Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diệu Linh

Chương 24 : Bữa Tiệc Trong Bóng Đêm



Chương 24 – Bữa Tiệc Trong Bóng Đêm

Hà Nội đêm cuối tuần sáng rực như một sân khấu khổng lồ. Phố Tràng Tiền rực đèn, tiếng nhạc vang ra từ những quán bar sang trọng hòa cùng dòng người chen chúc trên vỉa hè. Chiếc xe của Đức Anh dừng lại trước một nhà hàng lớn, hắn quay sang nhìn Linh, mỉm cười như một kẻ đạo diễn đã thuộc lòng kịch bản đêm nay.

Linh ngồi bên cạnh, tay vô thức nắm chặt gấu váy, đôi mắt khẽ cụp xuống. Bộ đầm màu rượu vang ôm trọn từng đường cong cơ thể, phần ngực khoét sâu để lộ khe ngực căng đầy, và đường xẻ táo bạo cao đến tận hông khiến mỗi bước đi của cô như một lời khiêu khích câm lặng.

– Tối nay vợ anh mà là món chính thì chắc cả bàn này không ai đụng đến đũa mất. – Đức Anh khẽ cười, giọng nói vừa trêu chọc vừa đầy vẻ sở hữu.

– Anh cứ trêu em. Anh Hùng ở kia kìa, ngại chết đi được. – Linh đáp khẽ, giọng điệu vừa như giận dỗi, vừa như một lời mời gọi lẳng lơ. Cô biết đêm nay mình là một món vũ khí.

– Ông ấy đi một mình. Càng hay. Cứ để anh lo. – Đức Anh nhếch môi, ánh mắt ánh lên sự thích thú.

Linh thở dài nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi bất an xen lẫn hồi hộp. Cô quen Hùng đã lâu, quen cả vợ anh ta – chị Mai, người phụ nữ hơn cô hai tuổi. Nghĩ tới việc tối nay sẽ phải ngồi đối diện Hùng trong bộ dạng này, tim cô chợt đập mạnh.

Khi hai vợ chồng bước vào, không khí rộn ràng trong nhà hàng bỗng lắng đi một nhịp. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ. Ánh đèn vàng rót xuống mái tóc đen óng, bờ vai trần và đôi chân trắng muốt của Linh. Những gã đàn ông khác nhanh chóng cụng ly, cố che giấu sự thèm khát trong mắt mình, nhưng Hùng thì không.

Hắn ngồi ở giữa bàn, áo sơ mi trắng mở hờ cúc cổ, gương mặt đã đỏ hồng vì rượu. Khi ánh nhìn của hắn chạm vào Linh, cô thoáng khựng lại. Ánh mắt ấy không còn là sự xã giao. Nó trần trụi, nóng bỏng và đầy ham muốn.

– Lâu rồi mới gặp em. – Hùng cười, giọng hơi gượng.

– Vâng, em cũng lâu rồi mới gặp anh. – Linh đáp, mắt lảng đi, ngón tay khẽ siết vào mép váy lụa.

Đức Anh ngồi xuống cạnh vợ, thản nhiên đặt tay lên eo cô rồi bật cười:

– Cẩn thận đấy ông bạn. Rượu thì còn tỉnh được, chứ say vợ tôi thì khó về lắm đấy.

Cả bàn phá lên cười. Hùng đỏ mặt, vội nâng ly uống cạn. Linh chỉ cúi gằm mặt, gò má nóng bừng. Trong lồng ngực, tim cô đập dồn dập, một hỗn hợp kỳ lạ của sự xấu hổ và một ngọn lửa phấn khích vừa được nhen nhóm.

Bữa tiệc tiếp tục với tiếng cười nói và những ly rượu được rót đầy. Đức Anh liên tục khoe vợ một cách tinh vi, bàn tay hắn không lúc nào rời khỏi những đường cong của cô, khi thì lướt trên eo, khi thì đặt hờ hững trên đùi. Linh nghiến răng chịu đựng, nhưng cảm giác bị khoe khoang, bị phơi bày trước những ánh mắt đàn ông hau háu khiến da thịt cô nóng ran.

