Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diệu Linh

Chương 20 : Sân Khấu Trên Biển Cả



Chiếc taxi lướt đi trong im lặng trên con đường cao tốc ven biển, hướng về bến du thuyền Odaiba. Bên ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn đang nhuộm một màu cam đỏ rực rỡ lên mặt Vịnh Tokyo, một khung cảnh đẹp đến nao lòng. Nhưng bên trong xe không khí lại lạnh lẽo và căng thẳng như một sợi dây đàn sắp đứt. Trọc ngồi thẳng lưng, hai tay nắm chặt đặt trên đầu gối, mắt nhìn vô định ra ngoài. Anh ta mặc một bộ vest đen vừa vặn, trông bảnh bao nhưng lại giống như một người lính đang ra trận hơn là đi dự tiệc.

Linh ngồi bên cạnh, hoàn toàn trái ngược. Cô dựa lưng vào ghế một cách thoải mái, ngắm nhìn cảnh biển với một vẻ thờ ơ. Cô cũng mặc một chiếc váy đen, nhưng là một chiếc váy lụa mỏng manh, hai dây ôm sát lấy từng đường cong cơ thể. Cô biết, dưới lớp váy đó, cô không mặc gì cả. Cô đang chuẩn bị cho vai diễn của mình.

Sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại của Linh. Cô liếc nhìn màn hình, rồi bấm nút nghe, bật loa ngoài một cách thản nhiên. Là Đức Anh gọi.

“Em chuẩn bị đi chơi à, vợ yêu?” Giọng Đức Anh vang lên, vui vẻ và đầy ẩn ý, như thể gã đang ngồi ngay trong xe với họ.

Trọc giật mình, quay sang nhìn Linh với ánh mắt trách móc. Nhưng cô chỉ lờ đi.

“Vâng, em đang trên đường đến bữa tiệc trên du thuyền của sếp anh Trọc.” Linh đáp, giọng ngọt ngào. “Họ muốn em đi cùng để ‘làm cho không khí thêm vui vẻ’.”

“Tuyệt vời!” Đức Anh cười lớn. “Em thấy không? Em luôn là ngôi sao của mọi bữa tiệc. Anh tự hào về em lắm.” Gã ngừng lại một chút, rồi giọng trở nên nghiêm túc hơn, như một nhà tâm lý đang đưa ra lời khuyên. “Nghe này Linh, anh biết em đang nghĩ gì. Em đang nghĩ rằng em đang phải hy sinh, đang phải chịu đựng vì anh Trọc, phải không?”

Linh im lặng. Đó chính xác là cái lý do mà cô đã tự dựng lên để hợp lý hóa cho hành động của mình.

“Đừng nghĩ như vậy,” Đức Anh nói tiếp, giọng nói đầy ma lực, như đang thôi miên. “Đừng coi mình là nạn nhân. Em không phải hy sinh cho bất kỳ ai cả. Hãy nghĩ rằng em đang làm điều này vì chính em. Vì em thích nó. Vì em muốn khám phá những giới hạn của bản thân. Hãy hòa mình vào cuộc chơi, tận hưởng nó, điều khiển nó. Chỉ khi em thực sự tận hưởng, em mới là người nắm giữ quyền lực. Em hiểu không, Nữ hoàng của anh? Hãy cho họ thấy quyền lực của em.”

Lời nói của Đức Anh như một liều thuốc kích thích cực mạnh, đánh thẳng vào tâm trí Linh. Gã đã cho cô một sự cho phép, một sự giải thoát khỏi cái mác “hy sinh” cao cả. Gã đã hợp pháp hóa ham muốn của cô. Đúng vậy. Mình không phải nạn nhân. Mình là người điều khiển. Một nụ cười lạnh lùng, đầy quyền lực hiện trên môi cô.

“Em hiểu rồi, chồng yêu. Cảm ơn anh.” Cô nói, rồi cúp máy.

