Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 87



Sau một hồi trầm mặc, Hoa Tinh đi đến quyết định, trước tiên phải xem đượcchân diện mục của Tô Ngọc đã, sau đó mới tính đến những vấn đề tiếp theo. HoaTinh ôn nhu nói: "Nàng có thể tấu lên một khúc do nương dạy, để tại hạ nghechăng? Tại hạ muốn được kiến thức qua." Ánh mắt Hoa Tinh lấp lánh tia kỳ lạ,ẩn chứa điều gì đó.

Tô Ngọc nhè nhẹ gật đầu: "Được chứ, tiểu nữ sẽ đàn cho công tử nghe một lần,chỉ là khúc nhạc cuối, tiểu nữ còn chưa có luyện thành thục, nên không đànđược, công tử nghe qua đoạn trước vậy." Sau đó, ngồi ở bên cạnh bàn, song thủnhẹ nhàng phiêu động trên cây huyền cầm, một khúc nhạc du dương vang lên trongcăn phòng nhỏ.

Hoa Tinh chìm đắm lắng nghe, nỗi kinh hoảng trong lòng càng ngày càng lớn. Bảnthân Tô Ngọc không hề hay biết có điều gì kỳ quái, nhưng Hoa Tinh lại khôngđược thoải mái như vậy. Tiếng đàn này rất thần kỳ, đối với người đánh đànkhông có nửa điểm ảnh hưởng, nhưng người nghe đàn, thì tâm thần chấn động, khíhuyết quay cuồng, bị hãm thật sâu vào trong âm luật. Trong lòng Hoa Tinh thankhẽ một tiếng, suy đoán của mình quả không sai.

Hoa Tinh từ từ vận công chống cự, càng về sau, khi uy lực của tiếng đàn cànglớn, thì gây ra thương tổn đối với người nghe cũng càng nặng nề. Hoa Tinh vôcùng khiếp sợ, đó là Tô Ngọc không hề có nội công, mà tiếng đàn đã lợi hại đếnthế, một khi nàng là nội công cao thủ, chắc chắn sẽ đem những người nghe màgiết hết. Cái này khó trách năm đó, vì người cầm cây đàn này mà phải có nhiềukẻ muốn cướp đoạt và chịu táng mạng như vậy.

Thấy trán nàng toát mồ hôi, biết nàng đã cố hết sức, đoạn thủ khúc cuối cùngnày, cần phải có nội công thâm hậu mới có thể tấu lên được, bây giờ nàng cònchưa đủ trình độ để đạt được. Hoa Tinh khẽ can ngăn: "Thôi được rồi, không cầngắng gượng. Hiện giờ nàng không thể đàn được đâu, cố sức tiếp tục, sẽ gâythương tổn cho bản thân nàng đó. Khúc này tên gọi là gì, nàng có biết không?"

Tô Ngọc thu tay về, thở dốc mấy hơi, một lúc sau lấy lại sức rồi mới trả lời:"Tiểu nữ còn nhớ rất kỹ, khúc này tên là Thiên Thần Chỉ Dẫn, chẳng lẽ công tửđã từng nghe qua?"

Hoa Tinh khẽ thở dài: "Chưa bao giờ, đây là lần đầu tiên. Tại hạ có một đềnghị, hy vọng nàng nhớ kỹ, suốt đời này ngoại trừ phải đối mặt với sự sốngchết, tốt nhất đừng bao giờ tấu lên khúc nhạc này trước mặt người khác. Đốivới nàng là hoàn toàn có lợi, còn lý do gì, sau này khi đến lúc, tại hạ sẽ nóicho nàng biết. Bây giờ nàng có thể nói cho tại hạ biết, tại sao nàng đeo mặtnạ không?" Dứt lời, ánh mắt biểu hiện vẻ mong chờ nhìn nàng.

Hoa Tinh ngầm suy nghĩ. Tại sao mẫu thân của Tô Ngọc, phải truyền thụ cho nàngthủ khúc này? Sợ nó bị thất truyền hay sao, hoặc là có nguyên nhân khác. Mẫuthân của nàng vì cái gì lại không nói cho nư nhi biết tên thật của thủ khúc,lại đổi cái tên của khúc Vong Hồn Huyết Dẫn thành Thiên Thần Chỉ Dẫn như vậy?Xem điệu bộ, cả hai người Tô Ngọc và phụ thân của nàng đều không hay biết đâylà cây đàn trong truyền thuyết, tượng trưng cho sự tử vong, Thiên Sát Ma Cầm,mà chính thủ khúc Vong Hồn Huyết Dẫn này đã đoạt mệnh của vô số người.

