Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diệu Linh

Chương 18 : Điệu Nhảy Của Sự Dâng Hiến



Cánh cửa căn hộ đóng lại sau lưng Trọc, tiếng “cạch” khô khốc của ổ khoá vang lên như một tiếng búa của quan toà niêm phong lại không gian bên trong, biến nó thành một sân khấu riêng biệt, tách rời khỏi thế giới bên ngoài. Bên trong, không khí đặc quánh mùi rượu sake, mùi thức ăn và một thứ mùi khác nguyên thuỷ hơn, mùi của da thịt và ham muốn đang sôi sục.

Hai lão sếp,Sato-san và Suzuki-san ngồi trên sofa, cơ thể trần truồng của họ chỉ được che đậy hờ hững bằng những chiếc khăn tắm mỏng. Họ vẫn còn lâng lâng sau bữa tiệc Nyotaimori vừa rồi, một trải nghiệm vượt xa mọi tưởng tượng của họ. Sato-san, với cái bụng bia phệ và khuôn mặt đỏ au cầm ly rượu sake lên nhấp một ngụm rồi nhìn Suzuki, cười một cách đầy ẩn ý.

“Không thể tin được, Suzuki-kun à,” lão nói bằng tiếng Nhật, giọng khàn đi vì phấn khích. “Trọc-kun thật may mắn khi có một người bạn như vậy. Cơ thể đó… như một tác phẩm nghệ thuật sống. Ta đã từng đến nhiều nơi, trải nghiệm nhiều thứ, nhưng chưa bao giờ có một bữa ăn nào đáng nhớ đến thế.”

Suzuki-san đẩy gọng kính, đôi mắt ti hí của lão loé lên một tia sáng khôn ngoan và thèm thuồng. “Đúng vậy, Sato-san. Mềm mại, ấm áp. Và cô ấy không hề run rẩy, không một chút sợ hãi. Thật chuyên nghiệp. Giống như một nữ thần đang ban phát ân huệ. Không biết bất ngờ tiếp theo mà cô ấy nói sẽ là gì đây. Tim tôi đập thình thịch như thời còn trai trẻ.”

Họ hoàn toàn bị chinh phục, bị đặt vào một trạng thái háo hức chờ đợi, xem Linh như một món quà cao cấp, một đặc quyền mà vị thế của họ mang lại, một thứ mà họ xứng đáng được hưởng. Họ không còn coi cô là bạn của Trọc, mà là một phần của “dịch vụ”, một phần thưởng cho sự ưu ái mà họ sắp ban cho gã công nhân người Việt.

Trong khi đó, ở phòng ngủ, Linh đã đóng chặt cửa lại. Cô đứng trước tấm gương lớn trên cánh tủ, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của chính mình. Cơ thể cô vẫn còn vài vệt đỏ do những đụng chạm, vài vết nước tương mờ mờ trên da. Cô không thấy nhục nhã. Cô thấy một sự hài lòng lạnh lùng, một cảm giác quyền lực của người nghệ sĩ vừa hoàn thành một màn trình diễn xuất sắc. Kế hoạch của cô đang đi đúng hướng. Cô đã thành công trong việc biến mình thành một đối tượng được khao khát, một biểu tượng của sự dâng hiến.

Cô bước vào phòng tắm xả nước ấm lên người, gột rửa đi những dấu vết của bữa tiệc. Dòng nước ấm áp dường như cũng gột rửa đi những tàn dư cuối cùng của sự do dự. Khi bước ra, cơ thể cô toả ra một mùi hương thơm ngát, tươi mới. Cô không chọn một bộ đồ lót khêu gợi. Cô mở tủ, lấy ra bộ đồng phục nữ sinh mà Trọc đã mua. Lần này, cách cô mặc nó hoàn toàn khác.

Chiếc áo sơ mi trắng được cô tháo hai cúc trên cùng, cố tình làm cho nó xộc xệch, để lộ ra một phần của khe ngực căng tròn. Chiếc váy xếp ly được kéo lên cao hơn một chút, chỉ vừa đủ che đi cặp mông, để lộ gần hết cặp đùi thon dài. Cô đi đôi tất trắng cao đến gần đầu gối, một biểu tượng của sự ngây thơ bị vấy bẩn. Cô nhìn mình trong gương lần cuối. Cô đang khoác lên mình một vai diễn cuối cùng cho đêm nay, vai diễn của sự ngây thơ và dâm đãng, một sự kết hợp chết người có thể đánh gục bất kỳ gã đàn ông nào. Cô đang chuẩn bị vũ khí của mình.

Cánh cửa phòng ngủ từ từ mở ra.

