Diệu Linh
Chương 30 : Vòng Xoáy Không Lối Thoát
Chương 29 – Vòng Xoáy Không Lối Thoát
Linh trở về nhà khi trời gần sáng. Cửa căn hộ vừa đóng lại, cô liền dựa vào đó, hai chân mềm nhũn ra như không còn xương. Cô đứng bất động trong bóng tối, cố gắng hít thở. Không khí quen thuộc của căn nhà – mùi gỗ sạch, mùi trà phảng phất, mùi nước hoa của Đức Anh – giờ đây như một lời buộc tội. Cơ thể cô rã rời, một sự ê ẩm vừa ngọt ngào vừa đau đớn lan tỏa từ sâu trong xương tủy, đặc biệt là ở nơi thầm kín nhất, nơi vẫn còn cảm giác sưng tấy và nhức nhối. Mùi khách sạn, mùi mồ hôi của hai gã đàn ông và mùi tinh dịch tanh nồng dường như vẫn còn bám dai dẳng trên da thịt, một dấu ấn không thể gột rửa.
Cô bước vào nhà, lòng trống rỗng. Đêm qua, cô không còn là Linh nữa. Cô là một cái lồn, một cái miệng, một món đồ chơi được chuyền tay. Và điều đáng sợ nhất là một phần sâu thẳm trong cô – cái phần bệnh hoạn mà Đức Anh đã dày công vun trồng đã thích thú với điều đó.
Đức Anh ngồi trên sofa, bình thản như một vị thần đang chờ đợi vật hiến tế trở về. Anh ta không hỏi han, không tra xét, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Ánh mắt anh ta quét qua cơ thể cô, dừng lại ở những vết bầm tím mờ trên đùi, ở đôi môi sưng mọng. Hắn biết tất cả.
– Lại đây, vợ.
Giọng hắn trầm ấm, không một chút giận dữ. Linh lảo đảo bước tới, nhưng cô không ngồi xuống ghế. Cô quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo gục đầu vào lòng hắn, bờ vai run lên trong một cơn nức nở câm lặng. Cô không cần kể. Hắn đã xem tất cả qua ống kính của chiếc camera giấu kín.
Hắn không tra hỏi. Hắn chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô. Rồi hắn đứng dậy, bế bổng cô lên đưa vào phòng tắm. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ xả đầy bồn nước ấm, nhỏ vào đó vài giọt tinh dầu oải hương. Hắn tự tay cởi bỏ bộ quần áo xộc xệch, vương mùi của những gã đàn ông khác trên người cô. Hắn nhìn cơ thể vợ, những vết đỏ mờ, những dấu răng trên cổ. Hắn không ghen. Trong mắt hắn chỉ có một sự chiếm hữu tuyệt đối.
Hắn nhẹ nhàng đặt cô vào bồn nước, rồi cũng bước vào, ngồi phía sau cô. Hắn lấy một chiếc khăn lụa mềm, từ từ kỳ cọ cho cô, một nghi thức “gột rửa” đầy ám ảnh.
– Ngoan lắm. Giờ để chồng lau sạch cho em. Để chồng gột rửa mùi của bọn nó.
Bàn tay hắn lướt trên da thịt cô, một cách dịu dàng đến rợn người, như một nghệ nhân đang lau chùi món đồ gốm quý giá của mình. Hắn lau sạch từng dấu vết, từng vết bầm như thể làm vậy có thể xóa đi sự thật rằng cơ thể này vừa bị những kẻ khác giày vò. Linh rùng mình, không phải ghê tởm mà là một luồng điện khoái cảm chạy dọc sống lưng. Cô ngả đầu ra sau, tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, hoàn toàn buông xuôi. Tiếng rên của sự phục tùng tuyệt đối thoát ra khỏi cổ họng cô.
– Ưm… chồng ơi…
Sau khi đã “lau sạch” vợ, hắn mới rút con cặc đã cương cứng của mình ra, từ từ đâm sâu vào cô ngay trong làn nước ấm. Chậm rãi. Chắc chắn. Mỗi cú thúc là một lời khẳng định chủ quyền.