Tô Ngọc lộ thần thái băn khoăn, nhìn lên cây đàn trên bàn, thủ thỉ đáp: "Nămđó, khi nương dạy tiểu nữ đến đoạn sau, thì lấy ra một cái mặt nạ rất kỳ lạ,và nói với tiểu nữ rằng, nếu như đến mười hai tuổi là bắt đầu mang mặt nạ vào,không được tháo ra. Đến một ngày nào đó, nếu ai nhìn ra tiểu nữ mang mặt nạ,thì mới có thể gỡ nó xuống được. Nương còn nói tiểu nữ sẽ phải gả cho ngườiđó, suốt đời đi theo người đó, và đó là người duy nhất trên đời này, đủ khảnăng giúp tiểu nữ vượt qua vận mệnh bị truy sát.

Hoa Tinh giờ đây đã hiểu được hàm ý trong lời nói của mẫu thân Tô Ngọc, khôngkhỏi cười khan vài tiếng. Nhìn Tô Ngọc, Hoa Tinh ân cần bảo: "Nàng có thể bỏmặt nạ xuống, để ta được ngắm nhìn diện mục chân thật của nàng hay chăng?".Ngữ khí mang theo chút chờ mong và tò mò.

Tô Ngọc thẹn thùng liếc nhìn Hoa Tinh, có chút e dè. Nhưng nàng cũng không cựtuyệt yêu cầu của hắn, song thủ nhẹ nhàng vuốt lên khuông mặt. Hồi lâu, TôNgọc mới chậm rãi bỏ mặt nạ xuống, để lộ ra dung nhan chân thật trước mắt HoaTinh.

Mắt Hoa Tinh sáng ngời, thần quang lóng lánh, đứng cũng không vững nhìn khuônmặt diễm lệ đến không tài nào hình dung kia. Không thể ngờ được Tô Ngọc cònxinh đẹp hơn cả Ám Vũ, mỹ mạo kỳ tuyệt, một chút cũng không thua kém thiên hạđệ nhất mỹ nữ Trầm Ngọc Thanh của mười năm về trước, thực sự là ngàn năm hiếmcó, khó phân cao thấp. Một thân áo vải, nhưng dung mạo tuyệt mỹ thiên địa,dáng người thướt tha, yêu kiều, song nhũ cao ngất, eo thon uốn lượn, thực sựlà đẹp đến không thể dùng lời nào để tả hết.

Hoa Tinh ngây hết cả người, thực không dám tin vào mắt. Thời khắc này, hắn mớihiểu được câu nói, thiên hạ bao la, vô kỳ bất hữu, thực sự là một điểm cũngkhông sai. Tô Ngọc mỉm cười nhìn Hoa Tinh, biểu hiện rất hân hoan, khi đã tiếtlộ bí mật này với Hoa Tinh, điều đó khiến nàng như được giải tỏa. Ánh mắt chanchứa nhu tình, tựa như đang ngắm nhìn như ý lang quân vậy, trong lòng Tô Ngọcrất mâu thuẫn, nhiều cảm giác đan xen lẫn nhau, e thẹn xen lẫn mừng vui.

Hoa Tinh ngắm thật lâu, mới lấy lại tinh thần, than thở mãi không thôi: "Thựcđẹp, khó trách nương của nàng bắt đeo mặt nạ, hay là nàng mang lại mặt nạ đi,như vậy có rất nhiều điểm tốt đối với nàng. Tô Ngọc, năm nay nàng bao nhiêutuổi, có thể cho ta biết được không?"

Tô Ngọc từ từ đeo mặt nạ lên mặt, nhu mì nói: "Năm nay Ngọc nhi mười chíntuổi, còn công tử, năm này công tử bao nhiêu? Có thể nói cho Ngọc nhi biếtkhông?"

Hoa Tinh cười sảng khoái: "Ta gọi là Hoa Tinh, năm nay hai mươi tư tuổi, Ngọcnhi, muội không ngại huynh gọi như vậy chứ?" Tô Ngọc nghe vậy, cảm thấy rấtthích, khẽ gật đầu. Hoa Tinh đi tới bên cạnh Tô Ngọc, đặt nhẹ nhàng hữu thủlên đỉnh đầu nàng. Nhất thời một luồng chân khí thanh lương vô cùng, trongnháy mắt lan ra khắp toàn thân nàng, khiến toàn thân nàng thoải mái cực kỳ.Bởi lẽ vừa mới đánh đàn, hơi thở còn chưa bình phục, giờ đã hoàn toàn bìnhthường trở lại. Hoa Tinh thu tay xoay lại, nhưng không thu hồi luồng chân khí,hắn muốn truyền luồng chân khí đó vào trong cơ thể Tô Ngọc, khiến cho nàng cómột đạo nội lực, nhằm giúp nàng về sau có thể luyện thành thủ khúc đó.

