Diệu Linh
Chương 17 : Bữa Tiệc Trên Da Thịt
Những ngày sau đêm trải nghiệm bất ngờ và kích thích đó, một sự thay đổi tinh vi nhưng rõ rệt đã diễn ra trong căn hộ nhỏ ở Nakano. Sự im lặng không còn mang vẻ ngượng ngùng mà trở thành một khoảng không căng thẳng, nơi những điều không nói ra còn có sức nặng hơn cả ngàn lời. Trọc trở nên trầm lặng hơn, anh ta tránh nhìn thẳng vào mắt Linh như thể sợ sẽ thấy trong đó hình ảnh phản chiếu của chính sự trụy lạc mà anh ta đã tham gia. Còn Linh, ngược lại, lại toát ra một sự bình tĩnh đến đáng sợ. Cô không còn là cô em gái cần được che chở. Trong ánh mắt cô giờ đây là sự quyết đoán của một người đã nhìn thấy con đường của mình, dù con đường đó có trải đầy gai nhọn và sự nhục nhã.
Một buổi tối, khi Trọc vừa trở về từ công trường mệt mỏi ngồi xuống sofa, Linh đặt trước mặt anh ta một tách trà nóng. Cô ngồi xuống đối diện, không một chút do dự đi thẳng vào vấn đề.
“Anh mời sếp Sato và sếp Suzuki đến nhà mình ăn một bữa cơm đi.”
Trọc giật mình, suýt làm đổ cả tách trà. Anh ta nhìn cô như nhìn một người điên. “Em nói cái gì vậy? Không! Tuyệt đối không!”
“Tại sao không?” Linh hỏi lại, giọng nói đều đều, không một chút cảm xúc.
“Tại sao à?” Trọc gần như hét lên, sự dồn nén của những ngày qua vỡ oà. “Em không nhớ bọn họ đã làm gì em ở quán rượu sao? Em không thấy ánh mắt của bọn họ à? Anh không thể để em gặp lại họ, nhất là ở nhà mình. Anh không thể để chuyện đó xảy ra lần nữa!” Anh ta đưa ra những lý do về danh dự, về sự bảo vệ nhưng sâu bên trong là nỗi sợ hãi phải đối mặt lại với tình huống khó xử đó, và sự ghê tởm chính bản thân mình vì đã không thể làm gì hơn.
Linh không hề nao núng trước cơn giận của anh ta. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đang đỏ ngầu của Trọc, giọng nói bình tĩnh nhưng từng chữ lại sắc như dao găm thẳng vào sự yếu đuối của anh ta.
“Em không điên. Em biết rất rõ mình đang làm gì. Em đã thấy vẻ mặt của anh đêm đó. Em đã nghe những gì anh nói trong cơn say.” Cô ngừng lại một nhịp để từng lời nói thấm vào tâm trí Trọc. “Em làm việc này vì tương lai của anh. Và…” cô khẽ nghiêng đầu, một nụ cười bí ẩn thoáng qua trên môi, “…cũng là vì chính em nữa. Em đã tìm thấy niềm vui trong những trò chơi này. Em đã quyết định rồi. Anh chỉ cần mời họ đến thôi, mọi việc còn lại để em lo.”
Trọc hoàn toàn bị choáng ngợp. Sự quyết tâm sắt đá, sự bình thản đến lạnh người của Linh khiến mọi lời phản đối của anh ta trở nên vô nghĩa. Anh ta nhận ra cô em gái bé bỏng của mình đã không còn nữa, thay vào đó là một người phụ nữ với một kế hoạch mà anh ta không thể hiểu nổi, nhưng cũng không thể chống lại. Anh ta nhìn vào mắt cô, cố tìm kiếm một chút do dự, một chút sợ hãi, nhưng không có gì. Chỉ có sự quyết đoán. Sau một hồi giằng co nội tâm anh ta gục đầu xuống, bất lực gật đầu. Anh ta đã chính thức chấp nhận vai trò của một kẻ đồng lõa, một khán giả trong vở kịch do chính em gái mình đạo diễn.
