Diệu Linh
Chương 22 : Sự Đền Bù Của Thể Xác
Cánh cửa phòng lounge đóng lại sau lưng những vị khách cuối cùng, để lại một sự im lặng chết chóc. Mùi hương sang trọng của rượu champagne và nước hoa giờ đây đã bị át đi bởi mùi mồ hôi nồng nặc, mùi tinh dịch tanh ngái và mùi của dục vọng đã nguội lạnh. Trọc đứng giữa căn phòng, nhìn bãi chiến trường trước mắt: những mảnh vải của chiếc váy đỏ vương vãi trên sàn như cánh hoa tàn, những chiếc ly rỗng lăn lóc và những vũng tinh dịch trắng đục loang lổ trên chiếc ghế da màu đen. Hắn không còn là một con người, mà là một cái máy được lập trình sẵn. Theo mệnh lệnh của Linh, hắn bắt đầu dọn dẹp.
Hắn quỳ xuống, dùng những tờ giấy ăn lau đi vũng tinh dịch nhớp nháp. Mỗi một lần miết tay, hình ảnh em gái mình bị bốn gã đàn ông chà đạp lại hiện lên rõ mồn một trong đầu. Hắn đang lau đi dấu vết của chúng trên sân khấu nơi em gái hắn vừa trình diễn. Hắn không chỉ là kẻ nhìn trộm, giờ đây hắn còn là kẻ dọn dẹp tàn dư của cuộc truy hoan đó. Cảm giác nhục nhã tột cùng, còn đau đớn hơn cả việc bị ai đó đấm thẳng vào mặt.
Linh ngồi trên sofa, lặng lẽ nhấp từng ngụm champagne. Sự lạnh lùng, quyền lực của một Nữ hoàng ban nãy đã dần tan biến, nhường chỗ cho một cảm giác tội lỗi và đau xót khi nhìn thấy bộ dạng thất thần của Trọc. Anh ta di chuyển một cách máy móc, đôi vai rộng lớn giờ đây trông thật nặng nề, như đang gánh cả một ngọn núi của sự tủi hổ. Cô đã thành công, đã đạt được mục đích. Nhưng khi nhìn người anh trai đang tan vỡ trước mắt, cô nhận ra cái giá của “giấc mơ” này còn đắt hơn cô tưởng. Nó không chỉ là thể xác của cô, mà còn là linh hồn của anh ta.
Chuyến taxi trở về căn hộ chìm trong một sự im lặng đến ngột ngạt. Ánh đèn neon của Tokyo lướt qua cửa sổ, loang loáng trên khuôn mặt vô cảm của Linh và khuôn mặt tái nhợt của Trọc. Hắn ngồi co rúm ở một góc, không dám nhìn cô, không dám thở mạnh. Trong đầu hắn là một mớ hỗn độn: hình ảnh Linh rên rỉ dưới thân những gã đàn ông khác, sự bất lực của bản thân và cả sự kích thích đáng ghê tởm mà hắn đã cảm nhận. Hắn vừa căm ghét những gã đàn ông kia, vừa căm ghét Linh vì đã quá dâm đãng, và căm ghét chính mình nhất vì đã đứng đó, nhìn, và sục cặc.
Linh không còn cảm thấy quyền lực nữa. Cô chỉ thấy một nỗi buồn sâu thẳm. Cô muốn nói lời xin lỗi, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô nhìn Trọc, và lần đầu tiên sau nhiều ngày, cô thấy anh ta không phải là một “tu sĩ” hay một “tín đồ”, mà là người anh trai đang tan vỡ vì cô. Một sự thôi thúc mãnh liệt trỗi dậy trong cô: cô phải hàn gắn anh ta lại, phải “bù đắp” cho anh ta.
Về đến căn hộ, Trọc tắm qua loa rồi ra phòng khách ngồi, bật một kênh truyền hình vô nghĩa. Anh ta đang cố gắng trốn chạy khỏi thực tại, dùng những hình ảnh và âm thanh ồn ào để lấp đầy sự trống rỗng trong đầu.
Linh tắm rất lâu. Cô đứng dưới vòi sen nóng, dùng xà phòng chà xát lên cơ thể mình đến mức da đỏ ửng lên, như muốn gột rửa đi tất cả những dấu vết, những mùi hương của những gã đàn ông khác. Nhưng cô biết, sự ô uế không nằm trên da thịt, nó đã ngấm sâu vào trong tâm hồn. Khi bước ra, cô không mặc váy ngủ khêu gợi, mà chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Cô tiến lại gần, cầm lấy điều khiển và tắt tivi.
Sự im lặng đột ngột bao trùm lấy căn phòng. Trọc ngẩng đầu lên, nhìn cô với ánh mắt hoang mang.
Linh không nói gì. Cô từ từ quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo, ngay trước mặt Trọc đang ngồi trên sofa.
