Diễm Ngộ Chi Lữ
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì với Lâm Phương, giờ đây nàng đã gặp phải nhữngtrắc trở gì? Nếu nàng còn sống, chắc chắn đã gặp chuyện không may rồi, điều đólà không thể thay đổi, bởi vì đây là số mệnh.
Nhắc lại, khi Lâm Phương thấy Trọng Sơn chống chọi với cường địch, lòng nàngvô cùng lo lắng, bất an. Thế nhưng, ngay lúc đó, phía sau nàng, một gã bịt mặtvô thanh vô tức xuất hiện, liền khống chế nàng, khiến nàng chỉ kịp thét lênmột tiếng kinh hãi là đã bị kẻ đó bắt đi. Lâm Phương cố gắng trốn thoát, nhưnglại không thể kêu la hay cựa quậy gì được nữa, tận đáy lòng dâng lên một cảmgiác sợ hãi. Nàng không rõ những kẻ này là ai, lai lịch thế nào, tại sao lạimuốn bắt nàng, chẳng lẽ chúng có ý đồ gì với nàng sao.
Sau khi Lâm Phương tưởng tượng ra đủ loại hậu quả đáng sợ, thì nước mắt đãchan chứa khóe mi nàng. Nữ nhân, đa số khi rơi vào trường hợp này đều yếu đưốinhư vậy, đặc biệt là lúc bối rối và hoảng hốt, lại bộc lộ bản chất nhu nhượccủa nữ nhân.
Gã bịt mặt mang theo Lâm Phương nhanh chóng rời đi, hướng về phía thành LạcDương. Không lâu sau, Lâm Phương bị đưa vào một chiếc xe ngựa, toàn thân vôlực nằm trên xe, cùng với chiếc xe ngựa đó vào thành Lạc Dương, không hề gâyra một sự chú ý nào đến người khác. Xe ngựa rất nhanh đã đến Đăng Nguyệt các,Lý Dục đã hay tin, thân chinh ra bế Lâm Phương vào.
Lâm Phương vừa thấy Lý Dục, liền biến sắc, hiểu được rõ ràng mọi chuyện. Khôngthể ngờ cuối cùng mình lại rơi vào tay Lý Dục, trong lòng nàng cực kỳ hoảngsợ. Nàng hiểu rằng nếu rơi vào tay hắn, sẽ phải gặp chuyện gì, nhớ tới TrọngSơn mà không khỏi lệ nhòa khóe mắt. Cười sầu thảm, Lâm Phương nhìn về hướngchân trời, Ông Trời, ông không có mắt hay sao?
Vẻ mặt Lý Dục rất hưng phấn, vội vàng tiến vào phòng mình. Nhẹ nhàng đặt nànglên giường, từ mắt lóe lên những tia ham muốn xác thịt, song thủ chụp ngayngọc nhũ, xoa bóp một cách mạnh bạo. Ánh mắt hắn toát ra vẻ đắc ý, khẽ cười:"Lâm Phương, chúng ta thực là có duyên phận, lại gặp nhau rồi. Hai ngày khônggặp, ta đã rất nhớ nàng, nhớ đến thân thể khiến ta điên đảo này, nhớ tới cáinơi mềm mại mà đàn hồi này nữa, chúng khiến ta vô cùng sảng khoái, hắc hắc."Thấy ánh mắt Lâm Phương lộ vẻ xấu hổ, Lý Dục càng thêm đắc ý, song thủ càngvận sức hơn nữa, hung bạo nắn bóp ngọc nhũ xinh đẹp của nàng.
Lệ châu tuôn như mưa rào, Lâm Phương cố gắng mở miệng nhỏ xinh mà hét lên,nhưng không tài nào hét được, trong lòng chỉ biết hô to không được, đáng tiếccơ thể lại không nhúc nhích được, chỉ còn có thể nhục nhã nhìn Lý Dục, bị hắnsờ soạng khắp thân thể của mình. Nghĩ đến lát nữa nếu không thể giữ được trinhtiết của mình, thì còn mặt mũi nào mà nhìn Trọng Sơn đây, làm sao mà đối mặtvới Trọng Sơn được đây.
Sau một hồi sờ soạng, Lý Dục nhận ra nếu Lâm Phương không nói được gì thì quảlà không hay chút nào. Vì vậy đã giải khai huyệt đạo cho nàng, để nàng có thểhoạt động cái miệng xinh xắn của mình mà nói chuyện. Lý Dục khẽ luồn tay cởihung y Lâm Phương, ngay tức thì nàng kêu lên sợ hãi. Nhìn nàng hoảng sợ hétvang, thâm tâm Lý Dục cực kỳ thích thú, rất nhanh cởi bỏ hung y của nàng, làmcho song nhũ mềm mại, diễm lệ lộ ra trước mắt.
