Tổng số

0


Giỏ hàng rỗng


Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 79



Tiểu Lý Đình, Gió nhẹ thổi bay lên một cổ mùi hương nhàn nhạt, tựanhư là hoa thu cúc tháng chín, trong không trung hàm chứa một mùihương hoa nhè nhẹ, mang theo một nỗi buồn man mác… Dưới bóng trăng yêntĩnh, cả hai bóng người đều lộ vẻ thần bí, phá cảnh trữ tình,bóng người thon dài động lòng người kia bỗng trong nháy mắt xoayngười, kinh hãi nhìn Hoa Tinh...

Hoa Tinh ánh mắt mỉm cười, trên mặt nở nụ cười mê đắm lòng người,lẳng lặng nhìn mỹ nữ trước mặt, dưới ánh trăng, Hoa Tinh chăm chúthưởng thức, đánh giá mỹ nhân trước mắt, trong lòng không nhịn đượcthầm khen một tiếng "thật sự là không sai, đúng rồi, quả nhiên khônghổ là mỹ nữ bài danh trên bách hoa phổ, đúng là xinh đẹp".

Dưới ánh trăng, chỉ thấy nữ tử kia ước chừng hai bốn, hai lăm tuổi,khuôn mặt xinh đẹp, vẻ mặt mang ba phần tự tin. Nữ tử này đôi mắthữu thần, trong mắt lóe ra vẻ e thẹn, đắm say như muốn thu hút ngườingoài vạn dặm, đôi môi gợi cảm, đỏ mọng khép chặt, vẻ mặt lạnhlùng, thân bận trang phục màu đen, như là một bức họa làm say lòngngười. Hai chân thon dài mê hoặc, ngay eo buộc một dải tơ lụa màu đen,làm nổi bật những đường cong mê hoặc. Dáng vẻ thon thả, kiên đĩnhmượt mà, mặc dù không phải quá lớn nhưng cũng vừa phải, phối hợpvới thân hình thì hoàn hảo, làm cho người ta có một cảm giác toànmỹ.

Hoa Tinh nhìn nàng, trong ánh mắt truyền đi một tia tán mỹ, tĩnhlặng nhìn nhau, thông qua ánh mắt nhắn gởi vào trong lòng nàng. LiênPhượng nhìn Hoa Tinh, trong lòng có một cảm giác kỳ quái "Người nàyrất kỳ lạ, trên người có một cổ tà khí thập phần hấp dẫn mãnhliệt"

Nhìn thấy ánh mắt Hoa Tinh, Liên Phượng trong lòng đột nhiên hiện lênmột ý niệm "Người này đối với đàn bà tựa hồ có một lực hấp dẫnmãnh liệt, hắn trên người có một cổ khí tức kỳ lạ, hơi thở thậpphần hấp dẫn. Cảm nhận được ánh mắt tán mỹ của Hoa Tinh, LiênPhượng trong lòng cũng dâng lên một nổi tự hào, tựa hồ trước mắtHoa Tinh muốn biểu lộ vẻ tự tin và xinh đẹp...

Hoa Tinh khẽ cười nói "Chào cô nương, cô nương cũng thích thưởngnguyệt chứ?" Hoa Tinh cười nhẹ, trên mặt không hề có một chút tà dịnào mà là tràn ngập vẽ ôn nho, văn nhã, phong vận như tài tử GiangNam bình thường, mang theo một vẻ trí tuệ, thật hấp dẫn dịthường...

Liên Phượng lạnh nhạt nói "Không có việc gì, chỉ nhìn bầy trời đêmmà thôi. Ngươi là ai, vì cái gì lại ở đây? Hình như nơi này không chonam nhân trú lại thì phải? Liên Phượng nhìn Hoa Tinh, trong mắt lộ ramột tia kỳ quái...

