Diễm Ngộ Chi Lữ
Căn phòng lặng lẽ, Cô Ngạo và Mai Hương tam nữ đều đang đợi Hoa Tinh, muốn sớmbiết những tin tức mới nhất về sự tình Trọng Sơn và Lâm Phương. Vừa thấy HoaTinh trở về, Mai Hương đầu tiên không chờ được, tiến lên nắm lấy tay Hoa Tinh,cất tiếng hỏi: "Sao rồi, thư viện đã có tin của Trọng Sơn và Lâm Phương rồiphải không, bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Nét mặt mang theo vài phầncấp bách, nhìn chằm chằm vào Hoa Tinh.
Hoa Tinh khẽ đáp: "Hiện giờ có Đường Mộng cô nương, nàng biết sự tình củaTrọng Sơn, hay là chúng ta từ từ nghe nàng thuật lại." Nói xong liền giớithiệu qua về mọi người với Đường Mộng. Tam nữ và Cô Ngạo đều nhìn Đường Mộng,trong lòng thầm nghĩ, thật không hổ là mỹ nữ nổi danh thiên hạ, thực khiếnngười ta yêu mến, sự hấp dẫn của nàng không khỏi lôi cuốn tất cả mọi người.
Mai Hương vừa nghe Đường Mộng biết tin tức, vội kéo tay nàng, gấp gáp hỏi dồn:"Đường Mộng tỷ tỷ, muội là Mai Hương, tỷ mau nói cho chúng ta biết, sự tìnhcủa Trọng Sơn và Mai Hương được không? Mọi người lo lắng cho họ."
Đường Mộng thấy sắc mặt của ai cũng có chút lo lắng, không cầm lòng phải thannhẹ một tiếng: "Trọng Sơn đã rời khỏi rồi, ta cũng không biết hắn đi đâu. doctruyen tai . Nhưng ta chắc rằng, hắn vẫn còn ở xung quanh thành Lạc Dương này,hắn không dễ dàng rời đi, bởi hắn sẽ không cam tâm."
Mai Hương vừa nghe Trọng Sơn còn sống, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Rồi nànglại nhớ tới Lâm Phương, liền hỏi tiếp: "Mộng tỷ tỷ, Còn Lâm Phương thì sao?Nàng ấy có… hay không ở một nơi với Trọng Sơn? Nàng ấy không có việc gì chứ?"Ám Vũ và Trần Lan ở bên cạnh đều nhìn Đường Mộng, cũng không có chú ý tới thầnsắc khác thường của Hoa Tinh.
Chỉ có Cô Ngạo, bởi không dám nhìn lâu về phía các đại cô nương, mới đưa ánhmắt nhìn về phía Hoa Tinh. Vừa nhìn thấy vẻ mặt của Hoa Tinh, sắc mặt Cô Ngạoliền biến đổi, vì hắn phát giác trong mắt Hoa Tinh, tựa hồ phảng phất nỗi ưuthương, như ám chỉ điều gì đó. Cô Ngạo lại nhìn Đường Mộng, lúc này hắn mớicảm nhận được nỗi u sầu vô tận.
Đường Mộng lộ vẻ sầu thảm nói: "Khi ta nhìn thấy Lâm Phương thì nàng đã nằmyên trong một chiếc xe ngựa. Sắc mặt nàng đen sạm, là do nàng phục độc tự vẫnmà chết. Có lẽ vì nàng không muốn bị Lý Dục làm nhục, lựa chọn cái chết, đểbảo vệ trinh tiết của mình. Khi Trọng Sơn nhìn thấy Lâm Phương, cái điệu bộđó, vẻ mặt đó, khiến ta cả đời này không thể quên. Cả đời này ta vĩnh viễn ghikhắc trong lòng, họ yêu nhau như vậy mà phải chia lìa, thực là khiến ngườinghe đau đớn, người nhìn phải lệ rơi."
Khách điếm tĩnh lặng, Đường Mộng từ từ thuật lại sự tình của Trọng Sơn và LâmPhương. Câu chuyện tình yêu bi ai của họ thật khiến người khác động lòng, thựcsâu rung động trái tim mỗi người. Mai Hương vừa nghe, vừa khóc, cảm giác tịchmịch bao trùm lên căn phòng nhỏ, tràn ngập nỗi ưu thương nồng đậm.
