Diệu Linh
Sáng hôm sau, Linh tỉnh dậy khi ánh nắng ban mai vừa rọi những vệt sáng đầu tiên qua khe cửa. Cơn mệt mỏi của một đêm không ngủ dường như tan biến, thay vào đó là một sự minh mẫn đến lạ lùng. Cô nhìn sang phòng khách, Trọc đang ngủ say trên chiếc sofa, khuôn mặt vẫn còn hằn lên nét mệt mỏi và đau khổ, xung quanh là những vỏ lon bia nằm lăn lóc. Đêm qua, sau khi lảo đảo vào phòng ngủ cô đã không tài nào chợp mắt được. Những lời thú nhận trong cơn say của Trọc cứ vang vọng trong đầu cô, trộn lẫn với hình ảnh bàn tay ghê tởm của lão Sato-san, cảm giác khó chịu ở quán rượu, tất cả xoáy vào nhau tạo thành một cơn bão tố dữ dội trong tâm trí. Nhưng khi cơn bão qua đi, nó không để lại sự hoang tàn mà là một sự tĩnh lặng đến lạnh người. Một con đường đã được vạch ra, một sứ mệnh đã được khai sinh từ chính sự tuyệt vọng và ham muốn của cô.
Cô khẽ khàng ngồi dậy, không gây ra một tiếng động. Chuyển động của cô giờ đây có một sự khoan thai, một sự chủ động khác hẳn vẻ rụt rè, hoang mang của những ngày trước. Cô đi dọn dẹp bãi chiến trường trong phòng khách, nhặt từng vỏ lon bia bỏ vào túi rác. Mùi bia còn sót lại chua loét nhưng cô không thấy khó chịu. Nó là mùi của sự yếu đuối, thứ mà cô quyết định sẽ không bao giờ để mình phải nếm trải nữa.
Tiếng động nhỏ làm Trọc cựa mình tỉnh giấc. Anh ta đưa tay ôm lấy cái đầu đau như búa bổ, nheo mắt nhìn quanh. Khi thấy Linh đang lặng lẽ dọn dẹp, rồi nhìn những vỏ lon bia đã được thu gom gọn gàng ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ bối rối và xấu hổ tột độ. Anh ta không nhớ chính xác mình đã nói những gì, nhưng cái cảm giác trần trụi sau khi để lộ ra phần thảm hại nhất của bản thân vẫn còn đó. Anh ta sợ phải đối mặt với Linh, sợ phải nhìn thấy trong mắt cô sự thương hại hoặc khinh bỉ.
“Em… em dậy sớm thế?” Anh ta lắp bắp, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
“Em quen rồi. Anh đi rửa mặt đi, em pha cho ly nước chanh giải rượu.” Linh đáp. Giọng nói của cô bình thản một cách kỳ lạ, không một chút oán trách hay tò mò.
Sự bình thản của cô khiến Trọc càng thêm khó xử. Anh ta mong cô sẽ giận dữ, sẽ trách móc, sẽ khóc lóc. Đằng này cô lại quá đỗi điềm tĩnh, giống như mặt hồ không một gợn sóng khiến anh ta không thể đoán được những cơn bão ngầm đang cuộn xoáy bên dưới. Suốt bữa sáng, không khí giữa hai người vô cùng ngượng ngùng. Họ chỉ nói những câu chuyện phiếm vô thưởng vô phạt về thời tiết, về món ăn. Trọc cố gắng tránh mọi chủ đề liên quan đến công việc hay đêm hôm trước, chỉ mong chôn vùi lời thú nhận đáng xấu hổ của mình vào quên lãng. Anh ta không biết rằng, đối với Linh, đó không phải là lời thú nhận, mà là một lời hiệu triệu. Nó là chìa khóa mở ra cánh cửa cho kế hoạch mà cô đã vạch ra trong suốt một đêm không ngủ.