Cô quay sang nhìn Trọc, người đang nhìn cô với ánh mắt kinh hoàng. Anh ta đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện. Anh ta đã thấy rõ bàn tay của kẻ giật dây. Và anh ta cũng thấy rõ sự biến đổi trong mắt em gái mình. Đó không còn là ánh mắt của một người cam chịu, mà là ánh mắt của một con thú săn mồi vừa được tháo xích.

Chiếc du thuyền sang trọng màu trắng muốt đang neo đậu ở bến, nổi bật dưới ánh hoàng hôn. Khi Linh và Trọc bước lên, họ được chào đón bởi Sato-san. Lão mặc một bộ đồ thoải mái nhưng đắt tiền, nụ cười toe toét trên môi.

“A, Trọc-kun, Linh-san, mừng hai vị đã đến!”

Lão dẫn họ ra boong sau, nơi bữa tiệc đã bắt đầu. Ngoài Suzuki-san, còn có hai người đàn ông khác. Họ trẻ hơn, khoảng 40 tuổi, mặc đồ hiệu sành điệu, tay đeo đồng hồ đắt tiền. Ánh mắt họ sắc sảo, tự tin, toát ra vẻ ngạo mạn của tầng lớp thượng lưu mới nổi. Họ không phải là những lão già dê dễ đoán, họ là những con sói thực thụ, nguy hiểm và khó lường hơn.

Khi nhìn thấy Linh, cả bốn gã đàn ông đều im lặng trong giây lát. Cô đã thay bộ váy đen bằng một chiếc đầm dạ hội màu đỏ rực, màu của máu và quyền lực. Chiếc váy có thiết kế táo bạo, xẻ cao đến tận hông, để lộ ra gần như toàn bộ cặp chân dài miên man. Phần lưng khoét sâu đến tận thắt lưng, phô bày tấm lưng trần nuột nà. Cô trang điểm sắc sảo, đôi môi đỏ mọng như một trái cherry chín. Cô không còn là “bạn” của Trọc. Cô là một Nữ hoàng, là món quà đắt giá nhất của bữa tiệc.

“Đây là ngài Tanaka và ngài Watanabe, những đối tác rất quan trọng của chúng tôi.” Sato-san giới thiệu. Hai người đàn ông kia gật đầu chào, ánh mắt không rời khỏi cơ thể Linh.

Trọc được giới thiệu là “người đi cùng để chăm sóc Linh-san”. Vai trò của anh ta không khác gì một tên bảo kê, một người quản lý. Anh ta phải đứng ở một góc, quan sát, sẵn sàng rót rượu hay lấy đồ ăn khi được yêu cầu trong khi em gái mình là trung tâm của sự chú ý.

Bữa tiệc bắt đầu với những cuộc nói chuyện xã giao. Tanaka và Watanabe dùng tiếng Anh trôi chảy để tán tỉnh và thăm dò Linh.

“Linh-san, you look absolutely stunning tonight. That dress is a work of art.” (Linh-san, đêm nay trông cô thật lộng lẫy. Chiếc váy đó là một tác phẩm nghệ thuật.) Tanaka nói, mắt nhìn vào đường xẻ cao của chiếc váy.

“Thank you, Tanaka-san. You’re too kind.” (Cảm ơn ngài Tanaka. Ngài quá khen rồi.) Linh mỉm cười, nhấp một ngụm champagne.

“I heard from Sato-san that you are a very… hospitable person. We are very much looking forward to experiencing your hospitality.” (Tôi nghe Sato-san nói cô là một người rất… hiếu khách. Chúng tôi rất mong chờ được trải nghiệm sự hiếu khách của cô.) Watanabe nói, từ “hospitality” được gã nhấn mạnh một cách đầy ẩn ý.

Linh không hề nao núng. Cô đối đáp một cách thông minh, quyến rũ, duy trì một khoảng cách vừa đủ để khiến những con sói kia càng thêm khao khát chinh phục.