Khi nhà hàng sắp đóng cửa, cả nhóm quyết định kéo sang một quán karaoke ở phố cổ. Căn phòng ngập ánh sáng xanh đỏ mờ ảo, khói thuốc và men rượu bốc lên nồng nặc. Đức Anh cầm micro, kéo vợ lên sân khấu nhỏ. Hắn đứng sát sau lưng cô, một tay choàng qua eo, một tay cầm micro, cả người dán chặt vào thân hình mềm mại của Linh.

– Hát đi em, hôm nay em phải là ngôi sao. – hắn thì thầm, giọng nửa đùa nửa thật, nhưng đủ để cả phòng nghe thấy.

Cả phòng huýt sáo cười ồ. Linh đỏ mặt, giọng run rẩy cất lên theo tiếng nhạc. Tà váy xẻ cao liên tục hớ hênh mỗi lần cô cử động, để lộ ra cặp đùi trắng ngần. Hùng ngồi đối diện, mắt dán chặt vào cảnh tượng đó, bàn tay siết chặt ly bia. Đức Anh nhìn thấy tất cả, ánh mắt hắn ánh lên sự khoái trá của một kẻ đang giật dây.

Bài hát kết thúc, Linh ngồi phịch xuống ghế, mặt đỏ bừng. Đức Anh rót cho vợ một ly rượu đầy.

– Nào, vợ yêu, thưởng cho màn trình diễn của mình một ly đi chứ.

Linh miễn cưỡng uống cạn. Men rượu lan tỏa, khiến cơ thể cô càng thêm nóng bỏng, lý trí càng thêm mơ hồ. Đến gần nửa đêm, bạn bè lần lượt ra về. Cuối cùng, chỉ còn lại Đức Anh, Linh và Hùng.

Đức Anh khoác vai bạn, giọng đã ngà say:

– Thôi muộn rồi, về nhà tôi làm thêm vài ly. Về một mình giờ này buồn lắm.

Hùng ngập ngừng một chút, ánh mắt liếc về phía Linh, rồi gật đầu:

– Ừ, cũng được.

Tim Linh đập loạn xạ. Cô biết, màn kịch chính của đêm nay bây giờ mới thực sự bắt đầu.

Căn hộ của Đức Anh tĩnh lặng sau lớp cửa kính dày, đối lập với sự ồn ào của phố xá. Ba người bước vào, hơi rượu còn phảng phất trong không khí. Linh định đi pha trà thì Đức Anh dúi vào tay vợ một chiếc túi nhỏ, giọng hắn bình thản đến lạ.

– Vợ thay bộ này cho thoải mái, mặc váy cả tối chắc mệt rồi.

Linh mở ra, tim như thắt lại. Một bộ đồ ngủ lụa hai dây mỏng tang màu ngọc trai, gần như trong suốt. Cô ngẩng lên, đôi mắt hoảng hốt:

– Anh điên à? Trước mặt anh Hùng mà đưa em mặc cái này…

Đức Anh nghiêng người sát bên tai, giọng nói nhẹ như mật chảy nhưng mỗi từ đều là một mệnh lệnh.

– Anh chỉ muốn bạn thân mình biết, là anh may mắn đến thế nào thôi. Mặc đi em.

Linh cắn môi, quay người bước vào phòng ngủ. Gương mặt cô nóng bừng, lòng tràn ngập nỗi xấu hổ và một ngọn lửa tò mò khó gọi tên.