Tô Ngọc nhìn Hoa Tinh, tỏ vẻ biết ơn: "Đa tạ huynh, muội cảm thấy toàn thânthư thái, kỳ diệu quá."

Hoa Tinh cười nói: "Không cần khách sáo, biết chưa? Đã gặp nhau, chính làthiên ý. Phụ thân của muội đã trở lại, chúng ta đi ra ngoài thôi."

Tô Phóng Văn vừa vào cửa, đã nhìn thấy Hoa Tinh và Tô Ngọc đang mỉm cười nhìnhắn, cảnh này khiến hắn có chút bất ngờ. Tô Phóng Văn hỏi: "Sao hai ngườikhông ở trong phòng nói chuyện, lại ở đây chờ ta như vậy? Hai người biết tatrở lại sao?"

Tô Ngọc vội trả lời: "Phụ thân, chúng con cũng vừa mới trở ra ngoài. Lúc nãycông tử nói phụ thân đã trở lại, hài nhi còn cảm thấy kỳ lạ, khi thấy ngườitrở về, hài nhi cũng thập phần tò mò." Rời mang ánh mắt ngây thơ nhìn HoaTinh.

Hoa Tinh cười nói: "Hai người không có luyện qua võ công, không hiểu được cáihuyền bí trong đó. Nói cho hai người hay, bây giờ trong phạm vị ngoài trămtrượng, ta có thể biết rõ mọi động tĩnh xung quanh. Không nói đến điều nàynữa, chúng ta ngồi xuống đi thôi."

Tô Ngọc đỡ tay phụ thân ngồi xuống, rồi chuẩn bị bữa cơm. Trong phòng chỉ cònlại hai người Hoa Tinh và Tô Ngọc, Tô Phóng Văn mở lời: "Hoa công tử, vừa rồiNgọc nhi có nói chuyện gì hay không?"

Hoa Tinh đáp: "Nàng nói cho tại hạ biết rồi, tại hạ cũng đã nhìn qua diện mụccủa nàng, thực sự đẹp đến không thể dùng ngôn từ nào tả hết được. Tại hạ muốnnói một câu, các hạ có nguyện ý giao nàng cho tại hạ hay chăng? Trên ngườinàng có ẩn chứa một bí mật, một khi bị người khác phát hiện, ngoại trừ ở bêncạnh tại hạ, bằng không nàng nhất định khó thoát khỏi số mệnh."

Ánh mắt Tô Phóng Văn đại biến, khiếp sợ hỏi: "Công tử đã phát hiện ra sự tìnhgì, cứ nói, có phải là do nữ nhi nói cho công tử biết không?"

Hoa Tinh nhìn vẻ mặt hắn, đột nhiên nhận ra, có một số việc mặc dù Tô Ngọckhông biết, những có lẽ phụ thân nàng biết, nếu không tại sao hắn lại giậtmình như vậy. Trong lòng Hoa Tinh đối với sự tình này có chút ngạc nhiên, tiếplời: "Nàng không nói cho ta biết sự tình gì, thậm chí nàng còn không biết lailịch của huyền cầm, không hề hay biết trong nhiều năm qua, đang luyện tập mộtthủ khúc, căn bản không phải là Thiên Thần Chỉ Dẫn gì gì đó." Hoa Tinh vừa nóivừa nhìn vào mắt hắn xem có phát hiện ra cái gì hay không.

Tô Phóng Văn lộ ra thần sắc sợ hãi, âm trầm nói: "Tại sao công tử lại biếtviệc này, công tử có thể nói cho tại được rõ? Việc này nhi nữ không hề biết,công tử như thế nào lại có thể tại hạ quả không dám tin."

Hoa Tinh thở dài: "Khi tại hạ nhìn thấy huyền cầm, tại hạ đã nhận ra lai lịchcủa nó rồi. Cây đàn này, khắp thiên hạ người biết về nó không nhiều lắm, nhưngtất nhiên tại hạ lại rất hiểu rõ. Sau đó tại hạ mới đề nghị Ngọc nhi dạo quathủ khúc một lần, vừa nghe tại hạ đã nhận ra khúc này, đúng là Vong Hồn HuyếtDẫn thất truyền trăm năm. Đối với sự tình năm đó, mặc dù tại hạ không tham dự,nhưng tại hạ tương đối nắm được, cho nên mới biết được hàm nghĩa ẩn chứa tronghuyền cầm, lại càng hiểu được cái gì là vận mệnh. Bởi vậy, tại hạ mới hiểuđược, vì cái gì mẫu thân nàng bắt nàng phải đeo mặt nạ ngay từ thuở nhỏ. Bâygiờ, hai người tạm thời không xảy ra sự tình gì, nhưng đến một ngày nào đó,một khi sự tình này bị người đời phát hiện, hai người chắc chắn phải chếtkhông thể nghi ngờ."

