Diễm Ngộ Chi Lữ
Lặng lẽ ôm ấp Trầm Ngọc Thanh trong lòng, nhẹ nhàng cảm thụ thân thể nhu mỹấy. Hoa Tinh nhìn nàng, trong lòng cái gì cũng không còn nhớ, một khối trốngrỗng. Chỉ còn lại khuôn mặt ngọc ấy, vẫn còn ba phần kiều mị càng lúc càng insâu trong não.
Yên lặng nhìn hắn, đây là phu quân trọn đời mình. Trong tim Trầm Ngọc Thanh cócảm thán cùng nỗi mừng vui lẫn lộn, bao nhiêu năm rồi, thiên hạ võ lâm khôngbiết có bao nhiêu tuấn kiệt trẻ tuổi chạy theo mình, sử dụng hết mọi phươngpháp, cũng không có người nào giành được trái tim thanh xuân của mình. Nhưnghôm nay, người này nhìn vào anh tuấn vô bì, lại là thiếu niên tà khí quái dị,đã dễ dàng hái được trái tim băng lạnh thánh khiết của mình, có lẽ đây là ýtrời.
Hoa Tinh nhẹ nhàng dùng sức ôm chặt thêm một chút, cảm giác trước ngực rõ ràngđến khoan khoái. Hai quả cầu thịt tràn đầy tính đàn hồi, cứ thế dán chặt vàongực, mềm mại như bông chan chứa tính co giãn, đội vào ngực kỳ diệu chẳng thểnói. Tay ghì chặt trên eo lưng nhỏ nhắn mềm mại, im lặng cảm nhận da thịt mềmmỏng trơn mượt, sự thỏa mãn trong lòng không thể tả bằng lời.
Trên vẻ mặt mỹ lệ của Trầm Ngọc Thanh hiện ra ánh hồng, nhãn thần ẩn giấu tìnhcảm liếc nhìn hắn, biết hắn lại nhân cơ hội chiếm đoạt tiện nghi của ngườikhác. Nhìn hắn như thế, trong lòng Trầm Ngọc Thanh cũng cảm thụ được, hắn hếtsức tiếc và yêu quý mình. Hắn không hề thô lỗ dã man đến mức dùng sức mạnh, màlà dịu dàng đem đến sự thương tiếc, xem ra mình có địa vị rất cao trong timhắn.
Coi hai nữ tử bên cạnh, cả hai nàng đều khe khẽ quay người nhìn về chỗ khác,tựa hồ có chút xấu hổ. Trầm Ngọc Thanh nhìn hắn, cảm thấy được tay hắn cànglúc càng siết chặt. Ánh mắt có một chút ưu oán, lướt nhìn hắn. Biết hắn đã bắtđầu động tình dục, nếu mà hắn vẫn tiếp tục nữa, vậy thì rất khó thu thập rồi.
Đập nhẹ tay hắn một cái, Trầm Ngọc Thanh dùng ánh mắt thức tỉnh hắn, chớ nênđắc ý quá mà không giữ được thái độ đúng mực, hai nữ tử vẫn đang ở bên cạnhđấy. Hoa Tinh nới lỏng tay một chút, nhưng vẫn không chịu bỏ ra, cảm giác haitòa nhũ phong của nàng đè nơi ngực, thực là không nỡ buông tay. Nhìn nàng, ánhmắt Hoa Tinh hiện ra vẻ nũng nịu, tựa hồ đang cầu nàng, để mình ôm nhiều hơnmột lát, cảm thụ nhiều hơn cảm giác mỹ diệu ấy.
Trầm Ngọc Thanh nhìn thần sắc của hắn, trong mắt thoáng qua vẻ không biết phảilàm sao, nhìn hắn một cái quyến rũ, phần thân trên chầm chậm đu đưa nhẹ nhàngnơi ngực hắn. Vẻ mặt Hoa Tinh tỏ ra kích động, ánh mắt nhìn nàng vừa thâm tìnhlại vừa cảm kích. Hai tay khe khẽ tăng thêm sức lực, hai tòa ngọc nhũ đầy đặncủa Trầm Ngọc Thanh đang ma sát nhẹ nhàng nơi ngực, trong sự co giãn mềm mạivô bì mang theo xúc cảm mỹ diệu, chấn động tận nơi sâu thẳm trong hắn, đồngthời cũng hấp dẫn hắn.