Sau vài tuần rượu, khi mặt trời đã lặn hẳn, để lại một bầu trời đầy sao, Sato-san vỗ tay ra hiệu. “Thưa quý vị, bữa tiệc chính thức bây giờ mới bắt đầu. Để buổi tối thêm phần đặc sắc, chúng ta sẽ có một trò chơi nhỏ.”

Cả nhóm di chuyển vào một phòng lounge riêng bên trong du thuyền. Căn phòng được thiết kế tối giản, bọc da và gỗ tối màu. Ở giữa phòng là một chiếc ghế đặc biệt có dây đai da. Trên chiếc bàn bên cạnh, vài món “đồ chơi” được bày sẵn: một chiếc bịt mắt bằng lụa đen, vài sợi dây thừng mềm và một cây roi da nhỏ, cán bằng bạc.

Sato-san nhìn Linh, nụ cười trên môi lão giờ đây không còn vẻ thân thiện nữa mà là sự thèm khát trần trụi. “Linh-san, các vị khách quý ở đây đều rất ngưỡng mộ sự dũng cảm và tinh thần hiến dâng của em. Em có sẵn lòng tham gia trò chơi của chúng tôi, để cho họ thấy sự hiếu khách tuyệt vời của người Việt Nam không?”

Linh không trả lời ngay. Cô liếc nhìn Trọc đang đứng như trời trồng ở góc phòng, ánh mắt như muốn nói: “Anh thấy chưa? Đây là thế giới của họ. Và em sẽ chinh phục nó.” Rồi cô quay lại, mỉm cười và khẽ gật đầu.

Cô chủ động bước tới, ngồi vào chiếc ghế. Suzuki-san, người có vẻ am hiểu hơn, bắt đầu dùng dây thừng để trói nhẹ tay cô vào thành ghế, một hình thức Shibari đơn giản nhưng mang tính biểu tượng cao. Sau đó, Watanabe tiến đến, nhẹ nhàng dùng dải lụa đen bịt mắt cô lại.

Bị tước đi thị giác, mọi giác quan khác của cô trở nên nhạy bén đến cực độ. Cô nghe thấy tiếng thở dốc của những gã đàn ông xung quanh, ngửi thấy mùi rượu và mùi nước hoa đắt tiền của họ. Cô cảm nhận được luồng gió lạnh từ máy điều hoà mơn man trên làn da trần của mình. Cô không còn là người hy sinh nữa. Cô đang ở trong trạng thái thiền định của một kẻ dâng hiến, sẵn sàng đón nhận tất cả. Lời nói của Đức Anh vang vọng trong đầu cô: “Hãy tận hưởng nó.”

Bốn người đàn ông đứng vây quanh cô, như một bầy sói đang bao vây con mồi. Trò chơi thực sự sắp bắt đầu. Họ bắt đầu những đụng chạm đầu tiên, mang tính thăm dò. Một ngón tay của Tanaka lướt nhẹ dọc theo đường xẻ của chiếc váy, đi từ mắt cá chân lên đến tận bẹn, khiến cơ thể Linh khẽ run lên. Watanabe thì cúi xuống, phả hơi thở nóng hổi, nồng nặc mùi rượu vào gáy cô, rồi dùng lưỡi liếm nhẹ lên vành tai cô.

Linh cắn chặt môi, cố gắng giữ bình tĩnh. Tận hưởng nó. Mày là người điều khiển. Cô tự nhủ.

Sato-san và Suzuki-san đứng sau lưng cô. Họ không chạm vào cô, chỉ đứng đó, nhìn. Sự im lặng của họ còn đáng sợ hơn cả những đụng chạm. Cô cảm nhận được ánh mắt của họ đang lột trần mình, đang phân tích từng phản ứng nhỏ nhất của cô.

Sự căng thẳng được đẩy lên đến đỉnh điểm. Và rồi, nó vỡ oà.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...