Lâm Phương lớn tiếng khóc ròng: "Lý Dục, ngươi cút ngay, ngươi không được đụngđến ta, không được mà, không được, A A, không, tên súc sinh, Trọng Sơn sẽkhông tha cho ngươi, ngươi cút ngay đi." Lâm Phương vừa mắng vừa khóc, chẳngnhững không làm cho Lý Dục dừng tay, ngược lại càng thêm kích thích sự hứngthú của hắn, khiến hắn càng thêm ham muốn.
Song thủ Lý Dục vừa nhào nặn ngọc nhũ mềm mại, vừa cười ha hả đáp: "Ha ha,sảng khoái, không hổ danh là Ngọc Nữ Kiếm, không hổ danh là mỹ nữ trên BáchHoa Phổ, vượt trội so với những nữ nhân khác. Thân thể tuyệt mỹ này, khà khà,làn da mịn màng lại còn trắng xinh nữa này, khi vuốt ve, thực là thoải máimà." Một mặt điên cuồng sờ soạng, xoa bóp thân thể Lâm Phương, một mặt cúixuống ngậm lấy ngọc châu hồng diễm, thỏa sức phẩm hàm tư vị ôn nhu của tuyệtsắc mỹ nhân trên Bách Hoa Phổ.
Trong phòng, tiếng gào thét thảm thương của Lâm Phương hòa với tiếng cườicuồng dại của Lý Dục, tạo thành một hỗn hợp thanh âm kỳ quái, thế nhưng nó chỉcó thể quanh quẩn trong phòng chứ không thể truyền ra ngoài được. Động tác củaLý Dục rất chậm rãi, dần dần cởi y phục nơi hạ thân Lâm Phương, chợt có tiếnggõ cửa vang lên khiến hắn bừng tỉnh. Từ mắt hắn bắn ra những tia lửa hằn học,kẻ nào lại phá chuyện tốt của ta lúc này, thực là không muốn sống nữa mà.
Nhìn Lý Dục như một con cá chết vậy, hắn rời song nhũ kiều diễm mê hồn của LâmPhương, đứng dậy mở cửa phòng. Vừa thấy gã thuộc hạ đang đứng ngoài cửa, chẳngnói chẳng rằng liền giáng ba chưởng vào gã, rồi hung hăng đá vào gã đó, gầmlên giận dữ: "Ngươi không biết ta đang làm gì hay sao hả, lại đi quấy rối talúc này, ngươi muốn chết sao?"
Gã đó vội cúi gằm mặt xuống, hoảng sợ đáp: "Bẩm thiếu chủ, tất nhiên thuộc hạbiết thiếu chủ đang làm gì, nhưng có chuyện gấp cần bẩm báo, bằng không cóđánh chết thuộc cũng không dám làm hỏng chuyện tốt của thiếu chủ."
Lý Dục lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì, mau nói." Gã đó từ từ tiến đến, nói nhỏ vàotai Lý Dục vài tiếng, sau đó lui lại.
Ánh mắt Lý Dục trở nên âm trầm, nhỏ giọng truyền lệnh: "Ngươi đi mời người củaÁm Ưng tổ chức, bằng được phải lấy tính mạng của hắn, rõ chưa? Hãy đi đi."Nhìn thuộc hạ rời đi, Lý Dục cười nhạt một tiếng, xoay người trở về phòng.Thấy Lâm Phương đang ủ rũ, đôi mắt nàng đãm lệ, nhưng vẫn cực kỳ quyến rũ, LýDục như một kẻ chết đi sống lại, song thủ liền bóp mạnh vào ngọc phong đàn hồingập cả bàn tay, cuồng dại nắn bóp. Một chút cũng không lý đến những lời chửibới đầy ai oán của Lâm Phương, sau một phen vuốt ve thỏa mãn, hắn mặc vội yphục cho nàng, điểm huyệt đạo nàng, sau đó mang theo nàng rời đi.