Hoa Tinh ánh mắt vừa chuyển, nói "Ta đích xác không ở nơi này, ta ởtại một tòa biệt viện, tới nơi này cũng do vô tình mà thôi, chỉ lãkhông có nghĩ đến ở chổ này lại gặp gỡ một vị cô nương lãnh nhưbăng, xinh đẹp mỹ lệ như thú cúc. Cho nên nhịn không được dừng lạinhìn. Cô nương sẽ không trách tội tại hạ nhiều lời chứ. Tại hạ HoaTinh, không biết cô nương đã có nghe qua chưa? Đồng thời xin được thỉnhgiáo phương danh của cô nương, chắc biết có được không? Nhìn thẳngvào ánh mắt Liên Phượng, ánh mắt Hoa Tinh lóe ra một tia mê người,thần thái dụ hoặc...

Liên Phượng nghe vậy, nhãn thần biến đổi, tựa hồ đối với thân phậnHoa Tinh có chút kinh dị, nhìn thần thái say lòng người của Hoa Tinh,Liên Phượng nhẹ giọng nói "Không thể tưởng tượng được đây là PhượngHoàng Đặc Sứ, chẳng trách nhân tài xuất chúng, võ lâm đồn đãi Đặcsứ Hoa TInh, võ công cao cường, nhân tài nhất phẩm, đích thị thiên hạhiếm thấy, công tử anh tuấn. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hưtruyền.

Hoa Tinh nghe xong, sắc mặt bình tĩnh, lạnh nhạt cười nhìn khuôn mặtngọc xinh đẹp, thanh lãnh nói "Cô nương quá khen, võ lâm truyền ngôncũng không nhất định hoàn toàn đúng… Hoa Tinh cũng không có nhiềubiệt tài như người ta nói vậy. Thật sự thấy cô nương mỉm cười, thậtđẹp như thiên tiên, còn không biết cô nương tên là gì?

Nữ Nhân, cho dù là không để mắt đến nam nhân, những cũng thích đượckhen ngợi. Liên Phượng đối với bất kỳ nam nhân nào cũng không đổisắc, nhưng nghe lời ca ngợi của Hoa Tinh, trong lòng cũng cao hứng,ngọc thủ nhẹ nhàng động đậy vén một tia tóc bị gió thổi bay, LiênPhượng trong lúc vô tình biểu hiện ra vẻ đẹp rúng động, cực kỳ hấpdẫn đối với nhãn tình của Hoa Tinh...

Nhìn Hoa Tinh trong mặt đang hiện vẻ kinh diễm, Liên Phượng cao ngạotrong lòng có một tia đắc ý, không khỏi nhoẻn miệng cười, tràn ngậpvẻ kiều mỵ. Thanh âm lãnh đạm, mang theo một tia kiêu hãnh nhẹ giọngnói "Nghe nói Hoa công tử nhân phẩm tuấn kiệt, thân thiện với mọingười, quả thật đúng rồi. Ta họ Liên, đơn danh một chữ Phượng...

Hoa Tinh nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ "Quả nhiên là nàng…". Ngoàimiệng ra vẻ kinh ngạc nói "Không thể tưởng được gặp Liên cô nương tạiđây, thật sự là Hoa Tinh may mắn, lúc này lại gặp được mỹ nhântuyệt sắc trên Bách Hoa Phổ, thật là vinh hạnh vô cùng. doc truyen tai. Nghe nói Liên cô nương mười năm trước bài danh đệ bát trên Bách HoaPhổ, nhưng đến bây giờ nhìn thấy vẫn xinh đẹp như tranh, thật sự làmỹ nhân như ngọc, mười năm phong sương vẫn thong dong. Lời khen thậtmạnh mẽ, thật sự đã làm động phương tâm của nàng, Liên Phượng đốivới Hoa Tinh cũng có một cảm giác không giống với các nam nhân khác,bất giác trong lòng cũng đã in hình bóng dáng Hoa Tinh...

