Diệu Linh
Chương 27 : Dấu Vết và Nguy Cơ
Chương 26 – Dấu Vết và Nguy Cơ
Buổi sáng Hà Nội mờ đục, ánh nắng lẫn trong lớp sương xám phủ dày. Trong căn hộ, Linh mở mắt, cơ thể ê ẩm như vừa bị vắt kiệt, từng thớ thịt còn rung theo dư âm đêm trước. Lưng cô ẩm mồ hôi, mùi rượu, mùi thuốc lá và một thứ mùi khác bám vào chăn gối. Cô nhấc tay lên, ngón tay run chỉ thấy những vệt đỏ mờ trên da mình – dấu tích của bàn tay thô bạo xen lẫn âu yếm.
Bên cạnh trống không, Hùng đã rời đi. Cái ghế da bên bàn còn lõm xuống, chai rượu vơi dở, ly thủy tinh còn vết môi. Hắn đi không một lời, không ngoái lại. Nhưng ánh mắt lúc rời đi in hằn trong đầu Linh: ánh mắt không định nghĩa nổi – vừa khát khao vừa ngượng ngùng, vừa muốn quay lại vừa muốn chạy trốn.
Cô ngồi dậy, kéo váy ngang ngực rồi đi tới gương. Hình ảnh trong gương làm cô xót xa: mái tóc rối bời, bờ môi sưng, trên cổ còn hằn vệt tím mờ. Ngực nổi gai ốc vì xấu hổ, cô muốn khóc, muốn hét, nhưng chỉ có tiếng thở gấp gáp bật ra.
Đức Anh đã dậy từ lâu. Hắn ngồi trên sofa tay cầm tách cà phê, mắt dán vào màn hình điện thoại, khóe miệng khẽ nhếch lên. Thấy vợ loạng choạng bước ra, hắn đặt ly xuống:
– Vợ anh dậy rồi à. Đêm qua em tuyệt vời lắm. Ông Hùng chắc giờ này còn chưa thở nổi.
Linh giật mình vô thức kéo váy che thêm, mặt đỏ bừng. Cảm giác nhục nhã dội vào tim, nhưng ký ức lại ào về: tiếng rên dồn dập, ánh mắt bùng lửa, bàn tay không rời. Cô muốn phủ nhận nhưng càng xua đi càng hiện lên rõ nét.
Đức Anh bước lại gần, tay đặt lên vai vợ, nghiêng người hôn lên trán.
– Em biết không, anh chưa từng tự hào như hôm qua. Vợ anh làm bạn thân anh mất kiểm soát. Đó là điều anh muốn thấy.
Nước mắt Linh ứa ra nơi khóe mắt. Cô quay đi, không dám nhìn chồng. Nhưng hơi thở hắn nóng sát tai:
– Em run thế này chứng tỏ em nhớ lại hết. Anh thích nhìn em như vậy.
Ngày hôm đó trôi qua dài dằng dặc. Linh làm mọi việc như cái bóng, đầu óc trôi lơ lửng. Đến trưa, điện thoại rung lên. Trên màn hình hiện tin nhắn:
“Linh, hôm qua… anh không quên được. Anh muốn gặp riêng em. Đừng nói với Đức Anh. Em có thể không?”
Ngón tay Linh run rẩy. Mỗi chữ như lửa châm thẳng vào tim. Cô muốn xóa ngay, nhưng bụng dưới nóng ran. Trong đầu chập chờn ánh mắt Hùng tối qua, cái cách hắn siết cô, hơi thở gấp gáp. Cô đặt máy xuống, rồi lại nhấc lên. Tim đập loạn. Ngón tay chạm bàn phím nhưng dừng lại.
Điện thoại rung lần nữa. Tin nhắn thứ hai:
“Anh phải gặp em. Chỉ một lần thôi. Anh không chịu nổi.”
Linh bủn rủn, cả người đổ mồ hôi. Cô nghe tiếng bước chân chồng trong phòng làm việc. Vội xóa màn hình, giấu điện thoại xuống gối.
Đức Anh bước ra, mắt nheo lại:
– Ai nhắn thế?
– À… bạn gái em thôi… – Linh ấp úng.
Đức Anh nhìn một thoáng, không hỏi thêm, chỉ cười khẽ. Hắn biết thừa, và điều đó khiến hắn thích thú.
