Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 81



Từng làn gió mát lành khẽ thổi trong buổi sớm ban mai, cuốn dọc theo con đườngđến thành Lạc Dương, vô số người đang vội vã tiến nhanh về phía trước, đại bộphận những người này đều là dân chúng bình phàm và một số thương nhân, nhìnđiệu bộ của họ có thể là đang đến Lạc Dương, có lẽ là đi xem hội Hoa Mẫu Đơn.Dĩ nhiên cũng có một ít người võ lâm đang hòa mình trong số đó, đang nhanhchóng vượt lên phía trước.

Trên đường lớn, ở phía xa xa có hai bóng người, một nam một nữ. Chỉ thấy ngườithanh niên vào khoảng hai mươi ba đến hai mươi tư tuổi, thanh tú tuấn mỹ,phong thái tựa như tài tử Giang Nam. Bên cạnh là một thiếu nữ xinh đẹp, vận bộy phục màu xanh biếc, dáng vẻ mềm mại, yểu điệu đến say lòng người. Vẻ mặt củathiếu nữ chứa chan niềm hạnh phúc.

Nhân lúc trời mát, trong lành, đôi nam thanh nữ tú nắm tay trong tay, trìu mếnrảo bước trên đường dài. Nhìn kỹ lại thì ra không phải ai khác, chính là VạnTrọng Sơn và Lâm Phương. Giờ đây thần thái của cả hai đều bay bổng, cao hứngvô cùng.

Lâm Phương cười duyên nói: "Trọng Sơn, đợi sau khi chúng ta xem xong hoa hội,chúng ta sẽ tìm một nơi không người, sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời.Không một ai khác làm phiền, chỉ có chàng và thiếp mà thôi, chàng nói như vậycó phải là tuyệt vời lắm không!" Vẻ mặt hoan hỉ, chờ mong ngước nhìn TrọngSơn.

Trọng Sơn nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia sáng rồi vụt biến mất. Cúi đầuâu yếm nhìn thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều, Trọng Sơn cười đáp: "Tất nhiên rồi,chỉ cần nàng thích, ta đều sẽ đáp ứng nàng. Đợi đến khi nào tìm được chỗ nhưthế, chúng ta sẽ vĩnh viễn bên nhau, mãi không chia lìa. Cả đời này ta sẽ bảovệ, chăm sóc nàng thật tốt, thương yêu nàng, quý trọng nàng!" Từng tiếng ngọtngào, tựa như những lời nguyện ước của lứa đôi vang mãi theo làn gió bay khắpnhân gian.

Lâm Phương kiều mỵ nhìn Trọng Sơn, trong mắt chan chứa nhu tình. Hai tay nắmlấy bàn tay của hắn, hoan hỉ bước nhanh về phía trước. Thời gian thấm thoắttrôi qua, khoảng cách đến Lạc Dương cũng dần dần ngắn lại. Chỉ còn khoảng hơnmười dặm đường nữa là đã đến thành Lạc Dương rồi, nơi đó những đóa mẫu đơnxinh đẹp vô ngần, đang đợi hai người hân thưởng.

Quan sát sắc trời, đã chuyển sang buổi trưa rồi. Trọng Sơn ngắm nhìn khuôn mặtmỹ lệ của Lâm Phương, đang lấm tấm từng giọt mồ hôi, không khỏi đau lòng quanthiết: "Phương muội đã mệt mỏi rồi, nàng xem phía trước có rừng cây lá phong,chúng ta đến đó nghỉ ngơi một lát, sau đó có đi cũng không muộn." Đoạn dùngtay phải lau những giọt mồ hôi trên trán nàng, động tác rất nhẹ nhàng, biểuhiện cực kỳ quan tâm.

Lâm Phương nhìn hắn, ánh mắt lộ ra tia vui sướng, cười duyên nói: "Hảo a,chúng ta nghỉ ngơi một lát. Trọng Sơn, chàng đuổi bắt người ta được chứ, đãlâu chúng ta không chơi trò đó rồi." Nói xong vụt chạy ra xa ba trượng, ngoáiđầu nhìn lại, cười tinh nghịch nhìn Trọng Sơn, làm bộ mặt quỷ, đoạn xoay ngườichạy phía rừng phong không xa ở đằng trước. Giữa không trung truyền đến tiếnggọi thanh thoát, yêu kiều làm rung động thật mãnh liệt tâm linh Vạn Trọng Sơn.

Thấy Lâm Phương đã khôi phục lại vẻ ương bướng, đáng yêu ngày trước, trên mặtTrọng Sơn toát lên nét thâm tình. Khóe miệng nở nụ cười, Trọng Sơn hét lên mộttiếng thật lớn: "Ta tới đây, hãy xem ta bắt tiểu ương bướng này như thế nàonhé, lúc đó ta sẽ trừng phạt nàng thật nặng à xem." Nói xong tận lực đuổi bắtLâm Phương.