Ngay khi Trọc rời khỏi nhà để đi làm, căn hộ nhỏ bé lại chìm vào im lặng. Linh ngồi xuống trước chiếc laptop cũ của anh trai mình. Sự tò mò của ngày hôm trước giờ đã biến thành một nhu cầu cấp thiết. Cô không còn tìm kiếm một cách vô định nữa. Cô đang nghiên cứu. Tay cô lướt trên bàn phím, gõ những từ khóa cụ thể hơn, thực dụng hơn: “văn hóa công sở Nhật Bản”, “cách tạo quan hệ tốt với sếp Nhật”.
Những kết quả đầu tiên hiện ra khá chung chung: các bài viết về sự chăm chỉ, tinh thần đồng đội, văn hóa cúi chào. Cô nhíu mày, tinh chỉnh lại từ khóa: “sếp Nhật thích gì”, “quà tặng cho đối tác Nhật”. Lần này, kết quả bắt đầu dẫn cô vào một thế giới khác. Những diễn đàn, những bài blog chia sẻ kinh nghiệm của các cô gái làm việc trong các quán bar, hostess club, dạy cách rót rượu, cách nói chuyện, cách làm hài lòng những vị khách doanh nhân khó tính. Rồi từ đó, cô như một con thỏ rơi xuống hang, lạc vào thế giới của các loại hình giải trí tình dục đặc trưng của Nhật Bản.
Cô mở một trang web giới thiệu về Imekura – những câu lạc bộ nhập vai. Màn hình hiện lên những hình ảnh hào nhoáng, những cô gái trong đủ loại đồng phục: y tá, hầu gái, nữ sinh. Những dòng chữ quảng cáo nhấp nháy đầy hứa hẹn: “Biến mọi tưởng tượng của bạn thành hiện thực”, “Trải nghiệm một đêm làm chủ nhân”. Cô đọc tiếp, lạc sang một trang khác về Soapland – những “nhà tắm” đặc biệt. Trang web này có thiết kế tinh tế, sang trọng hơn. Những hình ảnh chỉ là những bồn tắm lộng lẫy, những căn phòng mờ ảo, không có hình ảnh người phụ nữ nào, nhưng những lời miêu tả dịch vụ lại trần trụi đến kinh người: “liệu pháp thư giãn bằng cơ thể”, “trải nghiệm sự mềm mại và trơn trượt tuyệt đối”. Cô đọc cả về những dịch vụ còn táo bạo hơn, nơi một hoặc nhiều nhân viên nam sẽ phục vụ cho các cặp đôi muốn tìm kiếm sự mới lạ, phá vỡ mọi giới hạn.
Những hình ảnh và những lời miêu tả đó khiến mặt cô nóng bừng, một cảm giác ghê tởm xen lẫn thích thú trỗi dậy. Tim cô đập mạnh, hơi thở trở nên gấp gáp. Nhưng cô không dừng lại. Cô không còn nhìn chúng với con mắt của một người ngoài cuộc đang tò mò. Cô đang nhìn chúng với con mắt của một nhà chiến lược đang nghiên cứu chiến trường, đánh giá từng loại vũ khí, từng phương án tác chiến. Cô đang học luật chơi, học các thuật ngữ, học cách biến cơ thể mình thành một công cụ. Cô đang chuẩn bị cho một cuộc chiến mà ở đó, sự hy sinh của cô phải mang lại kết quả xứng đáng. Đây là cái giá phải trả. Đây là khoản đầu tư. Và lợi nhuận thu về phải là tương lai của anh.
Vài ngày trôi qua trong sự im lặng căng thẳng đó. Một buổi tối, Trọc trở về sau một ngày lao động mệt nhoài ở công trường, trên người vẫn còn vương mùi mồ hôi và bụi bặm. Anh ta có vẻ đã uống một chút, đôi má hơi ửng hồng. Có lẽ anh ta cần một chút men say để có can đảm làm việc này. Anh ta đưa cho Linh một cái túi giấy, giọng có chút ngập ngừng:
“Anh… anh mua cái này ở Akihabara. Thấy hay hay… mua cho vui thôi.”
