Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diệu Linh

Chương 23 : Giao Kèo Mới



Chương 23: Giao Kèo Mới

Chuyến bay đêm từ Tokyo về Hà Nội giống như một hành trình đi xuyên qua hai thế giới khác biệt. Không khí khô và mát lạnh của Nhật Bản dần được thay thế bằng cái nóng ẩm, đặc quánh quen thuộc khi máy bay hạ độ cao. Linh ngồi tựa đầu vào cửa sổ, nhìn những đám mây trôi lững lờ bên ngoài, khuôn mặt cô bình thản đến lạ lùng. Nhưng bên trong, tâm trí cô là một cơn bão. Cô đang trở về với Đức Anh, trở về với người đàn ông là trung tâm vũ trụ của cô, là lý do cho mọi hành động điên rồ nhất. Một cảm giác hồi hộp và mong chờ dâng lên, giống như một nữ diễn viên sắp được gặp vị đạo diễn của mình sau khi đã hoàn thành xuất sắc một vai diễn khó.

Ngồi bên cạnh, Trọc lại là một thái cực hoàn toàn khác. Anh ta ngồi thẳng lưng, hai tay nắm chặt đặt trên đầu gối, mắt nhìn vô định vào khoảng không trước mặt. Suốt chuyến bay, anh ta gần như không nói một lời. Mỗi lần nhắm mắt lại, những hình ảnh ám ảnh từ đêm tiệc trên du thuyền lại hiện về: cơ thể trần truồng của Linh bị vây quanh bởi những gã đàn ông xa lạ, tiếng rên rỉ của cô, và cả hình ảnh chính bản thân anh ta đang đứng ở khe cửa, bàn tay làm một việc đáng ghê tởm. Anh ta ngồi cạnh cô, ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ mái tóc cô nhưng lại cảm thấy giữa họ có một vực thẳm không thể vượt qua. Anh ta vừa ghê tởm cô, vừa thương hại cô, vừa khao khát cô đến điên dại.

Linh cảm nhận được sự xa cách đó. Cô cố gắng bắt chuyện vài lần, hỏi anh có muốn uống nước hay ăn gì không. Mỗi lần như vậy anh ta chỉ lắc đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Hành động chăm sóc của cô, thay vì xoa dịu lại như những mũi kim châm vào sự bất lực của anh ta. Cô cũng cảm thấy tội lỗi. Cô biết mình đã phá vỡ một thứ gì đó bên trong anh, một thứ mà có lẽ không bao giờ có thể hàn gắn lại được. Nhưng rồi cô lại tự nhủ, tất cả những điều này là vì Đức Anh. Và chỉ cần Đức Anh hài lòng, mọi sự hy sinh đều xứng đáng.

Khi máy bay đáp xuống Nội Bài, cái nóng hầm hập và sự ồn ào quen thuộc của Hà Nội ập đến. Trọc đẩy chiếc xe hành lý đi phía sau, lặng lẽ như một cái bóng. Linh đi phía trước, bước chân mỗi lúc một nhanh hơn. Và rồi, cô nhìn thấy anh. Đức Anh đứng ở cổng ra, nổi bật giữa đám đông. Gã mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, nụ cười rạng rỡ trên môi nhưng ánh mắt thì hau háu như một con thú đói đang chờ đợi con mồi của mình trở về.

Ngay khi nhìn thấy chồng, Linh quên hết mọi thứ. Cô không còn là Nữ hoàng, cũng không còn là Nữ thần. Cô trở lại làm một người vợ, một người tình đang khao khát được ở trong vòng tay của chủ nhân. Cô chạy đến, lao vào vòng tay gã, vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của gã và hít một hơi thật sâu mùi hương quen thuộc. Cô ngẩng lên, không nói một lời, chỉ dùng môi mình tìm đến môi gã, trao một nụ hôn ngấu nghiến, mãnh liệt. Đó là một màn thể hiện tình yêu, sự nhung nhớ và cả sự phục tùng tuyệt đối.