Sắc mặt Tô Phóng Văn tái nhợt, vẻ mặt bi thiết: "Không thể tưởng đã nhiều nămnhư vậy, những người đó vẫn không thể quên chuyện này. Khó trách Thúy Nhitrước khi chết, lại dặn dò Ngọc nhi phải đeo mặt nạ, còn để lại một câu nói.Rằng sau này, người đầu tiên nhìn ra Ngọc nhi đeo mặt nạ, nếu không phải làlão đầu, thì người đó là phu quân của Ngọc nhi. Không ngờ sau nhiều năm, lờinày lại thực sự ứng nghiệm. Chẳng lẽ đây là thiên ý sao, có lẽ vậy. Hoa Tinh,công tử có thực sự nguyện ý hảo hảo chiếu cố Ngọc nhi suốt đời suốt kiếp,không để nó chịu một điểm tổn thương chứ?"

Hoa Tinh không đáp vội, đắn đo hồi lâu, mới trả lời: "Thiên hạ này, e rằngngoài Hoa Tinh ta, không ai có thể bảo vệ được nàng. Nếu gặp nhau, có lẽ chínhlà do trời định, tại hạ có thể đáp ứng, nhưng sau hoa hội lần này, nàng phảitheo ta rời khỏi nơi này, điểm này các hạ phải đáp ứng. Bởi vì, tại hạ chỉ đingang qua nơi này mà thôi, tại hạ là Phượng Hoàng thư viện đặc sứ, mà PhượngHoàng thư viện lại ở Nam kinh, vì thế, nàng phải theo ta đến Nam kinh."

Tô Phóng Văn rất lo lắng. Bảo nữ nhi duy nhất của mình xa rời mình, điều nàylàm sao hắn có thể nhẫn tâm đây, nhưng nếu không để nàng đi, tương lại sẽ ngậptràn nguy cơ, vì an toàn là trên hết, phải đành lòng để nàng đi theo Hoa Tinhmà thôi. Do dự hồi lâu, Tô Phóng Văn mới cất tiếng: "Ta đáp ứng công tử, đợiđến khi hoa hội chấm dứt, ta sẽ để nàng đi theo công tử. Kiếp này, ta chỉ cómình nó là nữ nhi, nó lớn lên như thế nào, ta cũng đã thấy rồi, ta hy vọngngươi sẽ quý trọng nó, chớ làm điều gì có lỗi với nó, ngươi có thể làm đượckhông?"

Hoa Tinh nghiêm túc đáp: "Điểm này các hạ hãy yên tâm, tại hạ sẽ dùng tínhmạng của mình để bảo vệ an toàn cho nàng, bất luận là kẻ nào cũng không thểgây tổn thương cho nàng. Đồng thời, ta cũng sẽ hảo hảo quý trọng nàng, khôngbao giờ cô phụ nàng, cả một đời thương yêu nàng thật tốt."

Tô Phóng Văn nhìn Hoa Tinh, trong mắt dần lộ ra vẻ mỉm cười, nói: "Từ lúc gặpđược công tử đến giờ, có lẽ tất cả đều là do ông Trời an bài, nếu là thiên ý,ta nguyện đem Ngọc nhi giao cho công tử, hy vọng công tử đừng quên những lờihứa hẹn ngày hôm nay, như vậy ta mới yên tâm được. Bây giờ gác lại chuyện này,ta nghĩ tạm thời không nên nói cho Ngọc nhi biết sự tình này." Sau đó cùng HoaTinh trò chuyện.

Sau khi hai người đàm đạo với nhau một lúc lâu, Tô Ngọc đã dọn lên bữa cơm. Bangười ngồi với nhau, chậm rãi dùng cơm. Tô Ngọc len lén nhìn Hoa Tinh, ánh lênnét yêu thương và e lệ. Hoa Tinh mỉm cười, cũng liếc qua nàng vài lần, toátlên vẻ nhu tình, làm lay động tâm tư người thiếu nữ.