Linh mở chiếc túi ra. Bên trong là một bộ đồng phục nữ sinh Nhật Bản. Chiếc áo sơ mi trắng, chiếc cà vạt sọc, và chiếc váy xếp ly ngắn đến mức không thể ngắn hơn. Nó rẻ tiền, chất vải thô ráp, nhưng nó là một biểu tượng. Trọc, trong sự căng thẳng và bế tắc của mình đã vô thức tìm đến một lối thoát trong thế giới của sự tưởng tượng, của trò chơi nhập vai. Anh ta muốn trốn chạy khỏi thực tại của một gã công nhân phải cúi đầu, để trở thành một nhân vật khác có quyền lực hơn.
Linh nhìn bộ đồng phục, rồi ngẩng lên nhìn Trọc. Cô không thấy sự ngượng ngùng hay từ chối trong mắt mình. Thay vào đó, là một sự thấu hiểu và chấp nhận. Sự chủ động của Trọc, dù là trong vô thức, đã cho cô một cái cớ hoàn hảo để bắt đầu bước đầu tiên trong kế hoạch của mình.
“Để em thử.” Cô nói, giọng bình thản.
Sự đồng ý nhanh chóng của cô khiến Trọc có phần bất ngờ. Anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị cô mắng là bệnh hoạn. Nhưng cô chỉ cầm lấy bộ đồ, đi thẳng vào phòng ngủ.
Bên trong căn phòng nhỏ, một mình đối diện với bộ đồng phục, Linh hít một hơi thật sâu. Cô sờ vào chất vải thô ráp của chiếc váy, cảm nhận sự ngắn ngủi của nó. Đây không phải là quần áo. Đây là một vai diễn. Cô bắt đầu cởi bỏ bộ đồ ở nhà của mình, cũng là cởi bỏ con người mang tên “Linh”. Linh đang ở lại trong phòng. Người bước ra ngoài sẽ là một con búp bê, một nữ sinh hư hỏng. Con búp bê thì không biết đau, không biết nhục.
Vài phút sau, cánh cửa phòng ngủ mở ra. Linh bước ra ngoài.
Trong một khoảnh khắc, Trọc nín thở. Trước mặt anh ta là một nữ sinh Nhật Bản bước ra từ trong những bộ phim người lớn. Chiếc áo sơ mi trắng được cô cố tình tháo một cúc trên cùng. Chiếc váy ngắn cũn cỡn chỉ vừa đủ che đi cặp mông tròn trịa. Cô đi một đôi tất cao đến đầu gối, khiến cặp đùi trông càng thêm thon dài và mời gọi.
Trò chơi nhập vai đêm đó diễn ra một cách tự nhiên hơn lần trước. Họ không còn ngượng nghịu. Trọc dễ dàng nhập vai ông thầy giáo nghiêm khắc, còn Linh thì diễn tròn vai cô nữ sinh hư hỏng, mời gọi. Cuộc làm tình là sự kết hợp của những mệnh lệnh quyền lực và sự phục tùng dâm đãng.
Nhưng đêm nay, trong đầu Linh còn có một suy nghĩ khác. Trong khi đang rên rỉ dưới thân Trọc, cô đang tự hỏi chính mình. Mình có thể làm điều này với một người đàn ông khác không? Mình có thể duy trì sự kiểm soát, sự tách bạch giữa thể xác và tâm hồn này khi đó không phải là anh Trọc không? Trò chơi này không còn chỉ để thoát ly. Nó đã trở thành một buổi diễn tập. Một bài kiểm tra cho những thử thách lớn hơn sắp tới. Cô nhận ra, khi cô phục tùng một cách hoàn hảo, cô lại là người nắm giữ quyền lực tuyệt đối lên cảm xúc và ham muốn của Trọc. Mình cần phải học cách điều khiển tiếng rên của mình, học cách giả vờ một cách chân thật nhất. Với Sato-san, với Suzuki-san, mình sẽ không có cơ hội làm lại. Cô đã sẵn sàng cho bài kiểm tra cuối cùng.