Lâm Phương cười duyên hai tiếng, ngoái đầu lại, đối mặt với Trọng Sơn cườiđáp: "Bắt đi, bắt thiếp đi, nếu bắt được sẽ có thưởng đó!" Nói xong dụng toànlực nhắm hướng rừng phong mà phóng tới, rất nhanh tiến vào trong khu rừng nhỏ.Lúc này Trọng Sơn cũng đã đuổi tới, nhưng cố ý tụt lại phía sau, để nàng trốnđược, mỗi lần hai người chơi trò cút bắt thì Trọng Sơn sẽ để nàng trốn được,sau đó đợi đến phút cuối mới bắt nàng, khiến nàng rất thích thú.

Dưới ánh nắng chói chang, trong rừng phong đó, Lâm Phương và Vạn Trọng Sơn đùagiỡn không ngừng, chốc chốc lại nổi lên những tràng cười vui vẻ, như kể lạinhững bí mật của đôi tình nhân ở nơi đó. Dưới một gốc đại thụ, Trọng Sơn ômLâm Phương vào lòng, thì thầm vào tai nàng những lời nói ngọt ngào, êm ái.

Những tiếng cười văng vẳng theo gió bay xa, mang theo một đoạn chân tình thắmthiết, khiến người ta như thấy ngọt ngào, như thấy hân hoan. Song thủ củaTrọng Sơn lần vào hung y của Lâm Phương, khẽ mân mê ngọc thỏ mê người, nhẹnhàng ve vuốt. Lâm Phương khẽ rên lên những tiếng thẹn thùng, hấp dẫn, mặtngọc mỹ lệ phảng phất ửng hồng như đang e ấp, như đang mong chờ.

Sau khi Trọng Sơn tận hưởng tư vị mỹ lệ hồi lâu liền dẫn Lâm Phương tiếp tụclên đường.Cách đó không xa trên đường lớn, xuất hiện một lối mòn, nếu đi theolối đó thì chỉ vài dặm nữa là đến thành Lạc Dương. Vạn Trọng Sơn dắt LâmPhương nhanh chóng đi theo lối mòn đó dưới ánh nắng gay gắt của buổi trưa. Độtnhiên, trong lòng Vạn Trọng Sơn chấn động, một cảm giác có điềm xấu chợt trỗilên dữ dội. Tựa như có một cái gì đó mà mình lo lắng, quan trọng sắp bị tướcđi vậy, chỉ là chợt xuất hiện mà thôi, nhưng sao lại làm tâm can hắn nôn nao,cồn cào đến vậy, khiến hắn kinh hãi không ngừng.

Một luồng ánh sáng lạnh buốt sống lưng lóe lên dưới ánh nắng chói chang, trongnháy mắt tập kích Vạn Trọng Sơn. Thanh trường kiếm tựa như một con độc xà, ráoriết bổ vào tử huyệt trước ngực Vạn Trọng Sơn, hiển nhiên là cố tình muốn đưahắn vào chỗ chết. Đồng thời, một bóng người ở hướng khác cũng tung ra đến mộtchưởng đầy uy lực khóa chặt đuờng lui của Vạn Trọng Sơn.

Ánh mắt Vạn Trọng Sơn trở nên lạnh lẽo, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnhnhạt, kéo Lâm Phương Phi thẳng lên không, tránh được sự công kích của hai kẻđó. Giữa không trung, Vạn Trọng Sơn đẩy Lâm Phương ra xa ba trượng đoạn trấnan: "Phương nhi, hãy cẩn thận, chờ ta thu thập hai kẻ này, sau đó ta cùng chạyđi." Nói xong, uốn mình lao xuống, tung ra từng đợt chưởng lực cường hoànhnhằm vào hai kẻ bên dưới.

Trên mặt đất, từ đôi mắt âm hiểm, lạnh lùng của hai gã bịt mặt xuất ra nhữngtia lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Vạn Trọng Sơn, đợi hắn xuống tới nơi liền dùngtrường kiếm huyễn xuất bóng kiếm đầy trời, kèm theo đó là những chưởng kìnhcường đại công kích vào Vạn Trọng Sơn. Kiếm chưởng chạm nhau, nhất thời truyềnđến một tiếng nổ vang trời, bụi đất từ bốn phía bắn tung đầy trời, che kín tầmmắt của mọi người.

Sau khi Lâm Phương rơi xuống đất, sắc mặt nàng trở nên trắng bệch dõi theobóng hình Vạn Trọng Sơn, trong lòng dấy lên nỗi bất an, lo lắng. Nàng khônghiểu, vì sao lại xảy ra cớ sự này, tự nhiên ở đâu lại xuất hiện hai gã bịt mặtđánh lén hai người như vậy. Mải quan sát Vạn Trọng Sơn, nên Lâm Phương khôngphát hiện ra sau lưng mình đột nhiên xuất hiện thêm một kẻ bịt mặt.

