Diễm Ngộ Chi Lữ
Mai Hương thoáng vui mừng, tự nhủ: "Không nghĩ tới Đồng Tâm lại lợi hại nhưthế, so với mình còn lợi hại hơn rất nhiều." Thì ra người cứu Mai Hương, khôngphải ai khác, chính là người ở cũng biệt viện với Liên Phượng, một trong đôitỷ muội xinh như hoa như ngọc, tỷ tỷ Đồng Tâm. Đúng là ngoài dự đoán của chúngnhân, nhưng xét cho kỹ, trong tình cảnh như thế này, còn ai chịu ra tay cứuMai Hương đây? Chỉ có điều Đồng Tâm, tuổi đời còn quá nhỏ, mà võ công lại quácao, khiến cho ai nấy đều phải giật mình kinh hãi.
Lão đạo quan sát Đồng Tâm sử kiếm như bay, người kiếm hợp nhất, vẻ mặt thoángqua tia phức tạp, nhìn Đồng Tâm một cách chăm chú, ánh mắt tựa như cất giấumột bí mật gì đó. Liếc qua Cô Ngạo, lão đạo than khẽ một tiếng, hy vọng HoaTinh sớm trở về, bằng không Cô Ngạo khó thoát khỏi cái chết. Hiện giờ Cô Ngạođang trong cơn nguy kịch, nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt cố quan sát chúngnữ. Vì có sự xuất hiện Đồng Tâm, giải cứu mọi người, ngay tức khắc Cô Ngạo cảmthấy toàn thân rã rời, không trụ nổi nữa, nằm vật ra bất tỉnh.
Kiếm pháp của Đồng Tâm xuất thần nhập hóa, cao cường vô song, một kiếm trongtay, giết cho hắc y nhân không có khả năng kháng cự. Nhìn số lượng hắc y nhânđã giảm bớt, Đồng Tâm nghĩ nên sớm giải quyết êm thắm mọi chuyện, vận thêm haitầng công lực nữa. Đến lúc tình cảnh hắc y nhân lại rơi nguy ngập. Thì vanglên một tiếng nói lạnh lẽo: "Tiểu cô nương, hảo kiếm pháp, chỉ một kiếm đã sátthương nhiều cao thủ như vậy, thật không đơn giản. Ta cũng phải lĩnh giáo vàichiêu kiếm pháp của ngươi mới được, xem ngươi có thế chết bình yên trong tayta hay không."
Một bóng đen bất ngờ xuất hiện trược mặt Đồng Tâm, ngón tay phải búng vàothanh trường kiếm của Đồng Tâm, một tiếng kim loại phát ra, âm u khiến cho ainấy cũng váng hết cả đầu. Đồng Tâm vội lùi lại một trượng, đứng bên cạnh đámngười Mai Hương ở phía sau. Còn Trần Lan và Liên Phượng đã đưa lão đạo và CôNgạo đến tập trung tại một chỗ.
Chúng nhân nhìn kỹ kẻ mới đến, là một nam nhân anh tuấn, tuổi khoảng ba mươibảy, ba mươi tám, vẻ mặt hờ hững nhìn mọi người, như nhìn những kẻ đã chết,lạnh lùng vô cảm. Bằng trực giác của sát thủ, Ám Vũ biết đây là một sát thủthập phần lợi hại. Ám Vũ nói: "Mọi người cẩn thận, người này rất cỏ thể là sátthủ của tổ chức Ám Ưng, nhất định hắn không thể tới một mình, chúng ta phải đềcao cảnh giác."
Chúng nhân cả kinh, một trong tứ đại tổ chức sát thủ của Trung Nguyên, chỉ mớicó tổ chức Ám Dạ bài danh cuối cùng đã gây tổn thất nặng nề cho đoàn người bênmình, nếu không phải có Đồng Tâm hiện thân ứng cứu, sợ rằng tất cả đã xong đờihết rồi. Vậy mà giờ lại thêm một tổ chức Ám Ưng, lại còn bài danh trên cả tổchức Ám Dạ, cũng tham gia tập kích, xem tình hình này đúng là khó thoát khỏikiếp nạn.