Hoa Tinh nhìn vẻ mặt mọi người đau buồn, chợt lên tiếng: "Thôi được rồi, khôngphải bi thương như vậy nữa. Trên đời này luôn có rất nhiều sự tình khiến ngườikhác phải thương tâm, chúng ta không thể cứ mãi trầm luân mãi được. Chúng taphải lấy lại tinh thần, dũng cảm đối mặt với nó, kiên cường vứt bỏ nó đi." Dứtlời, Hoa Tinh nhận thấy hiệu quả cũng chẳng lớn gì mấy, không khỏi nhíu đôichân mày, một lực lượng chân khí nhu hòa thanh lương, trong nháy mắt lan rakhắp phòng. Một lực lượng chân khí vô cùng cường đại, một chút đều phủ lênnhững người ở trong đó, dần dần làm vơi đi những nỗi ưu sầu trong tâm linh họ.
Hoa Tinh mỉm cười nói với Đường Mộng: "Nếu nàng là bằng hữu của Trọng Sơn, nhưvậy cũng là bằng hữu của chúng ta. Đã là bằng hữu, thì không cần phải e ngại,nàng cứ yên tâm ở lại nơi đây. Thứ nhất, nếu có tin tức của Trọng Sơn, ta cóthể báo cho nàng biết ngay, thứ hai, nàng ở nơi đây chắc chắn an toàn. Ta tinrằng có Hoa Tinh ta ở đây, sẽ không có ai dám đến tìm nàng gây phiền phức, chodù là Lý Dục cũng thế, nàng yên tâm ở đây đi. Bây giờ, trong thành Lạc Dươngnày, long xà hỗn tạp, tình hình thập phần phức tạp, nếu không để ý có thể rơivào cảnh vạn kiếp bất phục, cho nên ta hy vọng nàng để ý điểm này một chút."Nói xong, phân phó Ám Vũ chuẩn bị lại gian phòng một chút.
Trong bóng đêm, một thân ảnh lặng lẽ đứng trong tiểu đình, ngắm những vì saotrên trời. Một ngọn gió đêm thổi qua, một làn hương thơm hòa vào trong gióchầm chậm xa dần, mang theo một tia ân cần, thăm hỏi, muốn gửi vào trong giấcmộng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hoa Tinh vừa bước xuống giường, ba người Mai Hương đãhỏi hắn về sự tình sáng hôm qua. Mai Hương khẽ hỏi: "Hoa Tinh, sáng ngày hômqua chàng đã đi đâu vậy? Khi huynh trở về, còn chưa kịp kể với chúng muội, đãvội đi tìm Trọng Sơn rồi, đến tối mới quay về. Ngày hôm qua có sự tình gìtrọng yếu phát sinh hay không vậy?
Hoa Tinh nhìn tam nữ, khẽ cười đáp: "Nha đầu đáng yêu này, rốt cuộc cái gìcũng tò mò. Được rồi, đợi Cô Ngạo và Đường Mộng tới, còn cả Khúc Trúc vàThượng Quan Yến cũng đang đến kìa. Mọi người vừa dùng cơm, ta vừa thuật lại sựtình cho tất cả cùng nghe. Đi nào."
Biệt viện phía trong tiểu đình, có tám người ngồi xung quanh một cái bàn tròn,chính là đám người Hoa Tinh. Hoa Tinh nhìn bảy người bên cạnh, dừng tại chỗĐường Mộng và Thượng Quan Yến, cất tiếng: "Mọi người cùng nhau dùng cơm tạiđây, cũng là duyên phận, hy vọng chúng ta đều quý trọng lẫn nhau, không tị bìai cả. Bây giờ chúng ta ăn cơm đi, sau khi ăn xong, ta có một sự tình muốn nóivới mọi người, đó là về sự tình tại Lạc Dương hoa hội.
Sau khi mọi người ăn xong phần cơm, Hoa Tinh mới nói tiếp: "Ngày hôm qua, làmột ngày khó quên, một vị cô nương kiều diễm đã lặng lẽ ra đi, tất cả chúng tađều vì nàng mà thương tâm. Nhưng, ngày hôm qua thì cũng đã rồi, chúng ta phảiđối mặt với tương lai, cho nên phải kiên cường lên. Hôm qua, trong lúc vôtình, ta phát hiện được hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang thần bí ở cùng một chỗtrên Tam Giang tửu lâu trong thành, ta liền đến quan sát. Sau đó cùng với họdùng bữa cơm trưa, đàm luận về sự tình tại Lạc Dương hoa hội, từ đó biết đượcrất nhiều chuyện mà trước đây chưa biết đuợc.