Trong khi Vạn Trọng Sơn cùng hai gã bịt mặt giao đấu kiếm, chưởng với nhau,khiến cho đất đá bay tứ tán, mịt mù che hết tầm mắt bốn phía xung quanh củahắn. Hắn chỉ nghe được một tiếng hét thất thanh rồi không phát hiện thêm độngtĩnh gì khác nữa. Tâm lý Vạn Trọng Sơn chấn động cực mạnh, lớn tiếng gọi vang:"Phương muội, nàng sao rồi? Mau trả lời ta đi, Phương muội, Phương muội!" VạnTrọng Sơn vừa gào thét, vừa Phi thân ra ngoài, kiếm tìm bốn phía, nhưng đãbóng hình Lâm Phương đã biến mất chỉ trong chớp mắt.

Ngoái nhìn hai gã bịt mặt ở phía sau, trong mắt Vạn Trọng Sơn toát lên vẻ điêncuồng, hung ác. Cơ thể vụt biến mất, chợt xuất hiện trước mặt hai kẻ đó, songthủ điên cuồng tung chưởng, trong lòng cực kỳ phẫn nộ. Vạn Trọng Sơn gào lênthảm thiết, tựa như một dã thú bị thương, vận xuất toàn lực điên cuồng tấncông. Trong lòng hai kẻ bịt vô cùng run sợ, dĩ nhiên đối với việc võ công củaVạn Trọng Sơn cao hơn rất nhiều so với tưởng tượng của chúng, khiến chúng cựckỳ kinh hãi.

Hai kẻ bịt mặt toàn lực xuất thủ, muốn vãn hồi cục diện, nhưng đáng tiếc chúngkhông tài nào thi triển được dù chỉ một chiêu, khó trách không thoát khỏi sốmệnh. Ánh mắt Vạn Trọng Sơn lộ ra nhưng tia cuồng dại, hung tàn của loài dãthú, như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy. Hầm hừ nhìn hai kẻ bịt mặtkinh hoảng, thất thố nhanh chóng lùi về phía sau, Vạn Trọng Sơn liền nhúnmình, như đại bàng giương cánh bay thẳng lên trời. Lãnh khốc nhìn hai kẻ bêndưới, trong nháy mắt thì thân thể Vạn Trọng Sơn đã lao xuống, tung ra hailuồng chưởng kình cực kỳ bá đạo ở giữa không trung, bổ về phía hai kẻ bịt mặt,tỏa ra những bóng hình u ám của tử thần.

Âm thanh của Minh Phượng giương cánh âm trầm mà lạnh lẽo, tựa như vong hồn nơiđịa ngục đang đòi mạng, xoáy vào tận tâm can của chúng. Bóng ảnh chớp nhoáng,hợp rồi lại phân, chỉ thấy hai bóng người đầy máu nhất thời bị đánh bay rangoài, lơ lửng giữa không trung rồi đổ vật xuống đất. Bắn tung lên những lànmáu tươi chói mắt, sau đó hội tụ giữa tầng không tạo thành một đóa hoa huyếtsắc lạ mắt, kiều diễm vô bì.

Thân thể Vạn Trọng Sơn vụt biến, hạ xuống bên cạnh thi thể đẫm máu, hung tànbồi thêm một chưởng nữa vào ngực một gã, nhất thời tiễn hương hồn của hắn duhành nơi địa phủ. Đồng thời, tả thủ lôi tên còn lại dậy, lạnh lùng nhìn kẻ đó,lãnh khốc hỏi: "Nói, là ai đã phái các ngươi đến, Lâm Phương đã bị đem điđâu?"

Sắc mặt gã bịt mặt như tro tàn, dĩ nhiên thụ thương rất nặng, kinh hoàng nhìnVạn Trọng Sơn, nhưng vẫn một mực lặng im không đáp, như hiểu trước sau gì cũngchết, có nhiều lời cũng được ích lợi gì đầu? Ánh Vạn Trọng Sơn dần dần trở nênđiên dại, liếc nhìn gã đó, hữu thủ nắm lấy một tay của hắn, liền dụng lực,ngay lập tức vang lên tiếng gào đau đớn. Chỉ thấy ba ngón tay của kẻ bịt mặtđã gãy đoạn, máu tươi từ từ túa ra. Cái loại tra tấn bẻ ngón tay này quả thựckhiến con người ta phải thống khổ đến tận tim gan, xem ra không ai có thể chịuđựng được.

Vạn Trọng Sơn điên cuồng quát lớn: "Nói hay không nói, không nói thì ta tiếptục, bẻ đến hết mười ngón tay của ngươi, sau đó đến mười ngón chân, tiếp làhai bàn tay, rồi bàn chân, toàn bộ dần dần mà bẻ hết, để xem ngươi chịu đựngđược đến khi nào." Giọng nói nặng nề, tàn khốc chất chứa sự tàn độc đến lạnhlùng, khiến người nghe chợt lạnh run đến tận đáy lòng, toàn thân run rẩy.