Liên Phượng dần dần lộ vẻ tươi cười, nhìn Hoa Tinh nhẹ giọng nói"Hoa công tử thật dẻo miệng, không có ý trêu chọc ta sao… ta bây giờhoa đã tàn, thanh xuân đã qua…"

Hoa Tinh nghe vậy cười nói "Liên cô nương khiêm tốn rồi, nàng dám ngàymai tại thành Lạc Dương nói một tiếng muốn tìm phu quân, đảm bảovới nàng, người ta sẽ xếp hàng từ cửa đông đến cửa tây thành Lạcdương, Mỹ nhân như nàng, đích thì là thiên hạ nam tử đều mơ mộng, cómấy người dám nói nàng như vậy"

Liên Phượng nhịn không được, cười ra tiếng, nhìn Hoa Tinh nói "Nhiềunăm qua, ngươi là nam nhân đầu tiên làm ta cười thành tiếng đấy, ngươithật kỳ lạ, trên người có một cổ khí tức thần bí, thập phần hấpdẫn người, nhất là đối với nữ nhân. Không trách ngươi tên gọi là HoaTinh, thật là người cũng như tên. Nói xong nhẹ nhàng đi đến bên TiểuĐình biên, ngồi ở lan can, ngẫng đầ nhìn bầu trời đêm... Bạn đang đọcchuyện tại TruyệnFULL

Hoa Tinh liếc mắt nhìn bóng lưng của nàng, trong mắt lóe ra một tiahắc sắc tà dị, chợt lóe lên rồi biến mất. Nhẹ nhàng đi đến bêncạnh nàng, Hoa Tinh ngồi xuống bên nàng, hai người cách xa không quámột thước, từ từ nghiêng đầu nhìn hai gò má xinh đẹp, đầy đặn củanàng dưới ánh trăng, lóe ra một tầng quang huy, thập phần mê người...

Hoa Tinh quay đầu, nhìn bầu trời dưới ánh trăng sáng, nhẹ giọng đọcmấy câu thơ:

Mông lung nguyệt hạ xảo tương phùng

Nhất lũ u tình tùy phong vũ

Diêu vấn tinh nguyệt vi hà ngộ

Hứa thị sanh tuyền nguyệt hạ minh

Không nhìn nàng, Hoa Tinh chỉ là nhàn nhạt nhìn bầu trời trăng sáng,vẻ mặt bình thản...

Liên Phượng nghe vậy, trong lòng run lên, không nhịn được nghiên đầunhìn Hoa Tinh. Cách xa nhau không đến một thước, nàng có thể nhìn rõnét mặt của Hoa Tinh thật bình thản, thần sắc mê người, nụ cườinhẹ, thần thái động lòng, phong vận đạm nhã, thật hấp dẫn nữnhân... Liên Phượng phương tâm đích cao ngạo, giờ khắc này cũng khôngcầm lòng được...

Liên Phượng nhẹ giọng nói "Thật cao hứng, tối tay gặp ngươi, chẳngnhững tiêu soái, anh tuấn, thần bí. Ngươi trên người có một cái gìđó làm cho người ta nói không nên lời, làm cho người ta trầm mê, cólẽ cái đó người ta kêu là tà dị. Tâm tư Liên Phượng đột nhiên trầmxuống, chính nàng cũng không hiểu tại sao. Kỳ thật, tất cả đều làdo Hoa TInh cố ý như vậy...

Hoa Tinh đích thị là có tâm cơ, hắn cố tình làm cho nữ nhân sinh ramột loại ảo giác, làm cho nữ nhân nhận ra hết thảy đều là do ôngtrời an bài, đích thị là thiên ý. Mà đã là thiên ý thì làm saotrốn tránh được. Vẻ mặt Hoa Tinh thật kiên định, đeo đuổi nữ nhânmang đến cho hắn nhiều tiện nghi, cho hắn trầm vào thế giới nữ nhân,như cá gặp nước, tiếu sái tùy ý...

