Diệu Linh
Tối muộn, căn hộ nhỏ của Đức Anh và Linh ở HN chìm trong ánh đèn vàng dịu từ chiếc đèn bàn cạnh sofa, hắt lên không gian một vẻ ấm cúng nhưng ẩn chứa sự căng thẳng không lời, tựa như một sợi chỉ mỏng manh sắp đứt. Tiếng xe cộ dưới đường vọng lên khe khẽ, hòa lẫn với tiếng quạt trần quay tít trên đầu, tạo nên bản giao hưởng của đêm thành phố. Hai cậu con trai đã ngủ say trong phòng riêng, tiếng thở đều đặn của chúng len qua cánh cửa khép hờ, như một màng chắn mong manh giữa bình yên giả tạo và cơn bão cảm xúc sắp bùng nổ.
Linh ngồi trên sofa, vẻ thư thái trong chiếc váy ngủ lụa trắng mỏng tang với cặp ngực đầy đặn lấp ló qua lớp vải mềm mại. Mái tóc xõa ngang vai còn ẩm sau khi tắm, thoang thoảng mùi dầu gội hoa nhài thanh khiết. Cô cặm cụi kiểm hàng cho shop đồ lót online, tay lướt trên điện thoại giọng líu lo kể với Đức Anh về một đơn hàng mới đầy vẻ vô tư. Cô cười giòn tan, ánh mắt long lanh vô tư không biết rằng chỉ vài phút nữa thôi, tấm màn bình yên ấy sẽ bị xé toạc, và mọi thứ trong thế giới của cô sẽ sụp đổ.
Đức Anh ngồi cạnh tay vờ lướt điện thoại nhưng ánh mắt anh không rời Linh, chăm chú quan sát từng cử chỉ của vợ. Anh mặc áo thun xám, quần đùi, dáng vẻ lười nhác nhưng tim đập thình thịch, hồi hộp xen lẫn kích thích đến tột độ khi chuẩn bị tiết lộ bí mật động trời: người thứ ba trong cuộc some ở Hội An không ai khác chính là Trọc – anh trai ruột của Linh. Anh đã xem đi xem lại video quay lén từ đêm đó, từng khoảnh khắc Linh rên rỉ dâm đãng, từng tiếng nức nở đầy khoái lạc khi lồn cô ướt sũng dưới con cu to lớn của Trọc cho đến khuôn mặt dính đầy tinh trùng, ánh mắt lấp lánh sự thỏa mãn tột độ. Máu cuckold trong anh trỗi dậy mạnh mẽ làm con cu cương nhẹ trong quần, một khao khát bệnh hoạn được thỏa mãn. Anh biết Linh sẽ sốc, sẽ giận dữ đến tột cùng, thậm chí có thể quay lưng với anh mãi mãi. Song anh tin, máu dâm ngầm anh đã khơi gợi suốt tám năm sẽ giúp cô vượt qua ranh giới đạo đức, nếu anh thuyết phục khéo léo.
Anh đặt điện thoại xuống, tắt TV rồi kéo Linh ngồi sát lại, tay vuốt nhẹ đùi cô qua lớp váy lụa, giọng trầm ấm nhưng đầy sức nặng: “Em yêu, anh muốn nói chuyện. Có cái này anh muốn em xem.” Linh ngẩng lên, nụ cười khúc khích vẫn còn vương trên môi, ánh mắt lẳng lơ, nghĩ anh lại trêu cô như mọi khi. “Gì mà thần bí thế chồng? Muốn em xem gì, lại clip ‘người lớn’ để hâm nóng đêm nay hả?” Cô nháy mắt, nghiêng người, cặp ngực đầy đặn chạm nhẹ vào tay anh, làm anh càng thêm cương cứng, nhưng anh cố kìm lại mỉm cười gượng gạo, mở laptop trên bàn. Linh tựa vào vai anh, giọng ngọt ngào đầy mê hoặc: “Anh yêu làm gì mà nghiêm túc thế? Có phải lại có bất ngờ nào chờ em không?” Đức Anh không đáp, tim anh đập nhanh đến điên cuồng, ngón tay run nhẹ khi nhấn nút play, màn kịch đã bắt đầu.