Trong lòng Lâm Phương cực kỳ đau khổ, lần trước bị Lý Dục làm nhục, may mà cóTrọng Sơn liều mạng cứu, nhưng lúc này thì sao? Thành Lạc Dương lớn như vậy,khả năng Trọng Sơn tìm được nàng, e rằng là vô cùng mong manh. Lộ vẻ cười sầuthảm, lòng nàng chợt trào lên nỗi hận, nàng hận Ông trời kia không có mắt,trêu ngươi nàng như thế. Nàng và Trọng Sơn yêu nhau thật lòng, mặc dù đã trảiqua bao phong ba, gian khó, nhưng cả hai vẫn không màng, thề nguyền vĩnh viễnbên nhau. Vậy mà, giờ đây Ông trời lại khiến họ chia lìa, Ông trời thực vôtình. Có lẽ như cổ nhân đã nói, trời không vô tình làm sao già, trăng nếukhông hận tròn được sao. Kiếp này, chuyện tình giữa nàng và Trọng Sơn chính làbi kịch
Lý Dục mang theo Lâm Phương đi tới một đại viện phía tây thành, nơi đây là sảnnghiệp của Thông Thiên giáo, mặc dù hắn rất ít lui tới chốn này, nhưng vẫnthuận lợi tiến vào một căn phòng hào hoa. Đặt Lâm Phương xuống, Lý Dục đóngcác cửa sổ lại, rồi giải huyệt câm cho Lâm Phương, khẽ cười nói: "Hôm naychúng ta ở đây, tiếp tục làm chuyện tốt, được không nào? Mỹ nhân diễm lệ củata, ha ha ha ha."
Lâm Phương lạnh lùng nhìn hắn, lúc này nàng chỉ có thể làm được như vậy. Dùcho không thể chống cự, nhưng cũng không tỏ vẻ khuất phục trước hắn, LâmPhương lạnh lẽo đáp: "Lý Dục, tại sao nguơi cứ phải quấy rầy ta và Trọng Sơnnhư vậy, chẳng lẽ là vì ta xinh đẹp hay sao? Nữ tử xinh đẹp trên thiên hạ nàynhiều đến thế, tại sao ngươi cứ phải dùng mọi thủ đoạn để chiếm đoạt ta? Chẳnglẽ ngươi không sợ báo ứng sao, không sợ Ông trời sẽ trừng phạt ngươi sao? Hômnay, nếu như ngươi chiếm được thân thể của ta, sau này nhất định ngươi sẽkhông được chết một cách tử tế, ta sẽ vĩnh viễn nguyền rủa ngươi, đời đờinguyền rủa ngươi."
Lý Dục nghe vậy, không hề để ý, khẽ cười nói: "Lâm Phương, đại mỹ nhân xinhđẹp của ta ơi, hay là nàng lưu lại chút khí lực đi, đợi lát nữa ta từ từ hưởngthụ nàng, như vậy có phải là thoải mái hơn không nào. Cam đoan rằng ta sẽkhiến nàng vĩnh viễn không bao giờ quên được, hắc hắc. Bây giờ chúng ta làm gìtrước đây, cũng đã sắp hết ngày, ta đã đợi giây phút này quá lâu rồi, khà khàkhà." Dứt lời, hắn nhanh chóng cởi y phục nàng, làm lộ ra ngọc thể làm điênđảo thần hồn. Nhìn ngọc nhũ hồng hào, Lý Dục mê mẩn, chộp lấy, mạnh mẽ xoabóp, cảm nhận sự mềm mại cùng co dãn.
Lâm Phương cười đau khổ, nước mắt không lăn tràn trên má, khe khẽ gọi tênTrọng Sơn, hy vọng hắn có thể xuất hiện, tới cứu nàng. Song nàng hiểu rõ, điềuđó sẽ không bao giờ trở thành sự thực. Nhưng giờ đây nàng không còn cách nàokhác, ngoài việc thầm gọi tên người yêu dấu, lẽ dĩ nhiên chỉ mình nàng biếtnhư vậy.
Sau khi vuốt ve, đùa bỡn, Lý Dục vội vàng cởi bỏ toàn bộ y phục nàng, nhìnchằm chằm vào vùng rừng cây đen nhánh, trên mặt toát lên vẻ khoái trá. Nhìnđóa hoa kiều diễm hút hồn của Lâm Phương, Lý Dục vội tách ra song thối độnglòng người, làm lộ ra đóa hoa thầm kín của nữ nhân giữa thanh thiên bạch nhật.Tà quang trong đôi mắt Lý Dục đại thịnh, hữu thủ vuốt ve đóa hoa mềm mại, ônnhu đó. Bên tai nghe văng vẳng tiếng khóc hận cùng chửi mắng của Lâm Phương,Lý Dục càng thêm hưng phấn, cuối cùng hắn đã được chiêm ngưỡng nơi thần bí hấpdẫn của Lâm Phương.
Thấy phong cảnh diễm lệ trước mắt, dục hỏa trong lòng Lý Dục càng ngày cànglớn, cúi xuống giữa hai chân nàng, đầy vẻ điên cuồng và đắc ý, tận tình phẩmhàm địa phương thầm kín của Lâm Phương, ngậm lấy đóa hoa ôn nhu đó, tâm lý bắtđầu trỗi dậy cảm giác thích thú với việc cưỡng gian mỹ mữ.