Chiều muộn, khi Linh đang ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, Đức Anh ngồi trên ghế, mở điện thoại. Ngón tay hắn lướt qua một loạt file video lưu riêng. Hắn chọn một đoạn, cắt gọn, gửi đi.
Cùng lúc ấy, ở Nhật, Trọc mở điện thoại. Tin nhắn hiện trên màn hình. Anh ta chạm vào, và tim như ngừng đập.
Đoạn clip hiện lên. Linh – em gái anh – trong vòng tay Hùng, còn Đức Anh ở đó, mỉm cười như kẻ đạo diễn. Tiếng rên, tiếng thở, nụ cười đĩ thõa của Linh, tất cả hiện rõ.
Trọc ngồi bất động. Bàn tay cầm điện thoại siết chặt đến trắng bệch. Môi mím chặt, mắt đỏ ngầu. Anh ta đã quá quen với trò bệnh hoạn của Đức Anh, nhưng mỗi lần vẫn như bị lột một lớp da. Lần này khác: Linh không còn rụt rè, mà buông thả hoàn toàn, cháy sáng. Tim anh như bị ai bóp nghẹt.
Anh ta nhắm mắt, hít sâu. Nhưng rồi mở ra, lại nhìn tiếp. Không dứt được. Mỗi khung hình như dao cắt, nhưng mắt dán chặt. “Mình biết sẽ lại thế này… nhưng vẫn không thể không xem.” – anh tự rủa mình trong đầu.
Một tin nhắn mới:
“Anh rể, vợ em tuyệt không? Em tự hào lắm. Anh cũng nên tự hào thay cho em. Haha”
Trọc cười, nụ cười méo mó. Không gào thét, không đập phá, chỉ ngồi lì trong bóng tối, vai run nhẹ. Máu ứa ra nơi khớp ngón vì siết quá mạnh. Anh thì thầm khàn đục:
– Lại thêm một lần nữa… và lần này em còn buông thả hơn…
Trời Hà Nội tối dần, ánh đèn vàng hắt vào tường thành những vệt nhòe mờ. Linh ngồi trên giường, màn hình điện thoại sáng lên với tin nhắn của Hùng vẫn chưa trả lời. Ngón tay cô gõ vài chữ rồi xóa, rồi lại gõ, tim đập loạn, hơi thở gấp gáp như người chạy đường dài.
“Anh phải gặp em. Chỉ một lần thôi. Anh không chịu nổi.”
Câu chữ hiện rõ, cháy trong óc như vết sắt nung. Linh cắn môi đến bật máu. Trong đầu cô, hình ảnh Hùng đêm qua liên tục chớp lên: ánh mắt rực cháy, bàn tay thô bạo, hơi thở dồn dập. Cùng lúc đó, hình ảnh chị Mai – người đàn bà vẫn ngồi uống cà phê cùng cô – cũng hiện ra, làm ngực cô nhói buốt.
Cô úp mặt vào gối, nước mắt rơi ướt cả lụa. Nhưng trong bụng dưới, ngọn lửa lại âm ỉ.
Cửa phòng hé mở. Đức Anh bước vào, bóng hắn đổ dài trên sàn. Hắn ngồi xuống cạnh vợ, bàn tay vuốt dọc tóc cô, giọng êm như ru:
– Vợ yêu, chắc em đang nghĩ lại đêm qua đúng không. Ông Hùng chắc giờ này cũng đang vật vã.
Linh giật mình, vội giấu điện thoại ra sau lưng. Đức Anh bật cười khẽ, ghé sát tai vợ:
– Anh muốn nghe em nói. Nói cho anh nghe nào.
– Em… em không… – Linh run rẩy, giọng lạc đi.
– Có chứ – hắn thì thầm – em biết rõ. Em vừa là thiên thần vừa là con đĩ khiến đàn ông phát điên. Đừng giấu.