Dừng lại hồi lâu, sau đó Hoa Tinh nói tiếp: "Sau đó thì người của phái Hoa Sơncũng đến, bọn họ tam đại môn phái cùng nhau thương nghị, ngày mai sẽ bảo vệ sựan toàn của hoa hội. Kết quả của buổi thương nghị là, phái Thiếu Lâm sẽ phụtrách chủ yếu, điều hành hết thảy nghi thức và sự an toàn của hoa hội; phái VõĐang sẽ phụ trách động tĩnh bốn phía, còn phái Hoa Sơn thì bí mật giám thịtoàn bộ tình huống, một khi có động tĩnh, thì phái Hoa Sơn lậo tức báo choThiếu Lâm và Võ Đang. Ba phái cùng nhau liên thủ, bảo hộ sự an toàn của hoahội. Đồng thời, Thiếu Lâm phương trượng Từ Vân, Võ Đang chưởng môn Ngọc ChânTử cùng với Hoa Sơn chưởng môn phu nhân Trương Tuyết, ba người đều ngồi trênghế làm người công chứng.
Thượng Quan Yến vừa nghe xong, cười nói: "Nguyên lai là như vậy, nghĩ đến ngàymai, hoa hội nhất định thập phần an toàn. Chắc chắn không có ai dám ở đó mànháo sự hết."
Ám Vũ lúc này mới hỏi: "Công Tử, hoa hội giờ đây, có phải là có quy định vàyêu cầu gì hay không? Chỉ tiêu đối với người tham gia thi tại hoa hội, có phảilà có một quy định tất yếu gì hay không?" Ám Vũ so với Thượng Quan Yến, MaiHương dù sao cũng có bất đồng, phàm xuất thân là sát thủ, mọi sự tình đềutương đối cẩn trọng, hỏi đến việc gì, cũng phải "một kim thấy máu".
Hoa Tinh cười đáp: "Lẽ đương nhiên, bất quá yêu cầu cụ thể đưa ra thì phải đợiđến sáng nay mới công bố tại một số địa điểm, đến lúc đó ngó một chút là biếtthôi. Từ miệng bọn họ, ta còn mơ hồ nghe được, hình như là trong hoa hội lầnnày, chẳng những tuyển hoa mà còn muốn chọn mỹ nữa kìa, so với trước đây làmột thay đổi lớn, thập phần mới mẻ."
Mai Hương tiếp lời: "Thực là hay quá, phải chi hoa hội mau đến. Hoa Tinhhuynh, hoa hội lần này sẽ cử hành trong bao lâu, huynh có biết không?"
Hoa Tinh nói: "Thời gian tổ chức so với trước kia sẽ lâu hơn. Trước kia mộtlần tổ chức trong ba ngày, nhưng lần này sẽ cử hành trong vòng bảy ngày. Đầutiên sẽ cho vô số người tham gia thi, về sau sẽ giảm dần, rồi chọn ra mườidanh hoa, cuối cùng chọn ra ba loại đứng đầu."
Thượng Quan Yến vừa nghe, hưng phấn cực kỳ, lớn tiếng nói: "Thực hay quá, nhưvậy ta có thể xem đến hết kỳ đại hội, thực quá tuyệt vời! Hy hi, hay quá đi."Nói xong liền cười rộ lên một cách đáng yêu. Tiếng nói yêu kiều, lộ ra phongvận mê người, tựa như một bức tranh hoàn mỹ, lay động thật sâu tâm hồn KhúcTrúc và Hoa Tinh.
Khúc Trúc nhìn bộ dáng kiều mị của Thượng Quan Yến, thâm tình bảo: "Chờ thânthể của muội phục hồi hoàn toàn rồi chúng ta sẽ đi xem hoa hội, ta sẽ đi cùngmuội, được chứ?" Lời nói chan chứa tình thâm, gây cảm giác bồi hồi trong sâuthẳm Đường Mộng. Chỉ mới đây thôi, cũng có một đôi tình nhân giống như họ, bênnhau hạnh phúc, cùng nhau thề non hẹn biển, cùng nhau ước hẹn mãi chẳng chialìa. Tiếc thay, đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm của họ, đã bị trời cao đang tâmchặt đứt, không chút lưu tình.