Hắc y nam nhân anh tuấn hé răng nói: "Ngươi cũng có chút nhãn lực, liếc mắt đãnhận ra thân phận của chúng ta, không sai một điểm nào." Đoạn vung tay lên,bốn bóng người liền bay xuống từ trên nóc nhà, quan sát cách thức thì có thểbiết đây là những cao thủ hiếm thấy, lẽ dĩ nhiên chúng đã chuẩn bị rất chutoàn rồi, muốn dồn toàn lực để hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Lúc này Mai Hương khẽ cảm tạ Đồng Tâm: "Đa tạ muội đã cứu tỷ, tỷ sẽ ghi nhớ.Đợi Hoa Tinh trở về, nhất định tỷ sẽ nhờ huynh ấy giúp muội tìm được đại phutốt nhất, giúp muội muội Đồng Ý chữa lành bệnh."
Đồng Tâm mỉm cười đáp: "Tỷ tỷ không cần cảm tạ, tỷ quên chúng ta là tỷ muộihay sao? Tỷ tỷ gặp nạn, Đồng Tâm tự nhiên phải tương trợ. Bây giờ chúng taphải đề phòng những kẻ trước mặt, mặc dù muội có thể chế trụ được gã kia,những mấy tên còn lại, muội e rằng tạm thời không đủ năng lực, khi đó tỷ tỷnhớ phải cẩn thận."
Lão đạo nhìn Đồng Tâm, nhắc nhở: "Tiểu cô nương, ta biết võ công của ngươiđích xác có thể chế trụ được hắn, thậm chí có thể giết chết hắn. Nhưng ngươiphải cẩn thận hư chiêu của hắn, nếu không ngươi sẽ lâm vào ảo ảnh của hưchiêu, rõ chưa? Ngươi còn nhỏ, kinh nghiệm đối địch chưa nhiều, điểm này cầnphải lưu tâm, ngươi cũng không cần phải quá lo lắng cho chúng ta." Lão đạo cốtình trấn an Đồng Tâm, bởi vì theo tình cảnh trước mắt mà nói, trong đoànngười này chỉ có Đồng Tâm là cao cường nhất, nàng là hy vọng duy nhất để đánhlui đám cao thủ bên địch nhân, vì không muốn nàng phân tâm, mà lão đạo cố ýnói nàng không cần quá lo lắng về bọn họ.
Nam nhân anh tuấn phất tay ra hiệu, thân thể nhanh như thiểm điện, phóng tớitrước mặt Đồng Tâm. Song thủ nam tử múa lên, quyền phong chưởng kình giao nhaucuồn cuộn, chiêu thức cương mãnh đánh tới, Đồng Tâm nhún người tránh chiêu.Phía sau lưng nam nhân anh tuấn, bảy bóng người đồng loạt xông lên, hướng vềphía Đường Mộng, Mai Hương, Ám Vũ, Trần Lan và Liên Phượng vọt tới, huy độngbinh khí trong tay và quyền đầu, điên cuồng phát động tiến công.
Trường kiếm trong tay Đồng Tâm múa lượn, phát ra từng đợt long ngâm, bảo kiếmsắc bén huyễn hóa thành bóng kiếm đầy trời, tầng tầng lớp lớp, liền lạc baolấy nam tử anh tuấn vào bên trong. Dáng người Đồng Tâm kiều diễm say đắm lòngngười, bay lượn giữa trời như Bách Linh điểu phiêu sái tự do.
Ám Ưng Tam Hào hốt hoảng, nhìn kiếm chiêu linh hoạt, Phi phàm vô song của ĐồngTâm. Theo kế hoạch là để tổ chức Ám Dạ đánh trận đầu, dẫn dụ Hoa Tinh đi, haitổ chức mới lần lượt đối phó với những người thân bên cạnh Hoa Tinh, hòng bắtlấy những người này để uy hiếp hắn. Không nghĩ rằng, trước sau lại xuất hiệnnhững chuyện ngoài dự liệu. Đầu tiên là võ công cao cường của Vô Mao lão đạo,ngoài dự đoán mọi người, đã một tay giết chết Hắc La Sát. Thứ hai là kịch độccủa Đường Mộng, khiến cho phe sát thủ phải cảnh giác trước độc dược của nàng.Và hành động liều lĩnh của Cô Ngạo, cũng làm cho chúng phải chùn tay, rốt cuộchành động lần này không được thực hiện một cách dễ dàng như mưu tính.