Sau khi ba người vui vẻ dùng cơm với nhau, Tô Phóng Văn vẫn luôn quan sát HoaTinh và Tô Ngọc. Hắn phát hiện ra nữ nhi đã có tình cảm với Hoa Tinh, trongmắt luôn phảng phất sự kiều mị và hân hoan, bộc lộ toàn bộ tâm ý của nữ nhi.Mà trong mắt Hoa Tinh cũng mang theo một chút nhu tình, âu yếm nhìn lại. Tronglòng Tô Phóng Văn có chút an ủi, nhiều năm như vậy, từ lúc ái thê mất đi, mộtmình cực khổ nuôi lớn nữ nhi, hôm nay thấy nó tìm được như ý lang quân, tronglòng rất cao hứng, pha lẫn chút mất mát. Sau nhiều năm, nữ nhi gắn bó với hắntrong cuộc đời, chỉ qua vài ngày nữa thôi sẽ phải cách xa, mọi chuyện đều diễnra một cách quá đột ngột, thật là thế sự vô thường.

Hoa Tinh liếc nhìn Tô Ngọc, cười sảng khoái: "Tay nghề rất tuyệt diệu, sau nàymuội đã có thể thường xuyên nấu ăn cho huynh rồi, thực tốt quá. Bây giờ tại hạphải trở về Mẫu Đơn các, có chuyện gì, hai người có thể tới tìm tại hạ, ngàymai tại hạ cũng đi tham quan hoa hội, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp lại, bây giờtại hạ phải vào trong thành xem động tĩnh của võ lâm." Dứt lời liền đứng dậy.

Tô Ngọc và phụ thân tiễn Hoa Tinh đi ra ngoài, khi chia tay, Tô Ngọc cười yếuớt lên tiếng: "Công tử nhớ bảo trọng thân thể, ngay mai gặp nhau tại hoa hội,chúng ta sẽ chờ huynh." Nụ cười gắng gượng, thể hiện tâm ý của nữ nhân, khiếnHoa Tinh cảm động vô ngần.

Hoa Tinh cười sảng khoái đáp: "Yên tâm, huynh nhất định sẽ tới giúp hai người.Đây là tờ ngân phiếu một ngàn lượng, ngày mai khi tham gia hoa hội sẽ cầntiền, muội cầm lấy. Nhớ kỹ phải chú ý xung quanh, hảo hảo bảo vệ mình, ta điđây." Nói xong đưa cho Tô Ngọc một tờ ngân phiếu, sau khi nở nụ cười với nàng,thân hình Hoa Tinh phóng lên, lăng không trên trời. Hai người Tô Phóng Văn vànữ nhi ngỡ ngàng nhìn Hoa Tinh, chân không chạm đất, lăng không bay độ mấytrăm trượng, biến mất ở vào cõi xa xăm.

Tô Phóng Văn giật mình than vãn: "Không thể ngờ được hắn lại luyện thành ngựkiếm thuật trong truyền thuyết, có thể đằng vân lăng không, thực sự quá thầnkỳ. Ngọc nhi, nhất định là nhờ nương của con đã phù hộ, tìm cho con một vị hảophu quân."

Hoa Tinh rảo bước trên đường lớn, tâm tư cảm thấy thư thái hơn rất nhiều. Từkhi có Mai Hương đi cùng, mặc dù không ai có thể hưởng thụ được nhiều diễmphúc như hắn, nhưng hắn cũng phải chịu mất đi không ít, đó là lẽ thường ở đời,có được tất có mất. Bên người có đến mấy nữ nhân, vì phải bận tâm sự an toàncủa các nàng, mà mất đi sự tự do của chính mình, quả thực có chút hoài niệm vềcuộc sống trong dĩ vãng. doc truyen tai . Đáng tiếc khi đó, lại không có trântrọng thật tốt.

Ngẫm lại sự tình về Tô Ngọc, Hoa Tinh nhịn không thở dài một tiếng, đã biếtlàm vậy là sai, chẳng lẽ vì mình tham lam sắc đẹp của Tô Ngọc hay sao? Chínhmình đã hiểu rất rõ ràng bí ẩn phía sau của nàng, đối với một người mà nói, làsự kiện thập phần nghiêm trọng, vậy mà mình lại đi nhúng tay vào cái chuyệnnày? Một khi thân phận nàng bại lộ, những người ở bên mình, có thể phải vìnàng mà lâm vào tuyệt địa, và có thể sẽ mang lại tai ương diệt viện cho thưviện nữa không chừng, chuyện này đáng giá để mình gánh vác hay sao chứ?