Màn hình laptop sáng lên, hiện rõ cảnh phòng ngủ villa ở Hội An, ánh đèn mờ ảo chiếu lên ga giường lụa trắng, mọi thứ vẫn còn in đậm trong tâm trí Linh. Âm thanh rên rỉ dâm đãng của chính Linh vang lên, ngọt ngào, đĩ thỏa một cách khó tin: “Sướng… anh ơi… mạnh nữa… em sướng… Làm em lên đi anh…” Hình ảnh cô quỳ giữa hai người đàn ông, lồn ướt sũng, ngực cô rung rinh theo từng nhịp thúc, khuôn mặt dính đầy tinh trùng, lấp lánh khoái lạc hiện rõ ràng đến từng chi tiết. Linh ban đầu vẫn cười, nghĩ đây là trò gợi tình quen thuộc của chồng, cô lườm Đức Anh một cái rồi trêu chọc: “Chồng hư quá, lại còn quay lén vợ nữa? Lại định làm gì vợ nữa đây?” Cô tựa sát anh hơn, tay vuốt ngực anh qua lớp áo thun nhưng nụ cười trên môi cô chợt tắt ngấm, cứng đờ khi camera zoom cận cảnh vào khuôn mặt người thứ ba.
Khuôn mặt Trọc – anh trai ruột cô – hiện rõ mồn một trên màn hình, ánh mắt thèm thuồng, đầy dục vọng nhìn cô, bàn tay anh bóp chặt lấy cặp mông căng tròn, con cu to lớn nhấp mạnh vào lồn cô, tất cả đều chân thực đến nghiệt ngã. Linh sốc đến tột độ, hai mắt mở to, tay run rẩy, hét lên một tiếng thất thanh: “Anh… anh Trọc? Không… sao lại là anh ấy? Anh làm gì thế này? Đây không phải sự thật!” Cô đẩy mạnh laptop ra, chiếc ghế sofa kêu cọt kẹt dưới sức bật của cô, mặt tái nhợt đi, tim đập thình thịch như muốn vỡ tung khỏi lồng ngực. Cô đứng bật dậy tay ôm mặt, giọng lạc hẳn đi vì kinh hoàng: “Không… không thể nào… anh đùa em đúng không? Đây không phải anh Trọc! Nói đi anh, nói là không phải đi…” Đức Anh nắm lấy tay cô, giọng dịu dàng nhưng kiên định, không thể chối cãi: “Em yêu, bình tĩnh. Đây là thật. Người thứ ba đêm đó chính là anh Trọc.”
Linh giật mạnh tay ra, hét lên một tiếng đau đớn, nước mắt trào ra như suối: “Anh điên à? Sao anh dám làm thế? Đó là anh trai em! Anh ruột em đó!” Cô khóc nức nở, cơ thể run rẩy không ngừng, như một chiếc lá nhỏ trong cơn bão dữ dội. Cô cảm thấy bị phản bội một cách tàn nhẫn, như cả thế giới của mình đang sụp đổ dưới chân. Cô quay phắt sang anh, ánh mắt vừa giận dữ, vừa hoang mang, vừa sợ hãi: “Anh biết từ đầu, đúng không? Anh cố tình để em… để em làm chuyện đó với anh ấy? Anh không thấy sai trái à? Anh là đồ khốn nạn!” Đức Anh đứng dậy, vòng tay ôm cô, nhưng cô đẩy ra: “Đừng đụng em! Anh coi em là gì? Một con đĩ để các anh chơi đùa sao? Anh trả lời đi!”