Nghe được lời nói của Liên Phượng, Hoa Tinh trong lòng thầm cao hứng,nhẹ nhàng quay đầu lại nhìn thẳng vào ánh mắt của Liên Phượng,nhãn thần Hoa Tinh đột nhiên lóe lên một tia tà dị, mang theo một lựchấp dẫn, thật sâu nhìn vào ánh mắt Liên Phượng. Hoa Tinh trên mặt lộra một nụ cười mê người, đầu tự từ nhích đến gần một tý, đã cóthể nhìn rõ thần thái, thoáng ngửi được mùi hương. Hoa Tinh lộ ravẻ cực kỳ nhu tình, nhẹ giọng "Liên tỷ tỷ thấy ta có một cái gìđó mê người, làm cho người ta trầm mê phải không?" Nói xong, khóemiệng hàm chứa một nụ cười cực kỳ hấp dẫn, nhìn thật sâu vào mắtLiên Phượng...

Liên Phượng cảm thấy cả người trong nháy mắt như lạc vào mị lựccủa Hoa Tinh, trong đầu thoáng xuất hiện ý nghĩ không minh bạch, nhìnánh mắt mê người kia, Liên Phượng đột nhiên không tự chủ được, thẳngđến Hoa Tinh, khi bắt gặp được hơi thở nam nhân đến gần thì LiênPhượng đột nhiên lấy lại tinh thần, thấy thần thái của Hoa Tinh, nụcười đắm say, Liên Phượng định thần, cẩn thận hồi tưởng lại lờinói của Hoa Tinh...

Nhìn ánh mắt mỉm cười của Hoa Tinh, Liên Phượng trong lòng đối vớiviệc hắn gọi mìnnh là Liên tỷ tựa hồ không có phản ứng quá lớn…Câu Liên tỷ kia lại rất tự nhiên, phảng phất lúc đó quan hệ của haingười rất thân mật... Liên Phượng hít sâu một hơi, đè những ba độngtrong lòng xuống, nhẹ giọng nhói "Hoa Tinh, ngươi thật là tà dị,ngươi đã mở miệng gọi ta là Liên tỷ coi như chúng ta có một đoạnthiện duyên, từ ngay chúng ta là hảo bằng hữu" Liên Phượng nhìn hắn,không tránh né ánh mắt nhu tình, chỉ là nhè nhàng nhìn hắn...

Hoa Tinh nhìn ánh mắt của nàng, trong lòng đột nhiên hiện lên một ýniệm, nàng nhất định từng bị thương tổn tình cảm, nếu không ánhmắt của nàng sẽ không thản nhiên như vậy, không có một tia kinh dị.Hoa Tinh nhìn nàng, ánh mắt lạnh nhạt nói "Liên tỷ, từ nay nguyện ýnhận ta làm Hoa đệ nha, đêm nay ta thật cao hứng, trong lứu vô tìnhlại gặp gỡ nàng, đã gặp nhau là duyên phận. Liên tỷ, nếu có chuyệngì cần hỗ trợ, cứ tới tìm ta, ta tin rằng mọi sự đều có thể trợgiúp tỷ.

Liên Phượng nhìn hắn, nhãn thần hiện lên tia mê tình, chính mìnhcũng không rõ, vì sao mình cự tuyệt hầu như tất cả nam nhân tiếpcận, nhưng đối với hắn không có cảm giác bài xích, chẳng lẻ lạinhư lời hắn nói, đây là thiên ý. Không rõ ràng lắm, Liên Phượng khôngdám nghĩ nữa...

Nhìn Hoa Tinh, Liên Phượng nhẹ giọng nói "Cám ơn ngươi, Hoa đệ. Tỷ sẽnhớ kỹ những lời đêm nay. Lúc này Hoa đệ tại Lạc Dương là vìthưởng thức hoa hội hay là vì sự tình gì khác? Liên Phượng nhẹgiọng hỏi sự tình, hiển nhiên cố ý tránh đi chủ đề hai ngươi đangnói. Bởi vì nàng đột nhiên hiểu được, chính mình đối với Hoa Tinhcó cảm tình, tựa như ngày càng tốt, một loại cảm giác nguy cơ,nàng sợ chính mình cuối cùng cũng không thế khống chế, cho nênchuyển đề tài đi.