– Cái lồn này là của ai? Nói đi. – A… của chồng… – Của ai? – Của chồng! Của một mình chồng thôi… Á…
Hắn thúc mạnh hơn, giọng nói như một lời nguyền rủa ngọt ngào. “Mãi mãi là của anh.”
Những ngày sau đó, Linh sống trong một trạng thái lơ lửng. Cảm giác tội lỗi giống như một vết sẹo mờ, thỉnh thoảng nhói lên khi cô vô tình chạm phải. Cô ghê tởm bản thân nhưng lại bị ám ảnh bởi sự thỏa mãn. Mỗi đêm, khi nằm một mình, cô lại không thể ngừng nghĩ về những gì đã xảy ra. Cô bắt đầu đối mặt với chính mình trong gương: mình thực sự thích cảm giác bị thao túng, hay chỉ là một cuộc chơi bệnh hoạn không thể dừng lại? Cô không có câu trả lời.
Vài hôm sau, Đức Anh thản nhiên thông báo: – Cuối tuần này em đi cà phê với chị Mai đi. Lâu rồi không gặp, chị ấy cứ hỏi thăm em mãi.
Linh chết sững. Chị Mai. Vợ của Hùng. Cái tên như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt cô. Ý nghĩ phải đối mặt với người phụ nữ đó khiến cô hoảng loạn. – Không… em không đi đâu. Em không dám gặp chị ấy. – Sao lại không dám? – Đức Anh cười, nụ cười của một kẻ săn mồi. – Em là vợ anh, em có làm gì sai đâu. Đây là bài kiểm tra của em đấy, vợ yêu. Một Nữ hoàng thì phải biết cách đối mặt với tất cả, kể cả vợ của những kẻ đang thèm khát mình.
Linh ngồi trong quán cà phê sang trọng, tim đập mạnh như muốn vỡ tung. Chị Mai ngồi đối diện, vẫn nụ cười hiền hậu, vẫn ánh mắt trong veo không một chút nghi ngờ. Chị kể về con cái, về công việc. Mỗi lời nói của chị đều như một mũi kim đâm vào tim Linh. Cô là kẻ phản bội. Là con rắn độc đang ngồi nghe câu chuyện của con mồi ngây thơ. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt chị Mai, chỉ biết cúi gằm mặt, tay khuấy ly cà phê một cách vô định.
Sau cuộc gặp gỡ đầy tra tấn đó, Linh trở về nhà như một cái xác không hồn. Đức Anh đã chờ sẵn. Anh ta không hỏi về chị Mai. Anh ta biết cô đã vượt qua bài kiểm tra. Anh ta kéo cô vào lòng.
– Em không thể quay lại đâu, vợ yêu. – Anh ta thì thầm, giọng đầy ma lực. – Anh yêu em vì em là người vợ tuyệt vời, và anh càng yêu em hơn khi em làm tất cả vì anh. Em không cần phải nói ‘không’ nữa. Cứ làm theo những gì anh muốn.
Linh không còn sức để phản kháng. Cô đã quá mệt mỏi. Tội lỗi, dằn vặt, ham muốn, tất cả hòa quyện vào nhau, kéo cô chìm sâu xuống đáy.
Trong khi đó, tại Nhật Bản…
Trọc ngồi trong căn hộ nhỏ, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại. Hắn không nhận được tin tức gì từ Đức Anh. Sự im lặng đó còn đáng sợ hơn cả những lời chửi rủa. Hắn như một con nghiện đang vật vã vì thiếu thuốc. Hắn nghiện Linh, nghiện cảm giác được chứng kiến sự trụy lạc của cô, nghiện cả sự ghen tuông bệnh hoạn của chính mình. Cơn thèm khát chiếm hữu cô dâng lên tột độ. Hắn phải có được cô, bằng mọi giá. Hắn mở laptop, đặt vé máy bay về Việt Nam. Hắn không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa.