Thế nhưng, trong thiên hạ ngoại trừ mình ra, e rằng sau khi biết thân phận củanàng, không còn ai dám trợ giúp, không phải sao? Nếu do ông Trời khiến chúngta gặp nhau, ta sẽ thuận lòng trời vậy, cùng những kẻ khác quyết phân caothấp, xem ai mới là người thắng lợi cuối cùng.

Hoa Tinh trở về Mẫu Đơn các, vừa vào đến biệt viện của mình, đã thoáng thấymột người quen quen, đích thị là Vô Mao lão đạo. Lão đạo lúc này còn cầm theomột bầu rượu, đang một mình tu ừng ực trong tiểu đình. Lão đạo nhác thấy HoaTinh, đã nhảy bổ đến, oang oang nói: "Hoa Tinh, tiểu tử ngươi đã đi đâu vậyhà, lão đạo ta đi khắp nơi tìm kiếm ngươi, ai ngờ lại là công cốc, hại ta ởđây đợi ngươi một lúc, ngươi nói đi, phải phạt ngươi thế nào đây hả?

Hoa Tinh cười ha hả: "Lão đạo, ngươi có phải là đang chê cái bầu rượu trongtay ít quá hay không, còn chút nào cho ta uống với, vừa lúc, ta đi dạo nãy giờcũng đã khát nước lắm rồi, vừa vặn, hắc hắc." xem tại

Lão đạo vừa nghe vậy, đem cái bầu rượu giấu ra phía sau người, đảo mắt mộtvòng, cố tình không hay biết nói: "Cái gì mà rượu chứ, ta có thấy gì đâu, đâunào, đâu nào? Ngươi thấy không?" Làm ra cái mặt khôi hài, khiến Hoa Tinh nhịnkhông được cười lớn.

Hoa Tinh cười nói: "Lão đạo ngươi hay lắm, làm ra cái dạng này, hay là chúngta đi vào rồi nói tiếp. Ngươi tìm đến ta, sợ rằng không phải đến thăm hỏi chứ,ta nghĩ chúng ta nên đến tửu quán nào đó rồi uống tiếp chứ hả? Coi ngươi, tađã quá rõ rồi, trời sinh là một tửu quỷ, không sai chút nào." Sau đó đi vàophòng. Trong phòng, có Mai Hương và Thượng Quan Yến, cùng với Ám Vũ, Trần Lan,cả Cô Ngạo và Khúc Trúc cũng đang đang ở đó, sáu người đang kể về những sựtích hài hước của Hoa Tinh.

Hoa Tinh vừa vào đến cửa đã cười vang: "Đang nói về ta sao, xem ra ta còn cóchút lôi cuốn, khà khà. Các ngươi cũng thật là, để lão bằng hữu của ta, mộtmình sầu muộn độc ẩm ở ngoài như vậy, thực sự là đáng đánh mỗi người một cái."Lão đạo cũng vừa theo Hoa Tinh đến ở phía sau.

Vừa thấy lão đạo, Thượng Quan Yến nhịn không được buông lời trêu chọc: "Lãotửu quỷ này, hòa thượng không giống hòa thượng, đạo sĩ không ra đạo sĩ, đã lừamất của chúng muội mất sáu bầu rượu, hừ, hỏi sao chúng muội không lý đến hắnchứ?" Thượng Quan Yến vừa nói vừa liếc mắt cười giảo hoạt.

Hoa Tinh liếc nhìn nàng, cũng hùa theo lời nàng, ngước đầu lại nói với lãođạo: "Lão đạo, xem ngươi không đúng trước rồi, ngươi là võ lâm tiền bối, ở đâyngoại trừ ta ra, đều là hậu sinh vãn bối của ngươi, sao ngươi có thẻ lừa cácnàng để lấy rượu uống như vậy? Nhìn hình dáng người, phải nói với ta như thếnào cho phải đây?" Và làm ra cái bộ dáng khó xử, khiến tứ nữ không khỏi cườithầm.

Lão đạo nghe vậy cười ha hả mà rằng: "Hoa Tinh, ngươi hay lắm, vừa trở về đãgiúp mấy nữ nhân khi dễ lão đạo ta rồi. Chúng, cố nhiên là vãn bối của ta, saotiểu tử ngươi lại không phải được? Vì cái gì ngươi lại là đặc thù như vậy chứ,lại không thừa nhận lão đạo này là tiền bối? Các ngươi đều một phe với nhau,cố ý liên thủ muốn đối phó với ta, ngươi tưởng ta không biết hả, khà khà, lãođạo ta đã biết cả rồi, bất quá, lão đạo ta thân là tiền bối võ lâm, không cùngcác ngươi so đo nữa. Hắc hắc, lão đạo ta nói không sai chứ hả?" Đoạn trề môinhìn bọn người Hoa Tinh.