Sắc mặt kẻ bịt mặt méo mó, nhăn nhúm van xin: "Ngươi giết ta đi, ta cầu xinngươi, ngươi hãy giết ta đi." Vạn Trọng Sơn cười lạnh đáp: "Nếu ta vẫn chưatra ra được Lâm Phương đang ở đâu thì ta sẽ không giết ngươi, có lẽ ngươi muốntiếp tục thi gan với thủ đoạn của ta, vậy ta tiếp tục thành toàn cho ngươi."Nói xong giơ lên hai ngón tay đứt đoạn của hăn, khiến toàn thân hắn run lẩybẩy không ngừng, cuồng dại van nài, nhưng Vạn Trọng Sơn vẫn lạnh lùng nhìnhắn, ánh mắt và thần tình vẫn hoàn toàn vô cảm.

Bởi vì Lâm Phương bị bắt mà Vạn Trọng Sơn trở nên cuồng dại, khiến hắn phảihảo tổn tâm lực, đưa ra mọi thủ đoạn nhằm giải cứu người yêu dấu. Nghĩ thửxem, mới bên nhau được khoảng hai ngày, giờ đã phải phân li, thì hắn sao cóthể không điên cuồng được đây. Ngước nhìn phía chân trời, ánh mắt Vạn TrọngSơn tràn ngập nỗi thê lương: "Ông trời quả thực vô tình, cả đời này đều muốntrêu cợt ta. Lẽ nào cả đời này, ông trời muốn trêu cợt ta sao, bắt ta và LâmPhương phải trải qua bao nỗi gian truân, khổ cực hay sao."

Lúc này, trên mặt đất, gã bịt bắt đau đớn, quằn quại luôn miện van vỉ, cầuxin: "Ta nói ta nói, ta chỉ mong ngươi cho ta được chết thống khoái một lần.Vừa rồi là muốn dẫn dụ ngươi, để cướp Lâm Phương, nhưng võ công của thực ngoàidự đoán của bọn ta, khiến bọn ta không thể ngờ đến cớ sự này. Tổng cộng bọn tacó ba người, tất cả đều là thuộc hạ của Lý Dục, là hắn muốn có Lâm Phương nênmới xảy ra sự tình này. Hiện giờ Lâm Phương đã bị đem đến Lạc Dương rồi, rơivào tay Lý Dục rồi. Ta đã nói xong, hết rồi, ngươi giết ta đi."

Trên mặt Vạn Trọng Sơn lộ ra nét cười sầu thảm, cũng không hề nhìn kẻ đangquằn quại ở dưới lấy một lần, tung ra một chưởng đánh chết hắn. Mơ hồ nhìn vàocõi xa xăm, ánh mắt thoáng qua sự kiên cường, cất tiếng căm hận: "Lý Dục, cảđời Vạn Trọng Sơn này sẽ không buông tha ngươi. Hôm nay, ta, Vạn Trọng Sơn thềrằng, cả đời này, vô luận thế nào, ta cũng phải giết ngươi, cho dù ta chết, tacũng không hối tiếc."

Cười thê lương, Vạn Trọng Sơn lắc mình biến mất, để lại giữa hư không mộttràng cười cuồng dại. Tựa như tiếng khóc của u linh nơi địa phủ, tựa như tiếnglòng bất mãn với cuộc đời, tựa như nỗi hận hòa vào làn gió tản đi khắp nhângian.

Hai xác người lặng lẽ nằm trên mặt đất, như đang minh chứng cho sự tình đãphát sinh tại nơi này. Gió nhè nhẹ thổi, hòa lẫn với cái nóng là từng đợt hàný, tựa hồ đọng lại một nỗi niềm, như đang than thở với ai, như đang ai oán vìai? Có lẽ có một số sự việc khiến ta đau lòng, làm ta tiếc nuối, nhưng đó làsố mệnh. Nhược bằng không phải thì sao thế gian lại có thương tâm, tại saongười ta lại phải nhòa lệ?

Vạn Trọng Sơn chạy như điên trên đường lớn, trong lòng chỉ tồn tại về sự annguy của Lâm Phương. Hắn biết, một khi Lâm Phương rơi vào tay Lý Dục, chắcchắn không thoát khỏi bị Lý Dục lăng nhục, hắn rất không muốn thấy cảnh này,vì thế lúc này hắn phải toàn lực điên cuồng mà chạy, không màng đến ánh mắtkinh hãi của chúng nhân trên đường, nhằm thẳng Lạc Dương mà tiến. Không lâusau đó, Vạn Trọng Sơn chạy đến Lạc Dương, nhưng Lâm Phương đang ở nơi nào, LýDục đang ở đâu? Về điểm này thì hắn hoàn toàn không biết, cả tòa thành LạcDương rộng lớn đến vậy, muốn tìm cả hai, quả thực không dễ dàng gì. Vạn TrọngSơn nóng lòng như bị kiến cắn, vẻ mặt vô cùng bối rối. Tiến vào cửa thành,chợt hắn nghĩ đến Hoa Tinh, nhớ đến Phượng Hoàng thư viện.