Hắn không đợi cô trả lời, đẩy mạnh vợ ngã ngửa ra giường, chiếc váy ngủ mỏng manh tốc lên tận eo. Hắn đè lên người cô nhưng không hôn, chỉ ghé sát mặt, giọng đầy dục vọng: “Tối qua, tay nó đã bóp vú em thế này, phải không?” Hắn dùng một tay bóp mạnh lấy bầu ngực căng tròn của Linh, nặn bóp núm vú khiến cô rên lên một tiếng đau đớn. “Nó có bú mút em như thế này không?” Hắn cúi xuống, ngậm trọn một bên vú cô vào miệng, lưỡi khuấy đảo, răng cắn nhẹ làm Linh cong người giãy giụa. “Đừng… anh…” Linh van xin, nhưng cơ thể lại phản bội. Lồn cô bắt đầu ứa nước. Đức Anh cười khẩy, tay kia luồn xuống dưới lớp quần lót mỏng. Ngón tay hắn chạm vào nơi ẩm ướt, rồi thọc mạnh vào trong. “Ướt sũng thế này rồi à? Lồn em dâm thật đấy, chỉ nhắc lại thôi mà đã chảy nước rồi. Nói đi, đêm qua em rên thế nào? Em có gọi tên nó không? Em có van xin nó địt em không?” Hắn vừa hỏi vừa móc ngoáy trong lồn cô, khiến Linh ưỡn hông lên theo bản năng, tiếng rên không còn kìm nén được nữa. “A… a… chồng ơi… đừng…” Hắn rút ngón tay ra, thứ dịch nhờn trong suốt dính đầy trên đó. Hắn đưa ngón tay lên trước mặt cô. “Ngửi đi. Mùi lồn dâm của em đây. Mùi của đêm qua. Thơm không, con đĩ? Mùi này đã làm bạn anh phát điên đấy.” Hắn bôi thứ nước dâm đó lên môi cô, bắt cô phải nếm lại chính sự dâm đãng của mình. Linh quay mặt đi, nhưng hắn giữ chặt cằm cô lại. Cơ thể cô run lên bần bật, vừa nhục nhã vừa sướng đến phát điên, cái lồn nhỏ co bóp liên hồi, khao khát được một con cặc thật lấp đầy.
Điện thoại rung lên lần nữa. Linh nhìn thấy tên Hùng sáng rực trên màn hình. Cả người cô cứng đờ. Ngón tay run muốn mở mà không dám. Đức Anh nhấc máy lên, đọc thoáng qua, môi cong thành nụ cười nửa miệng:
– Thấy chưa. Anh nói rồi. Ông ấy còn chưa dứt nổi em.
Hắn đặt điện thoại trở lại tay vợ, thì thầm:
– Nếu em muốn thì cứ gặp. Anh không ngăn đâu. Nhưng nhớ, em làm gì thì anh cũng biết hết. Và anh chỉ muốn một điều… em phải làm anh tự hào.
Linh nhìn chồng, ánh mắt hắn sáng rực trong bóng tối như con thú giữ mồi trong tay. Cô gục đầu vào vai hắn, vừa khóc vừa run, không biết mình sợ hãi hay thèm muốn hơn. … Ở Nhật, trong căn hộ hẹp, Trọc vẫn ngồi bất động. Điện thoại úp xuống sàn nhưng mắt anh vẫn như dính chặt vào hình ảnh trong đầu. Anh đã xem clip đó nhiều lần, mỗi lần như một nhát dao, nhưng lại không thể dừng. Một tin nhắn mới hiện lên từ Đức Anh:
“Anh rể, anh thấy rồi đấy. Anh đừng giận, cứ coi như em chia sẻ với anh thôi.”
Trọc không đáp. Chỉ ngửa mặt dựa vào tường, đôi mắt đỏ ngầu. Một tiếng cười khẩy khô khốc bật ra, rồi im bặt. Anh thì thầm vào khoảng không:
– Mình biết sẽ lại như vậy… nhưng vẫn không thể không xem… …
Đêm Hà Nội đặc quánh lại. Trong phòng ngủ, Linh ngồi trong vòng tay chồng, điện thoại trên tay sáng lóa với tin nhắn của Hùng chưa được trả lời. Tim cô đập điên cuồng, nước mắt hòa với mồ hôi. Đức Anh ghì sát môi vào tai vợ, giọng vừa ngọt vừa độc:
– Em là vợ anh. Là con đĩ của anh. Đêm qua mới chỉ bắt đầu. Còn nhiều trò đang chờ. Và anh biết… em sẽ không bao giờ chối từ.
Căn phòng rung lên bằng một nụ hôn dài. Ngoài kia, phố đêm Hà Nội ồn ào xe cộ, nhưng trong ba chiếc điện thoại – của Linh, của Hùng, của Trọc – ngọn lửa bí mật đang cháy rực, không ai dập nổi.