Bóng đêm xuống, Hoa Tinh nhẹ ngồi bên Liên Phường, giải thích cùngnàng sự tình Lạc Dương, cũng sẳn hỏi nàng mục đích đến Lạc Dương.Hai người yên lặng dưới ánh trăng, lặng lặng đàm đạo, cảm thấy hứngthú về chủ đề này.Gió đêm thổi đến, một mùi hương nhè nhè, phảngphất nhập vào trong khứu giác Hoa Tinh, làm cho hắn mê hoặc. Ngay cảLiên Phượng sắc mặc cũng đỏ hồng, nhưng vì bóng đêm nên nhìn khôngrõ lắm. Lẳng lặng ngồi cùng một chổ, Liên Phượng mặc dù vẫn nhắcnhờ chính mình, nhưng tâm tư đích thị vẫn bị phong thái Hoa Tinh mêhoặc...

Kỳ thật, do số lượng nữ nhân mà Hoa Tinh giao hoan tăng lên, hấp thuchân âm chi khí trong cơ thể nữ nhân, cổ hắc sắc chân khí trong cơ thểcủa hắn cũng càng lúc càng mạnh. Cũng do đó tà khí trên người HoaTinh cũng mạnh theo, đối với nữ nhân càng có thêm lực hấp dẫn. Chonên Liên Phượng cũng bị Hoa Tinh mê hoặc, đó mới là nguyên nhânchính...

Cũng khi bóng đêm xuống, một vài địa phương của thành Lạc Dương cũngphát sinh sự tình. Tại một đại viện ở thành đông, xuất hiện mộtđám người võ lâm, những người này không phải ai lạ, mà chính là đệtử Phi Ưng Giáo.

Lúc này, tại đại sảnh, Tổng hộ pháp Phi Ưng Giáo Khô Mộc chân quânđang ngồi ở trên, bên dưới là đám đệ tử, tả hữu hai bên là ThiếtTrảo Vô Tình Nghiêm Tùng, Nhất Kiếm Truy Hồn Dương Pháp và Hắc Tâm VôThường Phương Hoành. Ngoại trừ ba vị cao thủ địa bảng này, còn lạiđệ tử tổng cộng 19 người đều đứng ở một bên, nghe Khô Mộc chân quânnói.

Khô Mộc chân quân nhìn đám đệ tử nhẹ giọng nói "Lúc này, đến đâylà vì cái gì, mọi người đều hiểu được, ta tựu không nói thêm. Tamuốn nói chính là lúc này đây, lực lượng Phi Ưng Giáo chúng ta xuấtđộng đến bốn thành thực lực, tiến đến Lạc Dương, nhất định phảiđoạt vật kia vào tay, bất kể mọi giá, chúng ta cũng phải hoànthành nhiệm vụ giáo chủ giao. Cho dù địch nhân cường đại, chúng tacũng không thể rút lui, hiểu chưa? Sáng mai các ngươi dịch dung cảitrang, toàn bộ vào thành quan sát động tĩnh cho ta, một khi có tìnhhuống, lập tức hồi báo, không thể tự tiện hành động, nếu khôngđừng trách ta vô tình. Lạnh lùng nhìn xuống dưới chúng đệ tử, ánhmắt Khô Mộc chân quân sắc bén cực kỳ.

Tất cả đệ tử lớn tiếng dạ vâng, thanh âm thập phần nghiêm túc. Nhưngmà trong những âm thanh ngắn ấy, phát sinh một cổ hơi thờ kỳ dị thâmnhập. Khô Mộc Chân Quân cảm giác được một cổ sát khí, có vài bóngđen ẩn nấp ngoài cửa, trong nháy mắt phát động công kích. Bởi vìsự xuất hiện đột ngột, đệ tử Phi Ưng giáo nhất thời phản ứng quáchậm, nháy mắt đã bị giết chết bốn người, sáu người trọng thương,có thể nói tổn thất thê thảm.

« Chương trước Trước Chương kế Kế »
Đang tải...