Nhìn vẻ mặt cao hứng của hắn, trong lòng Trầm Ngọc Thanh cũng thoáng qua mộtchút vui sướng. Phu quân yêu dấu, chung quy có một ngày ta sẽ đem tất cả hiếndâng cho chàng, hiện tại chỉ có thể để chàng chiếm điểm nhỏ tiện nghi. Nhẹnhàng lay động thân trên, Trầm Ngọc Thanh đem hai tòa nhũ phong mỹ lệ mà lạithánh khiết ma sát chầm chậm nơi ngực hắn, để hắn từ từ thưởng thức sự ôn nhuvô tận.
Hoa Tinh cao hứng cùng cực, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trong lòng này, khôngnhững mỹ lệ động người, lại còn khéo hiểu ý người. Ôm trong lòng thực muốn cảcuộc đời không buông nàng ra, nhìn vào mắt nàng, trong đó có tơ tơ nhu tình,và tơ tơ e lệ rụt rè. Lòng Hoa Tinh hết chịu nổi sắc tâm động mạnh, tả thủ vẫnôm chặt nàng, dùng ngực cảm thụ ngọc nhũ mỹ lệ của nàng. Còn hữu thủ lại nhẹnhàng di chuyển xuống dưới, chầm chậm dừng lại trên ngọc đồn tươi tốt, nhẹnhàng dùng lực vuốt ve, cảm giác chan chứa sự đàn hồi, chấn động nơi sâu thẳmtrong tâm linh hắn.
Cảm nhận được sự tác quái của tay Hoa Tinh, Trầm Ngọc Thanh nguýt hắn một cái,phong vận quyến rũ không thể tả. Nhẹ nhàng ngừng lại, hai tay đẩy Hoa Tinh ra,nhìn thần tình rơi mất trong mắt hắn, Trầm Ngọc Thanh liếc hắn sắc lẹm, tựa hồđang nói, ai kêu anh sử hư hỏng, đáng đời.
Nhẹ nhàng lùi lại một bước, nhìn hai nữ tử kia, Trầm Ngọc Thanh nói: "Đượcrồi, chàng om sòm cũng đủ rồi, nên trở về nghỉ ngơi đi. "
Hai nữ tử nghe nói đều quay đầu nhìn Hoa Tinh và Trầm Ngọc Thanh hai người,thấy bộ dạng Hoa Tinh như mất hồn, trong lòng hai nàng đều cười thầm, thấyđược trong lòng hắn, cái cảm giác không sờ được, nhất định không dễ chịu.
Nhìn Trầm Ngọc Thanh, Hoa Tinh cười nói: "Thanh nhi thật đẹp, vi phu thực sựkhông nỡ buông tay mà. Bây giờ không còn sớm, có điều ta vẫn còn có việc phảilàm, nam nhi thật là khổ cực quá đi." Nói xong bộ mặt khổ sở, khiến ba nữ tửkhông nhịn được muốn cười. Truyện được tại TruyệnFULL
Trầm Ngọc Thanh nhìn hắn nói: "Trễ như thế còn chưa đi nghỉ, chàng còn nghĩ rachủ ý hư hỏng nào nữa, có phải lại có ý với ba tỷ muội bọn ta không? Nhìn bộdạng đó của chàng biết chàng không có hảo ý trong lòng rồi." Miệng nói, ánhmắt lại hàm tiếu nhìn hắn.
Hoa Tinh nhìn ánh mắt của nàng, biết nàng đang chọc ghẹo mình, nhưng hắn vẫncứ thích nhìn ánh mắt hàm tiếu ấy của nàng, bởi vì nó thực sự đẹp đến mức khótả. Hoa Tinh ra chiều oan ức nói: "Phu nhân thực là xử oan ta rồi, ba vị phunhân đẹp như thiên tiên, vi phu sao có thể có ý không tốt chứ? Vi phu muốn yêuthương nâng niu bọn nàng còn chưa kịp, nào có thể nghĩ cái khác. Vả lại vi phumuốn bọn nàng cũng là bình thường, ai kêu ông trời ban cho ta ba vị kiều thêmỹ lệ vô song chứ, không muốn thì khó lắm!"
Trên mặt Trầm Ngọc Thanh lộ ra nụ cười lờ mờ, khiến Hoa Tinh trố mắt nhìn. Chỉnghe nàng cười khẽ nói: "Được rồi, chỉ biết khéo mồm, chàng hãy nói xem chàngcòn có sự tình gì nữa?"
Hoa Tinh bước đến trước Trầm Ngọc Thanh, trong mắt hàm chứa thâm tình nồng nànnói: "Việc này rất trọng yếu, không nói quá tý nào, ta phải trực tiếp làm mớiđược. Bây giờ nàng thả lỏng toàn thân, không được nghĩ đến chuyện khác, yênlòng xuống thì được rồi."