Trong lòng Lâm Phương như rướm máu, nơi thần bí nhất của nữ nhân đã thất thủ,đang bị một tên ác ma điên cuồng xâm chiếm. Lâm Phương lớn tiếng khóc ròng:"Cút ngay, ngươi cút ngay, không được đụng đến ta, không được! Trọng Sơn ơi,mau cứu thiếp, mau tới cứu thiếp, á á. Trọng Sơn, Trọng Sơn, chàng ở đâu,chàng đang ở đâu?"
Thương tâm cùng tuyệt vọng, bi phẫn và thê lương, ai ai cùng oán oán, như ứamáu xé lòng, như tắc nghẹn trong tim, như núi xuân tịch mịch, như cây khô tànúa, từng sóng hận trào dâng.
Lý Dục chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vẻ bất lực và tuyệt vọng trong tiếng gọi TrọngSơn của Lâm Phương, điều này khiến hắn càng thêm kích thích. Lý Dục cười khẩynói: "Lâm Phương, nàng không cần kêu gào như vậy, Trọng Sơn của nàng, bây giờđã chết trong tay của Ám Ưng tổ chức rồi. Còn nàng hãy ngoan ngoãn nghe lờiđi, ngoan ngoãn chiều lòng ta, nếu không chớ trách ta độc ác, rõ chưa nào."
Lâm Phương nghe thấy thế, lòng nàng chấn động, ánh mắt như không dám tintưởng. Vẻ mặt nàng biểu hiện không tin, hét lớn: "Không, ngươi gạt ta, ngươiđã gạt ta. Trọng Sơn sẽ không chết, chàng sẽ không chết, sẽ không như vậy! Takhông tin, ta không tin, Ông trời sẽ không có mắt như vậy, sẽ không đâu! TrọngSơn, chàng ở đâu, chàng nhất định phải sống thật tốt, thiếp sẽ vĩnh viễn dànhcho chàng!" Những giọt lệ đau đớn, tuyệt vọng không ngừng tuôn rơi, trước mắtnàng như trở nên tối tăm, mù mịt, luôn miệng thì thào gọi tên Trọng Sơn. Đốivới những động tác điên dại của Lý Dục, nàng không hề cảm thấy. Có lẽ lòngnàng đã chết khi nghe tin Trọng Sơn rời khỏi cõi đời.
Lý Dục cũng chẳng quan tâm đến nàng, vẫn đang hưng phấn đùa bỡn với thân thểkiều diễm của Lâm Phương. Song thủ không ngừng vuốt ve đóa hoa xinh đẹp, cònmiệng thì hôn lên nhụy hoa kiều diễm đó, muốn nhanh chóng chiếm đoạt thân thểnàng.
Trong căn phòng nhỏ tràn ngập nỗi bi thương, phảng phất khắp không gian, tựahồ vì Lâm Phương mà thương tiếc. Ẩn tàng trong nỗi đớn đau, là cừu hận và nhụcnhã tưởng chừng như vô tận, có lẽ còn đượm thêm cả những nỗi tang thương cùngân hận. Ánh mắt nàng dần dần bình tĩnh lại, nhìn vẻ mặt khoái trá của hắn đangcúi xuống giữa song thối nàng. Vẻ mặt nàng bộc lộ vẻ kỳ dị, trong đó còn chứađựng cùng nét kiên định, tựa như ẩn chứa một điều gì đó.
Ngước nhìn lên trần nhà, nàng nở nụ cười nửa miệng, sầu thảm và bi thương.Trọng Sơn, sao chàng lại đi nhanh như vậy, hãy nhớ chờ thiếp, thiếp sẽ đi cùngchàng. Từ khoé mắt rớt xuống một giọt lệ tình, hàm chứa sự không cam lòng, từtừ chảy xuống gò má kiều diễm, lặng lẽ lăn vào đôi môi đang hé mở. Một vị đăngđắng lan ra trong miệng, có lẽ cả đời này, tình yêu giữa nàng và Trọng Sơn, sẽnhư giọt lệ tình này, trong veo nhưng đau đớn và cay đắng.
