Diệu Linh
Chương 15: Cái Giá Của Giấc Mơ[img=dieu-linh.webp]
Chuyến bay dài hơn năm tiếng dường như kéo căng mọi dây thần kinh của Linh. Bầu không khí tái chế khô khốc trong khoang máy bay, tiếng động cơ đều đều và sự chờ đợi không tên khiến cái đêm ở khách sạn cứ quay đi quay lại trong đầu cô như một cuốn phim bị lỗi. Khi cánh cửa máy bay cuối cùng cũng mở ra tại sân bay Narita, một luồng khí mát và khô mang theo một mùi hương sạch sẽ rất lạ ùa vào. Nó khác hẳn cái nóng ẩm của Hà Nội, một sự khác biệt rõ rệt đến mức khiến Linh trong phút chốc quên đi mối ngổn ngang trong lòng.
Trọc kéo hai cái vali lớn thành thạo dẫn cô đi qua các cửa kiểm soát, qua những hàng người đang xếp hàng một cách trật tự đến đáng kinh ngạc. Anh ta không nói gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng quay lại dặn cô đi sát vào kẻo lạc giữa dòng người xa lạ. Sự im lặng của anh ta không phải là sự xa cách, mà giống như một lớp vỏ bọc che giấu sự mệt mỏi và cả những điều khó nói.
Họ không đi tàu cao tốc Shinkansen như Linh vẫn thấy trong phim. Thay vào đó, hai anh em chen chúc trên một chuyến tàu điện thường, chật ních những người mặc đồ công sở với vẻ mặt vô cảm. Linh nhìn những khuôn mặt cúi gằm vào điện thoại, sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối trên toa tàu tương phản một cách kỳ lạ với sự hỗn loạn trong tâm trí cô. Tàu lướt qua những vùng ngoại ô, những ngôi nhà nhỏ san sát, rồi dần dần tiến vào khu vực đô thị với những tòa nhà cao tầng hơn. Cuối cùng, tàu dừng lại ở một nhà ga thuộc quận Nakano. Không phải trung tâm hào nhoáng, nhưng đường phố ở đây sạch sẽ đến mức không tìm thấy một cọng rác, các cửa hàng nhỏ xinh và không khí rất yên bình.
Căn hộ của Trọc nằm trên tầng năm của một toà chung cư trông khá mới, có hành lang bên ngoài. Anh ta tra chìa khoá, cánh cửa mở ra một không gian nhỏ nhưng cực kỳ ngăn nắp. Mùi hương trong căn hộ không phải là mùi ẩm mốc, mà là mùi của nước xả vải, mùi gỗ mới và thoang thoảng mùi cà phê. Một phòng khách liền bếp và một phòng ngủ riêng biệt, đồ đạc không nhiều nhưng được sắp xếp gọn gàng, có gu thẩm mỹ của một người đàn ông độc thân nhưng kỹ tính.
“Đây là nhà của anh. Nhỏ nhưng được cái gọn gàng.” Trọc nói, giọng có chút tự hào khi đặt vali của Linh xuống. “Cuộc sống một mình bên này nó thế, nhưng cũng không đến nỗi nào.”
Linh bước vào, cởi giày đặt ngay ngắn trên kệ. Cô đưa tay sờ nhẹ lên mặt bàn gỗ, nhìn ra cửa sổ, nơi có thể thấy những ban công của nhà đối diện và một khoảng trời trong xanh. Căn hộ này tuy nhỏ nhưng tươm tất hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng về cuộc sống của một công nhân xây dựng. Rõ ràng Trọc không giàu có so với người Nhật, nhưng anh ta có một cuộc sống ổn định, một cuộc sống mà anh ta đã phải nỗ lực và đánh đổi rất nhiều để có được. Điều đó khiến cô vừa nể phục, vừa cảm thấy mình thật sự là gánh nặng khi đột ngột xuất hiện, phá vỡ đi trật tự mà anh ta đã cất công xây dựng.
