qua cánh đồng lúa xanh mướt, tạo nên một khung cảnh yên bình. Thế nhưng không khí trong xe lại đầy căng thẳng xen lẫn hồi hộp, như một sợi dây vô hình đang kéo căng tâm trí cả ba người. Linh ngồi ghế phụ, mặc chiếc váy ôm sát màu đen, chất liệu co giãn bó chặt cặp ngực khủng và làm nổi bật đôi đùi trắng ngần. Chiếc váy ngắn để lộ đôi chân thon dài, trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi đỏ mọng khiến Đức Anh thỉnh thoảng liếc trộm. Cô nháy mắt, giọng lẳng lơ đầy trêu chọc: “Anh yêu, lái xe cẩn thận nhé, đừng nhìn em mà lạc tay lái đấy!” Đức Anh cười: “Em đẹp thế này, anh chịu sao nổi!”
Họ quay ra nhìn Trọc ngồi ghế sau, anh vẫn buồn thiu, đôi mắt đượm buồn nhìn ra ngoài cửa kính, tay cầm điện thoại xem lại những bức ảnh cũ của anh và Linh. Anh mặc áo sơ mi xanh nhạt, quần tây, khuôn mặt hốc hác như mất đi sức sống. Đức Anh và Linh suýt bật cười nhưng cố gắng kìm lại để giữ bí mật, ánh mắt họ trao đổi ý tứ đầy ẩn ý. Linh cảm nhận được nỗi buồn sâu sắc từ anh trai.
Giữa cao tốc, Đức Anh bất ngờ rẽ xuống lối ra, chiếc xe chạy vào con đường ngoằn ngoèo dẫn lên một resort lưng chừng núi. Cây xanh bao quanh, không khí mát mẻ dễ chịu, tiếng chim hót líu lo vang vọng, vẽ nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp. Trọc giật mình: “Chú lạc đường à? Sân bay đâu có hướng này!” Đức Anh cười ranh mãnh, ánh mắt lấp lánh sự tinh quái: “Ông anh quên là em có thứ hay ho cho anh xem à? Xuống đi!”
Linh, không đợi thêm lời nào từ Đức Anh, đã nhanh chóng mở cửa xe và lao thẳng vào căn villa, tiến về phía phòng tắm. Cô muốn trốn tránh, muốn làm dịu đi sự hỗn loạn trong tâm trí, hay có lẽ là một bản năng vô thức nào đó đang thúc đẩy cô tìm đến nơi riêng tư nhất, nơi cô có thể đối diện với chính mình trước khi đối diện với Trọc một lần nữa.
Trọc ngỡ ngàng còn chưa hình dung ra chuyện gì, Đức Anh thúc giục: Kìa anh, vào đi em còn phải đi công việc nữa. Như chợt hiểu ra chuyện gì đó, Trọc vội vã chạy theo. Anh bước vào căn phòng khách vắng lặng, không thấy Linh đâu, nhưng tiếng nước chảy róc rách từ phía phòng tắm lại vọng đến, rõ mồn một. Chỉ riêng âm thanh đó thôi cũng đủ để kích thích trí tưởng tượng của Trọc. Anh hình dung thân thể Linh đang trần trụi dưới dòng nước, những đường cong mềm mại, làn da trắng nõn nà. Con cu của anh càng thêm căng cứng, nóng rực, một khao khát mãnh liệt đến tột cùng, thiêu đốt tâm can anh.
Đức Anh đứng lại bên xe, mỉm cười đầy ẩn ý. Anh tự tin vào kế hoạch của mình, biết rằng Linh dù còn giằng xé nhưng đã không còn muốn chối bỏ hoàn toàn cảm xúc của bản thân. Không khí căng thẳng bao trùm căn villa, gợi mở một cuộc gặp gỡ đầy dục vọng và cảm xúc khó lường, để lại câu hỏi lớn trong tâm trí người đọc: Liệu Linh sẽ vượt qua ranh giới đạo đức đã cố gắng giữ vững bấy lâu, chấp nhận bản năng khao khát ngầm của mình, hay mãi giằng xé trong tội lỗi và tình yêu đầy trớ trêu này?