Trọc đứng ở phía sau, chứng kiến tất cả. Anh ta nhìn hai người họ quấn quýt lấy nhau, nhìn cách Linh hoàn toàn tan chảy trong vòng tay của Đức Anh. Một cảm giác ghen tuông và lạc lõng dâng lên tột độ, đắng ngắt trong cổ họng. Anh ta không còn là người hùng, người đã cùng cô đi qua những đêm đen tối ở Nhật. Giờ đây, anh ta chỉ là một kẻ thừa, một cái bóng mờ nhạt trong bức tranh hạnh phúc của họ.

Đức Anh ôm chặt Linh nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Trọc. Một cái nhìn vừa mang ơn, vừa có sự thương hại, nhưng trên hết là sự đắc thắng của kẻ chủ nhân. Gã buông Linh ra, bước tới bắt tay Trọc, vỗ mạnh vào vai anh ta.

“Cảm ơn anh đã chăm sóc cho vợ em. Vất vả cho anh rồi.”

Lời nói xã giao nhưng lại như một nhát dao, khẳng định rằng Trọc chỉ là một người “chăm sóc thuê”, và giờ đây, món đồ quý giá đã được trả về cho chủ nhân thực sự của nó.

Bữa tối hôm đó được chuẩn bị thịnh soạn. Đức Anh khui một chai rượu vang đắt tiền, liên tục gắp thức ăn cho Trọc, hỏi han về công việc và tương lai ở Nhật. Gã đóng vai một người chồng, một người em rể hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu được. Nhưng đằng sau những lời nói quan tâm đó là những mũi kim thăm dò sắc bén.

“Nghe nói các sếp bên đó quý anh lắm, còn bảo lãnh cho anh ở lại nữa. Chắc Linh cũng giúp anh tạo được nhiều thiện cảm nhỉ? Cô ấy giao tiếp tốt mà.” Đức Anh vừa nói vừa cười, ánh mắt liếc nhìn Linh.

Linh cũng diễn tròn vai người vợ ngoan hiền. Cô kể những câu chuyện du lịch đã được lược bỏ đi phần đen tối, về những món ăn ngon, những cảnh đẹp. Nhưng thỉnh thoảng, cô lại liếc nhìn Đức Anh với một ánh mắt đầy ẩn ý mà chỉ gã mới hiểu. Đó là ánh mắt của một người lính vừa thắng trận trở về, đang chờ đợi được báo công với vị tướng của mình.

Trọc là khán giả duy nhất biết toàn bộ sự thật trần trụi của vở kịch này. Anh ta gần như không nói gì, chỉ uống hết ly rượu này đến ly rượu khác. Mỗi một lời nói, mỗi một cử chỉ của Linh và Đức Anh đều như đang tra tấn anh ta. Anh ta cảm thấy mình như một thằng hề trong chính bi kịch của cuộc đời mình.

Sau bữa tối, khi Trọc đang định xin phép ra về, Đức Anh giữ lại. “Ngồi chơi thêm chút nữa đi anh, lâu ngày anh em mình mới gặp mà.”

Gã thản nhiên kéo Linh ngồi vào lòng mình ngay trước mặt Trọc. Gã bắt đầu hôn lên cổ cô, bàn tay không yên phận luồn vào trong chiếc áo thun của cô, sờ nắn cặp vú căng tròn. Gã thì thầm vào tai cô những lời dâm đãng, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Trọc, một cái nhìn thách thức và đầy quyền lực.

“Nhớ anh không, vợ yêu? Ở bên đó có ai làm em sướng như anh không?”