“Em nghỉ một lát đi, tắm rửa đi cho khoẻ. Tối anh dẫn đi ăn với sếp và mấy anh em làm cùng, ra mắt một thể.” Trọc nói, đoạn lôi từ tủ ra một bộ chăn đệm mới tinh còn nguyên trong túi nilon, trải vào phòng ngủ cho cô. “Em ngủ ở phòng này. Anh ngủ ngoài sofa.”
Sự giữ khoảng cách này khiến Linh cảm thấy dễ thở hơn. Có lẽ cả hai đều cần một không gian riêng để sắp xếp lại mớ hỗn độn trong đầu sau đêm trụy lạc ở khách sạn.
Tối đó khi Linh đang đứng trước tủ quần áo nhỏ của mình, cô cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ. Sau tất cả những chuyện đã xảy ra, sau khi cảm thấy mình bị vấy bẩn và mất hết giá trị, thứ quyền lực duy nhất mà cô cảm thấy mình còn nắm giữ chính là vẻ ngoài, là sự hấp dẫn của cơ thể mình. Cô cần một sự khẳng định, dù là nhỏ nhoi, rằng mình vẫn còn đáng khao khát. Khi Trọc bước vào và nói: “Em cứ diện đồ thoải mái, ra mắt sếp mà, cho người ta thấy mình cũng không phải dạng vừa”, câu nói đó như một lời cho phép.
Cô chọn một chiếc áo hai dây bằng lụa màu đen, chất vải mềm mại và mát lạnh trượt trên da thịt. Cổ áo được khoét sâu, không quá lố lăng nhưng đủ để mỗi khi cô cử động, khe ngực đầy đặn lại lấp ló một cách khêu gợi. Bên dưới, cô mặc một chiếc chân váy ngắn ôm sát hông và đùi làm nổi bật lên những đường cong mà cô biết là niềm tự hào của mình. Cô đứng trước gương, tỉ mỉ trang điểm. Lớp nền che đi vẻ mệt mỏi, đường kẻ mắt sắc sảo khiến đôi mắt cô trông sâu và có hồn hơn, và cuối cùng một lớp son đỏ mọng được tô lên môi như một lời tuyên bố. Cô đang vẽ lên một chiếc mặt nạ của sự tự tin.
Lúc cô bước ra, Trọc đang đứng ở bếp uống một cốc nước. Anh ta quay lại, và rồi sững người. Ánh mắt anh ta dán chặt vào cô, đồng tử khẽ giãn ra. Anh ta nhìn vào đôi môi đỏ của cô, rồi ánh mắt trượt xuống khe ngực, dừng lại ở cặp đùi thon dài đang ẩn hiện dưới lớp váy ngắn. Một ngọn lửa ham muốn trần trụi loé lên, nhưng ngay sau đó một bóng đen lo lắng lướt qua mặt anh ta. Anh ta dường như nhận ra bộ đồ này có lẽ quá táo bạo cho một buổi gặp mặt với những người sếp và đồng nghiệp bảo thủ. Nhưng rồi, cái tôi của một gã đàn ông, cái niềm tự hào khi “sở hữu” một người phụ nữ khiến những gã khác phải ngoái nhìn đã lấn át tất cả. Anh ta hắng giọng, cố nặn ra một nụ cười: “Được đấy. Đi thôi nào.”
Quán ăn là một Izakaya khá sang trọng có những phòng ăn riêng được ngăn cách bằng vách gỗ và cửa lùa. Trong phòng, sếp của Trọc – hai người đàn ông Nhật lớn tuổi: Sato-san và Suzuki-san cùng vài đồng nghiệp đã ngồi đợi sẵn. Sato-san có vẻ là người có chức vụ cao hơn, bụng bia, mặt đỏ au, cười nói sang sảng. Suzuki-san thì gầy hơn, đeo kính, trông có vẻ trí thức nhưng đôi mắt ti hí đằng sau cặp kính lại liên tục liếc ngang liếc dọc.
Thấy Trọc dẫn một cô gái xinh đẹp, nóng bỏng bước vào cả căn phòng dường như im lặng đi một nhịp.
Trọc vỗ nhẹ vào lưng Linh, giới thiệu một cách vui vẻ: “Sếp, anh em, đây là Linh, bạn tôi, mới từ Việt Nam qua chơi!”