Trong cơn giận dữ và đau khổ, những ký ức về khoái cảm đêm đó bỗng ùa về, rõ mồn một như vừa mới diễn ra: lồn cô ướt sũng, tiếng rên rỉ đĩ thỏa, cảm giác sướng điên cuồng dưới con cu to lớn của Trọc. Sự tội lỗi như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim cô, từng nhát, từng nhát: Sao mình có thể sướng đến thế được? Mình đã làm chuyện đó với anh trai ruột của mình… Mình đã loạn luân sao? Cô hoang mang, tự hỏi không ngừng: Sao anh Trọc lại đồng ý? Anh ấy nghĩ gì khi địt chính em gái mình? Anh ấy có ghê tởm mình không? Cô ngồi phịch xuống sofa ôm mặt khóc nức nở, không dám nhìn Đức Anh, không dám đối mặt với sự thật phũ phàng, nghiệt ngã này.
Đức Anh quỳ xuống trước mặt cô, nắm lấy tay cô, giọng dịu dàng nhưng đầy kiên định: “Em yêu, bình tĩnh nào. Anh làm thế vì anh yêu em, và anh muốn em sướng hơn bao giờ hết. Anh biết em có những khao khát thầm kín, em thích những khoái cảm, và anh muốn em trải nghiệm điều đặc biệt này, điều mà em không dám thừa nhận. Anh muốn em sống thật với bản năng của mình thôi.”
Linh hét lên, cắt lời anh, giọng đầy chua chát: “Đừng nói nữa! Đó là anh trai em! Là loạn luân đấy! Anh không hiểu em thấy thế nào đâu! Anh không hiểu cảm giác của em!” Cô khóc, giọng lạc đi vì đau đớn: “Anh coi em là gì? Một món đồ chơi cho sở thích bệnh hoạn của các anh sao?” Đức Anh nắm tay cô chặt hơn, ánh mắt chân thành không hề nao núng: “Không, em yêu. Em nghe anh nói này. Anh Trọc cũng yêu em, theo cách riêng của anh ấy. Em thấy anh ấy làm em sướng như thế nào mà, đúng không? Anh chỉ muốn em sống thật, không kìm nén bản thân mình nữa.” Anh chỉ vào màn hình laptop, video vẫn dừng ở cảnh Linh rên rỉ mê dại, khuôn mặt đầy tinh trùng. “Anh thấy em đẹp, quyến rũ hơn bao giờ hết. Anh không muốn em phải xấu hổ vì khoái cảm của mình, không muốn em phải giả dối với bản thân nữa.”
Linh đẩy anh ra, đứng bật dậy chạy vào phòng ngủ khóa chặt cửa lại, như muốn nhốt mình khỏi thế giới tàn nhẫn. Cô hét qua cánh cửa: “Để em yên! Em không muốn nói nữa! Đừng ai làm phiền em!” Đức Anh gõ cửa, giọng dịu dàng, đầy lo lắng: “Em yêu, mở cửa đi em. Anh sai vì không nói trước với em. Mình nói chuyện rõ ràng đi, anh không muốn em tổn thương thêm chút nào nữa.” Nhưng Linh không mở, cô nhốt mình trong phòng, ôm gối ngồi trên giường khóc nức nở, lòng rối như tơ vò không biết phải làm gì. Đức Anh thở dài ngồi xuống sofa để cô không gian riêng, hình ảnh trên chiếc laptop dừng ở cảnh vợ anh rên rỉ, như một lời nhắc nhở không lời về khoái cảm tột đỉnh đêm đó.