Sau khi ăn xong, Hoa Tinh để Khúc Trúc và Thượng Quan Yến tiếp tục trở vềphòng nghỉ ngơi, gọi Ám Vũ và Trần Lan đến nói chuyện phiếm với Thượng QuanYến. Cô Ngạo không cần Hoa Tinh phân phó, chủ động đi tìm Khúc Trúc nóichuyện. Đến lúc này, trong tiểu đình chỉ còn lại có ba người Hoa Tinh, ĐườngMộng và Mai Hương.
Hoa Tinh nhìn Mai Hương, nhu tình cười nói: "Hương nhi, muội hãy đi về phíabên trái tới biệt viện thứ năm, nơi đó nghe nói có một đôi tỷ muội, thập phầnthần bí. Nàng đi xem có thể cùng các muội ấy kết giao bằng hữu, rồi hỏi hancặn kẽ tình hình các muội ấy. Chuyện này cũng không miễn cưỡng, việc thànhcũng được, không thành cũng được, hiểu chưa, không cần phải áy náy."
Mai Hương cũng không ngờ là Hoa Tinh lại giao ình một nhiệm vụ, đây là nhiệmvụ đầu tiên. Tuy nhiên, trong lòng Mai Hương thật cao hứng, mình rốt cuộc cũngcó ích cho Hoa Tinh rồi, như vậy mình cũng không phải là kẻ ngồi không hưởnglợi. Bởi vì từ khi gặp Hoa Tinh, khiến Mai Hương sinh ra một bản tính ỷ lại,tựa hồ cái gì cũng phải nhờ đến Hoa Tinh, trong lòng cảm thấy áy náy, bây giờcơ hội đã đến. Điều này khiến nàng hưng phấn vô cùng, nàng tự nhủ, nhất địnhphải làm tốt chuyện này, để Hoa Tinh vì mình mà hài lòng và cao hứng.
Mai Hương khẽ cười đáp: "Huynh yên tâm, muội nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệmvụ lần này, cho huynh một câu hồi đáp thuyết phục nhất. Giờ muội đi đây, Mộngtỷ tỷ ở chỗ này hảo hảo hàn huyên nhé, muội đi." Nói xong, vội vội vàng vàngbiến đi.
Dõi theo bóng lưng Mai Hương, Đường Mộng than khẽ: "Nàng rất giống Lâm Phương,nhưng nàng so với Lâm Phương may mắn hơn rất nhiều. Hoa Tinh, ngươi đối vớinhững người bên cạnh đều thực tốt, điểm này khiến ta rất kính nể. Được rồi,hay là bây giờ đi ra ngoài tìm xem có thấy Trọng Sơn hay không!"
Hoa Tinh tán thưởng nhìn vào đôi mắt đẹp của nàng, mỉm cười: "Quan hệ tình cảmgiữa người với người, chỉ có nỗ lực mới có hồi đáp. Nghĩ lại, chúng ta cũngvậy, cả đời này, nếu như ta đối tốt với nàng, tin tưởng rằng nàng tự nhiêncũng sẽ đối tốt lại với ta, đây là một loại quan hệ dựa vào nhau. Hiện nay,nàng đang trong nỗi đau đớn, bi thương, cho nên tâm tình của nàng luôn vươngmột nét ưu sầu. Nàng bây giờ hãy từ từ thư giãn, để mọi nỗi bi thương tronglòng dần dần phai nhạt, rồi mới từ đó đối mặt với cuộc đời. Bây giờ ta cùngnàng dạo một vòng thành Lạc Dương, cũng để giải tỏa cõi lòng." Đôi mắt HoaTinh nhìn chăm chú vào mắt Đường Mộng, ánh mắt chốc chốc lại lóe lên tia ái mộvà mời gọi.
Ánh mắt Đường Mộng trở nên thất thần, sau đó rất nhanh khôi phục. Thấy HoaTinh mỉm cười, biết vẻ mặt của mình đã bị hắn đoán được hết. Cảnh này khiếnĐường Mộng cảm thấy chút ngượng ngùng. Song nhiều năm lăn lộn trong chốn gianghồ, khiến nàng cũng rất trấn tĩnh, chỉ hờ hững liếc nhìn Hoa Tinh, sau đó theohắn rời đi.