“Em xin lỗi…” Giọng cô run rẩy, vỡ ra vì cảm xúc dồn nén. “Em biết anh đã phải chịu đựng rất nhiều. Em… Em không biết phải làm gì khác. Hãy để em… bù đắp cho anh.”
Cô không đợi Trọc trả lời. Cô nhẹ nhàng gỡ chiếc khăn tắm ra, để nó rơi xuống sàn. Cơ thể trần truồng của cô, vẫn còn hằn lên vài vết roi mờ và những vết bầm tím, phơi bày hoàn toàn trước mắt anh ta. Cô cúi đầu xuống, bắt đầu hôn lên bàn chân anh, rồi từ từ di chuyển lên trên.
Đây không phải là một hành động thống trị, mà là một sự thờ phụng, một lời sám hối bằng thể xác. Chiếc lưỡi của cô lướt nhẹ trên mắt cá chân, rồi đi dọc theo bắp chân rắn chắc của anh. Cô đang dùng chính miệng lưỡi của mình để “gột rửa” anh khỏi những hình ảnh dơ bẩn mà anh đã phải chứng kiến. Cô phục vụ anh một cách tận tụy, không đòi hỏi, chỉ có sự cho đi.
Sự phục tùng của Linh không làm Trọc nguôi ngoai. Ngược lại, nó như một que diêm ném vào thùng thuốc súng. Hình ảnh cô đang quỳ gối phục vụ anh lúc này lại chồng chéo lên hình ảnh cô bị những gã đàn ông khác chà đạp. Sự ghen tuông, ham muốn và tức giận dồn nén bấy lâu nay bùng nổ.
Anh ta không để cô tiếp tục. Anh ta gầm lên một tiếng như một con thú bị thương, túm lấy tóc cô, kéo cô đứng dậy. Anh ta không hôn cô, mà cởi bỏ chiếc áo choàng tắm của mình, để lộ ra con cặc đang cương cứng đến mức tím lại. Anh ta lật cô lại, đè sấp cô xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Đây không phải là một cuộc làm tình âu yếm. Nó là một sự trừng phạt, một sự khẳng định chủ quyền. Trọc thúc vào cô một cách mạnh bạo, gần như là tàn nhẫn, không cần một chút bôi trơn nào. Mỗi cú thúc là một lời gào thét câm lặng: “Em là của tôi!”
Anh ta vừa địt vừa chửi thề, những lời nói hỗn loạn của một kẻ đang ghen tuông đến phát điên.
“Con đĩ… Mày dám để bọn nó chạm vào người à? Cái lồn này của mày… mày đã để bao nhiêu thằng địt rồi? Hả? Nói! Mày là của ai? Cái lồn này là của ai?”
Anh ta thúc mạnh hơn, sâu hơn như muốn dùng chính con cặc của mình để đóng dấu chủ quyền lên từng tấc thịt bên trong cô, để xoá đi dấu vết của những thằng đàn ông khác.
Linh không chống cự. Cô cắn chặt môi, hai tay bấu xuống sàn nhà, chịu đựng sự thô bạo của anh. Cô hiểu rằng đây là cách duy nhất để anh ta giải tỏa. Cô đón nhận cơn thịnh nộ của anh như một sự trừng phạt mà cô đáng phải nhận. Cơn đau thể xác lại mang đến cho cô một sự giải thoát kỳ lạ về tinh thần. Cô rên lên, nhưng không phải vì khoái cảm, mà là vì sự đau đớn và một cảm giác được thanh tẩy.
Cơn thịnh nộ của Trọc lên đến đỉnh điểm. Anh ta kéo cô ngồi dậy, bắt cô quỳ theo kiểu doggy, rồi lại thúc vào từ phía sau, tay vỗ bôm bốp vào cặp mông đang đỏ ửng của cô.
“Chát! Chát! Cái mông này… bọn nó có đánh mày không? Có thích không? Con đĩ dâm đãng!”
Sau khi bắn một cách dữ dội vào trong cô, anh ta vẫn chưa dừng lại. Cơn ghen tuông vẫn còn cháy âm ỉ. Anh ta rút con cặc ra, lật người cô lại. Anh ta nhìn vào lỗ đít nhỏ xinh của cô, nơi mà anh ta biết lưỡi của lão Suzuki-san đã từng xâm phạm. Một cơn thịnh nộ mới bùng lên. Anh ta phải xoá sổ dấu vết đó. Anh ta phải chiếm lấy cả nơi đó.
Đây là điều mà bình thường anh ta không dám làm. Anh ta luôn sợ cô đau. Nhưng bây giờ, sự ghen tuông đã lấn át tất cả. Anh ta nhổ một bãi nước bọt lên tay, bôi trét một cách thô bạo vào lỗ đít cô, rồi nhắm thẳng con cặc vẫn còn đang cương cứng của mình mà ấn vào.