Vốn dĩ, tổ chức Ám Ưng thấy tổ chức Ám Dạ đã sắp đắc thủ, không định hiệnthân, nhưng sự xuất hiện ngoài ý muốn của Đồng Tâm, ép chúng phải xuất hiện.Giờ đây, Ám Ưng Tam Hào phóng ngược lại khoảng sáu bước, thân pháp cực nhanh,thế gian hiếm có. Vừa lui lại phía sau, vừa giơ ngón tay phải bắn những chỉphong vào trường kiếm của Đồng Tâm, ngăn cản sự công kích của nàng. Chân ÁmƯng Tam Hào vừa chạm đất, đã xoay tròn cả người nhún lên, rồi quay ngược ngườiđầu chúc xuống đất, thi triển một bộ pháp hiếm gặp. Chỉ thấy hai chân hắn xoaytròn lao vụt đến, mỗi một cước đều hàm chứa sức mạnh khai sơn liệt thạch, côngkích cường hoành, làm cho Đồng Tâm không hóa giải được ngay, phải cấp tốc lùilại.
Đồng Tâm chớp chớp cặp mắt yêu kiều, huy vũ trường kiếm trong tay, tạo nênhàng trăng đạo kiếm quang, kết hợp lại thành kiếm cầu, như tia chớp ập vào ÁmƯng Tam Hào, nhắm ngay vào hai chân xoay tròn của hắn. Bóng chân ánh kiếm, hòavào nhau trong nháy mắt, phát ra nhưng tiếng leng keng truyền đi rất xa. Khithân thể Đồng Tâm bay ra ngoài, chiếc miệng xinh xắn nở nụ cười, nhưng cũngphải thở gấp mấy cái. Còn Ám Ưng Tam Hào bị kiếm kình của Đồng Tâm chấn cho têdại toàn thân, sau khi rơi xuống đất, run rẩy không ngừng, đứng vững cũngkhông xong.
Ám Ưng Tam Hào kinh ngạc nhìn Đồng Tâm, liếc sang những người khác, cười âmhiểm. Ám Ưng nói: "Hảo kiếm pháp, quả nhiên danh bất hư truyền, bây giờ ngươitiếp một chiêu Hổ Khiếu Sơn Lâm, coi ngươi lợi hại, hay là ta bá đạo." Rồisong thủ co lại hổ trảo, vồ lấy Đồng Tâm. Bạn đang xem tại TruyệnFULL -.TruyệnFULL
Cục diện bên này thì đang nguy ngập vô cùng, Ám Vũ thân thụ trọng thương, lãođạo và Cô Ngạo không còn lực xuất thủ, mấy người Đường Mộng đang đứng bên bờvực sinh tử. Đường Mộng thở dài một cách bất đắc dĩ, nở nụ cười chua xót. Đếngiờ vẫn không thấy bóng dáng Hoa Tinh đâu, e là phải chết tại nơi đây rồi.
Đường Mộng cất tiếng động viên chúng nữ: "Mọi người cố lên, chúng ta nhất địnhphải đợi Hoa Tinh trở về." Miệng thì hô hào thế, kỳ thật trong lòng cũng chẳngcòn tia hy vọng nào. Mười ngón tay co quắp liên miên, kịch độc Đường môn xégió tập kích vào địch nhân. Tiếc thay đám địch nhân này không phải tầm thườngnhư mấy tên kia nữa, mỗi một một tên đều là cao thủ thượng thừa, cho nên vừađộng thủ, vừa có thế bế khí, độc dược đối với chúng chẳng qua cũng chỉ là tròtrẻ con mà thôi.