Hoa Tinh cười mà không nói, nhưng Mai Hương và Thượng Quan Yến lại dẩu cáimiệng nhỏ xinh lên, làm ra cái bộ dáng không đồng ý. Mai Hương nũng nịu mắng:"Lão đạo ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữ ở đây, không ra dáng tiền bối gì cả,căn bản chỉ là một con tửu quỷ, hại ta bị ngươi lừa ba bầu rượu. Hừ, ta chưatìm ngươi tính sổ đã may cho ngươi lắm rồi, ngươi còn đứng đó mà dương dươngđắc ý, thật không biết xấu hổ mà."

Thượng Quan Yến cũng làm ra cái mặt nghiêm nghị tiếp lời: "Đúng thế, lão quáivật khốn kiếp đáng chết này, chuyên môn đi lừa gạt chúng ta. Đại ca, huynh bâygiờ đã trở lại, nên vì tiểu muội lấy lại công đạo, bằng không muội không nghelời nữa." Rồi nhìn Hoa Tinh, khuôn mặt nũng nịu cười duyên, cực kỳ hấp dẫnngười khác. Còn Ám Vũ, Trần Lan cùng với Khúc Trúc và Cô Ngạo đều len léncười, Hoa Tinh liếc nhìn Thượng Quan Yến, rồi dời sang lão đạo, ôn tồn hỏi:"Lão đạo, chúng ta có phải bằng hữu không, ngươi xem ta phải làm sao đây? Ởđịa vị ta mà xem, bên tả là bằng hữu lão đạo ngươi, bên hữu là tiểu muội vừakết nghĩa cùng với kiều thê của ta, ngươi nói ta phải theo ai đây? Ta thực sựlà khó xử, hay là như vậy đi, ngươi có lừa rượu của các nàng ấy thì trả lạiđi, ngươi hiểu chứ? Dẫu sao rượu ngon trong Mẫu Đơn các này cũng không phảiquý hiếm gì cho cam, sáu bầu rượu cũng bán chẳng được bao nhiêu tiền. Thânphận ngươi là tiền bối, tin rằng sẽ không chấp nhặt chút tiền bạc lẻ như vậy,đúng không?" Nói xong, quay lại nháy mắt với Ám Vũ, nói tiếp: "Tiểu Vũ, sáubầu rượu bao nhiêu tiền, nàng hãy nói ta nghe nào?"

Ám Vũ khẽ trả lời: "Hồi bẩm công tử, cả sáu bầu rượu đều là mỹ tửu tốt nhấtcủa Mẫu Đơn các, vị chi là bảy trăm hai mươi lượng bạc."

Lão đạo vừa nghe, sắc mặt đại biến nhảy ngược lên: "Hoa Tinh, tiểu tử ngươikhông có đạo nghĩa, lão đạo ta xem ngươi là con người hảo tâm trượng nghĩa,mấy lần cùng ngươi đối ẩm, thế mà ngươi lại nhỏ nhen như vậy, ta thực đã uổngcông xem ngươi là bằng hữu rồi. Giờ đây lão đạo ta không có bằng hữu nhưngươi, ngươi không cần nói gì nữa." Vẻ mặt lão hậm hực, xoay người định rờiđi.

Hoa Tinh cười khà khà ngăn lại: "Lão đạo, chớ nóng vội, sao lại muốn rời đinhư vậy, có phải sợ rồi không hả. Hay là như thế này đi, dù sao rượu cũng đãvào bụng ngươi, ta không thể lấy lại được. Nhưng số tiền mấy trăm lượng bạcđó, cũng là không thể quy thành như vậy. Không bằng ngươi ở đây, cực khổ mộtthời gian, để làm việc cho chúng ta, đến khi đủ số tiền rượu, ngươi có thể rờikhỏi. Thế nào, giao dịch công bằng, đôi bên cùng có lợi." Vừa nghe thấy vậy,lão đạo tức giận đến cái mũi phồng to lên, tứ nữ ở trong phòng nhịn không đượcbật cười thành tiếng, Thượng Quan Yến và Mai Hương đồng thanh cho rằng phải,hưởng ứng quyết định của Hoa Tinh.

Lão đạo thở phì phò hét ầm lên: "Có trời đất chứng giám, ngươi cố ý hạ nhụcta! Lão đạo ta là ai chứ, thế nào lại đi làm việc cho các ngươi, lớn tuổi nhưlão gia ta đây, còn có thể chịu kham khổ mà làm công được hả? Thực sự là khôngcó lấy một điểm mỹ đức kính lão tôn hiền nữa, lão đạo ta có chết cũng khônglàm, ta mặc kệ, ta phản đối."