Trầm Ngọc Thanh thấy thâm tình trong mắt hắn, trong lòng cảm thấy muôn phần anủi. Mở miệng nói: "Chàng lại muốn giở trò gì đây?" Nói xong toàn thân thảlỏng, im lặng nhìn hắn.
Hoa Tinh thu lại biểu tình phù phiếm, trên mặt lộ ra thần sắc nghiêm túc. Nhẹnhàng bước ra đằng sau Trầm Ngọc Thanh, Đưa mắt nhìn Liễu Vô Song và Dư MộngDao. Hữu thủ liền ấn nhẹ trên lưng Trầm Ngọc Thanh. Liễu Vô Song và Dư MộngDao yên lặng nhìn hắn, không chút lo lắng hắn sẽ hại Trầm Ngọc Thanh, bởi vìtrong thiên hạ chẳng thể có nam nhân nào cam lòng làm hại nàng. Huống hồ lạilà Hoa Tinh. Phu quân của mình.
Trầm Ngọc Thanh buông lỏng toàn thân, trong lòng bình tĩnh. Lúc đầu nàng đãthấy được Hoa Tinh thực sự yêu mình, tuyệt sẽ không hại mình, đồng thời nàngcũng tin vào nhãn thần của mình, nàng không nhìn sai người, bằng không nàngcũng không đem bản thân giao hết cho hắn, bằng lòng làm kiều thê của hắn. Bởivì như vậy, hồi nãy khi nàng nhìn thấy vẻ khó chịu của Hoa Tinh, đã không nhịnđược lòng yêu mà nhè nhẹ lay động thân thể, để hắn cảm thụ vẻ mềm mại mỹ lệcủa mình.
Tay Hoa Tinh đè tại huyệt mệnh môn của Trầm Ngọc Thanh, một cỗ chân khí kỳ đặckhông dễ phát hiện, vận chuyển mau lẹ, nháy mắt chảy qua kinh mạch toàn thânnàng. Trầm Ngọc Thanh chỉ cảm giác được một cỗ chân khí rất yếu đang nhanhchóng lưu động bên trong cơ thể, dòng chân khí đi đến đâu, kinh mạch ban đầutức thì trở nên rộng lớn. Rất nhiều mạch nghẽn trước đây luyện công vô pháp đảthông, bất tri bất giác đều đã thông suốt, thực là kỳ quái vô tỷ.
Tùy dòng chân khí lưu động càng lúc càng nhanh, kinh mạch toàn thân của TrầmNgọc Thanh cũng dần dần trở nên lớn. Lúc Trầm Ngọc Thanh cảm thấy toàn thânkhoan khoái, chỉ thấy cả người nàng rung động, trên mặt lộ ra một chút thốngkhổ, nhưng rất nhanh đã biến mất, ngay sau đó là vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ đếnkhó tin. Khiến hai nữ tử đứng quan sát thấy thế bất giác lo âu, không biếtnàng phát sinh việc gì.
Nhẹ nhàng rút tay lại, Hoa Tinh vòng tới trước mặt Trầm Ngọc Thanh, vẻ thâmtình nhìn nàng. Thần sắc kinh hỉ trên mặt Trầm Ngọc Thanh vẫn còn chưa tanhết, cứ như thế nhìn hắn, dịu dàng cười nói: "Thanh nhi đa tạ phu quân yêumến."
Vài chữ ngắn ngủi, lại nói ra rất nhiều ý nghĩa. Ít nhất từ thời điểm này,Trầm Ngọc Thanh chân chính từ nơi sâu thẳm trong tim, đã coi hắn là phu quânduy nhất của đời mình. Từ hai chữ Thanh nhi ấy có thể nhìn ra, trước đây nàngchưa từng gọi hắn như thế, biểu thị bên trong nội tâm đối với hắn vẫn có mộtchút không xác định.
Hai nữ tử ở một bên đang im lặng nhìn, đều cảm thấy rõ ràng biến hóa của TrầmNgọc Thanh. Cũng hiểu ra tâm ý lúc này của nàng. Trong ba nữ tử nếu luận vềtài trí sáng suốt, Trầm Ngọc Thanh không thẹn xếp thứ nhất, tiếp đến là DưMộng Dao, vì nàng cũng là viện chủ của "Phượng Hoàng Thư Viện". Sau cùng mớilà Liễu Vô Song, Liễu Vô Song hiệu xưng là Y Thánh, tâm địa thiện lương, ônnhu mỹ lệ, cho người ta cảm giác mềm yếu, khiến nam nhân luôn không nhịn đượcmuốn ôm nàng vào lòng mà thương yêu che chở, không nhẫn tâm để nàng chịu nửađiểm ủy khuất nào.