Ngày hẹn được ấn định. Khi Trọc đi làm, Linh bắt đầu kế hoạch của mình. Nhờ vốn tiếng Anh tốt, cô không khó để tìm kiếm trên mạng các dịch vụ “tổ chức sự kiện độc đáo” hay “nghệ thuật ẩm thực Nhật Bản cao cấp”. Cô tìm được một nghệ nhân chuyên về Nyotaimori – nghệ thuật bày sushi trên cơ thể người. Cô không chọn những dịch vụ rẻ tiền, mà liên hệ với một nghệ nhân có tiếng, người đảm bảo sự chuyên nghiệp, sạch sẽ và kín đáo tuyệt đối.
Cô trao đổi với họ qua email bằng tiếng Anh, yêu cầu một dịch vụ trọn gói: chuẩn bị những loại sushi và sashimi hảo hạng nhất, bày biện và quan trọng nhất là hướng dẫn cô cách thực hiện. Cô nhấn mạnh rằng chính cô sẽ là “bàn tiệc”.
Chiều hôm đó, một người phụ nữ Nhật trung niên mặc kimono trang trọng đến căn hộ. Bà ta không hỏi bất cứ câu hỏi cá nhân nào, chỉ lẳng lặng làm việc với sự chuyên nghiệp đáng kinh ngạc. Bà ta hướng dẫn Linh tắm rửa sạch sẽ bằng các loại thảo mộc đặc biệt để khử mùi cơ thể và làm cho làn da thêm mịn màng.
Sau khi tắm xong, Linh bước ra hoàn toàn khỏa thân. Cô không cảm thấy ngượng ngùng. Dưới ánh mắt chuyên nghiệp của người nghệ nhân, cơ thể cô không còn là của một người phụ nữ, mà là một tấm toan trắng, một tác phẩm nghệ thuật sắp được hoàn thành. Cô nằm ngửa lên một chiếc bàn thấp đã được dọn sạch, trên đó trải sẵn những tàu lá xanh mướt và các loại lá trang trí khác.
Người nghệ nhân bắt đầu sắp đặt. Bà ta hướng dẫn Linh cách đặt tay, cách duỗi chân, cách giữ cho cơ thể ở một tư thế vừa gợi cảm, vừa thuận tiện cho việc gắp thức ăn. Rồi bà ta bắt đầu đặt những miếng sushi, sashimi tươi ngon lên người cô. Những miếng cá hồi màu cam óng ánh được đặt trên bụng cô, những miếng cá ngừ đỏ thẫm nằm trên ngực, những cuộn sushi nhỏ xinh được xếp dọc theo cặp đùi thon dài. Các loại nước chấm, gừng hồng, wasabi được đặt trên những chiếc lá nhỏ, nép mình vào những đường cong trên cơ thể cô. Vùng kín của cô được che đậy một cách đầy nghệ thuật bằng một chiếc lá phong lớn và vài bông hoa lan nhỏ.
“Bây giờ, hãy thở thật đều,” người nghệ nhân nói bằng tiếng Anh chậm rãi. “Hãy coi cơ thể mình là một ngọn núi. Bất động. Vững chãi. Tâm trí cô phải hoàn toàn trống rỗng.”
Linh làm theo. Cô nhắm mắt lại, hít thở thật sâu. Cô không còn là Linh nữa. Cô là một bàn tiệc. Một sự dâng hiến.
Khi mọi thứ đã hoàn hảo, người nghệ nhân lùi lại ngắm nhìn tác phẩm của mình, hài lòng gật đầu. Bà ta nhận tiền, cúi chào rồi lặng lẽ rời đi. Trước khi cánh cửa khép lại, bà ta rút điện thoại gọi cho Trọc theo dặn dò của Linh: “Mọi thứ đã sẵn sàng. Ngài có thể về nhà.”
Trọc cùng Sato-san và Suzuki-san trở về nhà trong không khí khá vui vẻ. Trọc đã phải nói dối rằng bạn anh ta là một đầu bếp tài năng, muốn trổ tài nấu một bữa ăn đặc biệt để thết đãi các sếp. Anh ta mở cửa, miệng vẫn đang nói cười: “Mời hai sếp vào, bạn tôi đã chuẩn bị cả buổi chiều đấy ạ…”
Và rồi, anh ta chết lặng.