Trong phòng ngủ, Linh ôm gối khóc đến mệt lả, lòng phẫn nộ xen lẫn đau đớn. Cô nghĩ về Đức Anh: Sao anh lại làm thế? Anh ấy yêu mình, sao lại để mình làm chuyện sai trái, kinh tởm như vậy? Còn Trọc, anh trai từng che chở cô khi nhỏ, giờ lại địt cô như một con đĩ, bắn tinh lên mặt cô: Sao anh ấy đồng ý? Anh ấy nghĩ gì về mình? Anh ấy có ghê tởm mình không, hay anh ấy cũng thích thú? Cô tự trách mình, giọng thì thầm yếu ớt: “Sao mình không nhận ra? Mình ngu quá, để họ làm thế!” Linh nhớ lại khoái cảm đêm đó, lồn ướt sũng, tiếng rên rỉ đĩ thỏa, cảm giác sướng điên cuồng. Sự tội lỗi như từng nhát dao đâm“Sao mình sướng thế? Mình đã làm chuyện đó với anh trai mình… Mình là ai? Mình là cái quái gì thế này?”
Trong cơn hoang mang tột độ, Linh bắt đầu nhớ lại những chi tiết bất thường đêm some ở Hội An. Chiếc khăn lụa bịt mắt thắt chặt hơn bình thường, như cố ý ngăn cô nhìn thấy. Người thứ ba không nói một câu, dù cô rên dâm và khẩu dâm về Trọc liên tục: Sao anh ta im lặng đến vậy? Các lần trước, những người lạ luôn nói vài câu, dù chỉ là những lời sáo rỗng. Sao lần này không nói gì cả? Có phải anh ta sợ mình nhận ra? Cô chợt nhận ra mình nhập cuộc nhanh hơn bao giờ hết, không một chút ngần ngại hay e dè: Các lần trước, mình mất rất nhiều thời gian mới thả lỏng, mới lên đỉnh. Sao lần này vừa bắt đầu đã sướng điên như vậy? Vì mình khẩu dâm về anh Trọc? Hay…? Sự bối rối và nghi ngờ dần trở thành một sợi dây liên kết vô hình, ám ảnh cô: Không, không thể… Đó là điều không thể chấp nhận được! Nhưng tại sao mình lại nứng đến thế khi ở với anh ấy? Sự giằng xé nội tâm làm cô đau đớn, không dám đối mặt với khoái cảm ám ảnh, tội lỗi.
Hình ảnh đêm đó lởn vởn trong đầu cô không ngừng nghỉ: cô quỳ gối bú cu, lồn ướt sũng, rên rỉ đầy dâm đãng: “Sướng… mạnh nữa… Em muốn hơn nữa…” Linh cố xua đi những hình ảnh đó nhưng vô ích, lồn cô lại ướt nhẹ, cơ thể cô phản bội lý trí, như có dòng điện ngầm chạy qua. Cô tự trách bản thân: “Sao mình lại thế này? Mình điên rồi sao?” Cô mệt lả, khóc đến kiệt sức rồi ngủ thiếp trên giường, nhưng giấc ngủ chập chờn, đầy ám ảnh bởi hình ảnh Trọc địt cô, Đức Anh hôn cô, và tiếng rên rỉ dâm đãng của chính mình. Cô tỉnh dậy vài lần trong đêm: Mình phải làm gì? Mình không thể sống thế này mãi được…
Trong lúc Linh vẫn đang nhốt mình trong phòng, điện thoại cô sáng lên, báo hiệu có tin nhắn mới từ Telegram. Đó là một tài khoản lạ, nhưng cô lập tức nhận ra đó là Trọc qua nội dung tin nhắn. Anh viết: “Anh biết em đang sốc, và anh xin lỗi vì đã không nói trước. Ở bên kia, anh đã thèm khát em qua những bức ảnh chú Đức Anh đăng – em đẹp, sexy, quyến rũ hơn anh tưởng rất nhiều. Đêm đó, anh đã không kìm được bản thân. Nếu em không thể chấp nhận điều này, anh sẽ quay lại Nhật và không bao giờ về Việt Nam nữa. Anh không muốn cô phải chịu thêm tổn thương nào nữa.” Tin nhắn dài, chân thành, kèm theo một bức ảnh cũ: Linh nắm tay Trọc, cười rạng rỡ, một kỷ niệm thơ ấu trong trong trẻo, đối lập hoàn toàn với hiện tại.