Hoa Tinh nhìn Trầm Ngọc Thanh, gương mặt nghiêm túc hiện ra chân tình nồngnàn, nhẹ giọng nói: "Phu quân chỉ hy vọng nàng vĩnh viễn bình an và vui vẻ,bây giờ nàng nên nhân cơ hội vận công điều tức nhiều hơn mới được."
Trầm Ngọc Thanh liếc nhìn hai thiếu nữ nói: "Còn bọn họ? Phu quân cũng muốnlàm giống vậy ư?"
Hoa Tinh nói: "Vi phu há có thể nặng bên này nhẹ bên kia, ta cũng thương yêubọn họ như nàng, trong lòng ta, ba người bọn nàng vĩnh viễn là tình yêu lớnnhất của đời ta. Nàng cứ yên tâm điều tức đi." Trầm Ngọc Thanh nghe nói, ánhmắt hàm tình im lặng nhìn hắn, rồi ngồi xếp bằng trên đất vận công điều tức.
Hai nữ tử còn lại đều có chút không hiểu nhìn hắn, không rõ giữa hai người đáođể phát sinh chuyện gì. Hoa Tinh nhìn hai nàng, nhẹ giọng nói: "Chẳng qua vừarồi ta có một phương pháp đặc thù, đả thông kinh mạch toàn thân của y, saucùng đả thông hai mạch Nhâm Đốc, khiến cho công lực của y đại tăng. Chân khítừ nay có thể tuần hoàn không dứt."
Hai nữ tử nghe xong trên mặt lộ ra biểu tình bất khả tư nghị. Hoa Tinh rất bíẩn, trên người hắn bao phủ một tầng khí tức huyền bí, khiến người ta nhìnkhông thấu. Trong sự nhận thức của hai nữ tử, người luyện võ nếu muốn đả thôngNhâm Đốc nhị mạch là một việc cực kỳ khó khăn, ngoài việc có sư phụ giỏi, họcthành nội công tâm pháp thượng thừa ra, hơn nữa cần phải có nhiều thời gian.Đối với người võ lâm lại nói, nếu muốn đả thông hai mạch Nhâm Đốc, mà không cóba mươi năm khổ luyện, thì điều đó là không có khả năng. Trong võ lâm có vô sốngười suốt đời không có cách nào đả thông " Nhâm Đốc nhị mạch, để tiến vàogiai đoạn cao thủ chân chính. Tương đối mà nói, chỉ cần đả thông hai mạch NhâmĐốc, công lực sẽ đột Phi mãnh tiến, có khả năng tiến vào xếp trên Địa Bảng.Thử nghĩ mà xem, điều đó rất khó, nhưng thực không ngờ, ở trong tay Hoa Tinhlại dễ như vậy. Hai nữ tử há có thể không kinh ngạc.
Hoa Tinh thấy vẻ mặt của hai nữ tử, biết được sự kinh ngạc trong lòng bọn họ.Nhìn hai nữ tử, trên mặt Hoa Tinh lại lộ ra nụ cười. Bước đến bên cạnh Dư MộngDao, Hoa Tinh nhẹ nhàng ôm vai nàng, thấy nàng đã hồi lại tinh thần, cười khẽnói: "Dao nhi cảm thấy kinh ngạc lắm hả? Tý nữa phu quân cũng phải đả thôngkinh mạch cho nàng và Vô Song, khi chưa đến thời điểm tốt nhất bọn nàng khôngnên bộc lộ thái quá võ công của mình, biết không? Bây giờ phu quân mệt rồi,trước tiên ôm Dao nhi nghỉ một lát được không?" Đối với hai nữ tử, Hoa Tinhlại khôi phục thần tình trước đây, nụ cười nhạt trên mặt lộ ra một chút đắc ý.
Dư Mộng Dao nhìn nụ cười của hắn, biết hắn lại muốn chiếm tiện nghi rồi. Nghĩmột cách tỷ mỉ, hắn rõ là vẫn còn để cho người ta vừa yêu vừa giận, khuôn mặtanh tuấn thật hấp dẫn người khác, thêm vào một chút tà khí, càng tăng ba phầnmị lực, khiến người ta không tự giác hãm nhập vào lời ngon tiếng ngọt của hắn.Lại còn tính cách của hắn lúc thì ôn văn nho nhã, lúc thì tà dị thất thường,khiến người ta cảm thấy mờ mịt. Bất giác sản sinh hiếu kỳ đối với hắn, cuốicùng từ từ rơi vào vòng tay hắn.