Võ công hắc y nhân cao cường, vượt xa sự tưởng tượng, không đến mười chiêu, đãbức cho đám người Đường Mộng lui vào một góc tường. Khiến các nàng lâm vàotuyệt cảnh, kiếm một cơ hội đào thoát cũng không có. Kỳ thật từ lúc bắt đầu,họ vốn không nghĩ tới việc chay trốn, đều tin rằng Hoa Tinh sẽ trở về cứu cácnàng, cho nên mới không có định đào tẩu, mà bây giờ có muốn chạy, cũng khôngcòn kịp nữa.
Hoa Tinh bay một mạch về Lạc Dương thành, nhanh chóng chạy về Mẫu Đơn các.Nhưng cách Mẫu Đơn các không xa, đã đụng độ tổ chức Ám Ưng. Chỉ thấy vụt rasáu bóng người đồng loạt tấn công Hoa Tinh, thủ đoạn tàn độc, tâm tư xảoquyệt, thật không hổ là sát thủ chuyên nghiệp. Nhưng Hoa Tinh đã sớm tiên liệutrước, khi mình trở về ứng cứu, tất chúng sẽ cho người ngăn cản, nên Hoa Tinhluôn luôn lưu ý động tĩnh khắp nơi, vừa thấy sáu thân ảnh xuất hiện, mắt hắnđã sáng rực lên. Địch nhân ngăn cản kiểu liều mạng như thế này, hiển nhiênmuốn cầm chân mình, đối phó với đám người Mai Hương, như vậy cho thấy, nhấtđịnh các nàng đang cực kỳ nguy hiểm.
Tính toán kỹ lại, trong đoàn người Mai Hương, mặc dù có lão đạo, nhưng mộtmình lão làm sao có thể chống chọi lại tất cả bọn chúng. doc truyen tai . Nếuđám địch nhân đều là cao thủ cỡ này, kết quả các nàng chắc chắn lành ít dữnhiều. Lướt qua trong đầu, toàn thân Hoa Tinh phực lên xích hồng quang mang,phóng lên cao xoay vòng ba lần, các ngón tay co rút, bắn ra vô số chỉ phongcường hoành, lập tức cắt nát sáu bóng người. Hoa Tinh hầm hừ nhìn những ngườiđang vây xem, máu tươi vương vãi khắp đường lớn. Hoa Tinh cười gằn một tiếng,vọt qua qua đầu mọi người, bất chấp sự kinh ngạc của phàm nhân, cấp tốc bay vềMẫu Đơn các. Sau khi Hoa Tinh bỏ đi, trong đám đông có một ánh mắt lạnh lẽo,nhưng pha vào đó là sự sợ hãi, vội vã xoay người rời khỏi.
Hoa Tinh nhẹ nhàng đáp xuống nóc nhà, nhìn tràng quyết chiến trong viện, từ xahắn đã cảm giác được sự tồn tại của không ít cao thủ, bây giờ tận mắt chứngkiến, sắc mặt Hoa Tinh khẽ biến. Điều Hoa Tinh không nghĩ đến, là lão đạo đãmất hết toàn bộ công lực, rốt cuộc là họ đã đụng độ địch nhân mạnh đến cỡ nào?Nhìn thương tích trên người chúng, lại ngó Cô Ngạo đang nằm trên mặt đất, HoaTinh run lên một cái, bản thân trở về muộn thêm một chút, sợ là sẽ không vãnhồi được cục diện nữa. Nhìn Đồng Tâm, Hoa Tinh mặc dù không theo dõi từ đầu,nhưng cũng biết rằng nàng đang tương trợ bên mình, và Hoa Tinh cũng rất ngạcnhiên trước võ công của nàng.
Thấy Mai Hương và Đường Mộng đều thụ trọng thương, Ám Vũ có võ công cao nhất,nội thương cũng nặng nhất, địch nhân đã xuống tay độc ác như vậy, xem ra muốngiết sạch những người thân bên cạnh Hoa Tinh. Hoa Tinh nghĩ vậy, mà lòng nhưthiêu đốt, tròng mắt rực lửa.