Khi cô trở ra, không gian phòng khách như đặc quánh lại. Bộ đồ ngủ ôm trọn thân hình, lớp vải lụa mỏng manh chẳng thể giấu nổi bầu ngực căng tròn và hai đầu vú hồng ửng đang cương cứng. Làn da trắng sáng dưới ánh đèn vàng khiến cô như phát sáng. Hùng khựng lại, mắt mở to rồi vội quay đi uống cạn ly rượu để che giấu sự choáng váng.

Đức Anh ngả lưng trên ghế, nhìn vợ từ đầu đến chân rồi bật cười khoái trá:

– Đấy, ông thấy không. Vợ tôi ở nhà toàn thế này, bảo sao tôi không muốn đi đâu.

Hùng húng hắng ho, bàn tay xoay xoay ly rượu. Linh ngồi xuống, gò má đỏ bừng, ngón tay siết chặt gấu áo lụa.

Đức Anh rót đầy rượu cho cả ba. Tiếng cụng ly khẽ vang lên, sau đó chỉ còn hơi thở mỗi lúc một nặng dần.

Một lát sau, hắn nhìn Hùng, giọng bâng quơ nhưng đầy ẩn ý:

– Hùng này… bao năm anh em, có thứ gì quý giá mà tao không chia sẻ với mày chưa?

Linh quay phắt sang chồng, mắt mở to:

– Anh… đừng nói nữa.

Nhưng Đức Anh vẫn nhìn Hùng, ánh mắt sáng rực như lửa.

– Tối nay, tao cho mày một cơ hội. Dám không, hay là sợ?

Không khí nghẹt lại. Hùng cứng người, bàn tay run khẽ. Linh cảm thấy tim mình muốn vỡ tung. Hình ảnh chị Mai bất chợt hiện lên trong đầu khiến cô rùng mình, môi lắp bắp:

– Em không… em không làm được đâu.

Đức Anh ghé sát tai vợ, giọng hắn mềm như nhung, mơn trớn từng sợi thần kinh:

– Anh chỉ muốn thấy em rực cháy. Anh muốn thấy cả thằng bạn thân của anh cũng phải phát điên vì em. Hãy làm anh tự hào đi, con đĩ của anh.

Hơi thở Linh dồn dập, cơ thể run rẩy. Hùng nhìn cô, ánh mắt đã lạc đi, bàn tay đặt trên đùi siết lại. Cuối cùng, hắn buột miệng, giọng khàn đặc:

– Linh… hôm nay em thật sự đẹp.

Câu nói như nhát dao cắt phăng sợi dây lý trí cuối cùng. Linh mở to mắt, môi run rẩy, chưa kịp phản ứng thì Đức Anh đã cúi xuống hôn ngấu nghiến, bàn tay luồn vào tóc vợ, ép chặt, ngay trước mặt Hùng. Nụ hôn dài đầy chiếm hữu. Khi hắn buông ra, khóe môi còn dính rượu, hắn cười khẽ:

– Mày muốn chạm thử không? Coi như cho tao thêm một lý do để tự hào.

Linh run bắn người. Hùng sững sờ, bàn tay đặt trên đùi vô thức dịch gần hơn về phía cô. Linh giật mình định rụt lại nhưng Đức Anh đã giữ chặt. Bàn tay to lớn của hắn đặt lên tay vợ, rồi ép xuống bàn tay của bạn mình.

– Thấy không, có gì mà phải ngại. – giọng hắn đều đều, nhẹ như gió – Chỉ là thêm một lần chia sẻ, để anh biết vợ mình được khao khát đến mức nào.

Hơi thở trong căn phòng nặng như lửa. Linh thấy lòng trống rỗng, đầu óc quay cuồng vì men rượu, vì cái siết tay ép buộc, vì ánh mắt của hai người đàn ông cùng lúc đổ dồn lên mình. Cô biết ranh giới đã mong manh hơn bao giờ hết. Chỉ cần thêm một hơi thở, một câu thúc giục, tất cả sẽ đổ sập, và cô sẽ lao xuống vực sâu không đường quay lại.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...