Dư Mộng Dao im lặng mặc cho hắn ôm, khẽ khẽ tựa đầu vào lòng ngực hắn, khôngnhịn được nhắm mắt lại. Một loại cảm giác hạnh phúc xuyên khắp toàn thân,khiến người ta không muốn tỉnh lại. Hoa Tinh nhìn Liễu Vô Song, thấy nàng đangnhìn mình ưu oán, dường như lấy làm kỳ mình lạnh nhạt với nàng. Thần tình đauđớn động người nhìn đến mức khiến tâm đầu Hoa Tinh phát sốt, hết chịu đựng nổihai tay dùng lực ôm chặt mỹ nhân vào lòng.
Đồng thời truyền âm nói với Liễu Vô Song: "Vô Song muốn phu quân, phu quâncũng muốn Vô Song mà. Đến giờ phu quân vẫn còn không nhịn được dư vị Vô Songmỹ lệ động người. Đợi phu quân đả thông kinh mạch cho Dao nhi, rồi cưng nàngnữa."
Liễu Vô Song đỏ mặt, càng thêm ba phần kiều diễm, ngó hắn một cái, quay ngườilại nhìn Trầm Ngọc Thanh. Hiển nhiên là để hắn và Mộng Dao có cơ hội một mình.
Hoa Tinh thấy nàng quay người đi, trong lòng ngầm cảm kích, nghĩ rằng nhấtđịnh phải yêu thương nàng hơn. Nhìn Mộng Dao trong lòng, Hoa Tinh có một chúttự hào. Ba nữ tử trước mặt, vô luận người nào cũng là tuyệt thế mỹ nhân danhmãn thiên hạ, sao mà mình quá may mắn có được bọn họ, có thể nhẹ nhàng ôm họvào lòng, mặc sức yêu thương bọn họ.
Hoa Tinh gạt bỏ mọi việc, dịu dàng ôm Mộng Dao. Hữu thủ nhẹ nhàng vuốt ve trênlưng nàng, cảm thụ sự mềm mại mượt mà ấy, xúc cảm vô cùng kỳ diệu. Miệng ghésát bên tai Mộng Dao nói khẽ: "Dao nhi của ta rất đẹp! Cho phu quân thương yêunàng nhé." Nói xong, hữu thủ nhẹ nhàng lướt xuống tuyết đồn nở nang của MộngDao, chầm chậm dùng lực vuốt ve xoa bóp.
Hoa Tinh chỉ cảm thấy đàn tính Phi thường, tuyết đồn của Mộng Dao tuyệt cực,vào tay trơn mịn, mượt mà đầy đặn. Mỹ diệu không thể tả, trong lòng Hoa Tinhcao hứng cùng cực, hữu thủ dùng lực mân mê hai nửa cung tròn ấy.
Lại nói Dư Mộng Dao yên lặng tựa đầu vào ngực hắn, cảm thấy ma thủ hắn đanggiở trò xấu, không nhịn được thân thể nhẹ nhàng lắc lư, tránh né ma thủ ấy.Lần đầu tiên, ngọc nhũ non mềm mà lại đầy đặn mỹ lệ đó, bất giác ma sát nhẹnhàng nơi ngực Hoa Tinh, khiến hắn cảm thấy mỹ diệu vô bì. doc truyen tai . Màở dưới tuyết đồn vểnh lên ở trong tay hắn đang đong đưa sang hai bên, càng làmHoa Tinh cảm thấy diệu không thể tả, hưng phấn cùng cực.
Dư Mộng Dao xấu hổ vô bì, từ nhỏ đến lớn, hôm nay là lần đầu tiên bị một namnhân vuốt ve sờ mó. Tuy rằng đó là phu quân tương lai của mình, nhưng thân thểhai mươi năm băng thanh ngọc khiết của mình, bị phu quân tùy ý vuốt ve, tronglòng cũng cực kỳ xấu hổ. Huống hồ còn có Vô Song tỷ trong phòng, nói khôngchừng y đang nhìn mình, nghĩ đến đây, mặt ngọc đỏ rực, đầu càng vùi sâu hơn.
Ngọn đèn dầu trên bàn bất thường bùng lên ánh lửa, hệt như tay của Hoa Tinh,bất thường vuốt ve nơi mẫn cảm của Mộng Dao. Trong phòng một khối yên tĩnh,ngay cả tiếng hô hấp cũng rất nhỏ. Trong phòng nhỏ im ắng này, chan chứa dụhoặc vô bì và phong quang rực rỡ. Chính xác là: Phong quang ở đây độc hảo!