“Á… không… anh ơi… đau…” Linh hét lên, lần này là sự đau đớn thật sự. Nước mắt cô trào ra.
“Im mồm! Mày để cho thằng già đó liếm thì được, mà không cho tao địt à?” Trọc gầm lên, dùng sức mạnh ấn vào.
Một cơn đau xé ruột ập đến, khiến Linh gần như ngất đi. Nhưng giữa cơn đau đó, cô lại nghĩ đến sự dằn vặt của anh. Cô cắn chặt răng, cố gắng thả lỏng. Vì anh ấy. Đây là sự đền bù. Dần dần, cơ thể cô quen với sự xâm nhập. Cơn đau dịu đi, nhường chỗ cho một cảm giác căng tức, đê mê đến bệnh hoạn. Bị lấp đầy. Bị chiếm hữu hoàn toàn. Tiếng rên đau đớn của cô dần chuyển thành tiếng rên của khoái cảm.
Trọc cảm nhận được sự thay đổi đó. Anh ta bắt đầu thúc mạnh hơn, chiếm hữu cái lỗ huyệt của cô một cách tàn bạo. Cả hai cùng lúc lên đỉnh trong một tiếng gào thét. Trọc gục xuống người cô, kiệt sức. Linh nằm im, cơ thể rã rời nhưng trong lòng lại cảm thấy một sự bình yên đến lạ.
Họ nằm im trên sàn nhà lạnh lẽo một lúc lâu. Cơn giận đã qua, chỉ còn lại sự mệt mỏi và một sự thân mật trần trụi, đau đớn. Trọc nhẹ nhàng lật người cô lại, dùng tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô. Anh ta không nói lời xin lỗi, cô cũng không nói lời cảm ơn. Họ chỉ nhìn nhau. Trong ánh mắt đó, không còn là Nữ hoàng và Tù nhân, mà là hai kẻ tội đồ đã cùng nhau đi qua địa ngục và sống sót trở về.
Anh ta bế cô vào phòng ngủ, đặt cô xuống giường. Một lúc sau, khi cơ thể đã hồi phục, con cặc của anh ta lại từ từ cứng trở lại. Nhưng lần này, không phải vì ghen tuông, mà vì một sự yêu thương và khao khát kết nối đến tột cùng.
Anh ta nhẹ nhàng hôn lên môi cô, một nụ hôn không còn là sự trừng phạt mà là sự âu yếm. Anh ta từ từ tiến vào cô, lần này là một sự hòa quyện nhẹ nhàng, chậm rãi. Họ vừa làm tình, vừa thì thầm với nhau.
“Cảm ơn em… vì tất cả.” Trọc nói, giọng anh ta khàn đi vì xúc động. “Vì sự hy sinh của em.”
Linh vòng tay qua cổ anh, kéo anh lại gần hơn, để họ có thể nhìn sâu vào mắt nhau.
“Đừng nói là hy sinh, anh à.” cô thì thầm. “Trong em, anh luôn giữ một vị trí quan trọng. Hãy xem đó… là tình cảm mà em dành cho anh.”
Họ hôn nhau đắm đuối, nước mắt của cả hai hòa vào làm một. Họ đã tìm thấy một sự cân bằng mới. Một mối quan hệ được xây dựng trên nền tảng của tình yêu, tội lỗi, ham muốn và sự phụ thuộc lẫn nhau. Nó méo mó, bệnh hoạn, nhưng nó là của riêng họ.
Sáng hôm sau, ngày cuối cùng ở Nhật, họ thức dậy trên giường, trong vòng tay của nhau. Trọc dậy sớm, lẳng lặng chuẩn bị bữa sáng cho Linh. Anh ta không còn là người hầu, mà là một người đàn ông đang chăm sóc cho người phụ nữ của mình.
Khi Linh đang ngồi ăn, điện thoại của cô khẽ rung lên. Là tin nhắn từ Đức Anh: “Mọi chuyện ổn chứ, vợ yêu? Kể anh nghe đi.”
Linh nhìn dòng tin nhắn, rồi nhìn Trọc đang ngồi đối diện, khuôn mặt anh ta đã bình yên trở lại. Cô khẽ nhếch mép cười, một nụ cười không còn lạnh lùng mà chất chứa sự phức tạp. Cô nhận ra, vở kịch ở Nhật Bản đã kết thúc, nhưng một vở kịch khác, còn phức tạp hơn, sắp bắt đầu khi họ trở về Việt Nam.
Cô không trả lời tin nhắn của Đức Anh. Cô đặt điện thoại xuống, rúc vào lòng Trọc, tận hưởng khoảnh khắc bình yên mong manh trước khi cơn bão tiếp theo ập đến.