Linh run rẩy đọc đi đọc lại tin nhắn, lòng rối bời như tơ vò. Cô không ngờ tình cảm mà Trọc dành cho cô lại vượt quá giới hạn anh em, một sự thật vừa ghê tởm vừa khiến cô mềm lòng một cách kỳ lạ. Cô nhớ lại ký ức về người anh trai đã luôn che chở, bảo vệ cô khi còn nhỏ, và giờ cô không muốn anh rời đi mãi mãi: Sao anh ấy lại nói thế? Nếu ông ấy đi, mình sẽ không bao giờ gặp lại ông ấy nữa… Cô nghĩ về những bức ảnh Đức Anh đã đăng trên X – váy ngắn, bikini, váy ngủ sexy – rồi tự hỏi: Ông ấy thèm mình qua những bức ảnh đó ư? Tại sao lại là mình? Cô không trả lời tin nhắn, xóa nó khỏi màn hình nhưng không chặn, để lại một khoảng trống cảm xúc khó tả. Cô ôm gối chặt hơn, khóc nức nở: “Mình có nên nói chuyện với ông ấy? Không, không thể… Nhưng em không muốn anh đi mãi.”
Linh nhốt mình cả ngày hôm đó không ăn uống gì, lòng như bị xé toạc ra thành từng mảnh. Cô nghĩ về Trọc, về những ký ức anh em thân thiết: anh dắt cô đi học, cõng cô qua những đoạn đường ngập nước, lén cho cô tiền mua kẹo khi mẹ mắng. Nhưng giờ đây, anh lại… . Cô tò mò đến điên dại: Ông ấy đã nghĩ gì khi làm thế? Có ghê tởm mình không? Hay ông ấy thực sự thích mình? Linh lắc đầu cố xua đi những ý nghĩ đó, nhưng khoái cảm đêm đó vẫn ám ảnh, làm lồn cô ướt nhẹ: Sao mình lại thế này? Mình điên rồi…
Sáng hôm sau, Linh tỉnh dậy, mệt mỏi rã rời, đôi mắt sưng mọng vì khóc quá nhiều. Nhìn mình trong gương, tóc rối bời trong bộ váy ngủ nhàu nhĩ, cô tự nhủ: “Không thể trốn tránh mãi được. Mình phải nói chuyện với Đức Anh, phải đối mặt với sự thật.” Cô mở cửa phòng ngủ, bước ra phòng khách thấy Đức Anh ngủ quên trên sofa, laptop vẫn mở như đang đợi cô. Cô gọi khẽ: “Anh… dậy đi…” Đức Anh tỉnh dậy, ánh mắt lo lắng, lập tức đứng lên ôm chặt cô vào lòng: “Em yêu, anh lo quá… Em ổn không? Em không sao chứ?”
Linh khóc nức nở trong vòng tay anh, mọi cảm xúc dồn nén bùng nổ như một con đê vỡ: “Anh… sao anh lại làm thế với em? Em không biết phải làm sao bây giờ…” Cô ôm chặt anh, vừa giận dữ, vừa cần được an ủi, nước mắt thấm đẫm áo anh. Đức Anh vuốt tóc cô, thì thầm bằng giọng đầy yêu thương: “Anh sai, em yêu. Anh biết anh sai vì không nói trước. Mở lòng ra đi rồi mình nói chuyện. Em muốn gì anh cũng sẽ nghe, anh hứa.” Sự chân thành từ anh làm Linh bớt hoang mang dù lòng cô vẫn rối như tơ vò. Họ ngồi xuống sofa, Linh lau nước mắt giọng run run: “Em giận anh, rất giận, tại sao lại giấu em làm chuyện đó. Em thấy xấu hổ, như một con đĩ khi sướng đến điên dại như thế với anh áy…. Em không biết phải làm sao bây giờ…”
Cô yêu cầu anh giải thích: “Sao anh lại làm thế? Anh nghĩ gì khi để anh Trọc… làm thế với em? Anh không thấy sai trái ư? Anh không sợ em hận anh sao?” Giọng Linh lạc đi vì nỗi đau và sự xấu hổ: “Em sướng thật, em không phủ nhận điều đó. Nhưng đó là anh trai em, anh hiểu không? Em không thể chấp nhận được…” Đức Anh nắm chặt tay cô, giọng chân thành: “Anh sai vì không nói trước, em yêu. Nhưng anh yêu em, và anh muốn em sướng hơn bất cứ điều gì. Anh Trọc cũng yêu em theo cách riêng của anh ấy. Anh thấy em sướng đến thế nào trong video, anh chỉ muốn em sống thật với chính bản thân mình, không kìm nén khoái cảm của mình nữa.”