Hai lão sếp đang nói chuyện bỗng im bặt, mắt dán chặt vào hình ảnh trước mắt. Linh bước ra, trên tay cầm chiếc điện thoại. Cô không nói gì, chỉ mỉm cười một nụ cười vừa ngây thơ, vừa bí ẩn. Cô bước đến chiếc bàn thấp, kết nối điện thoại với chiếc loa bluetooth nhỏ.

Một bản nhạc R&B phương Tây với giai điệu chậm rãi, gợi tình và đầy ma mị nổi lên, lấp đầy không gian tĩnh lặng.

Linh bắt đầu chuyển động. Những động tác của cô không chuyên nghiệp như vũ công, nhưng lại có một sự mềm mại, uyển chuyển và khêu gợi đến chết người. Cô không nhảy cho họ xem, cô đang kể một câu chuyện bằng cơ thể mình. Cô uốn éo tấm lưng ong, hai tay vuốt ve từ cổ xuống xương quai xanh rồi dừng lại ở hai bầu ngực đang nhấp nhô theo từng nhịp thở.

Cô đi vòng quanh hai lão sếp, như một con mèo đang vờn chuột. Cô tiến sát lại Suzuki-san, để mái tóc dài của mình lướt qua mặt lão, để mùi hương cơ thể cô sau khi tắm quyện vào không khí. Lão đưa tay ra định chạm vào cô, nhưng cô đã lùi lại, mỉm cười tinh nghịch. Cô quay sang Sato-san, quỳ xuống sàn trước mặt lão, ngửa đầu ra sau, ưỡn cong tấm lưng, thực hiện những động tác mô phỏng lại hành vi làm tình một cách đầy nghệ thuật.

Hai lão sếp hoàn toàn bị cuốn theo. Mắt họ không chớp, miệng há hốc, hơi thở trở nên nặng nhọc. Dương vật của họ cương cứng lên, đội cả lớp khăn tắm lên. Họ như hai con thú bị bỏ đói đang nhìn miếng mồi ngon lành nhảy múa trước mặt mà không thể chạm vào.

Điệu nhảy kết thúc khi bản nhạc tắt. Linh đang quỳ giữa hai người đàn ông. Căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc của họ. Cô ngẩng lên nhìn họ, ánh mắt vừa trong veo như một nữ sinh vừa mời gọi như một con điếm hạng sang.

Cô chìa hai tay ra, nắm lấy bàn tay thô ráp của hai lão sếp kéo họ đứng dậy. Cô dẫn họ vào phòng ngủ, nơi chiếc giường đã được dọn dẹp sạch sẽ. Cô đẩy nhẹ hai người ngã ngửa lên giường. Họ ngoan ngoãn như hai đứa trẻ.

Linh đứng bên giường, nhìn xuống hai người đàn ông quyền lực đang nằm đó hoàn toàn bị cô điều khiển. Cô khẽ cúi người, mái tóc dài xoã xuống, che đi một phần khuôn mặt, rồi thì thầm bằng tiếng Anh, giọng nói như mật ngọt rót vào tai:

“Tonight, you will be my masters.” (Đêm nay, hai ngài sẽ là chủ nhân của em.)

Nói rồi, cô từ từ trườn lên giường, ở giữa hai người đàn ông. Cô bắt đầu “nghi lễ” của mình. Một nghi lễ của sự phục tùng tuyệt đối nhưng người chủ trì lại chính là cô.

Cô quay sang hôn lên môi Sato-san, một nụ hôn sâu và ướt át. Lưỡi cô luồn vào khoang miệng lão, quấn lấy chiếc lưỡi thô kệch của lão, hút lấy vị rượu sake còn sót lại. Sau đó, cô chuyển sang hôn Suzuki-san, một nụ hôn nhẹ nhàng và tinh tế hơn.

Cô bắt đầu hành trình của chiếc lưỡi. Cô liếm từ cổ, xuống xương quai xanh, rồi đến hai núm vú sậm màu của Sato-san. Chiếc lưỡi của cô tiếp tục đi xuống vùng bụng phệ, rồi dừng lại ở gốc dương vật đang cương cứng như một khúc củi. Cô không vội vàng, chỉ khẽ liếm nhẹ xung quanh, khiến lão rên lên một tiếng trầm đục. Cô tiếp tục hành trình xuống cặp đùi, đầu gối và kết thúc bằng việc mút nhẹ từng ngón chân của lão. Cô lặp lại quy trình tương tự với Suzuki-san. Mọi thứ diễn ra chậm rãi, tỉ mỉ, như một tín đồ đang thành kính thờ phụng thánh vật.

Sau khi “thờ phụng” xong, Linh với tay lấy một chai gel bôi trơn lớn mà cô đã chuẩn bị sẵn. Cô đổ gel lên khắp cơ thể hai lão sếp, rồi đổ lên chính cơ thể đã được cởi bỏ hoàn toàn bộ đồng phục của mình. Làn da của cả ba giờ đây bóng loáng, trơn trượt dưới ánh đèn ngủ.