Hoa Tinh bay lên đứng giữa trời cao cách mặt đất hai trượng, lạnh lùng nhìnđám hắc y nhân. Ngay tức thời bộc phát một lực lượng khí thế bá đạo cườnghoành tuyệt thế, tạo ra một áp lực vô cùng to lớn, ép cho đám hắc y nhân đếnhô hấp cũng khó khăn.
Lão đạo mừng rỡ gào lên: "Hoa Tinh đã trở về." Giọng điệu vui mừng khôn xiết.Kỳ thực, không cần lão nói, ngoài Liên Phượng, Đường Mộng và Lãnh Như Thủy ra,tất cả những người khác đều biết Hoa Tinh đã trở lại. Bởi vì cảm giác bá đạocủa Hoa Tinh, mọi người đều đã quá quen thuộc. Mai Hương nhìn Ám Vũ và TrầnLan, tam nữ nhìn nhau mà lệ vương khóe mắt, một cảm giác bình yên khó tả nhưhòa vào cơ thể họ, cuối cùng Hoa Tinh đã trở về.
Ám Ưng Tam Hào bị khí thế cường hoành của Hoa Tinh bức tới nhộn nhạo khíhuyết, biết ngay có điềm xấu. Ngẩng đầu nhìn Hoa Tinh đứng giữa trời, Ám ƯngTam Hào lộ ra thần sắc khiếp sợ. Trên người Hoa Tinh tỏa ra một khí thế uy lâmthiên hạ, cơ hồ muốn bóp nát tâm can hắn, áp lực này khiến toàn thân hắn runlên bần bật, gắng gượng vận công chống cự.
Giọng nói của Hoa Tinh cất lên giữa không trung âm u, lạnh lẽo: "Nếu các ngươiđã phạm đến Hoa Tinh ta, thì đừng trách ta vô tình. Bắt đầu từ bây giờ, HoaTinh ta thề rằng, phải đích thân tận diệt tổ chức Ám Dạ và Ám Ưng, ta sẽ chocác ngươi vĩnh viễn biến khỏi thế gian này. Bất kể là ai, từ giờ về sau, chỉcần đối với Hoa Tinh ta có ý đồ, giết không tha, đối với Phượng Hoàng thư việncó tâm tư trở ngại, giết không tha, đối với những người thân bên cạnh ta cósát niệm, giết không tha. Ta sẽ làm cho cả thiên hạ biết, đồ đao vĩnh viễntrong tay ta, thiên hạ vĩnh viễn cúi đầu." Dứt lời, Hoa Tinh đáp xuống mặt đấttrong nháy mắt, bóng hình như quỷ mị dưới ánh nắng chói chang, lướt qua thânthể đám hắc y nhân.
Khi Hoa Tinh đứng lại bên cạnh Ám Vũ, thì tiếng hét thảm thiết hòa vào nhữnggiọt máu bay khắp không gian, ngoại trừ Ám Ưng Tam Hào ra, còn lại toàn bộ hắcy nhân đều chết sạch không còn một mống. Hoa Tinh giết người, cũng chẳng khácgì giết heo, thực khiến lòng người run sợ. Cao thủ Địa Bảng đông như vậy, màđứng trước mặt Hoa Tinh, chỉ là những con heo chết mà thôi, không có lấy nửađiểm hoàn kích, tùy ý để hắn mổ xẻ vậy.