Thu hồi ánh mắt, nhìn thoáng qua Lý Dục, những tia hận ý lộ ra trong ánh mắt.Cuộc đời này chính là vì hắn, đã khiến cho nàng và Trọng Sơn, phải trải quabao gian nan khổ cực, đáng tiếc cuối cùng vẫn không đi đến kết quả. Lòng nàngrất hận, nàng hận Lý Dục ti bỉ, vô sỉ, hận hắn âm hiểm, quỷ quyệt. Đồng thời,nàng cũng hận cao xanh trêu ngươi, hận cao xanh vô tình, nếu đã để nàng vàTrọng Sơn yêu nhau, vì sao trời cao lại chia lìa, tại sao lại tạo ra những conđường gian khổ, khó khăn, vì cái gì lại khiến những đôi tình lữ phải xa cáchhai nơi?
Ánh mắt nàng thê lương như muốn chào tạm biệt người thế gian. Lâm Phương lạnhnhạt cười đau khổ, kiếp sau nhớ phải quý trọng bản thân, sống cho thật tốt,Trọng Sơn, kiếp sau chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau. Ánh mắt nàng lạnh lẽo,thống hận thoáng nhìn Lý Dục, sau đó đột nhiên trở nên mê muội. Thân thể nànguốn éo như ham muốn, từ miệng phát ra những tiếng rên rỉ kiều mị: "A, TrọngSơn, chàng thực đáng ghét, chàng khiến người ta cảm thấy khó chịu quá, a, a,đừng mà, đừng, đừng mà!" Giọng nói ngân lên, hấp dẫn vô cùng, cực kỳ kíchthích Lý Dục.
Lý Dục ngẩng đầu nhìn Lâm Phương, thấy nét mặt mê loạn, ánh mắt mơ hồ củanàng, thầm nghĩ chắc là nàng bị hắn kích thích trở nên mê sảng rồi, trong cơnmê loạn lại nghĩ rằng hắn là Vạn Trọng Sơn, thấy điệu bộ quyến rũ đó, lòng hắnnhư có lửa đốt, không thể ngờ được Lâm Phương lại hấp dẫn đến thế, thực sự làquá quyến rũ mà. Lý Dục vừa vuốt ve nàng, vừa ngậm lấy ngọc nhũ hồng nộn, cắnmạnh vào đó, muốn thử xem nàng có dâm đãng hơn nữa không. Hắn cười hà hà mộtcách thích thú, hữu thủ bóp mạnh lên kiều nhũ, cảm thụ sự mềm mại và êm ái.Trong khi đó thì tả thủ vuốt ve đóa hoa mềm mại của Lâm Phương, cật lực muốnkích thích toàn bộ cơ thể nàng.
Ánh mắt Lâm Phương càng ngày càng mê loạn, từ từ nhìn hắn, thân thể uốn éo mộtcách dữ dội. Cái miệng nhỏ xinh, hút hồn rên lên từng hồi: "A, Trọng Sơn,chàng khiến cho người ta khó chịu quá. Đừng mà, đừng mà, hức, đáng ghét mà,chỉ biết khi dễ người ta, người ta đã không chịu nổi nữa rồi. Trọng Sơn, TrọngSơn, hôn thiếp đi, mau hôn thiếp đi, đi mà." Tiếng rên rỉ càng thêm gấp gáp,như tắc nghẹn cực kỳ hấp dẫn, Lâm Phương phảng phất như lâm vào biển dục tình,mà vô lực tự kiềm chế. Trong cơn mê sảng, Lâm Phương tưởng như Lý Dục trởthành Trọng Sơn vậy, luôn miệng thì thào gọi tên Trọng Sơn
Lý Dục nghe vậy, cảm thấy rất hứng thú, trước đây còn chưa có phẩm hàm qua cáimiệng nhỏ bé này, giờ đây thì cơ hội đã tới. Lý Dục vẫn không nói lời nào, sợrằng Lâm Phương tỉnh lại, như vậy sẽ không hay chút nào. Lý Dục vội vàng hồnlên cái miệng nhỏ nhắn, hồng diễm của Lâm Phương, nôn nóng muốn tiến sâu vàomiệng nàng, cảm nhận tư vị ngọt ngào của nàng. Ánh mắt Lâm Phương vẫn như mêloạn, thế nhưng khi đôi môi của Lý Dục tiến sát đến, nàng liền ngậm chặt miệnglại, rồi rất nhanh sau đó đôi môi nàng liền hé mở, tự động để đầu lưỡi Lý Dụctiến vào, điên cuồng, triền miên khuấy động khắp nơi trong đó.
Lý Dục cực kỳ sảng khoái, thầm nghĩ thật tuyệt, thực là mê đến chết người mà.Mỹ nữ vẫn là mỹ nữ, vô cùng đặc biệt. Trong khi Lý Dục âm thầm cao hứng, chorằng đã đến lúc chiếm đoạt thân thể Lâm Phương, đầu lưỡi Lâm Phương vẫn đanvào lưỡi Lý Dục, nhưng đôi mắt nàng đột nhiên mở to, lạnh lùng nhìn Lý Dục.Ánh mắt nàng trở nên vô hồn, tựa như nhìn một người chết vậy.