Nghi lễ Nuru Massage bắt đầu.

Cơ thể của ba con người giờ đây trơn trượt như lươn, không còn một chút ma sát. Linh bắt đầu dùng chính cơ thể mình để massage cho họ. Cô dùng ngực mình trượt trên ngực họ, dùng bụng mình cọ xát vào bụng họ. Cô nằm đè lên Sato-san, để dương vật của lão kẹp giữa hai cặp đùi trơn trượt của mình, rồi bắt đầu di chuyển lên xuống, mô phỏng lại hành động giao cấu mà không cần xâm nhập. Lão già gầm gừ trong cổ họng, hai tay bấu chặt lấy ga giường.

Cô quay sang Suzuki-san, dùng cặp mông tròn trịa của mình cọ xát vào dương vật của lão. Cô trượt lên trượt xuống, khiến lão phải thở hổn hển. Căn phòng chỉ còn lại tiếng da thịt trượt trên nhau sền sệt, tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ của những gã đàn ông đang mất dần sự kiểm soát.

Đúng lúc đó, ở ngoài cửa, Trọc đã về nhà. Anh ta mua đồ xong nhưng không dám vào nhà ngay. Anh ta đứng ngoài cửa một lúc lâu, lòng dạ rối bời. Cuối cùng, anh ta cũng nhẹ nhàng mở cửa bước vào.

Anh ta nghe thấy những âm thanh dâm đãng phát ra từ phòng ngủ. Một điều gì đó, một sự tò mò bệnh hoạn, một sự thôi thúc không thể cưỡng lại đã giữ chân anh ta lại. Anh ta không xông vào, cũng không bỏ đi. Anh ta rón rén bước tới, đứng nép mình bên cánh cửa phòng ngủ vốn không được đóng kín hoàn toàn chỉ để lại một khe hở nhỏ. Anh ta nhìn vào bên trong.

Và anh ta thấy.

Bên trong, hai lão sếp đã không thể chịu đựng được nữa. Sự kiểm soát của “nghi lễ” đã bị thú tính phá vỡ. Sato-san, với sức mạnh của một gã đàn ông to béo, đã lật người Linh lại, đè cô xuống giường. Lão không chờ đợi thêm đâm thẳng dương vật vào cái lồn đang ướt đẫm của cô.

“A!” Linh khẽ kêu lên, một tiếng kêu nửa đau đớn, nửa như đã chuẩn bị sẵn.

Cùng lúc đó Suzuki-san túm tóc Linh, kéo đầu cô về phía mình và nhét dương vật của lão vào miệng cô.

Khung cảnh trở nên hỗn loạn, dâm đãng. Ba cơ thể trơn trượt quấn lấy nhau. Họ thay đổi tư thế liên tục: doggy, 69,… Tiếng da thịt va vào nhau chan chát, tiếng rên rỉ của Linh, tiếng gầm gừ của hai gã đàn ông. Trọc đứng đó, chết trân, mắt mở to nhìn không chớp. Anh ta thấy em gái mình đang bị hai người đàn ông khác chà đạp, chiếm hữu. Anh ta thấy sự nhục nhã, nhưng anh ta cũng thấy một sự kích thích không thể chối bỏ đang dâng lên từ bụng dưới.

Trong một khoảnh khắc khi đang bị Sato-san thúc mạnh từ phía sau, đầu Linh bị lắc lư và ánh mắt cô vô tình hướng về phía khe cửa.

Và rồi, cô nhìn thấy anh ta.

Ánh mắt cô chạm vào ánh mắt của Trọc. Anh ta đang đứng đó trong bóng tối, khuôn mặt biến dạng vì một mớ cảm xúc hỗn độn: kinh hoàng, ham muốn, tội lỗi, và cả sự thán phục.

Và cô thấy tay anh ta. Bàn tay đó đang đặt trong quần, đang di chuyển lên xuống một cách vô thức. Anh ta đang sục cặc trong khi chứng kiến em gái mình bị hai người đàn ông khác chà đạp.

Họ nhìn nhau qua khe cửa, chỉ trong một giây. Nhưng một giây đó dài như cả thế kỷ. Trong ánh mắt đó, không còn lời nói dối, không còn sự che đậy. Chỉ còn sự thật trần trụi: một người đang dâng hiến, và một người đang thưởng thức sự dâng hiến đó. Linh khẽ cười, một nụ cười mà chỉ Trọc mới có thể thấy, một nụ cười của sự chiến thắng.

Giao kèo cuối cùng đã được niêm phong bằng chính sự trụy lạc này.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...