Một mặt Vạn Trọng Sơn tìm nơi hạ lạc của Lâm Phương cùng Lý Dục, một mặt tìmnơi hạ lạc của Hoa Tinh. Hối hả tìm cả nửa canh giờ, cuối cùng Vạn Trọng Sơncũng biết được nơi Hoa Tinh đang ở, cấp tốc chạy đến Mẫu Đơn các.

Khi Vạn Trọng Sơn đến Mẫu Đơn các thì vừa lúc Hoa Tinh đang đàm luận về hoahội với những nhân vật đứng đầu của tam đại môn phái. Mai Hương vừa nghe nóicó Vạn Trọng Sơn tới, liền đi với Ám Vũ, Trần Lan và cả Cô Ngạo đến gặp hắn.Vừa hội ngộ, Mai Hương nhanh nhảu hỏi ngay: "Sao huynh tới đây có một mìnhthôi, Lâm Phương không ở cùng một chỗ với huynh sao? Nàng vẫn chưa đến sao?".Ám Vũ và Cô Ngạo ở bên cạnh thấy vẻ mặt của Vạn Trọng Sơn, trong lòng đã nổilên một điềm xấu, cảm giác như phát hiện ra một điều gì đó.

Vạn Trọng Sơn bộc lộ vẻ lo lắng hỏi: "Xin hỏi ân công có ở đây không, TrọngSơn có chuyện muốn giúp đỡ?"

Mai Hương cũng không nhận ra gì cả, vội hỏi: "Hoa Tinh vừa rời khỏi…, cóchuyện gì huynh cứ nói, chúng ta nhất định giúp huynh tìm biện pháp, chắc làgiải quyết được thôi."

Vạn Trọng Sơn hấp tấp đáp: "Không biết mọi nguời có biết Lý Dục ở đâu không?Lâm Phương bị hắn phái người bắt đi rồi, tại hạ muốn lập tức cứu nàng, bằngkhông sẽ không kịp mất. Tên súc sinh Lý Dục, vẫn không chịu buông tha Phươngnhi, bây giờ Phương nhi đã rơi vào tay hắn, tại hạ vô cùng lo lắng. Mọi ngườinếu biết, xin mau nói cho tại hạ biết?"

Ám Vũ vừa nghe vậy đã nhận ra có điều không ổn, định mở miệng can ngăn, khôngđể Vạn Trọng Sơn đi vào chỗ chết, đáng tiếc Mai Hương lại nhanh hơn nàng mộtbước, nói ra nơi ở của Lý Dục. Chỉ kịp nghe Mai Hương đáp: "Không thể ngờ đượclại xảy ra cớ sự này, Lý Dục đang ở Đăng Nguyệt các, nơi đó là một trong tứđại khách sạn của Lạc Dương, huynh đi hỏi là có được ngay." Dứt lời, Mai Hươngmới nhận ra điều gì đó, định mở lời thì Vạn Trọng Sơn đã vội vã cất tiếng đatạ, đoạn rời khỏi Mẫu Đơn các, trực chỉ Đăng Nguyệt các mà đến.

Mai Hương ngập ngừng nhìn ba người Ám Vũ, khe khẽ hỏi: "Có phải muội không nênnói cho hắn biết đúng không, hắn đi như vậy sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm mất." ÁmVũ và Cô Ngạo chỉ còn biết than nhẹ một tiếng, không đáp lại. Trần Lan ôn nhuvỗ về lên bờ vai Mai Hương, lên tiếng an ủi: "Mọi chuyện xảy ra là do số mệnh,bản thân không thể quản được. Muội bất tất phải để ý như vậy, đúng không? Hiệnnay, trừ Phi là công tử, cũng không ai trong chúng ta đủ khả năng giúp hắn.

Mai Hương thở dài, nhìn về phương xa, khẽ đáp: "Cầu mong ông trời phù hộ chohuynh ấy bình an vô sự, cầu mong cho họ trở thành đôi tình nhân hạnh phúc bênnhau đến suốt đời suốt kiếp."

Lại nói sau khi Vạn Trọng Sơn rời khỏi Mẫu Đơn các, liền tìm một người dânbình thường hỏi vị trí của Đăng Nguyệt các. Đoạn chạy như điên dại về hướngĐăng Nguyệt các, bất chấp những ánh mắt kinh hoảng của chúng nhân, không lâusau đã đến Đăng Nguyệt các. Hỏi nơi ở của Lý Dục, nhưng đáng tiếc phát giác rakhông còn một bóng người trong phòng. Vạn Trọng Sơn lo lắng ngẫm nghĩ: "Cuốicùng tên Lý Dục đã đến đâu, chẳng lẽ hắn đã phát giác ra hành tung của ta vàrời khỏi từ trước rồi."