Cái từ “bạn” được anh ta nhấn mạnh. Ngay lập tức Linh cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Nó không có rào cản cấm kỵ như “em gái”. Nó mơ hồ, nó mở ra nhiều khả năng. Và trong mắt những người đàn ông Nhật đã có tuổi, “bạn” của một gã công nhân trẻ tuổi người Việt có thể là bất cứ thứ gì.
“Ồ, bạn của Trọc-kun xinh quá nhỉ!” Sato-san phá lên cười, giọng cười ha hả nhưng mắt thì không rời khỏi khe ngực của Linh. “Trọc-kun đúng là có mắt nhìn. Người đâu mà như hoa hậu vậy!”
Suzuki-san thì gật gù, đẩy gọng kính: “Da trắng, dáng đẹp thế này, các cô gái Việt Nam ai cũng đẹp như vậy sao? Thật là đáng ngưỡng mộ.”
Những lời khen ngợi xã giao nhưng ánh mắt thì trần trụi như muốn lột sạch quần áo của cô. Linh cảm thấy má mình nóng bừng. Cô gượng gạo cúi đầu chào rồi ngồi nép vào cạnh Trọc. Bộ quần áo cô đã từng thấy tự tin giờ đây như một tấm biển mời gọi, khiến cô cảm thấy mình thật ngu ngốc và rẻ tiền.
Bữa tiệc bắt đầu. Trọc tỏ ra rất khéo léo, liên tục nói chuyện, chúc rượu các sếp, cố gắng lái câu chuyện sang hướng công việc và những dự án sắp tới. Nhưng hai lão sếp dường như chỉ hứng thú với Linh. Họ liên tục hỏi chuyện cô, từ công việc ở Việt Nam cho đến sở thích cá nhân và không quên mời cô uống rượu. Mỗi lần như vậy, Trọc lại phải đỡ lời: “Linh cô ấy không biết uống rượu đâu ạ, để tôi uống thay.” Anh ta uống cạn hết ly này đến ly khác.
Khi rượu đã ngấm, những hành vi sàm sỡ bắt đầu một cách tinh vi. Khi rót rượu sake cho Linh, Sato-san cố tình để mu bàn tay của lão lên bầu ngực cô một cách “vô tình”. Linh giật mình lùi lại nhưng lão chỉ cười hề hề ra vẻ say xỉn. Một lần khác, khi đi ngang qua Suzuki-san vỗ vào vai cô một cách thân mật, nhưng bàn tay của lão lại cố tình trượt xuống lưng, sờ soạng một cách có chủ ý.
Linh chỉ biết ngồi im, người cứng như tượng đá, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh. Mỗi lần như vậy cô lại liếc nhìn Trọc, và lần nào cũng thấy anh ta đang nhìn mình, ánh mắt tối sầm lại.
Đỉnh điểm của sự sỉ nhục là khi Sato-san, trong lúc đã say mèm, ngồi sát lại gần Linh, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc phả ra từ miệng lão. Lão khoác vai cô một cách sỗ sàng.
“Linh-chan uống với tôi một ly đi, nể mặt sếp của Trọc-kun một chút chứ!” Bàn tay của lão không chỉ khoác vai mà còn bắt đầu lần mò xuống dưới bóp nhẹ vào eo cô, ngón tay cái cố tình miết lên sườn cô.
Linh điếng người, cảm giác nhục nhã và ghê tởm dâng lên cổ họng. Cô không dám cử động, chỉ biết nhìn Trọc bằng ánh mắt cầu cứu.
Cô thấy cơ hàm của Trọc bạnh ra, những đường gân nổi lên trên thái dương. Anh ta đang nhìn chằm chằm vào bàn tay của Sato-san đang đặt trên người cô. Một cơn thịnh nộ khủng khiếp bùng lên trong mắt anh ta, một cơn giận nguyên thủy của một gã đàn ông thấy người phụ nữ của mình bị xâm phạm. Linh gần như có thể nghe thấy tiếng lý trí của anh ta đang gãy vỡ.