Lý Dục thấy đôi mắt Lâm Phương mở trừng trừng, vốn tưởng rằng nàng vẫn còn mêloạn, không biết được ánh mắt đó ẩn chứa điều gì, rồi chợt nhận ra trong đó cóchút hàn ý. Điều này khiến trong lòng Lý Dục xuất hiện một cảm giác bất an.Cuối cùng, thấy ánh mắt Lâm Phương cực kỳ lạnh lẽo mang theo vô vàn cừu hận,đột nhiên Lý Dục đẩy nàng ra, liền đứng dậy, nghi hoặc nhìn nàng.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lý Dục, Lâm Phương lộ vẻ cười sầu thảm, ánh mắt lộra thần sắc phức tạp. Lâm Phương cười như điên dại: "Lý Dục, ngươi muốn thânthể ta cơ mà, vì sao lại đứng dậy thế, ngươi mau đến đây, mau đến đây đi. Haha ha ha, ngươi sợ cái gì vậy, chẳng phải ngươi không sợ báo ứng sao. Ta nóirồi, suốt đời này ta vĩnh viễn nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi cho đếnchết. Bây giờ, trong mắt ngươi đang biểu hiện gì đó, tại sao lại có ý khiếp sợnhư vậy? Không phải ngươi đang sợ đó chứ? Ha ha." Tiếng cười của nàng rất thêlương, phảng phất nỗi bi thống và tang thương đến khôn cùng, xoáy thật sâu vàolòng người khác.
Sắc mặt Lý Dục đại biến, thần thái kinh hãi lẩm bẩm: "Độc, ngươi dùng độc,ngươi dám dùng độc với ta, con tiện nhân này, đáng hận." Lý Dục lộ vẻ thậpphần phẫn nộ.
Lâm Phương cười nhạt nói: "Giờ đây ngươi mới biết sao, đáng tiếc đã quá muộnrồi. doc truyen tai . Đúng là ta đã dùng độc với ngươi, muốn ngươi phải chết.Nếu Trọng Sơn đã chết, ta còn sống trên đời này, còn có ý nghĩa gì nữa chứ?Lúc đầu ta định tự sát, vì Trọng Sơn mà thủ tiết, nhưng ta không cam tâm. Cảđời này, chính vì ngươi đã hại chúng ta, cho dù ta có chết, ta cũng sẽ khôngbuông tha ngươi. Cho nên, lúc nãy ta mới cố ý để ngươi tưởng rằng ta nhầmngươi với Trọng Sơn, quyến rũ ngươi, mục đích muốn ngươi hôn ta, để chất độcđoạt mạng trong miệng ta giết chết ngươi. Chất độc này vốn dùng để phòng ngừa,lúc này rơi vào tay ngươi, chắc chắn bị ngươi làm nhục, ta sẽ dùng nó để tựtận, nhưng giờ nó đã giúp ta một chuyện lớn rồi, giờ phút này ta có chết, cũngsẽ mỉm cười." Mắt nàng đượm nét cười bi thương, muốn nói điều gì đó nhưngchẳng thành lời.
Lý Dục thất sắc, lập tức ngồi xuống vận công bức độc, không màng đến LâmPhương nữa. Liếc nhìn Lý Dục trên mặt đất, sau đó nàng quay đi, cũng chẳng đểý đến tên ác ma đó nữa. Ngước nhìn trần nhà, ánh mắt nàng trở nên mơ hồ kỳ lạ,giữa đôi mày ngài xinh đẹp, đã xuất hiện một đường hắc khí, dó biểu hiện kịchđộc phát tác. Vì bảo trụ trinh tiết, Lâm Phương đã lựa chọn tự tận bằng cáchdụng độc. Mà loại độc dược này, là do vài ngày trước, Đường Mộng trao chonàng, không thể tưởng được giờ đây lại phải dùng đến nó
Ánh mắt Lâm Phương bần thần dõi về phương xa. Thời khắc này, lòng nàng thanhtĩnh dị thường, có lẽ là vì, nàng cũng đã đi đến cuối đoạn đường của cõi nhânsinh, mọi chuyện đã qua cũng để cho nó qua đi. Làn sương mù phảng phất trướcmắt nàng, như gợi lại những kỉ niệm ấm áp tuyệt vời ngày xưa, khiến tâm linhnàng xúc động vô cùng.