Vào một trong những ngày cuối cùng của chuyến đi, Trọc nói với Linh bằng một giọng rất nghiêm túc.
“Có một loại hình massage trị liệu rất đặc biệt ở đây… Dành cho các cặp đôi muốn khám phá những giới hạn mới. Anh thấy trên mạng họ quảng cáo… có cả chuyên gia nam hỗ trợ để tăng thêm trải nghiệm. Nó khá đắt, nhưng anh muốn thử một lần. Em… em dám không?”
Anh ta đang thử cô. Và cô biết điều đó.
“Em dám.” Linh đáp, không một chút do dự.
Trọc dẫn cô đến một tòa nhà sang trọng, kín đáo ở khu Shinjuku. Không giống như Yoshiwara, nơi này mang vẻ thượng lưu và bí mật hơn. Căn phòng họ được dẫn vào còn lộng lẫy hơn cả phòng khách sạn năm sao. Nhưng thứ khiến Linh chú ý nhất là một chiếc giường massage lớn đặt ở giữa phòng, bên cạnh là một bồn tắm Jacuzzi và một phòng xông hơi bằng kính.
Họ vừa thay xong áo choàng tắm, một người đàn ông bước vào. Anh ta mặc một chiếc quần lụa đen rộng, để trần phần thân trên vạm vỡ, săn chắc. Anh ta khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt đẹp trai một cách lạnh lùng, chuyên nghiệp. Anh ta cúi đầu chào, tự giới thiệu mình là Kenta, chuyên gia trị liệu của họ ngày hôm nay.
Linh liếc nhìn Trọc. Cô thấy cơ hàm anh ta khẽ bạnh ra. Dù là người đề nghị, nhưng khi đối mặt với thực tế – một gã đàn ông khác, trẻ trung, lực lưỡng, sắp sửa chạm vào người phụ nữ của mình – bản năng chiếm hữu và ghen tuông của Trọc vẫn trỗi dậy.
Kenta ra hiệu cho Linh nằm sấp lên giường massage. Anh ta bắt đầu công việc của mình một cách bài bản. Những ngón tay của anh ta lướt trên lưng cô, mạnh mẽ nhưng đầy kỹ thuật, giống hệt một chuyên gia vật lý trị liệu. Chính sự chuyên nghiệp đó lại càng khiến không khí trở nên ngột ngạt và đầy tính dục.
Linh quay đầu lại, nhìn Trọc đang ngồi trên chiếc ghế bành ở góc phòng. Anh ta đang nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt. Bàn tay của một gã đàn ông lạ đang xoa bóp trên tấm lưng trần của cô. Linh thấy ánh mắt của Trọc tối sầm lại, một sự pha trộn giữa tức giận, bất lực và một sự tò mò bệnh hoạn. Anh ta đang bị đặt vào đúng vai diễn của chồng cô, Đức Anh. Vai của một kẻ thích nhìn vợ mình bị chiếm hữu.
Kenta lật người Linh lại. Anh ta bắt đầu massage phần thân trước của cô. Linh cảm nhận được núm vú mình cương cứng lên. Kenta thấy điều đó. Anh ta khẽ liếc nhìn Trọc, như một lời xin phép câm lặng. Trọc không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, một cái gật đầu gần như vô hình.
Đó là tín hiệu. Giới hạn bị phá vỡ. Bàn tay của Kenta bắt đầu di chuyển xuống thấp hơn. Anh ta mơn trớn bụng dưới của cô, rồi cặp đùi trong. Linh nhắm mắt lại, cố gắng tách tâm trí ra khỏi cơ thể. Đây là nhiệm vụ. Đây chỉ là một bài kiểm tra.
Cô hé mắt, nhìn về phía Trọc. Anh ta đang thở dốc, con cặc trong chiếc áo choàng tắm đã cương cứng lên. Anh ta không còn ghen tuông nữa. Anh ta đang bị kích thích, một sự kích thích của kẻ nhìn trộm.