Nhưng rồi chỉ trong một giây, cơn thịnh nộ đó bị dập tắt. Như một ngọn lửa bị dội một gáo nước lạnh, nó tắt ngấm để lại một làn khói của sự bất lực và nỗi đau đớn đến cùng cực. Linh chưa bao giờ thấy anh trai mình có vẻ mặt như vậy. Đó không chỉ là sự ghen tuông, mà còn là sự dằn vặt của một người đàn ông bị ép phải lựa chọn giữa lòng tự trọng và một thứ gì đó còn quan trọng hơn.
Trọc hít một hơi thật sâu, một hơi hít dài đến mức lồng ngực anh ta phồng lên. Anh ta không gạt tay lão sếp ra. Anh ta làm một việc khác. Anh ta mỉm cười, một nụ cười trông còn thảm hại hơn cả khóc, rồi nâng ly của mình lên, hai tay đưa về phía Sato-san một cách kính cẩn.
“Sato-san, Suzuki-san, Linh cô ấy tửu lượng kém lắm, không uống được rượu mạnh. Để tôi có chút thành ý xin phép được kính hai sếp ly này, cảm ơn hai sếp đã luôn quan tâm, giúp đỡ tôi trong công việc suốt thời gian qua.”
Nói rồi anh ta ngửa cổ, uống cạn một hơi. Hành động đó khiến Sato-san phải bỏ tay ra khỏi người Linh để cụng ly với Trọc. Trọc sau đó quay sang Linh nói nhỏ, đủ để chỉ mình cô nghe thấy: “Em mệt rồi phải không? Ngồi nghỉ một lát đi, anh nói chuyện với các sếp một chút rồi mình về.”
Anh ta đã bảo vệ cô theo cách duy nhất mà anh ta có thể. Một cách hèn mọn, một cách nhục nhã, nhưng lại đòi hỏi một sự hy sinh ghê gớm. Linh ngồi im, lòng cô quặn thắt lại. Cô không hiểu. Tại sao anh ta phải chịu đựng như vậy? Anh ta đang che giấu điều gì?
Sau bữa ăn, trên đường về Trọc không nói một lời nào. Anh ta đi trước, bước chân vội vã, bóng lưng cao lớn và cô độc dưới ánh đèn đường. Về đến căn hộ, anh ta không bật đèn phòng khách, cứ thế đi thẳng ra tủ lạnh, lấy ra một lon bia rồi đứng ngoài ban công, tu một hơi. Rồi lon thứ hai, lon thứ ba. Anh ta uống như một kẻ chết khát, cố gắng dìm đi một thứ gì đó đang thiêu đốt bên trong.
Linh ngồi trên sofa trong bóng tối, nhìn bóng lưng của anh trai mình. Cô thấy anh ta thật xa lạ, thật đáng thương. Cô muốn lại gần an ủi nhưng cổ họng như bị chặn lại.
Khi đã say mèm, Trọc lảo đảo bước vào nhà, ngồi phịch xuống sàn, lưng dựa vào sofa. Anh ta úp mặt vào lòng bàn tay, bờ vai rộng lớn run lên từng chặp.
“Khốn nạn thật…” Anh ta lầm bầm, giọng nói méo mó vì rượu và cảm xúc dồn nén. “Cứ phải cúi đầu trước mấy lão già đó. Cứ phải tươi cười với những thằng khốn đó. Khốn nạn!”
“Tại sao vậy anh?” Linh khẽ hỏi, lần đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Giọng cô mềm đi. “Nếu công việc vất vả quá, nếu họ không tôn trọng mình thì mình nghỉ. Mình về Việt Nam. Việc gì phải khổ như vậy?”
Câu nói của Linh như chạm vào đúng dây thần kinh của Trọc. Anh ta ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu, đầy những tơ máu, nhìn cô. Trong cơn say, anh ta đã không còn kiểm soát được lời nói của mình nữa. Anh ta cười một tiếng chua chát.