Nhớ tới lần đầu tiên gặp Trọng Sơn, tình cảnh lúc ấy thật khó quên, đó là điềuđáng giá nhất để nàng giữ mãi suốt cuộc đời này. Những nơi nàng và Trọng Sơnđã đi qua, đều để lại cho hai người từng bản hoan ca, những tiếng cười hạnhphúc, những kí ức đó vẫn khắc sâu trong tâm khảm nàng. Bây giờ tất cả đều hiệnvề, khiến khóe mắt nàng không khỏi rớt một giọt nước mắt ngọt ngào. Dĩ vãngtuyệt mỹ như thế, tình yêu thắm thiết đến vậy, đáng tiếc, cả đời này đều đãrời xa nàng.
Ba năm yêu nhau, vô số kỉ niệm êm đềm đã trải qua, lúc bình thường nàng cũngkhông để ý tới nhiều điểm hạnh phúc đến vậy, nhưng giờ đây, tất cả đều nhóilên trong tâm trí nàng. Tiếng cười đùa ngày xưa, lời ngọt ngào ngày xưa, từngbước, từng bước một, cứ từ từ, chậm rãi, rời đi, nàng có vạn lời níu kéo, cóngàn lời ngăn cản, nhưng cũng chỉ còn lại tiếng thở dài tang thương. Tiếcthay, một người thiếu nữ sắp phải ra đi khi tuổi đời còn rất trẻ. nguồn
Sắc mặt Lâm Phương đã bắt đầu chuyển sang màu đen, phảng phất một màn khóiđen, từ từ lấy đi tính mạng nàng. Giờ phút này, nàng biết tính mạng mình sắpkết thúc. Điều nàng duy nhất nghĩ đến chính là một bí mật đã được che dấu vàocõi thâm sâu tận đáy lòng. Nàng quên đi thù hận, quên đi những chuyện khôngcam lòng, quên đi nỗi thương tâm, trong lòng nàng chỉ nghĩ đến một điều duynhất, làm rung động mãnh liệt tâm linh nàng. Mỗi lần nhớ đến hình bóng TrọngSơn, trong mắt nàng không vương thù hận, chỉ có nồng đậm thâm tình cùng ái ý.
Nghĩ đến chuyện Trọng Sơn đã ra đi, Lâm Phương muốn hắn phải nhớ kỹ một điều:
"Trọng Sơn, chàng ơi, đừng đi quá nhanh, hãy từ từ thôi, chờ thiếp đuổi theovới. Mặc dù đời này, kiếp này, chúng ta không thể vui vẻ, hạnh phúc bên nhau,nhưng ít ra ở thế giới bên kia, chúng ta sẽ tiếp tục nối lại đoạn duyên tìnhnày của chúng ta. Ở thế giới bên kia, chúng ta sẽ tạo nên một mái nhà hạnhphúc của riêng hai ta, vĩnh viễn bên nhau, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi chẳngchia li."
Thinh lặng nhìn lên trần nhà, một giọt nước mắt vô thanh vô tức lăn dài trêngò má đang chuyển màu hắc ám một cách dị thường. Lâm Phương liếc nhìn về nơixa, với vẻ mặt rất phức tạp, bần thần và lặng lẽ. Nhìn vào đôi mắt nàng, phảngphất như có lệ, tựa hồ như có bi, ngập tràn sự cừu hận, và thoáng qua một chúthối, khiến người khác không khỏi đau lòng và tiếc nuối.
Điểm lại cả đời, cuộc đời nàng quả thật không có sự bình yên. Trên đường đờicó hoan hỉ, cũng có bi ai, trên đường đời có ngọt ngào, cũng có cay đắng. Trảiqua ái, cũng trải qua hận, có tiếng cười vui, cũng có nước mắt, lệ nhòa. Mộtnỗi hận, là hận Ông trời bất nhân, một nỗi bi, là hận tình yêu của nàng vàTrọng Sơn đã không thành. Còn tình yêu, suốt đời này nàng yêu nhất một người.Một nỗi ân hận dâng trào, là hối hận nàng không biết tự quý trọng thật tốtnhững thứ đang có.
Ẩn chứa trong đôi mắt một tia mỉm cười, ánh sáng trong đôi mắt dần dần trở nênảm đạm, Lâm Phương biết, trời cao đã không cho nàng thời gian, để níu kéonhững dĩ vãng tốt đẹp khi xưa. Tính mạng của nàng sẽ rất nhanh rời nàng mà đi,từng phút, từng giây tan ra không một vết trong kí ức của nàng. Lúc này, dườngnhư một bóng người quen thuộc, chầm chậm hiện lên trong đầu nàng, nhẹ nhàngvẫy tay, rồi cất tiếng gọi nàng, muốn nàng đến thật nhanh.