Trở lại Hà Nội…
Đức Anh đã sắp xếp một cuộc gặp mới cho Linh. Lần này không phải Hùng, không phải Long. Mà là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ, một đối tác làm ăn mà hắn muốn “thắt chặt quan hệ”. Hắn chỉ đưa cho cô một địa chỉ khách sạn và một số phòng. – Tối nay, tám giờ. Anh muốn em phải phá vỡ một giới hạn cuối cùng. Đừng để anh phải nhắc lại. – Giọng anh ta lạnh lùng, không một chút cảm xúc.
Linh không còn lý do để từ chối. Cô bước vào phòng khách sạn như một cái máy. Người đàn ông lạ mặt đã chờ sẵn. Hắn ta trạc tuổi Đức Anh, thân hình vạm vỡ, ánh mắt lạnh lùng và đầy kinh nghiệm. Hắn không nói gì, chỉ ra hiệu cho cô cởi đồ.
Linh làm theo một cách máy móc. Cô đứng trần truồng trước mặt hắn, cơ thể run rẩy. Hắn tiến lại gần, bàn tay thô ráp của hắn bóp mạnh lấy bầu ngực cô, khiến cô rên lên khe khẽ. Hắn đẩy cô ngã xuống giường. – Không… làm ơn… – Linh khóc, một lời van xin yếu ớt cuối cùng.
Nhưng cơ thể cô lại phản bội. Khi con cặc to lớn của gã lạ mặt chạm vào đùi cô, cái lồn nhỏ lại bắt đầu ứa nước. Hắn không cần cô đồng ý, hắn chỉ đơn giản là chiếm đoạt. Hắn lật người cô lại, bắt cô quỳ chổng mông lên. – Dạng cái mông của em ra. – Giọng hắn khàn đặc ra lệnh. Linh run rẩy làm theo. Hắn nhổ một bãi nước bọt lên tay, bôi vào lỗ đít nhỏ xinh của cô. Linh hoảng hốt giãy giụa.
– Không… đừng… chỗ đó không được… xin anh… Hắn gằn giọng. – Anh nói rồi. Đừng cử động.
Hắn giữ chặt hông cô, từ từ ấn con cặc của mình vào. Cơn đau xé ruột ập đến, khiến Linh hét lên một tiếng thất thanh. – Á! Đau! Đau quá! Rút ra đi!
Hắn mặc kệ, thúc mạnh từng nhịp, mỗi cú dập như muốn xé toạc cô ra. Dịch nhờn chảy ra ướt đẫm cả ga giường. Cơn đau. Sự nhục nhã. Chúng hòa quyện với một cơn khoái cảm bệnh hoạn không thể kiểm soát. Cô không còn là mình nữa. Cô chỉ là một cái lỗ để đàn ông tùy ý sử dụng. Đau. Đau quá. Nhưng sâu bên trong, một cơn co giật. Không phải đau. Là sướng. Ôi trời. Là sướng. Tiếng khóc của cô dần biến thành tiếng rên man dại.
– A… a… ôi… trời ơi… sâu quá… sướng… địt nát đít em đi…
Cô đã hoàn toàn buông xuôi, để mặc cho gã đàn ông xa lạ chà đạp lên cả thể xác và linh hồn mình.
Cùng lúc đó, chiếc máy bay chở Trọc hạ cánh xuống sân bay Nội Bài. Hắn bước ra khỏi cổng, hít một hơi thật sâu không khí nóng ẩm của Hà Nội. Hắn không biết mình sẽ phải đối mặt với Đức Anh như thế nào. Hắn không quan tâm. Khát khao được nhìn thấy Linh, được tham gia vào trò chơi bệnh hoạn đó đã lấn át tất cả.
Đức Anh, ngồi trong căn hộ của mình, nhìn đồng hồ. Anh ta biết Trọc đã về. Anh ta cũng biết vợ mình đang ở đâu, đang bị ai giày vò. Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát. Anh ta nhếch mép cười. Vở kịch sắp đến hồi gay cấn.
Linh, sau khi bị gã lạ mặt hành hạ đến kiệt sức, lảo đảo trở về nhà. Cô không biết rằng, một cơn bão khác, còn khủng khiếp hơn, đang chờ đợi cô ở phía trước. Vòng xoáy đã cuốn cô vào, và không có lối thoát.