Lão đạo kích động nhìn Hoa Tinh, lên tiếng: "Hoa Tinh, Cô Ngạo sắp không xongrồi, ngươi hãy cứu hắn trước đi. Vừa rồi hắn đã cố sức thi triển Nghịch NguyênHồi Hoàn Tâm Pháp, khiến cho công lực tăng lên gấp đôi, lúc này đã bị nộithương rất nặng, chỉ e chậm trễ sẽ không kịp mất." Thân thể Hoa Tinh thoángrun lên, nói với Đồng Tâm: "Mong cô nương giúp ta cầm chân hắn, đợi ta chữatrị cho bằng hữu, rồi tính sổ với hắn sau"
Hoa Tinh đến bên Cô Ngạo, nhìn hắn, nói: "Yên tâm, sẽ không sao cả, có ta ởđây, ngươi không thể nào chết được." Dìu hắn ngồi dậy, hữu thủ tỏa ra ánh sángđỏ, nhẹ nhàng ấn lên huyệt mệnh môn sau lưng hắn. Nhất thời một luồng dươngkhí được truyền vào cơ thể Cô Ngạo, đả thông toàn bộ kinh mạch và chữa trịnhững nội thương trong cơ thẻ của hắn. Trông thấy quanh thân Hoa Tinh phủ mộtlàn sương màu hồng nhạt, tam nữ Liên Phượng, Lãnh Như Thủy và Đường Mộng đềubiến sắc, Phượng Hoàng đặc sứ quả nhiên danh bất hư truyền.
Ám Ưng Tam Hào ở bên cạnh biết Hoa Tinh đang lo cứu sống Cô Ngạo, đây là thờikhắc tốt nhất để bỏ chạy, vận toàn bộ mười hai tầng công lực, điên cuồng tấncông Đồng Tâm, không muốn dây dưa lâu với nàng nhằm thoát thân. Song Đồng Tâmcũng đoán ra được ý đồ của hắn, cho nên vô luận hắn tung chiêu gì đi chăngnữa, cũng không để hắn có cơ hội đào tẩu.
Hoa Tinh đứng lên, lùi lại hai bước, nhìn Cô Ngạo, mỉm cười: "Tốt rồi, ngươikhông có việc gì nữa đâu, lần sau nếu lại bị thế này nữa, có muốn cứu cũngtương đối phiền toái đó. Không cần phải nói gì cả, ta đi thu thập tên kia,chúng ta sẽ từ từ trò chuyện sau." Tiếp theo biến lại trước mặt Ám Ưng TamHào.
Đồng Tâm vừa thấy Hoa Tinh tới, cũng nhún người lại đứng bên cạnh Mai Hương,nắm lấy tay Mai Hương, nở nụ cười dễ thương với Mai Hương. Mai Hương cũng thậpphần hoan hỉ, kéo nàng sát lại, rồi thì thào gì đó vào tai nàng.
Hoa Tinh cười khẩy mà rằng: "Võ công của ngươi cũng rất khá, tiếc là ta khôngcó tâm tư hân thưởng, hay là ngươi chịu chết đi?" Hữu thủ đảo một vòng, phóngtới một luồng chân khí hủy thiên diệt địa vào người Ám Ưng Tam Hào, không đểcho hắn có cơ hội trở tay, khiến hắn muốn nhúc nhích cũng được. Chân khí củaHoa Tinh ăn mòn chân khí hộ thể của hắn một cách cấp kì, nhìn sự tuyệt vọng,hãi hùng trong mắt hắn, Hoa Tinh lãnh đạm nói: "Đã dám chọc đến Hoa Tinh ta,thì ngươi cũng phải có gan to mật lớn để nhận lấy hậu quả này, cá lớn nuốt cábé nghĩa là như thế này vậy." Đoạn đẩy mạnh luồng chân khí vào cơ thể hắn,nhất thời toàn bộ thân thể hắn nát bét không còn phân biệt được bộ phận gìnữa, văng cả lên tường tạo thành một đồ án chói lòa.
Hoa Tinh quay lưng lại, vẻ mặt lạnh lẽo biến mất, khôi phục lại bộ dạng trướcđây, khẽ nói: "Mọi chuyện đã kết thúc, chúng ta đi nghỉ ngơi. Mọi người đều đãthụ trọng thương, ta còn phải chữa trị cho tất cả nữa." Sau đó, dìu Ám Vũ,cùng mọi người trở về phòng.
Bức tường trong biệt viện, một đồ án sáng chói, như đề tỉnh chúng nhân, hômnay đã phát sinh một trường huyết chiến. Gió nhẹ lên cao, mang theo cả mùihuyết tinh nhàn nhạt, ẩn chứa khí tức thần bí, khiến người ta suy nghĩ, khiếnngười ta trầm tư.