Kenta cúi xuống, bắt đầu dùng miệng để phục vụ cô. Linh giật nảy mình. Bị một người đàn ông xa lạ làm điều đó, nó khác hẳn với Trọc. Nó trần trụi, nó mang tính giao dịch. Nhưng cô ép mình phải thả lỏng, phải rên rỉ. Cô đang diễn. Và cô phải là một diễn viên giỏi.
Cô nhìn Trọc, ánh mắt như một lời mời gọi. Trọc lảo đảo đứng dậy, bước tới. Anh ta không nhìn Kenta, anh ta chỉ nhìn cô. Anh ta cúi xuống, hôn lên môi cô ngấu nghiến trong khi ở phía dưới Kenta vẫn đang miệt mài làm việc.
Đó là khoảnh khắc mà Linh biết mình đã vượt qua bài kiểm tra. Cô đang ở giữa hai người đàn ông. Một người là anh trai, người tình, kẻ đồng lõa. Một người là kẻ xa lạ, một công cụ. Và cô là trung tâm, là người điều khiển tất cả. Cô rên lên, lần này là thật. Nhưng đó không phải là tiếng rên của khoái cảm thể xác, mà là tiếng rên của quyền lực, của sự thỏa mãn khi thấy mình có thể điều khiển ham muốn của cả hai gã đàn ông.
Trọc kéo cô ngồi dậy, để cô đối mặt với mình rồi đút con cặc vào miệng Linh. Cùng lúc đó, Kenta di chuyển ra sau dùng tay và miệng để tiếp tục kích thích phần mông và lưng của cô. Linh ngửa đầu ra sau, đón nhận sự tấn công từ cả hai phía. Cô không còn suy nghĩ gì nữa. Cô đã hoàn toàn buông bỏ. Cô đã trở thành hiện thân của chính sự dâm đãng, một nữ thần của sự trụy lạc, được hai tín đồ thành kính phục vụ.
Trên đường về, họ đi bộ trong im lặng. Nhưng sự im lặng lần này còn sâu sắc hơn cả trước. Nó là sự im lặng của hai kẻ đã cùng nhau đi đến tận cùng của sự bệnh hoạn và trở về. Trọc không còn là anh trai cô nữa. Anh ta là kẻ đã chứng kiến, đã cho phép và đã tham gia vào việc cô bị một người đàn ông khác chiếm hữu. Anh ta là kẻ đồng lõa, là khán giả đầu tiên trong vở kịch mà cô sắp sửa trình diễn.
Khi về gần đến nhà, Linh đột ngột lên tiếng, giọng nói trầm và rõ ràng trong đêm tĩnh lặng.
“Sau chuyện này, chúng ta sẽ là gì?”
Câu hỏi của cô không phải là về tình yêu. Nó là một câu hỏi về vai trò. Anh có sẵn sàng là người đứng nhìn trong khi em làm những việc cần phải làm không? Đó mới là ẩn ý thực sự.
Trọc dừng bước. Anh ta nhìn cô ánh mắt phức tạp chứa đầy sự ham muốn, xấu hổ và cả một sự cam chịu. Anh ta không thể trả lời. Anh ta biết mình đã bị cuốn vào một trò chơi mà anh ta không thể thoát ra. Anh ta vừa kinh tởm chính bản thân mình, vừa không thể chối bỏ sự kích thích mà anh ta vừa trải qua.
“Về nhà rồi tính.” Anh ta chỉ có thể nói được vậy.
Linh không hỏi thêm. Cô biết câu trả lời rồi. Giao kèo đã được ký, không phải bằng giấy mực mà bằng chính da thịt và những ham muốn trần trụi nhất. Anh ta đã vượt qua bài kiểm tra của cô. Anh ta sẽ là một khán giả trung thành, một người đồng lõa đắc lực cho sứ mệnh của cô. Con đường phía trước đã quá rõ ràng. Và Linh, đã sẵn sàng để dâng hiến.