Hoa Tinh nở nụ cười tà dị, nhìn cái bộ dáng bất cần của lão đạo, cười gianxảo: "Phản đối vô hiệu, nơi này ngoại trừ ngươi ra, tất cả đều tán thànhphương pháp của ta, cho nên ngươi chỉ có thể chịu một chút ủy khuất thôi. Bấtquá, niệm tình chúng ta cũng từng là bằng hữu, ta có thể cho ngươi ưu đãi đặcbiệt, mỗi ngày đều cho ngươi một bình mỹ tửu, ngươi xem đãi ngộ thế nào?"

Lão vừa nghe có rượu, hai mắt sáng rực, hắc hắc cười nói: "Hoa Tinh ngươikhông có thể…như vậy gạt ta chứ, đúng là mỗi ngày đều có mỹ tửu? Nếu có rượu,để lão đạo ta xem xét lại, khà khà."

Sau một tràng cười váng lên khắp cả phòng, Hoa Tinh hỏi: "Lão đạo, lần nàyngươi tới đây, có phải là đuổi theo La Văn mà tới không, bây giờ hắn đang ởtrong Đăng Nguyệt các, sao ngươi không đi tìm hắn, dạy cho hắn một bài họcđi?"

Lão đạo liền đáp: "Cái tên tiểu súc sinh đó rất quỷ quyệt, giờ đây hắn đang bịthương, nhất thời sẽ không làm ác được, cho nên ta tạm thời tha cho hắn mộtmạng. Hiện tại đến tìm ngươi, bởi vì ta phát hiện trong thành Lạc Dương, xuấthiện vài nhân vật thần bí, muốn đến báo cho ngươi một tiếng, hy vọng ngươi chúý phòng bị, để tránh đến lúc đó gặp chuyện không hay."

Hoa Tinh nhíu mày hỏi tiếp: "Những kẻ có thể làm cho ngươi khiếp sợ chắc làkhông nhiều lắm, coi bộ thành Lạc Dương quả là ngọa hổ tàng long, cao thủ xuấthiện liên tiếp a. Ngươi nói kỹ ta nghe, để xem cái gì mà cao thủ đó, ta cótừng nghe qua hay chưa?" Những người bên cạnh cũng đang chăm chú nhìn lão đạo,muốn nghe về những nhân vật thần bí đó.

Lão đạo cố nhớ lại rồi thuật lại từ từ: "Lúc sáng, ta gặp Dạ Phong, là hắn nóicho ta biết chỗ ở của các ngươi, cho nên ta mới tới tìm ngươi. Trong Lạc Dươngthành, hôm nay đột nhiên xuất hiện một người thần bí đeo mặt nạ Tu La, võ côngngười này thập phần cao cường, tuyệt đối không dưới Thiên Bảng. Người như hắn,có phóng mắt khắp cũng không nhiều lắm, không thể tưởng được lại xuất hiện ởđây. Mặt khác, Dạ Phong còn cho ta biết, còn có một nhân vật cực kỳ lợi hạinữa. Chiếu theo hình dung của Dạ Phong, người đó rất có thể là Lục Nhãn TàThần danh chấn thiên hạ, một trong Ngũ Dị Thần Châu năm xưa. Bởi vì Dạ Phongcó nói là người đó có đôi mắt màu xanh biếc."

Khi lão đạo nói, thì Thượng Quan Yến và Khúc Trúc chẳng có biểu hiện gì, nhưngđối với ba nữ nhân bọn Mai Hương và Cô Ngạo, lại như một luồng sét đánh vàotận cõi lòng. Sắc mặt Hoa Tinh cũng trở nên trầm trọng, nghe lão đạo miêu tảvề hai người đó, một người hắn đã gặp qua, còn một người thì chỉ nghe nói đến,cả hai đều là những danh tự bất hảo.

Căn phòng nhỏ chìm vào trầm mặc, ai cũng mông lung suy nghĩ về sự xuất hiệncủa hai người này trong thành Lạc Dương, rồi đây còn phát sinh sự tình gì nữa?Cao thủ càng ngày càng đông, sự tình càng ngày càng phức tạp. Có người vì cẩmhạp thần bí, có người vì bí mật của Long Môn thạch quật, còn có một ít ngườivì hoa hội mà đến, những người còn lại là vì cái gì đây? Có khi là vì tất cảnhững lý do trên, không phải sao?

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...