Lặng lẽ dạo bước trên đường lớn thành Lạc Dương, một đôi tuấn nam tú nữ khiếnvô số người chú ý. Không ít người đã khen thưởng họ, thực là một đôi trời sinhmà, quả là đôi phu thê đẹp. Càng về sau càng nhiều người, trực tiếp gọi họ làmột đôi phu thê. Mỗi lần nghe mọi người nói như vậy, Hoa Tinh luôn mỉm cườinhìn Đường Mộng. Còn Đường Mộng chỉ lạnh nhạt nhìn những người đó, ngẫu nhiênquay đầu lại bắt gặp nụ cười của Hoa Tinh, một điểm cũng không thèm để ý. Cólẽ, thực ra, lòng nàng cũng để tâm, chỉ là nàng che dấu quá tốt mà thôi, khôngmuốn Hoa Tinh phát hiện ra.
Nhìn những người qua lại trên đường lớn, Hoa Tinh bình luận: "Đông Đô LạcDương thực sự là phồn hoa vô cùng, hơn nữa lúc này lại có hội hoa Mẫu Đơn, LạcDương càng trở nên phồn hoa hơn nữa. Nhưng, phía sau sự phồn hoa đó, lại ẩngiấu những sự tình gì đây? Tuyệt đại đa số những kẻ trong võ lâm, đều vì cẩmhạp thần bí mà tới. Thành Lạc Dương đang từng bước, từng bước một lâm vào hồicuồng phong mưa gió. Trong trường phong ba, sẽ có nhiều người cười thốngkhoái, nhưng cũng không ít kẻ phải khóc hận cả đời. Ai mới là người cười cuốicùng còn trong trường bão táp này đây? Ai có thể chắc chắn đây, có khi kẻthắng lợi cuối cùng, lại cũng phải gánh chịu sự thất bại vậy."
Đường Mộng liếc nhìn Hoa Tinh sau đó tiếp lời: "Tất cả đều do số mệnh, nửađiểm cũng không phải do mình. Võ lâm vốn dĩ tàn khốc, luôn có người cười kẻkhóc, há có thể được như ý của mình, đây là võ lâm. Có lẽ rất lâu sau nữa,người ta mới hiểu được đạo lý này."
Hoa Tinh cười lạnh lẽo, lộ ra vô hạn mị lực: "Tung hoành thiên hạ, theo ý mìnhta! Hết thảy đều chứng minh thực lực của bản thân. Ta tin rằng, có thực lực,sẽ có thể tùy tâm sở dục. Đi thôi, chúng ta đi xem hoa hội bố cáo. Để xem nộidung của hoa hội lần này so với trước kia có gì khác biệt."
Ánh mắt Đường Mộng lộ ra tia mê hoặc. Con người này là thế nào đây, vì sao mớilần đầu gặp mặt, đã chiếm mất trái tim mình. Bản thân mình thực sự đã yêu hắn,hay là cuốn vào mị lực lôi cuốn của hắn? Có lẽ là cả hai, bằng không sao cóthể giải thích đây? tại
Hoa Tinh đối với nữ nhân, tới giờ vẫn rất ôn nhu đa tình, chưa hề đùa bỡn vớiai, có lẽ đó cũng là điểm hấp dẫn nhất của hắn. Mặc dù hắn có không ít nữnhân, hắn cũng rất đa tình, nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp, đèu có mọt mong muốnphải chiếm cho bằng được. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn dùng tình cảmchân thành, đối với mỗi một nữ tử, đều nỗ lực nhiệt tình. Hơn nữa nhờ có HắcNgọc Ma Liên tương trợ, khiến cho hắn như hổ thêm cánh, nữ nhân khắp thế gian,tùy tâm sở dục, vươn tay là bắt được!
Hiện giờ, dạo chơi trên thành Lạc Dương, đối với Hoa Tinh mà nói, đơn giản chỉnhư một lần đi thăm thú. Trong cuộc đời hắn, sẽ có rất nhiều nữ nhân, rấtnhiều sự tình, đều có liên hệ với chốn Lạc Dương thành lần này. Nhất định córát nhiều sự kiện, sẽ mang đến cho Hoa Tinh những kỉ niệm tuyệt vời. Đợi đếnsau này nhớ lại, hắn sẽ nhận ra rằng, Lạc Dương đối với hắn là một điểm nhấnquan trọng trong cuộc đời. Bởi vì nơi đây chan chứa niềm vui và hạnh phúc, lạicó những thu hoạch rất lớn lao.