Tâm tình Vạn Trọng Sơn bất an đến cực độ, liền trở nên tức giận điên cuồng.Thoáng nhìn qua căn phòng của Lý Dục rồi cuồng loạn chạy ra ngoài, vô luận thếnào, dù có phải lật cả thành Lạc Dương này lên, hắn cũng phải tìm cho ra LýDục, cứu lấy Lâm Phương.

Sau khi Vạn Trọng Sơn chạy ra khỏi Đăng Nguyệt các, vừa đi không xa, đã nhậnra có kẻ theo dõi mình. Vạn Trọng Sơn vội đẩy nhanh tốc độ, nhằm hướng khôngngười mà tiến. Chốc lát hắn đã đến một nơi không người qua lại, đảo ngườiphóng ngược lại, bổ một chưởng về kẻ đang theo dõi mình.

Đó là một người khoảng hơn ba mươi tuổi, chiều cao bình thường, có tìm mỏi mắtcũng không nhận ra có điểm nào đáng chú ý, nổi bật so với người thường. Ánhmắt sắc lẹm nhìn thế công của Vạn Trọng Sơn, người đó cười ha hả mà rằng:"Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới phải, có thể chết trong tay Ám Ưng Cửu Hào,là một vinh hạnh rất lớn của ngươi đó. Hôm nay có người đã rộng lượng chi tiềnđể lấy cái mạng của ngươi, cho nên ngươi hãy chịu chết đi là vừa." Nói xong,hữu thủ xuất ra một chưởng nhanh như chớp điện, đón đỡ một chưởng của VạnTrọng Sơn. Hai chưởng chạm nhau, thân thể Vạn Trọng Sơn bay lên, cuối cùng bịđẩy lùi nửa bước, còn Ám Ưng Cửu Hào vẫn không mảy may hề hấn.

Vạn Trọng Sơn lộ vẻ sợ hãi, trong lòng dấy lên cảm giác bất an, biết đã gặpphải một người có võ công cao cường, tuyệt đối không dưới mình, hôm nay nếukhông cẩn thận, e rằng sẽ bỏ mạng tại chốn này. Đối với kẻ bỏ tiền để mua tínhmạng của của hắn, thì đã quá rõ ràng, không cần hỏi cũng biết.

Vạn Trọng Sơn nhìn nhân vật đứng đầu của tổ chức Ám Ưng, trong lòng cực lỳthận trọng, đề tụ toàn thân công lực ở hai tay, chuẩn bị thừa dịp xuất thủ.Thoáng thấy kẻ địch phóng người công lên, Vạn Trọng Sơn liền hạ xuống bathước, trở tay bổ ra sáu chưởng, chưởng sau mạnh hơn chưởng trước, kích thẳngvào một bên của Ám Ưng Cửu Hào, chỉ công không thủ.

Ám Ưng Cửu Hào cười lạnh một tiếng, chớp mắt thân thể liền huyễn xuất thành bađạo nhân ảnh, chia làm ba hướng trước mặt và hai bên tả hữu mà công kích,chiêu nào cũng nhằm tử huyệt quanh thân Trọng Sơn, chiêu thức độc địa vô cùng,công kích từ mọi góc độ khiến đối phương không thể phòng bị. Quả không hổ làsát thủ chuyên nghiệp, đối với phương diện này đã nghiên cứu rất kỹ lưỡng, nênbiết được cách giải quyết địch nhân nhanh gọn và tốt ưu nhất.

Đảo mắt đã trải qua mười chiêu, Vạn Trọng Sơn mặt dù rơi vào thế hạ phong,nhưng Ám Ưng Cửu Hào muốn giết được hắn cũng chẳng phải dễ dàng, nhất thời haingười chỉ lâm vào cục diện giằng co. Trong lòng Vạn Trọng Sơn vô cùng cấpbách, thứ nhất đang lo lắng về Lâm Phương, căn bản là không có tâm tư động thủvới Ám Ưng Cửu Hào. Nhưng hắn hiểu nếu không phản kháng thì chắc chắn chỉ cócon đường chết mà thôi. doc truyen tai . Một khi chết đi, Lâm Phương sẽ rasao? Thứ hai, võ công của sát thủ này khiến hắn phải giật mình, không thểtưởng được lại xuất hiện một sát thủ lợi hại đến vậy, trước kia chưa từng nghenói qua, thực kỳ quái. Vĩ lẽ đó đã khiến hắn phải đối phó cực kỳ khó nhọc.