Anh chia sẻ về Trọc: “Anh Trọc đã nhắn tin cho anh, nói rằng anh ấy yêu em, và anh ấy chỉ muốn em hạnh phúc. Anh ấy sẵn sàng rời đi nếu em không thể chấp nhận điều này, nhưng anh ấy không hề ghê tởm em, anh ấy chỉ yêu em thôi, Linh à.” Linh khóc lớn: “Em không muốn ông ấy đi, nhưng em cần thời gian để chấp nhận điều này. Em muốn gặp ông ấy nói rõ mọi thứ, em muốn đối mặt với ông ấy. Anh hứa với em, anh sẽ không giấu em bất cứ điều gì nữa, đúng không?” Đức Anh gật đầu, nắm tay cô chặt hơn: “Anh hứa. Mình sẽ nói chuyện thẳng thắn cả với anh Trọc. Anh chỉ muốn em hạnh phúc, muốn em được sống là chính mình.” Linh gật đầu lau nước mắt, lòng cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều khi thấy tình yêu và sự thấu hiểu trong mắt anh. Cô nguôi ngoai phần nào, dù biết rằng Đức Anh yêu cô sâu sắc nhưng vẫn giằng xé, tự lừa dối rằng cô muốn nói chuyện vì anh và Trọc, không phải vì khoái cảm ám ảnh đêm đó đã gieo mầm trong tâm trí cô.
Đêm đó Linh đồng ý ngủ chung với Đức Anh, nhưng yêu cầu không nhắc đến chuyện này ngay lập tức. Cô nằm bên anh, lòng vẫn giằng xé giữa lý trí và bản năng, giữa đạo đức và khoái cảm, nhưng hơi ấm từ anh làm cô bớt hoang mang và cảm thấy được an ủi. Đức Anh ôm cô vào lòng, thì thầm: “Em yêu, anh yêu em. Cứ từ từ, mình sẽ giải quyết mọi chuyện cùng nhau.” Anh biết Linh đã bắt đầu mở lòng dù chỉ là bước đầu tiên, lòng anh nhẹ nhõm vô cùng. Trước khi ngủ, anh nhắn tin cho Trọc: “Vợ em xem video rồi, hơi sốc nhưng giờ thì ổn hơn rồi. Vợ em muốn gặp anh để nói rõ mọi thứ.” Trọc trả lời ngay lập tức: “Tốt rồi. Anh sẽ gặp rồi nói thẳng thắn tất cả. Cảm ơn chú.”
Linh nằm trên giường, ánh mắt nhìn trần nhà nghĩ về tin nhắn của Trọc, những hình ảnh đêm some ám ảnh vẫn lởn vởn trong đầu cô. Cô tự hỏi: Mình sẽ nói gì với anh ấy? Mình có thể chấp nhận mối quan hệ này không? Mình sẽ vượt qua như thế nào đây? Không khí căng thẳng bao trùm căn phòng, gợi mở cuộc gặp đầy cảm xúc và dục vọng sắp tới, để lại câu hỏi lớn: Linh sẽ vượt qua ranh giới đạo đức, chấp nhận bản năng dâm đãng ngầm của mình, hay mãi giằng xé trong tội lỗi và tình yêu?