Cả ba người đàn ông đứng sững ở cửa, mọi âm thanh đều tắt ngấm. Trước mắt họ, trong ánh đèn vàng ấm áp của căn phòng là một cảnh tượng vừa đẹp đến siêu thực, vừa trần trụi đến kinh hoàng. Linh đang nằm đó, bất động, cơ thể khỏa thân được biến thành một bàn tiệc sống động, một tác phẩm nghệ thuật của da thịt và ẩm thực.
Phản ứng đầu tiên của Trọc là sốc. Sốc đến mức não anh ta ngừng hoạt động. Anh ta nhìn cơ thể của em gái mình, thứ mà anh ta vừa yêu thương, vừa khao khát giờ đây đang bị phơi bày, bị biến thành một món đồ vật, một bữa ăn cho những gã đàn ông khác. Một cơn giận dữ và nhục nhã điên cuồng trào lên, nhưng ngay lập tức bị dập tắt bởi một luồng kích thích bệnh hoạn không thể chối bỏ.
Hai lão sếp thì khác. Sau vài giây ngạc nhiên tột độ, ánh mắt của họ nhanh chóng chuyển thành sự thích thú và thèm thuồng không hề che giấu. Đồng tử của họ giãn ra, hơi thở trở nên gấp gáp. Sato-san phá lên cười, một tiếng cười khoái trá, man rợ. “Sugoi! Tuyệt vời! Trọc-kun, bạn của cậu thật sự quá đặc biệt!”
Linh vẫn nằm im, mắt nhắm nghiền như một pho tượng sống. Chỉ có ba chiếc đệm được đặt sẵn quanh chiếc bàn thấp. Hai chiếc ở hai bên sườn cô, và một chiếc ở cuối bàn, ngay phía chân cô. Như bị thôi miên, hai lão sếp tiến vào, ngồi xuống hai bên. Trọc, trong vô thức, ngồi vào vị trí còn lại, vị trí đối diện trực tiếp với vùng tam giác được che đậy một cách hờ hững bằng một chiếc lá phong.
Bữa tiệc bắt đầu trong sự im lặng kỳ lạ. Trọc như một cái máy, bắt đầu rót rượu sake cho các sếp. Anh ta cố gắng nói về công việc, về lá đơn xin thường trú của mình, nhưng giọng nói của anh ta lạc đi. Hai lão sếp chỉ ậm ừ cho qua. Sự chú ý của họ hoàn toàn dồn vào “bàn tiệc”.
Họ bắt đầu gắp những miếng sushi đầu tiên. Họ cố tình để đầu đũa lạnh lẽo chạm vào da thịt nóng hổi của Linh. Một cái chạm nhẹ lên bụng, một cái lướt qua trên đùi. Mỗi cái chạm khiến cơ thể Linh khẽ run lên, một sự run rẩy gần như vô hình.
“Is it cold?” (Lạnh không em?) Suzuki-san đột ngột hỏi bằng tiếng Anh, giọng trầm trầm.
Linh không mở mắt, chỉ khẽ lắc đầu.
Họ bắt đầu táo bạo hơn. Họ dùng tay bốc sashimi, các ngón tay “vô tình” miết lên bụng, lên eo cô. Sato-san gắp một miếng cá ngừ, chấm vào chén nước tương đặt trên ngực Linh, rồi sau khi ăn, lão thản nhiên cúi xuống, lè lưỡi liếm vệt nước tương còn sót lại trên da cô. Lưỡi của lão thô ráp và nóng hổi.
“”You have such beautiful, radiant skin!” (Da em đẹp thật,) lão nói, mắt nhìn thẳng vào Trọc như một lời thách thức.
Trọc hoàn toàn bị cho ra rìa, trở thành người thừa đúng nghĩa. Anh ta chỉ biết ngồi đó, rót rượu, và nhìn. Nhìn hai gã đàn ông trung niên đang từ từ khám phá, xâm chiếm cơ thể em gái mình. Anh ta vừa muốn lật tung cái bàn này lên, vừa không thể rời mắt khỏi cảnh tượng đó. Ham muốn bệnh hoạn lại trỗi dậy, con cặc trong quần anh ta cương cứng lên một cách nhục nhã.