Bên kia, Ám Ưng Cửu Hào đối với võ công của Vạn Trọng Sơn cũng phải giật mình.Đối với sát thủ mà nói, việc đầu tiên là phải tìm hiểu tường tận địch nhân đã.Vì giết Trọng Sơn mà Ám Ưng tổ chức cũng từng thu thập tất cả tin tức về hắn,võ công của hắn cũng đã phân tích rõ ràng, kết quả lúc phân tích cho thấy hắnkhông thể nào có khả năng đạt đến võ công cao như vậy. Giờ đây sỡ dĩ Ám ƯngCửu Hào phải ra tay vì tổ chức với Lý Dục có quan hệ, nên tổ chức đã phái mộttrong mười ba vị thủ lĩnh đi chấp hành nhiệm vụ, đòi lại công đạo cho Lý Dục,không để cho Lý Dục phải nổi giận. nguồn

Lúc này Ám Ưng Cửu Hào chợt phát hiện ra võ công của Trọng Sơn inh hơn rấtnhiều, trong lòng cũng thập phần kinh ngạc. Bất quá vô luận thế nào, hắn cũngphải chết, quy củ của Ám Ưng tổ chức từ xưa đến nay, quyết không thể phá vỡ,liếc nhìn Trọng Sơn, ánh mắt Ám Ưng Cửu Hào dần dần trở nên lãnh khốc, songthủ nhanh chóng biến ảo, phiêu dật một cách linh hoạt, chuẩn bị thi thi triểnvõ học kinh thế của Ám Ưng tổ chức Ưng Dương Thiên Hạ!

Chỉ thấy thân thể của Ám Ưng Cửu Hào chớp mắt đã biến mất, rồi đột ngột xuấthiện phía trên đỉnh đầu Trọng Sơn. Song thủ như ưng trảo, ngầm chứa kình khícường hoành như tê thiên liệt địa, mang theo tiếng gầm rống vang trời, kíchthẳng vào đầu Trọng Sơn, tất nhiên là một chiêu chí mạng. Thân pháp thì quỷbí, chân khí lại cường hoành, tất cả đều khiến lòng người phải hãi kinh.

Trọng Sơn cảm giác được áp lực cường đại truyền đến từ phía đỉnh đầu, ngẩngnhìn lên, tâm linh đại chấn, không kịp nghĩ lâu, thân thể Trọng Sơn nhanhchóng lùi lại, xuất chiêu Thiết Bản Kiều, đồng thời vận lực tại song cước,trong nháy mắt bắn ngược về phía sau ba thước, song thủ cuồng phách xuấtchưởng, muốn ngăn cản thế công của địch nhân. Tất cả đều xảy ra chỉ trong chớpmắt, Ám Ưng Cửu Hào đâm sầm xuống nền đất, mặt đất xuất hiện một hố sâu lớnđến vài bước chân. Trọng Sơn phun ra một làn mưa máu, thân thể bị chấn bay racả trượng, rơi huỵch xuống đất, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ hoảng kinh nhìn ÁmƯng Cửu Hào.

Ám Ưng Cửu Hào cười lạnh, không đợi Trọng Sơn đứng vững, nháy mắt đã xuất hiệntrước mặt Trọng Sơn, song thủ công kích một đòn chí mạng. Đối với sát thủ mànói, quyết không để đối thủ có lấy một cơ hội, từ trước đến nay không đượckhinh địch, bằng không có hối hận cũng không kịp. Ánh mắt lạnh lùng, sắc mặtvô cảm, mỗi một chiêu được Ám Ưng tung ra đều muốn giết chết Trọng Sơn, dù saonơi đây cũng không cách xa thành Lạc Dương là mấy.

Cơ thể Trọng Sơn không ngừng lùi về sau, ánh mắt lãnh khốc vô ngần, không cólấy một cơ hội phản kích. Thấy công kích từ phía địch nhân càng ngày càng độcđịa, càng ngày càng mạnh mẽ, Trọng Sơn ngẫm nghĩ nếu không thi triển ra tuyệthọc của bản thân, e rằng hôm nay khó toàn mạng mà rời khỏi, cơ thể Trọng Sơnchợt biến mất, tả cước dậm mạnh xuống, cơ thể ngả ngược về sau, tựa như đangngã xuống. Có thể nhậm ra từ ánh mắt của Trọng Sơn lộ ra những tia hung tàn,toàn bộ công lực nhanh chóng tụ lại song chưởng, chuẩn bị phản kích.

Hữu thủ Ám Ưng Cửu Hào chộp vào trước ngực Vạn Trọng Sơn, quyết một trảo giếtchết hắn. Ánh mắt lạnh lẽo, thâm trầm như muốn nói, Vạn Trọng Sơn đi chết đi!Hữu trảo chớp mắt mà đã công đến ngực Vạn Trọng Sơn chỉ còn cách một đốt ngóntay, có thể lấy mạng Trọng Sơn ngay tức khắc. Tình cảnh này, giống như thắnglợi đã nghiêng về phía Ám Ưng Cửu Hào, vậy mà thế sự khó lường, dị biến xuấthiện.

Song thủ Trọng Sơn liền bổ ra hơn mười chưởng, hình thành một đường dài chưởngảnh, như đại bàng tung cánh, sắc bén vô cùng, quỷ dị vô song, công kích vềphía Ám Ưng Cửu Hào. Đến lúc này, chẳng những phá được thế công của Ám Ưng CửuHào, lại còn làm hắn né mình không kịp, để một khoảng trống ngay trước ngực,lâm vào nguy biến.