Linh, vì tình yêu và sự phục tùng tuyệt đối dành cho Đức Anh, đã hoàn toàn thuận theo. Cô rên rỉ nhẹ trong vòng tay chồng, cơ thể uốn éo một cách mời gọi. “Không có ai cả… Em chỉ muốn chồng thôi…”

Trọc chỉ biết cúi gằm mặt, hai tay nắm chặt lại đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Đây là một màn tra tấn tâm lý tàn nhẫn. Đức Anh đang khẳng định chủ quyền, đang “gột rửa” Linh khỏi những dấu vết của chuyến đi Nhật và buộc Trọc phải chứng kiến. Anh ta không thể chịu đựng thêm được nữa, vội vàng đứng dậy, cáo lỗi rồi gần như chạy trốn khỏi căn nhà đó.

Vài ngày sau, Trọc hẹn gặp riêng Linh tại một quán cà phê sân vườn yên tĩnh ven sông. Đức Anh không có mặt. Trọc, sau khi nhận được tin chính thức về thẻ thường trú, không hề tỏ ra vui mừng. Anh ta trông mệt mỏi, dằn vặt.

Anh ta thú nhận với Linh rằng anh ta không thể chịu đựng được cảm giác nhìn cô bị những người đàn ông khác chiếm hữu. Anh ta nói về sự ghen tuông, sự bất lực và cả sự kích thích bệnh hoạn đã tra tấn anh ta. “Anh không thể chịu được, Linh à. Nhưng anh cũng không thể rời xa em.”

Linh lắng nghe một cách kiên nhẫn, ánh mắt đầy cảm thông nhưng cũng rất kiên định. Cô nắm lấy tay anh. “Em hiểu. Em xin lỗi vì đã để anh phải trải qua những chuyện đó. Nhưng anh phải biết một điều, tất cả những gì em làm… là vì anh Đức Anh. Em yêu anh ấy, và em sẽ làm mọi thứ anh ấy muốn. Cuộc chơi này là của anh ấy.”

Lời nói của Linh vừa như một nhát dao, vừa như một sự giải thoát. Trọc hiểu rằng mình sẽ không bao giờ có được cô hoàn toàn. Nhưng anh ta cũng không muốn mất cô. Anh ta tìm ra một lối thoát mới.

“Anh hiểu rồi. Anh sẽ không xen vào giữa hai người. Anh sẽ quay về Nhật, nhưng… anh sẽ thường xuyên về ‘thăm’ hai vợ chồng. Anh hy vọng… hai vợ chồng sẽ luôn chào đón anh.” Từ “thăm” được nhấn mạnh, mang hàm ý rằng anh ta muốn được tham gia vào cuộc sống của họ, kể cả khía cạnh tình dục, nhưng với một vai trò đã được xác định trước.

Linh mỉm cười, một nụ cười buồn bã nhưng cũng đầy thấu hiểu. “Nhà của vợ chồng em… sẽ luôn có một chỗ cho anh.”

Tối hôm đó, Linh kể lại toàn bộ cuộc nói chuyện với Đức Anh. Gã không hề ngạc nhiên, trái lại còn tỏ ra vô cùng thích thú. Gã đề nghị gọi cho Trọc. Một cuộc gọi video ba người được thực hiện.

Đức Anh, với vẻ kẻ cả, nói với Trọc: “Anh nghe Linh kể rồi. Cảm ơn anh đã ‘thông cảm’ cho vợ chồng em. Cứ thoải mái về thăm nhé, ‘anh trai’.” Gã cố tình nhấn mạnh từ “anh trai”.

Gã kéo Linh vào lòng, hôn lên cổ cô trước camera. “Vợ anh đang chuẩn bị cho ‘dự án’ mới rồi đây. Lần sau anh về, có khi sẽ được xem kịch hay hơn ở Nhật nhiều đấy.”

Trọc ở đầu dây bên kia chỉ biết im lặng nhìn. Màn hình điện thoại phản chiếu khuôn mặt đau khổ nhưng cũng đầy cam chịu của anh ta. Anh ta đã tự nguyện bước vào chiếc lồng do chính mình lựa chọn. Vở kịch đã có thêm một khán giả trung thành.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...