Hai lão sếp bắt đầu cởi bỏ áo khoác, rồi đến áo sơ mi, để lộ cơ thể trung niên phì nộn. Họ vừa ăn, vừa uống, vừa dùng tay sờ mó khắp cơ thể Linh một cách công khai. Bàn tay của Sato-san vuốt ve cặp vú cô, nặn bóp núm vú đã cương cứng. Bàn tay của Suzuki-san thì luồn xuống dưới, mơn trớn cặp đùi trong của cô.
Linh vẫn nằm im, nhưng bàn tay cô bắt đầu cử động. Cô khẽ khàng đưa tay xuống, một tay nắm lấy dương vật đang cương cứng của Sato-san qua lớp quần, tay kia tìm đến của Suzuki-san. Cô bắt đầu vuốt ve, tuốt nhẹ.
Hai lão sếp gầm gừ sung sướng. Họ hoàn toàn hài lòng.
“She’s a good girl, isn’t she?” (Cô bé ngoan thật đấy, phải không?) Sato-san nói với Suzuki-san, rồi cả hai cùng cười phá lên.
Trọc không thể chịu đựng được nữa. Anh ta cảm thấy mình sắp nổ tung. Anh ta kiếm cớ đứng dậy, giọng lạc đi: “Xin lỗi hai sếp, tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút.”
Anh ta lảo đảo bước ra ban công, rút điện thoại ra. Người duy nhất anh ta có thể gọi lúc này là Đức Anh.
Chuông reo hai tiếng, đầu dây bên kia bắt máy.
“Sao thế bác?” Giọng Đức Anh vang lên, bình thản một cách kỳ lạ.
“Linh nó… nó điên rồi! Nó đang…” Trọc nói, giọng hoảng loạn, đứt quãng.
Đức Anh im lặng một lúc, rồi cười khẽ, một tiếng cười đầy ẩn ý. “Vợ em đang làm những gì cần phải làm thôi. Em gái bác đã quyết định rồi thì bác và em hãy ủng hộ. Bác đang được xem một màn kịch hay mà, phải không? Một người anh trai chứng kiến em gái mình hy sinh vì tương lai của anh ta. Một câu chuyện cảm động đấy chứ. Cứ tận hưởng đi.”
Lời nói của Đức Anh như một liều thuốc độc, vừa xoa dịu sự tội lỗi của Trọc vừa đẩy anh ta lún sâu hơn vào vai trò của một kẻ đồng lõa. Đúng vậy, Linh đang hy sinh. Mình phải trân trọng sự hy sinh của nó. Cái logic bệnh hoạn đó bắt đầu bén rễ trong đầu Trọc.
Cuộc gọi kết thúc khi Linh cất tiếng gọi từ trong nhà, giọng cô vẫn bình thản nhưng đầy uy lực: “Anh Trọc, vào đây giúp em một chút.”
Trọc bước vào. Linh đã ngồi dậy. Cơ thể trần truồng của cô đầy những dấu vết của bữa tiệc, vài vệt nước tương còn vương trên da thịt. Cô ra hiệu cho anh ta: “Anh dọn giúp em mấy thứ này đi. Rồi ra ngoài mua giúp em ít hoa quả tráng miệng và thêm rượu sake nhé.”
Đó là một mệnh lệnh. Một lời đuổi khéo. Cô muốn ở lại một mình với hai lão sếp.
Trọc nhìn Linh, nhìn hai gã đàn ông gần như trần truồng bên cạnh cô. Anh ta không muốn đi, nhưng anh ta không thể từ chối. Anh ta lẳng lặng dọn dẹp những đĩa thức ăn còn lại, rồi khoác áo và rời khỏi nhà. Cánh cửa đóng lại sau lưng anh ta như một nhát chém, cắt đứt anh ta khỏi thế giới bên trong.
Linh nghe tiếng cửa đóng lại. Cô quay sang nhìn hai lão sếp đang nhìn mình với ánh mắt hau háu, rồi mỉm cười một nụ cười đầy bí ẩn. Cô đứng dậy, bước đến đóng chốt cửa lại. Rồi cô quay lại, cơ thể trần truồng của cô hiện ra đầy kiêu hãnh dưới ánh đèn. Cô nói bằng tiếng Anh, giọng nói mượt mà và đầy hứa hẹn:
“The appetizer is over. Now, for the main course… I have a surprise for you gentlemen.” (Món khai vị đã xong. Giờ là món chính… Em có một bất ngờ cho hai ngài đây.)