"Minh Phượng Triển Sí" mang theo vô vàn tiếng gào thét của vong hồn địa ngục,mang theo hàn khí âm u, tựa như tiếng gọi của hồn ma bóng quế, dội thẳng vàotận sâu nơi đáy lòng kẻ khác. Thấy ánh mắt lãnh khốc, điên dại của Trọng Sơn,tâm linh Ám Ưng Cửu Hào chợt động, bình sinh đây là lần đầu tiên có dự cảmquái gở như thế này. Toàn lực lùi về sau, mặt khác toàn lực công kích TrọngSơn, muốn sử dụng phương thức lưỡng bại câu thương để bức lùi Trọng Sơn, tiếcthay hắn đã quá coi thường Trọng Sơn vậy.

Trọng Sơn như một con dã thú vồ mồi, muốn ăn tươi nuốt sống kẻ địch. Hữu thủđánh trúng vào ngực Ám Ưng Cửu Hào, đoạn vang lên tiếng kêu sợ hãi của hắn,đồng thời thấy hắn văng ra ngoài mấy trượng. Không đợi Ám Ưng Cửu Hào đữngvững, Trọng Sơn uốn mình Phi thẳng đến, như mũi tên rời dây cung, nhanh chóngbay tới, như một con Phượng Hoàng tung cánh, vừa tỏa ra ánh hào quang sánglòa, vừa truy đuổi con mồi quyết không cho chạy thoát.

Chiêu "Minh Phượng Truy Nguyệt" giống như tiếng ma quỷ đoạt hồn từ địa ngụcphát ra, âm trầm kinh khủng cực kỳ, như muốn nuốt trọn tất cả thế gian, mangtheo khí tức hủy diệt cường đại, nhằm thẳng vào kẻ thù! Luồng chân khí lạnhlẽo, ngay tức khắc tràn ngập trong phương viên mười trượng, chất chứa một cảmgiác âm tà, quỷ bí vô song.

Sắc mặt Ám Ưng Cửu Hào đại biến, thần sắc lộ vẻ hoảng sợ cực kỳ, tựa như đượcthấy sự tình kinh khủng nhất thế gian. Hai mắt mở trừng trừng, vẻ mặt khôngdám tin tưởng sợ hãi nhìn Trọng Sơn, Ám Ưng Cửu Hào hoảng loạn hét lên: "Khôngthể nào, không thể nào, không! Ngươi không thể nào gặp được sát thủ chí tôn,không thể nào!" Trong tiếng kinh hô thì tả thủ Trọng Sơn đã vô thanh vô tứcbồi thêm một chưởng nữa vào ngực hắn một làn máu tươi mỹ lệ hòa vào khôngtrung.

Lạnh lùng nhìn địch nhân nằm sõng soài trên mặt đất, Trọng Sơn cười lạnh lẽo:"Ngươi không tin phải không? Ta cũng không tin, nhìn điệu bộ của ngươi hìnhnhư là đã biết ta sử dụng võ cỗ của ai rồi, ngươi có thể nói lai lịch môn võcông này được chứ?"

Tròng mắt Ám Ưng Cửu Hào trở nên cuồng loạn, máu tươi không ngừng tuôn ra từkhóe miệng. Luôn miệng lẩm bẩm: "Không thể, không thể như vậy được. Ngươikhông thể nào có cơ hội gặp được chí tôn trong giới sát thủ, tại sao ngươi cóđược chiêu Minh Phượng Truy Nguyệt này? Đây chính là tuyệt học bá đạo nhất củasát thủ chí tôn, cho đến nay chưa ai luyện thành, tại sao, tại sao ta lại đụngđộ truyền nhân của sát thủ chí tôn." Ánh mắt cuồng loạn dần dần nhắm lại, chậmrãi tiễn hắn rời xa nhân thế.

Trọng Sơn thụ thương rời khỏi, tiếp tục tìm kiếm Lâm Phương, thời gian chậmchạp trôi qua, Trọng Sơn vẫn gắng gượng lê bước, một cảm giác bất an mãnh liệtlại cuộn trào, nhói lên từ tâm khảm hắn. Hắn biết một khi cảm giác mãnh liệtnày xuất hiện, tức là Lâm Phương đã xảy ra chuyện, điểm này hắn có thể cảmnhận được một cách rõ ràng. Tiếc thay, mặc cho hắn bôn ba tìm kiếm, vẫn khôngtài nào tìm được Lâm Phương và Lý Dục, hắn chỉ còn biết cầu mong, lo lắng màthôi.

Cuối cùng Lâm Phương sẽ ra sao? Nàng sẽ gặp những tao ngộ gì? Tình yêu củanàng và Trọng Sơn rồi có kết quả tốt đẹp hay không? Có lẽ, không ai biết trướcđược.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...