Trước khi chết, một cảm giác yêu thương nồng thắm, một cảm giác lưu luyến thậtnhiều, từ nàng xuất hiện, phiêu dật hướng về phương xa, biến mất tại phía chântrời mờ ảo. "Trọng Sơn, chàng phải nhớ kỹ, kiếp sau nếu chúng ta còn có thểgặp gỡ, thiếp sẽ vĩnh viễn đợi chàng, chàng đừng quên. Những lời thề non hẹnbiển, sẽ giúp chúng ta tiếp tục bên nhau ở thế giới bên kia, luôn tin rằng dùở nơi nào, chỉ cần hai trái tim của chúng ta là một, chúng ta sẽ có ngày hộingộ. Đó là tâm nguyện cả đời của thiếp, suốt đời này thiếp không bao giờ hốihận. Được yêu chàng, cả đời này thiếp vô oán vô hối, cho dù ta cách xa nhaungàn núi vạn sông, trái tim thiếp vẫn mãi mãi trao cho chàng. Đợi chàng, yêuthương chàng, ở thế giới bên kia, chúng ta sẽ tiếp tục đoạn tình duyên củachúng ta…"
Luồng ánh sáng ảm đạm, từ từ biến mất. Một giọt nước mắt trong suốt, lặng lẽđọng trên khuôn mặt bao phủ một màn đen, như thuật lại cuộc đời thương tâm vàđau lòng của Lâm Phương. Một nỗi quyến luyến ngập tràn, si cuồng và ân hận,tựa như một ngọn sóng trào dội thẳng lên trời cao, cuồng liệt phá đến tậntrời, hướng thẳng vào mây xanh, làm rung động đến tận cõi tâm linh của mỗingười.
Một linh hồn bay lên, đượm vẻ lưu luyến và sầu thảm, bất đắc dĩ rời khỏi trầnthế. Lâm Phương, một thiếu nữ trên Bách Hoa Phổ, bài danh thứ bảy, đã ra đimột cách lặng lẽ như thế đấy, rời khỏi nhân thế vô thanh vô tức, khi đang haimươi tuổi. Tuổi còn trẻ nhưng đã ra đi như vậy, mang theo là nỗi ê chế, mangtheo là sự luyến lưu, mang theo là vô vàn tang thương và hối hận, thinh lặngrời khỏi cõi trần đầy hiểm ác.
Mỹ lệ danh chấn thiên hạ là vậy, tuổi thanh xuân còn tươi trẻ là vậy! Thếnhưng, tại nơi đây, vào lúc này, vị mỹ nữ nằm trên thượng bảng không đến mộttháng đã phải ra đi. Nàng đi, hờ hững, không mang theo một chút bụi trần, tựanhư một đóa hoa xinh đẹp, thê lương, ai oán. Thực sự khiến người khác phải cảmthán, khiến người khác phải tiếc hận.
Lâm Phương đi rồi, nàng vẫn mỉm cười. Ở thế giới bên kia, nàng sẽ gặp ngườiyêu dấu. Song, nàng có tìm được người yêu không? Có lẽ. Sự yên lặng trong cănphòng nhỏ, không một thanh âm, không một tiếng động. Có chăng cũng chỉ làtiếng thở dài khắp không gian, có chăng cũng chỉ là thoang thoảng đâu đây,tiếng khóc than cho số phận của nàng mà thôi.
Đóa hoa rừng tàn úa, một linh hồn rời xa, một tiếng cười yếu ớt, vạn nỗi sầuưu tư. Gặp nhau không phải do tâm, chia li cũng chẳng phải bởi mình, nhiềuđiểm li sầu, mặc cho ngọn gió đông kia cuốn xoáy. Ái khó hợp, hận phải li,ngàn năm tình hận, vạn phần ưu thương. Vì sao không quay lại, đọng gì trongkhóe mắt, tại sao lại tương tư? Nhìn trời xa xăm đó, một linh hồn ngước lại,phải chăng tìm cố nhân?
Tháng năm, tại thành Lạc Dương, có mấy phần thê lương, vài phần thất ý. Mộtthiếu nữ xinh đẹp, từng trong sáng, tươi vui là thế, từng kiêu hãnh, tự tin làthế, tiếc thay, tại chốn phồn hoa Lạc Dương thành này, đã phải chịu cảnh ngọcnát hương tan, chung quy cũng không chạy thoát khỏi số mệnh, rời khỏi nhângian một cách lặng lẽ, thương tâm.
Nhìn về chân trời, phong vân vần vũ, cười ngạo thế gian, vì nữ nhân sao; Gửilời trong gió, ai đã đi xa, không lưu di hận, quyến luyến mà chi!