“Về? Em nói hay thật! Em có biết anh đã phải cố gắng thế nào để được như ngày hôm nay không?” Anh ta gần như hét lên, giọng nói vỡ ra vì đau đớn. “Cái visa vĩnh trú! Em có hiểu nó là cái gì không? Nó là giấc mơ được ở lại cái đất này một cách đàng hoàng! Là tương lai của anh! Tất cả… tất cả đều nằm trong tay của mấy thằng khốn đó! Chỉ cần một cái gật đầu, một lời nhận xét tốt của bọn họ thôi! Em hiểu không?”
Trọc gục đầu xuống, dường như hối hận ngay lập tức vì đã để lộ ra bí mật mà anh ta cố gắng chôn giấu. Anh ta không muốn cô biết. Anh ta không muốn cô phải hy sinh bất cứ điều gì vì giấc mơ của anh ta. Anh ta chỉ muốn cô thấy anh ta là một người anh trai mạnh mẽ, có thể che chở cho cô.
Nhưng lời đã nói ra không thể rút lại.
Câu nói của Trọc như một tia sét đánh thẳng vào giữa đại não của Linh. Mọi thứ bỗng nhiên sáng tỏ. Vẻ mặt bất lực của Trọc trong quán rượu. Sự nhẫn nhịn đến hèn hạ của anh ta. Sự tự tung tự tác của hai lão sếp. Tất cả là vì cái thẻ thường trú nhân. Tất cả là vì giấc mơ của anh trai cô.
Trong một khoảnh khắc, đầu óc Linh hoạt động với một sự rành mạch đến đáng sợ. Mọi mảnh ghép rời rạc bỗng nhiên tự động xếp lại với nhau, tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh, một giải pháp hoàn hảo đến bệnh hoạn. Cơn giận dữ và tủi nhục của cá nhân cô bỗng chốc trở nên nhỏ bé trước sự hy sinh và tương lai của anh trai mình.
Giấc mơ cả đời của anh Trọc nằm trong tay hai lão già dê đó. Thứ mà hai lão muốn: Ham muốn thể xác của cô. Thứ mà cô có: Chính cơ thể này.
Một ý niệm mạnh mẽ đến điên rồ hình thành và bén rễ trong đầu cô. Cô có thể giải quyết tất cả. Đây không phải là sự phục tùng, đây là một cuộc trao đổi. Một chiến lược.
Nếu mình chủ động… Nếu mình dùng chính cơ thể này để “phục vụ” họ một cách có kiểm soát, biến nó thành một công cụ, một món quà…
…Thì anh Trọc sẽ có được visa vĩnh trú, đạt được ước mơ mà anh ấy đã đánh đổi cả tuổi trẻ.
…Thì chồng mình, Đức Anh, cũng sẽ được thỏa mãn cái máu cuckold của anh. Chồng sẽ phát điên lên vì sung sướng khi biết vợ mình ngủ với những người đàn ông khác vì một mục đích “cao cả” như vậy.
…Và còn mình… Linh hít vào một hơi lạnh. …mình cũng sẽ được thỏa mãn những ham muốn đen tối mà mình không thể chối bỏ. Mình sẽ không còn là nạn nhân bị sàm sỡ một cách bị động và nhục nhã. Mình sẽ là người chủ động điều khiển cuộc chơi, để ban phát khoái cảm, để đạt được mục đích.
Đó là một kế hoạch hoàn hảo. Một hành động hy sinh có thể làm hài lòng tất cả mọi người, kể cả bản thân cô. Cái cảm giác tội lỗi bỗng chốc tan biến, thay vào đó là một sự quyết tâm sắt đá, một sự bình thản đến lạnh người.
Linh nhìn Trọc, người anh trai đang ngủ gục trên sàn trong cơn say và nỗi dằn vặt. Ánh mắt cô không còn là sự thương hại. Nó là ánh mắt của một người đã tìm thấy con đường của mình, một người đã tìm thấy sứ mệnh của mình. Một con đường đầy nhục nhã, nhưng lại là con đường duy nhất để giải thoát cho tất cả.
Chuyến đi Nhật Bản này không còn là một cuộc chạy trốn nữa rồi. Nó đã trở thành một cuộc đi săn. Và cô, sẽ là người thợ săn, dùng chính bản thân mình làm mồi nhử.
